• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Những hoàn cảnh đáng thương nơi quê nhà..!

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Những hoàn cảnh đáng thương nơi quê nhà..!

    Những hoàn cảnh đáng thương nơi quê nhà..!




    - Ông cụ 80 tuổi thổi kèn môi mưu sinh nơi giá lạnh
    Ông kể, từ khi vợ ông mất, ông ra thị trấn Sapa thổi kèn môi để bán. Ba ngày mới bán được một chiếc kèn giá 30,000 đồng (khoảng 1.5 Mỹ kim), nhưng ông phải có nó để mua cơm ăn và đó cũng là kế sinh nhai của ông trong lúc tuổi già. Người "nghệ sĩ" với đôi chân sưng
    Chuyện của ông lão người H' Mông đã 80 tuổi nhưng hàng chục năm nay ngày nào cũng ngồi ở chân núi Hàm Rồng tại thị trấn Sapa thổi kèn môi, khi thì trầm bổng, khi thì réo rắt, để bán cho khách, hầu hết dân chúng tại thị trấn này ai cũng biết mặt. Còn du khách qua đường, có người tò mò dừng lại nghe, có người không để ý.
    Như nhiều người dân Sapa khác, ông lão cũng "làm kinh tế" nhưng ông chọn cách dùng âm thanh để thu hút khách, dù cách đó cũng chẳng giúp ông bán được nhiều hàng.
    Ông cho biết ông có hai người con trai đều đã có gia đình, một người còn ở với ông nhưng nghèo nên không giúp gì được. Nhà có ruộng ngô do vợ chồng người con trai đó chăm bón, song đất núi xấu, thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Cỡ chừng 3 ngày ông mới bán được một chiếc kèn, mua cơm ăn được 3 ngày, tức mỗi ngày 10 ngàn đồng (tương đương với khoảng 50 xu Mỹ), nếu không bán được thì nhịn đói. Ông nhịn đói 2 hay 3 ngày là một chuyện thường.
    Ông lão có tên là Hạng Chắng, râu tóc đã bạc và làn da đỏ lên bởi cái giá lạnh của Sapa. Cứ vài ngày một lần, ông cuốc bộ 4 cây số từ bản SaPa xuống thị trấn lúc 6 giờ sáng, khi trời còn dày đặc sương mù. Đôi dép ông đi cáu bẩn và rách, nhưng nó là niềm tự hào của ông: "Mua dép đắt lắm, 10 nghìn người ta mới bán". Ông không có vớ để đi, trời lạnh, đôi chân nứt nẻ, sưng tấy.
    Hồi còn trẻ, nhờ tiếng đàn môi mà ông "bắt" được vợ. Vợ ông đẹp lắm. Ông kể rằng hồi đó ông thường ngồi trên hòn đá dưới chân núi sát với bản làng, và tiếng kèn môi của ông réo rắt làm mềm lòng những cô gái H'Mông, nhưng ông chỉ chọn có một người thôi. Bà tên Dào. Đến bây giờ ông không còn nhớ tuổi của bà nữa, bà đã mất mười năm nay rồi.
    Cách đây 10 năm, sau khi bà nằm xuống, ông nhớ thương nên cất tiếng kèn môi u ám để nhớ lại bà. Rồi nhân đó ông xuống chợ thổi kèn kiếm sống. Lúc ấy ông đã 70 tuổi nhưng vẫn còn nhiều phụ nữ H'Mông mê tiếng kèn của ông.
    Người H'Mông rất chân chất, vì quen sống nơi rừng núi nên tâm hồn phóng khoáng. Nhưng ông đã già quá rồi nên họ không thể theo ông về nhà, làm vợ ông được. Dù say mê đến mấy họ cũng chỉ uống với ông một bát rượu ngô, coi như bạn bè là cùng.

    Gió mang tiếng kèn, ông lão mang cái bụng đói
    Ông Hạng Chắng ngồi trên bậc đá dưới chân núi ở giữa thị trấn Sapa, "thổi kèn không công" cho du khách qua lại, bởi vì ông thổi như thế nhưng ít khi khách cho ông tiền. "Mình không biết tiếng Tây, không nói chuyện với Tây được nên nó không cho".
    Đôi khi có ai đó có tiền, để ý đến tiếng kèn điêu luyện của ông, họ mua giùm ông một chiếc coi như làm phước trước khi leo lên núi chứ không phải họ muốn tập loại kèn đó. Họ biết muốn thổi được kèn môi cho ngon lành không phải chuyện dễ.
    Nơi ông Hạng Chắng ngồi có những khách sạn loại sang. Trước mặt ông là Khách sạn Hàm Rồng và Khách sạn Victoria; sau lưng ông là Khách sạn Công Đoàn 3 sao; toàn là những nơi sang trọng bậc nhất Sapa cả.
    Ban đêm, thường thường ông Chắng không trở về bản mà ngủ ngay trên thềm đá chỗ ông ngồi thổi kèn môi. Hoặc ông lò dò tới chợ Sapa, chui vào một cái sạp nào đó khi người ta đã dọn hàng rồi co ro nằm ngủ.
    Mười năm nay, cái nghề của ông không giúp ông kiếm đủ ăn. Khi nào ông được khách du lịch hỏi tới, mua giùm ông một chiếc kèn thì hôm đó ông mới may mắn có bữa ăn tạm, còn không ai mua thì nhịn. Ông thường xuyên nhịn đói hai hay ba ngày liền khi không bán được một chiếc kèn nào.
    Mấy cô người Mông, người Dao bảo ông lão là người duy nhất ngày ngày thổi kèn môi ở thị trấn Sapa. Trước đây, cũng có hai người mù, một người thổi khèn, một người thổi kèn môi lang thang kiếm sống, nhưng hai người này ít thổi lắm, mà lâu rồi không thấy nữa, có khi họ đã bỏ nghề.
    Các tối Thứ Bảy, "chợ tình Sapa" " loại chợ tình giả hiệu được người ta tổ chức để thu hút sự tò mò của khách du lịch; muốn xem những chàng trai thổi khèn tình tứ bên các cô gái H'Mông (hay gái Hà Nội?) váy xập xòe, du khách phải xì tiền ra, nếu không xì tiền thì các cô "H'Mông" giận, không thèm biểu diễn "chợ tình" cho xem nữa.
    Ông lão Hạng Chắng thổi loại kèn môi đặc biệt của người H'Mông ngày này qua ngày khác. Những chiếc kèn này là miếng ăn hết sức đạm bạc của ông, nhưng dù không bán được và phải nhịn đói cả mấy ngày liền ông cũng không xin tiền ai bao giờ.
    Những âm điệu từ chiếc kèn H'Mông mà ông Hạng Chắng thổi rất hay nhưng ông không thể giải thích bằng tiếng Mông cho du khách hiểu, còn về tiếng Kinh thì ông không đủ năng lực. Thường thường, chỉ khách Việt kiều hay khách người Kinh từ miền xuôi lên chơi Sapa mới cho ông tiền hoặc mua giùm ông một chiếc kèn môi mà thôi chứ khách du lịch nước ngoài thì không có thói quen cho tiền người nghèo. Ông lão Hạng Chắng thường phải nhịn đói nên tiếng kèn môi của ông nghe u sầu nhiều hơn là vui vẻ.

    - Ông lão 80 tuổi 3 lần đi hỏi vợ nhưng đều bị từ chối
    "Thằng Rơchâm Kheo thích con Êly En là ý riêng của nó. Nó thích con Êly En từ khi còn trẻ. Hai năm nay nó đi hỏi cưới con En ba lần mà con En đều từ chối" - già làng Rơchâm Mạch, 93 tuổi, "phát biểu ý kiến" về chuyện 3 lần đi hỏi vợ của ông Rơchâm Kheo 80 tuổi như vậy.
    Các phóng viên tìm gặp ông Rơchâm Kheo khi ông đang dùng chén rượu giải sầu. Ông xác nhận "người trong mộng" của ông đúng là bà Êly En như lời già làng Rơchâm Mạch nói. Năm nay bà 63 tuổi, cũng sống tại bản Bàng, xã Ia-nhin, huyện Chư Păh, tỉnh Lào Cai, cùng bản với ông.
    Ở vào cái tuổi 80, tóc đã bạc, răng đã rụng, ông Kheo vẫn khiến cả làng xôn xao về câu chuyện 3 lần đi hỏi vợ của mình. Ông kể: khi ông 17 tuổi bà En mới ra đời. Bà En càng lớn lên càng xinh đẹp, đôi chân biết lên rẫy giỏi khiến nhiều chàng trai trong làng thầm yêu, trong đó có ông Kheo.
    Nhưng bà En lại muốn "bắt" ông Rơchâm Bo làm chồng. Ông Kheo buồn, không còn muốn lên rẫy nữa. Mãi đến khi những đứa con của bà En và ông Bo lần lượt ra đời, ông Kheo mới tin mình không còn hy vọng và chấp nhận về làm chồng một phụ nữ khác cùng bản.
    Cách đây 5 năm, vợ ông Kheo qua đời. Chỉ một thời gian ngắn sau, ông Bo chồng bà En cũng mất. Sau 3 năm, ông Kheo và bà En cùng làm lễ bỏ mả cho người thân thiết nhất trên đời của mình. Sau khi bỏ mả, theo tục của người J'rai (người Kinh thường đọc là "Gia Rai" " ĐD), người ở góa có thể bước đi bước nữa mà không sợ bị chê cười, ông Kheo bèn đến nhà bà En xin lấy bà làm vợ nhưng bị bà từ chối.
    Từ đó đến nay, thêm 2 lần nữa ông Kheo nhờ 2 người con đưa đến nhà hỏi bà En làm vợ nhưng lại bị bà từ chối. Càng đau khổ ông Kheo càng uống nhiều rượu. "Mình đến hỏi En làm vợ ba lần rồi nhưng không được. Mình buồn, nước mắt không chảy, chỉ uống rượu thôi. Cơm mình cũng không muốn ăn nữa, chỉ muốn đến thăm En nhưng En không cho mình đến". Câu chuyện tình của ông lão 80 tuổi khiến cả bản xôn xao.
    Về phần bà En, bà cho biết từ xưa đến nay bà không hề yêu thương ông Kheo. Hai năm nay ông hỏi nhiều lần nhưng bà không đồng ý, vì dưới mắt bà, ông Kheo chỉ biết uống rượu, không chịu lên rẫy đi làm.
    Các con của bà En bây giờ đã có cuộc sống sung túc, có ruộng lúa, có trâu bò, có cà phê... Họ có thể nuôi được mẹ một cách nhàn hạ nên không muốn mẹ "bắt" chồng nữa, mặc dầu nếu bà "bắt" chồng thì cũng chỉ tốn một vài con heo, một vài ghè rượu mà thôi, họ dư sức lo được - chị Bróc, con gái bà En, cho biết như vậy.

    - Ông lão 98 tuổi đạp xe xích lô
    Sáng sáng, người dân xã Phú Dương, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên-Huế, (xin lưu ý: Huế là thành phố Huế, còn "Thừa Thiên-Huế" là tỉnh Thừa Thiên trong đó có thành phố Huế.- ĐD), đều thấy cụ Đặng Huyền, 98 tuổi, đạp xe xích lô xuống chợ kiếm sống. Cụ đã được vinh danh là người đạp xe xích lô có tuổi nghề cao nhất tại Huế.
    Cụ Đặng Huyền thường được người dân quen gọi là cụ Huần, ngày ngày vẫn đạp xe xích lô chở khách kiếm ăn. Cụ bắt đầu một ngày làm việc nặng nhọc không phù hợp với một ông lão đã suýt soát "bách tuế" từ khi trời còn mù sương. Làm nghề đạp xích lô từ năm 30 tuổi, đến nay cụ Huần đã có 68 năm trong nghề. Chỗ đậu xe kiếm khách quen thuộc của cụ là bên quầy bán thuốc lá ở chợ Nọ, xã Phú Dương, huyện Phú Vang. Ai thuê gì cụ Huần chở nấy, ai muốn trả tiền cũng được, nợ cũng chẳng sao, miễn là vui vẻ. Hơn nửa thế kỷ làm nghề đạp xích lô, cụ Huần có rất nhiều "đồng nghiệp" chỉ ngang với tuổi con cháu cụ. Mỗi lần gặp họ, cụ lại chuyện trò vui vẻ. Người con trai duy nhất của cụ bỏ quê vào trong Nam làm ăn, hơn 30 năm nay mất liên lạc, giờ đây cuộc sống của cụ và người vợ 86 tuổi (kém cụ 12 tuổi) chỉ còn biết trông cậy vào đồng tiền đạp xích lô và sự đùm bọc của làng xóm.
    Chiếc xe của cụ cũng đã hết sức cũ kỹ. Cụ tâm sự: "Tui còn sức thì còn đạp xích lô chừ mà nghỉ thì vợ chồng già biết nương tựa nơi mô?". Tuổi cụ đã quá cao, sức cụ đã quá yếu nên nhiều người không dám thuê cụ chở. Chờ đợi suốt buổi không có khách, cụ lại lặng lẽ đạp xe trở về.
    Người bạn đời của cụ Huần là bà cụ Trần Thị Lặc, năm nay 86 tuổi, luôn luôn đau yếu. Trong hội thi diễn hành xe xích lô ở Festival "Làng nghề truyền thống" tại Huế năm 2007, cụ Huần được vinh danh là người đạp xe xích lô có tuổi nghề cao nhất của tỉnh Thừa Thiên. Nhưng than ôi, vinh danh một ông lão năm 2007 đã 94 tuổi mà chưa được nghỉ ngơi, vẫn còn phải kiếm ăn bằng một nghề nặng nhọc thì chưa chắc đã phải là một điều vinh dự. Đối với cụ, được trợ giúp một số tiền nho nhỏ hằng tháng để hai cái thân già đã ngoại bát tuần nuôi nhau có lẽ còn quý hơn một giấy khen hoặc một bằng tưởng lệ.

    - Người đàn bà câm bán vé số nuôi trẻ bị bỏ rơi
    Ai đã từng một lần đến Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng sẽ không quên hình ảnh người phụ nữ trạc ngoài 60 tuổi, dáng người nhỏ thó, lưng còng, tay cầm xấp vé số, miệng ú ớ mời khách mua. Người ta càng ngạc nhiên hơn khi biết người phụ nữ tật nguyền này gần nửa thế kỷ nay bán vé số với một mục đích rõ ràng: tự nuôi mình và nuôi những trẻ bị bỏ rơi!

    - Bệnh viện là nhà, ghế đá là giường
    Các bác sĩ tại Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng chỉ biết bà tên là Hồng mà không biết gì hơn. Đã nửa thế kỷ nay bà sinh sống trong khuôn viên bệnh viện. "Tiểu sử" của bà như sau:
    Vào những năm 1960, có một người đàn ông dắt một đứa trẻ bị câm đến Bệnh viện Đà Nẵng trị bệnh hen suyễn, sau đó người đàn ông bỏ đi mất. Đứa trẻ lớn lên tại bệnh viện, ăn cơm của người ta cho, lấy sân bệnh viện làm nhà, lấy ghế đá trong sân làm giường, những lúc mưa thì chạy vào ngủ trong gầm cầu thang. Lớn lên chút nữa, nó giúp đỡ các bệnh nhân việc này việc nọ nên được người nhà bệnh nhân cho tiền. Nó dành dụm, có một chút vốn bèn đi bán vé số. Nó hết sức siêng năng nên hằng ngày kiếm được rất khá. Ngoài ra nó cũng biết chữ nữa. Hình như nó có được đi học trước khi bị bệnh hen suyễn phải đưa vào bệnh viện rồi bị bỏ rơi, từ đấy một thân một mình với cái tật câm, không có bà con anh em, họ hàng thân thích nào đến thăm viếng cả.
    Lạ lùng là tính Hồng tiết kiệm, sống rất đơn giản gần như không cần tiêu xài gì nhưng ngay từ khi còn trẻ tuổi, mới bắt đầu đi bán vé số cô đã dành dụm tiền để mua sữa nuôi các trẻ sơ sinh bị bỏ rơi ở trong bệnh viện. Những đứa trẻ đó cứng cáp, không có ai nhận, người ta chuyển sang các viện mồ côi bấy giờ "cô Hồng câm" coi như mới yên tâm lo cho các cháu sơ sinh bị bỏ rơi khác. Bệnh viện không có ngân quỹ mua sữa hoặc tã lót cho các cháu bé bất hạnh đó, "cô Hồng" phải bỏ tiền ra mua thôi.
    Ngày càng lớn tuổi, sức khỏe của bà Hồng ngày càng kém dần. Những đêm mưa rét hay những lúc đau ốm bà được các y tá trong bệnh viện cho vào các giường trống để nằm nghỉ. Bà "nói" với các cô y tá bằng cách viết trên giấy. "Tôi khỏe, không sao đâu". Hễ khỏe, chiều tối bà lại đến đại lý lấy vé số để mai đi bán. Hễ các cô y tá cho biết ở khoa sản có trẻ bị bỏ rơi thì dù chưa đi bán được vé nào bà cũng bỏ đấy, chạy lên trông nom, chăm sóc cháu bé đó trước đã. Một bác sĩ trong bệnh viện nói: "Bà Hồng thương xót những đứa trẻ bị bỏ rơi còn hơn người mẹ đối với đứa con". Điều này thì đúng, bởi vì người mẹ của cái sinh linh bé nhỏ đó đã bỏ nó đấy, trốn khỏi bệnh viện từ lúc nó mới lọt lòng.

    - Bà "bảo mẫu" suốt đời cô đơn
    Các bác sĩ ở Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng nhẩm tính, người phụ nữ này từ xưa tới nay đã cưu mang tới vài chục đứa trẻ bị bỏ rơi tại Khoa sản. Sự việc khiến các y tá trong bệnh viện nhớ nhất là cách đây gần 20 năm, bà Hồng đã "cứu một bàn thua trông thấy" cho họ. Khi ấy, một nữ sinh đến bệnh viện sinh con, sau đó bỏ trốn khỏi bệnh viện. Đứa bé khát sữa, khóc ngằn ngặt suốt ngày. Hồi đó còn chưa có quy định là trẻ bị bỏ rơi sẽ được đưa sang Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh nuôi dưỡng. Bệnh viện chỉ còn cách chờ người mẹ quay lại hoặc chờ người đến xin. Trong lúc các bác sĩ, y tá đang loay hoay "đánh vật" với đứa trẻ thì bà Hồng ra dấu để bà nuôi giùm. Suốt một năm không có người đến nhận, bà Hồng coi đứa trẻ như con của mình, chăm lo cho nó từng ly từng tí. Có những ngày "con" đau, bà phải bỏ cả bán vé số để săn sóc. Khi đứa trẻ được 2 tuổi thì một cặp vợ chồng không có con đến bệnh viện xin về làm con nuôi. Bệnh viện và chính quyền sở tại xem xét hoàn cảnh của họ, đồng ý. Bà Hồng buồn và nhớ đứa trẻ, không thiết ăn uống đến mấy ngày liền sau khi tiễn đứa trẻ về với bố mẹ nuôi của nó.
    Lại một trường hợp khác là một đứa trẻ con của một phụ nữ ngoại quốc. Bé gái này lúc mới sinh ra có 2 tai dính chặt vào phía sau đầu của nó nên người mẹ bỏ cháu lại bệnh viện, trốn mất. Cũng như những đứa trẻ bị rỏ rơi trước đó, cháu bé này được bà Hồng nuôi. Bà đặt tên cho cháu là Nga " kỷ niệm quê hương người mẹ của cháu. Cháu lớn lên, ngày ngày lon ton theo "mẹ" ở trong khuôn viên bệnh viện. Năm 2006, bà phải trao cháu lại cho Trung tâm Nuôi dạy Trẻ mồ côi Thành phố Đà Nẵng vì cháu đã lớn, đã bắt đầu đến tuổi đi học mẫu giáo. Thỉnh thoảng nhớ con bà lại đến Trung tâm thăm con.
    Hiện nay, bà Hồng đang nuôi một cháu bé bị bỏ tại bệnh viện. Bà đặt cho bé gái này tên là Rơi. Cô y tá dẫn các phóng viên vào thăm căn phòng dành riêng cho cháu bé bị bỏ rơi. Bà Hồng đang cầm bình sữa cho "con" bú và ú ớ nựng nịu con. Nhìn cảnh đó, vị bác sĩ khẽ thở dài: "Cả đời hy sinh, chăm sóc cho trẻ nhưng sau đó lại phải gạt nước mắt trao trẻ cho các trung tâm. Bà ấy đơn độc, tật nguyền, không thể bảo đảm tương lai cho các cháu nên đành phải vậy mà thôi".

    - Bà cụ 78 tuổi vẫn đi lượm rác nuôi chồng con
    Bà cụ Nguyễn Thị Mối năm nay 78 tuổi, hiện đang sống tại tổ 12, phường Phú Thịnh, thị xã Bình Long, tỉnh Bình Phước, hằng ngày phải đi lượm rác đem về bán cho các trạm thu mua ve chai để nuôi người chồng mù và người con trai 43 tuổi bị bệnh phổi, ho ra máu. Ngoài người con trai này, bà còn có một người con gái 38 tuổi, có 3 đứa con còn nhỏ, cũng đi buôn bán ve chai nhưng nhà nghèo quá, bị chồng bỏ, lo kiếm ăn nuôi ba đứa con cũng đã đủ mệt nên không giúp đỡ gì được cho bố mẹ.
    Gần 12 giờ trưa, trời nắng gay gắt, một bà cụ tay ôm đống giấy thùng cạc-tông cũ, tay kia xách chiếc bao tải đựng các vỏ chai, bao nilông v.v... với bộ dạng ốm yếu, mệt mỏi, đang xếp đặt để cố tìm thêm ở các giỏ rác bên cạnh đường những thứ có thể bán được.
    Gương mặt già nua của cụ đầy nếp nhăn, áo quần lam lũ. Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết, không biết cái tết đối với gia đình cụ ra sao, có tết hay không? Khốn khổ, người ăn không hết người mò chẳng ra. Một người chồng mù, một người con trai lẩn thẩn, bị bệnh phổi ho ra máu, 43 tuổi không có vợ con gì cả, chỗ ở là một cái chòi. Cụ Mối năm nay cũng đã 78 tuổi. Cụ cho biết mỗi ngày nhặt rác như vậy cụ kiếm được khoảng 20,000 đồng để nuôi chồng con bệnh hoạn. Rồi cụ cũng sẽ chết thôi. Đối với cái gia đình đó, ai chết trước là người ấy thoát khỏi cảnh nghèo khổ, đọa đày...

    - Cái tết của một gia đình nghèo
    Tới xã Diên Sơn, huyện Diên Khánh, tỉnh Khánh Hòa (Nha Trang), hỏi nhà ông Bùi Đặc, 73 tuổi, nghèo rớt mồng tơi thì ai cũng biết và họ sẽ chỉ đến căn nhà nhỏ xíu, cũ kỹ, nằm lọt thỏm "khiêm tốn" trong thôn Tây.
    Người con trai lớn của ông bà tên Bùi Ngọc Sang, sinh năm 1966 (45 tuổi), bị tật teo chân từ nhỏ, phải ở nhờ nhà người bác họ. Niềm mơ ước duy nhất của anh là có được một chiếc xe lăn để đi bán vé số kiếm tiền giúp bố mẹ. Người con trai thứ hai và cô con gái út đầu óc lẩn thẩn, cả hai may sao cũng có người lấy nhưng cũng rất nghèo.
    Khi còn sức khỏe, hai ông bà đi phát rẫy, tỉa bắp, trồng khoai mì, trồng chuối... kiếm được ít tiền đắp đổi qua ngày nuôi con. Giờ đây, khi ở tuổi gần đất xa trời, cả hai vẫn lụi cụi phụ việc cho nhà máy gạo nhỏ để có gạo ăn hoặc bán số gạo đó lấy tiền mua mắm muối dưa hành ăn cho qua ngày.
    Bà Đinh Thị Thển, 71 tuổi - vợ ông Đặc - là lao động chính trong nhà. Mấy tháng trước bà bị đụng xe, gãy chân không đi được phải nằm nhà, ông vừa đi làm vừa chăm sóc vợ. Ông Đặc cho biết: "Tui với bả đi phụ hốt cám, đổ lúa cho nhà máy gạo. Bữa nào người ta tới xay lúa nhiều thì chủ cho nhiều, bữa nào khách ít thì chủ cho ít. Cũng ráng kiếm tiền nuôi nhau chớ cứ nhờ người này người kia hoài cũng ngại".
    Cách đây 8 năm, xã có giúp ông bà ngôi nhà tình nghĩa trị giá 5 triệu đồng sau khi nhà cũ bị sụp. Tài sản đáng giá nhất của ông bà là cái nồi cơm điện trị giá 230,000 đồng vừa mới mua được ít lâu. Toàn bộ đồ đạc trong nhà gồm một chiếc tivi, chiếc bàn, cái ghế và những bộ quần áo đều nhận được từ những tấm lòng từ thiện. Trong nhà nhiều đồ nhưng chủ yếu là đồ đã hỏng.
    Ngôi nhà chẳng có bếp cũng chẳng có nước sinh hoạt. Thương tình, cô Chín hàng xóm hằng ngày cho bơm nhờ nước vào chiếc lu chứa để ông bà dùng. Thời buổi hiện đại, hàng xóm láng giềng đun nấu bằng gas thì ông bà vẫn đun bằng củi, mạt cưa, trấu, hoặc tàu dừa khô để tiết kiệm điện.
    Tết này địa phương giúp gia đình ông Đặc 20 ký gạo, hàng xóm láng giềng kẻ ít người nhiều, đóng góp nhau lại mỗi gia đình cho 5-10 ngàn đồng nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.

    Ông Lê Xuân Đáng, người đứng đầu Hội Những Người Cao Tuổi thôn Tây, ở gần nhà ông Đặc, cho biết: "Gia đình ông Đặc nghèo nhất xã này, mấy người con cũng không được bình thường nên ông bà phải đi hốt gạo phụ trong nhà máy để có cái ăn".

    Đoàn Dự
    Similar Threads
  • #2

    ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Hương Bình View Post

    Người con trai lớn của ông bà tên Bùi Ngọc Sang, sinh năm 1966 (45 tuổi), bị tật teo chân từ nhỏ, phải ở nhờ nhà người bác họ. Niềm mơ ước duy nhất của anh là có được một chiếc xe lăn để đi bán vé số kiếm tiền giúp bố mẹ.
    HB kiếm nguồn bài này ở đâu vậy? Mình muốn kiếm gia đình này. Người ta mới cho mình một số xe lăn tay mới tinh còn trong bọc nilon. Mình định chuyển cho báo Thằng mõ để chuyển về cho thương phế binh VN. Nay có thể chuyển cho gia đình này. Không có thì giờ kiếm trên NET.

    Cám ơn!

    Comment

    • #3

      Gia đình có 5 người không chân tay

      Đến đất Yên Thế (tỉnh Bắc Giang), bà con kháo nhau về một trường hợp tận khổ của một gia đình có 5 người không chân không tay, đặt đâu ngôi đó. Cán bộ xã cũng đã khẳng định chuyện đó là có thật.
      Giờ đây ông bố tàn tật và một cháu bé không chân không tay của gia đình 5 người tàn tật đó đã về thiên cổ. Ba người không chân không tay còn lại, hai gái một trai vẫn ngồi trù trụ bất động trên những chiếc ghế gỗ nhỏ xíu, không tự ăn, tự làm vệ sinh cá nhân được, dẫu cô lớn đã bước sang tuổi 30 .
      Riêng Hạnh, cô út, đứa con không tàn tật duy nhất trong nhà, sáng đi học, chiều đi làm thuê, giờ đã tốt nghiệp THPT. Em nhờ xin cho đi nấu cơm thuê ở Hà Nội để lấy tiền nuôi mẹ và các anh, chị tật nguyền.
      Về xã Hương Vĩ, chị Khánh, Phó trưởng Đài truyền thanh Yên Thế tận tình đưa khách vượt qua những con đường xóc nảy và bụi bặm bậc nhất trần gian. Vừa nói đứt quãng trong lúc xe lục cục với ổ gà ổ voi, chị Khánh vừa ho: "Lên truyền hình mấy lần rồi, thế mà vẫn đâu đóng đấy".
      Ông Hải, phụ trách văn hóa của cái xã gần 6.000 dân với cả người Kin, Tày, Nùng, Dao nói: "Tôi sống bạc đầu rồi, chưa bao giờ thấy một gia đình nào khổ đến thế".
      Chị Trần Thị Hìu năm nay 53 tuổi, lao động duy nhất nuôi đại gia đình tàn tật. Chị to cao, rắn rỏi, đặc biệt những câu chuyện của chị bao giờ cũng thấu tình, sắc sảo. Đó là cái sâu sắc thường thấy ở những người nhiều năm thiệt thòi, nhiều năm im lặng, cô đơn.
      "Các bác đến thăm, quý hóa quá. Nhưng cứ đói khổ đầu tắt mặt tối thì nó bẵng đi được. Chứ các bác hỏi thăm, em lại thấy lòng đau như xát muối. Năm trước xã hội quan tâm cho 5 người hỏng chân hỏng tay nhà em một cái xe lăn. Em đã nhượng lại cho nhà anh gì ấy ở ngoài thị trấn Bố Hạ rồi. Đói quá là một. Song, quan trọng hơn là vì, nhà em chả có đi đâu mà dùng tới xe lăn. Các bác biết đấy, nhà em toàn người đặt đâu ngồi đấy, tay chân không cử động được; nếu muốn đặt họ lên xe lăn thì phải khênh đi đâu hoặc phải có người đẩy. Ai là người đẩy, đẩy đi để làm gì? Em làm quần quật suốt từ sáng đến tối thế này mà lúc nào cũng vẫn đói, bác bảo, em "du" 5 người trên xe lăn kia đi đâu được? Em nhượng lại cho chú ấy là hợp. Là bởi chú ấy mới có 25 tuổi, bị liệt hai chân thôi, còn hai tay vẫn cử động tốt. Chú ấy đi xe lăn là hợp lý", chị nói.
      Chị Hìu là người bộc tuệch, chị có một thứ đạo khắc nghiệt trong người. Chị sống như người đang hành đạo. Chị bảo: "Nhà em khổ quá, em ân hận vì em làm khổ lây cả ra xã hội. Nhưng các cháu là máu mủ của vợ chồng em, khổ thế này chứ khổ nữa nhà em cũng phải chịu. "Cá chuối đắm đuối vì con" mà. Tai họa nó cứ đâu đó từ trên giời rơi xuống đầu nhà em, chứ ai sinh con ra chả muốn chúng khỏe mạnh. Hồi các cháu lần lượt ra đời, em nghĩ đơn giản lắm, mình chân lấm tay bùn, đẻ con "có đầu có đuôi nuôi lâu cũng lớn".
      Không ngờ, đang tươi trẻ, học giỏi, bỗng dưng các cháu đổ bệnh teo hết cả chân cả tay, cứ như là có ma.
      Chồng chị Hìu là anh Vũ Văn Kỳ, chưa từng đi bộ đội, trước khi bị teo chân teo tay anh cũng không có bất cứ biểu hiện bệnh tật nào. Anh còn là người khỏe là đằng khác. Cưới nhau 1971, thấy anh nhanh, khỏe, xã người ta tuyển vào chân "ngựa trạm" chạy văn thư cho ngành bưu điện suốt mấy năm trời.
      Đến một ngày anh kêu mệt. Chân tay anh yếu dần, rồi nó không cử động được nữa. Da thịt teo tóp, dăn deo như những cái dải khoai héo. Anh câm lặng suốt một thời gian dài, bởi anh đau đớn, oán thán cuộc đời. Anh ngồi như tượng đá trong một góc nhà phên liếp lụp xụp, không muốn gì trên đời.
      Anh lo cho đàn con trứng gà trứng vịt của mình: ai sẽ nuôi chúng, rồi ăn học, dựng vợ gả chồng, "mồ côi cha" thì biết làm sao? Nước chảy bèo khắc trôi, bọn trẻ đi học, đứa nào cũng sáng dạ, cái Huệ, cái Hồng, cái Việt đứa nào cũng xinh. Nhờ giời, chẳng đứa nào bị teo cơ vô phương cứu chữa như bố.
      Chị Hìu chạy chữa cho chồng, thuốc thang khắp nơi, đúng là "cái nhục chết đuối dang tay chờ cọc rêu", ai mách ở đâu có thầy thuốc hay cũng bán sắn, bán lúa non để đi tìm thầy. Độ ấy, tàu hỏa người ta còn chuyên chở khách qua huyện Yên Thế quê chị (tuyến ấy giờ đã bỏ) ngược lên Thái Nguyên. Chị lên Thái, lên Lạng Sơn, xuống Viện Việt Nam-Thụy Điển dưới Hà Nội, đúng là đi "tứ phương" để lấy thuốc cho anh.
      Cả đàn con ra đời khỏe mạnh. Nhưng rồi chúng nó cũng lả dần. "Nhà em nuôi con như nuôi gà nuôi vịt, con nhà khó thì ai chả thế, bác nhỉ. Em mải cấy cày, cháu Việt đi học rất giỏi, lại xinh nữa. Bỗng một ngày, em chợt để ý thấy chân tay cháu nó gầy nhẳng, treo lẵng nhẵng trên vai. Em nắn tay cháu, thấy rùng mình.
      Em giật tung cúc, lột áo nó ra: trời ơi, con gái em, nó như một cái hom củi. Nó mặc áo mà hai tay thõng xuống như cái áo dài tay treo ngoài dây phơi. Rồi đến lượt chân cháu, cháu không đi học được nữa. Lần lượt từng đứa một gầy, kiệt sức, bỏ học, rồi teo chân, teo tay. Các cháu ngồi vĩnh viễn ngoài hiên nhà từ đó đến nay. Việc duy nhất các cháu làm được là... nói. Tối đến kêu mẹ bế vào nhà. Bữa đến kêu mẹ bón cho ăn", chị tâm sự.
      "Con gái "thấy tháng" mẹ cũng "hầu", nói đến đây, chị Hìu bật khóc. Có lẽ ngoài tình mẫu tử ra, cái tình mẹ và con gái "bánh đa bánh đúc" ấy, cái cảnh hai cô con gái, đứa 30 tuổi, đứa 28 tuổi ngồi quanh năm suốt tháng không đợi chờ gì khiến chị chua xót hơn cả.
      Lần lượt, anh Vũ Văn Kỳ đặt đâu ngồi đấy, rồi đến cả đàn con 4 đứa hỏng chân tay hoàn toàn. Có cháu bị hỏng chân tay sớm nhất, mới bước vào lớp 1 đã bị, giờ đã quên gần hết chữ của thầy cô. 5 người không có một cái chân, không có một cái tay biết nhúc nhích.
      Nhìn gia cảnh, chị Hìu đau đớn không khóc nổi nữa. Chị lại lên đường đi tìm thuốc, nhiều đêm lang thang ở Lạng Sơn, giữa rừng không tìm ra nhà thầy lang, chị toan tự vẫn cho xong.
      Lấy được thuốc về, chị đè con ra bắt uống. Có đứa uống thuốc rồi nôn ọe ra, chị cứ nén khóc đè con ra lần nữa. Các cháu lúc chưa liệt, có đứa lóc cóc lết quanh nhà, trông còn đau hơn. Sau đó, da thịt nó teo hết chỉ còn nhẽo nhèo mỗi khúc xương thôi. Có lúc, các cháu sốt nặng, co giật tháo mồ hôi đến mất trí.
      Các cháu không nhớ gì trên đời nữa. Bác sĩ bảo, gia đình chị bị di truyền cái bệnh teo cơ toàn thân, trong khi lần dở lại khắp con đàn cháu đống nhà nội ngoại của các cháu không có ai mắc thứ bệnh này bao giờ.
      Sống với tận cùng nỗi đau, với tận cùng tình người, chị Hìu không ngượng ngùng tâm sự, trước mặt đàn con: "Nói trộm vía cho bé Hạnh (1988) nhà em đây. Lúc có thai nó, em toan nạo bỏ đấy chứ. Vì chỉ sợ nó sinh ra rồi lại tàn tật như 4 anh chị nó, khổ cả em, khổ cả xã hội. Mà cũng không có gì nuôi con. Nhưng em ra ngoài y tế, người ta bảo thai to quá lại là thai ngược, đành phải để đẻ thôi. Em tặc lưỡi: trời sinh ra rồi, mình cứ nuôi con cho trọn nghĩa. Phúc đức thế nào, năm nay cháu 19 tuổi mà vẫn khỏe mạnh. Em nghe ngóng mãi, cháu cũng chẳng bị làm sao. Nó béo khỏe, tốt nghiệp THPT rồi, vừa rồi nó tự bắt xe về Hà Nội, về "Trường trung học tư thục du lịch kinh tế Hoa Sữa" ở chỗ Lĩnh Nam, quận Hoàng Mai nộp hồ sơ xin xét tuyển.
      Người ta sẽ cho cháu học nấu ăn kiểu Á, kiểu Âu rồi cung cách làm bánh trái, phục vụ nhà hàng. Người ta ưu tiên con nhà tàn tật, con em thương binh liệt sĩ - chả biết kết quả thế nào. Nhưng nó khỏe là mừng rồi.
      Lúc nó học hết lớp 9, em không có một xu nào trong túi nên bắt nó bỏ học kiếm ăn cùng mẹ. Nó khóc, bảo mẹ phải thương con. Sáng đi học, chiều con vẫn đi làm thuê kiếm tiền được. Em bảo, loáng một cái là đến ngày đóng học phí, con đóng cay (đóng gạch ba-banh) không nuôi nổi mình đâu.
      Không ngờ, thầy Thịnh, Hiệu trưởng Trường THPT Bố Hạ (nơi Hạnh học) đến tận nhà thăm nom, thầy cho tiền, thầy đề nghị miễn học phí để Hạnh tiếp tục theo học. Phúc đức quá! Hóa ra, "không có nó có khi em còn nhục hơn thế này, các bác ạ. Mỗi ngày nó đi đóng cay cũng kiếm được hai chục ngàn đấy", chị Hìu xoa đầu con bé Hạnh, chợt cười mãn nguyện.
      Lúc đau đớn quá em thường tâm sự với cái Hồng, cái Huệ, bác bảo 30 tuổi đầu, như người ta, em có cháu nội, cháu ngoại cả đàn rồi ấy chứ. Các cháu không di chuyển được, nhưng chúng đều biết nghĩ, sâu sắc ra phết.
      Cái Hồng bắt em chải tóc thật đẹp, tóc nó vẫn mượt, như tóc em hồi con gái. Nó bảo: "Mẹ đừng buồn. Mẹ làm vừa phải thôi, làm gì thì làm, phải giữ sức khỏe cho chúng con còn được sống. Chúng con tàn tật ngồi kín ngoài hiên thật đấy nhưng chúng con khổ một thì mẹ khổ mười".
      Đấy, chúng nó cứ nói chuyện thế em đỡ phẫn đời. Nhiều lúc túng thiếu quá, cuộc sống nó dồn đuổi, em chửi các con nặng lời, chúng nó không nói gì. Chỉ chờ mẹ xuống bếp thì ngúc ngoắc cái đầu, tự gạt nước mắt vào vai mình. Em nhìn lên, nhìn đàn con thu lu trên ghế gỗ như chim cánh cụt, em lại thôi cáu giận.
      Chứ nhiều lúc, mấy đứa bạn cứ rủ bỏ tất cả lại, đi béng sang Trung Quốc cho sướng đời. Lại thỉnh thoảng gửi được ít tiền về cho con. Mấy đứa bạn trong làng đi sang bên đó cả, chúng nó cứ về rủ, nhưng em chả đi. Có lần em bảo ông Kỳ, hay em bỏ bố con ông ở với nhau em đi Trung Quốc nhé. Ông ấy biết, nhà chồng cũng khó khăn quá "duyên ai phận nấy" rồi. Ông ấy không nói gì, chỉ thở dài: "Tôi đã để khổ cho bà" rồi im lặng. Câu nói ấy đã níu em lại với bố con ông ấy.
      "Nói vậy, là chúng nó rủ thế, chứ ruột già, bỏ đi có mà lang sói", chị Hìu kết luận.
      Rồi chị chạy ra đưa cơm cho con, mỗi đứa một bát đặt trong lòng. Cái Hồng khéo léo cúi mặt xuống, nhờ mẹ xắn tay áo đặt hai cái tay dài thều lễu, mềm nhẽo của mình lên đầu gối mình rồi em nặng nề tự xúc ăn lấy. Hai người em yếu hơn thì mẹ phải bón, bón như bón cho trẻ sơ sinh vậy.
      Nói vụng, mỗi cháu có cháu nào cần toilet, chị Hìu hoặc cô út Vũ Thị Hạnh lại thận trọng rút ghế gỗ đặt sát mặt đất ra khỏi mông những người tàn tật rồi luồn một cái bô "thửa" thật thấp vào đó. Cuối cùng vẫn là kiểu chăm sóc trẻ sơ sinh: đổ bô.
      Cách đây 3 năm, cháu Vũ Thị Việt kiệt sức sau khi căn bệnh quái ác làm teo vãn thịt da, cháu "đi" từ khi mời tròn 21 tuổi. Tấm ảnh cháu trên bàn thờ nhỏ bé, mờ mịt được tách ra từ một tấm ảnh do một nhà báo hảo tâm chụp vội.
      Ngày 30/4 âm lịch năm ngoái (2005) bố của 4 người con "đặt đâu ngồi đấy" cũng ra đi vĩnh viễn. Trước lúc chết, anh chỉ kêu mệt, rồi bảo vợ: nhà ăn cơm với gì thế, chị Hìu bảo, ăn với giá đỗ xào hành suông. Anh Kỳ bảo, cho xin bát canh rau muống. Chị Hìu bảo, ông uống ít thôi kẻo nó phù lên mặt thì chết. Anh ra đi nhẹ như không ấy.
      Vậy mà trước đó, anh chị còn thủ thỉ đưa ra kết luận đáng mừng, "năm nay nhà mình chỉ thiếu ăn có 4 tháng thôi, chứ cứ thiếu 6 tháng như năm ngoái thì mẹ Hìu bỏ bố con chúng tôi mà đi mất". Lạ thật, sắp mất tự nhiên anh khỏe ra, anh biết sập sà sập sềnh lết đi bằng tay.
      Anh bảo đám trẻ hàng xóm đưa cho cây tre với con dao, anh giết thời gian bằng cách đẽo cho chị một cái đòn gánh thật đẹp. Chiếc đòn gánh chạm khắc cầu kỳ ấy giờ vẫn treo ở chái nhà như một kỷ vậy cơ hàn tận khổ. Cái Hạnh, 19 tuổi vẫn ở nhờ nhà người anh em dưới Hà Nội tìm việc, mong "cứu rỗi" cho gia cảnh tận khổ ấy.

      (Theo An Ninh Thế Giới)
      Việt Báo (Theo-Ngoisao)

      Comment

      • #4

        ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
        HB kiếm nguồn bài này ở đâu vậy? Mình muốn kiếm gia đình này. Người ta mới cho mình một số xe lăn tay mới tinh còn trong bọc nilon. Mình định chuyển cho báo Thằng mõ để chuyển về cho thương phế binh VN. Nay có thể chuyển cho gia đình này. Không có thì giờ kiếm trên NET.

        Cám ơn!
        Chị Hương ơi , bài này em nhận từ email và nãy em có gửi đi để hỏi địa chỉ thì chị bạn em cho em cái số phone này nói là phone đến hỏi ở đó vậy chị phone đến số này hỏi coi sao nhe
        phone : 1-866-898-6925

        Comment

        • #5

          Ở Việt Nam còn nhiều người nghèo lắm. Nhưng trường hợp này em mới vừa biết. Em có thể hỗ trợ chị Hương Bình và Uất Kim Hương gì ko?

          Comment

          • #6

            5 người không chân tay giờ còn 3

            Ba người nằm mơ… hiến tạng!
            Lúc đầu, tình nhân ái lạ lùng và hào sảng của 3 chị em ruột tật nguyền đó đã làm tôi - kẻ ngoại đạo với ngành y - thấy hoài nghi.
            Cách đây 5 năm, khi vận động các nhà hảo tâm đem gần ba chục triệu cứu giúp các số phận thảm sầu ấy, đứng ở giữa ngôi nhà toàn người tàn tật (chân tay không cử động được rồi teo tóp đi như những ống sậy) kia, tôi chỉ dám ước ao, họ sống được ngày nào thì… ơn trời ngày đó. Giờ hai người đã ngự trên bàn thờ; 2 người nằm chờ chết, với toàn thân khô đét, xọp xẹo; một cậu bé đứng ra thuyết phục thành công 3 người hiến giác mạc và toàn bộ cơ thể hoặc nội tạng có thể “bóc” ra từ cơ thể mình để cứu những người cùng khổ và nghiên cứu khoa học. Viết thư, gọi điện và chờ đợi suốt bao ngày, 3 chị em vẫn cứ phải treo giấc mơ hiến tạng, hiến xác ở xó nhà. Thế là, họ mới gọi điện kêu cứu tôi.
            Tôi đã lần lượt vĩnh biệt họ…
            Xã Hương Vĩ, huyện Yên Thế, tỉnh Bắc Giang, sau 5 năm, đường vào phong quang hơn, nhưng dường như không khí làm ăn mới, nó khiến số lò nung vôi, nung gạch nhả khói dữ dằn và mù mịt hơn. Than cám ướt và khói bụi khi đốt lò kiểu này, nó có thể nuốt chửng sự sống của người ta với tốc độ khó hình dung. Bà Trần Thị Hìu, gần 60 tuổi và 3 đứa con “không chân không tay”, “đặt đâu ngồi đấy” của bà, sau gần 2.000 ngày không gặp, vẫn nhớ vanh vách chi ly cái ngày gã nhà báo như tôi lang bạt đến nhà bà hồi ấy. “Hôm ấy, trời mưa, đường lầy thụt, chú Hải cán bộ xã đưa vào, từ độ ấy đến giờ các cháu nhà tôi trông thấy chú trên tivi mấy lượt, chúng nó nhớ cả”. “Hôm qua thằng Hào nó bảo tôi, mẹ à, mai chú Hoàng nhà báo đến chơi. Tôi mới hốt quá, toan nọc nó ra đánh đòn, sao mày gọi cho người của nhà nước mà không cho mẹ biết. Mất việc của người ta. Mà người ta lại tưởng mẹ con mày “quen mui” muốn xin thêm vài chục triệu tiền “tài trợ” thì có phải là mang tiếng không hả con?”, bà Hìu tông tốc, bộc tuệch.

            Huệ và Hào bị teo tóp chân tay, nhưng vẫn luôn mong được hiến toàn bộ nội tạng hoặc thân thể
            để cứu người hoặc phục vụ nghiên cứu khoa học. (Ảnh: Đỗ Doãn Hoàng)


            Bà lấy ông Vũ Văn Kỳ năm 1971, ông Kỳ khỏe và tháo vát đến mức xã “trưng dụng” làm chân đi bộ, đạp xe đưa thư khắp các thôn bản của người đủ các tộc người Kinh, Tày, Nùng, Dao trong xã. Bỗng chốc, chân tay ông yếu và teo dần, đến lúc chỉ còn da bọc xương, chạy chữa từ Bắc chí Nam, từ tỉnh đến Trung ương, “có bệnh thì vái tứ phương”. Đến lúc, chân tay như cái dải khoai héo, áo quần mặc vào người ông thì ống quần, tay áo nó cứ phất phơ như đang treo trên mắc. Ông Kỳ từ từ tắt thở trong đau đớn và oán thán cuộc đời. Lúc đầu, 5 đứa con “có đầu có đuôi, nuôi lâu cũng lớn” của vợ chồng bà Hìu, không di truyền bệnh từ bố, ngoan ngoãn, xinh xẻo, học giỏi, cả xóm nhìn đám trẻ 4 gái 1 trai của họ thở phào.

            Bỗng một ngày, năm 2000, đi đội than thuê, gánh gạch thuê ngoài mỏ trở về, người đàn bà góa Trần Thị Hìu thấy bé Vũ Thị Việt đi học về, người cứ lả đi, sờ vào chân tay thì tá hỏa nó teo tóp từ bao giở bao giờ. Bà nuôi con như núi rừng nuôi cỏ. Hoảng quá, bà mới đem cô con gái học lớp 5 đó vào buồng, lột hết quần áo nó ra. Ôi trời ơi, con tôi lại “không chân không tay”, lại sắp ngồi như… chim cánh cụt giống bố nó mất rồi. “Cứ nuôi lơn lớn, học hành giỏi giang, thì chúng nó mới lăn ra… teo tóp toàn thân. Đau lắm chú ạ”, bà Hìu khóc. Đến năm 2001, teo hết cơ thịt trên toàn thân, nắm xương ẻo lả của bé Việt đổ xuống vĩnh viễn. Giờ đây, trên ban thờ, bức ảnh lòe nhòe hiếm hoi còn sót lại của Vũ Thị Việt cứ ngơ ngác nhìn đời, bên cạnh là di ảnh ông bố đau khổ Vũ Văn Kỳ, đang dịp Tết Tân Mão, mỗi bát nhang được gài một tờ hai nghìn đồng. Ngoài sân, lần lượt các bệnh nhân teo cơ toàn thân ngồi trù trụ như những cây… bụt mọc, gồm: Vũ Thị Huệ, 34 tuổi; Vũ Thị Hồng, 32 tuổi; Vũ Văn Hào, 27 tuổi. Ba em như ba cục da bọc xương, thoáng trông chỉ thấy cái đầu, chân tay bùng nhùng trong ống tay áo, ống chân quần. Hơn 10 năm qua, bà Hìu phải cơm bưng, nước rót, vệ sinh tắm rửa, mũi dãi, thậm chí, đặn, mỗi khi các cô gái “thấy tháng”, bà cũng phải… làm thay các con gái “từ đầu đến cuối”. Đấy là chưa kể đói nghèo triền miên.

            Hôm chúng tôi trở lại, đúng ngày em Vũ Thị Hồng sa vào nguy kịch, em không thể nào ngồi im lặng trước hiên như gần hai chục năm qua em đã ngồi được nữa. Chân tay em, chỉ còn gióng xương bé như chuôi liềm, bà Hìu cầm tay Hồng (cô gái 32 tuổi) lên, tay em lọt thỏm trong lòng tay mẹ. Hồng nằm trong bóng tối góc buồng. Nước mắt lã chã, đôi mắt em to và đỏ đòng đọc vì khóc quá nhiều. Cái nhà này, cái bệnh này, chưa có một ai không tỉnh táo, ngay cả khi cái chết cận kề. Hồng thều thào làm tôi nghĩ, khó có nhân vật nào lại nhớ nhà báo đến mức đấy: “Anh Hoàng à, anh lại trở về với nhà em rồi. Ngày nào bọn em cũng nhắc đến tấm lòng của các anh. Bấy giờ anh gầy so với lần gặp trước đấy!”. Cái giọng Hồng đều đều, buồn thảm, tinh tường hơn bất cứ người bệnh trọng nào. Tôi không dám chắc còn kịp trở lại để nghe giọng nói ấy được một lần nữa… Đôi mắt đỏ đòng đọc, các ống xương nứt nẻ, tróc lở và bé tẹo của Hồng chợt sụp xuống. Em quay mặt vào sau vách, tóc đen nhánh, nếu đắp chăn che kín toàn thân teo tóp đến ma quái kia.
            Thấy Hồng quay mặt, đổ tràn nước mắt xuống lớp đệm dày (vì chân tay không cử động được)”.
            Khóc vì chưa được hiến tạng cứu người
            Vũ Văn Hào đi học gần hết lớp 5 trường làng thì ngã bệnh. Em không dám trách ai, chỉ thắc mắc sao em muốn làm việc tốt cho đời, em như cái cây héo sắp chết, muốn giúp đời mà không đòi hỏi bất cứ cái quyền lợi gì cả - sao lại khó thế hả anh? “Em không đi đứng được, không tự làm gì được. Thế là em suốt ngày đêm đánh bạn với cái đài. Có lần em gọi điện xin kết bạn với những người cùng cảnh ngộ. Thế là có chị Phượng, người khiếm thị ở Vĩnh Phúc cùng bao nhiêu là người tàn tật khác đến tận xã Hương Vỹ thăm em. Chị Phượng còn cho em một cái điện thoại. Có kết bạn, thì mới thấy cuộc đời nhiều người còn khổ hơn cả em. Đặc biệt, có những người cần ghép tạng mà không có tiền, không có tạng để tiếp tục sống. Vừa rồi, ba chị em em quyết định cùng hiến giác mạc. Bây giờ bọn em muốn hiến toàn bộ cơ thể hoặc toàn bộ nội tạng của 3 chị em. Em tìm hiểu rồi, đúng độ tuổi, đúng quy định, em không có bệnh di truyền, truyền nhiễm là được. Cả nhà đều đồng ý, họ lấy được cái gì, tặng cho người bệnh hết (hiến tạng) hoặc lấy thi hài chúng em phục vụ nghiên cứu khoa học (hiến xác)!”, Hào nói.

            Ba chị em còn lại, gồm Huệ, Hồng, Hào, đặt đâu ngồi đấy, mọi sinh hoạt là do bà mẹ già làm thay, chân tay teo như ống sậy;
            riêng Vũ Thị Hồng không ngồi dậy được nữa, sự sống chỉ còn rất mong manh (ảnh: Đỗ Doãn Hoàng)
            Trước khi tôi hẹn lên, Hào đã kỳ công nằm úp trên nền nhà, tự tay viết được một cái “Đơn xin hiến nội tạng” khá dễ đọc, dù không ít lỗi chính tả và dù cái tay của người tàn tật lẩy bẩy đã khiến cho chữ nào cũng có vẻ… đang đu đưa. Các lá đơn có những đoạn khá rành mạch: Để đáp lại sự giúp đỡ của cả xã hội với gia đình tàn tật chúng tôi, 3 chị em chúng tôi tình nguyện làm đơn xin hiến giác mạc (và đã được chấp nhận); nhưng đó chưa phải là tâm nguyện chính của chị em tôi. Vì ở đâu đó trên đất nước ta, vẫn còn rất nhiều mảnh đời bất hạnh, nên ba chị em tôi mong muốn khi nào chết đi sẽ được hiến toàn bộ nội tạng hoặc hiến xác cho khoa học. Chúng tôi mong rằng món quà nhỏ này sẽ giúp được gì đó cho xã hội, với tinh thần nhân đạo của người Việt Nam ta. Chúng tôi tự nguyện làm việc đó, mà không kèm theo bất cứ điều kiện nào. Mong các cơ quan đoàn thể giúp 3 chị em tôi sớm hoàn thành tâm nguyện này.

            Một trong những lá đơn "hiến mình cho cộng đồng" của chị em Hào, do Hào tự viết
            (ảnh: Đỗ Doãn Hoàng)



            Hào bảo: “Nhà nước xây cho mẹ con em nhà đại đoàn kết, hằng tháng có tiền trợ cấp, các nhà hảo tâm giúp đỡ, bạn bè khuyết tật đến thăm - sao mẹ con em cứ suốt đời nhận “quà” của người khác, mà không nghĩ cần làm cái gì đó để trả ơn cuộc đời? Anh hỏi mẹ em mà xem, có nhiều người nghe tin em muốn hiến một phần hoặc toàn bộ cơ thể mình cho người bệnh, họ gọi điện bảo, đem tạng cho người nhà họ, họ sẽ cho thật nhiều tiền mà tiêu. Em bảo, bác nói thế, cháu không nói chuyện nữa đâu, cháu không bán thân thể mình. Sau đó họ còn gọi điện cho mẹ em để thuyết phục nữa mà! (bà Hìu ngồi cạnh xác nhận)”. “Em xem tivi, giao lưu kết bạn, thấy nhiều cảnh đời khổ kinh khủng, người ta nghèo mà lại phải ghép tạng thì thương quá. Họ còn khổ hơn em nhiều. Em lại thấy, nhà nước suốt ngày kêu gọi nghĩa cử của những người hiến nội tạng, hiến xác. Rằng, các bệnh viện và đơn vị nghiên cứu sẽ rất sẵn sàng tiếp nhận ý nguyện những người như chị em em. Nhưng, em gọi mãi chẳng thấy cơ quan nào chịu… nhận cả. Người ta giới thiệu đến Đại học Y (Hà Nội), rồi BV Việt Đức, BV… này nọ. Em gọi điện sang thì ông bảo vệ cho số của phòng giải phẫu, gọi đến phòng đó, một ông bảo đến Bệnh viện Việt Đức, rồi viện Quân y gì đó. Có viện, em gọi đến, họ bảo Tết nhất phải họp, ra Tết gọi lại nhé. Ra Tết gọi vẫn số đó thì ông nào đó nghe bảo ông ấy thay số rồi, tôi cầm máy chứ tôi không phải là ông ấy…”.
            Chị em Hào, Hồng, Huệ và bà Hìu (mẹ các em) khi gặp chúng tôi 6 năm trước.
            (ảnh: Đỗ Doãn Hoàng)
            Nói xong, Hào và Huệ cùng… khóc, riêng em Hồng, vẫn nghiêng mặt để nước mắt tràn ra đệm ở trong buồng. Hào bảo, em khóc vì ức, chứ không vì tủi thân như lần trước gặp anh đâu nhé, “em thương người khác, em không đòi hỏi quyền lợi gì, chỉ muốn hiến tặng cho xã hội thôi, thế mà cũng không được sao?”. Tha thiết đem cơ thể mình, toàn bộ nội tạng của mình để tặng cho đồng bào có được sự sống và ánh sáng, cho xã hội có “mẫu vật” nghiên cứu khoa học… - tấm lòng nhân ái của 3 chị em Hào có thể làm sửng sốt bất cứ ai. Vấn đề còn lại chỉ là thủ tục và bài toán của các nhà khoa học. Song, dù thế nào, ngành y tế và cả xã hội cùng cần tôn vinh những “nghĩa cử” không dễ gì hình dung được như thế chứ.

            Chỉ tính riêng ở BV Việt Đức (Hà Nội), trong 14 ngày của tháng 5 năm 2010, từ nghĩa cử cho tạng của 3 bệnh nhân chết não, các bác sỹ đã có “nguyên liệu” để ghép thận cho 6 người bị suy thận nặng, ghép van tim cho 2 người, ghép gan cho 1 người và ghép giác mạc cho 4 người. Ông Quyết, Giám đốc BV Việt Đức coi việc hiến tạng là một hành động hết sức nhân văn. Bộ trưởng Bộ Y tế cho biết: chúng ta cần có chính sách tôn vinh những người hiến tạng.



            Đỗ Doãn Hoàng
            Lao Động

            Comment

            • #7

              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Hương Bình View Post
              Chị Hương ơi , bài này em nhận từ email và nãy em có gửi đi để hỏi địa chỉ thì chị bạn em cho em cái số phone này nói là phone đến hỏi ở đó vậy chị phone đến số này hỏi coi sao nhe
              phone : 1-866-898-6925

              Cám ơn HB, chị đã gọi và đã có info

              Comment

              • #8

                Cái vụ hiến tạng này sở dĩ có ít người hưởng ứng là bởi vì người ta...sợ. Hơn ai hết, những người ở VN càng sợ bạo chỉ bởi vì nhỡ ham lấy tạng để ghép cho người quen, người thân, người giàu... các bác sĩ có thể sẽ lấy tạng của người chưa chết hẳn để ghép. Cái sợ này có thể là vô căn cứ, nhưng đó là nỗi sợ chính đáng. Dù sao nếu biết là thực sự thân xác đã chết thì cho chứ ai ham giữ lại để làm gì? Nhưng trong trường hợp của 3 anh em trên rất rất là tội.

                Comment

                • #9

                  tội nghiệp thật.

                  Comment

                  Working...
                  X
                  Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom