• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

LỜI NGỎ TỪ CÕI TÂM LINH

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • LỜI NGỎ TỪ CÕI TÂM LINH

    Lời tựa

    "Trong cuộc đời, con người thường đặt ra nhiều kế hoạch, nhiều ước mơ. Nếu không đạt được theo ý nguyện, con người có thể phát điên vì đau khổ. Rất ít người hiểu được rằng thành công hay thất bại trong đời người đều do sự sắp sẵn của nhân quả nghiệp báo. Người này hạnh phúc sung sướng do những thành tựu đạt được, còn người kia đau khổ vì thất bại đều được an bài bởi luật nhân quả. Mỗi hành vi dù rất nhỏ, mỗi tư tưởng dù chỉ thoáng qua cũng không thể tránh khỏi nhân quả nghiệp báo...

    Tác giả nói rằng:"Chúng ta không mang bất cứ thứ gì theo bên mình khi chết đi, mà chỉ có tư tưởng và hành vi sẽ theo ta hết kiếp này sang kiếp khác".

    Có lẽ khi đọc hết cuốn sách này, bạn đọc sẽ hiểu rằng tác giả đã thấm nhuần triết lý về luật nhân quả, cho nên mỗi lời ông viết ra đều mong mỏi từng người trong chúng ta hãy biết yêu thương, biết trang trải lòng từ ái đến cho mọi người.

    Ông không ca ngợi một tôn giáo riêng rẽ nào, một đấng tối cao nào cả. Tôn giáo và đấng tối cao ông tôn thờ là một tôn giáo của lòng nhân ái, của tình yêu thương. Hiếm khi con người thấu triệt được điều này. Bởi vì như tác giả đã nói, chúng ta sợ hãi , chúng ta không đủ can đảm vượt qua chính mình. Chúng ta luôn mong chờ một bàn tay cứu vớt từ đấng tối cao. Chúng ta quên rằng không ai có thể cứu giúp chúng ta trừ chính bản thân chúng ta.

    Theo đạo Cơ Đốc thì chúng ta là những linh hồn đang trải nghiệm thân thể vật chất, cho nên bản chất tâm linh thật sự của chúng ta luôn ẩn sâu trong con người mình. Một bản chất thuần khiết khó có thể bị cuộc đời thân thể vật chất làm hư hại. Nếu chúng ta hiểu được qui luật này, chúng ta sẽ không dễ bị tổn thương vì hành vi hay lời nói của người khác, mà chỉ bị tổn thương do chính hành vi và lời nói của mình gây ra.

    Vậy thì chính bản thân chúng ta là tác nhân gây ra sự đau khổ cho mình, chứ không phải do người khác, và cũng không ai có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho chúng ta, ngoại trừ chính chúng ta là người tự tìm niềm vui thanh thản cho bản thân mình...

    Khi chúng ta có được niềm vui thật sự, chúng ta sẽ có một cuộc sống lạc quan, và rồi chúng ta cũng sẽ nhìn cuộc đời theo hướng tích cực hơn. Để tìm được một cuộc sống tốt như vậy không phải là đơn giản, nhưng đôi khi chỉ cần một chút cố gắng, cần một chút thời gian để đọc, để tìm hiểu cuộc sống thực tế của người khác được miêu tả sống động trong từng trang sách này, bạn đọc cũng có thể tự giúp cuộc đời mình thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn, để tự giảm bớt những phiền muộn xảy ra hàng ngày trong cuộc đời mình.Hy vọng bạn đọc sẽ tìm được niềm vui, niềm hạnh phúc thật sự khi đọc "Lời ngỏ từ cõi tâm linh".

    Chương 1
    SỰ KHỞI ĐẦU

    Bổn phận của chúng ta là học hỏi, và trở nên thánh thiện bằng sự hiểu biết. Chúng ta biết quá it...Chúng ta nên đến gần đấng Toàn Năng bằng sự hiểu biết của mình, rồi chúng ta có thể nghỉ ngơi. Sau đó chúng ta sẽ quay lại hướng dẫn và giúp đỡ người khác...

    Vì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nên tôi có đôi lời cần giới thiệu. Tôi, một người thầy thuốc được đào tạo theo truyền thống chuyên gia về tâm thần học, một con người luôn hoài nghi, nhân ra rằng đời người vô cùng to lớn, sâu sắc hơn nhiều so với cách đào tạo y học khắt khe của tôi. Tôi đã đạt được nhiều tiến bộ vào cái ngày định mệnh ấy, rồi từ đó đã khiến tôi có thêm niềm tin vào tôn giáo.

    Đưọc đào tạo thành giảng viên chuyên nghiệp từ các trường đại học Columbia và ngành Y của đại học Yale, nơi đó tôi đã trở thành bác sĩ nội trú, rồi trưởng khoa Tâm thần học. Tôi giảng dạy ở nhiều trường Y và mười một năm làm chủ nhiệm khoa Tâm thần học tại Trung tâm Y học Mount Sinai ở Miami, Florida. Lúc này tôi gặp Catherine, nhân vật mà tôi đã kể trong nhiều cuốn sách trước đây.
    ......
    Trích "Lời ngỏ từ cõi tâm linh" của tác giả Brian L. Weiss
    Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 24-02-2012, 02:42 AM.
    Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
    Có tiếng cười của những em thơ
    Có tiếng rên của những côn trùng
    Và tiếng than của trái tim bị hại
    Similar Threads
  • #31

    Sự trải nghiệm của Nancy có lẽ chứng minh được quá trình này.

    Từng người trong ngày thứ ba của buổi hội thảo tại viện Omega - Rhinebeck, New York, đều danh ngày nghỉ cuối tuần ở đồi Catskill, và tất cả đều cảm thấy rất thư giãn. Những chuyến du hành trở về quá khứ theo nhóm cúng phụ thêm vào tâm trạng yên lành.

    Nancy giản dị trong chiếc áo thun trắng quần soc màu be. Cùng với bốn người khác, cô xung phong du hành về quá khứ trước mặt cả nhóm đông người. Tôi chọn cô vì tôi có cảm giác cô sẽ có được lợi ích khi du hành riêng lẻ, lúc đó tôi có thể đặt câu hỏi và hướng dẫn quá trình rành mạch hơn. Tôi không thể nhận được sự phản hồi cá nhân trong những buổi thực hành cho cả nhóm người.

    Vì cô là người xung phong, không phải bệnh nhân, cho nên đợt thực hành này dự định để chứng minh phương pháp, không phải là buổi trị liệu. Tuy nhiên khi một người chìm sâu vào trạng thái tỉnh thức tập trung tích cực mà hoàn toàn thư giãn, thì bệnh tình thường xuyên hồi phục. Tiềm thức khong quan tâm đến ý đồ của tôi, miễn là nó được bảo vệ an toàn. Với Nancy, đây là cơ hội chữa lành vết thương, một tình huống học hỏi, và cơ hội bằng vàng như vậy không thể bị bỏ lỡ.

    Chúng tôi nói riêng với nhau một lúc, và tôi miêu tả thủ tục mà chúng tôi phải thực hiện. Tôi quyết định sử dụng phương pháp thu nạp nhanh chóng. Theo phương pháp này, chưa đầy hai mươi giây, tôi có thể đưa Nancy đi sâu vào trạng thái bị thôi miên.

    - Được rồi Nancy, như chúng ta đã bàn, đặt tay phải cô lên tay tôi, nhìn vào mắt tôi , rồi theo hướng dẫn. Có ổn không vậy?

    Cô nhanh chóng đồng ý.

    - Tốt. Tôi sẽ đếm đến ba. Khi vừa đếm đến ba, tôi ấn chặt bàn tây cô xuống. Cô sẽ cảm thấy bàn tay tôi giữ chặt lại. Cô cứ nhìn vào mắt tôi và nghe chỉ dẫn. Một... hai... ba.. Hãy nhíu mắt lại, nhắm lại, ngủ đi. Hãy nhắm mắt lại, nhắm lại, ngủ đi!

    Tôi vội vàng rút tay ra, và cô rơi ngay vào trạng thái xuất thần. Tôi đưa cô đi sâu hơn, theo vài phương pháp đào sâu thêm, rồi hỏi cô đang trải nghiệm điều gì.

    Yên lặng một lát, cô bắt đầu nói.

    - Lễ ban Thánh đầu tiên của tôi. Chúng tôi đang ngồi trong xe, ông tôi mua kem cho chúng tôi. Đó là ngày đặc biệt của tôi. Ai cũng quan tâm đến tôi, còn tôi thì rất háo hức.

    Cô cười rạng rỡ.

    - Cô mấy tuổi rồi?

    - Sáu tuổi.

    Cô trả lời không do dự chút nào.

    - Cô có thấy mình đang mặc gì không vậy?

    - Áo đầm trắng, giầy trắng có nơ cột gọn gàng đến mắt cá chân. Trông tôi rất xinh xắn, tôi rất phấn khích vì mọi người đều khen tôi đẹp.

    - Cô rất vui phải không?

    Tôi hỏi lại, dù câu trả lời rất rõ ràng.


    - Dạ.

    - Cô có nhìn thấy ai đang ở đó với cô không?

    Cái nhìn bằng mắt luôn luôn quan trọng.

    - Dạ có ông ngoại, mẹ và anh chị tôi.

    - Họ trông ra sao?

    - Họ trông... chúng tôi đang ngồi trong xe, đang chạy xe. Họ ngồi trong xe với tôi, bình thường, anh chị tôi ngồi ghế sau với tôi. Họ còn trẻ, họ khoảng... tôi không biết họ bao nhiêu tuổi.

    - Đây là giây phút hạnh phúc của cô. Có phải cô cảm thấy vui không?

    Tô hỏi điều này vì tôi nhìn thấy khoé mắt cô ngấn lệ.

    - Dạ.

    - Cô ứa nước mắt kìa, những giọt nước mắt hạnh phúc hay đau buồn vậy?

    - Tôi kích động quá.

    Vì biết đó là ký ức hạnh phúc, nên tôi quyết định rút gọn và di chuyển xa hơn về lại thời điểm chính xác.

    - Đó là ký ức tuyệt vời, và cô biết mọi thứ xảy ra sau đó. Một trí nhớ tốt. Cô mặc áo đầm trắng trông xinh xắn, mọi người đều chú ý đến cô. Tôi muốn cô giữ lại ký ức hạnh phúc này với sự cảm nhận tình yêu thương, thậm chí sau khi cô tỉnh lại. Có được không?

    Cô gật đầu vì đã thấm nhuần bài học yêu thương.

    - Cô sẵn sàng quay ngược lại xa hơn?

    Cô gật đậu lần nữa.

    - Chúng ta chỉ nhìn xem lúc đó điều gì xảy ra với cô, bất cứ điều gì. Tôi sẽ gõ lên trán cô và đếm ngược lại từ năm đến một. Quay lại, trước khi cô được sinh ra, trong bào thai nhìn xem co có cảm nhận được gì không.

    Sau một lát, cô bắt đầu kể:

    - Tôi đang bay bổng. Tôi cảm nhận được tình yêu. Mẹ tôi bị đau lưng. Tôi thấy mẹ đấm lưng.

    - Cô đưọc mọi người mong muốn. Cô cảm nhận được tình yêu, điều đó đang chờ đón cô.

    - Dạ. Có nhiều thứ lắm. Bận rộn quá. Tôi đoán.. họ đang... sẵn sàng.

    - Họ đang làm gì vậy?

    Tôi hỏi lại cho rõ.

    - Họ đang mô tả, và di chuyển mọi người.

    - Cô nhận thức được mọi chuyện à?

    Tôi hỏi lại vì quá ấn tượng với các chi tiết mà cô nhận thức được.

    - Dạ. Nhưng họ rất phấn khích. Đó là hoạt động tích cực.

    - Sao cô khóc?

    Tôi nhìn thấy cô ứa nước mắt.

    - Tôi không biết, tôi cảm thấy hạnh phúc.

    - Cô là đứa bé được mong đợi, cha mẹ cô đang trông cô chào đời. Quá tràn đầy tình yêu ở đó. Bây giờ chúng ta hãy đi đến giai đoạn cô đưọc sinh ra. Tôi sẽ đếm đến ba. Rất thoải mái, không hề đau đớn gì hết, nhìn xem cô được chào đón như thế nào, cảm giác của mọi người ra sao. Cô nhận thức được cái gì nào?

    - Mát mẻ.

    Cô nói, và rùng mình.

    - Mẹ tôi chưa tỉnh. Mẹ không có ở đó. Mẹ cũng không biết tôi có mặt ở đó. Chỉ có sự thờ ơ. Chỉ có một đứa bé khác. Bác sĩ và y tá đang làm việc của họ.

    Tôi cho rằng mẹ cô chưa tỉnh lại vì bị gây mê. Bác sĩ và y tá đang làm việc, Nancy không biết rằng khi họ làm việc họ không có nhiều xúc cảm.

    - Không phải tình yêu mà mẹ cô dàng cho cô hả?

    - Dạ, tôi đoán vậy.

    - Họ có quấn cô để giữ ấm không?

    - Tôi không thể nói được.

    Người cô run lên, cảm giác ớn lạnh trở nên nghiêm trọng hơn, do đó tôi quyết định đưa cô rời khỏi phòng sanh.

    - Thôi bây giờ tôi đưa cô rời khỏi cảnh tượng đó, cô sẽ thấy ấm lại. Làm ấm mình đi. Hãy bỏ quang cảnh đó đi, nếu thấy ấm rồi, thoải mái rồi, cô hãy thoát ra. Bây giờ cô sẵn sàng quay lại xa hơn, được không?

    - Dạ được.

    - Chúng ta chỉ du hành một lần nữa, dừng lại một lần nữa, rồi đi về xa hơn. Có thể cô sẽ nhớ lại một kiếp quá khứ nào đó. Khi tôi gõ lên trán cô và đếm ngược từ năm đến một. Cô hãy tập trung vào một hình ảnh hay cảnh tượng nào của kiếp quá khứ hiện ra nhé, nhớ để ý đến những chi tiết.

    Ánh mắt lấp lánh dưới hàng mi, cô nói:

    - Tôi đang ở trong một ngôi làng. Đó là trung tâm thị trấn, giống như chợ. Có nhiều hoạt động, nhiều người hò hét nhau, giống như cuộc đấu giá. Một cuộc đấu giá. Tôi đi qua, tôi không tham gia. Tôi là đàn ông, có râu quai nón. Có nhiều mùi thơm lẫn mùi hôi, không sạch sẽ chút nào.

    Cô đang quét lại hình ảnh đó, thu lại mọi chi tiết.

    Tôi cố gắng biết khoảng thời gian nào.

    - Khu chợ đó ra sao vậy? Ngươì đó ăn mặc thế nào? Nó ở ngoài trời hả? Người ta bán gì vậy?

    - Ngoài trời, giăng bạt. Đường sá khô ráo nhưng dơ lắm. Gà và rau quả, không có nhiều rau quả lắm. Người ta ...nhìn giống nông dân, đó là con phố vắng...

    - Trong một thành phố lớn hả?

    - Tôi nhìn thấy một bức tường. Bức tường chia ra từng khu vực khác nhau. Tôi muốn nói là Ai cập. Đúng rồi, đó là Ai cập.
    Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 01-04-2012, 07:06 AM.
    Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
    Có tiếng cười của những em thơ
    Có tiếng rên của những côn trùng
    Và tiếng than của trái tim bị hại

    Comment

    • #32

      Tôi nghi ngờ vùng đất đó bị chiếm đóng, bị xâm lăng, bị thay đổi biên giới.

      - Bây giờ chúng ta hãy đi đến đúng thời gian để nhìn xem người đàn ông gặp chuyện gì. Người đàn ông đi ngang qua đó. Người đàn ông có râu... chuyện gì đã xảy ra cho anh ta vậy. Hãy đi xa hơn, đến sự kiện có ý nghĩa trong đời cô, đời người đàn ông đó... khi tôi gõ lên trán cô ba lần. Cô có thể trải nghiệm và trong trạng thái xuất thần, cô vẫn có thể nói chuyện với tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

      - Một cuộc gặp gỡ. Anh ta có cuộc gặp gỡ với nhiều người. Anh ta rất quan trọng. Anh ta biết... anh ta nói với mọi người về những gì đang xảy ra ở nơi khác. Thay đổi, thay đổi... tôi không biết thay đổi cái gì. Người ta không muốn thay đổi.

      - Anh ta cảm thấy thế nào? Cô cảm thấy thế nào?

      Tôi tế nhị nói gộp chữ "anh ta" và "cô" để đẩy mạnh mối liên kết của cô với người đàn ông xa xưa này.

      - Anh ta lo lắng. Anh ta không chắc họ có muốn nhận lấy điều này.

      - Nhưng đó là thông tin quan trọng, sự thay đổi có cần thiết phải thực hiện không?

      - Anh ta biết mình phải nói với họ. Anh ta không thể nói. Anh ta được lệnh phải nói với họ.

      - Tôi sẽ gõ lên trán cô để xem thử liệu cô có nhìn thấy thêm các chi tiết về việc anh ta phải nói không, phải thay đổi cái gì?

      - Tôi nhìn thấy bản đồ, tôi không nhận ra...

      Cô ngừng một lát, rồi tiếp tục:

      - Tôi cảm nhận một đội quân. Rất đông người đang tiến đến gần. Tôi nghĩ chúng đang cướp đoạt mảnh đất này. Tôi nghĩ chúng đang đến gần, cho nên tôi muồn kêu gọi mọi người hãy chuyển đi, nếu không họ sẽ bị đuổi đi. Còn nếu họ không đi thì họ phải chiến đấu.

      - Cô giữ vai trò gì trong đó? Cô thuộc phe nào? Cô phải hoàn thành việc gì vậy?

      - Tôi nghĩ mình thuộc phe khác. Tôi đang cảnh báo họ. Hầu như tôi là gián điệp. Họ đều cho rằng tôi đang giúp họ, nhưng thực ra, tôi cố gắng giữ hoà bình giữa hai bên.

      - Đó là điều tốt để tránh chiến tranh xảy ra. Điều này thật quan trọng, nhưng quá nguy hiểm cho cô.

      - Tôi thấy sợ.

      Tôi có thể nhìn thấy sự lo lắng hiện trên nét mặt Nancy. Tôi đưa cô đi xa hơn, đến đúng thời gian.

      - Hãy tiếp tục đi đến lúc đó, nhìn xem cái gì xảy ra với cô. Đây là tình huống nhạy cảm và nguy nan. Cô đang sợ. Một đội quân đang tiến đến, cô là người báo trước chuyện này, cố gắng thực hiện công việc theo cách hòa bình, do vậy không có chiến tranh, vì cô không biết cách nào để người dân ở đó đi theo. Nhưng hãy đi tiếp xem chuyện gì xảy ra ... chuyện gì xảy ra với người dân và mảnh đất đó.

      - Tôi đang ở trong sa mạc. Tôi đã ra khỏi khu vực đó. Tôi phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Họ đang bắt đầu tự đánh nhau. Có người tin tôi, có người không tin. Ngay lúc tôi biết họ nhận được lời nhắn của tôi, tôi rời khỏi nơi đó lập tức. Tôi đang tiếp tục di chuyển. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, một nơi chưa biết đến. Tôi chỉ đang đi, giữa sa mạc, một mình.

      - Cô già lắm không?

      - Tôi chưa già lắm ...

      Cô trở nên yên lặng, và tôi đợi. Cuối cùng tôi phá vỡ sự yên lặng.

      - Chúng ta hãy tiếp tục đi tới cuối cuộc đời đó xem sao. Một điệp viên, một trinh sát, người đưa tin. Hãy đi tiếp đến cuối đời, khi tôi gõ lên trán cô, và ngay phút giây đó, hãy nhìn xem chuyện gì xảy ra.

      - Tôi đang ở nhà của một người bạn. Tôi sắp chết, tôi cảm thấy thanh thản.

      Khuôn mặt cô phản chiếu sự an lành.

      - Cô có nhìn thấy người bạn không?

      - Tôi cảm nhận được có họ, những người bạn rất tốt. Đó là người đàn ông và người vợ. Họ chăm sóc tôi vào những giây phút cuối đời. Tôi rất già.

      - Như vậy cô đã sống sót qua cơn nguy hiểm. Cô sống cho đến già. Giờ đã đến lúc đi rồi, cô hãy thoát khỏi thể xác già cỗi, sắp chết. Ra đi để cảm nhận sự tự do và nguồn ánh sáng, niềm thanh thản. Hãy thoát đi và xét lại tâm trí cô có nhận được bài học gì trong cuộc đời đó không. Một cuộc đời rắc rối, quan trọng, đầy gian khổ? Cô đã học hỏi được gì? Người đàn ông đó đã học được gì?

      Nancy đang nghiền ngẫm bài học.

      - Tôi phải hy sinh. Niềm hạnh phúc của tôi không quan trọng. Tôi có việc lớn hơn. Tôi phải rời khỏi nhà và cứu giúp người khác.

      - Nhiệm vụ gì vậy?

      - Dạ, rất đáng già, rất tốt. Tôi phải hy sinh.

      - Giúp mang lại hòa bình, hoặc ít ra cũng tránh được chiến tranh theo cách nào đó, phải không?

      - Dạ, tôi cho là vậy. Thật sự,tooi không bao giờ biết rõ.

      - Vì cô đi tiếp đến một nơi khác?

      - Dạ, tôi chuyển đi và không nghe lại tình hình về vùng đất đó nữa.

      - Rất tốt. Hãy tạo ra mối liên kết với kiếp sống hiện tại của Nancy trong tâm trí cô. Cô đã đêm gì về từ kiếp sống đó cho kiếp này, mang gì về cho cuộc sống của Nancy? Nguyên tắc sống, uy tín, lòng thương cảm, ý thức với nhiệm vụ mà anh ta phải thực hiên? Hãy nhìn mối liên kết và điều mà cô đã học hỏi được từ đó... sức mạnh của anh ta. Chỉ mang vào cuộc đời hiện tại, không cần phải kể với tôi. Đó là chuyện riêng của cô.

      Chúng tôi chờ đợi. Tôi biết được khi nào cô sẽ hoàn tất công việc này.

      - Tốt rồi. Cô sẵn sàng trở về chưa?

      - Dạ, rồi.

      - Được. Tôi sẽ đánh thức cô trong vài giây bằng cách nhấn lên một điểm giữa lông mày. Khi tôi nhấn lên, cô có thể mở mắt. Cô bị đánh thức, ngay đây, nhưng cô nhớ rõ mọi thứ, hoàn toàn điều khiển được thân thể và tâm trí.

      Cô mở mắt từ từ, đôi mắt ngây dại. Cô vừa quay về sau trạng thái xuất thần, một chuyến du hành dài.



      .............................
      Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 03-04-2012, 01:12 AM.
      Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
      Có tiếng cười của những em thơ
      Có tiếng rên của những côn trùng
      Và tiếng than của trái tim bị hại

      Comment

      • #33

        - Tốt quá. Chào mừng cô trở về. Cô cảm thấy thế nào? Cuộc trải nghiệm đó ra sao?

        - Tôi cảm thấy như tôi đang quan sát điều gì mà tôi chưa từng trải qua, mặc dù tôi đã trải qua. Rất khác lạ.

        - Một cảm giác mãnh liệt?

        Cô gật đầu.

        - Rất mãnh liệt. Tôi biết có điều quan trọng ở đó, nhưng tôi không hiểu chuyện gì quan trọng lúc đó, cho đến khi tôi nhìn lại, và rồi tôi nhận ra rằng mọi thứ đều được thực hiện theo cách đã định sẵn.

        - Cô đang ký ức về thời thơ ấu, buổi lễ, áo đầm trắng, và cảm xúc đặc biệt phải không? Cô có anh chị mà cô thường không để ý đến.

        Năm anh chị em trong gia đình bảy người.

        Cô nói rõ hơn.

        - Vì vậy cô không quan tâm đến mình nhiều. Đúng không, dù đó là ngày hạnh phúc của cô?

        - Dạ, đúng vậy. Ngày đó tôi giống như nữ hoàng.

        Cô trả lời trong sâu thẳm, nhớ lại ngày lễ ban Thánh của cô.

        - Rồi cô quay về thời điểm được sinh ra, còn nằm trong bụng mẹ. Cô lại nhận thức được tình yêu, được chào đón, được chuẩn bị. Dù cô là đứa con thứ năm, cô vẫn được mọi người mong đợi. Cô cảm thấy khác biệt giữa bác sĩ và y tá, những người chỉ lo phận sự của mình, cảm nhận được tình ywwu của cha mẹ cô. Họ chuẩn bị chào đón cô.

        - Lúc đó tôi cảm thấy xa lạ, có vẻ như họ không có mối quan hệ gì với tôi, hay phấn khởi khi tôi có mặt. Đó là một lần sinh khác, họ phải chăm sóc người khác.

        Cô đang nói về những nhân viên y tế.

        - Rồi ký ức về người đàn ông râu quai nón trong sa mạc. Có lẽ là Ai Câp. hay Châu Á.

        Ánh mắt cô nhìn xa xăm, như gợi nhớ nhiều hơn.

        - Tôi nhìn thấy anh ta đi xuống con đường đồi vòng quanh, con đương đất dài, một bên là cánh đông. Anh ta đi một mình.

        Tô quan sát:

        - Anh ta chuẩn bị để những chiến binh không bị chết một cách vôi ích. Cố gắng hòa giải hơn là đánh nhau.

        Nancy biết nhiều hơn.

        - Tôi thật sự biết rằng dù anh ta sống đơn độc, nhưng anh ta không hề cô đơn, không bao giờ cảm thấy cô đơn. Tôi cho rằng có điều gì đó kết nối với mục đích này.

        - Tôi muốn cô nhìn xem mối liên kết với cuộc đời cô hiện nay. Chỉ nghĩ thôi, không cần nói ra, vì đó là chuyện riêng của cô. Cô có phiền không nếu có người hỏi cô một vài câu?

        Cô đồng ý. Khán giả đang say mê, và phải mất một lúc sau mới có người dám hỏi.

        - Chuyện xảy ra vào thời kỳ nào vậy?

        Nancy nghĩ ngợi một lát rồi trả lời:

        - Tôi không biết thời gian, nhưng tôi cảm nhận về cách ăn mặc có vẻ như trước Công nguyên, nhưng tôi không biết năm nào.

        Khi Nancy trả lời xong, tôi liên tưởng đến Catherine, bệnh nhân mà tôi đã kể trong cuốn Tiền kiếp và luân hồi, có thật không? Catherine cũng đã nhắc đến từ Công nguyên. Nhiều năm qua, cácnhaf phê bình đã mắng mỏ điều này cho là cái dạng mâu thuẫn tai hại. Họ hả hê cho rằng "Làm sao cô ta biết được trước Công nguyên, khi mà thời đại cổ xưa đó chưa hề có khái niệm về hai chữ "Công nguyên"? Giờ đây, Nancy cũng nói giống như vậy.

        Dĩ nhiên, câu trả lời rất đơn giản nếu bạn hiểu quá trình thôi miên và thời đại trong qua khứ. Trong thuật thôi miên, người đó là người quan sát cũng là người bị quan sát. Thực tế, nhiều người xuất thần nhìn thấy quá khứ như thể họ đang xem một bộ phim. Tâm thức của bạn luôn nhận rõ và quan sát những điều bạn đang trải nghiệm trong lúc bạn bị thôi miên. Mặc cho sự liên lạc nằm sâu trong tiềm thức, tâm trí bạn vẫn có thể bình phẩm, chỉ trích và phê duyệt. Đây là lý do tại sao người ta bị thôi miên và dính vào các hoạt động trong thời thơ ấu hay trong tiền kiếp mà vẫn có thể trả lời các câu hỏi của nhà trị liệu , nói bằng ngôn ngữ hiện đại, biết rõ các địa danh mà họ nhìn thấy, thậm trí biết được niên đại dù chỉ thoáng qua trong mắt hay tâm thức của họ. Họ có thể nhớ các sự kiện xảy ra lúc còn sơ sinh, như chúng ta đã chứng kiến, tuy họ vẫn nói bằng ngôn ngữ hiện đại một cách hoàn hảo. Tại sao? Bởi vì họ nhớ, chứ không phải họ trở lại thành đứa bé sơ sinh mà mất đi hếtmoij khả năng trí tuệ và cơ thể vật chất hiện thời.

        Nancy đang lắng nghe các câu hỏi từ thính giả.

        - Nancy có cảm giác về lý do tại sao cô đặc biệt chọn kiếo sống đó để trải nghiệm, chứ không phải bất cứ một kiếp nào khác? Hay tự nó đến với cô?

        - Tôi không biết tại sao kiếp sống đó lại đến với tôi. Tôi nghĩ rằng ở phần cuối là nói đến những gì tôi cần phải thực hiện trong kiếp hiện tại. Tôi cho đó là bài học có giá trị mà tôi phải biết, phải suy ngẫm. Có lẽ đó là những gì tôi thật sự cần được nghe và hiểu về cuộc đời cô độc.

        Tôi kết thúc phần này sau vài câu hỏi nữa. Vài ngày sau, Nancy gởi cho tôi một lá thư.

        "Công việc của ông đã tác động nhiều đến cuộc sống của chúng tôi. Cá nhân tôi đã trải nghiệm sự hình thành của uy lực từ khi tôi đọc những cuốn sách ông viết. Thậm trí tôi chưa kioj hấp thu hết cuộc trải nghiệm này, cho dù tôi đã hiểu hết lời gợi ý mà tôi đã nhận được và nhận thấy tầm quan trọng đó trong cuộc đời hiện tại. Tôi biết điều này sẽ có ảnh hưởng sâu sắc với cuộc sống của tôi vànhieeuf người chung quanh tôi.

        Cám ơn ông đã giúp tôi được giải thoát và biết được rằng linh hồn mình là bất diệt!"


        Nancy đã đạt được điều cốt yếu của chuyến du hành.



        ............................
        Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
        Có tiếng cười của những em thơ
        Có tiếng rên của những côn trùng
        Và tiếng than của trái tim bị hại

        Comment

        • #34

          MỖI NGÀY LÀ MỘT NIỀM VUI:
          BÀI HỌC CHO TRÁI TIM


          Đừng bao giờ sợ mạo hiểm. Chúng ta bất diệt. Chúng ta không bao giờ bị tổn thương.


          Đôi khi bài học có vẻ đơn giản và rõ ràng, tuy vậy, chúng ta phải học thuộc lòng, tận trong tâm trí, không phải chỉ bằng tri thức. Cuộc trỉa nghiệm trực tiếp thông qua những chuyến du hành có thể chỉ ra một con đường cho trái tim.

          Barbara đã trải qua cảm giác sâu sắc từng chi tiết trong một kiếp sống ở miền Nam nước Mỹ vào giai đoạn hai của thế kỷ thứ mười chín.

          Cô nhớ đã sống với mẹ cô trong một căn nhà to lớn màu trắng, một cuộc đời gian khổ mà họ phải chịu đựng do hậu quả của cuộc nội chiến. Cô nhớ lại sau đó là một khoảng thời gian hạnh phúc khi cô lập gia đình. Cô có hai đứa con, và sống ở một căn nhà khác.

          Tôi đưa cô đi đến những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời đó.

          - Tôi già rồi... tay tôi đã trổ đồi mồi.

          - Có ai ở chung quanh không?

          - Thằng con trai đang ngồi bên tôi... đứa con gái đang đứng ở đó, nó nhìn tôi buồn bã.

          Barbara lẩm bẩm:

          - Tôi không muốn nó buồn.

          Cô tắt thở, linh hồn thoát khỏi thể xác. Tôi hỏi:

          - Giờ thì cô cảm thấy thế nào?

          Cô trả lời hùng hồn:

          - Tốt hơn nhiều. Tôi có thể nhìn thấy các con trong phòng, nhìn thấy thân thể của người đàn bà đang nằm trên giường. Tóc bà ta trắng xóa, mặt nhăn nheo .... tôi cảm thấy bình yên ... thấy mình như đang bay đi.

          Cô đang tận hưởng nơi bình yên này. Trước khi đáng thức cô, tôi dặn cô hãy nhìn kỹ hai đứa con, liệu cô có nhận ra người nào đó trong kiếp sống hiện tại của Barbara không.

          - Tôi có cảm tưởng đúa con gái của tôi bây giờ là đứa cháu gái, tên nó là Rebecca... lạ thật... tôi thấy như có mối liên hệ giữa đứa con và đứa cháu hiện giờ.

          Tôi nhắc Barbara rằng chúng ta thường tái sinh lại cùng với những người thân quen, duy chỉ có vị trí trong mối quan hệ sẽ thay đổi. Đây cũng là bài học trong trạng thái thân thể vật chất.

          Sau khi thoát khỏi thân xác già nua, cô có thể ôn lại quãng đời đó, sự giàu sang lúc ban đầu, sự tàn phá sau cuộc nội chiến, và một đời sống gia đình hạnh phúc tiếp theo đó. Một bài học nổi bật hơn những bài học khác.

          Barbara nói một cách dứt khoát:

          - Hãy làm chậm lại và tận hưởng những điều mà chúng ta đang có.

          Một lần nữa, bài học này không chỉ áp dụng đặc trưng với cô mà với tất cả chúng ta.

          Có rất nhiều vẻ đẹp, rất nhiều lẽ phải và tình yêu chung quanh ta, mà chúng ta hiếm khi biết cách chú ý, biết cách thưởng thức. Đôi khi phải trải quá một bi kịch hoặc một mất mát to lớn chúng ta mới nhận ra điều này. Nhưng dường như chúng ta lại nhanh chóng rơi vào vết mòn cũ.


          Hãy ngồi thoải mái và nhắm mắt lại. Thở nhẹ nhàng và để mọi mệt mỏi buồn phiền rời xa tâm trí, thân thể bạn.

          Hãy nhớ đến lúc bạn khóc vì hạnh phúc. Có lẽ bạn giúp người khác một cách vô tư. Có lẽ một người nào đó vô tình giúp đỡ bạn. Có lẽ bạn đang đọc một cuốn sách hay xem một đoạn phim hoặc chứng kiến một cảnh tượng trong đó, con người đối xử với nhau bằng cả tấm lòng yêu thương.

          Hãy tận hưởng niềm vui. Trái tim bạn đang rộng mở. Bạn đã có một đầu mối vững chắc rằng sự biến đổi rất cần thiết để mang niềm vui, hạnh phúc và an lành cho cuộc đời mình.


          Ngươì ta biết rằng hạnh phúc xuất phát từ trong nội tâm thanh tịnh. Bạn sẽ không đạt được hạnh phúc kỳ diệu nếu một người nào khác thay đổi, và cho dù cả thế giới bên ngoài có thay đổi, mà chính là bạn phải thay đổi. Bạn phải nhìn thấy được viễn cảnh rộng lớn hơn. Người khác có thể chỉ ra con đường, đưa ra cho bạn nhiều phương cách, nhưng đó là những cái chung chung ai cũng có thể thực hiện được. Phần còn lại là tuỳ thuộc vào bạn.

          Hạnh phúc không có gì là sai trái, tội lỗi hay thực dụng cả. Bạn chưa thể tốt nghiệp từ ngôi trường thế gian này nếu bạn chưa biết đươc hạnh phúc là gì.

          Mẹ Teresa đã viết rằng:

          "Tôi tin chắc rằng nếu tất cả chúng ta đều hiểu lời vàng của Chúa - rằng Chúa là tình yêu vầ rằng Người đã tạo ra những điều vĩ đại cho chúng ta, yêu và được yêu. Rồi chúng ta sẽ yêu thương lẫn nhau cũng như Người đã yêu thương từng người chúng ta vậy. Tình yêu chân thật là sự ban tặng trước khi nó bị tổn thương. Không phải là chúng ta cho tặng nhiều đên mức nào, mà chúng ta đặt để tình yêu nhiều đến dường nào vào trong việc cho tặng đó.

          Hành động trong tình yêu là việc phụng sự nhân loại, và vì vậy hành động của tình yêu là hành động của hoà bình nhân loại. Đây chính là đời sống của nguyên tắc vàng.

          Hãy yêu thương lẫn nhau, cũng như Chúa đã yêu thương từng người trong chúng ta".


          Tôi không đồng ý với bà về vấn đề tình yêu chân thật là việc ban tặng cho đến khi nó bị tổn thương, bởi vì có rất nhiều niềm vui ki chúng ta dâng tặng cho người khác. Bất cứ sự tổn thương nào rồi cũng sẽ nhanh chóng đưọc xoa dịu. Tuy nhiên phần sau thật tuyệt vời, một trí tuệ thật thanh khiết. Nếu mỗi người trong chúng ta đều nghe theo lời nói đơn giản của mẹ Teresa thì bạo lực và chiến tranh sẽ tan biến, hào bình sẽ được tái lập trên khắp thế gian này.

          Về mặt tâm lý, trong nội tâm con ngươì vẫn tìm thấy sự bình an. Nỗi sợ có biến mất là nhờ vào tình yêu. Nếu không sợ hãi, chúng ta có thể hoàn thành những gì mà chúng ta phải hoàn thành khi có mặt trên thế gian này. Nếu không sợ hãi, chúng ta không cần phải bảo vệ bản thân. Chúng ta sẽ cởi mở tâm hồn mình với một tấm lòng yêu thương tràn đầy.

          Tôi đã từng điều trị một nhà đanh gôn chuyên nghiệp. Anh ta quá quan tâm đến những điểm số của mình. Càng lo lắng, anh ta càng bị mất điểm.

          Trong một buổi tập thiền tại văn phòng tôi, anh loại bỏ cái ngã của mình và hoà vào buổi chơi gôn. Anh chợt hiểu gôn như một phép ẩn dụ của cuộc đời. Buổi đánh gôn rung mạnh lên cùng với cuộc đời, làm cho cuộc đời thêm nhiều sinh khí.

          Tôi hỏi anh:

          - Anh đã học được điều gì?

          - Việc đánh gôn không để ý tôi có ghi điểm hoặc chơi hay dở ra sao. Buổi chơi gôn chỉ muốn tôi hưởng thụ niềm vui, cảm thấy hương vị và nét đẹp trong đó mà thôi. Điều mong ước lớn nhất của việc chơi gôn là được hài lòng và vui vẻ.

          Người đàn ông này đã có được bước tiến về mặt tâm linh đáng kể. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu anh ta đưa bài học đánh gôn vào bài học về cuộc đời, hẳn là học trò anh sẽ được lợi ích gấp đôi, và những bàn thắng của anh cũng sẽ rơi xuống như mưa.


          ...................................
          Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
          Có tiếng cười của những em thơ
          Có tiếng rên của những côn trùng
          Và tiếng than của trái tim bị hại

          Comment

          • #35

            SỰ NHẬN THỨC

            Bạn nên xem xét lai thói hư tật xấu của mình trước khi đi đến quyết định. Nếu không, những thói hư đó sẽ theo bạn hết kiếp này sang kiếp khác. Chỉ khi nào chúng ta loại bỏ hết những thói hư tật xấu thì chúng ta mới tích luỹ vốn sống trong cơ thể vật chất. Đấng tối cao cũng không thể làm gì giúp chúng ta được. Chỉ khi nào bạn tin rằng mình đủ sức mạnh để thông suốt những vọng tưởng phiền não, thì lúc đó mọi vọng tưởng phiền não này sẽ không gây rối bạn trong kiếp sau.


            Thầy dòng Tên và nhà tâm lý học Tony de Mello kể một câu chuyện về sự nhận thức, về chuyện bất ngờ nhận thức mà hàng ngày chúng ta đang ngủ quên.

            Một người cha phát hiện con trai mình ngủ đi ngủ lại quá giờ và sẽ bị trễ giờ đến trường. Ông gọi cửa phòng thằng con nhiều lần, nói lớn:

            - Dậy đi con, kẻo trễ giờ đến trường!

            - Con không muốn đi học!

            - Sao vậy?

            - Có ba lý do. Thứ nhất, trường học rất chán. Thứ hai, mấy đứa nhỏ cứ trêu ghẹo con hoài. Thứ ba, con ghét trường học.

            Người cha vặn lại:

            - Cha sẽ đưa ra ba lý do tại sao con phải đến trường. Thứ nhất, đó là bổn phận của con. Thứ hai, con đã bốn mươi lăm tuổi rồi. Thứ ba, vì con là hiệu trưởng!

            Vì vậy , hãy tỉnh thức và vượt qua vết mòn của cuộc đời. Hãy sống trong hiện tại, không sống trong quá khứ hay tương lai. Quá khứ đã qua, chỉ học hỏi rồi để mọi thứ qua đi. Tương lai thì chưa đến. hãy lên kế hoạch cho tương lại mà không phải bận lòng. Bạn sẽ phí thời gian và năng lượng nếu phải bận lòng với tương lai.

            Con đường dẫn đến sự nhận thức được mở rộng có lẽ bật ra trong lúc trải nghiệm chuyến trở về quá khứ. Có lẽ kinh nghiệm chuyển hoá cuộc đời dễ được tìm thấy hơn, nếu như nhà trị liệu linh hoạt và sẵn sàng chấp nhận một tâm trí ở mức độ cao để hướng dẫn cho những chuyến du hành trở về theo cách nhẹ nhàng, như vậy sẽ tốt hơn là theo đuổi lịch trình riêng của nhà trị liệu. Trưòng hợp đó giống như John vậy.

            John, người đàn ông có học ở tuổi trung niên, khi bị tôi thôi miên trước mặt hàng trăm thích giả tại buổi hội thảo ở Boston. Sự nhậ thức khiến thính giả trở nên yên lặng lạ thường, họ mong đợi và cố bám vào từng chữ, thấm vào vào sự nhận thức của tôi.

            Nhẹ nhàng, chầm chậm, tôi đưa John trở về đúng lúc. Cảnh tượng đầu tiên John thấy là buổi tiệc Giáng sinh. Lúc đó John năm tuổi. Anh ta rạng rỡ với niềm hãnh diện trẻ con khi nhìn thấy cảnh tượng sống động đó.

            - Tôi ccó thể nhìn thấy các ngưòi cô đang ở đó. Tôi mặc bộ đồ đầu tiên bằng vải flanen màu xám.

            Có vẻ như anh cảm thấy mình thành người lớn khi mặc bộ đồ đó. Anh nói tiếp:

            - Tôi thấy cây thông lấp lánh.

            Tôi yên lặng một lát, để anh thưởng thức giây phút đó, trải nghiệm nêìm hãnh diện và hạnh phúc. Rồi tôi đưa anh đi trở về xa hơn, trước khi anh được sinh ra.

            Lập tức anh kể:

            Chật chội quá! Tôi muốn duỗi thẳng ra.

            John bắt đầu lắc đầu qua lại, duỗi thẳng đôi chân, cẩn thận di chuyển đôi tay. Rồi anh ta chú ý đến ánh sáng làm anh dễ chịu. Tôi đưa anh qua khỏi đó, dù anh không cảm thấy khó chịu, nhưng tiếng ồn ào vẫn làm anh bực mình. John giải thích:

            - Nhiều người nói chuyện quá!

            Tôi hướng dẫn anh tách khỏi cảnh tượng sinh nở, tuy vẫn còn trong trạng thái bị thôi miên sâu. Tôi nói John hãy mường tượng đi qua một cánh cửa đặc biệt, tôi mong anh khôi phục lại ký ức của một kiếp quá khứ, nhưng anh không thực hiện. Thay vào đó, là một cuộc trải nghiệm về mặt tâm linh.

            John tìm thấy chính mình đang ở trong một khu vườn xinh xắn. Anh miêu tả ánh sáng đẹp kỳ lạ tràn ngập khắp vườn, ánh sáng truyền vào người làm anh cảm thấy thật an lành. Anh bắt đầu nhận thấy có rất nhiều trẻ em. Anh là người lớn hơn và là thầy giáo của đám trẻ đó.

            Anh quan sát thấy một con ngựa trắng bên cạnh, cụm từ "thuần khiết" vụt qua tâm trí anh. Một cây có tàng lớn đứng đơn độc bên phải. John nói rất chậm rãi, khoan thai. Từ ngữ không đủ miêu tả cảnh vật trải qua trước mặt anh, không đủ miêu tả nét đẹp của ánh sáng trong khu vườn.

            Tôi hiểu rằng anh đã nhận thức được nhiều hơn những gì anh có thể chia xẻ với chúng tôi. Tôi hỏi:

            - Anh dạy điều gì cho mấy đứa nhỏ vậy?

            Câu trả lời đầy bí ẩn, nhưng anh nói rất nhẹ nhàng và từ tốn:

            - Tôi dạy chúng cách chơi.

            Sau đó giọng nói anh trở nên chắc nịch, như thể chúng tôi trong hàng thính giả đều lầ học trò của anh vậy.

            - Chúng ta có thể luôn luôn ở đó! Chúng ta có thể luôn luôn ở đó!

            Giọng anh kéo lê, rồi yên lặng. Anh bắt đầu nói thì thầm, có vẻ như chỉ muốn một mình tôi nghe.

            - Niềm vui này... vẻ đẹp... sự nhận thức, khu vườn này trên trái đất luôn luôn ở đó, ngay bây giờ hay bất cứ lúc nào chúng ta lựa chọn. Nếu chúng ta chọn... nếu chúng ta nhớ lại như thế nào.

            Anh lại yên lặng, những giọt nước mắt vui mừng lăn dài trên má. John không hề muốn rời bỏ nơi đó, nên tôi để anh nghỉ ngơi một chút ở đó.


            ..............................
            Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
            Có tiếng cười của những em thơ
            Có tiếng rên của những côn trùng
            Và tiếng than của trái tim bị hại

            Comment

            • #36

              Những gì John dạy cho đám trẻ là Vườn Địa Đàng trên trái đất. Đó là điều có thể đạt được nếu chúng ta biết cách chọn lựa. Lời ngỏ từ cõi tâm linh của John rất mạnh mẽ. Chúng ta bắt đầu nhận thức về sự thật "khác", thậm chí trong tình trạng hiện tại, trong hình thái của cơ thể vật chất. Chúng ta có thể cảm thấy niềm vui thanh khiết, niềm an lạc, nét đẹp hoàn hảo ngay lúc này.

              Khi chúng ta vượt khỏi thể xác, chúng ta sẽ nhận thức giống như vậy, đến một nơi giống như vậy, chúng ta thực sự giống nhau.

              Sự quên lãng, sự vô tình có thể sẽ được đảo ngược lại. Chúng ta không cần phải chết, hoặc cận kề với cái chết mới nhớ lại, mới trải nghiệm lại. Những giọt nước mắt hạnh phúc của John vẫn còn ứa ra từ trong khoé mắt của anh.

              Cũng như tôi, anh đã nhận ra rằng sự thay đổi đã xảy ra trong cuộc đời mình, sự thay đổi từ trong trí tuệ quá mức trở thành một cuộc trải nghiệm có thật. Cánh cửa đã mở ra và không thể đóng lại, bởi vì cuộc trải nghiệm quá xác thực, đầy sức mạnh.

              Hai tuần sau đó, John viết cho tôi, miêu tả về những sự kiện đồng bộ đã chứng nhận cuộc trải nghiệm của anh chắc chắn hơn nữa. Biểu tượng của khu vườn xuất hiện khắp nơi, từ đĩa CD cho đến sách, các tập thơ, anh đều nghe thấy những lời miêu tả về nét đẹp của khu vườn giống như anh đã trải qua.

              Trong khoảng thời gian John trải nghiệm tại Boston, sự nhận thức của tôi cũng dần dần thay đổi.

              Chúng ta không nên quên lãng, chúng ta có thể gìn giữ sự nhận thức mà chúng ta là những sinh vật thánh thiện, những sinh vật biết vui, biết yêu thương, biết cảm thông, biết chọn sự an lạc cho cuộc sống.



              Chương bảy


              YÊU THƯƠNG VÀ LÒNG TỪ


              Tình yêu là câu trả lời tuyệt đối. Tình yêu không phải là sự trừu tượng mà là nguồn năng lượng thực sự, điều này tự bạn có thể tạo ra và gìn giữ. Chỉ yêu thôi, cảm thấy yêu, và hãy biểu lộ tình yêu.

              Tình yêu sẽ xua tan mọi nỗi sợ. Chúng ta không cảm thấy sợ hãi khi yêu thương.

              Vì mọi thứ là năng lượng. Tình yêu mở rộng mọi năng lượng. Tất cả đều là tình yêu thương.



              Phần lớn chúng ta không sống với cuộc đời mình như thể chúng ta nhận thức được bản chất tâm linh của chính mình. Chúng ta hành động cứ như chúng ta chỉ là những đối tượng vật chất, không hề có tâm hồn hay linh hồn gì cả. Về mặt khác, chắc hẳn chúng ta sẽ không làm những việc điên rồ như chúng ta vẫn đang làm. Hơn 90% trong số chúng ta tin rằng có đấng Tối Cao, có Thiên đương, và chúng ta sẽ đi đến một cõi khác khi chết đi. Tuy vậy, cách cư xử của chúng ta lại đi ngược với niềm tin này. Chúng ta đối xử với người khác thô lỗ, hung tàn. Chúng ta vẫn chấp nhận hành động diệt chủng và vẫn lao vào những cuộc chiến tranh liên miên. Chúng ta giết hại, tra tấn và cướp bóc. Chúng ta cứ tiếo tục hành xử theo cách ích kỷ, thô bạo.

              Sự sợ hãi đã ngăn chúng ta nhận ra bản chất có giá trị về mặt tâm linh. Những sinh vật có tâm linh như chúng ta phải nên thực hành lòng từ ái, khoan dung chứ không phải sự sát hại, cướp bóc.

              Nếu phải nghĩ đến từ ngữ thưởng phạt, bạn nên suy xét rằng bạn sẽ được thưởng nhiều vô kể do tư tưởng và hành động của yêu thương và lòng từ. Bạn sẽ bị phạt không kể xiết do tư tưởng và hành vi hung hăng thù hận. Mặc dù chúng ta không có vẻ hiểu rõ về điều này, chúng ta vẫn thường tìm thấy những biểu hiện tình yêu hơn là thù địch.

              Chúng ta có quá nhiều nỗi sợ. Chúng ta sợ bị từ chối, bị cười nhạo, bị làm nhục, bị cho là yếu đuối, ngu xuẩn. Thật ra, những nỗi sợ này rất vô lý. Chúng ta luôn được yêu thương và được bảo vệ. Chúng ta là những sinh vật có tâm linh trong biển cả tâm linh rộng lớn vô cùng.

              Tình yêu thương là nước trong biển cả mênh mông rộng lớn. Tình yêu là tuyệt đối và không có dấu chấm hết.

              Khi tôn giáo nói về bản chất của Thượng đế cũng đều đề cập đến tình yêu. Điều này là chân lý cho tất cả các tôn giáo và giúp chúng ta đoàn kết lại với nhau.


              Hai mục đích chính trong cuộc đời của chúng ta là sám hối và nội tâm thanh tịnh. Thông qua sám hối chúng ta muốn được giải thoát. Sám hối có ngụ ý đến việc giảm bớt nghiệp báo. Có nhiều cách sám hối. Khi chúng ta thoát được vòng tội lỗi, chúng ta đã cải tạo được định mệnh của linh hồn mình.

              Sám hối ở đây không theo nghĩa cứu rỗi trong đạo Cơ đốc hay ngữ nghĩa của bất cứ một tôn giáo, mà là quá trình giác ngộ và giải thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi. Sám hối là một quá trình từng bước, dẫn dắt một cách thanh tịnh đưa chúng ta về ngôi nhà tâm linh của chính mình. Khi được giải thoát, linh hồn này có thể chọn lựa cách quay trở lại một thân thể vật chất giúp linh hồn khác đi theo con đường cũ để được sám hối.

              Sám hối xuất phát từ tình yêu chứ không phải từ đau khổ.Khi trái tim ta tràn ngập tình yêu thương và tình yêu của chúng ta tuôn trào cho người khác, chúng ta đang trong quá trình sám hối. Chúng ta đã hoàn thành nghiệp lực xóa sổ những nợ nần của nghiệp cũ. Chúng ta được đưa đến cõi thiên đường, nơi đó có tình yêu tột cùng của các đấng thiêng liêng.

              Đạt đến nội tâm thanh tịnh riêng lẻ là chưa đủ. Sự trải nghiệm trong tu viện hay tu hành khổ hạnh là phương tiện đi đến mục đích không quan trọng lắm. Đạt đến trạng thái thanh tịnh khi ngồi trong hang động tại Tây Tạng thật là đáng khâm phục, nhưng đó chỉ là bước đầu mà bạn đạt được. Sống trong một thế giới trần tục đòi hỏi những hành động cụ thể như với tay ra giúp người khác giải thoát nỗi đau khổ, thấu hiểu và từ bi, chữa trị cho hành tinh này, dạy và học.

              Nếu chúng ta tham gia vào quá trình này, chúng ta sẽ đạt được nội tâm thanh tịnh, thậm chí cho dù chúng ta không có một giây phút rảnh rỗi ngồi nơi hang động.

              ...............................
              Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 06-04-2012, 02:32 AM.
              Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
              Có tiếng cười của những em thơ
              Có tiếng rên của những côn trùng
              Và tiếng than của trái tim bị hại

              Comment

              • #37

                LÒNG TỪ

                Albert Einstein đã từng tuyên bố: " Con người là một phần của vũ trụ, một phần bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Họ tự trải nghiệm, tư tưởng và cảm nhận của họ giống như điều gì đó bị tách khỏi phần còn lại, một kiểu ảo giác trong nhận thức. Ảo giác này là ngục tù của chúng ta, hạn chế những mong muốn cá nhân, và chỉ để vài người gần gũi yêu mến chúng ta mà thôi. Nhiệm vụ của chúng ta là phải thoát khỏi ngục tù đó, bằng cách mở rộng lòng từ để ôm cả thiêm nhiên và tất cả chúng sinh trong vòng tay."


                Tháng tám năm 1996, tôi đến Brazil lần đầu tiên. Tôi dành một khoảng thời gian giữa những con người lạ thường và những con người phi thường bằng da bằng thịt trong chính vùng đất tâm linh này, và tôi làm quen với Gheraldo, nhà xuất bản sách Brazil. Tôi đã viết về anh, bởi vì anh đã chứng minh nguyên tắc tình yêu bằng hành động.

                Một trong những ký ức về Brazil là khuôn mặt của một bé gái. Cô bé khoảng mười hai tuổi. Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt sáng lóng lánh và nghe cô cười khi cô và nhiều cô bé khác lao vút qua tôi đi đến chỗ làm.

                Tôi được Gheraldo đưa đến nhiều nơi đặc biệt. Anh và vợ, Regina, có công khởi xướng và duy trì một công trình cho các cô bé nghèo hèn tại ngoại thành Rio de Janeiro. Các cô bé vào trung tâm, kể cả những chung cư nhỏ, học nghề may thêu, làm tóc, đánh máy v v... Các bé kết hợp với nhau, lòng tự trọng được mở mang, thông thạo nhiều kỹ năng. Hạnh phúc và niềm vui của các bé tràn ngập khi chứng minh được với tôi là mình đã thạo việc.

                Tôi thật sự cảm động bởi năng lực tình yêu thương tại nơi đó và những cô bé đó. Gheraldo là ví dụ điển hình về tinh thần của người Brazil. Đây là người đàn ông thông minh và tinh tế, đã đưa tay giúp đỡ với rất nhiều tình yêu thương cho mảnh đất này, dân tộc này.

                Đây là lý do mà chúng ta có mặt trên thế gian. Học hỏi và vươn tay ra với đồng loại bằng cả tấm lòng từ ái rộng mở, mà không cần biết sẽ nhận lại điều gì cho cá nhân chúng ta. Khi tôi nhìn khuôn mặt rạng rỡ đáng yêu của cô bé đó, tôi biết Gheraldo đã thành công.

                Lòng từ, hòa hợp, quan tâm đến những người hàng xóm, và trách nhiệm chung của chúng ta không phải là vấn đền kinh tế. Đó là những khuynh hướng của trái tim và không thể bị luật pháp cản trở hoặc áp đặt từ bên ngoài mà là từ trong tâm hồn chúng ta.

                Trong khía cạnh này, hệ thống chính trị, kinh tế, cộng đồng quốc gia không quan trọng. Lòng từ và tình yêu thương phải được chia sẻ khắp nơi trên trái đất này. Chúng ta cho và nhận. Niềm vui sẽ hiện diện ngang nhau giữa cho và nhận. Khi tất cả cộng đồng đều từ ái và hòa hợp , khi tất cả đều có trách nhiệm và ân cần, chúng ta đã tái tạo một chút thiên đường nơi hạ giới.


                ..................



                Trích " Lời ngỏ từ cõi tâm linh" của Brian L.Weiss
                Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
                Có tiếng cười của những em thơ
                Có tiếng rên của những côn trùng
                Và tiếng than của trái tim bị hại

                Comment

                • #38

                  Chương tám

                  TỪ BỎ BẠO LỰC VÀ THÙ HẬN


                  Chúng ta không có quyền dừng lại phân nửa cuộc đời của con người trước khi họ trả hết nghiệp.... Chúng ta không có quyền. Họ sẽ đau khổ với nghiệp báo nhiều hơn nếu chúng ta để họ sống. Khi họ chết và đến một cõi khác, ở đó họ sẽ đau khổ. Họ sẽ bị bỏ rơi trong trạng thái bất an. Họ không tìm thấy niềm an lạc. Họ sẽ quay trở lại và cuộc đời của họ sẽ vô cùng khốn khổ. Họ phải đền bù lại cho những người mà họ đã làm tổn thương....

                  Nghiệp báo của họ thưởng phạt họ, không phải chúng ta. Họ sẽ bị thưởng phạt theo nghiệp báo.



                  Bạo lực gây ra cho người khác quá nhiều thương tật. Vài hình thái bạo lực còn có thể hủy hoại tinh thần còn nhiều hoan thương tật cơ thể. Điều này rất vi tế. Tách rời "chúng ta" và "họ" là hành động bạo lực. Tập trung vào sự khác biệt giữa con người hơn là sự tương đồng của chúng ta, sớm muộn gì rồi cũng đưa đến bạo lực.

                  Chúng ta sợ "người khác". Chúng ta lên kế hoạch thù hận, thất bại, lỗi lầm cho người khác. Chúng ta trách họ vì những rắc rối của mình hơn là tự nhìn lại mình. Chúng ta thử giải quyết rắc rối bằng cách trả đũa họ.

                  Vì vậy, những câu lạc bộ mà giới hạn thành viên là những nơi bạo lực .Vấn đề không phải là những thành viên đó sử dụng không hơn gì một câu lạc bộ đánh gôn trong một ngày hè nắng đẹp trên một con đường bóng có giới hạn. Bạo lực đang tiến hành. Có "chúng ta" và " họ". tất cả những người khác. Những người khác không như bạn. Bạn không tin họ. Họ nguy hiểm và đáng sợ.

                  Khi nào chúng ta vươn tay ra với sự ân cần từ ái đến người khác, những người như có vẻ khác biệt với chúng ta, khi đó chúng ta sẽ chiến thắng nỗi sợ và thay thế bằng tình yêu thương. Chúng ta khắc chế bạo lực. Chúng ta nắm lấy định mệnh của mình.

                  Tôi biết rằng mỗi lần thi sĩ Maya Angelou nghe lời phê bình đầy thành kiến chống lại bất cứ nhóm nào, cô ta liền nói chắc nịch "im ngay". Bạn sẽ nghe giọng nói đầy uy quyền của cô xuyên khắp căn phòng đông người tại buổi tiệc tối, nếu cô ta tình cờ nghe được lời bình phẩm hay câu chuyện đùa mù quáng.

                  Đây là phương pháp tuyệt vời. Nếu tất cả chúng ta đều làm giống như vậy thì những chuyện tin tưởng mù quáng hay thành kiến sẽ bị loại bỏ. Nhưng cần phải can đảm lắm mới dám la lên "im ngay".

                  Mặc dù có vẻ khác biệt, nhưng hãy nhớ rằng chúng ta đang bơi trong con suối ngược với dòng nước tình yêu nếu chúng ta chia rẽ người khác như là sự khác biệt. Tình yêu nói với ta rằng tất cả chúng ta đều kết nối với nhau, chúng ta bình đẳng, và chúng giống nhau.


                  Bạn không cần phải tin vào chuyện đầu thai. nếu muốn, bạn có thể cho rằng toàn bộ chuyện này là một ẩn dụ , Sức tưởng tượng phong phú, nhiều chi tiết, là phép chữa bệnh, hoặc bất cứ chuyện gì bạn muốn tin.

                  Vào mùa xuân năm 1996, tôi tham gia chương trình Maury Povich. Trước khi chương trình trực tiếp thu hình, tôi đưa vài người du hành trở về trong khi máy quay phim thu những chuyến đi của họ. Một trong những người này là Jim, một nhạc công gần năm tuổi. Anh cũng là cựu chiến binh đã từng tham chiến ở Việt Nam. Anh bị bắt quân dịch, và anh rất ghét cảnh giết chóc, nhưng lại không có sự lựa chọn, bất đắc dĩ anh trở thành người lính trong cuộc chiến đó.

                  Trước đây tôi chưa bao giờ gặp Jim, và tôi không hề biết về lai lịch của anh. Tôi nói ngắn gọn, giải thích những việc chúng tôi cần thực hiện, và xin lỗi vì sự xâm phạm của máy quay phim. Anh nói với tôi rằng anh chưa bao giơ bị thôi miên, anh chưa có kinh nghiệm gì về những kiếp quá khứ, nhưng anh sẵn sàng thử nghiệm.

                  Trong vài phút, Jim đã đi sâu vào trạng thái xuất thần, và bắt đầu trải qua một cảnh tượng trong kiếp quá khứ rất mãnh liệt. Anh không hề bị nhóm quay phim hay máy quay làm xao lãng. Anh kể chậm rãi:

                  - Tôi là một kỵ binh. Chúng tôi đang ở đâu đó trong vùng Dakota... Chúng tôi ...Có nhiều dân da đỏ và chúng tôi bị tàn sát... tôi đang cố thuyết phục những người bạn rằng chúng ta chết trong danh dự... nhưng.... không phải vậy.

                  Mắt anh nhòa lệ. Nỗi đau đớn khổ sở hiện rõ trên khuôn mặt.

                  - Có cả Gary nữa.

                  Jim kể thêm, một nụ cười tươi tắn chợt hiện, xuyên qua nỗi đau buồn này. Gary là một trong những người bạn thân của anh trong kiếp hiện tại. Tôi nhẹ nhàng hỏi anh:

                  - Anh nhận ra Gary ha?

                  Jim trả lời, một thoáng khuây khoả:

                  - Dạ, bạn của tôi, Gary.

                  - Gary cũng trong nhóm của anh à?

                  - Dạ.

                  Nụ cười lại nở trên môi Jim, những giọt nước mắt vẫn còn tuôn trào. Tôi cố làm dịu đi nỗi buồn của Jim.

                  - Được rồi, không sao đâu. Chúng ta đi vòng quanh những người ở đó xem...anh còn sống không?

                  - Không!

                  - Chuyện gì xảy ra với anh vậy?

                  Anh trả lời rõ ràng:

                  - Chúng cắt tóc tôi.

                  - Anh còn nhìn thấy gì nữa không?

                  Giọng Jim dường như còn buồn hơn.

                  - Giết người man dợ quá... Ôi... những chuyện chúng ta đã làm.

                  Tôi đưa anh ra khỏi cảnh bị giết ở kiếp đó.

                  - Bây giờ anh hãy xem xét lai từ một viễn cảnh cao hơn. Anh đã học hỏi được điều gì trong chuyến du hành này.?

                  Anh yên lặng một lát. Tôi quan sát đôi mắt anh liếc qua liếc lại dưới hàng mi khép nhẹ, như thể anh đang quét mọi hình ảnh vào trong bộ nhớ. Rồi Jim kể với tôi rằng anh đang nhìn toàn cảnh của kiếp quá khứ, trong đó sự tàn bạo của chiến tranh và bạo lực không bị kiềm chế đã phơi bày ra trước mắt anh. Anh đã tham gia trong tất cả các tình tiết đó, đôi lúc là nạn nhân, đôi lúc là kẻ tàn sát, có khi là người còn sống sót trong thân tộc.

                  Anh ngồi chết lặng. Tôi nhắc lại câu hỏi.

                  - Hãy xem xét lại từ một viễn cảnh cao hơn. Anh đã học hỏi được điều gì? Bài học đó là gì?

                  Đôi mắt nhòa lệ, Jim trả lời với một gọng nói rất nhẹ nhàng, còn tôi cảm thấy rùng mình khi đang lắng nghe từng lời anh nói.

                  - Kiếp sống đó thật thánh thiện, và chẳng bao giờ có lý do gì để giết nhau cả.

                  Khi Jim lặp lại lời ngỏ từ kiếp xưa giống như Catherine đã làm cách đây mười lăm năm, tâm trí tôi quay lướt trở lại hình ảnh anh tân binh mười chín tuổi phản đối cuộc chiến tranh Việt Nam, và cảm thấy khó chịu khi tham gia cuộc chiến này.

                  Anh không phải là nhân vật đối lập hệ tư tưởng hay chính trị. Nhưng trong độ sâu thẳm của xúc cảm, hẳn là anh nhớ lại những trải nghiệm quá thảm thương trong cuộc chiến chống người da đỏ vào cuối thế kỷ mười chín.


                  Cuộc sống rất thánh thiện, và chẳng bao giờ có lý do gì để giết nhau cả.
                  Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 18-04-2012, 07:28 AM.
                  Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
                  Có tiếng cười của những em thơ
                  Có tiếng rên của những côn trùng
                  Và tiếng than của trái tim bị hại

                  Comment

                  • #39

                    Chương chín

                    ĐI TÌM NGUỒN ÁNH SÁNG



                    Cho đến bây giờ, tôi mới cảm thấy bình yên. Đây là lúc an nhàn. Nhóm người này chắc hẳn được an nhàn. Linh hồn này... linh hồn này tìm niềm an lạc nơi đây. Chúng ta rời bỏ mọi nỗi đau thể xác lại phía sau. Linh hồn chúng ta tìm thấy được niềm an lành thanh thản. Đó là cảm giác tuyệt vời...... tuyệt vời, như mặt trời luôn soi sáng khắp nơi. Ánh sáng này thật tuyệt diệu làm sao! Tất cả đều đến từ ánh sáng! Năng lượng đến từ ánh sáng. Linh hồn ta liền bước đến đó. Ánh sáng hầu như giống lực nam châm hút ta vào. Thật tuyệt vời. Ánh sáng như nguồn sức mạnh, biết cách chữa lành.


                    Một trong những khám phá có tính vững chắc trong nghiên cứu về cận kề cái chết là khái niệm ánh sáng tươi đẹp thanh thản của những người đã trải nghiệm. Ánh sáng này không phải là sự kiện bị nhiễm thuốc an thần xuất hiện trong bộ não bị thương tật, mà đúng ra là cái nhìn lướt qua thế giới bên kia. Thông thường, một người thân yêu đã chết trước đó hoặc một linh hồn có mặt trong ánh sáng đó, đưa ra những lời khuyên, kiến thức, tình yêu thương sâu sắc. Người đó thường nhận thức nhiều chi tiết, nhiều sự kiện, mà trước đây họ chưa hề biết gì. Người ta được những người thân đã chết báo cho họ biết nơi chôn giấu của cải bí mật. Sau này, khi họ khỏi bệnh, họ khám ra ra nhiều vật phẩm, xác nhận rõ ràng thông tin mà họ đã nhận lúc bị hôn mê. Ánh sáng là nguyên nhân của bộ não bị thương, như nhiều nhà phê bình về chuyện cận chết vẫn thường tuyên bố, không thể cung cấp giá trị đặc biệt như vậy. Mặc dù các chi tiết về việc cận chết có thể thay đổi do sự khác biệt về văn hóa, nhưng khái niệm về nguồn ánh sáng tuyệt vời này dường như là hiện tượng phổ biến.

                    Tại Mỹ, người trải qua chuyện cận chết thường miêu tả việc băng qua con đường hầm để đạt đến ánh sáng. Tại Nhật, vượt qua dòng sông hay mặt nước để đạt đến ánh sáng là sự miêut ả phổ biến hơn. Tuy nhiên, dù di chuyển bằng cách nào đi nữa thì ánh sáng vẫn là sự phát hiện bất biến. Do đó, cảm giác đồng hành cùng với điều đó là nơi ánh sáng hiện diện luôn có niềm thanh thản an lạc.



                    Sau hai ngày hướng dẫn hội thảo trong đó có nhiều nhà chuyên môn chăm sóc sức khoẻ tham dự, tôi nhận được một lá thư của một nhà chuyên môn đã tham dự. Cô cám ơn tôi đã giúp cô và nhiều người khác trải nghiệm được nguồn ánh sáng tuyệt đẹp.

                    Tôi tin rằng ánh sáng đó đều giống nhau, mà những người trải qua sự cận kề cái chết và sau khi chết đã nhìn thấy và cảm nhận. Dĩ nhiên, con người có thể chạm vào nguồn ánh sáng trong khi thiền định hoặc trong trạng thái xuất thần, trong giấc mơ hoặc trong nhiều cách khác nhau.

                    Năm nay cô ba mươi sáu tuổi, còn sự trải nghiệm nguồn ánh sáng đầu tiên vẫn khắc sâu vào ký ức xảy ra lúc cô mười bốn tuổi. Cô muốn chia sẻ điều này với tôi, còn tôi thì rất muốn chia sẻ lại với bạn về những gì cô trình bày, vì sự miêu tả này rất chính xác, không hoa mỹ, rất dễ hiểu.

                    Cô được giáo dục bởi hệ thống của trường Công giáo tại Châu Mỹ Latin. Ngôn ngữ chính của cô là tiếng Tây Ban Nha, nhưng lá thư của cô viết bằng tiếng Anh.

                    "Tôi chưa bao giờ biết về chuyện chết hoặc cận chết, kiếp này qua kiếp khác, lại càng không biết gì về tiền kiếp. Tôi cũng chưa hề hình dung được chuyện gì đã xảy ra vào năm học lớp chín."

                    Tâm thức cô quay trở về quá khứ tại một lớp học mà cả trường tham gia, một vị tu sĩ dạy cho họ vài phương pháp thiền định và quán tưởng. Đầu tiên, ông lập một nhóm, cho họ nằm trên sàn, hướng dẫn họ thở chậm lại. Rồi ông để họ tự tưởng tượng họ được vô số bông hoa đẹp phủ kín người. Ngay lúc đó, sự trải nghiệm của một cô gái bắt đầu khác lạ, không còn lệ thuộc vào sự chỉ dẫn của vị tu sĩ khả kính kia nữa.

                    "Muôn chim ca hát, còn chúng tôi đang tận hưởng niền vui quanh mình. Chúng tôi không còn để ý đến lời hướng dẫn ngọt ngào của vị thầy đưa chúng tôi xuyên qua cánh đồng. Tôi thấy mình nhíu mày, tôi không còn nghe theo lời diễn tả của ông nữa. Tôi đã cố gắng ba lần, thay vào đó tôi tiếo tục đi đến một cái giếng. Tôi cảm thấy lời nói của vị tu sĩ đó xa dần, xa dần, trong lúc lời nói vẫn dẫn dắt vào cánh đồng, mà không phải là cái giếng.....

                    Thân thể tôi mềm nhũn, và tôi đầu hàng. Lúc đó, tôi nhìn thấy mình cúi xuống để nhìn cái gì đó trong giếng, nhưng tôi cảm thấy mình ở trong đó. Rồi cái giếng trở thành con đường hầm. Tôi phải cầm đèn, tôi đi qua đường hầm. Mọi thứ đều tối mù ngoại trừ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn trên tay tôi. Một lát sau, tôi nhận ra đường hầm xoay nhẹ qua bên trái, và rồi những tia sáng nhỏ xíu bắt đầu xuất hiện, tôi thấy gần hơn. Những tia sáng lớn dần, lớn hơn ở mỗi bước chân của tôi. Tôi rất muốn xem cái gì ở đó.

                    Tôi bước đến góc đường và tôi nhìn thấy: Ôi! Trời ơi, tôi mất hết tinh thần! Nguồn ánh sáng lớn nhất, đẹp nhất, quí giá nhất mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy! Ánh sáng tròn vo, khổng lồ, giống như ánh mặt trời, nhưng lại trắng tinh, dường như là một khối rắn, nhưng cung lúc lại mờ ảo! Làm sao mà như vậy được? (Tôi viết vài dòng trong hiện tại, bởi vì linh hồn tôi biết ánh sáng quí giá đó hiện hữu, luôn luôn hiện hữu cho tất cả chúng ta.)

                    Tôi cảm thấy sợ một lúc, nhưng ánh sáng đó hấp dẫn tôi quá mức. Cầm cây đèn trong tay, tôi cố bước qua khối khổng lồ đó, trước mặt tôi, chùm ánh sáng tuyệt đẹp làm say đắm lòng người đang nhảy múa. Tôi phải vào bên trong để biết được cái gì trong đó! Tôi muốn là một phần trong đó! Tôi có thể nhận ra lực hút đầy nam tính trong môi trường ánh sáng đó...

                    Tôi gần bước vào trong, bỗng nhiên tôi nghe một giọng nói rõ ràng đầy sức mạnh trong tâm trí: "Này cô bé, cô không thể bước qua ánh sáng đó được đâu!" Tôi nhớ như in sức mạnh của giọng nói, tôi cảm thấy một lực đẩy mạnh trên ngực. Đó là giọng nam trẻ tuổi, nhưng chẳng có bóng người nào ở đó cả...

                    Có một hàng rào vô hình giữ chặt tôi ngoài vòng ánh sáng. Ngay sau giọng nói, tôi cảm thấy bị đẩy lại phía sau, bay vong vòng qua đường hầm... rồi bỗng nhiên con đường hầm trở thành cái giếng, và tôi rơi ngược lên cao! Khi thoát khỏi cái giếng, tôi nhìn thấy bầu trời và cánh đồng, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cú đập mạnh trong thân thể tôi, một cú đánh bất ngờ, như thể linh hồn tôi đột ngột trở về. Linh hồn tôi quay về vì không được phép vượt qua nguồn ánh sáng đó...

                    Thật ngạc nhiên, khi tôi mở mắt ra thì vị tu sĩ vẫn còn đang miêu tả cánh đồng hoa, học trò vẫn nhắm mắt yên lặng. Không ai nhậ ra tôi đã đi và về..."


                    Cô quá lo lắng, xúc động về cuộc trải nghiệm đến nỗi không thể kể lại cho ai nghe. Nhiều năm trôi qua, cô giữ trong lòng toàn bộ chuyến đi đến nguồn ánh sáng như một bí mật riêng.

                    Mười hai năm sau, cô đọc trong một mục báo nói về cuộc trải nghiệm cận cái chết của một cô bé bốn tuổi. Cô diễn tả lúc đọc bài viết và trở nên "tràn ngập niềm vui". Cô nhận ra đứa bé đó có thể vượt qua ánh sáng bởi vì con bé đã chết trong một khoảnh khắc.

                    "Tôi đã khóc thật nhiều. Tôi không còn cô đơn nữa. Ánh sáng đó không phải là sự tưởng tượng...

                    Tôi không còn tìm lại được cảm giác thiêng liêng, an lành, yêu thương trong nguồn ánh sáng của riêng mình. Không có điều gì có thể so sánh được với điều thiêng liêng đó trong cõi trần tục này. Tôi nhớ ánh sáng đó."


                    Bây giờ người đàn bà này đang làm việc tại bệnh viện, chăm sóc những người sắp chết, giúp họ tạo ra bước chuyển tiếp vào cõi tâm linh, an ủi họ, giúp họ tìm thấy niềm thanh thản, bảo đảm với họ vì cô đã từng có những trải nghiệm tâm linh. Thật thú vị, cô cũng chú ý đến nhiều sự việc kỳ lạ giống như em trai út của tôi, Peter và vợ Barba. Em trai và em dâu tôi là bác sĩ chuyên khoa ung thư. Cả hai người đều có nhiều kinh nghiệm với những bệnh nhân sắp chết.

                    Bức thư của cô vẫn còn tiếp:

                    " Tôi có cơ hội ở cùng với những người bệnh sắp chết. Họ nhìn thấy những người thân yêu hay cha mẹ đón mừng họ trong cõi khác hoặc an ủi họ. Những bệnh nhân này diễn tả cho tôi nghe về sức nhìn và trải nghiệm trước khi họ rời bỏ. Họ hạnh phúc khi nhìn thấy cha mẹ hoặc một nụ cười tươi tắn dành cho họ... Tôi biết họ sẽ tận hưởng được nguồn ánh sáng đó.

                    Tôi cần, con người đều cần được biết nhiều hơn về cách xoay xở và giúp nhiều người trong quá trình đi đến cái chết bởi vì có ánh sáng, từ ánh sáng chúng ta đến và theo ánh sáng chúng ta đi. Bằng tình yêu và hạnh phúc, điều mà tôi đã cảm nhận được từ nguồn ánh sáng của tôi, và quan sát trong các bệnh nhân, tôi biết tình yêu không hề chấm dứt theo cái chết..
                    ."

                    Cô đã đúng. Nguồn ánh sáng và tình yêu không bao giờ thật sự kết thúc. Đó là những điều được bện chặt sâu sắc và bất diệt.

                    ....................
                    Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 15-04-2012, 08:12 PM.
                    Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
                    Có tiếng cười của những em thơ
                    Có tiếng rên của những côn trùng
                    Và tiếng than của trái tim bị hại

                    Comment

                    • #40

                      Dựa vào kiến thức mà tôi đã lượm lặt từ các vị Thầy, cuộc trải nghiệm cái chết đều giống nhau. Chúng ta vẫn đi đến ánh sáng và nhận được sự an ủi giống nhau, tình yêu đồng nhất, niềm an lạc. Chỉ khác là chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Trong cuộc trải nghiệm cận chết thì người đó quay trở lại với thể xác của mình, còn nếu chết đi thì linh hồn sẽ tiếp tục đi tới, học hỏi trên khía cạnh khác, trên thiên đường, cho đến khi đầu thai trở lại, nếu điều đó là cần thiết hoặc do sự chọn lựa.

                      Sau này, có nhiều bản báo cáo về những người đã trải nghiệm qu giai đoạn cận chết mang tính tiêu cực. khi nghiên cứu về điểm này, tôi phát hiện ra cái gọi là cận chết tiêu cực vì không thật sự cận chết. Đúng ra, một người bị thương đã trải qua mức độ nhận thức không ổn định trong lúc bị chấn thương. Họ lờ mờ nhận thức những sự kiện có thật xảy ra tại một mức độ tỉnh thức không hoàn chỉnh.

                      Tôi đã từng đưa một cảnh sát trở về quá khứ. Anh ta bị thương trong một tai nạn xe hơi khi làm nhiệm vụ. Anh miêu tả sự cận chết kinh hoàng, trong đó thân thể anh bị những sinh vật ghê rợn xô đẩy, lật qua lật lại, đâm tới đâm lui. Thực tế, chuyến trở về quá khứ chứng minh rằng anh bị nửa tỉnh nửa mê trên đường đi cấp cứu. Trên đường đến bệnh viện, anh được nhân viên y tế sơ cứu, truyền nước, trích thuốc, đo huyết áp, cho thở ô xy. Thật ra, những sinh vật ghê rợn đó là những nhân viên y tế đang cứu anh.

                      Rất hiếm khi khám phá được những người nổi tiếng hoặc người có chức cao quyền trọng trong những chuyến du hành về quá khứ. Nhưng Henry là một ngoại lệ. Hiện nay, ông là giáo sư của khoa công trình tại một trường đại học lớn ở trung tâm Bắc Mỹ. Mọi thứ trong đầu ông, trong hành vi của ông đều có lô-gic, đều dựa trên lý trí. Ông đến buổi hôj thảo của tôi, theo một cách nào đó, rất miễn cưỡng, ông muốn đi cùng với vợ hơn là tham dự. Nhưng khi định mệnh đã lên tiếng, ông tìm thấy chính mình trước hai trăm con người, một người tiên phong theo tình thế để đi về quá khứ riêng lẻ.

                      Trong vài buổi thực hành theo nhóm, ông có nhiều ký ức tuổi thơ rất sống động, rất rõ ràng, tràn đầy xúc cảm. Ông rất sẵn lòng khám phá thêm.

                      Henry đạt đến độ sâu trong trạng thái bị thôi miên, mà hầu hết nhiều người không thể đạt được. Tôi luôn nhớ là không nên đánh giá một cuốn sách qua cái bìa. Thậm chí nhiều kỹ sư cũng có thể tự họ đi sâu hơn.

                      Ông đi quá sâu đến nỗi sau đó ông trải qua chứng quên cả toàn bộ chuyến du hành. Với sự thúc đẩy, ký ức ông trở về tới một mức độ nào đó. Thật may là toàn bộ quá trình đều được ghi âm để sau này ông có thể trải nghiệm lại mọi thứ.

                      Tuổi thơ của ông rất rõ ràng từng chi tiết, sống động và sâu sắc.

                      Đầu tiên, tôi đưa ông về lúc ông ba tuổi, ông bị mẹ mắng vì chạytheo trái banh vô gốc cây. Ông suýt bị xe tông. Ông có thể cảm nhận được chính xác sự giận dữ và nhẹ nhõm của mẹ ông, và phản ứng của ông với cảm xúc đầy mâu thuẫn của mẹ mình.

                      Rồi chúng tôi đi về một kiếp quá khứ. Ký ức ông tràn về khi ông đang ngồi tập trung sâu trong trạng thái xuất thần, bỏ quên hàng trăm thính giả đang bị quyến rũ bởi những gợi nhớ của ông. Ông là một tướng lãnh tại thành Rome.

                      Sau khi đưa ông vào trạng thái mà trong đó những ký ức của một kiếp quá khứ có thể dễ dàng nổi bật lên, tôi hỏi:

                      -Ông có nhânj ra điều gì không?

                      Ông trả lời ngay:

                      - Có, tôi đang trong trận chiến. Tôi giống như một vị sĩ quan chỉ huy của La mã. Tôi đang mang... mang quân hàm tướng... tôi đang đánh trận cùng với những binh sĩ của mình. Tôi có xe ngựa và người đánh xe... chúng tôi đang trong trận đánh sống còn... tôi đâm bằng giáo mạc giết người. Rồi chúng tôi...chúng tôi ....Tôi đang chỉ huy trận đánh. Chúng tôi dồn những tên lính khác... có vẻ là lính Đức, giống như lính của đất nước phía Bắc... chúng tôi dồn họ về phía bờ sông, và rồi có một bức tường thẳng đứng phía bên kia sông...

                      Henry không cần tôi thúc giục hay hỏi đi hỏi lại. Ông cứ nói, như một vị chỉ huy, nói về chiến lược của trận đánh.

                      - Có vẻ như chúng tôi gặp may.

                      Ông quay lại miêu tả bản thân.

                      - Tôi mặc bộ áo giáp... cái nón bằng đồng có gắn lông vũ... có miếng chắn trước mặt nón... một miếng áo giáp trước ngực bằng sắt... có một miếng yếm giáp giống như cái váy... phủ từ bụng đến đầu gối...

                      Khi tôi đưa giáo lên đâm đối phương, tôi cũng có cảm giác ai đó sẽ đâm lại tôi... mà tôi không hề sợ hãi.

                      Ông kể thêm nhưng rất ngạc nhiên vì mình chẳng hề sợ hãi.

                      - Nó đâm tôi, đâm ngay bên phải.

                      Ông miêu tả chi tiết, chỉ ngay vào dưới bụng bên phải.

                      Tôi có miếng sắt mới trong bộ áo giáp... tôi không sợ bị giáo bằng đá đâm... chỉ những mũi sắc nhọn. Bộ áo giáp của tôi rất cứng...

                      Sau đó tôi chạy đi... bằng xe ngựa... chúng tôi chạy rất nhanh vì chúng tôi không còn ở trong trận đánh nữa... chúng tôi cứ để trận đánh tiếp diễn. Chúng tôi quan sát từ trên một ngọn đồi... an toàn... Augustus chỉ muốn tướng lãnh nhập vào trận chiến nhưng không ở lại trận chiến... đặc biệt khi chúng tôi thắng lớn.

                      Ông yên lặng. Rõ ràng trận chiến đã thắng. Tôi muốn đưa ông đi xa hơn trong kiếp đó. Tôi hướng ông đến cuối cuộc đời đó. Sự yên lặng kéo dài một lát nữa, rồi ông kể tiếp:

                      - Tôi rất giàu, mặc dù tôi xuất thân là một thằng bé nghèo hèn, nhưng tôi là một người đàn ông giàu có... tôi có đất đai... tôi có thể nhìn thấy rất nhiều cây cột. Tôi đang ở trong Viện Nguyên lão. Tôi mặc áo choàng có đường viền màu tía. Tôi là Nguyên lão.

                      - Vậy là ông có quyền lực.

                      .................
                      Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
                      Có tiếng cười của những em thơ
                      Có tiếng rên của những côn trùng
                      Và tiếng than của trái tim bị hại

                      Comment

                      • #41



                        -Đúng vậy, nhưng không bằng Ceasar. Tôi chỉ chính thức...bây giờ tôi về hưu, khôngđánh trận nữa. Tôi chỉ sống ở trên mảnh đất của mình tại Sicily, chỉ làm nông và nuôi cừu. Tôi gặp Ceasar mỗi lần ông đến Syracuse.

                        - Ông sẵn sàng rời bỏ thời đó chưa hay còn gì khác nữa không?

                        - Tôi thấy mình sắp chết. Tôi đã già rồi ... tôi nằm trên cái tấm phản cứng giống như cái giường ... tôi thấy nhiều người chung quanh tôi ... vội vàng ... vội vàng. Tôi nhìn lên, nhưng cái đầu tôi nặng quá ... tôi nhìn thấy vợ tôi ... rồi tôi chết.

                        Ông lại yên lặng. Tôi hỏi thêm:

                        - Ông nhận ra điều gì tiếp theo đó?

                        - Tôi nhìn thấy mình trẻ lại. Tôi nhìn xuống căn phòng. Tôi thấy hài lòng ... tôi thấy hạnh phúc, vui vẻ. Tôi nhìn thấy chính mình.

                        Có tiếng gọi ... hay ai đó đang gọi tôi ... có ánh sáng màu vàng ... màu vàng, rất mãnh liệt. Tôi không thể nhìn vào trong đó ... nhưng có tiếng gọi trong ánh sáng đó gọi tôi ... vì vậy tôi bước vào ...

                        Trong ánh sáng tôi cảm thấy rất tuyệt vời, rất ấm áp, năng lượng bao phủ quanh mình. Có vẻ rất thoải mái, giống như khí hậu thật tuyệt. Tôi vẫn còn mặc bộ áo choàng Nguyên lão ... nhưng tôi trẻ lại.

                        Ông lại yên lặng. Tôi hỏi tiếp:

                        - Trong trạng thái này ông còn có gì khác nữa kể cho chúng tôi nghe không?

                        - Điều gì xảy ra sau đó hả ... tôi không biết ... tôi không biết nữa ... đây là điều cuối cùng mà tôi có thể nhớ lại.

                        Ông chậm rãi trả lời.

                        Tôi đưa Henry ra khỏi trạng thái xuất thần
                        .

                        - Ông cảm thấy ra sao?

                        - Rất tốt. Chúng ta sẽ bắt đầu?

                        Ký ức tỉnh thức cuối cùng mà Henry nhớ là tôi bắt đầu thôi miên ông khoảng bốn mươi lăm phút trước đó.

                        Một tuần sau, tôi gặp bạn thân của Henry, ông ta kể với tôi là Henry cảm thấy rất tuyệt sau chuyến du hành đó. Chuyến trở về đã đem lại cho ông an lạc hơn, hạnh phúc hơn mà ông từng có trước đây, ít nhất là trong kiếp này. Tôi cười.

                        Nhiều nỗi sợ biến mất khi bạn được nhắc nhở một cách trực tiếp, một cách sâu thẳm về tính thánh thiện, tính bất diệt của bạn. Henry không nghi ngờ gì về kiếp sống tại Rome cách đây hàng bao thế kỷ. Tuy nhiên, thậm chí còn nhiều hơn những ký ức trong kiếp quá khứ, khi một người nhớ lại nguồn ánh sáng tuyệt vời mà họ đối mặt sau khi rời bỏ thân xác này, không chỉ những nỗi sợ biến mất, mà niềm an lạc sẽ lấp đầy trong họ. Nguồn ánh sáng đáng yêu đó nuôi dưỡng linh hồn chúng ta. Henry đã cảm nhận được nguồn ánh sáng đó. Ông nhìn thấy ánh sáng màu vàng. Người khác có thể thấy màu khác.

                        Chết là điều mà hầu hết chúng ta đều phải tin. Chết là sự lột xác khi linh hồn ta tiến đến một cõi khác. Vậy thì không hề có sự chết, chỉ có sống và yêu thương. Nguồn ánh sáng một lần nữa là biểu tượng trong vũ trụ, vô tận, đầy yêu thương.



                        Hai nhà nghiên cứu về cận cái chết, tiến sĩ Raymond Moody và Elizabeth Kubler-Ross, thường miêu tả một phần “ôn lại cuộc đời”. Một hoặc nhiều sinh linh khôn ngoan, đang yêu trợ giúp cho bạn ông về những sự kiện của cuộc đời. Điều thú vị đặc biệt là dành cho những người thân của bạn, cách mà bạn thỏa thuận vời người khác.

                        Trong các nghiên cứu của tôi với bệnh nhân khi họ nhớ lại cái chết ở kiếp trước, tôi khám phá ra cuộc trải nghiệm về cái chết đều rất giống nhau. Cuộc đời được hồi tưởng lại luôn theo cách yêu thương, không có phán xét hay chỉ trích. Nhưng bạn sẽ cảm nhận được những xúc cảm sâu sắc, của bạn và của người khác, vì vậy, bạn học hỏi được ngay mức độ sâu sắc đó.

                        Ví dụ như nếu bạn hào phóng giúp đỡ người khác trong lúc cấp bách, bạn cảm nhận được lòng biết ơn và yêu thương của người đó dành cho bạn. Còn nếu như bạn làm tổn thương họ, về mặt tinh thần hay thể xác, bạn sẽ nhận được sự căm thù của họ.

                        Thật là cơ hội học hỏi tuyệt vời.

                        Khi bạn không phải đầu thai trở lại, khi bạn đã học hết các bài học và đã rũ sạch nợ trần ai, bạn sẽ có cơ hội lựa chọn. Bạn có thể tự nguyện quay trở lại để giúp loài người, hoặc bạn có thể ở lại cõi khác, giúp đỡ họ từ cõi đó. Trong cả hai trường hợp, bạn vẫn tiếp tục đi đến thiên đường.




                        .............................
                        Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 20-04-2012, 08:40 PM.
                        Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
                        Có tiếng cười của những em thơ
                        Có tiếng rên của những côn trùng
                        Và tiếng than của trái tim bị hại

                        Comment

                        • #42



                          NHỮNG CỖI KHÁC




                          Loài người luôn nghĩ mình là những sinh vật duy nhất. Nhưng không phải như vậy. Còn có rất nhiều thế giới khác, nhiều cõi khác.... Rất nhiều linh hồn...rất nhiều linh hồn trong cõi này. Tôi không phải là linh hồn duy nhất. Tôi đã đến một cõi khác, vào những thời điểm khác nhau. Mỗi nơi có một mức độ nhận thức cao hơn. Chúng ta sẽ đi đến cõi nào là tùy vào chúng ta đã tiền bộ hơn như thế nào...


                          Có rất nhiều người trên thế gian này hơn bao giờ hết. Nhưng linh hồn còn nhiều hơn con người. Đây không phải là thế giới duy nhất. Linh hồn ở khắp mọi nơi, rất nhiều cõi khác. Họ bị thế gian này hấp dẫn nên trụ lại đây ngày càng đông hơn, bởi vì trái đất là một ngôi trường rất phổ biến, có quá nhiều điều để học hỏi.

                          Nói về những cõi khác là tôi muốn nói đến trạng thái đầy năng lượng hoặc mức độ bằng phẳng khác như là tâm thức, chứ không nhất thiết là hành tinh hay dãy ngân hà khác. Thiên đường cũng được xem là một cõi khác, vì sự chuyển hóa năng lượng vượt ngoài ba cõi tâm thức đều có mối liên quan.

                          Tôi tin rằng năng lượng tình yêu chứa đựng đặc tính tự nhiên, không chịu ảnh hưởng bởi quy luật vật lý, và tồn tại trong tất cả các cõi khác nhau. Tình yêu nối kết tất cả các cõi này lại với nhau và nhiều hanh tinh khác vượt ngoài quy luật tự nhiên.

                          Có nhiều mức độ phụ tồn tại giữa một cõi. Nói một cách khác là có nhiều mức độ trên thiên đường. Chúng ta tiến bước khôn ngoan theo những mức độ này khi chúng ta ngày càng thấu triệt hơn.

                          Nói chung, chúng ta đều là người thuộc thế giới khác. Không ai trong chúng ta sống từ đầu tại hành tinh này. Trái Đất giông như ngôi trường cấp ba, không ở mức độ thấp quá, cũng không cao quá. Nhưng đây là ngôi trường phổ biến. Khi chúng ta tốt nghiệp, chúng ta sẽ đi đến bất cứ nơi nào.

                          Nhưng trong mọi vũ trụ, tất cả các linh hồn đều giống nhau.


                          Robert là người phục vụ bàn còn trẻ. Cuộc đời anh đầy gian nan khốn khó, đủ mọi thăng trầm, còn niềm vui trong đời thì quá ít ỏi. Anh ta đang gặp khó khăn về tài chính, và đang dự định trốn khỏi các mối quan hệ, bởi tuổi thơ của anh đã từng bị tổn thương quá nhiều. Rất lạnh lùng, khuôn mặt anh hiếm khi tiết lộ những cảm xúc của mình.

                          Trong trạng thái xuất thấn rất sâu sắc, anh bước vào một khu vườn hoặc là cảnh tượng rừng rậm vùng nhiệt đới. Ngay lập tức anh, anh khóc òa lên vì hạnh phúc. Hầu như anh không thể thốt nên lời. Xúc cảm đó thật lạ lùng đối với anh.

                          Tôi hỏi anh:

                          - Anh cảm thấy thế nào?

                          - Đó là rừng nhiệt đới...đó là nhà.

                          Anh trả lời rất chậm. Giọng nói tràn đầy xúc động.

                          - Có vẻ như anh đang cảm nhận điều gì đó rất sâu sắc. Đó là gì vậy?

                          - Sự vui mừng.

                          Những giọt nước mắt vẫn rơi đầm đìa trên má, anh không thể nói được, vì vậy tôi đánh thức anh dậy vài phút sau đó. Tôi hy vọng anh có thể miêu tả nhiều hơn khi tỉnh thức, lúc đó mức độ xúc cảm sẽ không quá sâu sắc tràn đầy. Một lát sau, anh lấy lại bình tĩnh.

                          - Anh đã trải nghiệm điều gì vậy?

                          - Hầu như tôi nhìn thấy cảnh tượng trên thiên đường ... tươi tốt, sáng ngời ... không có người nào khác....

                          - Sao anh lại nghĩ điều này quá cảm động như vậy?

                          Tôi hỏi nhưng anh không trả lời được. Anh vẫn còn cảm giác xúc động quá mức. Cuồi cùng rồi anh cũng kể, nhưng rất ngắn gọn.

                          - Tôi cảm thấy chắc chắn có lúc nào đó mình sẽ quay lại nơi đó. Tôi có cảm giác như mình đã từng ở đó, và đó là nơi tôi sẽ ... vì vậy tôi không muốn vội vã, tôi muốn cảm nhận từng bước.

                          Một tuần sau đó, anh giải thích cảm giác thân quen, cảm nhận về sự an lành lạ thường mà anh trải nghiệm trong chuyến du hành. Anh vẫn khó tìm được lời nào để diễn tả cuộc viếng thăm khu rừng xum xuê như cõi thiên đường đó. Lần này, sự khó khăn của anh không phải chỉ vì vật chướng ngại tràn lấp trong xúc cảm sâu sắc, mà bởi vì nhưng từ ngữ đơn giản không thể đánh giá hết được vẻ đẹp, niềm hân hoan, vẻ uy nghiêm của cuộc trải nghiệm. Điều đó không thể tả được.

                          Tôi tin là Robert có một cuộc trải nghiệm về tâm linh hơn là cuộc du hành trở về quá khứ.

                          Tất cả mọi cảm xúc về niềm hân hoan mãnh liệt của anh, kết hợp những đặc điểm của cảnh tượng với những chi tiết khá hiếm hoi, và cuộc du hành cùng với một kiếp sống đã chỉ ra điều này cho tôi thấy.

                          Ở một mức độ thấp, anh đã trải nghiệm lại niềm vui được trở về nhà. Thế gian không thật sự là nhà của chúng ta. Chúng ta là những sinh vật thuộc tâm linh, ngôi nhà thật sự của chúng ta là một nơi thuộc tâm linh, một nơi vô tận mà nhiều người gọi là thiên đường.




                          .............................
                          Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 21-04-2012, 08:39 PM.
                          Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
                          Có tiếng cười của những em thơ
                          Có tiếng rên của những côn trùng
                          Và tiếng than của trái tim bị hại

                          Comment

                          • #43

                            Chương Mười


                            Người thầy thuốc

                            Chúng ta phải chia sẻ kiến thức với người khác ... chúng ta có nhiều năng lực vượt xa hơn những gì chúng ta đang sử dụng.

                            Bạn tiến bộ thông qua các mối quan hệ. Có vài mối quan hệ với thần thánh, những người quay trở lại với kiến thức sâu hơn. Họ tìm kiếm những người cần tiến bộ để giúp đỡ.


                            Trong ngôi trường tại nhà chỉ có một phòng, chúng ta gọi là thế gian, chúng ta không học hỏi tất cả các bài học cùng một lúc. Ví dụ như chúng ta đã thông thạo khóa học về lòng từ bi, độ lượng, nhưng chúng ta chỉ là người mới học về tính kiên nhẫn và lòng tha thứ. Có thể chúng ta đã là học sinh tốt nghiệp về khóa học niềm tin và hy vọng, nhưng chỉ là đứa trẻ mẫu giáo với bài học về sự giận dữ hoặc bất bạo lực.

                            Tương tự như vậy, chúng ta mang hết mọi kỹ năng tinh xảo đã học được trong tiền kiếp qua kiếp này. Có lẽ, chúng ta đã thông thạo những kỹ năng đó nhưng vẫn là người tập sự trong một lĩnh vực khác. Có nhiều người trong chúng ta đã thông thạo nhiều khóa học, nhiều kỹ năng, và họ cũng có mặt ở đây để chia sẻ kiến thức với chúng ta. Trong những lĩnh vực khác, vai trò của chúng ta có thể được hoán đổi.

                            Như vậy, chúng ta vừa là thầy giáo vừa là học trò, và phải cùng chia sẻ kiến thức với nhau.

                            Nhiều thầy thuốc muốn làm bác sĩ để chứng minh khả năng chữa bệnh của họ, để giúp đỡ và dạy dỗ người khác. Ngược lại, người thầy thuốc khôn ngoan luôn sẵn sàng học hỏi từ các bệnh nhân. Người bệnh có thể hướng dẫn bác sĩ về tình yêu, về lòng dũng cảm, về nội tâm thanh tịnh, hoặc nhiều bài học khác mà chúng ta có mặt nơi đây để học. Vậy thì, cả thầy thuốc và người bệnh đều có lợi.

                            Vào một buổi chiều muộn màng, một bệnh nhân đang trong đợt điều trị đến than phiền với tôi về cánh tay bị nhiễm trùng vì chích ngừa uốn ván. Cánh tay cô sưng phồng, đau nhức, chỗ kim chích cứng đỏ, khó chịu. Cô vừa gặp bác sĩ khoa nội trên đường đến phòng khám của tôi. Ông nói cô hãy đến phòng khám của ông vào sáng thứ Hai tới để điều trị. Ông nói rằng cô phải điều trị với thuốc kháng sinh, nếu không thì rất nguy hiểm.

                            Tôi cố giúp cô bằng phương pháp thôi miên. Cô nhanh chóng lướt sâu vào tình trạng bị thôi miên. Tôi chỉ cô đem ánh sáng trị bệnh đến vùng bị đau ở cánh tay. Tôi hướng dẫn cho cô cách làm giảm đau, loại ra các vi khuẩn gây bệnh. Rất sống động, cô tưởng tượng ra các tế bào mới khỏe mạnh và cơn đau hoàn toàn biến mất.

                            Đến cuối buổi trị liệu, chỗ kim chích đã hết sưng đỏ, cô cũng không còn cảm thấy đau nhức nữa. Tôi không hề ngạc nhiên vì thuật thôi miên từ lâu đã được sử dụng như một phương pháp điều trị giảm đau. Thứ Hai đó cánh tay cô hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu bị nhiễm trùng.

                            Tuy vậy, cô vẫn đi khám bác sĩ. Ông kêu lên:

                            - Cánh tay cô sao lành hay vậy? Bị nhiễm trùng không thể nào tự hết được!

                            Cô trả lời, nhưng giấu đi bí mật:

                            - Dạ, chắc tự nhiên khỏi.

                            Cô biết ông có thể chấp nhận lời giải thích đó. Chắc gì ông chấp nhận lời giải thích về thuật thôi miên, hay ông sẽ cười nhạo.

                            Không có căn bệnh nào tự nhiên được thuyên giảm. Có lẽ chúng ta không tỉnh táo nhận ra kỹ thuật nằm bên dưới, nhưng rõ ràng uy lực chữa trị mãnh liệt “bí mật” làm công việc điều trị mọi thứ hư hại.

                            Tôi biết bác sĩ Bernie Siegel từ rất lâu trước khi ông nổi tiếng với những cuốn sách tuyệt vời nói về sự liên kết giữa trí tuệ và thể xác. Bernie là bác sĩ phẫu thuật ở bệnh viện Yale New Heaven, làm việc tại phòng khám tư ở New Heaven, bang Connecticut. Lúc đó tôi là sinh viên y khoa của Đại học Yale đang thay phiên thực tập phẫu thuật vào cuối những năm 1960. Tôi chọn làm trợ lý cho các bác sĩ phẫu thuật tư bởi vì họ thường nhanh nhẹn hơn và vui vẻ hơn đội ngũ biên chế, những người thích có quyền lực hơn, độc tài hơn, khắt khe hơn. Bernie và cộng sự của ông, bác sĩ Richard Selzer cũng là tác giả của những cuốn sách nổi tiếng, rất khôi hài. Bệnh nhân của họ không phải là những người duy nhất bị đau vì cười vỡ bụng. Các bác sĩ này thường gây cười, kể chuyện, đọc thơ, họ thật sự là những người vui tính. Hơn nữa, cả hai người đều là những bác sĩ phẫu thuật xuất sắc. Tôi học được phẫu thuật từ họ rất nhiều.

                            Lúc đó, không ai trong chúng tôi nhận ra được có vài bệnh nhân, mặc dù họ đang trong tình trạng bị gây mê, cũng lắng nghe được cuộc đối thoại, chuyện khôi hài, giễu cợt. Bây giờ thì chúng tôi đã biết được điều này. Gần đây tôi nói chuyện với Bernie sau khi ông hướng dẫn buổi hội thảo tại Miami. Chúng tôi cho rằng những chuyện khôi hài giễu cợt vào lúc đó cũng rất tốt. Ngay khi xấu nhất, chắc hẳn bệnh nhân thấy lo lắng, nghĩ rằng: Ơ hay, bác sĩ Siegel, sao ông cứ giỡn hoài, làm ơn để ý đến thân thể của tôi đi. Điều này quan trọng với tôi lắm đó.

                            Nếu bệnh nhân nghe lỏm những câu chuyện đùa của bác sĩ thì vẫn tốt hơn là nghe những dự đoán tai họa kinh khủng về các cơ hội của họ, hoặc những khả năng bị hư tổn sau khi phẫu thuật. Lời tuyên bố chính thức như vậy có thể thuyết phục bệnh nhân từ bỏ hơn là đối mặt với những trở ngại lớn lao và những điều bất lợi.

                            Có một loại hóa học thâm thúy dành cho các thầy thuốc thử nghiệm hơn là những thứ họ tìm thấy trong việc xét nghiệm máu và ở phòng thí nghiệm.

                            Nhiều thầy thuốc quá bận rộn, quá căng thẳng đến mức mà họ không dành thời gian lắng nghe các bệnh nhân, và tạo ra mối quan hệ thân thiết với người bệnh. Đây là tình trạng thảm thương cho cả hai phía. Thầy thuốc không thích tìm hiểu bệnh nhân theo tư cách cá nhân, và họ mất đi cơ hội học hỏi từ cuộc va chạm trong thuật chữa bệnh.


                            ..........................................
                            Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 25-04-2012, 02:02 AM.
                            Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
                            Có tiếng cười của những em thơ
                            Có tiếng rên của những côn trùng
                            Và tiếng than của trái tim bị hại

                            Comment

                            • #44

                              Một bác sĩ thẩm mỹ rất giỏi tại vùng Miami kể với tôi về một trường hợp khá đặc biệt. Nhiều tháng trôi qua, nhưng trên khuôn mặt của anh chàng bác sĩ đó vẫn còn hiện rõ nét sửng sốt.

                              Một bệnh nhân của anh bị tai nạn xe rất nguy kịch. Cô bị chấn thương nặng ở đàu, mặt và nhiều thương tích bên trong. Mặc dù lịch mổ khẩn cấp đã được sắp xếp, nhưng bệnh nhân khó lòng qua khỏi.

                              Khi bác sĩ chuẩn bị tinh thần cho gia đình về các tình huống xấu nhất có thể xảy ra thì bệnh nhân đã thoát khỏi thể xác. Dù cuộc họp giữa bác sĩ và gia đình đang diễn ra trong bệnh viện, khá xa nơi phòng mổ, cô vẫn nhìn thấy họ và nghe được cuộc đói thoại, bất lực nhìn thấy nỗi đau tuyệt vọng của gia đình. Cô nhìn xuống từ thân thể nhẹ tênh.

                              - Tôi không chết đâu mà!

                              Cô kêu lên, nhưng dường như chẳng ai nghe được tiếng kêu của cô. Thất vọng vì không ai nghe được và giận dỗi vì gia đình nghĩ mình đã chết, cô quay lại thân thể mình. Sự xuất sắc của các bác sĩ cộng với ý chí sống còn của cô, cô được bác sĩ gọi là sự hồi phục “thần kỳ”.

                              - Không ai có thể phục hồi được khi bị thương quá nặng như vậy.

                              Anh ta cứ nói đi nói lại mãi.

                              Sau này, cô đã nhắc lại cuộc đối thoại của bác sĩ và gia đình. Cô không chỉ sống lại, mà theo một cách nào đó, còn có thể làm tăng nhanh quá trình điều trị đến khó ngờ. Xương và các tế bào bình phục theo nhịp độ bình thường.

                              Một bác sĩ trong bệnh viện đó đã gọi tôi lại xem bệnh nhân của anh thức dậy hét lên và bị kích động mạnh trong phòng hồi sức. Cô được gây mê bình thường và bất tỉnh suốt quy trình phẫu thuật, và hơi thở phải được bác sĩ gây mê kiểm soát. Trong lúc mổ, các bác sĩ gặp khó khăn vì huyết áp và nhịp tim của cô. Lúc đó, cô đã bay khỏi xác và nhìn các bác sĩ đang làm việc với thân thể của mình. Người bệnh đã báo động khi huyết áp và nhịp tim của cô bất thường. Cô nhân ra sự lo lắng trong giọng nói của bác sĩ gây mê và bay qua phía anh ta để đọc biểu đồ.

                              Lúc thức dậy trong phòng hồi sức, hoảng hốt vì những bất thường này, cô đã kể với tôi những điều được ghi trên biểu đồ của cô trong lúc mổ. Bệnh nhân hoàn toàn bất tỉnh trong suốt quá trình đó, thậm chí nếu như có tỉnh thì cô cũng không có cơ hội để nhìn thấy vì bảng biểu đồ nằm phía sau, trên đầu cô.

                              Một bác sĩ làm tại phòng cấp cứu ở bệnh viện kế bên, đứng xếp hàng hơn ba mươi phút trong buổi ký tặng sách, để kể cho tôi nghe câu chuyện của anh.

                              Bệnh nhân của anh đã trải qua cơn kích động đột ngột vì sốc dị ứng sau khi bị ong chích. Đây là trường hợp phản ứng dễ gây chết người do huyết áp bị giảm mạnh. Cho dù phương pháp cứu sống mạnh nhất đã bắt đầu khi cô được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng bác sĩ vẫn tin rằng cô sẽ chết.

                              Sau đó, cô kể lại rằng cô đã lướt nhẹ theo thân thể khi cô được đưa vào bệnh viện. Cô nghe lỏm tất cả lời bàn luận, tiếng quát tháo chỉ dẫn, tiếng hét la, sự mong đợi, nỗi lo lắng, lời nhận xét của nhân viên phòng cấp cứu. Cô “trông thấy” khuôn mặt họ, quần áo họ mặc, người nào làm cái gì, mặc dù cô đang hôn mê . Cô cũng phục hồi một cách thần kỳ. Sau này, bác sĩ công nhận những điều cô kể là chính xác, có những sự việc xảy ra ở trong phòng khác.

                              Tôi đã nghe nhiều chuyện như vậy và nhiều bản báo cáo lâm sàng của bệnh nhân đã kề cận cái chết hoặc hồn đã lìa khỏi xác do rất nhiều bác sĩ kể lại, đến nỗi tôi không thể thanh minh với họ dựa theo lý lẽ y học hoặc sinh lý học. Họ là những bác sĩ giỏi, được đào tạo bài bản tại những trường Y khoa. Tất cả đều kể cho tôi nghe rằng mặc dù bệnh nhân của họ bất tỉnh, rời bỏ thân xác, mà vẫn “nghe” và “quan sát” được mọi sự kiện từ khoảng cách xa.


                              Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 29-04-2012, 06:51 AM.
                              Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
                              Có tiếng cười của những em thơ
                              Có tiếng rên của những côn trùng
                              Và tiếng than của trái tim bị hại

                              Comment

                              • #45

                                Tôi không còn tin những sự kiện này là hiếm hoi nữa. Hầu hết bệnh nhân rất miễn cưỡng kể với bác sĩ, vì họ e ngại bác sĩ sẽ nghĩ rằng họ bị ảo giác lạ lùng hoặc điên rồ. Tại sao phải liều lĩnh?

                                Tại sao các bác sĩ không liều lĩnh để chia sẻ những kinh nghiệm này? Nhiều chuyên gia tâm thần ngại nói về những trải nghiệm trong kiếp quá khứ trước công chúng. Tôi nhận nhiều cuộc điện thoại, thư từ của hàng trăm nhà tâm thần học kể về những chuyến du hành trở về kiếp quá khứ của họ. Trong thư họ miêu tả đầy đủ chi tiết tên thành phố, đất nước, lục địa.

                                Nhiều người bệnh phát hiện tên gọi “cũ” của họ trong hồ sơ chính thức của những nơi mà họ chưa bao giờ nghe nói đến, chứ đừng nói là tham quan trong kiếp hiện tại. Nhiều người còn tìm thấy bia mộ của họ.

                                Hầu hết những câu chuyện mà bác sĩ kể lại đều là những trải nghiệm cận kề cái chết hoặc hồn lìa khỏi xác. Không giống như họ đang du hành trở về tiền kiếp. Tuy nhiên, điều này có ý nghĩa vì các bác sĩ thường điều trị những người bệnh rất nặng.

                                Bất kể con người trải qua những kinh nghiệm cận chết hay hồn lìa khỏi xác, hoặc trở về kiếp quá khứ thì việc chữa lành bệnh đều xảy ra giống nhau. Bệnh nhân thường tìm thấy những kiếp sống của họ được chuyển hóa theo một cách tích cực. Việc chữa lành về thân thể và cảm xúc đều tăng nhanh đến không ngờ.

                                Yếu tố chung cho những trải nghiệm này là sự tồn tại của tâm thức, vượt ngoài thân thể hay trí não. Tâm thức này mở rộng trong lúc rời khỏi thể xác. Màu sắc và âm thanh sống động hơn. Mục đích du hành của linh hồn chúng ta rõ ràng hơn. Bản chất tâm linh của chúng ta là hiển nhiên; ngay giây phút đó, chúng ta hiểu ra rằng chúng ta là những sinh vật khôn ngoan bất tử, có lòng từ và yêu thương vô hạn. Nghịch lý là tron glúc có vẻ chia cách thì mối liên kết giữa thân thể - trí óc dường như mạnh mẽ hơn, hoặc ít nhất vẫn nằm trong sự điều khiển của chúng ta một chút. Việc chữa lành xuất hiện khi trí tuệ, thông qua sự nhận thức và ý chí, đưa năng lượng vào những bộ phần cần điều chỉnh trong cơ thể.

                                Nhiều thế kỷ qua, nhiều nền văn hóa Châu Á, bao gồm các nước Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc đã thừa nhận năng lượng chữa trị và dòng điện chạy xuyên qua trong cơ thể con người. Họ sử dụng những năng lượng này và thậm chí còn vạch ra những đặc điểm của cường độ và dòng chảy của năng lượng. Người Trung Quốc và Nhật Bản gọi năng lượng này là khí. Họ tăng cường các chuyên gia về mối liên kết trí tuệ - thể xác. Tôi cũng may mắn được làm việc với vài chuyên gia đó.


                                Trong hai dịp khác nhau, tôi có cơ hội đưa hai vị thầy thuốc trở về quá khứ từ Trung Hoa đại lục. Cả hai người đều thông thạo năng lượng chữa trị.

                                Vị bác sĩ thứ nhất là đối tượng của một cuộc nghiên cứu tại khoa vật lý của Đại học New York. Trường Đại học này nhờ tôi liên lạc bởi vì tôi được nhiều người ở Trung Quốc biết đến do sách của tôi bán rất chạy tại đó.

                                Vị này không nói được tiếng Anh, nên chúng tôi phải làm việc thông qua phiên dịch. Bất kể phương pháp của tôi lạ lùng như thế nào thì vẫn giống với những phương cách của bậc sư phụ mà ông đã từng học lúc còn trẻ. Ông yêu cầu được thử nghiệm một chuyến du hành. Ông trôi vào trạng thái bị thôi miên rất sâu và trải nghiệm một ký ức đầy thú vị. Sau đó ông bình luận rằng phương pháp của chúng tôi rất giống nhau. Rồi ông hỏi liệu tôi có nhìn thấy được cảnh tượng trong kiếp quá khứ của ông, như thể chúng tôi đang cùng xem một bộ phim. Tôi trả lời:

                                - Ồ không, đôi khi tôi linh cảm những gì sắp xảy ra, nhưng tôi thật sự không nhìn thấy gì cả.

                                - Tiếc thật. Sư phụ tôi có thể nhìn thấy được.

                                Ông nói, thông qua phiên dịch.

                                Vào dịp khác, một vị bác sĩ Trung Quốc nổi tiếng đến thăm tôi tại Miami, và chứng minh cách chữa trị đầy năng lực của khí công. Đổi lại cô yêu cầu tôi cho cô một chuyến du hành trở về quá khứ, tôi đồng ý. Cô cũng không nói được tiếng Anh, nhưng cô có người phiên dịch đi cùng.

                                Cô đi rất sâu. Trong khoảng vài phút cô đã nhìn thấy rất sống động một cảnh tượng trong quá khứ tại San Francisco cách đây hơn 100 năm. Cô bắt đầu nói tiếng Anh trôi chảy trong lúc du hành.

                                Người phiên dịch là dân nhà nghề được đào tạo bài bản, không bỏ sót một tiếng động nào. Anh ta lập tức quay lại và bắt đầu dịch sang tiếng Trung Quốc. Tôi trừng mắt liếc anh ta, và ra dấu không cần thiết phải làm như vậy. Một cái nhìn sửng sốt hiện trên mặt anh ta cho biết anh ta đã hiểu ra.
                                Anh ta biết cô chẳng nói được một chữ tiếng Anh nào trong đời sống hiện tại.


                                Phân tâm học và liệu pháp phân tích tâm lý truyền thống đang giãy chết. Nhiều phương pháp lỗi thời, chậm chạp, không hiệu quả. Ngôn ngữ trở thành lớp vỏ bọc cứng, mang tính hình thức, không thể thấu hiểu. Ngày nay, không có nhân tố quyết định trong liệu pháp tâm lý, chỉ có những khối cấu trúc khô cằn. Hiếm có người đạt được, đặt biệt từng người một. Ngang bằng với số ít ỏi này, sự cũ mòn, chậm chạm nặng nề, và sự tiếp cận dè dặt của những liệu pháp này sẽ không đủ đáp ứng. Một chứng loạn thần kinh chức năng được thay thế bằng cái khác trong liệu pháp truyền thống. Hoạt động bên ngoài là thước đo thành công, không phải là nội tâm thanh tịnh. Không hề có sự chuyển hóa cá nhân hay xã hội.

                                Freud và các môn đồ của ông đã tạo ra những đóng góp quan trọng cho chúng ta về sự hiểu biết chức năng của trí tuệ, sự tồn tại của tiềm thức, bản năng giới tính thời thơ ấu, phân tích giấc mơ, nhưng phân tâm học không có nguồn gốc tâm linh và không thể thoát khỏi bản chất tâm linh của con người. Có lẽ Freud không xem triết lý của ông là cuối cùng, nhưng các môn đồ của ông đã làm triết lý này vững chắc thêm.

                                Jung là người vô nguyên tắc và đi trước thời đại. Ông thấu triệt những điều huyền bí, tâm linh, siêu phàm. Nhưng ông bị bao bọc bởi những khắc chạm bằng đá đó.

                                Một thiếu sót lớn trong phân tâm học và liên quan đến liệu pháp tâm lý truyền thống là khái niệm tu chỉnh bản ngã. Bản ngã là “cái tôi”, chức năng điều hành, một phần của chúng ta, cái mà phải hòa nhập và đối phó với thực tế hàng ngày. Đó là trí tuệ bình thường của chúng ta. Trí tuệ bình thường này mà hợp lý, phải đưa ra quyết định, sử dụng trí nhớ và tư duy, hoạch định cho tương lai, nghiềm ngẫm về quá khứ. Trí tuệ này luôn phán xét, đặt để suy nghĩ, ôn các dữ liệu của quá khứ, đặt câu hỏi như “Nhưng cứ cho rằng...?” và “Cái gì sẽ xảy ra..?”. Thật không may, những nhà chữa bệnh theo liệu pháp tâm lý luôn cố chỉnh sửa bản ngã hư hại của chúng ta. Bản ngã thường bị méo mó bởi những biến cố xảy ra trong cuộc đời hoặc vết thương từ thời thơ ấu. Những nhà liệu pháp này luôn chỉnh sửa, dỗ dành hoặc thậm chí còn bơm phồng bản ngã của chúng ta. Thực tế, chúng ta đang cần học cách để vượt ra khỏi bản ngã.

                                Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ vỡ ra từng mảnh! Làm sao mà chúng ta có thể hoạt động và sống sót mà thiếu bản ngã, trí tuệ bình thường, dưới sự điều khiển? Câu trả lời rất đơn giản. Các nhà trị liệu truyền thống bị kẹt trong ảo tưởng mà chức năng là mục đích tối thượng, nhưng nội tâm thanh tịnh mới thật sự quan trọng hơn. Nếu chúng ta có thể từ từ giảm bớt mối quan tâm về chức năng thích hợp với xã hội bệnh hoạn của chúng ta, đối với việc thu lợi, và bớt lo lắng đến chuyện người khác sẽ nghĩ gì về chúng ta, thì chúng ta có thể từng bước một đạt được nội tâm thanh tịnh. Tâm trí của ta giăng bẫy gài chính chúng ta trong kiếp trước và kiếp sau. Vì thường xuyên lo lắng, phân tích, suy nghĩ, nên ta bị bản ngã ngăn chặn khỏi bản chất đích thực ngay trong kiếp hiện tại. Làm sao chúng ta có thể nhìn nhận sự vật đúng như bản chất, nếu như chúng ta bị định kiến, thành kiến từ trong quá khứ luôn cùng đi theo cho đến kiếp hiện tại? Chúng ta phải điều khiển được bản ngã để có thể cứu rỗi bản thân mình và thế giới theo một cách cơ bản nhất.

                                Và nếu như các thầy thuốc, truyền thống thoặc hiện đại, cũng hiểu được nguyên lý này, cũng đều có tư tưởng phóng khoáng học hỏi những phương pháp “khác lạ”, đều có thể thực hành nghệ thuật chữa bệnh với lòng từ, sự quan tâm, kỹ năng, và quan trọng hơn hết, nếu họ có thể điều trị cả linh hồn cũng như thể xác, thì chúng ta có thể thực sự hưởng được sức khỏe tối ưu.



                                ...........................
                                Đã chỉnh sửa bởi kimmaudon; 30-04-2012, 07:08 PM.
                                Trong tôi luôn có tiếng nhạc của vũ hội
                                Có tiếng cười của những em thơ
                                Có tiếng rên của những côn trùng
                                Và tiếng than của trái tim bị hại

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom