Vết tích Chămpa trong tâm hồn Quảng Nam
Lê HảiBBCVietnamese.com
Tác giả Hồ Trung Tú
Có lẽ sau Bình Nguyên Lộc nay mới có tác phẩm kế tiếp bàn về bản sắc của dân tộc Việt từ góc nhìn khác hơn là nguồn gốc Kinh.
"Có 500 năm như thế - Bản sắc Quảng Nam từ góc nhìn phân kỳ lịch sử" là tên cuốn sách của nhà báo Hồ Trung Tú, vừa được Nhà sách Phương Nam phát hành ở Việt Nam.
"Khi đặt vấn đề về quá khứ như vậy, tác giả cũng đặt vấn đề về tương lai," nhà thơ Chăm Inrasara bình luận khi giới thiệu cuốn sách "có lợi ích cho tất cả, từ giới chuyên môn cho đến độc giả bình dân, cả người Kinh cũng như người Chăm và các dân tộc thiểu số trên đất nước Việt Nam."
"Với một đất nước đa dân tộc qua nhiều biến động lịch sử, ai biết được tỉ trọng trong máu của mình bao nhiêu là Chăm, bao nhiêu là Kinh?" - Inrasara đặt câu hỏi gợi mở trong cuộc trao đổi với BBC về cuốn sách.
Sách do Phương Nam phát hành
"Các vấn đề do lịch sử đặt ra, qua quá trình lịch sử lâu dài, chiến tranh với nhau, giao lưu văn hóa, ngôn ngữ và nhất là vấn đề huyết thống chính là điều nổi cộm nhất mà tác giả đặt ra trong tác phẩm."
Sử dụng phương pháp lịch sử phân kỳ, chia rồi sắp đặt lại các khu vực địa lý trong trục tọa độ của thời gian, Hồ Trung Tú đã tái dựng một bức tranh xã hội suốt 5 thế kỷ trên vùng đất Quảng Nam ngày nay.
Các diễn biến lịch sử từ đám cưới Huyền Trân năm 1306 đến ngày Gia Long lên ngôi năm 1802 được bóc tách từ sử liệu, ghép với các ghi nhận điền dã về giọng nói để minh họa cho luận điểm rằng Chămpa cũng là "di sản văn hóa của người Việt chứ không phải của một nền văn minh bị biến mất như các tờ rơi du lịch giới thiệu".
Giọng nói khác nhau giữa người sống ở mạn bắc và nam con sông Thu Bồn được đối chiếu với sử liệu về 170 năm chia cắt trên mảnh đất nay là tỉnh Quảng Nam.
Hay cùng một "làng Thanh Quýt, chỉ một con đường làng không vừa lối cho một chiếc xe bò nhưng bên này đường thì nói mô, tê, răng, rứa còn bên kia đường thì đâu, kia, sao, dậy...," có thực sự là "do nước uống chăng?"
Với những lập luận chặt chẽ và thái độ tư duy nghiêm túc, Hồ Trung Tú đưa người đọc đến những gợi mở mà cũng chính là các phát hiện của anh về bản thân mình, rằng "sẽ có lúc chúng ta nhận ra cái bản sắc văn hoá mà chúng ta đang có nó hình thành từ xa xưa và từ nhiều nguồn gốc, với những đóng góp vào những mảng tâm hồn quan trọng chứ không phải chỉ có đơn tuyến, một chiều như đã hình dung lâu nay."
Với tác phẩm của Hồ Trung Tú, ngành nhân học trên thế giới có thêm một ví dụ minh họa cho lập luận của Fredrik Barth, rằng bản sắc định hình mạnh nhất ở nơi ranh giới.
"Biết làm sao được, đó là cuộc va chạm giữa hai nền văn minh khổng lồ của nhân loại là Ấn Độ và Trung Hoa." - Tác giả suy tư. - "Và phải chăng cú va chạm nảy lửa ấy vẫn còn để lại dấu vết đâu đó trong tâm hồn người Quảng Nam?"
Comment