• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Con ốc biển...

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Con ốc biển...


    Con ốc biển...

    Lâu nay, tôi đã hư cấu nhiều chuyện cổ tích để kể cho cô con gái của mình, hôm nay tôi thử hư cấu một chuyện cổ tích dành cho người lớn để kể với các bạn...

    Các bạn có nhớ không, có lần tôi nói rằng câu chuyện nào quá đẹp thì vẫn thường được bắt đầu bằng hai tiếng “ngày xưa”, nhưng mà hai tiếng “ngày xưa” để bắt đầu cho một câu chuyện lại không hề hứa hẹn sẽ là một chuyện thật dễ thương và êm đẹp đâu. Ngày còn bé, chắc các bạn vẫn nghe kể rằng: “Ngày xưa, có một bà tiên hiền hậu…”, “Ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp…”. Nhưng cũng có khi lại là: “Ngày xưa, có một mụ phù thủy…”. Và câu chuyện này xin được bắt đầu bằng câu: “Ngày xưa, có một con ốc biển…”.

    Ngày xưa, có một con ốc biển sống lạnh lùng và cô độc trong một hốc đá dưới đáy biển sâu, xa lánh tất cả, chỉ sống cho riêng mình. Thế giới của chiếc vỏ ốc chật hẹp, tối tăm được khép kín, ngăn cách với thế giới rộng lớn của đại dương đang rào rạt vỗ sóng bên ngoài.

    “Chả cần gì, trong chiếc vỏ ốc này cũng có đủ hơi hướng của đại dương rồi!”

    Ban đầu nó vẫn tự đắc như vậy. Năm tháng cứ trôi qua mải miết, đến một lúc con ốc phải hiểu rằng nó không thể tiếp tục ma mị mình được nữa. Không thỏa mãn với thế giới chung quanh, rồi cũng không thỏa mãn với chính bản thân mình, con ốc chỉ mong sao được sống một cuộc đời khác, cuộc đời mà nó tin rằng xứng đáng với nó hơn. Nghe con ốc cầu xin, vị thần biển nhìn nó bằng cái nhìn thương hại, nhưng rồi cũng đồng ý giúp con ốc toại nguyện.

    Con ốc biển bỏ cái hốc đá của mình, lên bờ và hóa thành… một chàng trai. Khó tin thật, nhưng chúng ta cũng không phải bận tâm thắc mắc bởi vì trong thế giới cổ tích thì những điều huyền hoặc như vậy đều có thể xảy ra. Tuy với vóc dáng con người, nhưng chàng ốc - từ bây giờ chúng ta hãy tạm gọi như vậy – vì vẫn là con ốc biển nên không thể sống được nếu không tiếp tục mang chiếc vỏ ốc bọc quanh người. May mắn là thần biển đã giúp cho chiếc vỏ ốc kỳ lạ đó trở nên vô hình dưới ánh sáng mặt trời. Người ta chỉ có thể nhận ra chiếc vỏ ốc đó nếu chạm vào người chàng ốc hoặc thấy chàng ốc vào lúc thiếu ánh mặt trời. Chàng ốc bắt đầu một cuộc đời mới, được mọi người tin cậy và quý mến, không ai ngờ rằng đó là một con ốc biển mang lốt người.

    Muốn che giấu để không bị phát hiện rằng mình đang giả dối thì chỉ có một cách duy nhất là tiếp tục giả dối. Chàng ốc ngày càng lún sâu trong tư thế đánh lừa mọi người để đạt được lòng tin của mọi người. Khi giao tiếp, bao giờ chàng ốc cũng phải giữ một khoảng cách cần thiết, không để ai đến quá gần, e rằng có thể bị người ta chạm vào và phát hiện ra chiếc vỏ ốc vô hình. Khi sắp tắt ánh mặt trời thì chàng ốc phải vội vã trở về phòng riêng vì sợ mọi người thấy ánh lân tinh của chiếc vỏ ốc lóa lên trong bóng đêm. Thời gian qua đi, trong mắt mọi người, chàng ốc vẫn được xem như là một con người chân chính.

    Lẽ ra điều bí mật của chàng ốc sẽ không bao giờ bị phát hiện, nhưng rồi một ngày kia chàng ốc yêu một người con gái. Mối tình đó trở thành nỗi nghiệt ngã vì chàng ốc phải dối lừa cả người yêu của mình. Càng yêu nàng bao nhiêu, chàng ốc càng phải giữ sự xa cách bấy nhiêu. Nhưng mắt người yêu là tấm gương soi trung thực nhất của mỗi con người. Trước ánh mắt đó, người ta khó lòng còn có thể giữ mãi được sự mơ hồ về những phẩm giá mà mình không có được.

    Đến một ngày, chàng ốc bị bệnh, cô gái tìm đến nhà thăm người yêu. Thấy chàng ốc nằm thiêm thiếp, thương quá, cô gái nhè nhẹ cúi xuống hôn lên trán người yêu thì kinh hãi nhận ra có chiếc vỏ ốc vô hình bao quanh người chàng ốc, thế nên cô gái hoảng sợ bỏ chạy. Chàng ốc đau khổ từ bỏ thế giới loài người, chạy lên một đỉnh núi đá đứng thẫn thờ. Trong một phút tuyệt vọng, chàng ốc lao người vào vách đá để đập nát chiếc vỏ ốc đáng nguyền rủa đó. Nhưng khi chiếc vỏ ốc vỡ tan ra thì chàng ốc cũng gục xuống và chết.

    Người ta kể rằng những vụn vỡ của chiếc vỏ ốc ấy bị gió cuốn đi rất xa và rơi xuống - hình như mãi đến bây giờ vẫn còn rơi. Những ai rủi ro bị một tí bụi vỡ của chiếc vỏ ốc ấy chạm vào người thì lại phải mang một chiếc vỏ ốc vô hình đi trong cuộc đời.

    Có khi chúng ta đã gặp những con người khốn khổ đó. Họ có một chiếc vỏ ốc vô hình thật to và kỳ quái chụp lên người. Đó chính là nỗi ám ảnh cay nghiệt, dằng dai suốt cả một đời. Họ là những kẻ hãnh tiến, sống thiếu lòng trung thực, luôn muốn tự khẳng định nhưng lại không bao giờ dám sống thật với mình. Đóng kịch với cuộc đời, có "diễn viên" nhập vai rất xuất sắc, có "diễn viên" diễn rất gượng gạo. Họ thật cô đơn, cả khi được yêu thương và tin cậy. Họ không có gì để thanh minh cho thái độ sống mòn dưới chiếc vỏ ốc, vậy mà cứ mãi ngại ngần chưa dám cởi bỏ chiếc vỏ ốc quá nặng trên lưng.



    Theo blog Huỳnh Thanh Luân
    Đã chỉnh sửa bởi Visaolaithe; 22-07-2011, 11:11 PM.
    Similar Threads
  • #2

    ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Visaolaithe View Post


    Con ốc biển...

    Lâu nay, tôi đã hư cấu nhiều chuyện cổ tích để kể cho cô con gái của mình, hôm nay tôi thử hư cấu một chuyện cổ tích dành cho người lớn để kể với các bạn...

    Các bạn có nhớ không, có lần tôi nói rằng câu chuyện nào quá đẹp thì vẫn thường được bắt đầu bằng hai tiếng “ngày xưa”, nhưng mà hai tiếng “ngày xưa” để bắt đầu cho một câu chuyện lại không hề hứa hẹn sẽ là một chuyện thật dễ thương và êm đẹp đâu. Ngày còn bé, chắc các bạn vẫn nghe kể rằng: “Ngày xưa, có một bà tiên hiền hậu…”, “Ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp…”. Nhưng cũng có khi lại là: “Ngày xưa, có một mụ phù thủy…”. Và câu chuyện này xin được bắt đầu bằng câu: “Ngày xưa, có một con ốc biển…”.

    Ngày xưa...

    Người ta kể rằng những vụn vỡ của chiếc vỏ ốc ấy bị gió cuốn đi rất xa và rơi xuống - hình như mãi đến bây giờ vẫn còn rơi. Những ai rủi ro bị một tí bụi vỡ của chiếc vỏ ốc ấy chạm vào người thì lại phải mang một chiếc vỏ ốc vô hình đi trong cuộc đời.

    Có khi chúng ta đã gặp những con người khốn khổ đó. Họ có một chiếc vỏ ốc vô hình thật to và kỳ quái chụp lên người. Đó chính là nỗi ám ảnh cay nghiệt, dằng dai suốt cả một đời. Họ là những kẻ hãnh tiến, sống thiếu lòng trung thực, luôn muốn tự khẳng định nhưng lại không bao giờ dám sống thật với mình. Đóng kịch với cuộc đời, có "diễn viên" nhập vai rất xuất sắc, có "diễn viên" diễn rất gượng gạo. Họ thật cô đơn, cả khi được yêu thương và tin cậy. Họ không có gì để thanh minh cho thái độ sống mòn dưới chiếc vỏ ốc, vậy mà cứ mãi ngại ngần chưa dám cởi bỏ chiếc vỏ ốc quá nặng trên lưng.



    Theo blog Huỳnh Thanh Luân
    Nửa đêm, chồng bảo vợ:
    - Em ạ, hôm qua vì không biết truyện cổ tích trẻ con anh đành phải kể chuyện cổ tích dành cho người lớn để con nghe!
    - Anh kể thể nào hả ?
    - Chuyện thế này: Ngày xửa, ngày xưa khi mà những người đàn ông luôn cảm thấy hạnh phúc với người vợ đảm đang, hiền dịu và đặc biệt nấu ăn rất ngon của mình...


    Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

    Comment

    • #3

      CON ỐC NHỎ MANG LINH HỒN CỦA BIỂN …




      CON ỐC NHỎ MANG LINH HỒN CỦA BIỂN …
      Chuyện rằng…


      Ngày xưa trên mặt đất chưa có biển xanh. Thần Tình yêu bấy giờ là người duy nhất cai quản cõi đời. Thần tặng cho tâm hồn mỗi con người thứ quý giá nhất: viên ngọc tình yêu. Khi con người đánh rơi viên ngọc của mình, nó sẽ tan thành trăm nghìn mảnh. Và mỗi mảnh hóa thành một giọt nước mắt mang hương vị của nỗi đau. Chúng không mất đi mà được thần tình yêu giữ lại để làm nên những viên ngọc khác. Biển từ đó ra đời…


      Thuở ấy biển chỉ có một mình. Tình yêu càng làm cho con người đớn đau, biển lại càng thêm mênh mông, càng thêm cô quạnh. Lúc đó, trên mặt đất đầy những dấu chân của tình yêu, người ta thấy một con ốc nhỏ bé và lạc lõng. Con ốc tội nghiệp loay hoay không tìm được cho mình một lối đi, chỉ biết trú sâu trong chiếc vỏ. Thần Tình yêu không còn viên ngọc nào để cho nó. Thế là người đưa nó về với biển.


      Biển từ đó bỗng biếc xanh, không phải vì phép nhiệm màu nào của thần Tình yêu, chỉ vì biển đã thôi một mình. Ngày ngày có con ốc nhỏ cạnh bên nghe biển hát…


      Một đêm buồn, biển nói với con ốc nhỏ rằng biển chẳng có gì cho riêng mình. Nước mắt của con người, tình yêu của con người làm nên biển. Biển không có tình yêu. Biển chỉ có tiếng hát – chỉ có linh hồn. Nhưng tiếng hát ấy, người ta chỉ nghe một khoảnh khắc nào đó trong đời, rồi quên. Và linh hồn ấy, biển có nhờ gió mang đi giữ hộ, nhưng gió mãi vui nên đã đánh rơi đâu đó giữa đất trời. Thế nên biển thấy mình vô nghĩa…


      Con ốc nhỏ nghe câu chuyện của biển, nó thương lắm…


      Rồi một ngày kia, biển gọi mãi, gọi mãi mà không thấy con ốc nhỏ trả lời. Thần Tình yêu bảo con ốc nhỏ đã ra đi. Biển ngỡ ngàng, con sóng ngày ngày tràn về rồi lại ra đi như chờ mong một điều gì… Biển buồn. Nhưng rồi biển cũng nguôi quên…


      Câu chuyện có lẽ mất hút vào hư vô, hay tan biến đi như những bọt biển, nếu không có một ngày…


      Một ngày, ở một nơi rất xa biển, có một cô bé nhặt được chiếc vỏ ốc nằm lẻ loi. Tình cờ cô bé áp chiếc vỏ ốc vào tai, và chao ôi… từ trong ấy có những thanh âm da diết vọng về.


      “Sao trong chiếc vỏ ốc này lại có tiếng hát của biển hở thần Tình yêu?” – cô bé tìm gặp và tò mò hỏi Người. Thần Tình yêu kể cho cô bé nghe câu chuyện về con ốc nhỏ. Ngày ấy, con ốc nhỏ đã thỉnh cầu với Người rằng hãy cho biển được giữ lại tiếng hát. Người bảo đó là điều không thể, trừ phi… Vậy là con ốc nhỏ từ bỏ linh hồn mình để được giữ linh hồn của biển. Nó phải ra đi thật xa. Và biển sẽ mãi mãi không bao giờ biết được…


      Con ốc nhỏ đã khóc thật nhiều, nước mắt của nó cũng không được trở về bên biển.


      Nhưng nó biết, giờ đây, biển đã có linh hồn, và rồi biển cũng sẽ có tình yêu.


      Chuyện rằng con ốc nhỏ vẫn ngàn năm mang theo linh hồn của biển…

      Trần Thị Ngọc Thủy

      Comment

      • #4

        CON ỐC VÀ GIẤC MỘNG...


        CON ỐC VÀ GIẤC MỘNG...


        Có một con ốc thích đi tu.

        Và nuôi mộng tu hành đã bao nhiêu năm...

        Không rõ...

        Chỉ vì ốc không nỡ rời xa cái vỏ đẹp đẽ và cái ngai trong kho báu cổ vật của mình...

        Ôi ! tâm hồn ốc chờ mãi chờ mãi ngày cái vỏ tự vỡ để được giải thoát...

        Đêm đêm người ta nghe ốc hát...

        Comment

        • #5

          Lời của không phải con ốc biển:
          "Tiền tài như phấn thổ
          Nhân nghĩa tựa thiên kim
          Con le le mấy thưở chết chìm
          Người tình bạc nghĩa kiếm tìm làm chi?
          "

          Comment

          • #6

            Giấc mộng ăn ốc luộc



            Có một người thích đi tu nhưng vẫn thích ăn ốc.

            Và nuôi mộng tu hành đã bao nhiêu năm... nhưng vẫn mê ăn ốc luộc chấm nước mắm gừng

            Không rõ... tại sao vẫn thích mùi thơm ốc luộc với xả

            Chỉ vì ốc không nỡ rời món ốc luộc và cái ngai trong kho báu cổ vật của mình... mà ngu gì, dù sao cái vỏ ốc đi đâu tìm cũng có mà lị...

            Ôi ! tâm hồn vì mê món ốc luộc nên chờ mãi chờ mãi ngày ... đau bụng

            Đêm đêm có người vẫn thường nhậu ốc luộc ... và ngâm thơ Haiku của Issa

            Yuzuki ya
            nabe no naka nite
            naku tanishi

            Trăng soi đáy nồi
            Một bầy ốc nhỏ
            Há mồm khóc than

            Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

            Comment

            • #7

              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post
              Giấc mộng ăn ốc luộc



              Có một người thích đi tu nhưng vẫn thích ăn ốc.

              ..............................

              Đêm đêm có người vẫn thường nhậu ốc luộc ... và ngâm thơ Haiku địa ngục của Issa

              Yuzuki ya
              nabe no naka nite
              naku tanishi

              Trăng soi đáy nồi
              Một bầy ốc nhỏ
              Há mồm khóc than

              Thêm món ốc hấp lá gừng vào :




              Nguyên liệu : Ốc nhồi 1,5kg, giò sống 300g, lá gừng 40 chiếc, gừng 1 củ nhỏ, nấm hương, bột nêm, tiêu bột, hành khô và dầu ăn.

              Cách làm :

              - Ốc rửa sạch, lấy thịt ốc ra bỏ túi phân và hoi trên đầu, bóp muối rửa sạch nhớt, thái hạt lựu.

              - Hành khô bóc vỏ, băm nhỏ phi thơm, nấm ngâm nước bỏ chân rửa sạch, thái nhỏ.


              - Gừng giã nhỏ, vắt lấy nước.


              - Trộn giò sống, ốc, nấm hương, hạt tiêu, bột nêm, hành, nước gừng bóc đều để 15 phút cho ngấm, vỏ ốc rửa sạch, vẩy khô.


              - Đặt lá gừng vào miệng ốc, nhồi cho đầy xếp vào nồi hấp chín, ăn nóng.

              Bạn có thể pha thêm một bát nước chấm như nước chấm ốc luộc ăn cũng rất ngon.





              Good Appetite



              ... và 5/54 bài haiku của Issa về con ốc :




















              Comment

              Working...
              X
              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom