• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Những khoảng trống không phải để lấp đầy

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Những khoảng trống không phải để lấp đầy

    Nguồn Black - Những khoảng trống không phải để lấp đầy :: Tử Vi Lý Số :: Diễn đàn học thuật của người Việt

    Có hai từ thường lặp đi lặp lại trong entry cuả nhiều bạn trẻ, là buồn và cô độc.

    ...Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà không từng trải qua cảm giác đó. Cô độc. Đó là những lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người, đang qâuy quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa cách, đang cùng bạn bè vui đùa mà vẫn thầm tự nhủ:"Nào có ai hiểu lòng ta".

    ...Cô độc. Đó là khi tâm sự ngổn ngang trong lòng mà ko biết tỏ cùng ai, kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết nhất. Là khi ta thấy như mình bị bỏ lại đằng sau trong một thế giới đang rộng ra mãi. Là khi ta thấy tràn ngập trong tâm hồn mình một nỗi buồn dai dẳng không tên. Và rất nhiều khi, chỉ là nỗi buồn vô cớ.

    ...Cô độc là một tâm trạng đáng sợ. Có người trốn chay sự cô độc bằng cách...ngủ vùi. Có ngừoi cố lấp nó bằng niềm vui ồn ào ở vũ trường hay trong những trò games, có người gặm nhấm nó bằng nước mắt. Có ngừoi thăng hoa vào nghệ thuật. Nhưng cũng có người bị nó bủa vây ko lối thoát, để rồi tìm đến cái chết chỉ vì cảm thấy quá cô đơn.Ít hay nhiều, khi rơi vào sự cô độc, chúng ta đều cảm thấy tâm hồn mình chỉ còn là một khoảng không đáng sợ, và ta tự hỏi:"Phải làm sao để lấp đầy khoảng trống này đây?"

    ...Nhưng, bạn biết không, những khoảng trống đó không phải để lấp đầy...

    ...Bản chất con người vốn cô đơn. Đó là sự thật. Tất cả mọi người đều có lúc cảm thấy cô độc. Cả những người cởi mở, vui tính nhất hay những ngừoi, đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên, vẫn luôn có những khoảnh khắc ko thể chia sẽ cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với chính ta. Không phải vì chia tay một người bạn, hay mất đi một ngừoi thân, hay khi một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó, trong mọi con ngừoi.

    ...Tôi sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ haiku này:

    " Những lỗ trống trong củ sen

    Khi ta ăn

    Ăn luôn cả nó"

    ...Bạn thấy chăng? những lỗ trống là một phần của củ sen, cũng như sự cô độc là một phần của đời sống. Vì vậy, hãy nhìn thẳng vào nó. Đừng ngại nói:"Tôi đang buồn. Tôi cảm thấy cô độc" nếu bạn muốn được chia sẻ. Nhưng cũng đừng ngại nói:"Hãy để tôi một mình lúc này" nếu bạn thực sự muốn như vậy. Đừng ngại vì đó là điều bình thừơng. Tất cả mọi người trên thế gian này đều thế. Chỉ khác nhau ở một điều: cách chúng ta đối xử với nó. Nỗi cô đơn tạo thành những khoảng trống, bạn càng muốn trốn chạy thì nó càng muốn bám đuổi. Bạn càng muốn vùi lấp nó thì nó càng dễ quay lại vùi lấp chính bạn. Điều chúng ta nên làm là đừng tìm cách lấp đầy khoảng trống ấy, nhưng cũng đừng để nó lấp đầy chúng ta. Chúng ta chỉ đơn giản nhận ra sự hiện hữu của nó, và bình tĩnh đối diện với nó.

    ...Người ta nói đến giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự gọi tuổi mới lớn là:"tuổi biết buồn". "biết buồn" tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó hãy dành sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn tro nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh, tranh thủ khoảnh khắc đó để khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm những nỗi buồn nhưng cũng ko bao giờ thiếu niềm vui...
    Phạm Lữ Ân
    Đã chỉnh sửa bởi huynhthanhchiem; 14-03-2012, 07:33 PM.
    http://huynhthanhchiem.blogspot.com/
    huynhthanhchiem@gmail.com
    Similar Threads
  • #2

    Không ai sung sướng cả.

    Không ai sung sướng cả.

    Kimberly Tran Ngo sưu tầm.
    Có một câu chuyện ngụ ngôn khiến người ta phải suy gẫm:
    Hai vợ chồng nhà nọ nuôi một con trâu và một con chó. Con chó được ở trong nhà còn con trâu phải ở riêng ngoài chuồng. Mỗi ngày trâu ra đồng cày bừa từ sáng sớm đến chạng vạng tối mới về, còn chó chỉ việc nằm ở cổng rào canh chừng cửa.
    Một hôm nọ trâu đi làm về,thấy chó nằm trước cửa nhà phe phẩy cái đuôi trông thật sướng, đang lúc mệt nhoài nó nổi cáu bảo:
    - Không có ai sung sướng bằng mày, chỉ ăn rồi nằm. Thật là đồ vô tích sự!
    Con chó nghe con trâu hậm hực nặng nhẹ mình thì buồn bã trong lòng, nghĩ trâu tuy to xác nhưng không có trí. Nó bèn nói với trâu:
    - Anh trâu không hiểu đâu, tôi nào có sung sướng như anh tưởng. Anh tuy làm lụng nặng nhọc ngoài đồng nhưng có giờ có giấc, sáng ra đồng,chiều lại về, tối còn được nghỉ ngơi, cứ lăn ra mà ngủ. Còn tôi, tuy nằm canh cửa giữ nhà trông có vẻ nhàn hạ hơn anh, nhưng thật sự thì mệt cầm canh đâu có ai biết. Nằm lim dim mà lòng không yên, phải để tâm canh giữ cửa nhà, không dám lơ là công việc. Nếu ngủ quên hoặc bất cẩn để xảy ra mất trộm thì tôi khó mà sống được . Đêm đêm trong khi mọi người ngon giấc, tôi có được nghỉ ngơi đâu, tôi phải lắng tai nghe ngóng, đưa mắt nhìn trông, hễ nghe có động tĩnh gì thì phải sủa to để cảnh báo. Lúc chủ nhà vui thì tôi còn được ăn no, chứ khi họ có chuyện buồn bực trong lòng thì bỏ mặc tôi đói khát, không ai để mắt quan tâm. Những lúc sân si nổi lên họ còn trút giận lên đầu tôi không thương tiếc, họ đánh họ đá, xua đuổi, chửi mắng tôi. Mỗi khi bạn bè, người thân của họ đến chơi mà tôi không biết, tôi sủa tôi vồ thì họ đánh tôi, chửi tôi là đồ ngu. Bạn bè họ đến chơi thì không sao, còn bạn bè tôi đến chơi thì bị họ đuổi đi, ném đá đến toạc đầu đổ máu. Ngẫm lại coi, anh và tôi ai sướng hơn ai chứ?
    Con trâu nghe nói mới hiểu tình cảm của con chó, nghĩ mà thương nên an ủi:
    - Đúng là mày cũng không sung sướng gì. Tao với mày ở chung nhà mà chưa một lần trò chuyện với nhau nên không hiểu nhau. Bây giờ tao đã hiểu nỗi khổ của mày, mày cho tao xin lỗi. Nghe mày nói tao mới biết cả hai chúng ta đều khổ cả.
    Đang nói con trâu bỗng nghe tiếng chim ríu rít trên cành cây cao, nó nhìn nên rồi than thở:
    - Bọn chim trời cá nước sung sướng làm sao! Chúng có thể tự do tự tại bên ngoài, không bị ai giam cầm quản thúc, không phải làm việc nặng nhọc vất vả, không phải chịu nỗi khổ của kiếp tôi đòi. Giá mà chúng ta có được cuộc sống vui vẻ như thế.
    Khi ấy một chú chim nghe thấy lời trâu, bèn đáp lên lưng trâu nói:
    - Anh trâu ơi, anh không biết đâu, tôi cũng không sung sướng hơn các anh đâu. Tuy loài chim chúng tôi không phải giữ nhà, không phải đi cày ruộng, không phải chịu cảnh tù túng bó buộc, nhưng chúng tôi cũng có nỗi khổ của mình. Hiểm họa luôn dình dập chúng tôi, những kẻ thợ săn có thể bắn chết chúng tôi bất cứ lúc nào. Tổ của chúng tôi làm khó khăn vất vả biết bao, chưa chắc ở được lâu vì sự phá hại của con người. Trứng chúng tôi sinh ra chưa kịp nở con thì đã bị con người lấy mất. Loài người biết thương con của mình nhưng nào biết thương con của kẻ khác. Các anh chỉ bị hành hạ, còn tôi bị cướp đi mạng sống của mình, chết rồi còn bị nhổ lông, xẻ thịt,nấu nướng, thân thể không vẹn toàn. Loài người ỷ mạnh hiếp yếu, nào biết tôn trọng sự sống muôn loài. Các anh có cái khổ của các anh, chúng tôi cũng có cái khổ của chúng tôi, không có ai sung sướng cả.
    Bày cá đang ở dưới mé nước nghe trâu nói mình sướng cũng không đồng tình:
    - Còn loài cá chúng tôi cũng không sung sướng đâu. Nhà cá chúng tôi thường bị loài người đánh bắt, mỗi lần bị sát hại chết đến cả bầy đàn. Không nơi nào là nơi để chúng tôi yên tâm mà sống, đâu đâu cũng có lưới bủa câu giăng, đâu đâu cũng có bàn tay con người truy bắt.
    Trâu nghe chim và cá nói thì ngao ngán thở dài não nuột:
    -Hóa ra tụi mày cũng khổ. Hiểu biết của tao hạn hẹp quá nên không biết còn nhiều nỗi khổ trên đời này.
    Nói như thế rồi trâu buồn bã đi vào chuồng,nó nằm mông lung suy nghĩ về thân phận của nó và bạn bè. Nó nghĩ, loài nào cũng bị con người hiếp đáp, làm hại. Cuộc đời thật bất công, loài người đối xử tệ bạc với các loài khác mà lại được sung sướng, không phải chịu sự khổ sở nào.
    Đang lúc đó bỗng trâu nghe tiếng quăng bát ném đĩa trong nhà vọng ra. Nó lắng tai nghe kỹ mới biết ông bà chủ đang gây gổ. Tiếng ông chủ gào lên:
    -Sao tôi khổ đến thế này, không bằng con trâu con chó nữa! con trâu đi cày còn được nghỉ, còn tôi suốt tháng quanh năm phải bận bịu với nhà cửa, vợ con, cơm áo gạo tiền, làm quần quật đêm ngày không lúc nào rảnh rỗi. Tôi khổ sở như vậy là vì ai? vậy mà bà vẫn không để cho tôi yên, hễ thấy mặt là hạch sách, càm ràm, đay nghiến. Vừa phải thôi, làm quá tôi cho cả nhà ra chuồng trâu mà ở!
    Nghe chủ nhà nói thế trâu bỗng giật mình, bất giác than rằng:
    - Hóa ra sống ở trên đời đâu có ai không khổ!
    Trong chúng ta, mỗi người có một hoàn cảnh, xuất thân, có một hoàn cảnh sống, có thể là vui, có thể là khổ, nhìn chung là như thế, song nếu xét cho kỹ thì không ai hoàn toàn hạnh phúc, chỉ khác nhau là ít, nhiều những nỗi vui, khổ mà thôi. Khổ và vui đan xen, chồng chéo nhau như một mạng lưới vô hình giăng bủa cuộc đời chúng ta, không một ai thoát cả. Người trẻ có những cái khổ của người trẻ, người già có những cái khổ của người già người giàu có cái khổ của người giàu, người nghèo có cái khổ của người nghèo, dù trong hoàn cảnh nào cũng có những điều không như ý, cũng có những nỗi khổ thân, khổ tâm, hoặc cả thân tâm đều khổ. Có ai không lo lắng, không hối tiếc, không trông mong, hy vọng điều gì ? Có ai chưa bao giờ buồn phiền, thất vọng, hay bất mãn, chán nản? Có ai hoàn toàn khỏe khoắn, thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần? Chắc chắn là không có ai.
    <Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng>

    Comment

    • #3

      Có những giai đoạn của cuộc sống mà trái tim dường như rơi vào một khoảng ngưng đọng. Gần như không còn rung động, không còn đau xót mà cũng không còn hạnh phúc. Những nhịp đập trở lại thành một bản nhạc lặng lẽ, không những nốt thăng giông gió, không những nốt trầm u uất, không chuyển phách đổi nhịp, không bay bổng tươi vui mà cũng chẳng chìm lắng buồn bã. Như một sự ngưng đọng vĩnh viễn. Như một khoảng trống. Như một căn phòng không đồ đạc. Như một ngôi nhà không người ở. Chỉ đơn giản là giữ cho cuộc sống tiếp tục...

      Có những giai đoạn như thế. Khi nước mắt cũng không thể chia sẻ được. Khi ngay cả nỗi đau cũng không còn làm người ta rùng mình đến tận nơi sâu thẳm nhất nữa. Khi nụ cười không chạm được đến đuôi mắt. Khi ngay cả hạnh phúc cũng không còn có thể thắp lên chút ánh sáng trong hồn...

      Sợ nhất những sáng mai thức dậy thấy mình như thế. Trống rỗng và lặng lẽ. Thấy không yêu, không nhớ, không say mê, không buồn bã, cũng chẳng thiết tha. Thấy mọi thứ nhàn nhạt, vô vị, vô nghĩa. Chỉ duy nhất một bản năng: Qua ngày.

      Nhưng cuộc sống có những giai đoạn như thế. Có lẽ vì ta mỏi mệt. Có lẽ vì khi đã đau đến tận cùng nỗi đau, đã yêu đến tận cùng tình yêu, đã đắm say đến tận cùng hơi thở, đã sống đến tận cùng vui buồn, đã thứ tha đến tận cùng bao dung, đã tặng đến tận cùng duyên nợ, đã níu đến tận cùng những dây neo trần gian...Sẽ thế...

      Hay vì trái tim cần những khoảng lặng? Cũng như cây đàn sau một bản nhạc quá nhiều u uất lẫn hạnh phúc, quá nhiều giông gió dữ dội lẫn mưa nắng dịu dàng, dây đàn sau khi quá căng hay quá chùng cần được giữ tĩnh tại vài phút giây?

      Dẫu sao thì cảm giác ngưng đọng của trái tim vẫn là một cảm giác đáng sợ. Có những giai đoạn của cuộc sống cảm xúc tĩnh đến mức rùng mình. Đáng sợ hơn cả sự vô cảm, bởi vì vô cảm là không còn cảm xúc trước những hỉ nộ ái ố của đời người. Còn những giai đoạn này của cuộc sống, cảm thấy hơn bao giờ hết những nỗi nhân thế ấy, nhưng những cảm xúc ấy rơi vào một vùng lặng không ngạc nhiên, như người ta ném những hòn sỏi xuống một mặt nước mà thấy tĩnh đến vô thường...

      Bởi vì mặt nước tĩnh đó đã chạm đến đáy. Bởi đáy đã phủ đầy những sỏi!

      From Huyenht
      http://huynhthanhchiem.blogspot.com/
      huynhthanhchiem@gmail.com

      Comment

      • #4

        Cứ xem như chúng ta đã gặp nhau trong một giấc mơ....

        Nếu mọi thứ trong đời đều có quy luật thì tình yêu có lẽ là một ngoại lệ. Hoặc cũng có thể gọi là một định mệnh. Đắng cay hay hạnh phúc, hay cả hai, người ta cũng không lựa chọn được định mệnh của mình.

        Anh đến khi cô đã có một con đường đi trước mặt. Như một ngôi nhà đang xây đã được cô chăm chút chuẩn bị từng chi tiết, từ bản vẽ thiết kế, từ chất liệu, từ những bước thi công và ngày hoàn thành. Cô đã đi những bước đầu tiên trên con đường ấy một cách miệt mài, đã nhất định sẽ đi đến cuối con đường ấy, thực hiện giấc mơ từ rất lâu của cô. Anh xuất hiện, giống như một sai số trong bản vẽ của cô, làm cho cô dừng lại. Khiến cô bâng khuâng.

        Cô đến khi anh đã đi trên đường một mình rất lâu và thấy cô độc. Anh muốn tìm kiếm một người bạn đồng hành, và vẫn đang tìm kiếm. Chỉ có điều, cô không phải là người anh vẫn kiếm tìm. Cô chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trên con đường dằng dặc cô lẻ của anh. Cô, với dáng điệu đơn độc, bướng bỉnh, phớt đời, ngẫu nhiên xuất hiện giữa cánh rừng hoa cỏ, giữa bạt ngàn núi, bạt ngàn sương, đã dừng anh lại. Khiến anh hoang mang.

        Họ gặp nhau ở thời gian và thời điểm không nên gặp nhau. Cuộc gặp vừa là một cái mỉm cười, vừa là một giọt nước mắt của định mệnh lên cuộc đời họ.

        Cảm giác ấm áp mà anh mang đến khiến cô hạnh phúc như một đứa trẻ. Khiến cô muốn nhắm mắt lại và ngủ yên trong vòng tay anh, kệ những sương gió ngoài ô cửa sổ, kệ những ước mơ bay cao, kệ những bước đi trên con đường đã định.

        Cảm giác yêu thương cô như yêu một nhành hoa nhỏ mong manh, yếu đuối khiến anh chùng lòng. Khiến anh muốn được chăm sóc che chở cho người con gái tuy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, ngang tàng nhưng thực ra lại yếu mềm như cỏ ấy.

        Nhưng họ đều biết lẽ ra không nên có cuộc gặp tình cờ ấy. Cô lẽ ra nên muộn, cơn cảm cúm nên nặng hơn hoặc chiếc xe đưa cô đi nên gặp một quãng tắc đường. Anh lẽ ra đừng chú ý đến cô giữa đám đông, hoặc chỉ dừng lại ở đó thôi, đừng tìm hiểu về cô và rồi muốn gặp. Họ lẽ ra không nên hò hẹn, không nên cười thật nhiều và chia sẻ nhiều đến thế chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Lẽ ra không nên nhớ thương nhau khi rời xa.

        Nếu thế, có lẽ cô sẽ vẫn đang đi từng bước miệt mài trên con đường của cô, bình yên và thanh thản. Anh cũng vẫn đang tìm kiếm người con gái thích hợp để song hành cùng anh hết tuổi thanh xuân và cả quãng đời dài. Họ sẽ đều yên ổn đi trên hai con đường song song vốn sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nếu định mệnh không nhìn thấy họ và trong một phút nhẫn tâm hoặc rộng lượng đã cho họ gặp nhau.

        Nếu ấm áp, nhớ nhung, say đắm là những cảm giác của tình yêu thì họ đã yêu. Nếu nụ cười, lời yêu thương, sự chăm sóc ân cần là hạnh phúc thì họ đã hạnh phúc.

        Nhưng họ vẫn rời xa nhau. Không phải vì tình yêu trong phút chốc đã lụi tàn, không vì bên nhau họ không hạnh phúc. Chỉ vì đó là một tình yêu lẽ ra không nên đến trong đời. Vì họ không phải, không nên, không bao giờ có thể là hai nửa của nhau.

        Bình yên hay không, anh vẫn cứ nên tiếp tục hành trình đơn độc của mình cho đến khi tìm được một nửa của anh. Đau đớn hay không, cô vẫn nên xóa đi sai số dù nhỏ trong bản vẽ của mình để lại miệt mài bước tiếp con đường cô đã định.

        Chỉ là, đôi lúc, nếu dừng lại, cô sẽ rất nhớ dáng cao gầy đơn độc của anh. Anh, một vài chỗ nghỉ chân nào đó, biết đâu cũng sẽ nhớ những điều mà anh từng rất ghét, hoặc cảm thấy không đúng ở cô. Chỉ là, ở một vài khúc quanh gian khó nào đó trong đời, quá khứ dịu dàng ấy sẽ có sức mạnh vỗ về, bao bọc anh và cô. Chỉ là, đâu đó trong trái tim họ, có một vết xước nhỏ, rất nhỏ thôi, nhưng vẫn gợn lên trong từng nhịp đập.

        Dù rằng rồi tất cả sẽ tan biến đi, như chưa bao giờ xảy ra, như một điều không có thực.

        Hãy cứ xem như chúng ta đã từng gặp nhau. Trong một giấc mơ.

        (From Huyenht )
        http://huynhthanhchiem.blogspot.com/
        huynhthanhchiem@gmail.com

        Comment

        • #5

          For the old love song..........(Tặng tình yêu đã mất)

          Họ chia tay cũng đã lâu. Một cuộc chia tay nhẹ nhàng, thanh thản, không nước mắt vì cả hai đều cảm thấy không thể cùng nhau đi hết con đường. Mắt cô ráo hoảnh khi một mình về biển, như một sự bù đắp, một sự tạ lỗi cuối cùng với tình yêu dài rộng của anh và cô, cho lời hứa mãi mãi không thực hiện được của họ: Sẽ về biển cùng nhau, sẽ đứng trước biển trong vòng tay nhau, lặng im mà không hề lặng im trước biển vô cùng. Anh cũng bình thản bước, công việc và cuộc sống cuốn anh đi. Thế rồi thôi...

          Cô bắt đầu làm quen với cuộc sống một mình.

          Qua đường một mình không có bàn tay anh nắm chặt. Đi học, đi làm một mình. Đọc sách, vẽ tranh, đi dạo và tận hưởng cuộc sống một mình. Cũng như anh, cô hạnh phúc, thanh thản. Cô không ngoái đầu, không nhìn lại con đường hoa cỏ ngọt lành anh và cô đã đi cùng nhau.

          Đã xa vắng những yêu thương, hờn giận. Đã qua rồi những nước mắt, nụ cười. Đã không còn nuối tiếc, hờn trách. Cả cô và anh đều đã có sự bình thản trong tâm hồn mà sống. Cuộc sống đã trôi đi như thế.

          Nhưng hai tiếng 'Tình yêu' vẫn xa xăm quá đỗi. Những năm vừa dài mà cũng vừa ngắn ngủi ấy, cô không mở trái tim mình cho ai. Không người con trai nào đến gần có ý nghĩa hơn một người bạn với cô. Cô đã quen không nghĩ đến anh nữa, cô hạnh phúc, bình yên như lời hứa ngày đó với nhau, nhưng cô cũng không yêu ai cả. Duy nhất có con mèo trắng cô nuôi là có thể gần gũi cô nhất, có được tình yêu duy nhất của cô.

          Thời gian như một vòng xoay không chuyển dịch, trôi mãi trôi mãi mà vẫn tưởng như đang ở một khoảng nào đó của nhiều năm trước. Một ngày, cô nhận được tin nhắn bằng kí hiệu tắt quen thuộc ngày xưa của hai người, anh nhắn anh rất nhớ cô. Thì ra anh đã nhìn thấy cô trên đường. Có lẽ anh vẫn như ngày xưa, không kìm nổi lòng mình trước cái dáng mảnh khảnh đến mong manh và nụ cười mắt buồn của cô. Có lẽ trái tim vốn bướng bỉnh đã không muốn tuân theo con đường êm đềm mà lý trí đã đặt ra nữa. Anh muốn được gặp cô.

          Cô cũng muốn gặp anh. 'Chia tay' là gì chứ? Là hai người yêu nhau quyết đinh sẽ không nắm tay nhau đi hết một con đường cùng nhau. Là khi họ sẽ đi trên hai con đường mới, không ngoái nhìn lại hun hút sâu lối đi chung ngày xưa nữa. Là khi không còn chia sẻ buồn vui, không còn cùng nhau ăn chung một bữa cơm dù rất vội, không còn nắm lấy tay người kia khi cần che chở, hay ngả đầu lên ngực trong một phút cần bình yên. Là vĩnh viễn không còn có mặt trong đời nhau, vĩnh viễn không còn là điều quan trọng. Là không gì cả của mỗi ngày thức dậy và của những tháng năm phía trước. Nhưng có đơn giản thế không? Cuộc đời hình như không chỉ thế...

          Cô vẫn thấy không đành.

          Nhưng khi gặp nhau rồi, khi ngồi đối diện với nhau sau vài năm xa cách, bỗng dưng có một sự trống rỗng vô bờ ùa vào lòng cô. Cô ngước nhìn anh, nhìn đôi mắt khổ sở đang nhìn cô, nhìn bàn tay anh nắm chặt, biết rằng anh cũng đang cố tìm kiếm sự run rẩy vô bờ bến của yêu thương xưa kia mà bất lực. Họ cứ ngồi lặng yên như thế, cái lặng yên ngọt ngào, sâu thẳm của xưa kia khi hai người chỉ cần được ở bên nhau, nhìn vào mắt nhau mà không cần phải nói gì cả đã tan biến đi hoàn toàn, chỉ còn một sự trống trải, thất vọng xâm lấn. Bất giác, cô mỉm cười nhìn anh: Mình về thôi anh, muộn rồi.

          Muộn rồi.

          Cô vẫn là cô, mong manh, xinh đẹp, nồng nàn. Anh vẫn là anh, chàng trai thanh cao, ngạo mạn, mạnh mẽ. Nhưng trong tình yêu của họ, thứ tình cảm thiêng liêng đã mất đi của rất lâu về trước, cô và anh đã không còn là hai người thuở xa xưa. Điều đã mất đi, không gì có thể lấy lại được. Cho dù chừng ấy tháng năm cô và anh chưa từng một lần mở lòng cho ai, chưa từng một phút nguôi thương yêu. Giống như một khúc nhạc, dừng ở chỗ du dương nhất thì hay biết mấy, nhưng cả anh và cô vì nuối tiếc đã cố hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.

          Lau khô nước mắt, rồi về thôi, ngày mai chúng ta còn phải đi học, đi làm. Phải tiếp tục những ước mơ, những dự định mà trong đó không hề có nhau. Anh và cô đã rẽ hai con đường, đã đi quá xa nhau không thể nào quay lại....

          Bản tình ca cũ đừng hát tiếp nữa, nhé anh!

          ( Huyenht )
          http://huynhthanhchiem.blogspot.com/
          huynhthanhchiem@gmail.com

          Comment

          • #6

            Căn phòng mờ tối...
            Cơn mưa nhiệt đới..
            Hắn buông người xuống chiếc ghế. Chưa bao giờ hắn thấy mình tỉnh táo như lúc này, hắn lặng im hòa mình vào tiếng mưa.
            Khẩu p228 và ly Martini uống dở phía trước mặt.
            Nhoài tay cầm khẩu súng, bằng 1 động tác nhanh nhẹn và thuần thục hắn gạt chốt an toàn rồi lên đạn.
            Lòng giảm thanh lạnh toát kê vào thái dương, đôi mắt nâu mở to và miệng hơi nhếch. Cuốn phim kí ức vèo chạy qua tâm trí. Có lẽ đến lúc này hắn biết hắn nhớ những gì nhất, Ai là người hắn luôn yêu...Hắn nghe rõ cả tiếng trái tim mình đập.Nín thở hắn bóp cò...
            Cạch, chỉ khoảng 10% s cho lò xo nhảy đánh kíp nổ viên đạn với 1 âm thanh chát chúa khiến nó xoay tít theo đường lòng súng dẫn qua ống giảm thanh.
            Cũng chỉ 10% s sau đó viên đạn chạm vào vùng bên thái dương của hắn, kéo theo 1 luồng sáng ảo chói lòa trong tâm trí. Viên đạn xoáy tít khiến cả vùng não biến dạng bên trong, cả triệu triệu nơ ron thần kinh như bừng tỉnh lần cuối trước khi tắt lịm. Hắn vẫn cảm thấy khoảnh khắc viên đạn đi ra khỏi não mình cắm vào bức ảnh bên chiếc bàn phía sau; Trước khi thần chết bao vây toàn bộ.
            Nhưng...
            Thình thịch..Thình thịch...
            Kì lạ 1 điều là tim hắn vẫn đập. Đập rất mạnh..
            Thình thịch...Thình thịch...
            A..a...a
            Hắn choàng mở mắt thoát khỏi giấc mơ
            Cơn mưa nhiệt đới lao xao, căn phòng mờ tối, chiếc ghế hắn ngồi vẫn thế.
            Ly rượu nửa chừng trên bàn và thay vào khẩu P228 là chiếc điều khiển dàn nhạc.
            Thở phào với tay uống hết ly rượu và bật dàn nhạc..
            Hắn đang nghe dở
            Beethoven - Moonlight Sonata
            http://huynhthanhchiem.blogspot.com/
            huynhthanhchiem@gmail.com

            Comment

            • #7

              Cô đơn là cho đi mà không có người nhận, là muốn nhận mà chẳng có ai cho. Cô đơn là chờ đợi, mà cái mình chờ đợi chẳng xảy đến. Như hai bờ sông nhìn nhau mà vẫn nghìn trùng cách xa bởi dòng sông, nên cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt. Không phải cách biệt của không gian mà là cách biệt của cõi lòng. Bởi đó,người yêu có thể cô đơn ngay khi ở bên nhau.


              Càng gần nhau mà vẫn cách biệt thì nỗi cô đơn càng cay nghiệt. Đã cay nghiệt mà vẫn phải gần nhau thì lại càng cô đơn hơn.


              Người ta gần nhau mà vẫn có thể xa nhau, vì trong cuộc đời, mỗi người đều có hai thế giới. Thế giới riêng trong cõi lòng và thế giới ngoài xã hội. Thế giới tâm hồn sụp đổ thì thế giới bên ngoài thành hoang vắng, vô nghĩa. “ Lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ ”. Vì thế, người ta có thể cô đơn giữa đám đông. Cả vườn hoa chẳng có nghĩa gì nếu không có loài hoa người ta kiếm tìm. Người đưa thư trở thành thừa thãi nếu không có cánh thư người ta đang chờ mong. Chỉ một cánh hoa của lòng thôi cũng đủ làm cho cả khu đồi thành dễ thương. Chỉ một cánh thư thôi cũng đủ làm cho bầu trời xanh thăm thẳm. Làm gì còn cô đơn nữa nếu đã có bắt gặp


              Người ta cô đơn khi thấy quanh mình chỉ là những dòng sông lững lờ, chỉ là những con nước thờ ơ. Người ta có thể cô đơn vì không đến được với người khác. Người ta cũng có thể cô đơn vì người khác không muốn đến với mình. Cô đơn nào thì cũng là một hải đảo. Nhưng nỗi cô đơn bị người khác hờ hững thì cay đắng hơn. Khi tự mình không bước tới thì người ta cũng có thể tự mình bước ra khỏi hàng rào cô đơn đó. Còn nỗi cô đơn bị người khác thờ ơ thì đưa người ta vào nỗi buồn mà có khi đau đớn hơn tù đầy, có khi u ám hơn sự chết, vì đây là nỗi cô đơn muốn chạy trốn mà chẳng trốn chạy được. Tôi thương, nhưng người khác có thương tôi không đấy là tự do của họ. Cho đi phần đời của mình mà không được đáp trả vì thế mới có xót xa.


              Chỉ có ai đã cô đơn mới có thể hiểu nỗi buồn, mới thấy cái hoang dại trong cuộc đời của kẻ cô đơn như ta .


              Người ta đi tìm chân trời mới, lòng sao lại buồn, hay ta buồn cho ta, cho nỗi cô đơn giữa rừng người nơi thành thị náo nhiệt này ...


              Cô đơn để biết cảm ơn cuộc sống đã mang cho mình những người bạn ... Để mình không phải một mình trước biển, để có ai đó nắm tay mình thật chặt, để có ai đó gọi 3 giây chỉ để nói xin chào ...



              ....................


              ..........................................


              bây giờ gần 2h sáng và mình vẫn vật vã với "I told you so"
              I Told You So(Studio Version)Carrie Underwood ft.Randy Travis
              http://huynhthanhchiem.blogspot.com/
              huynhthanhchiem@gmail.com

              Comment

              • #8

                Suppose I called you up tonight and told you that I loved you
                And suppose I said "I wanna come back home".
                And suppose I cried and said "I think I finally learned my lesson"
                And I'm tired a-spendin' all my time alone.

                If I told you that I realised you're all I ever wanted
                And it's killin' me to be so far away.
                Would you tell me that you loved me too and would we cry together?
                Or would you simply laugh at me and say:

                "I told you so, oh I told you so
                I told you some day you come crawling back and asking me to take you in
                I told you so, but you had to go
                Now I found somebody new and you will never break my heart in two again".

                If I got down on my knees and told you I was yours forever
                Would you get down on yours to and take my hand?
                Would we get that old time feelin', would we laugh and talk for hours
                The way we did when our love first began?

                Would you tell me that you'd missed me too and that you'd been so lonely
                And you waited for the day that I return.
                And we'd live in love forever and that I'm your one and only
                Or would you say the tables finally turned?

                Would you say:

                "I told you so, oh I told you so
                I told you some day you come crawling back and asking me to take you in
                I told you so, but you have to go
                Now I found somebody new and you will never break my heart in two again".

                "Now I found somebody new and you will never break my heart in two again"
                Có bao giờ ta tự hỏi tại sao vòm cây ta nhìn thấy vẫn xanh như ngày xưa ...?
                http://huynhthanhchiem.blogspot.com/
                huynhthanhchiem@gmail.com

                Comment

                • #9

                  Cho đến ngày ông hấp hối, tôi đứng cuối chân giường và khóc. Ông vẫy tôi lại, thều thào: “Này con, những chiếc lá thay đổi, nhưng vòm cây vẫn không thay đổi. Phải không ?”. Tôi mếu máo gật đầu, và trong khoảnh khắc đó tôi hiểu ra tất cả. Không có chiếc lá nào xanh trọn 365 ngày trong một đời lá. Nhưng có bao giờ ta tự hỏi tại sao vòm cây ta nhìn thấy vẫn xanh như ngày xưa ?

                  Đời người cũng giống như chiếc lá. Mỗi năm Tết lại đến một lần. Trái Đất mỗi ngày một đông nhưng có những người thân yêu của ta không còn nữa. Những chiếc lá khô đi và rụng xuống sau một thời xanh, nhưng vòm cây vẫn giữ nguyên vẻ mát xanh vững chãi. Bởi thế hãy bình tâm sau mỗi lần mất mát. Chỉ những chiếc lá ở cạnh nhau mới thấy đau với khoảng trống khi chiếc lá ngay cạnh mình rơi xuống. Bởi thế, hãy quan tâm đến những người xung quanh. Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày và mọi người vẫn mặc những bộ quần áo cũ, nói những câu nói cũ, không có nghĩa là người ta không buồn hơn, không vui hơn, không tổn thương hay không trưởng thành hơn.

                  Từ khi ông mất đi, những chiều cuối năm không còn ai ngồi quanh đống lửa, nhưng dù đi đâu, chúng tôi vẫn luôn quay về góc vườn cũ, thăm lại những hàng cây. Bao nhiêu lớp lá khô rơi đã tan thành tro bụi, vậy mà vòm lá vẫn xanh và rì rầm trong gió. Nhưng tôi biết rằng: trong vòm cây nguyên lành như chưa bao giờ biến đổi kia, có một chiếc lá đã rơi và để lại khoảng trống trong tôi không gì bù đắp nổi. Chiếc lá ấy vẫn trở về trong trái tim những chiếc lá khác - vào mỗi buổi chiều cuối năm]

                  ( Đông Vy )

                  tối hôm qua mới biết "những khoảng trống ko phải để lấp đầy" nằm trong "nếu biết trăm năm là hữu hạn" của Phạm Lữ Ân

                  Anh trở về đột ngột với mùa đông
                  Như trước cơn mưa, kiến vòng lại tổ
                  Em đang gặt mùa thu dang dở
                  Nên vẫn cầm giá rét trên tay.....
                  http://huynhthanhchiem.blogspot.com/
                  huynhthanhchiem@gmail.com

                  Comment

                  Working...
                  X
                  Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom