CON GÀ GIỐNG HOÀNG GIA
thái san
Con đường từ ngã ba Cát lái vào chợ Giồng Ông Tố, qua một chiếc cầu quay ngược về phía đông thì ta trông thấy một cửa hàng bán đồ gốm. Tiếng của một ông lão:
-Nói thực ra mà nói cả thời gian tôi được giải phóng, cũng chưa bao giờ thấy một cửa hàng nào mà xôm tụ như thế bao giờ, có thể là bắt đầu thấy cái sai nên thay đổi cách sống và thay đổi, cải cách, cho phù hợp với thị hiếu, hay với lòng dân. Bên cạnh lại có một cửa hàng bán cây cảnh và bán cả chim cò v.v… Có tiếng cất lên từ hàng bên:
-Cũng được đó. Có người phản bác lại:
-Hả, được cái mả cha nó ý chứ.
-Sao mà bất chợt ông chửi tục vậy hả ông?
-Con người sắp chết đói hết nó mới tìm đường quay quất để kiếm lấy cái lòng dân một cách giả vờ đó mà cháu không hiểu nổi đâu cháu ạ, lúc nào rảnh rang bác sẽ nói để cháu hiểu hơn, nhưng cháu chỉ suy nghĩ hơi kỹ thì cũng có thể hiểu được đôi chút rồi. Hẹn cháu bữa nào đến chơi bác biếu cháu một con gà tre trống, giống hoàng gia Lào tiện bác nói cho cháu biết nhé, còn bây giờ chào cháu nhé, bác sẽ giải thích cho mọi nguồn nhẽ mới biết được. Hôm sau đến ông nói, ông gọi bà như một người tình dễ thương gọi vợ bằng chữ em thế mới hay chứ thiệt lạ cho một ông già:
-Cháu nó đến chơi này em!
-Tư tưởng xã hội chủ nghĩa nói tóm lại phải đặt lợi ích chung của đất nước lên trên hết, lên trên lợi ích của cá nhân mình (HCM ghi trong lịch ngày 28 tháng 11/2004).
-Thế còn tư tưởng của xã hội dân chủ và cộng hòa, thì đặt lợi ích cá nhân lên trên hết à?
-Và đến chiều bác cho cháu đem con gà này về nhé. Dù nó chỉ là một con gà tre nhưng nó có cái đặc biệt, đến nỗi người Pháp phải lấy huy hiệu con gà trống gauloi làm huy hiệu bóng đá của nước Pháp cơ mà.
Tôi bước sâu thêm vào ngõ cụt mới thấy hết cái cần nhìn của nó, là ô kìa man vàn các quán lều karaoke và các quán đó tùy theo cách đối xử của tiền bạc mà thôi chứ không tùy thuộc đến biết hát, hay không biết hát, miễn là chỉ gào lên hay đứng nhịp nhịp hoặc chỉ ngồi nghe các em hát cũng được, cũng như câu chuyện trong tờ lịch vậy đặt tiền lên trên hết, thứ hai cách xử sự lịch thiệp của tùy người đi hát nữa tức là tiền đi trước hay sau thế thôi.
Nếu đi trước thì các em líu ríu như gà mắc tóc nếu khéo, mua đồ nhậu về đây ngồi đút cho từng em vừa ăn vừa hát cho thì còn tuyệt nữa, lúc đó các em tỉnh như sáo, khen lấy khen để một điều anh hai hai điều anh hai không dám ngọ nguậy, chính quyền cũng đã được ăn chia nên không có gì mà đáng ngại, đáng sợ nữa chỉ có việc đóng hụi chết và coi chừng đổ bệnh cho bà xã, thế miễn là sao có kẻ bảo kê bao giàn thì đố chúng mày dám ngoài tiền ra thì chỉ có việc vào hộp chẳng lo sợ gì hết trơn.
-Đường đi vào trong chỗ đó còn thuận tiện hơn cả chỗ xin đơn ký giấy tờ, và nếu có thể tại chỗ đó cũng là chỗ ký giấy tờ luôn thể. Nếu có gì em cứ điện thoại cho anh nhé và đừng nói to quá là được, cứ lỉm nghỉm cho anh biết thôi là đủ, còn việc kia tức là muốn có một em chấp nhận thì cứ báo rõ cho anh nhé sẽ đặt riêng cho em và chị lo cho em từng chút một đừng có lo, lo nhất là đừng để cho ông xã em biết và bà xã của anh biết, thế thôi còn chuyện kia có người bao giàn hết cho đừng ngại gì cả, em chỉ nhớ một điều duy nhất là có anh đây luôn giúp đỡ em những gì em cần và những khó khăn thế thôi còn tất cả đều đừng lo gì quá đáng điều quan trọng nhất là anh kiếm cho bằng bà là mẹ cơ mà. Nước mắt chảy xuôi chứ có bao giờ chảy ngược đâu.
Sớm vừa đi bộ để thể dục về mở gói mì chay mà phát ngán. Nhìn đống chén bát chẳng đứa nào chịu rửa. Tôi còn cố lấy cái bát inox lấy nửa gói mì chay thêm ít bột nêm cho dễ nuốt chờ vài phút sau khi uống xong những viên thuốc gần như cố định cuối cùng. Định sau khi uống xong thì ăn hết chỗ nửa gói mỳ thì đi gõ vài chữ chờ sáng thể dục thêm. Mở cửa dắt nhẹ cái xe vòng bảy trăm và guồng cố cho đến nơi sân mà khi xưa cách đây bảy năm chính tôi chở hăm tám bao si măng để xây dựng nay cũng đã xuống cấp nơi gặp gỡ những tài tử giai nhân đánh cầu lông cho thể lực khỏe, nói chung riêng tôi chỉ giữ cho cơ thể được bình thường đôi chút.
Thực tế chính nhà tôi cũng chẳng khỏe vì đang bệnh nặng lại lo lắng nhiều hơn về con không như bố, mà tính chất của người mẹ thường tuyệt vời hơn bố nên thường đưa mình vào tâm sự. Khổ nỗi chính cái tâm sự không nói ra đó làm cho căn bệnh càng tăng thêm. Và chính tôi là kẻ phải đối đầu với những việc lặt vặt trên mà bệnh càng tăng.
Cho đến ngày con gái đi lấy chồng, chính mẹ muốn đi đến đám của con trên Sài gòn nhưng không được đi làm lòng người mẹ thất vọng não nề, khi về kể lại nghe càng giận con hơn rằng, chúng bây nói đi nói lại làm tao chán nản thành phải chấp nhận mà thôi. Ý bà mẹ bị đứa con cầm giữ không cho đi đưa dâu, là con gái nên giận. Những đứa con thấy vậy ân hận:
-Vâng lần sau thì mẹ đi con chẳng cản.
Người mẹ thì bao giờ cũng lo lắng, nếu không chính mình nhìn rõ mọi sự việc đã làm thì trong lòng lo âu, bồn chồn, dù rằng chẳng hơn được thế, nhất là cho chính đứa con gái mình, nên thường chúng chẳng hiểu nổi câu chuyện về tâm sự người mẹ.
Trời vào những ngày tháng này nóng nực trung tâm dự báo thời tiết làm việc hầu như hết ga, có lẽ thời tiết này đều do con người làm ra, nên có báo tia cực tím cho đến ngày hôm nay chiếu thẳng xuống trái đất. Nóng nực cho bao con người chịu đựng. Trong lòng tôi chỉ mơ ước sao sớm về để tắm một cái cho xả nực trong thân thể, thực ra trong nơi khách sạn có đủ, nhưng vì thói quen nên không muốn đó thôi.
Có lẽ tôi nhắc lại câu chuyện xưa kia:
-Nếu tôi ra đi, xin các bạn hãy trả lời với người đó rằng, không như ngày xưa tôi trả mình vào trong sương gió mà tôi đã đi về cõi miên viễn bất diệt một cách nhẹ nhàng êm đềm, và cũng đừng nhắn trả họ rằng tôi đã xa họ, mà chỉ nói tôi sẽ đón chờ họ, vì cuộc đời ai cũng kết thúc như thế thôi. Và chính tôi sẽ mở rộng đón chờ cả những người yêu mến, và những kẻ chống đối tôi, nhưng xin rằng đừng bao giờ thương hại. Cái đáng nhất là hãy thương hại chính bản thân, vì đừng để cái tôi quá lớn.
Hãy mở rộng cửa sổ tâm hồn, vì chính bạn đang đi hành đạo theo hướng đó nên bạn hãy cố gắng làm tròn trách nhiệm một ông trùm, và cho thật hay noi gương cho chính bản thân trong gia đình. Cái khó là thu phục nhân tâm chính bản thân con cái mình.
Hãy cho chúng và chẳng bao giờ nhận lại.
Đến nay nhà của chúng đã hoàn thành, chính bản thân bố đến thăm cũng chẳng có lấy một cái ghế để ngồi. Còn nữa là mấy cái chìa khóa để bừa bãi khắp nơi, ý nói là chẳng tập trung vào chỗ nào.
Thật là đáng buồn, làm ăn bất cứ việc gì cũng bừa bãi không theo một chuẩn mức nào.
thái san
thái san
Con đường từ ngã ba Cát lái vào chợ Giồng Ông Tố, qua một chiếc cầu quay ngược về phía đông thì ta trông thấy một cửa hàng bán đồ gốm. Tiếng của một ông lão:
-Nói thực ra mà nói cả thời gian tôi được giải phóng, cũng chưa bao giờ thấy một cửa hàng nào mà xôm tụ như thế bao giờ, có thể là bắt đầu thấy cái sai nên thay đổi cách sống và thay đổi, cải cách, cho phù hợp với thị hiếu, hay với lòng dân. Bên cạnh lại có một cửa hàng bán cây cảnh và bán cả chim cò v.v… Có tiếng cất lên từ hàng bên:
-Cũng được đó. Có người phản bác lại:
-Hả, được cái mả cha nó ý chứ.
-Sao mà bất chợt ông chửi tục vậy hả ông?
-Con người sắp chết đói hết nó mới tìm đường quay quất để kiếm lấy cái lòng dân một cách giả vờ đó mà cháu không hiểu nổi đâu cháu ạ, lúc nào rảnh rang bác sẽ nói để cháu hiểu hơn, nhưng cháu chỉ suy nghĩ hơi kỹ thì cũng có thể hiểu được đôi chút rồi. Hẹn cháu bữa nào đến chơi bác biếu cháu một con gà tre trống, giống hoàng gia Lào tiện bác nói cho cháu biết nhé, còn bây giờ chào cháu nhé, bác sẽ giải thích cho mọi nguồn nhẽ mới biết được. Hôm sau đến ông nói, ông gọi bà như một người tình dễ thương gọi vợ bằng chữ em thế mới hay chứ thiệt lạ cho một ông già:
-Cháu nó đến chơi này em!
-Tư tưởng xã hội chủ nghĩa nói tóm lại phải đặt lợi ích chung của đất nước lên trên hết, lên trên lợi ích của cá nhân mình (HCM ghi trong lịch ngày 28 tháng 11/2004).
-Thế còn tư tưởng của xã hội dân chủ và cộng hòa, thì đặt lợi ích cá nhân lên trên hết à?
-Và đến chiều bác cho cháu đem con gà này về nhé. Dù nó chỉ là một con gà tre nhưng nó có cái đặc biệt, đến nỗi người Pháp phải lấy huy hiệu con gà trống gauloi làm huy hiệu bóng đá của nước Pháp cơ mà.
Tôi bước sâu thêm vào ngõ cụt mới thấy hết cái cần nhìn của nó, là ô kìa man vàn các quán lều karaoke và các quán đó tùy theo cách đối xử của tiền bạc mà thôi chứ không tùy thuộc đến biết hát, hay không biết hát, miễn là chỉ gào lên hay đứng nhịp nhịp hoặc chỉ ngồi nghe các em hát cũng được, cũng như câu chuyện trong tờ lịch vậy đặt tiền lên trên hết, thứ hai cách xử sự lịch thiệp của tùy người đi hát nữa tức là tiền đi trước hay sau thế thôi.
Nếu đi trước thì các em líu ríu như gà mắc tóc nếu khéo, mua đồ nhậu về đây ngồi đút cho từng em vừa ăn vừa hát cho thì còn tuyệt nữa, lúc đó các em tỉnh như sáo, khen lấy khen để một điều anh hai hai điều anh hai không dám ngọ nguậy, chính quyền cũng đã được ăn chia nên không có gì mà đáng ngại, đáng sợ nữa chỉ có việc đóng hụi chết và coi chừng đổ bệnh cho bà xã, thế miễn là sao có kẻ bảo kê bao giàn thì đố chúng mày dám ngoài tiền ra thì chỉ có việc vào hộp chẳng lo sợ gì hết trơn.
-Đường đi vào trong chỗ đó còn thuận tiện hơn cả chỗ xin đơn ký giấy tờ, và nếu có thể tại chỗ đó cũng là chỗ ký giấy tờ luôn thể. Nếu có gì em cứ điện thoại cho anh nhé và đừng nói to quá là được, cứ lỉm nghỉm cho anh biết thôi là đủ, còn việc kia tức là muốn có một em chấp nhận thì cứ báo rõ cho anh nhé sẽ đặt riêng cho em và chị lo cho em từng chút một đừng có lo, lo nhất là đừng để cho ông xã em biết và bà xã của anh biết, thế thôi còn chuyện kia có người bao giàn hết cho đừng ngại gì cả, em chỉ nhớ một điều duy nhất là có anh đây luôn giúp đỡ em những gì em cần và những khó khăn thế thôi còn tất cả đều đừng lo gì quá đáng điều quan trọng nhất là anh kiếm cho bằng bà là mẹ cơ mà. Nước mắt chảy xuôi chứ có bao giờ chảy ngược đâu.
Sớm vừa đi bộ để thể dục về mở gói mì chay mà phát ngán. Nhìn đống chén bát chẳng đứa nào chịu rửa. Tôi còn cố lấy cái bát inox lấy nửa gói mì chay thêm ít bột nêm cho dễ nuốt chờ vài phút sau khi uống xong những viên thuốc gần như cố định cuối cùng. Định sau khi uống xong thì ăn hết chỗ nửa gói mỳ thì đi gõ vài chữ chờ sáng thể dục thêm. Mở cửa dắt nhẹ cái xe vòng bảy trăm và guồng cố cho đến nơi sân mà khi xưa cách đây bảy năm chính tôi chở hăm tám bao si măng để xây dựng nay cũng đã xuống cấp nơi gặp gỡ những tài tử giai nhân đánh cầu lông cho thể lực khỏe, nói chung riêng tôi chỉ giữ cho cơ thể được bình thường đôi chút.
Thực tế chính nhà tôi cũng chẳng khỏe vì đang bệnh nặng lại lo lắng nhiều hơn về con không như bố, mà tính chất của người mẹ thường tuyệt vời hơn bố nên thường đưa mình vào tâm sự. Khổ nỗi chính cái tâm sự không nói ra đó làm cho căn bệnh càng tăng thêm. Và chính tôi là kẻ phải đối đầu với những việc lặt vặt trên mà bệnh càng tăng.
Cho đến ngày con gái đi lấy chồng, chính mẹ muốn đi đến đám của con trên Sài gòn nhưng không được đi làm lòng người mẹ thất vọng não nề, khi về kể lại nghe càng giận con hơn rằng, chúng bây nói đi nói lại làm tao chán nản thành phải chấp nhận mà thôi. Ý bà mẹ bị đứa con cầm giữ không cho đi đưa dâu, là con gái nên giận. Những đứa con thấy vậy ân hận:
-Vâng lần sau thì mẹ đi con chẳng cản.
Người mẹ thì bao giờ cũng lo lắng, nếu không chính mình nhìn rõ mọi sự việc đã làm thì trong lòng lo âu, bồn chồn, dù rằng chẳng hơn được thế, nhất là cho chính đứa con gái mình, nên thường chúng chẳng hiểu nổi câu chuyện về tâm sự người mẹ.
Trời vào những ngày tháng này nóng nực trung tâm dự báo thời tiết làm việc hầu như hết ga, có lẽ thời tiết này đều do con người làm ra, nên có báo tia cực tím cho đến ngày hôm nay chiếu thẳng xuống trái đất. Nóng nực cho bao con người chịu đựng. Trong lòng tôi chỉ mơ ước sao sớm về để tắm một cái cho xả nực trong thân thể, thực ra trong nơi khách sạn có đủ, nhưng vì thói quen nên không muốn đó thôi.
Có lẽ tôi nhắc lại câu chuyện xưa kia:
-Nếu tôi ra đi, xin các bạn hãy trả lời với người đó rằng, không như ngày xưa tôi trả mình vào trong sương gió mà tôi đã đi về cõi miên viễn bất diệt một cách nhẹ nhàng êm đềm, và cũng đừng nhắn trả họ rằng tôi đã xa họ, mà chỉ nói tôi sẽ đón chờ họ, vì cuộc đời ai cũng kết thúc như thế thôi. Và chính tôi sẽ mở rộng đón chờ cả những người yêu mến, và những kẻ chống đối tôi, nhưng xin rằng đừng bao giờ thương hại. Cái đáng nhất là hãy thương hại chính bản thân, vì đừng để cái tôi quá lớn.
Hãy mở rộng cửa sổ tâm hồn, vì chính bạn đang đi hành đạo theo hướng đó nên bạn hãy cố gắng làm tròn trách nhiệm một ông trùm, và cho thật hay noi gương cho chính bản thân trong gia đình. Cái khó là thu phục nhân tâm chính bản thân con cái mình.
Hãy cho chúng và chẳng bao giờ nhận lại.
Đến nay nhà của chúng đã hoàn thành, chính bản thân bố đến thăm cũng chẳng có lấy một cái ghế để ngồi. Còn nữa là mấy cái chìa khóa để bừa bãi khắp nơi, ý nói là chẳng tập trung vào chỗ nào.
Thật là đáng buồn, làm ăn bất cứ việc gì cũng bừa bãi không theo một chuẩn mức nào.
thái san