• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ Xuân Quỳnh và đôi nét về thế hệ thơ cùng thời

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Xuân Quỳnh và đôi nét về thế hệ thơ cùng thời

    Thơ Xuân Quỳnh và đôi nét về thế hệ thơ cùng thời


    Xuân Quỳnh (1942-1988) là nhà thơ nữ tiêu biêu của thế hệ nhà thơ sinh ở thập kỉ 40 và "ra ràng" với những tác phẩm thơ "trẻ" ở thập kỉ 60.

    Thế hệ các nhà thơ này hoàn toàn thuộc về thời kỳ "lịch sử dân tộc vừa lật sang trang mới" (cuộc kháng chiến chống Pháp kết thúc thắng lợi). Sau lưng họ, thời đại phong kiến thuộc địa đã bị đẩy lùi vào dĩ vãng. Trước mắt họ là cả một chân trời vô cùng xán lạn của đất nước đang bắt đầu bước vào thời kì phục hưng. Họ là những "con người mới" của thời đại phục hưng ấy.

    Đối với họ, các thi nhân thời tiền chiến và thời kỳ khánh chiến chống Pháp là những bậc thầy, những người anh, người chị. Nhưng có lẽ không một ai trong số họ có ý tưởng "giẫm vào vết chân" của các bậc tiền bối đáng kính ấy. Mặt khác, do đầu óc họ còn quá trong trẻo, trí tuệ của họ lại được mở mang tương đối toàn diện, họ không trở thành những nhà thơ "minh hoạ". Trái lại, một số lớn thơ của họ viết về cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, ra đời trong cảnh đạn bom khốc liệt, lại đầy ắp rung cảm chân thực, đầy ắp tính nhân bản mà rất ít tính chấtt giáo điều.

    Tựa như "những mạch nước ngầm sục sôi", họ thầm lặng dồn sức lực cho một cuộc cách tân thơ trong giai đoạn mới. Trên thực tế, những sáng tạo và cống hiến của các nhà thơ thuộc thế hệ những năm 60 này là không thể phủ nhận. Đã xuất hiện những tài năng thơ thực thụ mà Xuân Quỳnh không phải là gương mặt duy nhất. Đã có những dịch giả thơ cự phách. Đã có những tác phẩm thơ ưu tú. Có thể nói thế hệ các nhà thơ nhà văn trẻ này là lực lượng sáng tác quan trọng của văn học Việt Nam suốt bốn thập kỉ qua.

    Một vài người trong số họ đã là nguyên nhân gây nên "những cơn sóng gió" trên diễn đàn văn học, làm tốn khá nhiều giâý mực và hơi sức của các nhà phê bình văn học. Chúng ta tin rằng tất cả những điều đó sẽ được lịch sử văn học tổng kết đánh giá một cách thoả đáng trong một tương lai không xa.

    Tuy nhiên thế hệ các nhà thơ này cũng đã phải trải qua những bước đi dò dẫm, cũng mang trong mình không ít nhược điểm, cũng đã từng nếm mùi thất bại.

    Một số người, trên thực tế chỉ được vài ba bước đầu tiên rồi chững lại, hụt hững và mất hướng.

    Tại sao vậy? Bởi vì họ chưa biết khơi "một dòng thông" giữa "ào chuôm thơ" của họ với bể nguồn vô tận của thi ca: đó là số phận hàm chứa cái đẹp của con người thời đại, của dân tộc và nhân loại.

    Một số nhà thơ "nhiếp ảnh" thường chỉ phù du trên bề mặt của một cuộc sống nhỏ hẹp, đến lúc nào đó bỗng cảm thấy bị cạn kiệt cả về đề tài và lẫn "hồn thơ".

    Một số khá đông khác không hiểu thấu rằng một bài thơ hay được quyết định bởi cái "linh hồn chất đọng" trong đó. Thiếu hụt cả ý lẫn tình, họ sa vào bệnh hình thức chủ nghĩa, thích "gây cảm giác lạ" bằng cách dùng nhiều câu chữ kì cục.

    Một số người bất cập với sự sáng tạo, quay về mô phỏng thơ xưa, nhiều nhất là mô phỏng thơ Nguyễn Bính. Thơ lục bát nở rộ ở giai đoạn mới, tuy nhiên nội dung chưa được phong phú. Những bài thơ lục bát diễn tả "những nỗi buồn chán" và nỗi "thất tình" chiếm tỷ lệ hơi nhiều.

    Nhìn tổng quát, chúng ta có thể thấy một "căn bệnh nặng" của thơ giai đoạn này là: rất nhiều bài thơ không hề được xây dựng trên một hình tượng văn học mang chất thơ, một dòng ý tưởng đậm đặc hoặc một luồng cảm xúc tập trung nào. Trái lại cả bài thơ chỉ là một cuộc kể lể dài dòng những suy nghĩ tản mạn, đôi khi ngoắt ngoéo, khiến người đọc dù kiên nhẫn đến mấy cũng phải mệt mỏi.

    Chính vì vậy một yêu cầu bức xúc "nâng cao thơ" đang được đặt ra, và các nhà thơ "trẻ" cũng đang không ngừng tu dưỡng, tự điều chỉnh, để có những bài thơ thực sự có gía trị.

    Thế hệ các nhà thơ "đăng đàn" trong những năm 60 chỉ là những thế hệ mở đầu của "phong trào thơ trẻ". Đỉnh cao của thi ca Việt Nam thời đại mới hãy còn ở phía trước.

    Phải trải qua nhiều thập kỉ thai nghén, lịch sử và đất nước mới sản sinh ra được những con người tài hoa và xuất chúng như cặp Xuân Quỳnh - Lưu Quang Vũ. * Nói như Nguyễn Công Trứ, họ chính là "khí đẹp của con sông chung đúc lại" (dã thị giang sơn chung tú khí).

    Xuân Quỳnh, một cô gái mồ côi nghèo khổ. lớn lên giữa một thời kỳ đất nước phải đương đầu với vô vàn khó khăn về kinh tế, về chiến tranh... nhưng Xuân Quỳnh, khác nào một cây xương rồng kiên cường và kì diệu trên sa mạc, đã vắt kiệt mình để nở những bông hoa tuyệt quí cho cuộc đời.

    Cũng giống như hầu hết các nữ sĩ Đông Tây Kim Cổ, Xuân Quỳnh làm thơ cốt để diễn tả cuộc sống của chính mình về tất cả mọi phương diện: những khát khao, những tình cảm, những suy nghĩ, và "sự sống" của một người phụ nữ. Vì lẽ đó hầu hết thơ của chị đều là thơ chữ tình. Đất nước, thiên nhiên, thời đại đều được phản ánh vào thơ chị thông qua cái lăng kính chữ tình đó. Thơ Xuân Quỳnh khác nào một cuốn nhật ký bỏ ngỏ và ai ngờ, chính vì vậy mà thơ chị được đông đảo quần chúng - nam, phụ, lão, ấu và cả... lính nữa -ân ưuvà nồng nhiệt đón nhận. Họ bị thu hút bởi những gì rất "Hồ Xuân Hương" nơi chị: Một người phụ nữ xinh đẹp, chân thật, đôn hậu, rất mực yêu đời và vui tính nhưng cũng rất mực sắc sảo và... "đáo để", còn thơ thì thật là... "cực kì"!

    Léc môntốp, văn hào Nga thế kỉ XIX, đã hóm hỉnh chia đàn bà ra làm hai hạng. Thứ nhất là hạng đàn bà "man rợ", tức là những đàn bà "hồn nhiên, chỉ có tình cảm mà thiếu hụt về trí tuệ. Thứ hai là hạng đàn bà "trí tuệ", tức là những đan bà khôn ngoan, trí xảo, nhưng lại thiếu hụt về tình cảm. Nhà văn hào Nga đã vô cùng thất vọng vì không kiếm đâu ra một người đàn bà nào có đủ cả hai phẩm chất tình cảm và trí tuệ.

    Xuân Quỳnh của chúng ta, đáng quí thay, là mẫu phụ nữ viên mãn cả về tình cảm lẫn trí tuệ. Và không chỉ thế, chị còn là mẫu mực của người phụ nữ đức hạnh, điều mà văn hào Lécmôntốp hình như "không dám" đòi hỏi ở phụ nữ quí tộc Nga thời đại ông.

    Với bản chất thông minh, với trí tuệ phát triển cap, Xuân Quỳnh đã ứng xử và giải quyết, Xuân Quỳnh đã ứng xử và giải quyết mọi vấn đề phức tạp mà cuộc sống đặt ra. Chị đã định hướng dứt khoát cho con đường sự nghiệp của mình: đó là nghiệp thơ. Chị quyết định chấm dứt một cuộc hôn nhân mà chị biết là mình đã lạ lẫm. Chị quyết định xây dựng tình yêu và hôn nhân với... "chú đại bàng non trẻ" Lưu Quang Vũ mà chị biết chắc trong đó có tình yêu và hạnh phúc đích thực.

    Chúng ta hãy xem chất "trí tuệ" của Xuân Quỳnh thể hiện qua thơ như thế nào:

    Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
    Trái tim em, anh đã từng biết đấy
    Anh là người coi thường của cải
    Nên nếu cần, anh bán nó đi ngay...
    (Tự hát).

    Với những dòng thơ sau đây, Xuân Quỳnh thổ lộ tâm tư nhưng chính là để tự khẳng định mình trước một người chồng mà chị biết anh ta vốn không phải là hạng "gà mờ"

    Em trở về đúng nghĩa trái tim em
    Biết khao khát những điều anh mơ ước.
    Biết xúc động qua nhiều nhận thức
    Biết yêu anh và biết được anh yêu.

    Cổ nhân nói "nhất cố khuynh nhân thành, tái cổ khuynh nhân quốc" (ngó một lần nghiêng thành người, ngó lần nữa đổ nước người), để khẳng định cái mãnh lực bất khả kháng của sắc đẹp. Riêng Xuân Quỳnh thể hiện cái mãnh lực của những lời nói sâu sắc. Những lời nói như của Xuân Quỳnh, theo cách ví von của Vônte, có thể làm cho những trái tim bằng đồng cũng phải mềm nhũn ra!

    Giàu trí tuệ, nên cũng như Hồ Xuân Hương xưa kia, Xuân Quỳnh đã đóng vai trò tham mưu đắc lực, đã san sẻ "cái khôn" cho chị em cùng giới, để đối đáp và xử sự với phái mày râu:

    Những cái chính chúng ta thường chả nói
    Mà bọn con gái mình hay nói xấu nhau
    Bọn con trai nghe lỏm đôi câu...
    Họ khinh chúng ta và lời cửa miệng:
    "Chuyện đàn bà"

    Ta yêu người con trai không phải vì mình
    Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
    Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
    Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
    Vì chính ra cũng chẳng yêu ta...
    (Thơ viết cho mình và những người con gái khác)

    Xuân Quỳnh nhận thức được tính bi kịch vĩnh cửu của cuộc sống: đó là sự ngắn ngủi của đời người. Hình như chị còn tiên lượng được số phận của mình: Rất có thể Xuân Quỳnh - đoá hoa quỳnh mùa xuân - sẽ chỉ nở và toả hương được vài giờ trong đêm tối rồi tàn lụi. Bởi thế, chị đã sống hối hả, nồng cháy, sống hết mình với cuộc đời, với thơ và tình yêu, với hạnh phúc và gia đình, như sợ tất cả những điều quá ư tốt đẹp ấy sẽ vụt qua như ánh chớp.

    Chi chút thời gian từng phút từng giờ
    Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
    Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
    Hôm nay non, mai cỏ sẽ già...
    (Có một thời như thế)

    Ngoài đạo đức cao quí và tình cảm sâu sắc, chính trí tuệ sáng suốt, lành mạnh, là ưức mạnh thần kỳ đã nâng đỡ Xuân Quỳnh trong những bước khó khăn, giúp chị tồn tại, chịu đựng được những chà xát của cuộc sống trần gian, làm cho tài năng của chị thăng hoa. Xuân Quỳnh là người đã chiến thắng tất cả, vượt qua tất cả để hướng về phía hạnh phúc chói lọi và tuyệt vời của tình yêu và sự nghiệp. Chị cũng là người biết giữ gìn và biết tận hưởng hạnh phúc cuộc sống ở mức tối đa có thể được hưởng. Xuân Quỳnh chính là đỉnh cao của những con người "nhân bản chủ nghĩa" thời hiện đại.

    Thơ tình tôi viết cho tôi
    Qua cay đắng với buồn vui đã nhiều
    Vẫn còn nguyên vẹn niềm yêu
    Như cây tứ quí đất nghèo nở hoa.
    (Thơ tình tôi viết).

    Mảng thơ đặc sắc nhất của Xuân Quỳnh chính là mảng thơ về tình yêu. Điều gì đã làm nên sự đặc sắc ấy?

    Trước hết vì Xuân Quỳnh có một "nhân bản yêu đương" cực kì mãnh liệt, là một người con gái có thể "sống chết vì tình". Dạng phụ nữ như Xuân Quỳnh, đã từng được như thi hào Nguyễn Du mô tả:

    Thuý Kiều sắc sảo khôn ngoan
    Vô duyên là phận hồng nhan đã đành,
    Lại mang lấy một chữ tình
    Khư khư mình buộc lấy mình vào trong.
    Vậy nên những chốn thong dong,
    Ở không yên ổn, ngồi không vững vàng,
    Ma dẫn lối, quỉ đưa đường
    Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi...

    Xuân Quỳnh không giấu giếm bản chất ấy của mình:

    ... Nếu tôi yêu được một người
    Tôi yêu anh ta hơn anh ta yêu tôi nhiều lắm
    Tôi yêu anh dẫu ngàn lần cay đắng...

    Xuân Quỳnh là người hành động nên chị nhất định không chấp nhận kiểu sống "đói lòng ngồi gốc cây sung". Trái lại chị đã "đi khắp chốn tìm người tôi yêu", đồng thời gạt bỏ những gì chỉ là "mạo danh tình yêu". Và khi đã đạt được tình yêu rồi thị chị sống với tất cả chiều sâu thăm thẳm của trái tim:

    Ôi con sóng nhớ bờ
    Ngày đêm không ngủ được
    Lòng em nhớ đến anh
    Cả trong mơ còn thức.
    (Sóng)

    Khi anh nói yêu em, trái tim em đập chừng mạnh qúa.
    Mạnh đến nỗi em tưởng là nghe rõ
    Tiếng tim anh đang đập vì em.
    Em yêu anh, yêu anh như điên ...

    Khác hẳn những người đàn bà "sống trong vương quốc của tình yêu mà không biết được biên giới của vương quốc ấy". Xuân Quỳnh là một phụ nữ không những có khát vọng mà còn có đủ khả năng đi đến tận cùng biên giới và tận cùng đáy sâu của vương quốc tình yêu. Phải chăng ở những điểm tận cùng đó mà những câu thơ tuyệt tác đã ra đời:

    Chỉ có thuyền mới hiểu
    Biển mênh mông nhường nào
    Chỉ có biển mới biết
    Thuyền đi đâu về đâu.

    Ngày nào không gặp nhau
    Biển bạc đầu thương nhớ
    Những ngày không gặp nhau
    Lòng thuyền đau - rạn vỡ...
    (Thuyền và biển).

    Một điều nổi bật trong thơ Xuân Quỳnh là chị không chỉ yêu say đắm mà còn đặt tình yêu ấy lên ngai vàng của sự tôn thờ tuyệt đối. Xuân Quỳnh rất có lí: ở cõi đời này. Tình yêu chẳng phải là điều thực sự đáng tôn thờ hay sao? Vả chăng. Xuân quỳnh, bằng tất cả những phẩm chất hội tụ trong con người mình, chị đã đạt được một tình yêu đáng tôn thờ. Người chồng, trong mắt Xuân Quỳnh, lúc nào cũng như một người tình mà chị yêu đắm đuối, cũng cảm thấy như "chàng" có thể vuột khỏi tay:

    Tới thăm anh rồi em lại ra đi
    Đôi mắt lo âu, lời âu yếm xẻ chia
    Lúc anh đến, anh đi thành quá khứ
    Anh thuộc về những người ngoài cánh cửa
    (Thời gian trắng)

    Anh, con đường xa ngái
    Anh, bức vẽ không màu
    Anh, nghìn nỗi lo âu
    Anh, dòng thơ nổi gió...
    Mà em người đời thường
    Biết là anh có ở!
    (Anh)

    Cũng vì tôn thờ tình yêu thái quá, có lúc Xuân Quỳnh đã có linh cảm chẳng lành về hạnh phúc của mình. Thơ tình của chị đã đã đẩy tình yêu lên tầm bi kịch: Tình yêu tuyệt đích có thể sẽ kết thúc cách nào đó thật bất ngờ, trước khi tuổi già sộc đến:

    Đọc bài thơ yêu em thấy sự chia xa.
    Và bỗng nhiên em lại bơ vơ,
    Tay vẫn vụng, trán dô ra như trước...
    (Thơ viết cho mình)

    Nếu từ giã thuyền rồi
    Biển chỉ còn sóng gió
    Nếu phải cách xa anh
    Em chỉ còn bão tố
    (Thuyền và biển)

    Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh thật là nồng nàn, sâu sắc và đượm nỗi thoảng thốt lo âu, tất cả được diễn đạt bằng một ngôn ngữ giản dị, trong sáng, hầu như không cách điệu. Đó là thứ thơ đạt tới tầm cao của nghệ thuật nhưng vẫn dễ hiểu với đông đảo quần chúng, vẫn có thể gây được những niềm xúc động khác thường:

    Em trở về đúng nghĩa
    Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
    Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
    Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.

    Và rồi cái điều bất ngờ nhất đã xảy ra với Xuân Quỳnh. Chị đã đột ngột từ giã chúng ta ra đi vĩnh viễn cùng với chồng và con qua một tai nạn thảm thương, để lại biết bao thương tiếc cho tất cả những ai yêu thơ chị, yêu kịch Lưu Quang Vũ.

    Thế nhưng chính sự kết thúc ấy đã khiến cho tình yêu mà chị tôn thờ trở thành bất tử, đã làm Xuân Quỳnh và Thơ Xuân Quỳnh dường như càng đẹp ngời thêm lên bởi một vừng sáng kì diệu của huyền thoại.
    ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))
    Similar Threads
  • #16

    <DIV>HÁT RU


    Bình hoa đã ngủ trên bàn
    Kìa trang sách gấp ngọn đèn thiu thiu
    Ngủ đi, người của em yêu
    Này, con tàu lạ vừa neo bến chờ
    Trời đêm nghiêng xuống mái nhà
    Biển xanh kia cũng đã mơ đất liền.

    Anh mơ anh có thấy em
    Thấy bông cúc nhỏ nơi triền đất quê
    Chiếc mo rơi ở bờ tre
    Con sông thăm biển đã về rừng xưa
    Đám mây về với cơn mưa
    Con đường đi tới miền chưa có đường.

    Ngủ đi vầng trán yêu thương
    Bức tranh đã ngủ mặt tường lặng im
    Ngủ đi, hòn đá thì mềm
    Bàn chân thì cứng ngọn đèn thì xa
    Thời gian như gió thoảng qua
    Tình yêu là cánh đồng hoa giữa trời
    Tay ta nắm lấy tay người
    Dẫu qua trăm suối ngàn đồi cũng qua .</DIV>
    ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

    Comment

    • #17

      <DIV>Thơ tình cuối mùa thu

      Cuối trời mây trắng bay
      Lá vàng thưa thớt quá
      Phải chăng lá về rừng
      Mùa thu đi cùng lá
      Mùa thu ra biển cả
      Theo dòng nước mênh mang
      Mùa thu và hoa cúc
      Chỉ còn anh và em

      Chỉ còn anh và em
      Là của mùa thu cũ
      Chợt làn gió heo may
      Thổi về xao động cả:
      Lối đi quen bỗng lạ
      Cỏ lật theo chiều mây
      Đêm về sương ướt má

      Hơi lạnh qua bàn tay
      Tình ta như hàng cây
      Đã bao mùa gió bão
      Tình ta như dòng sông
      Đã yên ngày thác lũ.

      Thời gian như là gió
      Mùa đi cùng tháng năm
      Tuổi theo mùa đi mãi
      Chỉ còn anh và em

      Chỉ còn anh và em
      Cùng tình yêu ở lại...
      - Kìa bao người yêu mới
      Đi qua cùng heo may.</DIV>
      ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

      Comment

      • #18

        <DIV>SÂN GA CHIỀU EM ÐI

        Sân ga chiều em đi
        Mênh mang màu nắng nhạt
        Bụi bay đầy ba lô
        Bụi cay xè con mắt

        Sân ga chiều em đi
        Gạch dưới chân im lặng
        Bóng anh in thành tàu
        Tóc anh xoà ngang trán

        Sân ga chiều em đi
        Bàn tay da diết nắm
        Vừa thoáng tiếng còi tàu
        Lòng đã Nam đã Bắc.

        Anh thương nơi em qua
        Những phố phường nhộn nhịp
        Bỡ ngỡ trong ánh đèn
        Còn lạ người lạ tiếng.

        Anh thương nơi em qua
        Những phố phường nhộn nhịp
        Bỡ ngỡ trong ánh đèn
        Còn là người lạ tiếng

        Anh thương nơi em qua
        Những sương chiều mưa tối
        Dặm đường xa nắng dãi
        Chuyến phà con nước dâng

        Em xao xuyến trong lòng
        Nhớ về nơi ta ở
        Mùa thu vàng đường phố
        Lá bay đầy lối qua.

        Ngọn đèn và trang thơ
        Tiếng thở đều con nhỏ
        Màu hoa trên cửa sổ
        Quán nước chè mùa đông
        Con tài với dòng sông
        Ra đi và trở lại

        Hà Nội ơi Hà Nội
        Sân ga chiều em đi

        1976</DIV>
        ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

        Comment

        • #19

          <DIV>Nếu ngày mai em không làm thơ nữa




          Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
          Cuộc sống trở về bình yên
          Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm
          Không nỗi khổ, không niềm vui kinh ngạc

          Trận mưa xuân dẫu làm ướt áo
          Nhưng lòng em còn cảm xúc chi đâu
          Mùa đông về quên nỗi nhớ nhau
          Không xôn xao khi nắng hè đến sớm

          Chuyện hôm nay sẽ trở thành kỉ niệm
          Màu phượng chẳng nồng nàn trên lối ta đi.

          Gió thổi nơi này không lạnh tới nới kia
          Lời nói tâm tình trở nên nhạt nhẽo
          Nghe tiếng con tàu em không thể hiểu
          Tấm lòng anh trong mỗi chuyến đi xa
          Em không còn thấy nhớ những sân ga
          Những nơi đã đi, những nơi chưa hề đến
          Khát vọng anh dẫu hoà trong sóng biển
          Sóng xô bờ chẳng rộn đến tâm tư

          Một ngày nào đọc lại dòng thơ
          Âm điệu ấy chẳng còn gieo tiếng nhạc
          Chất men nào làm em choáng váng
          Cũng phai dần theo những tháng năm xa.
          Như hòm thư không còn một phong thư
          Hết ngọn lửa lạ lùng, thôi mùa mây phiêu bạt.
          ơi trời xanh - xin trả cho vô tận
          Trời không xanh trong đáy mắt em xanh
          Và trong em không thể còn anh.
          Nếu ngày mai em không làm thơ nữa.

          18-7-1967</DIV>
          ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

          Comment

          • #20

            <DIV>DẪU EM BIẾT CHẮC RẰNG ANH TRỞ LẠI

            Thị trấn nào anh đấn chiều nay
            Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét
            Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
            Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa

            Xóm nào anh sẽ đi qua
            Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi...
            Dẫu em biết rằng anh trở lại
            Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.

            Thời gian trôi theo cánh cửa một mình
            Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
            Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
            Một con đường vời vợi núi cùng sông

            Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không
            Chỉ lá rụng dạt dào lối phố
            Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ.
            Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.

            6-3-1985</DIV>
            ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

            Comment

            • #21

              <DIV>ÐÊM CUỐI NĂM

              Đã mùa hoa cúc vàng
              Lại một năm sắp hết
              Thời gian sao trôi nhanh
              Ngổn ngang nhiều công việc

              Thế là ba cái tết
              Hai chúng mình có nhau
              Dù chưa phải là lâu
              Nhưng cũng không ngắn ngủi
              Hạnh phúc tính bằng năm
              Cây tính bằng mùa trái

              Dẫu lòng em không quên
              Con đường ga cát bụi
              Bóng anh đi lầm lụi
              Sông đôi bờ cách xa

              Dẫu lòng em chưa qua
              Những hồi còi báo động
              Những căn hầm nước ngập
              Con chúng ta còn thơ...

              Em đâu nhắc chuyện qua
              Để cho lòng tủi cực
              Em nhớ lại ngày xa
              Thấy mình thêm hạnh phúc

              Qua bao ngày lửa đạn
              Đất về với mùa xuân
              Như em về với anh
              Qua những ngày sóng gió

              ở ngoài kia đường phố
              Màu áo chen màu hoa
              Anh có nghe: ngoài ga
              Tiếng con tàu đang gọi

              Mùa xuân 1976.</DIV>
              ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

              Comment

              • #22

                <DIV>Thơ vui về phái yếu

                Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn
                Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày
                Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay
                Tới thăm dò những hành tinh mới lạ
                Tài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụ
                Các anh biết mỏ dầu, mỏ bạc ở nơi đâu
                Chính phục đại dương bằng các con tàu
                Đi tới tương lai trên con đường ngắn nhất
                Mỗi các anh là một nhà chính khách
                Các anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia.

                Biết bao điều quan trọng được đề ra
                Những hiệp ước xoay vần thế giới
                Chúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổi
                Quen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
                Cuộc sống ngặt nghèo phải tính sao đây
                Gạo, bánh, củi dầu chia thế nào cho đủ
                Đầu óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búa
                Những quả cà, mớ tép, rau dưa
                Đối với Nít và Kăng, những siêu nhân nay và xưa
                Xin thú thực: chúng tôi thờ ơ hạng nhất

                Chúng tôi còn phải xếp hàng mua thịt
                Sắm cho con đôi dép tới trường
                Chúng tôi quan tâm đến xà phòng, đến thuốc đánh răng
                Lo đan áo cho chồng con khỏi rét...

                Chúng tôi là những người đàn bà bình thường trên trái đất.
                Quen với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
                Chúng tôi chẳng có tàu ngầm, tên lửa, máy bay
                Càng không có hạt nhân nguyên tử
                Chúng tôi chỉ có chậu có nồi có lửa
                Có tình yêu và có lời ru
                Những con cò con vạc từ xưa
                Vẫn lặn lội bờ sông bắt tép
                Cuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếp
                Như trăng lên, như hoa nở mỗi ngày...

                Nếu không có ví dụ chúng tôi đây
                Liệu cuộc sống có còn là cuộc sống
                Ai sẽ mang lại cho các anh vui buồn hạnh phúc
                Mở lòng đón các anh sau thất bại nhọc nhằn
                Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông
                Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét
                Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết
                Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn
                Ai sẽ là người sinh ra những đứa con
                Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát.

                Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cát
                Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương
                Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng
                Là bác học... hay là ai đi nữa
                Vẫn là con của một người phụ nữ
                Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên

                Anh thân yêu, người vĩ đại của em
                Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối
                Một chút mặn giữa đại dương vời vợi,
                Lời rong rêu chưa ai biết bao giờ
                Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
                Là hạt bụi vô tình trên áo
                Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo
                Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn.

                Vài đoạn thơ vui nhân dịp ngày xuân
                Đùa một chút xin các anh đừng giận
                Thú thực là chúng tôi cũng không sống được
                Nếu không có các anh, thế giới chỉ đàn bà.

                1986</DIV>
                ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

                Comment

                • #23

                  <DIV>Hát ru những đêm khó ngủ

                  Hát ru chồng những đêm khó ngủ

                  Anh không ngủ được ư anh?
                  Để em mở quạt quấn mành lên cho
                  Lặng sao cái gió mặt hồ
                  Ghét sao cái nóng đầu mùa đã ghê!
                  Đoàn thương binh mới trở về
                  Đánh nhau trước cửa hàng bia lúc chiều

                  Anh không ngủ được anh yêu?
                  Nghe chi con lũ đang chiều nước dâng
                  Ngày mai cây lúa lên đòng
                  Lại xanh như đã từng không mất mùa
                  Con sông bạn với con đò
                  Con người bạn với câu hò trên sông.

                  Ngủ đi, em khép cửa phòng
                  Để em lên gác em trông xem nào
                  Ai đồn rằng cọ cháy cao
                  Người dân Vĩnh Phú đốt bao nhiêu đồi
                  Hình như lửa đã tắt rồi
                  Gió không thổi nữa anh ơi yên lòng

                  Thương gì người đói lang thang
                  Xin ăn trên khắp phố phường ngoài kia
                  Ngủ đi anh hãy ngủ yên
                  Rồi mai họ sẽ trở về quê thôi
                  Lòng thương chỉ nói bằng lời
                  Lấy đâu ra gạo cho người được no

                  Khuya rồi anh hãy ngủ đi
                  Để em trở dậy em che bớt đèn
                  Đứa nào nó nói cùng anh
                  Cái tin chết của bạn mình vừa xong
                  Chắc là đường đất khó khăn
                  Nên thư từ chẳng thể năng gửi về
                  Anh ơi anh hãy ngủ đi
                  Thằng con ta nó nằm mê đó mà
                  Ngày chơi súng giả ba lô
                  Làm anh giải phóng hét hò suốt thôi
                  Mười năm sau lớn lên rồi
                  Sẽ quên đi những trò chơi bây giờ

                  Ngủ đi anh, hãy ngủ đi...

                  1974</DIV>
                  ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

                  Comment

                  • #24

                    <DIV>Nói cùng anh

                    Nói cùng anh

                    Em vẫn biết đấy là điều đã cũ
                    Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu
                    Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
                    Nỗi vui buồn đêm chia sẻ cùng nhau.

                    Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
                    Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
                    Niềm đau đớn tưởng như vô tận
                    Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

                    Điều hôm nay ta nói, ngày mai
                    Người khác lại nói lời yêu thuở trước
                    Đời sống chẳng vô cùng, em biết
                    Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau

                    Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
                    Như không khí, như màu xanh lá cỏ
                    Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
                    Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

                    Nhưng lúc này anh ở bên em
                    Niềm vui sướng trong ta là có thật
                    Như chiếc áo trên tường, như trang sách
                    Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

                    Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
                    Tình anh đối với em là xứ sở
                    Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
                    Trái cây thơm trên miền đất khô cằn

                    Đó tình yêu em muốn nói cùng anh
                    Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
                    Lòng tốt để duy trì sự sống
                    Cho con người thực sự người hơn.</DIV>
                    ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

                    Comment

                    • #25

                      Chồi biếc

                      Dưới hai hàng cây
                      Tay ấm trong tay
                      Cùng anh sóng bước
                      Nắng đùa mái tóc
                      Chồi biếc trên cây
                      Lá vàng bay bay
                      Như ngàn cánh bướm

                      (Lá vàng rụng xuống
                      Cho đất thêm màu
                      Có mất đi đâu
                      Nhựa lên chồi biếc)

                      Này anh, em biết
                      Rồi sẽ có ngày
                      Dưới hàng cây đây
                      Ta không còn bước
                      Như người lính gác
                      Đã hết phiên mình
                      Như lá vàng rụng
                      Cho chồi thêm xanh

                      Và đời mai sau
                      Trên đường này nhỉ
                      Những đôi tri kỷ
                      Sóng bước qua đây
                      Lá vàng vẫn bay
                      Chồi non lại biếc

                      2-1-1963
                      ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

                      Comment

                      • #26

                        Gửi lại thành phố nắng

                        Ngày mai tôi xa rồi
                        Biết bao giờ trở lại
                        Ôi thành phố tôi yêu
                        Dưới một trời nắng dãi
                        Nắng như màu lửa cháy
                        Sém lòng một vết thương
                        Mai dù đi tới đâu
                        Vẫn mang màu nắng ấy.

                        Ngày mai tôi xa rồi
                        Lòng tôi còn ở lại
                        Một chút tình yêu tôi
                        Như vệt đèn le lói
                        Lẫn trong triệu ánh đèn
                        Lẫn trong màu áo mới
                        Lẫn trong những ngã tư
                        Tiếng còi xe giục gọi
                        Tình yêu như hạt bụi
                        Vướng lối chân người qua
                        Tình tôi như màu hoa
                        Trong mảnh vườn đã tối
                        Như tiếng vang hòn sỏi
                        Giữa biển đời mênh mông
                        Dẫu có cũng bằng không
                        Chỉ riêng mình tôi biết

                        Bạn bè đâu vắng hết
                        Cửa khoá đường phố đông
                        Những chiếc cầu qua sông
                        Xa lộ dài tít tắp
                        Ôi cái thành phố nắng
                        Tình yêu tôi nhỏ nhoi
                        ở đấy chỉ cha tôi
                        Hiểu tình thương tôi lớn
                        Cửa căn phòng chật hẹp
                        Tóc bạc ngóng chờ con
                        Bình minh lại hoàng hôn
                        Chia li và gặp gỡ
                        Cuối đường ra tới chợ
                        Tiếng gậy người âm vang
                        Giữa nhịp sống đua chen
                        Tôi vẫn còn nghe rõ:
                        Tình thương tôi bé nhỏ
                        Thành phố nắng xa xôi
                        Biết được chỉ cha tôi
                        Nhưng người nay đã chết.

                        2-1978.
                        ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

                        Comment

                        • #27

                          <DIV>Thơ tình tôi viết

                          Thơ tình tôi viết cho ai
                          Giữa muôn sóng nước nơi ngoài đảo xa

                          Lán che, công sự là nhà
                          Nhớ thương cất đáy ba lô theo cùng
                          Một mảnh vườn, một dòng sông
                          Mặt người con gái như vầng trăng thu

                          Gửi ai tôi viết dòng thơ
                          Đến nơi biên giới mịt mờ mây bay
                          Núi cao, rừng rậm, sương dày
                          Cùng cây súng thức đêm ngày khôn nguôi.

                          Thương về mặt nước giếng thơi
                          Hoa ngâu thơm suốt dặm dài tiễn đưa.

                          Biết bao khao khát đợi chờ
                          Núi xa, biển rộng, nắng mưa mấy thời
                          Thơ tình tôi viết cho tôi
                          Qua cay đắng với buồn vui đã nhiều
                          Vẫn còn nguyên vẹn niềm yêu
                          Như cây tứ quí đất nghèo nở hoa.

                          ơn người gió lạnh sương sa
                          Cho tôi ở dưới mái nhà bình yên
                          Mực thơm, giấy trắng ngọn đèn
                          Dòng thơ tôi viết thâu đêm tặng người.

                          12-1983</DIV>
                          ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

                          Comment

                          • #28



                            <DIV>Thơ tình cho bạn trẻ

                            Vẫn con đường, vạt cỏ tuổi mười lăm
                            Mặt hồ rộng, gió đùa qua kẽ lá
                            Lời tình tự trăm lần trên ghế đá
                            Biết lời nào giả dối với lời yêu...

                            Tôi đã qua biết mấy buổi chiều
                            Bao hồi hộp, lo âu và hạnh phúc
                            Tôi trăn trở nhiều đêm cùng hoa cúc
                            Đợi tiếng gà đánh thức sự bình yên

                            Dòng sông này, bãi cát, cánh buồm quen
                            Hoa lau trắng suốt một thời quá khứ
                            Tôi đa đi đến tận cùng xứ sở
                            Đến tận cùng đau đớn, đến tình yêu

                            Buổi chiều này sặc sỡ như thêu
                            Muôn màu áo trong hoàng hôn rạng rỡ
                            Bàn tay ấm, mái tóc mềm buông xoã
                            ánh mắt nhìn như chấp cả vô biên
                            Chẳng có thời gian, chẳng có không gian
                            Chỉ tuổi trẻ, chỉ tình yêu vĩnh viễn.

                            Người mới đến những nơi tôi từng đến
                            Lại con đường vạt cỏ tuổi mười lăm
                            Lại hàng cây nghe tiếng thì thầm
                            Lời thành thật, dối lừa trên ghế đá...

                            Nào hạnh phúc, nào là đổ vỡ
                            Tôi thấy lòng lo sợ không đâu
                            Muốn giãi bày cùng ai đó đôi câu
                            Về tất cả những gì tôi sẽ trải
                            Mong rút ngắn đặm đường xa ngái
                            Để cho người tới đích bớt gian truân
                            Bao khổ đau, sung sướng đời mình
                            Xin tặng bạn làm bước thang hạnh phúc

                            Nhưng tôi biết chẳng giúp gì ai được
                            Những vui buồn muôn thuở cứ đi qua.</DIV>
                            ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

                            Comment

                            • #29

                              <DIV>Chuồn chuồn báo bão

                              Lại gặp lại cánh chuồn ngày thơ bé
                              Bay đan nhau dệt mảnh nắng cuối cùng

                              Con chuồn ngô hay làm dáng
                              Chao mình soi mặt ao trong
                              Đốt cháy lòng một nét chờ mong
                              Con chuồn đỏ thân ngời như ngọn lửa
                              Con chuồn vằn mang những điều kì lạ
                              Với đứa trẻ nào chưa biết bơi
                              ơi cánh chuồn gợi những buồn vui
                              Cánh chuồn nào bay vào những nỗi nhớ?
                              Ngon sào thưa cánh buồm ai ngái ngủ
                              Những cánh buồm mỏng mảnh như tình yêu!
                              Gió heo may hôm nay về chăng
                              Mà chuồn chuồn bay về dăng dăng
                              Báo cơn bão phương nào thổi tới?

                              Đường sẽ vắng nếu trời bão nổi
                              Cánh cửa nhà sập lại trước khi mưa
                              Con chim tìm tránh bão sẽ về xa
                              Con kiến nhỏ cũng ẩn mình trong tổ
                              Không còn trời xanh chỉ mưa và gió
                              Những dòng sông không nhà cửa miên man
                              Và mây, mây khắp chốn lang thang
                              Chặn bốn phía những cỏ cây tội nghiệp
                              Cho cơn lốc dữ tợn về bẻ nát
                              Trái đất này sẽ nhấn chìm trong mưa
                              Không tìm đâu một chỗ nương nhờ!
                              Mỏng manh thế chịu làm sao nổi
                              Chuồn chuồn ơi báo làm chi bão tới
                              Trời bão lên rồi mày ở đâu?</DIV>
                              ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

                              Comment

                              • #30

                                TIẾNG GÀ TRƯA

                                Trên đường hành quân xa
                                Dừng chân bên xóm nhỏ
                                Tiếng gà ai nhảy ổ:
                                " Cục... cục tác cục ta"
                                Nghe xao động nắng trưa
                                Nghe bàn chân đỡ mỏi
                                Nghe gọi về tuổi thơ

                                Tiếng gà trưa
                                Ổ rơm hồng những trứng
                                Này con gà mái tơ
                                Khắp mình hoa đốm trắng
                                Này con gà mái vàng
                                Lông óng như màu nắng.

                                Tiếng gà trưa
                                Có tiếng bà vẫn mắng:
                                - Gà đẻ mà mậy nhìn
                                Rồi sau này lang mặt!
                                Cháu về lấy gương soi
                                Lòng dại thơ lo lắng
                                Tiếng gà trưa
                                Tay bà khum soi trứng
                                Dành từng quả chắt chiu
                                Cho con gà mái ấp

                                Cứ hàng năm hàng năm
                                Khi gió mùa đông tới
                                Bà lo đàn gà toi
                                Mong trời đừng sương muối
                                Để cuối cùng bán gà
                                Cháu được quần áo mới

                                Ôi cái quần chéo go
                                Ống rộng dài quét đất
                                Cái áo cánh chúc bâu
                                Đi qua nghe sột soạt

                                Tiếng gà trưa
                                Mang bao niềm hạnh phúc
                                Đêm cháu về nằm mơ
                                Giấc ngủ hồng sắc trứng.

                                Cháu chiến đấu hôm nay
                                Vì lòng yêu tổ quốc
                                Vì xóm làng thân thuộc
                                Bà ơi cũng vì bà
                                Vì tiếng gà cục tác
                                Ổ trứng hồng tuổi thơ .
                                ((¯*:·..·:**:·..·:**:·..·:**~Tam Lang~**:·..·:**:·..·:**:·..·:*¯))

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom