• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

MẮT CẬN BÊN KIA VƯỜN

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • MẮT CẬN BÊN KIA VƯỜN

    Đâu còn khu vườn xưa, một màu xanh cây lá
    Cây khế nhiều cành trĩu trái có bàn tay
    Đôi mắt đen láy ẩn sau chiếc kính cận dày
    Để ai thoáng một nụ cười rất vô tội.
    (Nguyễn Lương Tuấn)

    Khu vườn cây xanh đó, mỗi một lần, khi tôi trở về, ngước mắt nhìn qua, lòng hoài vọng, một chút kỉ niệm ngày nào còn sót lại: Chiếc áo đầm ca rô xanh trắng, đôi mắt cận thị ngẩng đầu, đôi tay xòe ra hứng những trái khế đỏ hồng, láng bóng. Và phút giây đó, làm sao quên được, tôi bắt gặp một thoáng nhìn kín đáo xuyên qua vòm lá xanh đan nhau.
    Ngôi nhà xưa của ngoại nàng, khu vườn nhiều cây trái: Khế, cam, chanh, ổi, thanh trà, bưởi, dừa, ... Khu vườn đó được bao quanh bởi hàng già tàu xanh biếc, đối diện ngôi nhà chính của gia đình tôi. Khi tôi trở về, nhìn qua, biết bao nhiêu kỉ niệm ngập tràn. Lòng tôi đã ước ao một cách vô vọng: có khi nào tôi lại được bắt gặp một lần nữa, hình bóng của nàng: cô bé mười 14 tuôi, một ngày hè xưa. Sáng hôm ấy, tôi ở trần, mặc quần lót, ngồi học trên lan can, trước hiên nhà. Và sự tình cờ nào đã khiến tôi bắt gặp đôi mắt của nàng.
    Đó là mùa hè năm 1971, thời gian lêu lỏng của tuổi trẻ. Tương lai bấp bênh không định được hướng sống. Tất cả đều nằm trong kết quả của kì thi cuối năm. Nếu rớt sẽ đi lính. Nếu trúng được một chứng chỉ sẽ tiếp tục học để lấy cho xong Cử nhân.
    Sau này tôi được biết tên cô bé là Gh, tuổi 14, học lớp cinquième, Lycée Yersin Đà Lạt. Cô bé về nghỉ hè. Gia đình cô bé có tiệm chụp ảnh “T. Anh” ở đầu cầu Trường Tiền, đường Trần Hưng Đạo Huế, cách nhà Thông tin Thừa Thiên vài ba tiệm.
    Khu vườn đối diện nhà tôi chính là nhà của bà ngoại cô bé.
    Cô bé đã làm quen với cháu gái tôi. Nàng qua chơi, chuyện trò cùng cháu tôi. Và mỗi lần như thế, nàng thường hỏi thăm chú Tuấn.
    Mùa hè đi qua, cô bé trở lên Đà Lạt học. Những lá thư của cô bé gởi về cho đứa cháu, thường hỏi thăm chú Tuấn.
    - Chú phải viết thư làm quen Gh đi! Nó để ý chú rồi đó.
    Cháu gái tôi nói như vậy. Tôi nghĩ đó là nhận xét đúng. Tôi muốn thư cho Gh nhưng biết bắt đầu như thế nào?
    Tôi hỏi ý kiến thằng bạn học bên khoa tiếng Pháp. Nó bảo: “mi viết thư đi rồi tau dịch qua tiếng Pháp để gửi cho nó, dễ chịu và độc đáo hơn.”. Tôi OK và hôm sau thư gởi cô bé đã được chuyển đi. Trong thư, ngoài mơ ước được làm quen nàng. Cuối cùng, tôi hỏi: “ à recevoir cette lettre, que pense-tu?”.
    Tôi chờ thư hồi âm : Một tuần, hai tuần rồi ba tuần. Cũng chẳng thấy gì. Ngày nào tôi cũng chờ người đưa thư đi qua. Và ngày nào tôi cũng hoài công, thất vọng. Cho đến một hôm, đúng ngày Noel, 24 tháng 12, khi tôi từ trường trở về, một lá thư nằm sẵn trên bàn học từ bao giờ.
    Thử tưởng tượng, lòng tôi sung sướng biết cở nào. Những giòng chữ nhỏ xíu dễ thương của nàng như những vuốt ve dịu dàng êm ái nhất mà chưa một lần tôi có được :
    “Thư chú đến giữa lúc Đà Lạt chuẩn bị đón Noel. Trời lạnh, buổi sáng sương mù dày đặc mà cơn nắng gần trưa không đủ sức xóa hết nhưng vẫn làm Gh thấy không gian rực rở với những loài hoa đủ màu, mimosa, hồng, pensée, Violette...Trong thư chú hỏi:
    - Que pense-tu à recevoir cette lettre?
    Gh xin trả lời: “Je pense à toi.”
    Câu “Je pense à toi” làm tôi sướng điên lên. Tôi chạy lên nhà thằng bạn cho nó biết kết quả. Thế là sáng hôm đó, tôi khao nó chầu cà phê tại quán Dạ Thảo, đường Chi Lăng, đối diện rạp Ciné Hoàn Mỹ.
    Kể từ đó, tôi và Gh thư từ cho nhau liên tục. Người đưa thư trở thành quen thân. Thư của Gh làm tôi hình dung được lớp học của cô bé, những người bạn của nàng, những bài thuyết trình văn học, những thói quen, suy nghĩ, nhớ nhung của nàng. Và tôi đã làm những bài thơ tình đầu tiên. Những bài thơ có người chia sẻ và bảo rằng không ngủ được vì tôi. Tôi hạnh phúc và chờ đợi giây phút được gặp nàng.
    Mùa đông ở Huế, với những cơn mưa dầm gió bấc. Trời lạnh như dao cắt. Ngoài đường, xe cộ, người qua lại trong màn mưa làm cho nỗi buồn con người như có sức trĩu nặng. Nhưng với tôi năm ấy - hồn nhiên, yêu đời. Tôi thích nhìn qua khu vườn nhà ngoại nàng để chờ đợi, mặc dù nàng đã hẹn tôi sau 25 tháng chạp âm lịch, nàng sẽ về Huế ăn tết và có cadeau cho tôi.
    Tháng chạp trở thành tháng đẹp nhất trong năm. Tháng chạp, cơn mưa dịu dần. Gió bấc lạnh. Thỉnh thoảng có ngày nắng lên. Tháng chạp, tôi đếm từng ngày. Lạy trời! hãy chóng đến ngày 26.
    Và ngày đẹp nhất đã đến. Buổi sáng trời lạnh cóng, bên ngoài mưa lất phất. Dưới nhà, bếp rèn rực lửa. Học trò học việc đang dọn dẹp để sửa soạn cúng tất niên. Ngày hôm qua, tôi đã theo các anh ra tảo mộ mẹ. Anh Hn tôi từ Đà Nẵng đã về ăn tết. Tôi đang ngồi bên bếp lửa cùng anh sưởi ấm. Bỗng từ ngoài cửa cổng, cô bé xuất hiện. Chiếc quần tây xanh đen giản dị, áo len xám khoác ngoài áo chemise trắng. Anh Hn và tôi đều thấy cô bé. Anh nói: «Con bé học trường Tây, thường tự nhiên, dạn dỉ. Em phải mạnh dạn, đừng quá nhút nhát mà nó chê nhà quê!». Tôi mĩm cười nhìn anh . Tôi bước vội lên nhà trên. Nàng cũng vừa đến bậc cấp. Tôi kêu nhỏ :
    - Ah Gh!
    Cô bé mĩm cười. Bước chân đi nhẹ như chim. Nàng theo tôi bước vào phòng học, ngồi đối diện với tôi. Cặp mắt đen sâu, to tròn nhìn tôi, bàn tay với những ngón dài thuôn, trắng đặt trên góc bàn. Căn phòng học ngày thường lạnh lẻo, buồn bã, bây giờ ấm cúng. Không gian thu gọn êm ái. Nàng rút ra một gói nhỏ, giọng nói nhẹ êm:
    - Gh có quà cho chú.
    Tôi nhìn khuôn mặt Gh, thật kĩ, bờ môi nàng, mái tóc nàng, tôi nghe hương thơm dịu nhẹ từ trong tóc, trong hơi thở của nàng. Và bàn tay của cô bé đẹp, cao sang đã hấp dẫn, xui khiến tôi cầm lấy. Nàng để yên. Hơi ấm chuyền qua những ngón tay, len lõi, sưỡi ấm trái tim lạnh giá. Tôi sung sướng:
    - Cảm ơn Gh.
    Đó là thời khắc của nụ hôn đầu đời. Nàng yên lặng, chờ đợi. Chúng tôi hôn nhau trong căn phòng ấm cúng buổi sáng mùa đông. Tôi cảm nhận từ làn môi của nàng sự run rẩy như cánh bướm non rung nhẹ trong lòng bàn tay trẻ con. Chúng tôi đã quyện lấy nhau và bàn tay tôi đã luồn vào ngực nàng để cảm nhận một sức bật mạnh mẽ của bản năng, sự ham muốn vô cùng tận. Gh gỡ nhẹ tay tôi:
    - Kìa chú, có người .
    Tôi mĩm cười:
    - Không sao đâu.
    - Chú xem quà đi!
    Tôi gỡ lớp giấy hoa, một chú nai bằng gỗ thông đang ngẩng đầu nhìn. Nàng tinh nghịch:
    - Gh là con nai vàng đang ngơ ngác nhìn chú.
    - Chú biết và cảm nhận từ lúc chú bắt gặp cô nai vàng từ bên kia vườn nhìn sang.
    Gh đá nhẹ vào chân tôi :
    - Ấy vậy mà giả bộ không thèm để ý đến người ta.
    - Chú không thể nghĩ rằng nàng công chúa lại quan tâm đến anh chàng bán than!
    Gh nhìn tôi chớp nhẹ, đôi mắt đen buồn. Mãi lúc này tôi mới biết, thì ra chiếc kính cận nàng đã gỡ ra để trên bàn lúc chúng tôi quyện lấy nhau mà tôi chẳng hay. Nàng nói rất nhẹ :
    - Gh không nghĩ như chú đâu. Gh ước mơ một đời sống bình thường, được tự do. Chú biết không, Gh đi đâu cũng bị kiểm soát. Về nhà ngoại, bố chở Gh trên xe VolWagen. Muốn đi đâu phải xin, trình. Gh chán lắm rồi. Như sáng nay đây, bố, me đang bên nhà ngoại. Gh trốn qua đây với chú. Gh nghĩ một lúc nào đó bố, me sẽ biết và Gh sẽ khổ.
    Tôi tự tin :
    - Không sao đâu! chú nghĩ bố, me sẽ bằng lòng chú.
    Gh mĩm cười đứng dậy :
    - Bố, me khó lắm. Gh phải về, nếu không, thấy vắng lâu lại hỏi lung tung.
    Tôi năn nĩ :
    - Ngồi lại với chú chút nữa.
    - Tết Gh lại qua chơi. Hồng đâu rôi chú?
    - Nó lên trường rồi.
    - Chú cho Gh gửi lời thăm. Hẹn tết gặp Hồng.
    Nàng bước nhẹ rời căn phòng. Khi cô bé quay lưng, tôi nhìn mái tóc xõa tự nhiên không cột đã vượt quá hai vai. Nỗi ấm áp len nhẹ vào hồn. Tôi sung sướng hạnh phúc. Bước xuống các bậc cấp, cô bé quay người :
    - Gh về. Hẹn tết!
    Tôi gật đầu. Một thoáng buồn trong mắt cô bé :
    - Chú vào đi! Đừng tiễn Gh. Bố, me bên nhà sẽ thấy đó.


    Những bước chân của Gh đi rất nhẹ trên sân, rồi khuất sau cổng nhà không gây một tiếng động. Gh đi như chiếc bóng, vậy mà tôi nghe như tiếng gõ mồn một trong tim. Không hiểu sao, tôi vẫn có một ý nghĩ, nàng quá khó gần. Tuy vậy, tôi vẫn hy vọng và chờ đợi từng thời khắc mùa xuân đến, sáng mồng một tết, như lời hẹn ước.
    Ngày 30 tết, đêm giao thừa rồi cũng qua đi. Sáng mồng một tết, tôi chờ đợi, buổi sáng, buổi trưa rồi buổi chiều...Nàng không đến. Thử tưởng tượng có nỗi buồn nào lớn hơn? Tôi bồn chồn không giây phút nào yên, hình bóng nàng vẫn lay động hồn tôi. Câu hỏi luôn thường trực trong đầu tôi: Tại sao? Nàng đã bị bố nàng cấm, không để nàng đến với tôi?
    Nàng không đến và tôi chỉ biết đau khổ. Hồng bảo tôi:
    - Chú đi lên nhà Gh đi! Sợ chi!
    Tôi trả lời với cháu tôi:
    - Chú không đi là vì chú tự ái, gia đình Gh giàu thì mặc kệ. Chú không cần.
    Ngày 3 tết, tôi nhận được lá thư của Gh do Hồng chuyển giúp. Nàng nói nàng nhớ tôi và rất đau khổ vì gia đình cấm hẳn, nàng đi đâu bố cũng bám sát và lấy xe ô tô chở nàng theo cùng. Nàng hẹn tôi sáng 4 tết. Chúng tôi gặp nhau tại quán cà phê Tổng Hội, 22 đường Trương Định Huế. Tôi sẽ lên ngồi đó chờ sẵn và nàng sẽ được một đứa bạn lấy cớ đến xin phép bố nàng đưa đi chơi để chở thẳng đến gặp tôi. (còn tiếp)
    Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 27-01-2015, 07:03 AM.
    Similar Threads
  • #2

    Truyện kể hấp dẫn quá...chú Tuấn làm ơn kể tiếp...cuộc hẹn ở cafe Tổng hội ra sao....Cám ơn câu chuyện hay lắm HB đang đợi xem hồi kế tiếp..

    Comment

    • #3

      Bạn viêt truyện khá hay nhưng óc tưởng tượng đi hơi...xa. Theo mình biết thì con gái Huế, vào khoảng thời gian như bạn kể thì dù có học 10 cái trường Tây, 100 cái trường Mỹ cũng có…gai trong lòng bàn tay í. Cầm chưa chắc đã được chứ đừng nói là hôn nhé bạn, nhứt lại là lần đầu giáp mặt. Viết thư thì có thể dạn dĩ nhưng gặp mặt thì không. Hihihi…Đúng không?

      Mình là chứng nhân của lịch sử. Gia đình mình pha 2 giòng máu Bắc và Trung, mình sinh trong Nam, uống nước sông Đồng nai nên có thể bớt cổ đi. Noel vừa rồi gặp mặt đám bạn học, hễ mỗi lần họp mặt là lại ôn về kỷ niệm thời còn đi học. Có đứa lại thốt lên
      -Sao hồi đó tụi mình hiền quá!
      Rồi lại cười với nhau. Đến năm 1990 thì tụi học trò mới bắt đầu quậy mới có chuyện yêu đương nắm tay, nắm chưn tùm lum, tà la...

      Mình còn nhớ hồi đó mới học lớp 5 thôi, khi múa trong lớp, trai gái nắm tay, mình không cho nắm mà chỉ nắm đầu khăn quàng thôi. Miệng thì leo lẻo "nam nữ thọ thọ bất thân"....
      Đã chỉnh sửa bởi Uất Kim Hương; 24-01-2011, 10:57 AM.

      Comment

      • #4

        Cảm ơn các bạn Hương Bình, UKH đã đọc bài và có ý kiên. Riêng với bạn UKH, xin được trả lời bạn là những gì tôi viết trong bài đều là sự thật 100%. Chính vì nàng lúc ấy tuổi quá nhỏ đã ảnh hưởng đến tình yêu của chúng tôi. Nguyên Sa viết bài tuổi 13, nhưng nàng chỉ 14. Và buồn cười nhất khi chúng tôi gặp nhau, nàng vẫn gọi "Chú!". Điều này đã ảnh hưởng đến các bài giảng triết học của tôi tại lớp 12, khi tôi giảng về ngành tâm lý học ngôi thứ hai Tôi lại nhấn mạnh với học trò về cách xưng hô. Tôi và nàng bị trở ngại gia đình, thế nhưng chúng tôi vẫn lén gặp nhạu Và nàng trở thành cái bóng bên tôi suốt 7 nặm Cách đây hai năm, ra Huế, về lại chốn xưa, gặp lại người cháu, nó bảo là Hương có về Huế và đã ghé thăm, tặng quà cho nó. Dường như nàng ở SG. Nhưng tôi nhủ thầm: "Hãy quên nàng đi!". Đã 35 năm rồi còn gì. Bây giờ mỗi người có một cuộc đời riêng: Gia đình, con cái,...Và có một điều, tôi vãn kiêu hãnh tự nhủ với lòng: "Tôi đã không làm gì có lỗi với nàng".
        Và khi nghĩ về nàng. Tôi nghĩ cuộc tình của tôi quá đẹp, và nhiều người đã không tin, như UKH đã bảo rằng tôi tưởng tượng. Và khi nghe UKH nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy hạnh phúc vì có một câu chuyện mà có người nghe xong lại không tin là có thật.
        Nhưng với bạn bè của tôi, một số học trò của tôi ngày ấy thì họ đều biết. Lý do là tôi đã tâm sự với họ. ngay cả trong bài giảng về Tâm lý học, tôi đã kể chuyện đời tôi để minh giảng cho bài.
        Tôi đã nói hơi nhiều Sorry!
        Cảm ơn bạn đã đoc.
        Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 24-01-2011, 07:15 PM.

        Comment

        • #5

          Xin chia buồn (????) với cuộc tình không trọn vẹn của Ca Ca. Chắc tại Tiểu muội sống vào buổi giao thời nên có cái nhìn thiển cận. Chắc thế! Ngày xưa Tiểu muội có đọc được cuốn truyện "bước khẽ nhé em" , lâu rồi không còn nhớ nội dung nói gì nhưng chỉ nhớ mang máng là cặp đôi trong đó cư xử rất Tây. Thực sự cũng không biết Tây là gì cho đến khi được qua đây. Ồ chắc là mấy người học trường Tây khác với mấy người học trường ta...Chắc thế! Bác ....Hồ đi đâu mất tiu rồi, vìa đây kíu Tiểu muội dí nè. Chắc là Bác...Hồ nhiều kinh nghiệm hơn. Chắc là Bác...Hồ đang lang thang ở khu Phước Lộc Thọ rùi. Nếu nhận được tin nhắn này dìa gấp nhé! Tiểu muội đang bị nguy khốn vì cái tật phát ngôn bừa bãi nè. Kíu với!

          Chỉ nhớ rằng thời bà chị hơn mình 5 tuổi, thời mình nhỏ hơn...Tội cho mí anh chàng ghé nhà chơi. Bứt...râu thiếu điều...trọc hết, trên tường có bao nhiêu cái đinh cũng đếm hết mới được nói chuyện một xí. Đã vậy quanh 4 bức tường vách lại có...tai. Không phải là 2 tai mà là một rừng...tai. Níu không qua đây được, chắc là...ế cả đám...Hihihi...

          Năm mới chọc Ca Ca chơi chút thôi cho vui cửa vui nhà. Cho Tiểu muội ra mắt Ca Ca nhé! Có người chọc cho vui dù sao cũng đỡ hơn là ngồi "gậm một mối căm hờn trong cũi sắt" chứ hỉ? Tiểu muội rất mong được đọc truyện của Ca Ca. Chúc Ca Ca một năm tràn đầy niềm vui và hạnh phúc nhé!
          Đã chỉnh sửa bởi Uất Kim Hương; 24-01-2011, 08:56 PM.

          Comment

          • #6

            Chào Tiểu muội

            Chào tiểu muội UKH.
            Rất vui nếu UKH nhận tôi là Ca ca, tôi có đọc bài viết của Tiểu muội nói về Vinasin và Bô xit. Chỉ có muội và các bạn ở nước ngoài mới dám lên tiếng. Những người ở trong nước bây giờ như đã bị điểm huyệt, Anh phải chọn một trong hai hoàn cảnh: Hoặc tự do theo nghĩa đen, hoặc ủ tờ, như một số người đang lãnh hậu quả..
            Ca ca có một bài viết ở bên dactrung.net, nay poste lên đây để muội đọc, để hiểu thêm về cuộc tình với “Mắt cận”. Bài này viết lại một giấc mơ. Mà nếu muội dùng từ “tưởng tượng” thì đúng. Do những cấm đoán đã ấn sâu vào tiềm thức và Ca ca đã nằm mơ, nhân một mùa Noel. Bài có tiêu đề: “Một phố của Trời”. Riêng phần tiếp theo của bài “Mắt cận …”, hẹn ra tết sẽ viết.
            Chúc muội vui! Thân chào.

            Comment

            • #7

              Sau một hồi "gậm cũi sắt" rụng gần hết răng thì cuối cùng Ca Ca cũng chịu bắt tay làm hoà dí Tiểu muội hả? Đang ngồi viết bài, định save lại để đi ngủ thì thấy Ca Ca trả lời. Níu mờ Tiểu muội chờ đến sáng mí trả lời thì sợ Ca Ca "gậm cũi sắt" rụng hết răng mất. Tội! Tiểu muội có tính hễ không chọc ai thì thôi, chọc rồi là chọc cho đến khi nào người đó...khóc xin tha mới thôi lựn.
              Ca Ca sắp sửa khóc chưa dị? Chừng nào chịu hết nỗi thì la lên nha, Tiểu muội ngưng chọc liền. Chắc là Ca Ca tức lắm hở? Dui ghê! Chọc mờ có người tức mới dui.

              Comment

              • #8

                [QUOTE=Tuan Nguyen;47497]Chào tiểu muội UKH.
                Rất vui nếu UKH nhận tôi là Ca ca, tôi có đọc bài viết của Tiểu muội nói về Vinasin và Bô xit. Chỉ có muội và các bạn ở nước ngoài mới dám lên tiếng. Những người ở trong nước bây giờ như đã bị điểm huyệt, Anh phải chọn một trong hai hoàn cảnh: Hoặc tự do theo nghĩa đen, hoặc ủ tờ, như một số người đang lãnh hậu quả..
                Ca ca có một bài viết ở bên dactrung.net, nay poste lên đây để muội đọc, để hiểu thêm về cuộc tình với “Mắt cận”. Bài này viết lại một giấc mơ. Mà nếu muội dùng từ “tưởng tượng” thì đúng. Do những cấm đoán đã ấn sâu vào tiềm thức và Ca ca đã nằm mơ, nhân một mùa Noel. Bài có tiêu đề: “Một phố của Trời”. Riêng phần tiếp theo của bài “Mắt cận …”, hẹn ra tết sẽ viết.
                Chúc muội vui! Thân chào.
                Bạn biết 2 chữ Ca ca nghĩa là gì không?
                (phiên âm từ tiếng "Phú-Lăng-Xe đó!

                Comment

                • #9

                  Chào bạn

                  Chào bạn hvpavchst , làm sao tôi không biết được tiếng Pháp đó. Vui thôi mà! Vấn đề là ở chỗ người có l' idée noire. Cảm ơn bạn đã ghé qua trang viết.
                  Chúc bạn vui.
                  Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 26-01-2011, 01:29 AM.

                  Comment

                  • #10

                    [quote=hvpavchst;47535]
                    ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Tuan Nguyen View Post
                    Chào tiểu muội UKH.
                    Rất vui nếu UKH nhận tôi là Ca ca, tôi có đọc bài viết của Tiểu muội nói về Vinasin và Bô xit. Chỉ có muội và các bạn ở nước ngoài mới dám lên tiếng. Những người ở trong nước bây giờ như đã bị điểm huyệt, Anh phải chọn một trong hai hoàn cảnh: Hoặc tự do theo nghĩa đen, hoặc ủ tờ, như một số người đang lãnh hậu quả..
                    Ca ca có một bài viết ở bên dactrung.net, nay poste lên đây để muội đọc, để hiểu thêm về cuộc tình với “Mắt cận”. Bài này viết lại một giấc mơ. Mà nếu muội dùng từ “tưởng tượng” thì đúng. Do những cấm đoán đã ấn sâu vào tiềm thức và Ca ca đã nằm mơ, nhân một mùa Noel. Bài có tiêu đề: “Một phố của Trời”. Riêng phần tiếp theo của bài “Mắt cận …”, hẹn ra tết sẽ viết.
                    Chúc muội vui! Thân chào.
                    Bạn biết 2 chữ Ca ca nghĩa là gì không?
                    (phiên âm từ tiếng "Phú-Lăng-Xe đó!
                    Là gì dị? Hiểu được tiếng Phốp, chết liền! Mình mà nghe tiếng Phốp như người điếc không sợ...súng dị


                    Còn theo mình hiểu Ca Ca có nghĩa là ông anh lớn, tiếng Tào...lao, hay nghe trong truyện chưởng, truyện kiếm hiệp. Đó là lý do mình xưng là Tiểu muội cũng là tiếng Tào...lao luôn. Thắc mắc tí, Ca Ca trong tiếng Phốp nghĩa là gì?
                    Đã chỉnh sửa bởi Uất Kim Hương; 26-01-2011, 08:57 AM.

                    Comment

                    • #11

                      ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Tuan Nguyen View Post
                      Chào bạn hvpavchst , làm sao tôi không biết được tiếng Pháp đó. Vui thôi mà! Vấn đề là ở chỗ người có l' idée noire. Cảm ơn bạn đã ghé qua trang viết.
                      Chúc bạn vui.
                      Mí người làm cái trò gì mờ úp úp mở mở nghe ghê wá dị ta? Bật mí tí đi!

                      Comment

                      • #12

                        Chào bạn

                        Chào bạn UKH,
                        UKH đùa, tôi cũng đùa cho vui, nhưng ông bạn hvpavchst lại có l ' idée noire (nghĩa là ý tưởng đen tối), xin lõi tôi muôn xử dụng tiếng Pháp để bạn ấy khỏi ngượng, vì tôi nghĩ những người đã sinh hoạt trong diễn đàn văn học này thì phải là người có văn hoá. Nhưng ông bạn làm tôi thấy xấu hổ nếu phải nói thẳng, nên phải dùng tiếng Phú Lăng Sa.
                        Ca ca có nghĩa là cục C đó UKH!!!. Mangez du caca có nghĩa là bạn ơi hãy ăn lấy cục C. Hi! Hi!
                        Bạn hãy quên đi , điều mà ông bạn hvpavchst nói như cố tránh một cục C!
                        Chúc UKH vui!
                        Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 26-01-2011, 09:22 AM.

                        Comment

                        • #13

                          ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Tuan Nguyen View Post
                          Chào bạn UKH,
                          UKH đùa, tôi cũng đùa cho vui, nhưng ông bạn hvpavchst lại có l ' idée noire (nghĩa là ý tưởng đen tối), xin lõi tôi muôn xử dụng tiếng Pháp để bạn ấy khỏi ngượng, vì tôi nghĩ những người đã sinh hoạt trong diễn đàn văn học này thì phải là người có văn hoá. Nhưng ông bạn làm tôi thấy xấu hổ khi phỉa nói thẳng, nên phải dùng tiếng Phú Lăng Sa.
                          Ca ca có nghĩa là cục C đó UKH!!!. Mangez du caca có nghĩa là bạn hãy ăn lấy cục C. Hi! Hi!
                          Bạn hãy quên đi , điều mà ông bạn hvpavchst nói như cố tránh một cục C!
                          Chúc UKH vui!

                          Í dà dà! Nam mô A-li-ba-ba và bốn mươi tên cướp! Mè ơi! Hèn gì khi chọc Bác…Hồ của Tiểu muội là Thất Ca Ca, ổng im re luôn. Í ẹ, mí người này không hiểu gì cả. Trong ngôn ngữ, đôi khi tiếng nước người phiên âm ra có nghĩa xấu nhưng trong tiếng Việt lại có nghĩa tốt, như “DUNG” trong tiếng Anh chẳng hạn…Thật đúng là tào lao! Hãy quên đi, trên diễn đàn này mọi người rất tôn trọng nhau. Ai cũng có học hết nên không có chuyện chưởi thề, nói bậy đâu. Hihihi…
                          Dị mơi mốt, mình sẽ gọi mọi người bằng Bác hết luôn, như người Bắc hay gọi cho dễ nghe hén.

                          Cám ơn các bạn cho lời giải thích

                          Comment

                          • #14

                            MẮT CẬN BÊN KIA VƯỜN

                            Bạn,
                            Mùa đông lạnh buốt. Năm nay, tôi nghĩ là mai vàng sẽ nở muộn. Trong sân nhà tôi, có hai gốc hoa Trà, một trắng, một đỏ. Những năm qua, hai cây trà ra hoa nhưng không nở được. May mắn thay năm này, gốc trà trắng lại nở nụ hoa đầu tiên và kéo dài đã 10 ngày nay vẫn còn nở to, tròn, màu sắc trắng tinh, rất thuần khiết. Hiện nay gốc trà này đã nở được 5 hoa to, quá đẹp. Còn gốc trà đỏ đang hé nụ hàm tiếu, tôi nghĩ rằng, tết này sẽ nở rộ.



                            Như vậy là hên rồi phải không bạn? Tôi vẫn thắc mắc, trong truyện Thiên long bát bộ của Kim Dung, khi Đoàn Dự lạc vào Mạn Đà Sơn Trang, lãnh địa của Phu nhân Đoàn Chính Thuần, mẹ của Vương Ngọc Yến thì đúng là tên gọi là "hoa Trà", nhưng trong Kim Vân Kiều, cụ Nguyễn Du lại gọi là Trà mi: "Tiếc thay một đóa Trà mi. Con ong đã tỏ đường đi lối về" để chỉ người đẹp đã bị vùi dập? Tôi không hiểu hoa Trà đây có phải là Trà mi?.
                            Dù sau thì sân nhà tôi đã có hai gốc hoa trà tô điểm cho mùa xuân này.
                            Tôi vui lắm bạn ơi!
                            Câu chuyện "Mắt cận bên kia vườn" tôi viết cách đây đã một năm, hẹn bạn sẽ tiếp nhưng không thực hiện liền được. Mùa xuân sắp về. Tôi lấy hết can đảm viết tiếp và ... câu chuyện của tôi vẫn còn...chưa xong.
                            Dù sao cũng có mục cho những ngày cuối năm,
                            Chúc bạn vui.
                            Chào năm mới.


                            MẮT CẬN BÊN KIA VƯỜN (tt)
                            Sáng mồng 4 tết.
                            Tôi ra khỏi nhà, một chút nôn nao. Chiếc xe Honda dame chạy êm nhẹ trên đường. Không khi tết vẫn còn tràn ngập. Các cửa tiệm còn đóng cửa. Người du xuân nhiều, tấp nập. Tôi qua cầu Trường Tiền, trời mưa rất nhẹ, phút chốc thì đến đường Trương Định.
                            Quán cà phê Tổng hội ngày xuân vắng khách. Tôi là người duy nhất bước vào sân. May quá, quán đã mở cửa. Không chừng tôi là khách đầu năm. Nụ cười tươi. Chị P, chủ quán dí dõm:
                            - Chào em năm mới !
                            Tôi mĩm cười:
                            - Chào chị năm mới! Sáng nay em đến mở hàng sớm như ri có phiền không. Cả năm chị bán không được chắc chửi em thế mồ tổ!
                            - Ôi! em mà đạp đất quán chị sẽ may mắn suốt năm lựng. Sợ chi. Mà này! Răng một chắc rứa?
                            - Thì chị giúp đỡ em đi ! À mà này chị, em có hẹn với cô bạn, cảm phiền chị nghe!
                            - A ! đầu năm rứa là vui rồi. Chị sẽ phục vụ hai em.
                            Tôi ngồi xuống ghế, nhìn quanh. Khác với ngày thường, các bàn đều trãi khăn trắng. Giàn hoa giấy nở bông trắng, rơi lác đác trên sân gạch. Tôi hơi lạnh, vội di chuyển vào bên trong sát vách dưới ô văng. Chị P mang cà phê đen như thường lệ cho tôi. Một bình trà nhỏ, một đĩa hạt dưa và một đĩa mứt gừng. Tôi cười rạng rỡ:
                            - Ôi thích ghê chưa! Vẫn còn tết. Cảm ơn chị P!
                            Chị Ph nói nhỏ bên tai tôi:
                            - Có bạn gái hẹn quán chị ngày tết. Nở lòng mô lại làm em buồn. Cố gắng lên hí!
                            - Cảm ơn chị!
                            Tiếng nhạc văng vẳng : « Em đến thăm anh đêm ba mươi. Còn đêm nào vui bằng đêm
                            ba mươi. Anh nói với người phu quét đường. Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em… »
                            Chiếc xe Honda dừng lại nhẹ êm bên góc đường. Kt xuất hiện và theo sau là Gh. Tôi sướng run. Gh đi như cơn gió nhẹ. Nàng cười mĩm, đôi mắt mở to sau chiếc kính cận. Kt cười khúc khích :
                            - Gửi con nhỏ cho anh đó nghe !
                            Hương lườm mắt KT :
                            - Mi lớn chắc ?
                            Tôi mĩm cười :
                            - Cảm ơn KT !
                            Gh đến ngồi bên cạnh tôi, hai chiếc ghế gần sát. Nàng bận áo len xanh đen, Cổ áo chemise xanh đen bẽ ra ngoài làm nỗi bật chiếc cổ cao trắng ngần. Chiếc quần rin không chật nhưng ôm lấy mông, chân nàng gọn, chắc. Tôi chú ý đến những ngón tay của nàng, trắng, thon, dài đặt lên đùi, những ngón tay đã lôi cuốn tôi, dẫn dắt tôi chìm đắm trong nụ hôn trao nhau. Tôi hỏi nhỏ:
                            - Gh lạnh không?
                            Nàng lắc đầu hỏi lại:
                            - Chú chờ có lâu không?
                            Tôi cười:
                            - Vừa mới đến thôi. Lại vẫn chú?
                            Nàng cũng cười:
                            - Gh quen rồi, không đổi được!
                            - Gọi như rứa cũng thú vị.
                            Bây giờ tôi mới để ý đến cuốn truyện nàng mang theo đặt trên bàn nước, “Người tình đầu tiên, người yêu cuối cùng” của Thomas Hardy.
                            Thấy tôi nhìn cuốn sách, nàng nói nhỏ:
                            - Gh mang tặng chú.
                            Tôi xúc động, “Người tình đầu tiên, người yêu cuối cùng”, phải chăng nàng muốn biểu tỏ cho tôi biết tình cảm của nàng. Nghĩ đến đây, tôi sung sướng. Tình yêu dạt dào trong tâm hồn, trào dâng, tôi cầm tay nàng. Bàn tay nàng lạnh. Nàng để yên. Tay nàng trong tay tôi. Tôi kéo nàng sát vào tôi. Nàng ngã đầu trên vai tôi. Tôi run giọng:
                            - Cảm ơn Gh! Chú nhớ Gh. Đêm giao thừa thức trắng đêm, với hình ảnh của Gh.
                            -Gh cũng vậy.
                            Tôi không còn để ý vũ trụ chung quanh. Bây giờ chỉ có tôi và nàng. Tôi vòng tay ôm nàng. Nàng ngẩng mặt lên chờ đợi. Tôi hôn nàng. Môi nàng run nhẹ như một cánh bướm. Tôi cảm nhận một vị ngọt thấm dần qua lưởi tôi. Lưởi chúng tôi quyện lấy nhau. Không biết có ai nhìn chúng tôi không? Sáng mồng 4 tết. Hương vị đầu năm tuyệt vời nhất nàng đã tặng tôi. Khi chúng tôi rời nhau, tôi mới giật mình, mình đã quá liều. Thì ra tình yêu là một sự đam mê dẫn dắt ta phiêu lưu trong những tình thế mà vũ trụ biến thành hư vô. Bấy giờ trời đã có nắng vàng nhưng pha lạnh. Tôi nhìn Gh và chợt cảm nhận nàng rất đẹp. Vẻ đẹp thanh tú còn níu giữ nét trẻ con. Đôi mắt to, nhìn tôi chăm chú sau cặp kính cận dày. Tôi cười:
                            -Gh đeo gương bao nhiêu độ đây?
                            - Ba độ!
                            - Khiếp! Gh nhớ đeo thường xuyên, không lại tăng độ nữa.
                            Nàng cười đí dõm:
                            - chỉ lấy gương khi hôn chú!!!
                            Tôi bật cười:
                            - Chúng mình liều ghê, khi nãy có ai thấy chắc ngượng lắm?
                            - Mặc kệ họ, không ai cấm chúng ta hôn nhau.
                            Nàng nói câu trên với một vẻ buồn. Tôi linh cảm sự rào cản trong cuộc tình của chúng tôi. Nhưng với sự tự tin, tôi nói với nàng:
                            - Gh phải là của chú, không ai ngăn cản chúng ta được.
                            Nàng nhỏ giọng, tay nàng bóp nhẹ tay tôi:
                            - Gh vẫn chưa thuyết phục được bố, mẹ. Cho Hương có thời gian.
                            Tôi trở lại an ủi nàng với sự tự tin:
                            - Con đường phía trước còn dài. Gh học cho xong bằng tú tài Pháp. Sau đó chúng mình đám cưới. Rồi bố mẹ phải đồng ý thôi!
                            Nàng chua chát:
                            - Bố me Gh khó lắm!
                            Tôi im lặng, chẳng biết nói gì với nàng. Nàng còn quá nhỏ, chưa đủ bản lĩnh. Trong thâm tâm, tôi nghĩ một ngày nào đó, cùng lắm tôi cùng nàng sống chung, bất chấp sự phản đối của bố mẹ nàng. Nhưng bây giờ, tôi không thể nói với nàng như vậy. Hãy chờ đợi, thời gian sẽ thay đổi…
                            Mùa xuân Huế lạnh, tháng giêng có nắng vàng nhẹ, những giọt nắng như nhảy núa mừng tình yêu của tôi. Lỏng tôi chợt có chút nôn nao. Tôi nhìn Gh say đắm, nghĩ đến một ngày nàng sẽ là vợ của tôi. Tự nhiên tôi kéo Hương vào sát mình, Nàng không phản đối, ngoan ngoãn tuân phục. Tôi gỡ gương cận của nàng. Nàng nhắm nghiền mắt, chờ đợi. Chúng tôi lại hôn nhau say đắm. Khi tôi rời nàng, bắt chợt, mắt nàng ngấn lệ.
                            Chiếc xe Honda trờ tới, KT xuất hiện. Tôi giật mình, nhìn đồng hồ, đã 10 giờ. Mới đó mà mau ghê. Ôi! Thời gian bên nhau. Tôi ngậm ngùi nhìn Gh:
                            - KT đến!
                            - Gh phải về chú à!
                            Tiếng cười KT khúc khích:
                            - Chú phải để cháu Gh về thôi, kẻo bị đòn chú sẽ đau lắm!
                            - Ê! Đừng dọa chú. Cảm ơn KT nghe.
                            Tôi đứng dậy, đưa Gh ra. KT nhìn chúng tôi dí dõm:
                            - Anh, chị hạnh phúc chứ?
                            Gh đập tay lên vai bạn:
                            - Quỷ mi! thôi về kẻo bị mắng nữa.
                            Tiếng cười KT vang trong gió như hòa âm niềm vui đang vỡ òa trong tôi. Gh quay người nhìn tôi, nàng đưa tay vẫy chào lần nữa. Tôi nhìn mái tóc nàng bay nhẹ, hất ra đằng sau, rớt hờ trên vai nàng. Khi hai người mất hẳn khỏi tầm mắt, tôi quay vào. Quán vẫn vắng người. Tôi ngồi xuống ghế. Tiếng chị P sau lưng:
                            - Con bé làm mất hồn em rồi!
                            Tôi cười nhẹ:
                            - Mô có chị, em đang nghĩ mình đã làm phiền chị ngày tết.
                            - Này đừng có nói nữa đó nghe. Chị đã nói rồi, rất vui vì có em hôm nay. Con bé xinh và quý phái ghê. Em có phước rồi.
                            - Em sợ không được mô chị ơi! Gia đình khó lắm.
                            - Chuyện nớ không sợ. Thời buổi ni, cha mẹ nghe theo lời con. Xưa rồi “Cha mẹ đặt đâu con xin ngồi đó”
                            - Nhưng con bé yếu đuối lắm chị. Mà em thì không thể làm liều như những người khác được mô.
                            Chị P dằn giọng:
                            - Vì yêu, em phải làm tất cả để người yêu thuộc về mình.
                            - Cảm ơn chị, em sẽ cố.
                            Quán bây giờ đã có người, .mấy sinh viên mà tôi biết, M, H dân khoa học, ngồi uống cà phê, đánh cờ tướng.
                            Tôi đứng dậy, trả tiền nhưng chị P không lấy. Chị vui vẻ:
                            - Đầu năm, chị khao!
                            - Cảm ơn chị.

                            Mùa xuân vạn vật đâm chồi nẩy nở. Các mầm xanh non trức lộc, các loài hoa tỏa hương, đua nhau khoe sắc thắm và tình yêu của tôi, buổi hẹn hòa đầu tiên, làm sao mình quên được ? Dấu ấn cuộc tình đầu mang tính cách đặc biệt. Sự liều lĩnh của chúng tôi – Sáng mồng 4 tết, quán cà phê Tổng hội vắng người, không gian yên tĩnh đó đã khắc sâu trong tôi.
                            Ôi kỉ niệm, làm sao tôi quên được. Muôn đời, không bao giờ!
                            Mùa xuân dần trôi và tôi, … vẫn cầu mong nàng sẽ đến. Căn phòng bình thường hẹp chật nhưng bây giờ rộng một cách đáng sợ.
                            Tôi hiểu nàng đã không còn tự do. Nàng bị phong tỏa hoàn toàn. Ô cửa sổ nhà tôi nhìn sang khu vườn nhà ngoại nàng, tôi vẫn đảo mắt thường xuyên, tìm bóng dáng của nàng nhưng tôi hoàn toàn thất vọng.
                            Tôi vẫn chờ đợi nàng, …
                            Cuộc sống trôi nổi, tôi trở vào Đà Nẵng và rồi những cánh thư nàng gửi cho tôi vẫn tiếp tục chở đầy thương nhớ.
                            Thương nhớ và buồn bã cho tình yêu của tôi.
                            Cùng với năm tháng, nàng vẫn hiện hữu thường xuyên và mãi mãi trong cuộc đời tôi. Tôi đã từ bỏ tất cả chỉ để nhớ về nàng.
                            Nhưng dòng đời có bao giờ tiếp tục mãi cho tôi được sống với những kỉ niệm và ước mơ về nàng…
                            Đã xa rồi một mùa xuân mộng mị.
                            Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 15-01-2015, 11:27 AM.

                            Comment

                            • #15

                              Kiếm được một bài viết về hoa Trà mi, chia sẻ với Bác. Trà mi chính là hoa trà. Mình cũng có 2 cây, một màu hồng đậm, một trắng nhưng chết hết rồi mấy năm trước vì quên tưới. Nếu nó mọc dưới đất thì nó đã còn sống, nhưng vì nó mọc trong chậu nên không có thời gian tưới.

                              HOA HẢI ĐƯỜNG VÀ HOA TRÀ MI



                              Hoa trà Camellia

                              Hoa Hải Đường - Pommier sauvage


                              Hoa hải đường (Malus spectabilis)(pommier sauvage)
                              Hoa Trà Mi (camellia/camélia )


                              Cho tới ngày nay , hầu hết người Việt đều lầm Hoa Hãi Đường và Hoa Trà Mi ...Ngay cã tự điển Anh – Việt Việt-Anh cũng xem, Hoa Hãi Đường là Hoa Trà Mi .
                              Nhưng trong truyện Kiều cũa Nguyễn Du thì hoa Hai Đường và Hoa Trà Mi khác nhau một trời một vực .
                              Ngay cã ngày xưa ...lúc Dương quý Phi còn ngũ trưa thì vua Đường Minh Hoàng nhẹ gót hõi cung nữ : “ Hải Đường thụy vị túc da ? “ ( nghĩa là Hải Đường ngủ chưa đũ sao ? )
                              Chúng tôi xin nhường lời lại cho anh Vĩnh Sính ( hiện ở Edmonton ) , anh là người Huế - từng đi du học tại Nhật .
                              Vĩnh Sính ngày xưa cũng thắc mắc giống như chúng tôi là “ Hoa nào là hoa Trà Mi ? “ và hoa nào là hoa Hải Đường ...Trong khi đó hầu hết mọi người ViêtNam tụng đọc thuộc lòng như cháo toàn bộ Đoạn Trường Tân Thanh mà lại còn lầm lẩn Hoa hải Dường và hoa Trà Mi ...
                              Ngay cả khi qua Mỹ...nhà lối xóm trồng rất nhiều Hoa Trà Mi ...Hoa tàn rớt đầy sân nhà chúng tôi ...quét riết phát bực...hoa gì không có mùi hương ...nhưng nó là Hoa Trà Mi ...
                              ...........

                              “ Hải đường lả ngọn đông lân ”
                              Vĩnh Sính

                              Ở miền Bắc và miền Trung có một loài hoa đẹp nở vào đầu Xuân ; thân và cành cây cứng cáp, cao vừa phải ; hoa năm cánh màu trắng, đỏ thắm hay hồng tươi ; nhuỵ hoa màu vàng đậm nhưng không có hương thơm. Dân gian quen gọi loài hoa này là hoa “ hải đường ”. Trong Từ điển tiếng Việt (1997) cây “ hải đường ” được định nghĩa là “ Cây nhỡ cùng họ với chè, lá dày có răng cưa, hoa màu đỏ trồng làm cảnh ”. Từ điển Việt-Anh và Việt-Pháp thường dịch “ hải đường ” là camellia/camélia.
                              Hải đường lả ngọn đông lân,
                              Giọt sương gieo 1 nặng cành xuân la đà.
                              Hải đường mơn mởn cành tơ,
                              Ngày xuân càng gió càng mưa càng nồng.
                              Sự cách biệt giữa một cây mang tên là “ hải đường ” có thân và cành cây cứng cáp mà tôi hằng thấy trong những khu vườn cổ ở Huế, với ấn tượng về một cây hải đường mảnh khảnh như đã được miêu tả qua những vần thơ trên đã khiến tôi thắc mắc trong một thời gian khá lâu. Không lẽ Tiên Điền tiên sinh lại miêu tả cây hải đường thiếu chính xác đến thế ? Niềm hoài nghi đó được giải toả khi chúng tôi tình cờ được thấy tận mắt cây hải đường đúng như tiên sinh đã miêu hoạ trong Kiều.
                              Một sáng mùa Xuân cách đây đã có hơn 30 năm (ngày đó tôi còn là một du học sinh ở Nhật), khi đang đi bách bộ quanh khu cư xá du học sinh ở một vùng khá yên tĩnh ở Đông Kinh, tôi chợt thấy một cây hoa mảnh khảnh, cành trĩu hoa màu hồng tươi. Loài hoa này tôi chưa bao giờ thấy ở Việt Nam. Nhân có người đi qua, tôi hỏi hoa ấy tên gì. Ông ta bảo : “ Kaidô desu yo ” (Hải đường đấy mà !). Không hiểu linh tính nào đó đã cho tôi biết kaidô đích thị là loài hoa hải đường “ lả ngọn đông lân ” mà Nguyễn Du đã nhắc đến trong Kiều ! Cho đến bây giờ khi ngồi viết những dòng này, tôi vẫn chưa quên được cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng lúc đó khi vừa vỡ lẽ một điều thắc mắc đã ám ảnh tôi khá lâu.
                              Đại từ điển tiếng Nhật Nihongo daijiten định nghĩa cây hải đường ở Trung Quốc (haitang) và ở Nhật (kaidô) như sau :
                              Hoa hải đường (pommier sauvage)
                              “ Cây nhỡ rụng lá, thuộc họ tường vi (rose) trồng làm cây kiểng trong vườn. Hoa nở vào tháng 4 dương lịch, sắc hồng nhạt. Loại có trái giống như quả táo tây, có thể ăn được. Cao từ 2 đến 4 mét ”. Cuốn từ điển này còn chua thêm là hoa hải đường dùng để ví với người con gái đẹp, đặc biệt khi muốn nói lên nét gợi cảm hay vẻ xuân tình. Theo “ Dương Quý Phi truyện ” trong Đường thư, một hôm Đường Minh Hoàng ghé thăm Dương Quý Phi, nghe nàng còn chưa tỉnh giấc, nhà vua bảo : “ Hải đường thuỵ vị túc da ? ”, nghĩa là “ Hải đường ngủ chưa đủ sao ? ” Trong văn học cổ Trung Quốc, cảnh hoa hải đường trong cơn mưa thường dùng để ví với dáng vẻ người con gái đẹp mang tâm trạng u sầu. Tên khoa học của cây hải đường là Malus spectabilis; tiếng Anh gọi là flowering cherry-apple (hay Chinese flowering apple, Japanese flowering crab-apple và nhiều tên khác nữa), tiếng Pháp gọi là pommier sauvage
                              Như vậy tên tiếng Việt của cây camellia/camélia mà từ trước đến nay ta thường gọi lầm là “ hải đường ” đúng ra phải gọi là gì ? Có người gọi camellia/camélia là hoa trà, hay trà hoa. Chẳng hạn, tiểu thuyết La Dame aux camélias của Alexandre Dumas (Dumas fils) trước đây có người dịch là “ Trà hoa nữ ” hay “ Trà hoa nữ sử ”, và từ điển Việt Anh của soạn giả Bùi Phụng cũng dịch “ trà hoa ” là camellia. Tuy dịch camellia là trà hoa (hay hoa trà) nghe có lý hơn là “ hải đường ”, nhưng theo thiển ý cũng chưa được ổn cho lắm vì hoa trà chỉ có màu trắng, trong khi đó camellia/camélia không chỉ có màu trắng mà còn có màu hồng và màu đỏ. Ta thử xem người Nhật và người Trung Quốc gọi camellia/camélia là gì. Tiếng Nhật gọi cây này là tsubaki, chữ Hán viết là “ xuân ”, gồm chữ bộ “ mộc ” bên trái và chữ “ xuân ” là mùa Xuân bên phải. Chữ “ xuân ” dùng trong nghĩa này nghe quá lạ tai đối với người Việt. Người Trung Quốc gọi camellia/camélia là shancha (sơn trà), sơn trà nghe cũng thuận tai và khá sát sao vì cây này cùng họ với cây chè (trà) và sơn trà nên hiểu là cây “ trà dại ” hay một biến thể của cây trà.
                              Đang phân vân chưa biết dùng từ nào trong tiếng Việt để dịch camellia/camélia cho thật sát nghĩa, chúng tôi lướt xem Truyện Kiều một lần nữa. Nào ngờ lời giải cho câu vấn nạn của chúng tôi đã có sẵn ngay trong đó : cụ Nguyễn Du trong tác phẩm bất hủ của mình cũng đã dùng hoa “ trà mi ” nhằm ám chỉ nàng Kiều, và trà mi chính là từ tiếng Việt tương ứng với camellia/camélia :
                              Tiếc thay một đoá trà mi,
                              Con ong đã tỏ đường đi lối về.
                              Nhưng do đâu chúng ta có thể khẳng định như thế ? Việt Nam Từ điển của Hội Khai trí Tiến đức giải thích về hoa “ trà mi ” như sau : “ Thứ cây, có hoa đẹp, sắc đỏ, hoặc trắng, mà không thơm ”. Trà mi cùng họ với cây chè, có sắc đỏ hoặc trắng, và không có có hương thơm – đó chính là những đặc điểm của cây camellia/camélia mà chúng ta đã đề cập ngay ở đầu bài.
                              Một điều thú vị và rất đáng chú ý : “ trà mi ” là một tên gọi thuần Nôm, không có trong chữ Hán ! Nói một cách khác, thay vì gọi “ sơn trà ” như người Trung Quốc, ta chọn tên “ trà mi ” là cách gọi riêng của người Việt. Trong ấn bản chữ Nôm của Truyện Kiều (bản Lâm Nhu Phu, 1870), hai chữ “ trà mi ” được viết bằng hai chữ Nôm như sau : chữ “ trà ” được viết với bộ “ dậu ” với chữ “ trà ” bên phải, và chữ “ mi ” được viết với bộ “ dậu ” với chữ “ mi ” là cây kê bên phải (từ điển của Hội Khai trí Tiến đức mượn chữ “ mi ” là lông mày trong chữ Hán để viết chữ “ mi ” tiếng Nôm này). Trong Từ điển Truyện Kiều, học giả Đào Duy Anh trong phần văn bản viết hai chữ “ trà mi ” là “ trà (đồ) mi ” nhằm gợi ý “ trà mi ” cũng có thể đọc là “ đồ mi ”, tuy nhiên trong phần “ Từ điển ” lại giải thích là “ nước ta có hoa trà mi, nhưng khác với đồ mi của Trung Quốc ”. Theo thiển ý, hai chữ Nôm nói trên chỉ có cách đọc là “ trà mi ” chứ không thể đọc là “ đồ mi ”, vì trong chữ Hán, loài “ cây nhỏ, cành lá có gai, đầu mùa hè nở hoa sắc trắng, hoa nở sau các thứ hoa cây khác ” mà Đào tiên sinh đã giải thích về “ hoa đồ mi ” trong cuốn Hán Việt từ điển do tiên sinh biên soạn, chính là hoa mâm xôi (Robus rosacfolius) trong tiếng Việt.
                              Qua bài viết ngắn ngủi này, chúng tôi hy vọng đã chứng minh được rằng cây hải đường mà chúng ta thường ngỡ là tương ứng với cây camellia/camélia trong tiếng Anh và tiếng Pháp kỳ thực là một loài cây có hoa khác, có tên khoa học là Malus spectabilis. Mặt khác, tên gọi tiếng Việt của hoa camellia/camélia đúng ra phải là trà mi.
                              Trong Truyện Kiều, cụ Tiên Điền Nguyễn Du – nhà thơ muôn thuở của dân tộc Việt Nam – đã dùng tên của hai loài hoa này chính xác và tách bạch. Tiên Điền tiên sinh mượn hoa hải đường nhằm nói lên những nét yểu điệu gợi cảm của nàng Kiều qua bóng dáng của một Dương Quý Phi kiều diễm. Khi định mệnh đã đưa đẩy Kiều vào tay của Mã Giám Sinh và Sở Khanh – những kẻ “ thương gì đến ngọc tiếc gì đến hương ” – tiên sinh đã mượn hình tượng của đoá hoa trà mi nhằm nói lên kiếp hồng nhan trước những thử thách quá ư nghiệt ngã của số phận.
                              Nhân thể, chúng tôi cũng xin nói rằng trong Đại Nam nhất thống chí, trong phần nói về các loài hoa ở “ Kinh sư ” (Huế) và “ Phủ Thừa Thiên ”, có đoạn nhắc đến hoa hải đường. Vì có liên quan đến bài viết này, chúng tôi xin trích lại nguyên văn
                              “ Kính xét bài thơ ‘Vịnh hải đường’ trong Minh Mệnh thánh chế có lời chú rằng : Theo Quần phương phả thì hải đường có bốn loại, là chiêm cánh, tây phủ, thuỳ lục và mộc qua, ngoài ra lại có hoa vàng loại hoa thơm, nhưng đều là cành mềm, hoa nhỏ, hoặc sắc vàng, hoặc đỏ lợt, hoặc như yên chi, chỉ có mấy sắc ấy thôi. Hải đường phương nam thì cây cao, lá to vừa dài vừa nhọn, hoặc sắc đỏ tươi, ruột có nhị, cánh to mà dày, lúc nở đẹp hơn hoa phù dung, nên tục gọi là “ sen cạn ”; so với hoa hải đường ở đất Thục thì đẹp hơn nhiều, tựa hồ phương Bắc không có giống hoa hải đường này, cho nên những lời trước thuật có khác. Còn như nói rằng ‘hoa đẹp lá tươi, mềm mại như xử nữ, hay say như Dương Phi say, yểu điệu như Tây Tử’ thực chưa hình dung hết được vẻ đẹp của hoa ấy. Năm Minh Mệnh thứ 17 khắc hình tượng vào Nghị đỉnh. Lại có một loại là Kim ti hải đường ”.
                              Đọc đoạn trích dẫn ở trên, ta có thể thấy là ngay từ thời vua Minh Mệnh đã có sự nhầm lẫn giữa hoa hải đường và hoa trà mi. Những loại hoa có “ cành mềm ” trong phần trích dẫn đúng là hoa hải đường, nhưng loại hoa gọi là “ Hải đường phương nam thì cây cao, lá vừa to vừa dài vừa nhọn, hoặc sắc đỏ tươi, ruột có nhị, cánh to mà dày ...” thì đúng ra phải gọi là hoa trà mi chứ không phải là hoa hải đường.
                              Nguyễn Du viết Truyện Kiều trước đó (dưới triều vua Gia Long), nhưng tại sao thi hào họ Nguyễn lại có thể phân biệt hai loại hoa này rạch ròi đến thế ? Chúng ta có thể phỏng đoán là ngoài những kiến thức thu thập qua sách vở, chắc hẳn Nguyễn Du đã thấy tận mắt hai loài hoa này trong lần đi sứ sang Trung Quốc vào năm 1813.

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom