• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Nguyễn Bính

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Nguyễn Bính

    Tên thật là Nguyễn Trọng Bính, sinh năm 1918 tại làng Thiện Vinh, huyện Vụ Bảng, tỉnh Nam Định (nay là Hà Nam Ninh). Ông mồ côi mẹ từ nhỏ, tự học ở nhà, bắt đầu làm thơ từ năm 13 tuổi.

    Nguyễn Bính được giải khuyến khích thơ của nhóm Tự Lực Văn Đoàn năm 1937 với tập thơ Tâm Hồn Tôi.

    Ông tham gia kháng chiến chống Pháp tại Nam Bộ, tập kết ra Bắc năm 1954, làm việc tại Hội văn nghệ Việt Nam, Ty văn hóa thông tin Nam Hà. Năm 1958, Nguyễn Bính làm chủ bút báo Trăm Hoa.

    Ông mất ngày 20 tháng 1 năm 1966 tại Hà Nội.

    Tác phẩm tiêu biểu: các tập thơ Lỡ Bước Sang Ngang (1940), Tâm Hồn Tôi (1940), Hương Cố Nhân (1941), Mây Tần (1942), Người Con Gái Ở Lầu Hoa (1942), Tình Nghĩa Đôi Ta (1960), Tuyển Tập Nguyễn Bính (1984); kịch thơ Bóng Giai Nhân (1942); truyện thơ Truyện Tỳ Bà (1944)...

    Thơ Nguyễn Bính "chân quê": giản dị, mộc mạc, nhẹ nhàng, trong sáng, và hồn nhiên như ca dao trữ tình. Ông viết về làng quê qua lăng kính tình cảm lãng mạn, biểu lộ một tình quê, một hồn quê chân tình và gần gũị Giáo Sư Lê Đình Kỵ có nhận xét về thơ Nguyễn Bính: "Nổi bật lên ở Nguyễn Bính là ca dao, ở cảm xúc lẫn tư duy, ở cả ý, tình, và điệu..."


    Trích: Tuyển Tập Nguyễn Bính, NXB Văn Học, Hà Nội, 1984.


    ----------------- ************* ------------------


    Tương Tư

    Thi Sĩ Nguyễn Bính

    Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
    Một người chín nhớ mười mong một người,
    Gió mưa là bệnh của trời,
    Tương Tư là bệnh của tôi yêu nàng,
    Hai thôn chung lại một làng,
    Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này,
    Ngày qua ngày lại qua ngày,
    Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng,
    Bảo rằng cách trở đò ngang,
    Không sang là chẳng đường sang đã đành,
    Nhưng đây cách một đầu đình,
    Có xa xôi mấy mà tình xa xôi,
    Tương tư thức mấy đêm rồi,
    Biết cho ai hỏi ai người biết cho,
    Bao giờ bến mới gặp đò,
    Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau,
    Nhà em có một giàn trầu,
    Nhà tôi có một hàng cau liên phòng,
    Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,
    Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào.
    Phương - Y!M: ilydnv
    Similar Threads
  • #31

    Bảy Chữ

    Nguyễn Bính

    Mây trắng đang xây mộng viễn hành
    Chiều nay tôi lại ngắm giời xanh
    Giời xanh là một tờ thư rộng
    Tôi thảo lên giời mấy nét thanh

    Viết trọn nằm dài theo vách đá
    Bốn bề lá đổ ngợp hơi thu
    Vừa mang cánh nhạn về phương ấy
    Tôi gửi cho nàng bức ngọc thư

    Xe ngựa chiều nay ngập thị thành
    Chiều nay nàng bắt được giời xanh
    Đọc xong bảy chữ thì thương lắm
    "Vạn lý tương tư, vũ trụ tình".
    ____________Quoc Ky_____________
    sống là thực hiện kế hoạch do mình vạch ra

    Comment

    • #32

      THƠ TÌNH CỦA ANH LÍNH NGHÈO
      Nguyễn Bính

      Tôi là người lính nghèo sơ xác

      Mủ lá cối rách nát,không tiền thay
      Đường nắng trưa,áo mỏng rách lưng gầy
      Chân đi dép rách nhằng đầy gai góc

      Em ơi!em còn xanh mái tóc
      Em còn hồng đôi môi,
      Còn nụ cười hoa nở...

      Còn sớm không em ngày gặp gỡ?
      Có muộn không em ngày gặp gở?
      Nghèo nàn có là tan vỡ?
      Hay ta bền vững trường thành
      Ước gì cho mắt em xanh
      Cho môi em thắm cho tình đôi ta
      Mai đi biết nói năng gì
      Dứt manh lá cối trên mũ lá
      Trao tặng chiều chia ly...

      1947
      đống năm _quỳnh côi _thái bình
      ttngchieu

      Comment

      • #33

        Xóm Ngự Viên

        Lâu nay có một người du khách
        Gió bụi mang về xóm Ngự Viên
        Giậu đổ dây leo suồng sã quá
        Hoa tàn con bướm cánh nghiêng nghiêng

        Buồn thu rơi nhẹ đôi tờ lá
        Xóm vắng rêu xanh những lối hè
        Khách du lần giở trang hoài cổ
        Mơ lại thời xưa xóm Ngự Viên.

        Có phải ngày xưa vườn Ngự uyển
        Là đây, hoa cỏ giống vườn tiên ?
        Sớm Đào, trưa Lý, đêm Hồng Phấn
        Tuyết Hạnh, sương Quỳnh, máu Đỗ Quyên

        Cung tần mỹ nữ ngời son phấn
        Theo gót nhà vua nở gót sen
        Hương đưa bát ngát ngoài trăm dặm
        Cung nữ đa tình vua thiếu niên

        Một đôi công chúa đều hay chữ
        Hoàng hậu nhu mì không biết ghen.
        Đất rộng can chi mà đổi chác
        Thời bình đâu dụng chước hòa Phiên

        Mẩu đơn nở đỏ nhà vua nhớ
        Câu chuyện: "Hô lai bất thượng thuyền."
        Có phải ngày xưa vườn Ngự uyển
        Là đây, hoa cỏ giống vườn tiên ?

        Gót sen bước nhẹ lầu tôn nữ
        Ngựa bạch buông chùng áo Trạng nguyên
        Mười năm vay mượn vào kinh sử
        Đã giả xong rồi nợ bút nghiên

        Quan Trạng tân khoa tàn tiệc yến
        Đi xem hoa nở mấy hôm liền
        Đường hoa, má phấn tranh nhau ngó
        Nhạc ngựa vang lừng khắp bốn bên

        Thắp hương tôn nữ xin trời phật
        "Phù hộ cho con được phỉ nguyền."
        Lòng Trạng lâng lâng màu phú quí
        Quả cầu nho nhỏ bói lương duyên

        Tay ai ấy nhỉ gieo cầu đấy ?
        Nghiêng cả mùa xuân Trạng ngước nhìn.
        Trang bắt sai rồi, lầu rủ sáo
        Có người đêm ấy khóc giăng lên

        Bóng ai thấp thoáng sau bờ trúc
        Chẳng Tống Trân ư cũng Nguyễn Hiền ?
        Khách du buồn mối buồn sông núi
        Núi lở sông bồi cảnh biến thiên

        Ngự viên ngày trước không còn nữa
        Giờ chỉ còn tên xóm Ngự Viên
        Khoa cử bỏ rồi, thôi hết Trạng !
        Giời đem hoa cỏ trả vườn tiên

        Tôn nữ ngồi đan từng chiếc áo
        Dân thường qua lại lối đi quen.
        Nhà cửa xúm nhau thành một xóm
        Cay nồng hơi thuốc lẩn hơi men

        Mụ vợ bắc nam người tứ xứ
        Anh chồng tay trắng lẩn tay đen
        Đổi thay tình nghĩa như cơm bữa
        Khúc "Hậu đình hoa" hát tự nhiên.

        Nhọc nhằn tiếng cú trong thanh vắng
        Nhao nhác đàn dơi lúc đỏ đèn...
        Hôm nay có một người du khách
        Ở Ngự Viên mà nhớ Ngự Viên.
        Dong buồm mai sớm phiêu du
        Chiều nghiêng sáo thổi với mù sương chơi

        Comment

        • #34

          BÔNG CỎ MAY
          Nguyễn Bính
          Lòng tôi là bông cỏ may
          Một chiều lạc bước vươn đầy áo em.

          Comment

          • #35

            Tết của Mẹ tôi
            Tết của Mẹ tôi
            Nguyễn Bính

            Tết đến me tôi vất vả nhiều,
            Me tôi lo liệu đủ trăm chiều.
            Sân gạch tường hoa, người quét lại
            Vẽ cung trừ quỷ, trồng cây nêu.

            Nuôi hai con lợn tự ngày xưa
            Me tôi đã tính “Tết thì vừa”.
            Trữ gạo nếp thơm, mo gói bó
            Dọn nhà, dọn cửa, rửa bàn thờ.

            Này là hăm tám tết rồi đây
            (Tháng thiếu cho nên hụt một ngày),
            Sắm sửa đồ lễ về việc tết,
            Me tôi đi buổi chợ hôm nay.

            Không như mọi bận, người mua quà
            Chỉ mua pháo chuột và tranh gà,
            Cho các em tôi, đứa mỗi chiếc
            Dán lên khắp cột, đốt inh nhà.

            Giết lợn, đồ sôi, lại giết gà
            Cỗ bàn xong cả từ hôm qua
            Suốt đêm giao thừa, mẹ tôi thức
            Lẩm nhẩm câu kinh Đức Chúa Ba.

            Me tôi gọi cả các em tôi
            Đến bên mà dặn: “Sáng ngày mai
            Các con phải dậy sao cho sớm
            Đầu năm, năm mới phải lanh trai.

            Mặc quần, mặc áo, lên trên nhà
            Thắp hương, thắp nến lễ ông bà
            Chớ có cãi nhau, chớ có quấy
            Đánh đổ, đánh vỡ như người ta…”

            Sáng mồng một, sớm tinh sương
            Me tôi cấm chúng tôi ra đường
            Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi
            Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương.

            Thầy tôi lấy một tờ hoa tiên
            Bút lông dầm mực, viết lên trên,
            Trên những gì gì, tôi chẳng biết
            Giữa đề năm tháng, dưới đề tên.

            Me tôi thắt lại chiếc khăn sồi,
            Rón rén lên bàn thờ ông tôi
            Đôi mắt người trông thành kính quá
            Ngước xem hương cháy đến đâu rồi.

            Me tôi uống hết một cốc rượu
            Mặt người đỏ tía vì hơi men,
            Người rủ cô tôi đánh tam cúc
            Cười ầm tốt đỏ đè tốt đen.

            Tôi mặc một chiếc quần mới may
            Áo lương, khăn lượt, chân đi giày,
            Chô tôi sang lễ bên quê ngoại
            Người dặn con đừng uống rượu say.

            Xong ba ngày tết me tôi lại
            Đầu tắt, mặt tối, nuôi chồng con,
            Rồi một đôi khi người giã gạo,
            Chuyện trò kể lại tuổi chân son.
            Sống trên đời

            Comment

            • #36

              Bóng bướm

              Bóng bướm
              Nguyễn Bính

              Cành dâu cao, lá dâu cao
              Lênh đênh bóng bướm trôi vào mắt em.
              Anh đi đèn sách mười năm
              Biết rằng bóng bướm có lên kinh thành?

              Cành dâu xanh, lá dâu xanh
              Một mình em hát, một mình em thương.
              Mới rồi mãn khóa thi hương
              Ngựa điều võng tía qua đường những ai?
              Sống trên đời

              Comment

              • #37

                Những ca khúc phổ thơ Nguyễn Bính

                Những ca khúc phổ thơ Nguyễn Bính

                Thy Nga, Dai A Chau Tu Do (RFA 2009-02-22)

                Link" align="left" border="0" alt="" style="padding:7px;" />
                Nhạc “Bướm trắng” … Vào ngày 29 tháng 12, 2008 tại Hà Nội, Hội Nhà Văn Việt Nam đã tổ chức lễ kỷ niệm 90 năm ngày sinh của nhà thơ Nguyễn Bính.
                Viết về Nguyễn Bính thì có lẽ, cả cuốn sách cũng chưa đề cập hết những khía cạnh trong thơ và đời ông. Nguyễn Bính đã khuất, ông ra đi một cách đột ngột ngày 20 tháng Giêng năm 1966 nhằm 29 Tết, ngày cuối cùng của năm Ất Tỵ. 48 năm cuộc đời không nhiều, tuy nhiên Nguyễn Bính đã sống hết mình, yêu hết mình. Khối tình lớn nhất, ông dành cho thi ca và thôn làng qua những bài thơ mang mang hồn quê.
                Yêu hết mình, thì như Nguyễn Bính bày tỏ bằng lời thơ, người đọc có thể thấy là ông đem lòng yêu rất nhiều. Có khi chỉ là tình cảm mông lung với cô hàng xóm, có khi là thầm yêu trộm nhớ nhưng không kém đắm say

                [ame]http://www.esnips.com/doc/f1d31ea7-3405-4982-95a3-5cf1c135fda7/NB[/ame]

                Sống lang bạt, ông trải qua đủ hương vị cuộc đời, cùng với lắm mối tình. Ký vào giấy tờ thì có 2 cuộc hôn nhân trong Nam, và 2 hôn nhân ở miền Bắc.
                Thơ Nguyễn Bính có duyên với âm nhạc, khá nhiều nhạc sĩ đã phổ thơ ông, điều này chỉ có với rất ít nhà thơ. Do đó, Thy Nga soạn thành chương trình thi ca, để chia sẻ với quý thính giả.

                Quý vị đang nghe Hồng Vân ngâm bài thơ “Người hàng xóm” Anh Bằng phổ thành ca khúc “Bướm trắng”, Chế Linh hát …

                Nguyễn Bính chào đời tại làng Thiện Vịnh, Nam Định. Mới ba tháng thì mẹ từ trần. Cha làm nghề dạy học vì thế, Bính học tại nhà. Rồi cha bước đi bước nữa, Bính được các bác mang về nuôi dưỡng. Với tài thiên phú về thơ, Nguyễn Bính khi mới 13 tuổi, đã chiếm giải nhất trong một cuộc thi hát trống quân đầu xuân. Theo tài liệu thì hôm ấy, Bính gà thơ cho bên nam đối đáp với bên nữ, và thắng dù rằng người gà thơ cho bên kia là một cụ bảy chục tuổi.
                Năm 14 tuổi, Bính rời làng nơi chôn nhau cắt rốn, theo người anh qua nhiều vùng quê. Bước đường kế tiếp là theo bạn lên mạn ngược kiếm sống; sau đó, thì đến Hà thành.
                Nguyễn Bính bắt đầu được chú ý đến là vào năm 1936 với bài thơ “Cô hái mơ” đăng trên tuần báo “Tiểu thuyết thứ Năm”. Nhạc sĩ Phạm Duy ghi là đi vào âm nhạc với bài thơ này, phổ thành ca khúc vào năm 42.

                “Cô hái mơ” Vũ Khanh hát …

                Năm 1937, Nguyễn Bính được nhóm “Tự lực Văn đoàn” trao giải khuyến khích về tập thơ “Tâm hồn tôi”.
                Từ tập thơ “Lỡ bước sang ngang” thì tên tuổi Nguyễn Bính mới thật sự nổi tiếng.
                “Lỡ bước sang ngang” Song Ngọc phổ nhạc, Như Quỳnh trình bày …
                Ở nước ta thời đó, nữ giới không được có ý kiến gì cho hôn nhân của mình. Nguyễn Bính cảm thông với tình cảnh ấy để viết lên những câu thơ bi thiết như trong bài “Lỡ bước sang ngang”. Về sau, chính bài này gắn liền với tên tuổi Nguyễn Bính trong sự nghiệp gồm cả ngàn bài thơ và các thể loại khác như chèo, truyện thơ, kịch thơ, …
                Thời gian ấy, có phong trào thơ mới với ảnh hưởng của thơ Pháp, nhưng Nguyễn Bính quyết gắn bó với thể thơ bảy chữ, hay lục bát, chan chứa tình dân tộc. Ông đưa ra bài “Chân quê” như một tuyên ngôn.

                “Hoa chanh nở giữa vườn chanh
                Thày u mình với chúng mình chân quê
                Hôm qua, em đi tỉnh về
                Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều”

                “Chân quê” Hồng Vân ngâm thơ …

                Lời thơ Nguyễn Bính mang vần điệu như ca dao, và gần gũi với nếp sống bình dị của thôn làng.
                Nguyễn Bính viết một cách dễ dàng, và người nghe, dù là dân quê, cũng dễ nhớ, dễ thuộc thơ ông.

                [ame]http://www.esnips.com/doc/ff2de005-06bf-49a4-a225-3a71369e57ea/NB-1[/ame]

                “Chân quê” Song Ngọc phổ thành nhạc khúc “Hương đồng gió nội” Vũ Khanh hát …

                Qua bài thơ này, Nguyễn Bính nói lên ý chí giữ gìn thể thơ truyền thống dân tộc, giữa lúc nhiều người ham thích thể thơ Tây phương, hoặc làm thơ phá cách. Tuy vậy, không phải là Nguyễn Bính không có tư tưởng mới. Thời đó, đã mấy người dám diễn tả những tình cảm thầm kín của mình, như ông? Hay nói lên tâm tư của cô gái mới lớn qua những câu thơ bạo dạn như trong bài

                “Gái xuân”?
                “Gái Xuân” Hà Phương hát …
                “Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng
                Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng
                Đôi tám xuân đi trên mái tóc
                Đêm xuân, cô ngủ có buồn không?”

                và như bài thơ tựa là “Thời trước”, Nguyễn Bính diễn tả nỗi lòng người vợ trẻ khuyên chồng gắng học để mai này vinh hiển, nở mày nở mặt với xóm làng. Văn Phụng phổ thành ca khúc “Trăng sáng vườn chè” Xuân Sơn hát sau đây

                “Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa
                Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng …
                Đêm nay mới thật là đêm
                Ai đem trăng giải lên trên vườn chè”

                thêm nữa, Nguyễn Bính có bài thơ độc đáo tựa đề là “Ghen”. Độc đáo vì đến nay, tức là đã hơn nửa thế kỷ, chưa nhà thơ Việt Nam nào diễn tả sự ghen tuông một cách tài tình tới như vậy.
                “Ghen” Trọng Khương phổ nhạc, Tuấn Ngọc trình bày …

                [ame]http://www.esnips.com/doc/363bd341-0124-4db9-a664-a932f8c056a7/Ghen---Tuan-Ngoc[/ame]

                Các năm đầu thập niên 1940, Nguyễn Bính nhiều lần lang bạt vào miền Nam, đó là thời gian có các bài “Hành phương Nam”, “Tặng Kiên Giang”, “Từ độ về đây”, …

                “Từ độ về đây, sống rất nghèo
                Bạn bè chỉ có gió trăng theo
                Những thằng bất nghĩa xin đừng tới
                Hãy để thềm ta xanh sắc rêu”

                Năm 1947, Nguyễn Bính tham gia kháng chiến chống Pháp.
                Năm 1955 thì tập kết về Bắc. Sau khi đã ở trong Nam 13 năm, miền đất thịnh vượng, dân tình cởi mở; nay trở lại Bắc, ông thấy xã hội miền Bắc khác nhiều! Điều này, Nguyễn Bính ghi lại trong bài thơ “Tỉnh giấc chiêm bao” mà tới nay, vẫn chưa được phép xuất hiện trong các tập thơ của ông.
                Hồng Vân diễn ngâm
                “…thư rằng: “Thôi nhé đôi ta
                Tình sao không phụ mà ra phụ tình
                Duyên nhau đã dựng Trường đình
                Mẹ em đã xé tan tành gối thêu …”
                Sắc hương muôn nẻo tuôn trào
                Tiếc mà chi giấc chiêm bao một mình”

                Ở Hà Nội, Nguyễn Bính được bố trí phục vụ trong Hội Nhà Văn. Qua năm sau, ông lập ra báo “Trăm hoa”.
                Cũng như các văn nghệ sĩ sống dưới chế độ, Nguyễn Bính phải viết theo mục tiêu chỉ định vì vậy, có các bài xem như lắp ráp những từ ngữ vào cho đủ, và chẳng khác nào bài vè.
                Thế nhưng, lại có một số bài mà chính quyền cho rằng Nguyễn Bính “còn mang tính mơ hồ trong lập trường tư tưởng”.
                Báo Trăm Hoa xuất bản được 15 kỳ thì không kham nổi chi phí, phải ngừng. Sau đó, Nguyễn Bính có mấy bài thơ viết về những oan khuất, tàn tệ trong cuộc cải cách ruộng đất.
                Đến năm 1958 thì ông phải chuyển về tỉnh nhà Nam Định, làm việc tại Ty Văn Hoá Thông Tin dưới sự kềm kẹp của Trưởng Ty và quan chức địa phương. Nguyễn Bính chịu sự gò ép như vậy, tới khi qua đời (năm 1966).
                34 năm sau đó, tức là vào năm 2000 thì Nguyễn Bính được Nhà nước xét lại, và truy tặng giải thưởng Hồ-Chí-Minh về Văn học Nghệ thuật.
                Bài thơ “Cô lái đò” Bảo Cường ngâm

                “…Vắng bóng cô em từ dạo ấy
                Để buồn cho những khách sang sông”

                Chương trình về nhà thơ Nguyễn Bính kết thúc nơi đây với

                Đã chỉnh sửa bởi anh-tran; 05-02-2010, 11:09 PM.

                Comment

                • #38

                  Mùa Xuân Xanh - NGUYỄN BÍNH



                  Mùa Xuân Xanh

                  Mùa xuân là cả một mùa xanh
                  Giời ở trên cao, lá ở cành
                  Lúa ở đồng tôi và lúa ở
                  Đồng nàng và lúa ở đồng anh
                  Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh
                  Tôi đợi người yêu đến tự tình
                  Khỏi luỹ tre làng tôi nhận thấy
                  Bắt đầu là cái thắt lưng xanh

                  NGUYỄN BÍNH
                  Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                  Comment

                  • #39

                    Bài thơ tình của nhà thơ Nguyễn Bính….

                    Anh đi chẳng hẹn ngày về
                    Chỉ thề ai buộc, tóc thề ai chôn ?
                    Muốn gì em muốn gì hơn ?
                    Hôn hoàng, nay lại hoàng hôn mai ngày
                    Môi khô, tóc liễu, thân gầy
                    Anh xa, em kẻ lông mày với ai ?
                    Thơ không làm trọn một bài
                    Đàn không gượng gảy một vài khúc ngâm
                    Ông tơ già lắm nên nhầm
                    Ai cho sum họp, ai làm chia phôi
                    Chả là đừng kết duyên đôi
                    cho sum họp để rồi xa nhau
                    Tính năm, tính tháng thêm rầu
                    Ấy hai con én ngang lầu bay bay.


                    ( Trích tạp chí Văn Hóa đời sống, 8-1991)



                    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 23-02-2010, 07:08 AM.
                    ----------------------------

                    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                    Comment

                    • #40


                      Xuân Tha Hương


                      Tết này chưa chắc em về được
                      Em gửi về đây một tấm lòng
                      Ôi, chị một em, em một chị
                      Trời làm xa cách mấy con sông
                      Em đi trăng gió đời sương gió
                      Chị ở vuông tròn phận lãnh cung
                      Chén rượu tha hương, trời : đắng lắm
                      Trăm hờn nghìn giận một mùa đông
                      Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn xuống
                      Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng...
                      Tết này chưa chắc em về được
                      Em gửi về đây một tấm lòng

                      Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở
                      Chị vẫn môi son vẫn má hồng?
                      Áo rét ai đen mà ngóng đợi
                      Còn vài hôm nữa hết mùa đông!
                      Cột nhà hàng xóm lên câu đối
                      Em đọc tương tư giữa giấy hồng
                      Gạo nếp nơi đây sao trắng quá
                      Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông
                      Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết
                      Một mình em vẫn cứ tay không
                      Vườn nhà Tết đến hoa còn nở
                      Chị gửi cho em một cánh hồng
                      Tha hương chẳng gặp người tri kỷ
                      Một cánh hoa tươi đủ ấm lòng
                      Tết này chưa chắc em về được
                      Em gửi về đây một tấm lòng...

                      Chao ơi, Tết đến em không được
                      Trông thấy quê hương thật não nùng
                      Ai bảo mắc duyên vào bút mực
                      Sòng đời mang lấy số long đong
                      Người ta đi kiếm giàu sang cả
                      Mình chỉ mơ hoài chuyện viễn vông
                      Em biết giàu sang đâu đến lượt
                      Nợ đời nặng quá gỡ sao xong?
                      Tết này chưa chắc em về được
                      Em gửi về đây một tấm lòng

                      Tết này, ô thế mà vui chán
                      Nhưng một mình em uống rượu nồng
                      Rượu cay nhớ chị hồi con gái
                      Thương chị từ khi chị lấy chồng
                      Cố nhân chẳng biết làm sao ấy
                      Rặt những tin đồn chuyện bướm ong
                      Thôi, em chẳng dám đa mang nữa
                      Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng
                      Nàng bèo bọt quá, em lăn lóc
                      Chấp nối nhau hoài cũng uổng công!
                      (Một trăm con gái đời nay ấy
                      Ðừng nói ân tình với thủy chung!)
                      Người ấy xuân già chê gối lẻ
                      Nên càng nôn nả chuyện sang sông
                      Ðò ngang bến dọc tha hồ đấy
                      Quý hoá gì đâu một chữ đồng!
                      Vâng, em trẻ dại, em đâu dám
                      Thôi, để người ta được kén chồng

                      Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ
                      Chịu làm sao được những đêm đông
                      Khốn nạn, tưởng yêu thì khó chứ
                      Không yêu thì thực dễ như không!
                      Chị ơi, Tết đến em mua rượu
                      Em uống cho say đến não lòng
                      Uống say cười vỡ ba gian gác
                      Ném cái chung tình xuống đáy sông
                      Thiên hạ "chi nghinh Nam Bắc điểu"
                      Tình đời "Diệp tống lãng lai phong"
                      Tết này chưa chắc em về được
                      Em gửi về đây một chút lòng

                      Sương muối gió may rầu rĩ lắm
                      Còn vài hôm nữa hết mùa đông
                      Xuân đến cho em thêm một tuổi
                      Thế nào em cũng phải thành công
                      Em không khóc nữa, không buồn nữa
                      Ðây một bài thơ hận cuối cùng
                      Không than chắc hẳn hồn tươi lại
                      Không khóc tha hồ đôi mắt trong
                      Chị ơi, Em Cưới Mùa Xuân nhé?
                      Ðốt pháo cho thơm với rượu hồng
                      Xa nhà xa chị tuy buồn thật
                      Cũng cố vui ngang gái được chồng
                      Em sẽ uống say hơn mọi bận
                      Cho hồn về tận xứ Hà Ðông
                      Tết này chưa chắc em về được
                      Em gửi về đây một tấm lòng

                      Với lá thư này là tất cả
                      Những lời tâm sự một đêm đông
                      Thôn gà eo óc ngoài xa vắng
                      Trời đất tàn canh tối mịt mùng
                      Ðêm nay em thức thi cùng nến
                      Ai biết tình em với núi sông
                      Mấy sông mấy núi mà xa được
                      Lòng chị em ta vẫn một lòng
                      Tết này chưa chắc em về được
                      Em gửi về đây một tấm lòng

                      Cầu mong cho chị vui như Tết
                      Tóc chị bền xanh, má chị hồng
                      Trong mùa nắng mới sầu không đến
                      Giữa hội hoa tươi ấm lại lòng
                      Chắc chị đời nào quên nhắc nhở:
                      - Xa nhà, rượu uống có say không?


                      Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 23-02-2010, 07:01 AM.
                      ----------------------------

                      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                      Comment

                      • #41








                        HÀNH PHƯƠNG NAM
                        Nguyễn Bính


                        Đôi ta lưu lạc phương Nam này,
                        Trải mấy mùa qua én nhạn bay.
                        Xuân đến khắp trời hoa rượu nở;
                        Riêng ta với ngươi buồn vậy thay.

                        Lòng đắng sá gì muôn hớp rượu,
                        Mà không uống cạn mà không say ?
                        Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã,
                        Mà áo khinh cừu không ai may.

                        Người giam chí lớn vòng cơm áo,
                        Ta trói chân vào nợ nước mây.
                        Ai biết thương nhau từ buổi trước,
                        Bây giờ gặp nhau trong phút giây.

                        Nợ tình chưa trả tròn một món,
                        Sòng đời thua đến trắng hai tay.
                        Quê nhà xa lắc xa lơ đó,
                        Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay.

                        Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc,
                        Ly tán vì cơn gió bụi này.
                        Ngươi đi buồn lắm mà không khóc,
                        Mà vẫn cười qua chén rượu đầy.

                        Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết,
                        Ngày mai ra sao rồi hãy hay.
                        Ngày mai sáng lạn màu non nước,
                        Cốt nhất làm sao tự buổi nay.

                        Rẫy ruồng châu ngọc thù son phấn,
                        Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay.
                        Hỡi ơi! Nhiếp Chính mà băm mặt,
                        Giữa chợ ai người khóc nhận thây.

                        Kinh Kha giữa chợ sầu nghiêng chén,
                        Ai kẻ dâng vàng kẻ biếu tay ?
                        Mơ gì Ất Tiết thiêu văn tự,
                        Giầy cỏ, gươm cùn ta đi đây.

                        Ta đi nhưng biết về đâu chứ ?
                        Đã dấy phong yên lộng bốn trời.
                        Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ,
                        Uống say mà gọi thế nhân ơi!

                        Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ.
                        Ta với nhà ngươi cả tiếng cười.
                        Ngươi ơi! Hề ngươi ơi!
                        Ngươi sang bên ấy sao mà lạnh,
                        Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi...


                        ______
                        Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 05-03-2010, 08:48 PM.
                        ----------------------------

                        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                        Comment

                        • #42



                          ĐÊM MƯA ĐẤT KHÁCH


                          Một thân lận đận nơi trời xa,
                          Nằm nghe mưa rơi trên mái nhà,
                          Gió bắt vào thu đầy tiếng lá,
                          Đời tàn mộng đẹp, tiếc xuân qua.

                          Long tong mưa nhỏ gieo từng giọt,
                          Ắng lặng không nao một tiếng gà,
                          Chờ nửa vầng trăng, trăng chẳng lại,
                          Đêm dài đằng đẵng, đêm bao la.

                          Cũng may cho những người lưu lạc
                          Càng khỏi trông trăng, đỡ nhớ nhà,
                          Mấy tháng chưa nguôi sầu hận cũ,
                          Nằm đây chăn chiếu của người ta.

                          Đĩa đèn chết đuối thân hồ hải,
                          Chung Tử đi rồi, lẻ Bá Nha.
                          Khá thương ngàn dặm thân làm khách,
                          Nằm đọc Liêu trai bạn với ma.

                          Run run song ngỏ bàn tay lạnh,
                          Phảng phất giường đen, dải áo là.
                          Bữa mộng ân tình say tới sáng,
                          Bài thơ tâm sự nghĩ không ra.

                          Chuyến đò thân thế đưa toàn hận,
                          Bãi cát phù sinh đổi tháp ngà,
                          Đổi thay gớm mặt người thiên hạ,
                          Giường mộng thương cho gái nõn nà.

                          Đất khách Mai Sinh cười phụ bạc,
                          Đêm dài Hàn Tín mộng vinh hoa,
                          Ở mãi không đành, đi cũng dở,
                          Thân này há ngại chuyện xông pha.

                          Sàng đầu kim tận từ hôm đó,
                          Tráng sĩ vô nhan cực lắm mà,
                          Thời lai đồ điếu thành công dị,
                          Sự khứ anh hùng ẩm hận đa.

                          Hỡi ơi trời đất vô cùng rộng,
                          Nào biết tìm đâu một mái nhà,
                          Có như mắt Tịch xanh mà uổng,
                          Đất khách cùng đường ta với ta.

                          Mưa mãi mưa hoài mưa bứt rứt,
                          Đêm dài đằng đẵng, đêm bao la

                          ________________


                          Hai câu "Thời lai đồ điếu thành công dị, Sự khứ anh hùng ẩm hận đa." là Nguyễn Bính lấy từ bài thơ CẢM HOÀI của Đặng Dung. Nguyên văn:

                          "Thế sự du du nại lão hà,

                          Vô cùng thiên địa nhập hàm ca.

                          Thời lai đồ điếu thành công dị,

                          Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.

                          Trí chủ hữu hoài phù địa trục,

                          Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà.

                          Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,

                          Kỷ độ long tuyền đái nguyệt ma".


                          Bản Dịch Tản Đà

                          Việc đời man mác, tuổi già thôi!
                          Đất rộng trời cao chén ngậm ngùi
                          Gặp gỡ thời cơ may những kẻ,
                          Tan tành sự thế luống cay ai!
                          Phò vua bụng những mong xoay đất,
                          Gột giáp sông kia khó vạch trời.
                          Đầu bạc giang san thù chửa trả,
                          Long tuyền mấy độ bóng trăng soi.



                          -- Bản Dịch Phan Kế Bính

                          Việc đời bối rối tuổi già vay,
                          Trời đất vô cùng một cuộc say.
                          Bần tiện gặp thời lên cũng dễ,
                          Anh hùng lỡ bước ngẫm càng cay.
                          Vai khiêng trái đất mong phò chúa,
                          Giáp gột sông trời khó vạch mây.
                          Thù trả chưa xong đầu đã bạc,
                          Gươm mài bóng nguyệt biết bao rày.



                          Chú thích:

                          Đồ điếu: điển tích đời Hán, Phàn Khoái làm nghề bán thịt chó, Hàn Tín làm nghề câu cá, cả hai sau này đều là khai quốc công thần, giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang phá Tần diệt Sở.

                          Tẩy binh: điển tích từ hai câu thơ của Đỗ Phủ trong bài Tẩy Binh Mã:
                          An đắc tráng sĩ vãn Ngân Hà
                          Tịnh tẩy giáp binh trường bất dụng
                          (Ước gì có được người tráng sĩ kéo sông Ngân Hà
                          Rửa sạch giáp binh để mãi mãi không dùng đến nữa).

                          Long Tuyền: tên một loại gươm báu thời xưa.






                          Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 05-03-2010, 08:50 PM.
                          ----------------------------

                          Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                          Comment

                          • #43

                            Hoa với rượu - Nguyễn Bính



                            Hoa với rượu

                            Nguyễn Bính

                            Thấy rét, u tôi bọc lại mền,
                            Cô hàng cất rượu ủ thêm men,
                            Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ,
                            Say cả tư mùa cho khách quen.

                            Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi
                            Suối ngày hai đứa nhẩn nha chơi.
                            Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ
                            Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi.

                            Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà,
                            Người ta bắt chước chị người ta!
                            Ra vườn nhặt những hoa cam rụng
                            Về bỏ đầy nồi cất nước hoa.

                            Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy
                            Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau
                            Hí hửng bảo nhau: “Thơm đấy chứ
                            Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!”

                            Một tối nhà Nhi có giỗ thầy
                            Chị Nhi cho uống rượu cay cay,
                            Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa
                            Mặt đỏ lên rồi, chếnh choáng say.

                            Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài
                            Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai
                            Chị Nhi cứ chế làm sao ấy
                            Hai đứa nhìn nhau khúc khích cười.

                            Chị Nhi thường nói với u tôi
                            “Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi”
                            U tôi cười đáp ngay như thật
                            “Tôi có con dâu giúp đỡ rồi”

                            Thưở ấy làm sao thật thái bình
                            Trai hiền bạn với gái đồng trinh
                            Đời say men rượu thơm hoa rụng
                            Tràn những thơ ngây ngập cảm tình

                            Ấy thế mà rồi cách biệt nhau
                            Nhà Nhi chẳng biết dọn đi đâu
                            Mình tôi giời bắt làm thi sĩ
                            Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu

                            Bỏ mặc vườn cam bỏ mái gianh
                            Tôi đi dan díu với kinh thành
                            Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới
                            Chuốc mãi men say rượu ái tình

                            Rượu ái tình kia thành thuốc độc
                            vườn trần theo bướm phấn hương bay
                            Đời tôi sa mạc ôi sa mạc
                            Hoa hết thơm rồi rượu hết say

                            Trăm nghìn sầu tủi mình tôi chịu
                            Ba bốn năm rồi năm sáu năm
                            Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại
                            Men nồng gạo nếp nước hoa cam

                            Xa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi
                            Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!
                            Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ
                            Mộng ngát, duyên lành cũng bỏ tôi.

                            Chắc ở nơi nào, dưới mái tranh,
                            Chị em Nhi vẫn sống yên lành,
                            Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán.
                            Hồn vẫn trong mà mộng vẫn xinh.

                            Ngày xưa còn bé, Nhi còn đẹp
                            Huống nữa giờ Nhi đã đến thì,
                            Tháng tháng, mươi mười lăm buổi chợ
                            Cho người thiên hạ phải say Nhi.

                            Xóm chị em Nhi ở mấy nhà?
                            Bến đò sông vắng? Chợ gần, xa?
                            Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ?
                            Vườn có trồng cam, có nở hoa?

                            Mơ tưởng vu vơ, lòng dối lòng
                            Thực ra có phải thế này không
                            Chị Nhi đã lấy chồng năm trước
                            Nhi đến năm sau lại lấy chồng?

                            Ước gì trên bước đường lưu lạc.
                            Một buổi chiều nao, lạnh gió mưa
                            Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ
                            Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa.

                            Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó
                            Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu.
                            Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại
                            Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau.

                            Tôi kể: “U tôi đã mất rồi
                            Cửa nhà còn có một mình tôi…”
                            Nhi rằng: “Ngày trước u thường nói
                            Hai đứa mình trông đến đẹp đôi…”

                            “Chị em mới lấy chồng năm trước
                            Chồng chị trồng cam ở mé sông.
                            Em ở mình đây nhà trống trải
                            Trăng vàng đầy ngõ, gió mênh mông…”

                            Như truyện Tương Như và Trác Thị
                            Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng
                            Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng
                            Tôi với em Nhi kết vợ chồng.

                            Rượu cất kì ngon, men ủ khéo
                            Say người, thiên hạ lại say nhau,
                            Chiều chiều hai đứa sang thăm chị
                            Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu.

                            Chao ơi! Là mộng hay là thực?
                            Là thực hay là mộng bấy lâu?
                            Hai đứa sống bằng hoa với rượu
                            Sống vào trời đất, sống cho nhau.

                            Nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi
                            Hoa thừa, rượu ế, ấy tình tôi,
                            Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng
                            Gặp lại nhau chi, muộn mất rồi!



                            .
                            Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 24-06-2010, 07:11 PM.
                            ----------------------------

                            Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                            Comment

                            • #44



                              Đường Rừng Chiều

                              Lữ hành bắt gặp quán cơm,
                              Bầy ong bắt gặp mùi thơm hoa rừng.
                              Đèo cao con suối ngập ngừng,
                              Nắng thoai thoải nắng chiều lưng lửng chiều.
                              Trăng non như một cành diều,
                              Trẻ con phất dối thả liều trên mây
                              Chim nào kêu mỏi ngàn cây,
                              Ngẩn ngơ đôi chiếc ngựa gầy dong xe
                              Đồi sim dan díu nương chè,
                              Trắng phau khói núi, xanh lè áo ai ...

                              Thái Nguyên 1938

                              Nguyễn Bính
                              Đã chỉnh sửa bởi M Mít Đặc; 25-06-2010, 03:36 PM.
                              Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                              Comment

                              • #45

                                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post


                                Đường Rừng Chiều

                                Lữ hành bắt gặp quán cơm,
                                Bầy ong bắt gặp mùi thơm hoa rừng.
                                Đèo cao con suối ngập ngừng,
                                Nắng thoai thoải nắng chiều lưng lửng chiều.
                                Trăng non như một cành diều,
                                Trẻ con phất dối thả liều trên mậy
                                Chim nào kêu mỏi ngàn cây,
                                Ngẩn ngơ đôi chiếc ngựa gầy dong xẹ
                                Đồi sim dan díu nương chè,
                                Trắng phau khói núi, xanh lè áo ai ...

                                Thái Nguyên 1938

                                Nguyễn Bính
                                Thơ thì tả 2 con ngưa...gầy. Mít lại đem khoe 2 con bò mộng to ù! Í ẹ, Mít đi đo độ mắt lại đi. Một là cận hai là...loạn rồi mà hong biết đó

                                Mít làm chị nhớ lại hề Bảo Quốc trong tuồng "tiếng trống Mê linh" lúc anh chàng đi ghẹo gái, lại ghẹo nhằm bà già đang che một cái quạt "khổ lòng"
                                -Bà ơi, bà già rồi bà đi ra đường làm chi cho con cháu nó chọc nó mang tội!

                                Hahaha...Chỉ e rằng Mít nhà ta bị...cận thì phải chữa...cháy như Bảo Quốc thôi hè!
                                -Bà ơi, bà già rồi bà ra đường làm răng, cho con cháu nó lỡ làm răng thì tội hắn lắm bà hỉ!
                                Đã chỉnh sửa bởi Uất Kim Hương; 25-06-2010, 01:26 AM.

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom