<DIV ="postcolor">BUỒN VẪN LẮNG NGHE</DIV>
<DIV ="postcolor"></DIV>
<DIV ="postcolor">Bạn cứ kể hoài ..kể hoài những suy nghĩ ,lo lắng ,vui buồn của bạn về người đó .Mình ngồi im lặng nghe ..lâu lâu lại chêm vô một câu " vậy à " ... " ừ " ... " Sao không nói cho bạn ấy biết là bạn rất yêu bạn ấy .. ? " Một hồi rồi mình về nhà . Tối đến mình nghĩ lại những điều nghe được ,mình buồn rơi buồn rụng ( người ơi ,có biết tôi buồn như thế nào không ? và ấm ức như thế nào không ? ) Sao cứ muốn tôi phải nghe về tình cảm của bạn với ai đó hoài vậy . Nhưng ngày mai mình lại đến nhà bạn ,và lại nghe nữa ... lại " vậy à " .." ừ " ...
Trời ơi sao mà mình lại chịu đựng giỏi như vậy nhỉ ? Mình vẫn đến nhưng không phải để nghe bạn kể chuyện về người ấy ,mà mình muốn nhìn và nghe bạn nói .
Bạn là một anh chàng đẹp trai ,hơi vụng về ,chân thật lắm .và tốt bụng nữa . Những lời nào tốt đẹp về tụi con trai mình đều gán cho bạn hết đó .Nhưng co mội một điều dở nhất ở bạn mình luôn nghĩ đến đó là : không biết mình yêu bạn ....( trời ơi dở thật đó nha )
- Người đó làm thơ hay lắm ,viết nhật ký bằng thơ ,nói chuyện bằng thơ .... là lớp trưởng ... chủ động ngỏ lời với bạn ,luôn viết thư cho bạn ...bằng thơ ...
( Bộ không biết là người ta cũng làm thơ àh ? ...rõ đáng gét )
Vậy mà mình vẫn cứ im lặng không hề tỏ ý tức giận đâu ,mình lắng nghe ,góp ý kiến nữa chư . Nhưng sự thực trong lòng buồn hiu buồn hắt . Mình thấy bạn iu người đó qúa đi . ( Mình hay tự ái lắm đó ) không bao giờ muốn người khác so sánh mình với ai cả đâu . Mình cứ sợ lỡ mình nói cho bạn biết mình yêu bạn ,khi bạn nghĩ đến người kia lại đem mình ra so sánh thì sao ? nghĩ vậy cục tự ái nổi lên to tướng ,nên mình quyết định không nói ra tình cảm của mình .
Rồi bạn được tin cô bạn có những bài thơ hay đó đã lấy một người khác ... bạn buiồn lắm đó ,mình biết như vậy .Mình lại an ủi bạn ( vẫn vậy ..chán cho tui ghê đó ) không hiểu bạn nói gì mà cô bạn đó gửi đến cho bạn một bức thư ,trong đó có gửi cho mình nữa chứ . rất chân thành cô ấy giao bạn cho mình chăm sóc ...Trời ơi cô ấy không biết là chính bức thư đó làm mình quyết định không đến với bạn nữa đó . Mình đã nói mình rất hay tự ái mà ( tại sao tôi muốn yêu lại phải do người khác nhừơng lại người yêu cho tôi chứ ? )mình vẫn cứ như vậy đó .vẫn đến để nhìn bạn ( hai đứa mình chơi thân lắm đó ) mẹ của bạn rất thích mình nha ,( Quê mình cũng cùng quê bạn đó ,nhưng cả hai gia đình đều sống ở Sai Gòn này ,không về quê nữa .) Má mình và mẹ bạn đếu thích nhau ... bao nhiêu điều thuận lợi ,vây mà ..chỉ tại cái tính tự ái của mình đó .
Nhưng sâu trong lòng mình luôn muốn bạn nói với mình là bạn yêu mình . Nhưng chờ hoài vẫn không nghe câu nói đó ( mình chợt hiểu rằng bạn không thể nói được câu nói đó ,vì đã lỡ kể qúa nhiều điều về cô bạn kia rồi ,không thể nói với mình được nữa ) Vậy đó ,hai đứa mình không thể nào tới với nhau được chỉ vì như vậy mà thôi . </DIV>Edited by: MM_ngoc
<DIV ="postcolor"></DIV>
<DIV ="postcolor">Bạn cứ kể hoài ..kể hoài những suy nghĩ ,lo lắng ,vui buồn của bạn về người đó .Mình ngồi im lặng nghe ..lâu lâu lại chêm vô một câu " vậy à " ... " ừ " ... " Sao không nói cho bạn ấy biết là bạn rất yêu bạn ấy .. ? " Một hồi rồi mình về nhà . Tối đến mình nghĩ lại những điều nghe được ,mình buồn rơi buồn rụng ( người ơi ,có biết tôi buồn như thế nào không ? và ấm ức như thế nào không ? ) Sao cứ muốn tôi phải nghe về tình cảm của bạn với ai đó hoài vậy . Nhưng ngày mai mình lại đến nhà bạn ,và lại nghe nữa ... lại " vậy à " .." ừ " ...
Trời ơi sao mà mình lại chịu đựng giỏi như vậy nhỉ ? Mình vẫn đến nhưng không phải để nghe bạn kể chuyện về người ấy ,mà mình muốn nhìn và nghe bạn nói .
Bạn là một anh chàng đẹp trai ,hơi vụng về ,chân thật lắm .và tốt bụng nữa . Những lời nào tốt đẹp về tụi con trai mình đều gán cho bạn hết đó .Nhưng co mội một điều dở nhất ở bạn mình luôn nghĩ đến đó là : không biết mình yêu bạn ....( trời ơi dở thật đó nha )
- Người đó làm thơ hay lắm ,viết nhật ký bằng thơ ,nói chuyện bằng thơ .... là lớp trưởng ... chủ động ngỏ lời với bạn ,luôn viết thư cho bạn ...bằng thơ ...
( Bộ không biết là người ta cũng làm thơ àh ? ...rõ đáng gét )
Vậy mà mình vẫn cứ im lặng không hề tỏ ý tức giận đâu ,mình lắng nghe ,góp ý kiến nữa chư . Nhưng sự thực trong lòng buồn hiu buồn hắt . Mình thấy bạn iu người đó qúa đi . ( Mình hay tự ái lắm đó ) không bao giờ muốn người khác so sánh mình với ai cả đâu . Mình cứ sợ lỡ mình nói cho bạn biết mình yêu bạn ,khi bạn nghĩ đến người kia lại đem mình ra so sánh thì sao ? nghĩ vậy cục tự ái nổi lên to tướng ,nên mình quyết định không nói ra tình cảm của mình .
Rồi bạn được tin cô bạn có những bài thơ hay đó đã lấy một người khác ... bạn buiồn lắm đó ,mình biết như vậy .Mình lại an ủi bạn ( vẫn vậy ..chán cho tui ghê đó ) không hiểu bạn nói gì mà cô bạn đó gửi đến cho bạn một bức thư ,trong đó có gửi cho mình nữa chứ . rất chân thành cô ấy giao bạn cho mình chăm sóc ...Trời ơi cô ấy không biết là chính bức thư đó làm mình quyết định không đến với bạn nữa đó . Mình đã nói mình rất hay tự ái mà ( tại sao tôi muốn yêu lại phải do người khác nhừơng lại người yêu cho tôi chứ ? )mình vẫn cứ như vậy đó .vẫn đến để nhìn bạn ( hai đứa mình chơi thân lắm đó ) mẹ của bạn rất thích mình nha ,( Quê mình cũng cùng quê bạn đó ,nhưng cả hai gia đình đều sống ở Sai Gòn này ,không về quê nữa .) Má mình và mẹ bạn đếu thích nhau ... bao nhiêu điều thuận lợi ,vây mà ..chỉ tại cái tính tự ái của mình đó .
Nhưng sâu trong lòng mình luôn muốn bạn nói với mình là bạn yêu mình . Nhưng chờ hoài vẫn không nghe câu nói đó ( mình chợt hiểu rằng bạn không thể nói được câu nói đó ,vì đã lỡ kể qúa nhiều điều về cô bạn kia rồi ,không thể nói với mình được nữa ) Vậy đó ,hai đứa mình không thể nào tới với nhau được chỉ vì như vậy mà thôi . </DIV>Edited by: MM_ngoc
Comment