• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Hương Quê

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Hương Quê

    Mùi của nhớ, vị của thương
    Người phương Nam tự hào về nắng vàng xuân mới, còn xứ Bắc từ Tết ông Công, ông Táo cho đến những ngày xuân cứ phải là gió Bấc lây rây mưa phùn. Nếu không chẳng khác nào món nhân bánh chưng thiếu vị cay hạt tiêu khi ướp thịt.



    Vị ngai ngái đất quê còn vương trong hương thơm nước mùi già


    Thời thiếu thốn, không khí đến từ đầu tháng chạp khi nhà nhà đều tích lũy măng, miến, mộc nhĩ… Giờ một buổi trong siêu thị người ta đã có đủ. Thế nhưng dù lắm đổi nhiều thay, có một thứ vẫn mang không khí tết đến sớm. Từ ngoài rằm, trên khắp phố phường Hà Nội đã xuất hiện những hàng rong bán độc một thứ: cây mùi già.
    Người phố cổ vẫn giữ lệ như hàng trăm năm trước: Thoáng thấy hàng mùi già, ới gánh hàng dừng lại, tối đến cả nhà có nồi nước mùi để tắm gội. Ở thôn quê tục này càng đậm nét. Từ chợ về, hương mùi già bện cả vào những món hàng mà các bà, các chị sắm tết. Quanh năm dùng mỹ phẩm, người ta vẫn thấy thiếu cái gì đó nếu không tắm gội bằng lá mùi già, nhất là vào chiều 30 tết. Người đất Bắc quan niệm tắm nước lá mùi ta không chỉ được tắm gội cơ thể, mà còn được gột sạch cái cũ, chuẩn bị cho một chu kỳ mới.
    Khi đun nước mùi già người ta chỉ rửa sạch chứ không bỏ rễ. Lẫn trong hương thơm còn có vị ngai ngái đất quê. Phải chăng sự gắn bó với ruộng đồng ăn vào tiềm thức người Việt. Tắm lá mùi già để thỏa nỗi nhớ từ trong tiềm thức, để có cảm giác tắm trong mùi hương của đồng quê? Mỗi lần thoáng thấy hương mùi già tôi lại nhớ thời thơ bé.
    Tôi mang máng lần đầu thấy mẹ pha nồi nước bốc hơi nghi ngút đã phát hoảng. Mẹ tôi bảo phải tắm nước lá này mới được đón tết. Bà ngoại tôi tính cẩn thận, ngày 30 tết rét đến mấy bà cũng không bỏ cái lệ này. Vì sáng sớm hôm mồng 1 bao giờ bà cũng đi chùa. Những đận rét, sau khi "tẩy trần" bằng thứ nước thơm, bà ngồi ngay bên nồi nấu bánh chưng hong tóc. Bà ngoại tôi mất trong một ngày giá rét giữa tháng chạp. Nếu sống thêm ít ngày, bà lại có thêm một mùa tắm lá mùi già…
    Từ 23 tháng chạp, bước vào nhà nào cũng thấy mùi hương trầm ngan ngát. Mùi hương kéo thời gian trong mỗi căn nhà chậm lại. Dù mâm cao cỗ đầy hay trên ban thờ chỉ là những thứ đơn sơ mộc mạc, đã là người Việt những ngày này không thể thiếu nén nhang thơm. Những làn khói nhang bay lên như cái gạch nối giữa con người hiện tại, với thế giới của đức Phật, thần linh, với ông bà tổ tiên.
    Tết đến bánh chưng là món đặc trưng nhất, mất nhiều công sức nhất. Giờ nhiều người mua bánh, thay vì tự làm. Nhưng từ quãng 26, 27 tết đi trên phố Hà Nội, nhiều người đốt lửa nấu bánh chưng ngay trên vỉa hè. Ngọn lửa ấm lòng người vì có nhiều người vẫn duy trì một nếp cũ. Bất luận ở đâu khi nồi bánh được bắc ra ai cũng háo hức nếm bánh. Chỉ một sơ suất nhỏ, bánh đậm hay nhạt là không cách nào sửa chữa cả.
    Gói bánh là công việc vất vả. Những hôm giời rét trên dưới 10 độ, ngồi vo gạo, đãi đỗ, rửa lá dong, chẳng ai tay lại không đỏ lựng lên vì giá buốt. Bánh chưng có vị bùi của đỗ xanh, có vị ngậy của thịt và vị cay của hạt tiêu tựa như cuộc đời con người, có ngọt bùi, có cả những đắng cay... Dường như vị đậm đà của bánh chưng còn được tạo bởi giọt mồ hôi của người phụ nữ trong hôm giá rét vo gạo, rửa lá ấy.
    Tôi cứ một mực tin rằng người xứ Bắc nặng lòng với cái rét trong ngày tết là vì nhờ nó người ta cảm nhận rõ hơn những mùi, những vị thân thương ấy để lòng ấm lại. Những người đất Bắc xa quê, những ngày này chỉ nghe tin gió mùa đông bắc đã thấy nao lòng…
    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.
    Similar Threads
  • #2

    Gió Tết

    Gió Tết
    Tết và gió. Gió bấc không hung hãn như bão nhưng thổi triền miên, thổi vù vù, đôi lúc nghe như có tiếng rít từ không trung. Gió mạnh như những cơn bão vừa và nhỏ làm dân quê tôi không đi thẳng người mà ưỡn ngực chịu gió.


    Tôi nhớ gió tết quê nhà...
    “Gió chi mà gió dữ”, đó là than thở của những người bạn từ Sài Gòn đi chơi tết quê tôi. Gió thấy mà sợ! Tôi nhớ ngày xửa ngày xưa những cô gái mặc quần “Mỹ A” (loại vải dùng cho phụ nữ may quần bà ba, thịnh hành từ thập niên 1950-1960), gió thổi phía trước làm vải dán sát vào chân, phía sau ống quần như thừa ra để gió đánh phần phật bay như những lá cờ phướn!
    Gió tết. Quê tôi, vùng đất cuối Trung đầu Nam. Ai bảo tôi quê Trung tôi cũng ừ, nói tôi quê Nam tôi cũng gật. Đặc sản quê tôi có lẽ không nơi nào có được là gió bấc thổi biển mỗi khi tết về. Thiên nhiên đã hào phóng ban tặng gió và bụi cát. Đó là những hạt cát biển được nước biển “giặt sạch” xô lên bờ, cát mịn như được rây, gió thổi mang những hạt cát bay mù như một làn sương mỏng.
    “... Em còn nhớ cái xe đạp thời khó khăn hai đứa đèo nhau ngược gió, còng lưng đạp xiêu vẹo, mắt nhắm mắt mở đạp xe ra chợ thật sớm để được mua mấy ký lúa nếp “mười sưa” (mở hàng, mua rẻ được đôi ba đồng) về rang nổ đóng cốm?”.
    Quê tôi trong những ngày tết mà không có cốm thì mất hương vị xuân. Rang lúa nếp nổ nghe vui tai lắm, nổ giòn và đều... lụp bụp... lụp bụp... (Có phải những người hay nói, nói nhiều, nói trạng, nói dóc... được gán cho là người “nổ” bắt nguồn từ tiếng “nổ” của nếp rang?). Gạo nếp rang xong thắng nước đường, ngào đường, trộn, bóp...(thêm gừng, một gia vị không thể thiếu), rồi đóng thành hộc, phơi khô dán giấy và trang điểm hoa lá cành bên ngoài. Tất cả công đoạn ấy cũng khá vất vả, nhưng tập quán quê tôi trong những ngày tết dù giàu nghèo đều phải có cốm để chưng trên bàn thờ, rồi ăn lai rai cho đến tháng hai. (Nhìn cốm nhiều hay ít là biết đẳng cấp của giàu nghèo!).
    Mùa bấc tết, gió thổi cát len lỏi vào mùng mền chiếu gối và ngay cả trong bữa ăn. Vì ảnh hưởng những mùa gió bấc nên dân quê tôi có đôi mắt béc đùng đục như mây che, mi mắt khép hờ nhưng lại chớp lia, ít nhìn thẳng. Khách phương xa đến thăm chơi, nhìn những đôi mắt ấy họ tưởng là đôi mắt... mơ (nếu được như vậy thì quý hóa biết bao!). Nhưng càng về già những đôi mắt ấy là mơ huyền... mờ! Còn đôi vành tai thì cũng nhỏ, hình như “để gió dễ đi qua”!


    Tôi xa quê bao cái tết rồi nhỉ? Hình như tôi ra đi từ độ “chiến tranh vừa chấm dứt”. Tết về, đi giữa Sài Gòn lại không thấy gió, tôi bỗng nhớ gió tết quê nhà. Quê tôi, những ngày tết trời cũng hơi lạnh, và gió tết dù có người không thích nhưng vẫn đến như một đặc sản.
    Năm mới, trời Sài Gòn trở lạnh, cái lạnh vừa đủ để khoác hờ chiếc áo ấm. Lâu rồi mới thấy Sài Gòn lạnh, dù chỉ lạnh một chút vào buổi sáng. Không gió, hàng cây bên đường cũng lặng thinh. Và tôi nhớ gió tết quê nhà...
    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

    Comment

    Working...
    X
    Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom