• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ viết về trẻ em của R. Tagore

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ viết về trẻ em của R. Tagore



    Thơ viết về trẻ em của R. Tagore



    R.Tagore* không chỉ nổi tiếng với các tập thơ như “Gitanjali” (“Thơ Dâng”), “The Gardener” (“Người làm vườn”)… mà còn được biết đến với tư cách một nhà thơ viết về trẻ em qua tập “Trăng non”. Tập thơ này ban đầu được viết bằng tiếng Bengali có tựa đề “Susi” (“Trẻ thơ” ) xuất bản năm 1909. Đến năm 1915, R.Tagore đã dịch tập thơ sang tiếng Anh và đặt tên là “The Crescent Moon”- “Trăng non”. Cũng cần nói thêm rằng, trước khi tập thơ ra đời, nhà thơ đã phải gánh chịu nhiều mất mát, khổ đau: Năm 1904 người con gái thứ hai của nhà thơ qua đời, đến năm 1907 người con trai đầu lòng cũng lìa bỏ cõi thế mà đi. Trong một bài thơ, ông đã viết:

    “Đã đến lúc con đi, mẹ ơi, con đi đây.
    Trong bóng tối nhợt nhạt của bình minh cô đơn, mẹ sẽ vươn đôi tay tìm bé của mẹ trên giường, con sẽ nói, “Bé không ở đó!” - mẹ ơi, con đi đây.
    Con sẽ thành những luồng gió mát mơn trớn mẹ; con sẽ là sóng nước lăn tăn khi mẹ tắm, con sẽ hôn mẹ mãi không thôi…” (“Kết thúc” )


    Có thể nói tình yêu thương của người cha đối với các con cùng nỗi buồn đau vô hạn đã trở thành một động lực thôi thúc R.Tagore viết nên những vần thơ xúc động trong tập “Trăng non”, để rồi từ đó nhân loại có thêm một nhà thơ kiệt xuất viết về trẻ em.

    Trong thơ của R.Tagore, thế giới trẻ em hiện lên hết sức phong phú và kì diệu. Những phẩm chất trong sáng, hồn nhiên, ngộ nghĩnh, giàu tưởng tượng… của trẻ đã được ông khắc họa một cách sinh động trong nhiều bài thơ. Chẳng hạn:

    -“Mẹ ơi, bé con của mẹ thật ngốc! Em bé thật trẻ con.
    Em không biết sự khác nhau giữa đèn đường và những vì sao.
    Khi chúng con chơi đồ ăn bằng sỏi, em nghĩ chúng thực là thức ăn, và nhét chúng vào miệng.

    Bé con của mẹ muốn bắt lấy vầng trăng. Em thật buồn cười; em gọi Ganesh là Gaanush.” .(“Lớn hơn” )

    - “Em bé ơi, em sung sướng biết bao
    Khi em ngồi suốt cả buổi mai trong đất bụi
    Chơi với một cành cây gãy.” (“Đồ chơi” )


    - “Nếu con chỉ là con chó con chứ không phải con của mẹ, mẹ yêu, liệu mẹ có nói “Không” với con khi con gắng ăn từ đĩa thức ăn của mẹ?
    Mẹ có đuổi con đi và nói với con, “Đi đi, chó con hư đốn?”(“Sự thông cảm”)

    -“Nếu mọi người biết được cung điện của nhà vua ở đâu, nó sẽ biến mất khỏi không trung
    Những bức tường bằng bạc trắng và mái ngói lấp lánh vàng
    Hoàng hậu sống trong cung điện có bảy cái sân, bà đeo đồ trang sức trị giá bằng của cải bảy vương quốc.
    Nhưng con sẽ nói thầm vào tai mẹ, cung điện của nhà vua ở đâu.
    Nó ở góc ban công nhà mình nơi đặt chậu cây tulsi.
    Công chúa đang ngủ trên bờ biển xa của bảy biển không thể đến
    Không có ai trên thế giới có thể tìm ra nàng ngoài con”.(“Xứ thần tiên”)

    Miêu tả những nét đáng yêu trong tâm hồn trẻ thơ, dường như R.Tagore muốn khẳng định trẻ em chính là cội nguồn của cái thiện và cái đẹp. Điều này đối lập với những tham vọng thấp hèn, những bon chen ti tiện đầy rẫy trong thế giới của người lớn, của những bậc làm cha làm mẹ.

    Bài thơ “Trên bờ biển” đã phần nào hé mở quan niệm của ông. Từ các hình ảnh trái ngược: Bọn trẻ hồn nhiên “cười reo nhảy múa” – “giông tố gầm lên trên bầu trời không có một lối đi / thuyền bè đắm trên nước không dấu vết / cái chết ở ngoài kia”, “các em nhặt những viên đá cuội, rồi lại ném đi” – “những người đi tìm ngọc thì lặn xuống mò ngọc trai / những người lái buôn giong thuyền của họ…” nhà thơ ca ngợi sự hồn nhiên, vô tư của trẻ nhỏ. Qua đó ông còn muốn nhắc nhở người lớn cần phải sống tốt hơn.

    Bao trùm trong cả tập thơ là tình yêu thương của R.Tagore đối với trẻ. Tình yêu đó được biểu hiện một cách tập trung bằng tình mẫu tử. Trong cuộc sống, tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất của con người. M.Gorki đã từng viết: “Không có người mẹ thì không có nhà thơ lẫn anh hùng”. Hình ảnh “mẹ” và “con” luôn xuất hiện trong các bài thơ: “Đất của người đi đày”, “Bờ bên kia”, “Cảm tình”, “Hoa Chăm pa”, “Kết thúc”, “Lớn hơn”, “Mây và sóng”, “Mười hai giờ”, “Ngày mưa”, “Người hùng”, “Người thủy thủ”, “Sự thông cảm”, “Tác giả”, “Thương nhân”, “Trường hoa”, “Xứ thần tiên”, “Buổi sơ khai”, “Thế giới của bé”, “Bao giờ và vì sao”… Là người làm cha nhưng bằng sự nhạy cảm của một thiên tài, R.Tagore đã thấu hiểu một cách sâu sắc tình mẫu tử. Nhà thơ hiểu rằng đứa con chính là niềm hạnh phúc, là nguồn vui, lẽ sống của người mẹ.

    Trong bài thơ “Người phán xử”, R.Tagore không chỉ miêu tả tình yêu vô bờ của mẹ đối với con mà còn bộc lộ một quan niệm, một thái độ ứng xử đối với trẻ em: “chỉ ai thương thì người đó mới có quyền trừng phạt”:

    “Tôi yêu nó không phải vì nó ngoan nó giỏi
    mà vì nó là đứa con nhỏ của tôi,

    Khi tôi trừng phạt nó
    thì nó lại càng trở nên một phần của bản thân tôi.
    Và khi tôi làm cho nó khóc
    thì lòng tôi cũng khóc cùng với nó…”


    Theo R.Tagore, sự biện chứng trong tình yêu của mẹ đối với con là ở chỗ khi người mẹ làm cho con vui, làm cho con hạnh phúc cũng là khi người mẹ đã đem niềm vui, niềm hạnh phúc đến cho mình:

    “Khi mẹ hôn con để làm con cười, con yêu quý của mẹ ơi
    Mẹ hiểu chắc chắn niềm vui nào
    tự trời cao chảy xuống ánh bình minh
    và nỗi khoái lạc nào
    làn gió nhẹ mùa hè đã mang đến cho thân thể mẹ
    Khi mẹ hôn con để làm con cười, con của mẹ ơi”(Bao giờ và vì sao” )

    Người mẹ không chỉ đóng vai trò người phán xử công minh mà trước hết là chỗ dựa vững chắc, đồng thời cũng là người thầy, người bạn của con mình. Nhiều bài thơ của R.Tagore được cấu trúc bằng hình thức lời trẻ thơ nói với mẹ. Điều này chứng tỏ trong tình cảm tự nhiên của trẻ, người mẹ luôn luôn là chỗ dựa tin cậy để trẻ thơ có thể đối thoại, có thể thổ lộ hết mọi chuyện của mình:

    - “Mẹ ơi, ánh sáng đã chuyển thành màu xám trên bầu trời, con không biết đang là mấy giờ”
    - “Mẹ ơi, nếu mẹ không phiền lòng, con sẽ trở thành người đưa đò khi con lớn lên”
    - “Tưởng tượng, mẹ ơi, rằng mẹ đang ở nhà còn con đang chu du ở tận một miền đất lạ”
    - “Mẹ ơi, những người sống trên mây đang gọi con” v.v…




    Viết về tình mẫu tử, “Mây và sóng” là một trong những bài hay nhất của tập thơ. Với bút pháp độc đáo, kết hợp nhuần nhuyễn giữa hiện thực và huyền ảo, R.Tagore đã diễn tả một cách sâu sắc tình cảm của đứa con đối với người mẹ. Toàn bài thơ là lời kể của em bé với 2 phần tương đối giống nhau. Mỗi phần được kết cấu theo trình tự: Lời mời gọi - lời từ chối - sáng tạo trò chơi của bé. Phần đầu bài thơ, em bé kể chuyện mình được “những người sống trên mây” rủ đi chơi. Dù lời mời hấp dẫn, dù rất muốn đi nhưng em đã từ chối vì: "Mẹ tôi đang đợi ở nhà / Làm sao tôi có thể bỏ mẹ tôi mà đi được?”. Rồi em đã nghĩ ra một trò chơi mà em cho là thích hơn:

    “Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng.
    Con sẽ lấy hai tay trùm lên người mẹ,
    Và mái nhà sẽ là bầu trời xanh thẳm”.

    Phần thứ hai là lời mời gọi, rủ rê của “những người sống trong sóng nước” . Lời mời rất hấp dẫn và dù rất muốn đi, nhưng em bé đã từ chối bởi: “Buổi chiều, mẹ tôi luôn luôn muốn tôi ở nhà với mẹ / Làm sao tôi có thể bỏ mẹ tôi mà đi được?" Em lại nghĩ ra một trò chơi mới:

    “Con sẽ là sóng, mẹ sẽ là một bờ biển lạ lùng.
    Con sẽ lăn, lăn, lăn mãi và vỗ vào gối mẹ, cười vang.
    Và không một ai trên cõi đời này biết nơi đâu mẹ con ta đang ở .”

    Bằng tư duy nghệ thuật của một thiên tài, R.Tagore đã xây dựng nên hình tượng “mây” và “sóng” đầy sức biểu cảm để diễn tả một chủ đề không mới trong văn học - chủ đề tình mẹ con. Qua bài thơ, R.Tagore còn muốn khẳng định rằng sức mạnh của tình mẫu tử có thể giúp con người vượt qua được mọi thử thách, mọi cám dỗ trong cuộc đời.

    Như thế, những bài thơ trong tập “Trăng non” của R.Tagore không chỉ là lời ngợi ca thế giới tâm hồn thánh thiện của trẻ em mà còn là những bài học về tình yêu thương, về thái độ ứng xử dành cho người lớn.

    Hoàng Trọng Hà

    Đã chỉnh sửa bởi Visaolaithe; 16-06-2011, 01:12 AM.
    Similar Threads
  • #2

    Thơ viết về trẻ em của R. Tagore



    Buổi sơ khai

    Bé hỏi mẹ :
    "Mẹ ơi, con từ đâu đến vậy.
    Mẹ đã nhặt được con ở tận nơi nào ?"
    Mẹ ôm chặt bé vào lòng, và trả lời
    nửa cười, nửa khóc :
    "Con ơi con, con đã được giấu kín trong lòng mẹ
    như chính những thèm khát, ước mơ của nó,
    Con ở trong con búp bê của những món đồ chơi tuổi nhỏ của mẹ,
    Và mỗi buổi sáng khi mẹ lấy đất sét nặn ra
    hình ảnh Chúa Đời của mẹ
    thì mẹ đã nặn đi nặn lại con rồi.
    Con đã ở trên ban thờ nơi thờ vị thổ thần
    Và khi thờ thần đó, đồng thời mẹ cũng thờ con.
    Con đã sống trong tất cả niềm hy vọng, thương yêu trong đời mẹ,
    và trong cuộc đời của mẹ nữa kia.
    Con đã được nuôi dưỡng từ đời này qua đời khác
    trong lòng của vị thần linh bất tử đã ngự trị ở nhà ta.
    Khi trong thời con gái, trái tim mẹ nở xoè như một đoá hoa
    Con đã lượn quanh nó như một mùi hương phảng phất.
    Vẻ tươi mát nhẹ nhàng của con
    nở trên chân tay non trẻ của mẹ
    như một ánh hồng
    trên trời cao
    trước buổi bình minh.
    Con là đứa con cưng của Thượng đế
    là anh em sinh đôi với ánh bình minh,
    Con đã theo dòng nước trôi xuống cuộc đời trần tục này
    và cuối cùng con đã được đặt vào lòng mẹ.
    Khi mẹ ngây nhìn khuôn mặt của con
    mẹ như bị ngập trong bao điều bí ẩn;
    Và con, vốn là của chung của tất cả mọi người
    đã trở thành của riêng của mẹ.
    Sợ mất con đi, mẹ đã siết chặt con trên ngực mẹ,
    không biết điều kì diệu nào
    đã chiếm lĩnh cái kho vàng trên cõi thế
    và đặt vào đôi tay mảnh khảnh của mẹ đây ?"

    Đào Xuân Quý dịch








    [Illustration: From a drawing by Asit Kumar Haldar]


    THE BEGINNING

    "Where have I come from, where did you pick me up?" the baby asked its mother.
    She answered half crying, half laughing, and clasping the baby to her breast,-- "You were hidden in my heart as its desire, my darling.
    You were in the dolls of my childhood's games; and when with clay I made the image of my god every morning, I made and unmade you then.
    You were enshrined with our household deity, in his worship I worshipped you.
    In all my hopes and my loves, in my life, in the life of my mother you have lived.
    In the lap of the deathless Spirit who rules our home you have been nursed for ages.
    When in girlhood my heart was opening its petals, you hovered as a fragrance about it.
    Your tender softness bloomed in my youthful limbs, like a glow in the sky before the sunrise.
    Heaven's first darling, twin-born with the morning light, you have floated down the stream of the world's life, and at last you have stranded on my heart.
    As I gaze on your face, mystery overwhelms me; you who belong to all have become mine.
    For fear of losing you I hold you tight to my breast. What magic has snared the world's treasure in these slender arms of mine?"


    Tagore


    Đã chỉnh sửa bởi Visaolaithe; 09-07-2011, 07:32 AM.

    Comment

    • #3

      Thơ viết về trẻ em của R. Tagore



      Bản hợp đồng cuối cùng

      Buổi sáng tôi đi trên con đường lát đá,
      Và rao lên: "Nào, ai thuê tôi thì đến thuê".
      Ông vua ngồi trên xe đi tới, kiếm cầm trong tay.
      Ông nắm tay tôi và bảo:
      "Ta muốn thuê người bằng quyền lực của ta"
      Nhưng quyền lực của y thì có gì đáng kể
      Và thế là y lại ra đi


      Dưới trời trưa nóng bỏng
      Những ngôi nhà đóng cửa đứng yên.
      Tôi lang thang trên con đường nhỏ quanh co.
      Một ông già bước ra, mang một túi vàng.
      Ông suy nghĩ rồi bảo:
      "Ta sẽ thuê người bằng tiền bạc của ta"
      Ông ta nhấc tiền lên, đồng này rồi đống khác
      nhưng tôi đã quay lưng.

      Chiều đã xuống
      Khu vườn nở hoa đầy giậu
      Một cô gái xinh đẹp đến và bảo:
      "Tôi sẽ thuê anh bằng một nụ cười"
      Nụ cười của cô ta đã nhạt đi
      Và tan thành nước mắt,
      Và cô đã trở về trong bóng tối một mình.

      Ánh mặt trời long lanh trên cát,
      Và sóng vỗ rì rào;
      Một cậu bé ngồi chơi với dăm vỏ ốc.
      Cậu ngẩng đầu lên, và dường như cậu nhận ra tôi
      rồi nói: "Tôi thuê anh với hai bàn tay trắng"
      Và từ khi bản hợp đồng được ký chơi với cậu bé.
      Tôi trở thành người tự do.

      Đào Xuân Quý dịch



      THE LAST BARGAIN

      "Come and hire me," I cried, while in the morning I was walking on the stone-paved road.
      Sword in hand, the King came in his chariot.
      He held my hand and said, "I will hire you with my power."
      But his power counted for nought, and he went away in his chariot.

      In the heat of the midday the houses stood with shut doors.
      I wandered along the crooked lane.
      An old man came out with his bag of gold.
      He pondered and said, "I will hire you with my money."
      He weighed his coins one by one, but I turned away.

      It was evening. The garden hedge was all aflower.
      The fair maid came out and said, "I will hire you with a smile."
      Her smile paled and melted into tears, and she went back alone into the dark.

      The sun glistened on the sand, and the sea waves broke waywardly.
      A child sat playing with shells.
      He raised his head and seemed to know me, and said, "I hire you with nothing."
      From thenceforward that bargain struck in child's play made me a free man.

      Tagore


      Đã chỉnh sửa bởi Visaolaithe; 29-06-2011, 12:30 AM.

      Comment

      • #4

        Thơ viết về trẻ em của R. Tagore



        Món quà

        Con ơi, ta muốn cho con một thứ gì
        Bởi rồi đây chúng ta sẽ bị cuốn đi
        theo dòng sông trần thế.
        Cuộc đời của chúng ta rồi sẽ bị tách ra
        và tình ta sẽ rơi vào quên lãng.
        Nhưng ta không điên rồ đến nỗi
        Hy vọng có thể dùng những món quà
        Để mua trái tim con.
        Đời của con còn trẻ
        Đường của con còn dài,
        Và mối tình ta mang đến cho con
        Con uống luôn một ngụm,
        Rồi con bỏ chúng ta mà quay lưng đi thẳng
        Con có những trò chơi và bạn bè của con
        Nếu con không có thì giờ tưởng nhớ đến ta
        thì cũng chẳng có gì đáng trách.
        Còn chúng ta, tất nhiên, trong tuổi già
        Chúng ta có đủ thời giờ nhàn rỗi
        Để đếm những ngày trôi qua
        Và để ôm ấp trong lòng ta
        Những thứ mà tay ta đã mất đi mãi mãi.
        Dòng sông vừa chảy xiết vừa ca
        Và đập tan hết những thứ gì ngăn cản.
        Nhưng núi thì ở lại, nhớ mong
        Và nhìn theo dòng sông
        Với tấm lòng trìu mến.

        Đào Xuân Quý dịch


        The Gift

        I want to give you something, my child, for we are drifting in the stream of the world.
        Our lives will be carried apart, and our love forgotten.
        But I am not so foolish as to hope that I could buy your heart with my gifts.
        Young is your life, your path long, and you drink the love we
        bring you at one draught and turn and run away from us.
        You have your play and your playmates. What harm is there if
        you have no time or thought for us!
        We, indeed, have leisure enough in old age to count the days
        that are past, to cherish in our hearts what our hands have lost for ever.
        The river runs swift with a song, breaking through all barriers.
        But the mountain stays and remembers, and follows her with his love.

        Tagore






        Đã chỉnh sửa bởi Visaolaithe; 29-06-2011, 04:28 AM.

        Comment

        • #5

          Thơ viết về trẻ em của Tagore


          Mây và sóng

          Mẹ ơi, những người sống trên mây đang gọi con:
          "Chúng ta chơi đùa từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà,
          Chúng ta chơi với buổi sớm mai vàng,
          Chúng ta chơi với vầng trăng bạc."

          Con hỏi: "Nhưng tôi làm sao mà lên được với các người?”
          Họ trả lời: “Hãy đến bên bờ trái đất,
          và đưa tay lên trời,
          em sẽ được nhấc bổng lên mây."

          Con nói: "Mẹ tôi đang đợi ở nhà
          Làm sao tôi có thể bỏ mẹ tôi mà đi được ?"
          Thế là họ cười rồi bay đi mất.
          Nhưng con biết một trò chơi thích hơn trò ấy, mẹ ơi.
          Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng.
          Con sẽ lấy hai tay trùm lên người mẹ,
          Và mái nhà sẽ là bầu trời xanh thẳm.

          Những người sống trong sóng nước gọi con:
          "Chúng ta hát từ sớm mai đến tối,
          Chúng ta ngao du khắp nơi này nơi nọ
          mà không biết mình đã từng qua những nơi nào".

          Con hỏi: "Nhưng tôi làm sao gặp được các người?"
          Họ bảo con: "Hãy đến chỗ gần sát biển
          và đứng đó, nhắm nghiền mắt lại,
          là em sẽ được đưa lên trên làn sóng"
          Con bảo: "Buổi chiều, mẹ tôi luôn luôn muốn tôi ở nhà với mẹ-
          Làm sao tôi có thể bỏ mẹ tôi mà đi được?"
          Thế là họ cười, múa nhảy rồi đi qua.

          Nhưng con biết một trò chơi hay hơn trò ấy
          Con sẽ là sóng, mẹ sẽ là một bờ biển lạ lùng.
          Con sẽ lăn, lăn, lăn mãi
          và vỗ vào gối mẹ, cười vang.
          Và không một ai trên cõi đời này biết nơi đâu mẹ con ta đang ở.

          Đào Xuân Quý dịch





          Mother and chid - Picasso


          Clouds And Waves

          Mother, the folk who live up in the clouds call out to me--
          "We play from the time we wake till the day ends.
          We play with the golden dawn, we play with the silver moon.
          I ask, "But, how am I to get up to you?" They answer, "Come to the edge of the earth, lift up your hands to the sky, and you will be taken up into the clouds."
          "My mother is waiting for me at home," I say. "How can I leave her and come?"
          Then they smile and float away.
          But I know a nicer game than that, mother.
          I shall be the cloud and you the moon.
          I shall cover you with both my hands, and our house-top will be the blue sky.
          The folk who live in the waves call out to me--
          "We sing from morning till night; on and on we travel and know not where we pass."
          I ask, "But, how am I to join you?" They tell me, "Come to the edge of the shore and stand with your eyes tight shut, and you will be carried out upon the waves."
          I say, "My mother always wants me at home in the evening--how can I leave her and go?"
          Then they smile, dance and pass by.
          But I know a better game than that.
          I will be the waves and you will be a strange shore.
          I shall roll on and on and on, and break upon your lap with laughter.
          And no one in the world will know where we both are

          Tagore

          Comment

          • #6



            Đào Xuân Quí là một trong những dịch giả Việt Nam dịch khá thành công thơ Tagore. Có vẻ như ông đã phần nào "vào" được "kênh" thơ của nhà thơ phương Đông vĩ đại này. Ngôn ngữ thơ, cả khi sáng tác và dịch thuật, của Đào Xuân Quí là một thứ ngôn ngữ giản dị, chân chất, giàu tình cảm và đặc biệt lặng lẽ... đúng như cốt cách, tính tình của ông.

            Là nhà thơ, nhưng Đào Xuân Quí có vẻ rất chắt chiu khi làm thơ. Đào Xuân Quí là một trong rất ít nhà thơ Việt Nam lặng lẽ nhất mà tôi được gặp.... Ông như chỉ muốn lấy thơ làm người bạn tâm tình, người bạn an ủi mình trong những hoàn cảnh khác nhau của cuộc sống.

            Độc giả văn học, nhất là độc giả ở miền Bắc những năm 60, 70 quen biết nhiều hơn với Đào Xuân Quí khi ông tình nguyện làm một cầu nối văn học tin cậy trong tư cách một dịch giả. Tôi cũng là người thụ hưởng được ít nhiều thơ thế giới ngày ấy qua những bản dịch của Đào Xuân Quí. Ông dịch thơ của các nhà thơ Tây Ban Nha, Mỹ Latin, thơ của những cây đại thụ ngày ấy còn rất mới mẻ với độc giả miền Bắc như Pablo Neruda, Langston Hughes, và đặc biệt là Tagore.

            .... Để hiểu một con người không chỉ nhìn bề ngoài của họ. Và tôi hiểu, Đào Xuân Quí, qua nhân cách của mình, đã thụ hưởng được rất nhiều từ tinh thần của thơ thế giới mà ông là dịch giả.

            Thanh Thảo





            Cung cách của bé

            Nếu bé muốn thì ngay bây giờ bé có thể bay lên tận trên trời.
            Không phải tự nhiên mà bé không chịu rời bỏ chúng ta.
            Bé thích đặt đầu mình vào trong lòng mẹ.
            Và mắt bé không chịu rời xa mẹ bao giờ.

            Bé biết trăm nghìn cách nói ra những lời khôn khéo,
            Nhưng trên mặt đất này
            Mấy ai đã hiểu được ý nghĩa của những lời ấy đâu.
            Không phải tự nhiên mà bé không bao giờ muốn nói.
            Cái điều bé thích nhất là được học những lời nói của mẹ nói ra
            Từ trên đôi môi của mẹ.
            Chính vì vậy mà bé có vẻ ngây thơ đến thế!
            Bé có hàng đống vàng, đống ngọc,
            Thế nhưng bé đã đến mặt đất này
            Như một kẻ ăn xin
            Không phải tự nhiên mà bé đã đến, cải trang như vậy.
            Cậu bé ăn xin, trần truồng, yêu mến này
            Muốn làm ra thảm hại vô cùng
            Để có thể đến xin cả kho báu tình thương của mẹ.

            Trên mảnh đất của vầng trăng non bé bỏng
            Bé tự do không hề bị ràng buộc chút nào.
            Nhưng không phải tự nhiên mà bé không cần đến tự do
            Bé biết rằng trong góc nhỏ trái tim của mẹ
            Có chứa một niềm vui vô tận, vô cùng
            Và được ghì, được ôm chặt trong cánh tay thân yêu của mẹ
            Còn dịu dàng hơn tất thảy tự do.

            Bé không bao giờ biết khóc.
            Bé sống trong một nơi hạnh phúc tròn đầy.
            Không phải tự nhiên mà bé lại thích để cho dòng lệ chảy.
            Mặc dầu với nụ cười trên khuôn mặt thân yêu của bé
            Bé có thể gây được trong lòng mẹ một niềm yêu mến thiết tha.
            Thế nhưng những tếng khóc nhỏ do những nỗi buồn thơ trẻ
            Đã dệt nên một sợi dây chung của lửa tình thương và của nỗi xót xa.

            Đào Xuân Quý dịch




            Baby's Way


            If baby only wanted to, he could fly up to heaven this moment.
            It is not for nothing that he does not leave us.
            He loves to rest his head on mother's bosom, and cannot ever bear to lose sight of her.

            Baby knows all manner of wise words, though few on earth can understand their meaning.
            It is not for nothing that he never wants to speak.
            The one thing he wants is to learn mother's words from mother's lips. That is why he looks so innocent.
            Baby had a heap of gold and pearls, yet he came like a beggar on to this earth.
            It is not for nothing he came in such a disguise.
            This dear little naked mendicant pretends to be utterly helpless, so that he may beg for mother's wealth of love.

            Baby was so free from every tie in the land of the tiny crescent moon.
            It was not for nothing he gave up his freedom.
            He knows that there is room for endless joy in mother's little corner of a heart, and it is sweeter far than liberty to be caught and pressed in her dear arms.

            Baby never knew how to cry. He dwelt in the land of perfect bliss.
            It is not for nothing he has chosen to shed tears.
            Though with the smile of his dear face he draws mother's yearning heart to him, yet his little cries over tiny troubles weave the double bond of pity and love.

            Tagore
            Đã chỉnh sửa bởi Photo; 21-10-2011, 05:38 AM.

            Comment

            • #7

              Thơ viết về trẻ em của Tagore



              Cội Nguồn

              Cái giấc ngủ đậu lên trên mắt bé,
              Có ai biết nó từ đâu đến không ?
              Vâng, có tiếng đồn rằng nó ở trong một làng tiên
              Giữa những bóng của rừng cây râm mát
              Có những đàn đom đóm sáng soi
              Có hai nụ vui rụt rè, lơ lửng
              Giấc ngủ đã đến từ những nơi đó
              Để hôn lên mắt bé.

              Nụ cười thấp thoáng trên môi khi bé ngủ
              Có ai biết nó sinh ở nơi nào ?
              Vâng, có tiếng đồn rằng có một ánh trăng xanh xao, non trẻ
              Đã chạm vào vành của một đám mây mùa thu sắp sửa tan đi
              Và nụ cười đã sinh ra lần đầu tiên ở đó
              Trong giấc mơ của một buổi sáng đầm sương-
              - Cái nụ cười thấp thoáng trên môi khi bé ngủ.

              Sự tươi mát dịu dàng, mềm mại nở trên chân tay của bé
              Có ai biết nó được giấu kín ở nơi nào lâu thế ?
              Vâng, khi người mẹ còn là một cô gái trẻ
              Thì nó đã nằm trong trái tim người
              Làm một bí ẩn của tình thương ngọt ngào và lặng lẽ -
              Sự tươi mát dịu dàng, mềm mại nở trên chân tay của bé.

              Đào Xuân Quý dịch







              The Source

              The sleep that flits on baby's eyes--does anybody know from where it comes? Yes, there is a rumour that it has its dwelling where, in the fairy village among shadows of the forest dimly lit with glow-worms, there hang two shy buds of enchantment. From there it comes to kiss baby's eyes.

              The smile that flickers on baby's lips when he sleeps--does anybody know where it was born? Yes, there is a rumour that a young pale beam of a crescent moon touched the edge of a vanishing autumn cloud, and there the smile was first born in the dream of a dew-washed morning--the smile that flickers on baby's lips when he sleeps.

              The sweet, soft freshness that blooms on baby's limbs--does anybody know where it was hidden so long? Yes, when the mother was a young girl it lay pervading her heart in tender and silent mystery of love--the sweet, soft freshness that has bloomed on baby's limbs.

              Tagore

              Comment

              • #8

                Thơ viết về trẻ em của Tagore




                Căn Nhà

                Tôi đi một mình trên đường qua cánh đồng trong lúc hoàng hôn che giấu ánh vàng cuối của mình như một kẻ keo kiệt.

                Ánh sáng ban ngày chìm sâu hơn và trong bóng tối, và mảnh đất bị bỏ hoang, sau mùa gặt, nằm lặng yên.

                Đột nhiên, tiếng hát lanh lảnh của một cậu bé vươn lên bầu trời.

                Cậu bước qua bóng tối mà không ai trông thấy, chỉ để lại dấu vết bài hát mình xuyên qua sự im lặng của buổi hoàng hôn.

                Làng cậu nằm ở cuối bãi đất hoang, phía sau cánh đồng mía, ẩn trong bóng tối những câu chuối và cây cọ thanh mảnh, cây cocoa và cây mít xanh đậm.

                Tôi dừng lại một lát trên con đường cô đơn dưới ánh sao, và thấy trải ra trước mắt một miền đất u tối với hai cánh tay bao quanh vô số những căn nhà. Bên trong những căn nhà đó là những chiếc nôi, giường, trái tim của mẹ và đèn dầu buổi tối, và những cuộc đời trẻ trung sống vui tươi mà không biết tới những giá trị chúng tạo ra cho thế giới.

                Vũ Hoàng Linh dịch





                The Home

                I paced alone on the road across the field while the sunset was hiding its last gold like a miser.

                The daylight sank deeper and deeper into the darkness, and the widowed land, whose harvest had been reaped, lay silent.


                Suddenly a boy's shrill voice rose into the sky. He traversed the dark unseen, leaving the track of his song across the hush of the evening.


                His village home lay there at the end of the waste land, beyond the sugar-cane field, hidden among the shadows of the banana and the slender areca palm, the cocoa-nut and the dark green jack-fruit trees.

                I stopped for a moment in my lonely way under the starlight, and saw spread before me the darkened earth surrounding with her arms countless homes furnished with cradles and beds, mothers' hearts and evening lamps, and young lives glad with a gladness that knows nothing of its value for the world.


                Tagore

                Đã chỉnh sửa bởi Photo; 01-11-2011, 09:55 AM.

                Comment

                Working...
                X
                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom