• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Truyện Tình !!

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Truyện Tình !!

    EM LÀ TÌNH YÊU CỦA ANH

    Qua làn nước mắt hạnh phúc nhạt nhoà, Thu chợt nhận thấy vầng trăng đêm nay thật đẹp.
    Ngày Hà dẫn anh về và giới thiệu là bạn cùng công ty, Thu đã sững sờ khi chạm phải một ánh nhìn đầm ấm, hiền dịu trên khuôn mặt cương nghị, rắn rỏi rất đàn ông của người con trai ấy. Nhưng rồi sự mặc cảm về cái chân phải tật nguyền gần như là bại liệt, di chứng của một trận ốm léo dài hồi nhỏ đã cướp đi nốt chút tự tin nhỏ nhoi còn sót llại trong Thu khi đối diện với anh. Phải công nhận rằng Hà đẹp, một nét đẹp rực rỡ của đoá hoa đến kỳ khoe hương sắc. Chính vì vậy mà quanh cô luôn dập dìu ong bướm vây quanh. Còn thu, khách quan mà nói thì cô có vẻ đẹp không kém gì Hà, tính nết lại thuỳ mị, đoan trang, nhưng… Phải, chỉ tại cái chữ “Nhưng” ấy mà cho đến tận bây giờ, khi đa số bạn bè cùng trang lứa đều đã yên bề gia thất, Thu vẫn chưa từng biết đến hương vị ngọt ngào của tình yêu.

    Hà thường không giấuThu chuyện gì, kể cả những điều thầm kín trong tình cảm riêng tư. Do vậy, Thu biết được rằng, anh đã cảm mến Hà từ lâu, song trái tim em gái cô vẫn chưa hề rung động. Hà vẫn nói với Thu mỗi khi hai chị em ở bên nhay “Anh ấy là người tốt, sống có trách nhiệm, em không chê trách gì cả nhưng con tim lại có những lý lẽ riêng của nó mà lý trí thì không thể bắt tuân theo”. Anh thường đến nhà vào mỗi tối cuối tuần. Đôi lúc, trong khoảng thời gian này, Hà vẫn đang say sưa với đám bạn ở một cuộc vui nào đó. Và Thu là người tiếp chuyện anh. Sự cởi mở cộng với cách ứng xử khéo léo tế nhị nơi anh đã khiến những ngại ngùng ban đầu dần qua đi, những mặc cảm, tự ti cũng không còn là nỗi ám ảnh quá lớn mỗi khi Thu giáp mặt anh. Càng ngày, Thu càng nhận ra rằng dường như tình cảm mà cô dành cho anh vượt qua giới hạn tình bạn thông thường. Anh là người con trai duy nhất ngồi nghe Thu tâm sự hàng giờ không biết chán, là người duy nhất mà Thu có thể cảm nhận được sự một sự chia sẻ, sự thông cảm và trên hết là một sự động viên khích lệ mỗi lần cô nhìn váo ánh mắt ấm áp của anh. Lần đầu tiên trong đời, cuộc sống lặng lẽ của Thu bị xáo trộn mạnh mẽ bởi một người con trai. Những trang nhật ký nhật ký của cô đầy ắp hình ảnh anh. Anh đã đem đến cho Thu một sức sống mới từ những chân ly giản đơn, những ước mơ bình dị… Song cuộc đời lắm nỗi éo le. Khi Thu tự biết rằng mình đã yêu anh thì cũng là lúc cô cảm thấy dằn vặt một cách ghê gớm. Anh đến là vì Hà và tuy em gái cô hiện giờ chưa dành tình cảm đặc biệt cho anh nhưng với thời gian, ai dám chắc là hai con tim của đôi trái tim trai tài gái sắc này không thể hoà chung nhịp đập. Vả lại, Thu luôn nghĩ tình yêu của mình đơn phương và có lẽ, bởi “qua sông phải lụy đò” nên anh mới chịu ngồi lắng nghe và an ủi Thu mà thôi. Một làn gió mát rượi từ dưới sông thổi lên khiến Thu bừng tỉnh. Như chợt nhớ ra điều gì, Thu ngồi dậy và gắng đứng lên, đi từng bước một, chậm chạp song vững chắc. Từ hơn tháng nay Thu vẫn kiên trì tập luyện, một bài thuốc đã mang lại cho cô niềm hy vọng lớn lao. Giờ đây, mỗi khi di chuyển trên đoạn đường ngắn, Thu thường cố không dùng nạng gỗ, vật đã đeo đẳng cô suốt hơn mười năm qua. Tập được một lúc, Thu thấy thấm mệt song vẫn chưa giám về nhà bởi cô sợ, sợ trái tim mềm yếu của mình lại thêm tổn thương khi đối đối mặt với anh trong hoàn cảnh naỳu. Từ trong thâm tâm, Thu luôn cầu cho anh và em gái mình được hạnh phúc bên nhau nhưng không hiểu sao, mỗi lần nhận được những ánh nhìn ấm áp từ nơi anh, Thu vẫn thấy cõi lòng thổn thức…
    “An Thu, vậy là anh đã tìm thấy em!”. Giật mình, Thu quay lại, bủn rủn cả người. Anh đã ở sau cô tự khi nào. Cái chân phải tật nguyền và cả cái chân trái còn nguyên vẹn bỗng nhũn ra, không nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Thu chới với trong cơn tuyệt vọng. Anh lao đến đỡ cô, lặp lại câu nói ban đầu trong hơi thở gấp gáp “Cuối cùng thì anh cũng tìm thấy em”. Một cách vô thức, Thu tựa vào vòm ngực vạm vỡ của anh mà khóc như mưa, khóc vì những gì cô đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Rồi Thu chợt khựng lại, kiên quyết đẩy an ra và cố lấy giọng bình thản “Anh nên tôn trọng tôi, dù sao thì tôi cũng là chị gái của Hà, người mà anh theo đuổi”. “Ai bảo em thế?”. “Vậy chứ không phải anh đến nhà tôi là vì Hà?”. Giọng của anh chợt trầm xuống, sâu lắng “Hà là niềm mơ ước của nhiều người nhưng biết làm sao được, tình yêu luôn đòi hỏi sự đồng điệu của hai con tim. Qua mấy lần tiếp xúc, anh có cảm giác một nửa của mình không phải là Hà mà chính là một người con gái hiền dịu mang tên AN Thu.” Thu run rẩy “Còn … còn Hà?”. “Em không phải băn khoăn, chính nhờ có Hà mà anh mới biết triền đê này là nơi tập luyện của em”. Phải mất một lúc lâu để trấn tĩnh, Thu mới nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh, thổn thức “Em đang mơ hay đang lạc vào một miền cổ tích nào đây!”. Anh khẽ khàng “Không, người ta có thể biến ước mơ thành sự thực em ạ!”
    Similar Threads
  • #2

    TÌNH YÊU KHÔNG BÁO TRƯỚC

    Ai cũng bảo Minh là người cẩn trọng và có nguyên tắc. Ngay từ ngày 16 tuổi cô đã lặng lẽ ngồi thu xếp cuộc sống riêng tư của mình bằng một bản kế hoạch dài. Vào những khi rảnh rỗi, Minh hay đem sự lập trình ra để kiểm tra và để hài lòng với những gì đã đạt được, đống thời cũng vạch ra hướng đi cho mục tiêu tiếp theo. Một lần kia, Hà, người bạn thân của Minh vô tình đọc đựơc một bản lập trình. Hà Thảng thốt : "Tính lại chuyện tình yêu đi, 26 tuổi mới mở lòng ra thì hơi muộn!". Vốn là người tự tin và có nguyên tắc Minh gạt đi, thì thầm bảo: "Không sửa chữa gì ! Đã tính thế thì sẽ như thế !".
    Cuối tháng 8, sau ngày sinh nhật Minh lần thứ 20, Hà chợt hỏi : "Theo như kế hoạch thì đây là thời điểm được đi làm thêm? ". Minh gật đầu, Hà bảo :"Đi", Hai đứa len lỏi qua những con phố ngắn và nhỏ hẹp. Cuối cùng, xe dừng lại ở một quán ăn nằm sâu trong một ngõ phố giản dị, bình yên. Quán có tên khá bất ngờ "Quán". Ngay từ ngoài cửa Minh đã nghe thấy văng vẳng, réo rắt một giai điệu vĩ cầm. Đi lòng vòng qua vài gian phòng nhỏ ấm cúng hai đứa bước vào quầy. Điệu vĩ cầm vụt ngưng lại. Hà giới thiệu nhanh chóng rồi bắt đầu cuộc thương thuyết. Minh ngồi co ro. Hai tay gầy guộc để buông lơi trên đầu gối. Từ ô cửa sổ phía sau nhìn ra , lại là mỗi con đường mới. Mưa đã bắt đầu rơi lộp bộp. Không khí oi nồng như tràn khắp đâu đây. "Công việc cũng khá đơn giản, cô chạy bàn từ 19 giờ tới 21 giờ hàng đêm. Bắt đầu từ ngày mai!". Anh ta nói chậm rãi, chính xác. Minh chạm khẽ hai tay vào nhau thở phào. "Vâng, ngày mai em tới".
    Tối của mùa thu. Bầu trời sạch sẽ, ấm áp và thoang thoảng mùi nhựa cây. Càng làm ở quán, Minh càng cảm nhận được không khí ở đây vô cùng đặc biệt. Những chiếc ghế vải xanh, mặt bàn xanh. Những tách cà phê yên tĩnh đượm nồng , dàn hoa leo ngoài ô cửa, giai điệu vĩ cầm với những bản nhạc ray rứt khó quên... Tất cả đều tạo cho người bước vào một cảm giác hài lòng và thanh thản. Một đôi lần tan học sớm , Minh ghé luôn qua quán. Ngồi thu lu hai chân lên ghế , Minh ngả người lọt thỏm về phía sau. Khi ấy dáng vẻ cô mảnh khảnh tô đậm một ấn tượng tươi tắn, sinh động. Và những lúc ấy , người chủ quán thôi không làm việc. Anh lặng lẽ đứng sau quầy bar quan sát cô gái nhỏ. Thoáng nghĩ về những ngày đã qua, Nguyên như thầm tự nhủ "Cuộc sống dạo này có vẻ thoải mái và dễ dàng hơn ".
    Gió mỗi ngày một trở về nhiều. Bầu trời về khuya đêm hay có những dải mây mờ ánh màu sâm sẫm. Trăng thu lành lạnh đến nao lòng. Những buổi đêm. Sau khi từ Quán bước ra Minh ra co ro kéo cao cổ áo và ngước nhìn bầu trời. Nguyên dắt xe ra giùm cô "Em không mệt chứ? ". Minh lắc đầu nhẹ nhè , mỉm cười. Kéo nhẹ tay ga , cô gái điều khiển chiếc scooter lao đi trong thành phố nhỏ. Một đôi khi qua quãng đường vắng vẻ. Minh ngoái đầu nhìn vào gương chiếu hậu. ở phía xa xa đằng sau, bóng dáng người chủ quán cũng âm thầm lướt đi trên phố, mắt người ấy lặng lẽ theo dõi Minh.
    Càng vào cuối thu, quán càng đông khách đến. Buổi tối những ngày nghỉ Minh hay về nhà muộn hơn. Một lần, sau giờ tan làm, trời bất trợt đổ mưa. Gió nhuốm lạnh bay mỏng manh. Nguyên đứng ngoài cửa quán nhìn mưa. Anh bất ngờ đề nghị : "Anh đưa em về nhé! ". Những con đường đầy mưa yên tĩnh. Chỉ có ánh sáng bền bỉ của ngọn đèn cao áp khuất sau lùm cây là chừng như nhảy múa. HỌ im lặng bên nhau. Khi gần tới nhà Minh, Nguyên bất ngờ đi chậm lại. Xuyên qua làn mưa là âm điệu ngập ngừng : "Sáng nay ở cơ quan, mọi người cứ cười anh mãi về chuyện kiếm tiền, quá tiết kiệm lời, quá khô khan nên đã rất lâu không hò hẹn cùng ai. Sau cùng, anh đã nói to trước đám đông khi nhận em là người yêu đấy !".

    Những buồi tối sauđó Minh nghỉ làm. Khôngđiđâuđược nữa. Hôm nào trời cũng mang mưa về. Ban ngày, màu của tađã biến sắc; vào buổi tối xen lẫnánhđèn vàng, trông mưa qua cửa kính càng lạ lùng hơn. Lấy lý do làbịốm. Minh xin nghỉ ở quán một tuần.
    Với tay rút vài quyển sách ra, Minh bập bõm dịch những đoạn văn dài. Những câu văn hiện ra không làm cho các ý nghĩ lộn xộn trong đầu dần thu xếp lại. Thảng đêm quá khuay, buông bút, ngẩng đầu nhìn ánh sáng bền bỉ mảnh mai của vầng trăng sau cơn mưa, một cảm xúc gợi nhớ lại trào dâng khi "Quán" ùa về. Khi ấy, mẹ Minh đã vô tình đẩy cửa bứơc vào. Bắt gặp cô con gái đang ngồi thừ người trứơc trang sách dịch. Bằng sự linh cảm kỳ diệu của người mẹ, bà khẽ đặt tay lên trán cô và hỏi nhỏ:"Làm sao thế hả con? đang ốm hay là đã yêu ai?"



    Hết tuần nghỉ, Minh vẫn chưa quay lại quán. Càng ngày khoảng trống về thời gian càng khiến Minh hay nghĩ về một vài câu chuyện vu vơ mà Nguyên hay kể cho cô nghe những khi rảnh rỗi. Một tối đi ra ngoài về muộn , Minh chợt thót tim khi bất chợt nhận ra có ai đó đi cùng chiều ở ngay phía sau cô. Hà qua nhà, không nói nhiều chỉ vu vơ bảo "Điều gì là hạnh phúc thì phải cần nắm gĩư, không nên lẩn tránh". Minh lặng thinh quay đi. Sang buổi đêm ngày thứ 8 của ngày bỏ việc, nửa đêm, chuông điện thoại của cô bất ngờ loé nhạc. Giọng Nguyên trầm vẳng lại "Em không ốm! " - "Vâng!" - Minh khẳng định điều đó. Rồi không đợi anh nói tiếp tục. CÔ bắt đầu nói chậm. CÔ kể cho Nguyên nghe về một vài thói quên tạo nên sự an toàn. Bản lập trình được đề cập tới. Cô không phủ nhận những lo sợ vu vơ về việc sẽ dẫn đến vỡ kế hoạch bằng một sự cố nào đó mà cô tiên cảm được về mối quan hệ giữa anh và cô. Đầu dây bên kia im lặng đến bất ngờ. Có lẽ đã quá quen thuộc với những gì trong trẻo, thẳng thắn, cẩn trọng của cô gái này, song chưa bao giờ Nguyên hết ngạc nhiên và ngỡ ngàng trước những điều mới mẻ mà anh cảm nhận đựơc từ cô. KHi giọng cô gái ngưng nghỉ, anh vẫn không nói gì. Lặng lẽ đặt ngựơc ống nghe xuống, Nguyên với tay lấy cây vĩ cầm đặt lên vai, và tấu lên một khúc dài, da diết. Nửa đêm hôm ấy cả thành phố ngủ rất say. Không một ai biết được có một điều bí mật là : qua đường dây điện thoại, đã có những hợp âm kể về sự khó hiểu tuyệt diệu của tình yêu.
    Vài ngày sau đó. Trong căn gác nhỏ tầng hai của một nhà trên con phố vắng. Một cô gái tên Minh đã lặng lẽ bật computer. trên màn hình, bản lập trình về các kế hoạch đựơc hiện ra. Ở đây hai chữ "tình yêu" đã đựơc xoá bỏ. Vừa nhấn tay chậm rãi vào nút Delete cô gái đã chợt nhận ra đựơc rõ một điều: "Với tình yêu, không ai có thể nói trước được một điều gì cả "


    Edited by: losuoi

    Comment

    Working...
    X
    Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom