• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thế giới trong chiếc hộp

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thế giới trong chiếc hộp

    Thế giới trong chiếc hộp

    Tôi chưa thể tưởng tượng ra thế giới kỳ lạ của những nghệ sĩ kịch câm đang ngồi cạnh. Dù cố quan sát cuộc nói chuyện của họ, tôi cũng không hiểu được gì. Đám đông ấy trông thật ngộ nghĩnh với những điệu bộ khác thường. Họ mừng rỡ, ngạc nhiên rồi giận dữ. Họ say sưa kể chuyện bằng đôi tay biết nói và chẳng thèm để ý đến xung quanh.
    Trong căn phòng nhỏ bé, kín đáo với những bức tranh chen chúc trên tường, thời gian trôi qua thật chậm, như thể khi lạc vào đây nó bỗng trở nên hiền từ, đằm thắm, không một chút vội vàng, trốn chạy. Tôi thường đến chiếc hộp ấy vào các buổi chiều để học vẽ mà không hề biết rằng sẽ có ngày mình gặp phải một chuyện rất kỳ lạ ở chính nơi này.
    Giữa bốn bức tường chật hẹp của lớp học có ít nhất hai thế giới đang tồn tại, một của đám người đang diễn kịch câm, một của chúng tôi.
    Nữ họa sĩ đứng tuổi, tác giả các bức tranh trong phòng, đang say sưa với màu sắc, ý tưởng chưa thể hiện hoàn toàn. Thế giới riêng ấy chẳng ai ngoài chính chủ nhân của nó có thể cảm nhận được. Còn thế giới của tôi cùng vài người bạn khác thì đơn giản hơn với công việc đo tỉ lệ và vẽ một ông già hốc hác, trắng bệch bằng thạch cao. Nhưng thỉnh thoảng tôi không thật sự tập trung với công việc của mình. Tôi bị cuốn hút bởi những hành động lạ thường, khó hiểu từ nhóm nghệ sĩ kịch câm ngồi cạnh. Họ vẫn say sưa thể hiện thứ ngôn ngữ không thanh âm mà chẳng thèm quan tâm đến bài vẽ còn dang dở của mình.
    Có cả thế giới khác nữa trong căn phòng này, đó là giọng ca trù huyền bí từ đĩa nhạc đang mở. Nhiều thế giới khác nhau đang tồn tại lộn xộn trong một chiếc hộp. Và mỗi thế giới đều khó hiểu như nhau.
    Những con người không thích nói cũng chẳng thèm nghe đang sôi nổi, hào hứng. Họ tới đây để vẽ nhưng dường như họ đã quên đi công việc của mình. Những ngón tay chuyển động như thôi miên người đối diện, những gương mặt thay đổi cảm xúc đến bất ngờ, xem ra câu chuyện của họ khá thú vị dù tôi chẳng hiểu được gì, đơn giản vì tôi ngồi ngoài thế giới của họ.
    Vậy mà đấy lại là những con người đứng cách xa không gian chứa đựng sự dao động và tần số âm thanh. Họ không thể nói, không thể nghe. Họ chẳng biết thế nào là gào thét, là nhạc pop, là tiếng chuông điện thoại hay tiếng rơi vỡ của chiếc bình thủy tinh. Họ bất hạnh nhưng dường như họ không cảm thấy thế. Cùng hiện diện trong căn phòng này có những bức tượng thạch cao dùng làm mẫu vẽ. Chúng trật tự hơn hẳn nhóm người trẻ tuổi ngồi cạnh tôi, dù cả hai đều chẳng phát ra thứ âm thanh nào. Một bên thì đứng yên, bất động hết ngày này sang ngày khác. Còn một bên lại sôi nổi và quá ồn ào, dù là ồn ào trong câm lặng.
    Rồi tôi nhận ra thế giới riêng cũng khá thú vị của những bức tượng thạch cao. Mà xem ra câu chuyện giữa họ cũng chẳng kém phần kịch tính như cách nhìn sự vật vô tri vô giác của Andersen (*) về thế giới của những chú lính chì.
    Ông già xấu xí cau có nhìn chàng trai vuông vức đang giương đôi mắt không tròng hướng về phía cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh. Một thanh niên cường tráng đứng góc tường đối diện như định ném thẳng cái đĩa vào mặt ông già đáng ghét. Đứng đằng sau là thần Vệ nữ thanh thoát, uyển chuyển đang từ tốn khuyên giải hành động bất kính và tội đồ kia. Còn đám tượng bán thân nhốn nháo, chen chúc dưới đất lại xì xào bàn tán câu chuyện khôi hài đang diễn ra trước mắt…
    Bên cạnh thế giới trắng bệch, lộn xộn ấy là thế giới của những bức tranh sơn mài đầy màu sắc, quyến rũ nhưng hơi khó hiểu. Có thể nhiều người, trong đó có tôi, chẳng biết rõ các bức tranh ấy nói gì, nhưng cũng không quan trọng, chúng đều có ma lực riêng để hấp dẫn người xem. Không gian hình họa nổi bật trên nền tường nâu trầm là thế giới của sự cảm nhận. Tất cả đều thu hút dù khá trừu tượng. Điều ấy giống như các tác phẩm văn học khác thường, chẳng có cốt truyện gì hoặc nếu có lại rắc rối, dài dòng, nhưng hấp dẫn ở những bất ngờ thú vị, kín đáo. Sự lôi cuốn đôi khi khó hiểu và khó giải thích. Vì thế đứng trước một bức tranh, cảm xúc mới thật sự quan trọng.
    Người nữ họa sĩ đồng thời là thầy dạy vẽ của chúng tôi, và cũng là chủ nhân của căn phòng này, say mê thể loại sơn mài với cách biểu đạt vừa hiện đại vừa mang hơi thở truyền thống. Tính Phật giáo, tâm linh xuất hiện hầu hết trong các tác phẩm của bà. Bên cạnh những bức tranh khó hiểu theo cảm nhận của tôi, bà còn vẽ nhiều về hoa sen nhưng hoàn toàn khác với lối vẽ mềm mại quen thuộc. Hoa sen trong tranh bà không xanh ngát, thanh tao. Nó cứng cáp, rực rỡ với ánh vàng ánh bạc. Chúng đan xen ngang dọc, khỏe khoắn trong những gam màu tối đậm với sắc xanh, sắc đỏ mạnh mẽ. Cánh hoa góc cạnh, nhập nhằng và không thành búp, ấn tượng nhưng đúng là sen.
    Tồn tại chung với thế giới thạch cao trắng bệch, cùng các tác phẩm hội họa đầy màu sắc là những đốm đen, trắng bí ẩn. Chúng rình rập trong đám người bán thân ngổn ngang dưới đất. Chúng không hề được chào đón. Chúng vô gia cư và xâm nhập bất hợp pháp. Cứ tống cổ cả bọn ra khỏi cửa ban ngày thì ban đêm, khi mọi người về hết, chúng lại đột nhập vào trong. Mà cũng thật tài tình - căn phòng kín như chiếc hộp, chẳng biết lũ lì lợm ấy đào tường hay độn thổ để vào.
    Chúng bị đuổi đi rồi lại xuất hiện. Đuổi chán rồi chẳng ai thèm quan tâm đến chúng. Chúng ngang nhiên định cư, vật vờ ẩn hiện trong những khe hở hay dưới gầm bục gỗ. Chỉ có đám người trắng toát đứng trên bục mới khó chịu vì sự quấy rầy này.
    Nhập gia tùy tục, bọn sinh vật lạ cũng biết im lặng và sở hữu hẳn một thế giới riêng, giống như mọi sự hiện diện trong phòng. Chẳng ai ngó ngàng tới chúng, trừ tôi ra. Mọi người đều có việc để làm, không vẽ thì lại say sưa nói chuyện bằng tay. Có đốm đen lớn nhất với đôi mắt xanh lè, sắc sảo thích nằm lì bên tượng ông già khó tính mà tôi dựng hình. Nó luôn nhìn xoáy sâu một hướng, thường là nhìn tôi, với vẻ kiêu kỳ, mềm mại và không hề chớp mắt như thể muốn làm mẫu cho tôi vẽ lắm vậy.
    Chẳng ai biết có tất cả bao nhiêu đốm trắng, đốm đen trong căn phòng này. Và vì sao chúng - mèo mẹ và lũ mèo con - từ đâu ra và tại sao thích sống ở đây. Chẳng hiểu chúng yêu nghệ thuật hay thích nghe ca trù. Mà cũng thật lạ, ngày xuất hiện của đàn tiểu hổ ấy cũng là ngày biến mất của con chó vàng lực lưỡng hay ngủ mê trên bậc thang đầy nắng. Nó vẫn thường rên ư ử với cơn ác mộng mà tôi đoán là về con dao và cái thớt, về củ giềng và chiếc lá mơ lông. Rồi ngày kia con chó biến mất hẳn dù người họa sĩ đã tìm khắp nơi. Và cũng kể từ ấy, xuất hiện các bức tranh khác thường, ẩn hiện sau những hoa sen rực sáng là những hoa sen mang hình gương - mặt - mèo.
    Lũ lông lá bốn chân dù tự do ẩn hiện đến đâu vẫn không hề dám mon men đến một chiếc tủ gỗ cũ rích, vì nếu vi phạm chúng sẽ bị trừng trị thích đáng. Trong đấy là thế giới của quá khứ, bí ẩn, linh thiêng. Những chiếc đĩa men xanh ngọc, những chiếc bình gốm với hoa văn thật lạ, cả những tượng đồng Chămpa uốn éo trong một vũ điệu bất diệt. Mọi thứ đều rất cổ xưa và đắt giá nằm bất động trong chiếc tủ già cỗi...
    * * *
    Ngày nào cũng thế, những con người kỳ lạ với đôi tay biết nói, những bức tượng thạch cao mãi đứng yên mà không thấy mỏi, những bức tranh chờ đợi, những con mèo lười biếng, tất cả chỉ im lặng và bằng lòng với nhịp phách lóc cóc, tiếng đàn đáy và giọng hát ậm ừ từ đĩa nhạc đang mở. Nhưng chắc chắn có điều gì đó không bình thường trong căn phòng. Dù cảm nhận thế, tôi vẫn chẳng thể nào hình dung nổi câu chuyện sẽ xảy ra ở đây, dường như quá viễn tưởng và hoang đường.
    Đấy là ngày căn phòng xuất hiện vị khách lạ. Cô gái từ tốn bước vào với chiếc áo dài màu nâu xám có cánh hoa sen mềm mại, thanh thoát. Cô không hoàn toàn giống như những khách xem tranh khác, thường chỉ ghé mắt qua các tác phẩm ội họa. Cô lặng lẽ quan sát mọi thứ. Tôi không biết vì sao cô mỉm cười.
    Người họa sĩ tạm ngưng ý tưởng sáng tạo, vặn nhỏ lại nhạc rồi đến sửa bài cho học trò của mình. Còn cô gái quẩn quanh bên những hoa sen trên tường và ngắm nhìn chúng tôi vẽ. Những bạn trẻ khiếm thính lại có chuyện mới để tranh luận, về chiếc áo dài xưa cũ hay cách cô trầm ngâm trước mỗi sự vật trước mắt. Người họa sĩ luôn phải nhắc nhở họ tập trung hơn. Bà hướng dẫn cho chúng tôi cách dựng hình, cách nhìn nhận sáng tối trên gương mặt của các bức tượng rồi phải dùng thứ ngôn ngữ không lời để sửa bài cho nhóm học sinh đặc biệt được bà rất yêu thương.
    Cô gái bước tới gần giá vẽ, hình như muốn nói điều gì. Và thật ngạc nhiên, cô biết dùng đôi bàn tay để thể hiện ý nghĩ của cô đến những họa sĩ tương lai không hề biết đến âm thanh. Họ thích thú và đón chào vị khách mới, tất nhiên là bằng những ngón tay biết nói. Mà hình như không chỉ riêng nhóm bạn trẻ khiếm thính, mỗi thế giới khác nhau trong căn phòng cũng đang dần bừng tỉnh trước sự xuất hiện lạ kỳ ấy. Những hoa sen trên tường như nổi bật, rực sáng thêm. Những bức tượng thạch cao trông mềm mại đến khác thường. Cả tiết tấu từ đĩa nhạc đang mở cũng nhanh hơn, dồn dập hơn. Tôi không biết tại sao mọi thứ lại thay đổi khó hiểu đến thế. Nhưng tôi cảm nhận thấy trên đôi môi cô gái có âm điệu ca trù.
    Những đốm đen trắng ở đâu ra nhiều hơn. Những viên bi ve màu xanh ngọc lấp lánh hướng về cánh hoa sen trên chiếc áo dài kiểu cũ. Cô gái như bị thôi miên bởi ánh mắt phẳng lì, trắng tinh của ông già khó tính. Cô đứng lặng im, không nói và khẽ mỉm cười. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ.
    Rồi các vết nứt nẻ dần xuất hiện trên những đôi môi thạch cao lạnh ngắt, cả mắt, cả trán, cả trên đôi tay thần Vệ nữ, mỗi lúc một nhiều. Giọng hát từ đĩa nhạc nhỏ dần, nhưng vẫn đến đoạn nẩy hạt, dồn nén, rồi lối thét nhạc trong ca trù cùng tiếng trống cao trào, mạnh mẽ. Và điều kỳ lạ, đáng sợ nhất cứ từ từ hiển hiện. Ông già thạch cao tưởng chừng chỉ là khối vô giác không hồn, đang chuyển động một cách khó khăn, chậm chạp. Tôi chẳng thể nào tin vào mắt mình được nữa khi đôi tay thần Vệ nữ cũng bắt đầu rạn nứt. Lại thêm một đôi tay biết nói, mà lúc này thế giới âm thanh như dần nhường chỗ cho thế giới của sự cảm nhận, bằng chuyển động tượng hình trong nội lực mãnh liệt nhất, riêng biệt nhất, tinh tế nhất của những bạn trẻ khiếm thính. Thế rồi tôi chợt nhận ra thế giới không có tiếng động phải là một thế giới ngang bằng, tồn tại song song với cái thế giới đang tràn ngập thanh âm và có nhiều cảm xúc chẳng thể nào tôi khám phá được.
    Dường như thần Vệ nữ muốn nói điều gì bằng thứ ngôn ngữ bí ẩn với cô gái như đến từ đầu thế kỷ trước. Chỉ những người bạn nhỏ đang ngồi cạnh tôi, sử dụng cùng thứ ngôn ngữ ấy mới có thể hiểu được, và tất nhiên là cả cô gái cũng hiểu. Nhưng dường như vẫn chưa đủ kinh ngạc, ngay sau khi đôi tay Thần vệ nữ ngừng chuyển động theo cách giao tiếp của những người khiếm thính, ông già thạch cao bắt đầu cất tiếng bằng giọng nam trầm trong các vở opera:
    “Cô – muốn – ghé – thăm – thế – giới – nào …”
    Cô gái chưa trả lời. Nhưng bất chợt, trong nỗi sợ hãi, tôi nhận ra mình đang ở trong một chiếc hộp nhỏ bé nhưng cũng đủ lý thú để khám phá. Và chiếc hộp ấy lại đặt trên mặt đất mênh mông, rộng lớn, chứa đựng được biết bao chiếc hộp như thế. Thế mà mặt đất dù có mênh mông, rộng lớn cũng chỉ là dấu chấm vô định giữa vũ trụ vô hình…
    Thôi nghĩ lung tung, viển vông, tôi quay sang nhìn những nghệ sĩ khiếm thính. Họ cũng quay lại nhìn tôi. Hình như họ thương hại tôi. Vì tôi chẳng hiểu được gì. Vì tôi là người ngoài cuộc.
    NGUYỄN QUỐC VIỆT
    ______________
    Similar Threads
  • #2

    Chiếc hộp kỳ diệu



    Jack là một cậu bé mồ côi. Cậu bé sống với người cô , mặc dù không nhận được sự yêu thương , chỉ là những lời la mắng , và sự keo kiệt của cô , nhưng Jack vẫn rất vui vẻ , cậu bé rất ngoan . CẬu bé tự nghĩ : " Nếu không có cô , chắc chắn cậu đã không còn được đi học rồi , và chắc chắn cậu đã trở thành đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ "
    Trong lớp , các bạn không thích chơi với Jack , một đứa trẻ mồ côi , duy nhất chỉ có một bạn , cô bé rất dễ thương , cứ mỗi lần tan lớp là cô bé ấy ở lại xếp bàn ghế lại . Jack cũng ở lại phụ bạn ấy , cả hai không nói gì với nhau nhưng cứ làm việc như vậy và cảm thấy rất vui.

    Giáng sinh sắp đến rồi, mọi người rục rịch chuẩn bị mọi thứ, bàn tán vế những món quà. Jack không có gì cả. Cô bé không thấy Jack còn ở lại giúp cô, tan học là cậu lại chạy về vội vã. Một hôm, cô bé hỏi cậu :
    -SAo cậu không ở lại nữa, cậu có biết là tớ rất vui nếu có cậu giúp tớ không?
    -Thật à? Tớ quan trọng với cậu như thế à?
    -Ừ
    -Vậy giáng sinh này, cậu ở lại nhé, tớ có món quà tặng cậu
    Giáng sinh đến, khi mọi nguời đã về hết. Jack đến bên cô bé , Đưa ra một món quà nhỏ được gói rất cẩn thận . Cô bé mở ra :
    -Xinh quá , chiếc hộp xinh quá. Nó dựng gì bên trong thế
    -Bạn cứ mở ra đi.
    Jack nhìn cô bạn, cười.
    Cô bé tò mò mở ra, thật kỳ lạ, trong hộp không hề có một cái gì hết. Đưa đôi mắt ngạc nhiên về phía Jack, cô bé hỏi:
    -Không hề có gì trong hộp này hết , Jack ạ?
    -Bạn sẽ không bao giờ thấy được nó, không nhìn thấy nó , không sờ thấy nó, không nếm được nó đâu, vì nó là tình yêu đấy, mẹ tớ đã bảo thế, bạn chỉ cảm nhận được tình yêu thôi , mẹ đã tặng nó cho tớ, giờ tớ tặng lại cậu. Cám ơn vì tất cả.

    Trên chiếc đàn piano của cô bé lúc nào cũng có một chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh , mở chiếc hộp ra ai cũng thắc mắc , là một chiếc hộp rỗng . Cô bé chỉ mỉm cười và nói : "Sẽ chẳng thể nhìn thấy nó đâu , không cầm được nó đâu , nhưng nó rất quan trọng , rất đặc biệt , bởi nó là tình yêu đấy "
    Tôi rất thích câu chuyện đó , đã bao giờ bạn thấy được tình yêu đâu, nhưng tình yêu lúc nào cũng ở bên chúng ta , tình yêu tồn tại trong trái tim mỗi người .
    Hãy biết trân trọng nó!!
    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

    Comment

    • #3

      Give love a chance ( st )



      Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình. Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc. Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần. Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị.


      Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ... Dew đã bước vào cuộc đời tôi. Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy. Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình. Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể. Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc. Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.


      Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.


      Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy. Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Fall, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.


      Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng. Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”. Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.


      Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói. Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.


      Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp. Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ. Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”. “Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.


      Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.


      Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.


      Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.


      Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần. Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn. Nhưng tôi không nói với Dew về điều này.


      Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”. Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy. Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót. Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.


      Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".


      Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”. Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”. Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp.


      Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.
      Edited by: vertumnus
      Đã chỉnh sửa bởi vertumnus; 28-02-2008, 01:57 AM.
      Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

      Comment

      • #4

        Thần thoại hôm nay

        Lê Hoàng

        Bạn thân mến của tôi , tức Tèo , không hy vọng gì có vợ nữa . Sau bao nhiêu lần yêu và bị yêu chẳng đi đến đâu hình như anh đã chấp nhận số phận , trở thành “một người độc thân thỉnh thoảng vui vẻ”.
        Tôi chỉ còn biết an ủi bạn . Nhưng mỗi lần tới thăm Tèo , tôi không khỏi buồn bã khi thấy căn phòng vắng bàn tay phụ nữ của nó đầy nét hoang tàn . Nhiều lúc tivi để dưới gầm giường ,tủ lạnh trong buồng tắm , còn quấn áo thì trên trần nhà .
        Vậy mà không thể tin được , hôm qua tèo tới gặp tôi , cả khuôn mặt , cả trang phục , cả hàm răng đều sáng bóng như gương . Tèo reo lên lanh lảnh :
        Tớ có vợ rồi , bạn ơi
        Tôi sững cả người như bị sét đánh :
        Ở đâu ra :
        Tèo cười ngoác cả mang tai
        Ở trong quả táo !
        Tôi kinh ngạc :
        Thế là thế nào ?
        -Một hôm tớ đi làm về , bỗng giật mình thấy nhà cửa gọn gàng , thơm phức , trên bàn có một mơm cơm nóng hổi .
        Tôi nhăn mặt
        -Xạo
        Tèo phẩy tay
        - Xạo làm gì , tớ cực vui nhưng nghĩ chắc bà dì qua chơi , thấy bề bộn nên thương mình dọn dẹp giúp . Chả là tớ có một bà dì rất tốt bụng và thương người .
        Bà dì ấy thì tôi biết nên gật đầu . Tèo nói tiếp
        Nhưng hôm sau đi làm về tớ cũng thấy y chang . Nghĩa là sàn nhà sạch nhẵn , quần áo giặt xong được ủi và gấp cẩn thận trong ngăn tủ , kể cả quần đùi . Tủ lạnh được lau chùi và mâm cơm lại bốc khói với bốn món chưa kể món tráng miệng .tớ cảm động quá , hạnh phúc quá bèn phone cho bà dì để cảm ơn . Bà ấy ngạc nhiên vô cùng nói chưa khi nào làm thế . Bà còn gọi điện thoại cho chồng sau đó , nhờ đến đón tớ đi khám bác sĩ tâm thần . Tớ quá lạ lùng và quá khó hiểu . Đến mức nghi rằng thủ phạm là …cậu .
        Tôi giật mình :
        Là tôi à ?
        Tèo nheo mắt :
        Đúng . Tớ có thoáng nghĩ thế vì ngoài bà dì , xưa nay chỉ còn cậu thương tớ . Nhưng rồi bình tĩnh lại , thấy trong quá khứ , có thương tới đâu thì cậu cũng chỉ rủ tớ đi nhậu rồi về phòng lại bày thêm .cậu chưa bao giờ tự dọn phòng mình cho ra hồn , nói gì dọn phòng tớ .
        Tuy hơi tự ái nhưng tôi cũng phải thốt lên
        -Đúng vậy
        Tèo hăm hở :
        Tớ nghĩ mãi không ra . Tớ tin chắc là trò đùa của một bạn hiền nào . Nhưng ngày thứ ba đi về cũng thế . Tức là cũng vẫn nhà cửa tinh tươm . Chẳng còn cách nào khác , tớ bèn rình . Hôm qua tớ đi làm nhưng về sớm hơn thường lệ đến ba tiếng đồng hồ .
        Tôi ngắt lời :
        -Thì hôm nào bọn ta đi làm chả thế
        Tèo xua tay :
        Biết rồi . Nhưng mọi hôm về sớm ra quán bia ngồi .Còn hôm qua về sớm tớ rón rén về nhà , rón rén lên cầu thang , rón rén nhìn qua khe cửa . Tóm lại tớ đối xử với nhà mình như thằng ăn trộm .
        Tôi sốt ruột :
        -Rồi sao nữa
        Mắt Tèo sáng rực lên :
        -Rồi tớ thấy ,như trong chuyện thần thoại , quả táo mà tớ mua tuần trước , để quên không ăn trên nóc tủ lạnh từ từ tách đôi , một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần chui ra từ quả táo , vừa tung tăng ca hát vừa thu dọn căn phòng .
        Tôi nghẹt thở :
        -Rồi sao nữa ?
        Tèo cười sang sảng :
        -Rồi tớ đâu phải thằng ngốc . Tớ lao vào nhà , vớ lấy quả táo nhai ngấu nghiến . Cô gái kêu thét lên , nhưng cô không còn chỗ chui ,thế là cô yêu tớ . Hai đứa tớ sắp kết hôn , hôm nay đến để báo cho cậu biết .
        Tôi nghe mà lòng tê tái , vừa mừng cho Tèo , vừa tủi cho mình . Đời tôi mua không biết bao nhiêu bưởi , xoài , cam quít mà không mua táo mới ra đến nỗi này , chẳng có ai yêu .
        Tiễn Tèo ra về , tôi lao ngay ra chợ , mua ngay một trái táo to nhất , đắt nhất . Vỏ táo đỏ lự , thân táo bóng bẩy , mùi táo thơm lừng .Đừng nói một chứ có mười cô thiếu nữ chui ra từ đây cũng đủ chỗ .
        Tôi mang táo về nhà , lau sạch nóc tủ lạnh rồi nhẹ nhàng đặt lên trên .Cả đêm thao thức không ngủ . Đúng rồi , không phải ngẫu nhiên Adam và Eva làm quen nhau từ quả táo , có lý do khoa học đàng hoàng .
        Hôm sau tôi đi làm , được vài tiếng đồng hồ thì bỏ chạy về nhà . Bắt chước Tèo , tôi rón rén lên cầu thang , rón re’n nhi`n qua lỗ khóa .
        Kìa trong căn phòng tối mờ mờ , trái táo động đậy .
        Tôi nín thở .
        Táo động đậy mạnh hơn
        -Rồi từ đó chui ra một con sâu róm to đùng !
        Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

        Comment

        Working...
        X
        Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom