• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

DƯỚI GIÀN HOA GIẤY TÍM

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • DƯỚI GIÀN HOA GIẤY TÍM

    DƯỚI GIÀN HOA GIẤY TÍM



    Dưới giàn hoa giấy tím
    Lần đầu anh hôn em
    Lũ ve sầu lên tiếng
    Mảnh trăng khuya bên thềm

    Rồi thời gian qua mau
    Anh theo học lên cao
    Bỏ giàn hoa giấy tím
    Với cuộc tình trăng sao

    Từng lá thư viết về
    Anh vẫn nhớ thôn quê
    Nhớ giàn hoa giấy tím
    Có em nghiêng tóc thề

    Mỗi ngày một lần đến
    Bên giàn hoa giấy xưa
    Tiếng ve sầu nức nở
    Nghe nỗi buồn vu vơ

    Bây giờ mùa hạ về
    Ôm một mảnh tình quê
    Dưới giàn hoa giấy tím
    Em hóa thành cây si

    NGÔ BÍCH LAN
    Đã chỉnh sửa bởi quynh dao; 14-01-2012, 01:35 AM.
    <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>
    Similar Threads
  • #2

    Xin lỗi mọi người , qd tưởng Ngô bích Lan là nhà thơ Nguyên sa trần bích lan chớ , qd thật là dốt , nhưng thơ <cô ấy> đọc cũng được hén

    Tưởng Niệm Nhà Thơ Nguyên Sa Trần Bích Lan(1)
    Hồ Kỳ Khương

    ** Bài viết nầy được đăng tải trên Diễn Đàn pongour.com cách đây khoảng 3 năm nhằm kỷ niệm mười năm ngày nhà thơ Nguyên Sa (1932-1998) qua đời, và được đăng tri lại trong Nguyệt San ĐỈNH SÓNG số 1, tháng 7/2011.

    Tuổi thọ một người có thể tăng lên và cũng co thể giảm xuống khi đọc một áng thơ nào đó của một thi hào nào đó. Nguyên Sa là một trong những thi hào đó. Nguyên Sa, một tài năng đa dạng và phong phú với sức sáng tạo vô song, trỗi lên trong văn học như một hội tụ tuyệt vời của những loài ánh sáng hiếm hoi trong tư duy và sáng tác. Ông đến với văn học Việt Nam như một hoàng tử hào hoa rạng rỡ, mang theo những giá trị khó thỏa hiệp với bất kỳ dạng mô tả hay định nghĩa nào mà các nhà phê bình văn học có thể xử dụng để minh họa cái thiên tài thần thánh đó. Người ta yêu Nguyên Sa từ nhiều chiều không gian thăm thẳm, những chiều không gian của một trí thức thượng đẳng, hiện thân sức lấp lánh rạng ngời trên những cầu vồng ngũ sắc, những âm thanh vượt tần số đi đến từ những thiên hà xa xăm nhất của vũ trụ.

    Có lần Nguyên Sa cho biết ông không thích nói đến triết học trong thơ. Nguyên Sa rất thực thà khiêm tốn khi phát biểu điều nầy. Vâng, Nguyên Sa không dựng thơ bằng triết; ông dựng thơ trên triết. Và điều nầy có lẽ chính Nguyên Sa cũng không ý thức được. Đôi khi con người cũng bị lừa dối bởi chính mình, bởi những bảo vật hiếm hoi vô giá có được trong hành trang trí thức của mình. Không có triết thì làm sao Nguyên Sa có thể gọi được những tinh tú về trong ánh mắt người tình và hình dung được Ngân Hà nước lụt?
    Có phải tên người là âm thanh vô vọng
    Nên mắt buồn le lói thoáng bơ vơ
    Hay một đêm nao nước lụt Ngân Hà
    Thượng đế đưa sao mang gửi về khóe mắt ? -
    (Đẹp)
    Không có triết thì làm sao có được những liên kết thần kỳ như trong những câu thơ dưới đây?
    Người dáng bước bơ vơ của bầu trời hải đảo
    Tóc bồng bềnh trên nếp trán ưu tư -
    (Đẹp)

    Không có triết thì làm sao có thể đi vào chiều thứ tư của những viên hồng ngọc ngời sáng trong bài thơ Đẹp được trích bên dưới.
    Người về đâu giữa đàn khuya dìu dặt
    Hơi thở thiên thần trong tóc ẩm hương xưa
    Người đi về trời nắng hay mưa
    Sao để sương gió trầm tư thêu thùa má ướt
    Mắt dịu ngọt đúc từ rừng ngọc bích
    Hay linh hồn trăm phiến đá chân tu
    Sao người về mang trọn một mùa thu
    Với mây trắng lênh đênh của những chiều nguyệt tận -
    (Đẹp)
    Ánh sáng trong thơ Nguyên Sa không phải là loài ánh sáng vật lý xác định trong quang phổ. Màu sắc trong thơ Nguyên Sa không phải là màu sắc thiên nhiên xanh đỏ tím vàng xám bạc. Âm thanh trong thơ Nguyên Sa không phải là thứ âm thanh được mô tả bằng tần số vật lý. Những chuyển động trong thơ Nguyên Sa không phải là những chuyển động xác định bằng phương tốc hay cường độ toán học. Thơ Nguyên Sa không có những thứ đó; nhưng thơ ông có tất cả những thành tố lung linh cao vời đến từ những vũ trụ trừu tượng xa xăm không thuộc không gian ba chiều của con người. Đó là một không gian huyền ảo mênh mông đủ lạnh để diễn tả cái buốt giá của tâm hồn, đủ nóng để truyền đạt nỗi ấm áp trong tình yêu và đủ sức tàn phá để mang về giông bão.

    Là gió trăm cây hay là cồn nước đọng
    Người không cười mà hoa cỏ gói trong tay
    Đường áo màu viền trắng cổ thơ ngây
    Màu sắc thời gian người thu tròn giữa áo
    Bóng nhỏ xa đi trên lá vàng cổ đạo
    Bước chân chìm theo mỗi phím đàn khuya
    Tay trần gian tôi đếm ngón so le
    Đã có phút âu lo đường về dương thế -
    (Đẹp)

    Thời gian trong thơ Nguyên Sa không phải là thời gian vật lý và cũng chẳng phải thời gian tâm lý. Thời gian đó không mang sử tính và cũng không thể minh định bằng những cột mốc niên đại. Thời gian đó không phải là một thực thể đơn độc mà là một thành tố của một tổng hợp bao la trừu tượng, trong đó, ngoài thời gian, còn có không gian, vũ trụ của những tinh tú và thiên hà, con người với những dự phóng và hoài niệm, quê hương của những dòng sông, những thành phố mang những địa danh đã mất, những thiên đường còn rơi lại trên những nấm bia phai, những giông bão của những ngày cô đơn, những cơn mưa trên thành phố nhỏ không đèn.

    Người về đâu mà lầu đài hoang phế
    Mang dáng người trên mỗi nấm bia phai
    Trăm vạn đường mây xê dịch chân trời
    Theo tiếng nhặt khoan của từng nhịp bước -
    (Đẹp)
    ...Có phải em về đêm nay
    Trên con đường thời gian trắc trở
    Để lòng anh đèn khuya cửa ngỏ
    Ngọn đèn dầu lụi bấc mắt long lanh
    - (Có phải em về đêm nay)

    Nếu đó là mùa xuân, thì thời gian trong thơ Nguyên sa chính là những con suối trên đồng cỏ, là Cửu Long Giang chín lần cửa rộng.

    Như sông Cửu Long về lòng biển cả
    Vẫn tiếng sóng về nước chảy triền miên
    Vẫn Cửu Long giang mở chín lần cửa rộng
    Dòng sông dài dữ dội bản trường ca...
    - (Bài hát Cửu Long)

    Còn nếu đó là mùa thu hay mùa đông tàn tạ thì không gian và thời gian trong thơ Nguyên Sa chính là khung qui chiếu của những trầm tư thăm thẳm, trong đó điểm đến và điểm đi không còn phân ranh nữa, những hướng trình tâm hồn trải dài về mọi phía, điểm qui tụ, nếu có, chẳng qua chỉ là sự hiện hữu cô độc của nhà thơ trong thế giới âm u vàng vọt, tranh tối tranh sáng của những hoàng hôn xa lạ, những ban mai tải đầy sấm sét, những đêm khuya quờ quạng vây bủa bằng sợ hãi âu lo.
    Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt
    Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư
    Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát
    Lúc xòa ra chẳng có một âm thừa
    Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực
    Phải vác theo trăm tuổi đường dài
    Nên có gửi cho ai vài giọng nói
    Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi
    Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc
    Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao
    Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét
    Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào
    Năm ngón tay có bốn mùa trái đất
    Chúng tôi cầm rơi mất một mùa xuân -
    (Bây giờ)

    Với Nguyên Sa, mùa hạ đến như một hạnh phúc ngắn ngủi vội vàng, chưa kịp hưởng đã phải nghĩ đến một ngày thu sắp tới. Sức nắng chan hòa ngày hạ biến đâu mất trong thơ và chỉ còn sắc vàng vương cuối hạ. Hạnh phúc rồi sẽ bay xa để nhường chỗ cho những hoài niệm thổn thức úa màu?

    Em đến với ta trong mùa vừa Hạ
    Hai tâm hồn một ánh nắng vàng vương
    Trong nồng ấm ta yêu em vội quá
    Cao tuyền đài ánh sáng của tình thương
    Nắng đến với đôi ta vừa cuối Hạ
    Ta bàng hoàng trong mắt em rạo rực
    Nắng chưa về sao áng đỏ bay xa ?
    Thu sẽ đến, ôi tình em thổn thức...

    Khi đọc thơ Nguyên Sa chắc không ít người tự hỏi nhà thơ ngồi ở đâu để có thể viết ra những dòng thơ trân châu ngọc bích đó. Có thể đó chỉ là khung cửa sổ của một căn phòng nhỏ nhìn ra căn vườn nhỏ nhưng đầy tinh tú ban đêm và không bị phát tán bởi ánh đèn đường. Đó cũng có thể là khung trời mà Lamartine đã ngồi để viết bài thơ l’Isolement:

    Souvent sur la montagne, à l’ombre du vieux chêne,
    Au coucher du soleil, tristement je m’assieds;

    Và đó cũng có thể trên những đỉnh non cao như của Byron trong Manfred:

    Ma joie était dans la solitude, pour respirer l’air difficile de la cime glacée des montagnes.
    Bất luận ở đâu, vị trí dành cho Nguyên Sa trong văn học Việt Nam nói riêng và văn học thế giới nói chung thuộc một lãnh địa độc tôn mà người đời phải tri ân và ngưỡng mộ. Một số địa danh có gí trị thần thánh như Sài gòn, Hà Nội, đã có được may mắn lịch sử đi vào thơ Nguyên Sa trước năm 1975, như đi vào một bảo tàn viện thiêng liêng của những người Việt Nam xa xứ từ khi mất nước. Ngày nay, bên nầy bờ đại dương, khi đọc lại Áo Lụa Hà Đông, chẳng hạn, Sài gòn trở về với họ như một nấm bia phai thuộc một nền văn minh đã bị lịch sử xóa nhòa trong nước mắt. Còn chăng là nỗi ước mơ về vĩnh cửu được dắt díu theo với sự nghiệp thi ca bất diệt của nhà thơ Nguyên Sa Trần Bích Lan.
    <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>

    Comment

    • #3

      RỪNG LÁ THẤP DƯ THỊ DIỄM BUỒN
      nguồn email



      Viết cho phu quân tôi để tưởng nhớ
      một đồng đội đã hy sinh trong đêm Giao Thừa
      DTDB
      Anh hát ca vang bài “Rừng Lá Thấp”
      Lưng chừng đồi một tối mùa xuân
      Gió thoảng, suối reo hòa khúc nhạc rừng
      Cây lá xạc xào chim muông ca múa
      Tiền đồn vắng nhưng tình xuân chan chứa
      Không bánh chưng, không dưa hấu thịt kho
      Không nhang trầm tuôn đợt khói thơm tho
      Không kiều nữ áo dài hoa tươi thắm
      Người lính chiến đón xuân ngày ngưng bắn
      Cơm xấy khô cùng cá hộp, thịt lon
      Nước lã thay trà trong chiếc bi-đông
      Ca hát, truyện trò… suốt đêm không ngủ
      Trời đêm xuân, sáng ngời muôn tinh tú
      “… Giữa rừng già ta có biết gì đâu?...”
      Giọng ngân nga chợt đứt quãng từng câu!
      Tiếng súng nổ loạn cuồng, anh ngã sấp!
      Anh đã hát dở dang bài “Rừng Lá Thấp”
      Dòng máu tươi thấm ướp cỏ cây rừng
      Để chiều chiều nhìn mây tím bâng khuâng
      Tôi nghe vẳng giọng buồn buồn anh hát!..
      ..................................
      Đã chỉnh sửa bởi quynh dao; 15-01-2012, 07:50 AM.
      <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>

      Comment

      • #4

        rừng lá thấp

        <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>

        Comment

        • #5

          (Bài Rừng Lá Tháp do ca sĩ Nhựt Trường hát mới diễn tả hết nội tâm vì đây là bài hát tiếc thương 1 người bạn đã hi sinh ở Hàng Xanh-Sài Gòn hồi Tết Mậu Thân..Bài hát viết về Vũ Mạnh Hùng, một đại úy của binh chủng TQLC.)

          Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi
          Thành phố sau lưng ôm mộng ước gì
          Tôi là người đi chinh chiến dài lâu
          Nên mộng ước đầu tôi nghe đã chìm sâu.
          Từ máy thu thanh cô nàng vừa ca:
          "Trọn kiếp yêu anh lính khổ xa nhà"
          Giữa rừng già vang tiếng hát thật cao
          Nhưng giữa rừng già tôi có thấy gì đâu?
          Sao không hát cho người giết giặc trên cầu
          Khi bùn lầy còn pha sắc áo xanh
          Trong khói súng xây thành
          Mắt quầng thâm mất ngủ
          Tàn đêm khói lửa,
          Giờ chỉ còn hai tiếng "mến anh"
          Sao không hát cho những người còn mải mê
          Lá rừng che kín đường về phồn hoa
          Sao không hát cho những bà mẹ hằng đêm nhớ con xa
          Hay hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua.
          Rừng lá xanh xanh lối mòn chạy quanh.
          Đời lính quen yêu gian khổ quân hành
          Nghe từ ngày thơ tiếng súng triền miên
          Đánh giặc lâu bền cho non nước bình yên
          Lời hát xin gây rung động thật sâu
          Đừng hát như chim giữa rừng lá sầu
          Xin thật lòng qua câu hát đầu môi
          Như lính giữa rừng yêu lá thấp mà thôi...
          Tác giả: Trần Thiện Thanh
          Tôi có đọc được ở đâu đó đoạn hồi ký của người bộ đội bắc Việt sau 4/1975 như sau :
          "Tôi còn nhớ rõ một buổi trưa nắng chang chang của năm 78, 79 gì đó. Đang ngồi đợi trên xe buýt ở Lăng Cha Cả khởi hành đi Chợ Lớn thì tôi nghe có tiếng hát rất hay, nhưng vô cùng u uất: "Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi ... Thành phố sau lưng ..." Rồi bước lên xe là một thương binh VNCH trẻ khoảng 25,26 tuổi. Anh ta cụt một chân, trên cổ treo cây guitar vừa đàn hát vừa xin tiền. Anh ta mặc chiếc quần của Thủy Quân lục Chiến rằn sọc ngang, áo thun bạc phếch, trên đầu đội nón vải đi rừng của lính VNCH.
          Dường như một số người trên xe biết và có cảm tình với anh ta nên có lẽ nói cho mọi người đều biết: "Ảnh là Thủy Quân Lục Chiến, bây giờ tội nghiệp lắm ..."
          Người thương binh VNCH khẻ gật đầu như muốn chào mọi ngưòi nhưng vẫn hát.. Một bà cụ ngồi phía sau chạy lên dúi vào tay anh ta mấy cái bánh ú và hỏi: "Q. sáng giờ con ăn gì chưa?". Người thương binh ngưng hát trả lời: "Dạ, con ăn chút bánh mì rồi ngoại..." Thì ra bà cụ biết người thương binh này và vẫn thường giúp đỡ anh ta cho nên anh ta gọi bà cụ là ngoại. Đây cũng là cách gọi thân mật trong của người Nam.
          \Lúc đó có nhiều người dúi tiền vào chiếc túi vải treo trước ngực người thương binh. Mỗi lần ai cho anh, anh đều nói :"Xin cảm ơn ông / bà". Dường như mọi người đều cho một ít như muốn nói "Tặng anh một chút để anh sống qua ngày ... Chúng tôi dù sao còn may mắn hơn anh ..."
          Khi anh ta bước gần đến tôi, tôi nhìn gương mặt anh ta tôi có cảm tình ngay. Gương mặt sáng và thông minh. Anh tuy mất một chân nhưng rất rắn chắc. Tôi cũng lấy ít tiền dúi vào túi vải, anh ta nói :"Đa tạ ông". Tự dưng tôi cầm lấy tay anh ta và hỏi: "Anh bị thương năm nào?" Anh trả lời: "Dạ em bị thương năm 1972 đó ông Thầy ...."
          Có lẽ anh ta nghĩ tôi là sĩ quan VNCH nên trả lời và gọi tôi "Ông Thầy". Lính VNCH thường gọi sĩ quan là "Ông Thầy".
          Tôi nghe thế tôi rất xúc động vì tôi cũng bị thương năm 1972 ... có điều là chúng tôi .... khác chiến tuyến nhưng tôi lại được lính BĐQ VNCH cứu sống ...
          Tôi vội nói: "Tôi cũng bị thương năm 72 ..."
          Anh ta dường như không chú ý câu nói của tôi và như có người chia sẻ, anh ta khe khẽ kể tiếp: "Đơn vị Thủy Quân Lục Chiến của em chặn quân Bắc Việt tại bờ Nam sông Thạch Hãn vào tháng Tư năm 1972 ... tụi nó đông lắm, xe tăng, bộ binh của chúng đông nghẹt luôn ... Tiểu Đoàn 3 Sói Biển tụi em tuy chặn đứng chúng nhưng thiệt hại 50 % đó ông thầy ạ ... Em bị thương trận đó ... Bây giờ ... Khổ lắm ..."
          Dường như nước mắt của cả tôi và anh ta đều giàn giụa ...
          Anh ta khẽ gật đầu chào và quay đi ....
          Anh bước xuống xe và tiếp tục lời hát : "... Sao không hát cho những bà mẹ từng đêm nhớ con xa ... Hay hát cho những người vừa nằm xuống chiều qua ... "
          Bóng người thương binh TQLC dần lẫn vào đám đông những người buôn thúng bán bưng .... những đứa trẻ gầy gò bưng bình trà đá bán dạo tại bến xe ... Trời trưa nắng chang chang nhưng tôi nghe như mưa đổ trong lòng ... Cơn mưa khóc hận cho miền Nam hưng thịnh nhân bản ngày nào bây giờ đang sống dưới tay loài quỉ Đỏ ...
          Và từ đó tôi không có dịp gặp lại ngưòi thương binh TQLC đó ... Không biết anh trôi dạt nơi nào ....
          Anh bị thương năm 72, tôi cũng bị thuơng năm 72 ... Anh và tôi cùng được chữa trị bởi Quân Y Viện VNCH ... Không biết lúc đó tôi và anh có cùng Quân Y Viện không? Tôi lúc đó được nằm trên giường ... Anh có thể nằm ... dưới đất nhường chỗ cho tôi ...

          - Tình cờ là bài hát viết về 1 người lính TQLC đã hy sinh, rồi lại 1 người thương binh TQLC khác cất lên sau 30/4/1975.
          Đã chỉnh sửa bởi Mayvienxu; 16-01-2012, 01:49 AM.

          Comment

          • #6

            Bài thơ của Dư thi diễm Buồn nói về ngươi chồng ngày xuân đóng quân kg về ăn tết được , tiền đồn mùa xuân kg bánh không rươu , anh và bạn bè chỉ biết hát để vui xuân , anh đang hát bài rừng lá thấp thì bất ngờ ngã xuống vì trúng đạn :
            “… Giữa rừng già ta có biết gì đâu?...”
            Giọng ngân nga chợt đứt quãng từng câu!
            Tiếng súng nổ loạn cuồng, anh ngã sấp!
            Qd thấy bài thơ tâm sự của Dư thị Diễm Buồn qua email của ai đó gởi thấy tội nghiệp quá....


            Đã chỉnh sửa bởi quynh dao; 16-01-2012, 01:50 AM.
            <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>

            Comment

            Working...
            X
            Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom