• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Hạnh Phúc là gi?

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Hạnh Phúc là gi?

    Mọi người nam cũng như nữ, ai cũng mong, muốn và mơ tìm được hạnh phúc với người bạn đời ... Vậy thế nào là Hạnh Phúc lứa đôi ??

    ketui làm trước nè :

    Theo ketui thì Hạnh Phúc lứa đôi rất đơn giãn võn vẹn chỉ 3 chữ thuiiii

    Cho và nhận Nếu ai cân bằng được điều này thì sẽ thấy là Hạnh Phúc ...

    Các bạn nào có ý kiến gì hay thì góp ý thêm nha
    Similar Threads

  • ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi An Nhiên View Post
    An Nhiên thì chẳng thấy có gì bất ngờ và thú vị cả! Vì, An Nhiên chưa bao giờ được biết hay nghe ai định nghĩa về chữ "thương" và chữ "hiểu" là như thế nào hết, nên vì vậy mà ai muốn nói sao thì nói thôi!!!
    Cho Cố Nhân xía vô chút nha !

    Chữ "hiểu" thì CN đã có lần được nghe một câu định nghĩa như thế này nè...

    "Những gì bạn cho là vô lý chỉ vì bạn chưa "hiểu" về nó thôi!!!
    Những gì bạn cho là có lý chỉ vì bạn "hiểu" về nó quá ít!!!"

    Cho nên em thấy sao thật khó "hiểu" quá anh à !!! Haha...
    Đã chỉnh sửa bởi Cố Nhân; 19-10-2012, 10:39 AM.

    Comment


    • Một ngày ở nursing home...

      Sau ba tháng du lịch ở Mỹ về, những người quen hỏi tôi điều gì làm tôi tâm đắc nhất. Không chút do dự hay suy nghỉ, tôi trả lời :
      Đó là cái Nursing Home.

      Họ ngạc nhiên khi thấy tôi không đề cập đến những địa danh nổi tiếng như: Las vegas, Hollywood, Disney-land, những tòa nhà chọc trời cao nhất thế giới hoặc những cái Mall rộng lớn đi cả ngày chưa hết, những viện bảo tàng, những đại lộ thênh thang, chồng chéo lên nhau như những sợi mì. . .

      Tôi đã hưởng một chuỗi ngày dài thật tuyệt vời,với biết bao điều mới lạ, hiện đại, tối tân mà từ trước đến giờ tôi chưa hình dung hay tưởng tượng ra nỗi. Thế mà khi trở về Việt Nam, tâm trí tôi chỉ còn lắng đọng một điều làm tôi ưu tư, trăn trở, ray rức: cái Nursing Home mà mẹ chồng tôi đang sống.

      Chặng cuối cùng của chuyến du lịch, chúng tôi đã ở Los Angeles mười lăm ngày để thăm viếng mẹ chồng. Hằng ngày, chúng tôi phải chuyễn hai chuyến xe bus, đi qua GardenGrove, Westminster, Bolsa và bao nhiêu đại lộ nữa mà tôi không nhớ hết tên, đưa chúng tôi gần trạm cuối cùng của lộ trình.
      Chúng tôi phải đi bộ khoãng năm trăm mét để đến khu dưỡng lão của một tổ chức tư nhân. Đó là một khoảng đất rộng, nằm khuất sau đại lộ Hungtington hai con đuờng, cách bờ biển Hungtington chưa tới hai cây số.
      Một nơi yên tĩnh, vắng vẻ,với hai hàng cây sồi đưa vào cái ngõ cụt. Gồm ba dãy nhà trệt, ghép thành hình chữ U, nó êm dịu với những cánh cửa sơn màu xanh da trời, nổi bật màu sơn trắng của những bức tường, với những khung kính to trong suốt, lịch sự và trang nhã , bằng những tấm màn voan trắng che rủ . Những khóm hoa hồng, cẩm tú cầu được trồng một cách mỹ thuật trước hàng hiên, dưới cửa sổ, tạo cảm giác vui tươi, hưng phấn khi ngồi trên bộ bàn ghế để phơi nắng hoặc hóng mát duới tàng cây.

      Khi vợ chồng tôi đến nơi, kim đồng hồ của phòng trực chỉ 8 giờ 30 phút, bác sỉ và y tá đang đi từng phòng kiểm tra sức khoẻ cho các cụ già. Mẹ chồng tôi tươm tất , sạch sẽ trong bộ quần áo mới thay, nét mặt tươi tỉnh. Họ đã làm vệ sinh cá nhân cho bà từ sáng sớm, truớc khi dùng điểm tâm. Mâm thức ăn sáng chưa dọn, còn để trên bàn. Cô y tá người Việt vào kiểm tra huyết áp, đo lượng đường trong máu, rồi rót nước, bỏ thuốc vào miệng bà, ân cần thăm hỏi.

      Mẹ chồng tôi không còn nhiều trí nhớ để trò chuyện. Bà hờ hững trả lời những câu hỏi không chính xác, mạch lạc. Những ngày đằng đẳng ở đây đã làm bà trở nên câm lặng. Trái ngược với thuở sinh thời, bà nổi tiếng là người nói nhiều . Ánh mắt vô hồn , lúc nào cũng nhìn lên trần nhà và tách biệt với cảnh vật chung quanh. Thời gian đầu cách đây mười bảy năm, cô em chồng đã bảo lãnh bà sang Mỹ. Bà đã sống một mình trong một căn phòng mà chính phủ ưu tiên cho nguời già thuê.

      Ban ngày bà ở đó, chiều đến con cháu thay phiên đón về nhà ăn, ngủ, tắm rửa. Sáng hôm sau lại tiếp tục, như một em bé đi nhà trẻ, đều đặn từ tháng nọ sang năm kia. Gần đây, do tuổi tác quá cao [93 tuổi] , bà bị té gãy xương đùi, không thể đi lại được, và không thể tự lo vệ sinh cá nhân, nên cô em chồng sau khi bàn tính với các anh chị đã quyết định đưa bà vào đây.

      Anh em chúng tôi như bị dồn vào ngõ cụt, tiến thoái đều lưỡng nan. Khó tìm một giải pháp vẹn toàn, con đường nào cũng trắc trở, chông gai. Phải chăng là do số phận, do định mệnh hay do nghiệp lực? Cuối cùng phải tự an ủi và chấp nhận, đó là quy luật đời thuờng mà xã hội đặt ra để giải quyết.

      Lúc chưa sang Mỹ, tôi rất có thành kiến không mấy tốt đẹp và phản đối việc đem gửi cha mẹ vào viện dưỡng lão. Giờ đây tôi mới biết rằng tôi hiểu chưa thấu. Luật pháp ở đây không cho nguời già yếu và trẻ con ở nhà một mình.
      Thuê người giúp việc thì không có, hoặc rất là đắc đỏ. Con người ở đây chịu rất nhiều áp lực về công việc làm ăn, tiền bạc. Để đáp ứng nhu cầu vật chất gọi là thiên đường của sự hưởng thụ, nguời ta phải đánh đổi bằng những món nợ khổng lồ, mà người ta truyền miệng nhau: "không mắc nợ không phải là người Mỹ", đánh đổi sự mất mát tình cảm, đổ vỡ hạnh phúc gia đinh, có khi luôn cả sinh mạng .

      Những tấm gương hiếu thảo của thầy Mẫn Tử Khiên trong Nhị Thập Tứ Hiếu: "thờ cha sớm viếng khuya hầu" sẽ không có chổ đứng trong thời khóa biểu của các người con ở thời hiện đại này. Chỉ có những viện dưỡng lão mới đáp ứng những lổ hổng mà người con không thể lấp đầy đuợc .
      Ở đây, chỉ cần một cái nhấn chuông là có bác sĩ, y tá, điều dưỡng, sẳn sàng đáp ứng, giải quyết điều mình yêu cầu. Mẹ chồng tôi kêu đau bụng, là có ngay hai cô điều dưỡng nguời Mễ cao to, khỏe mạnh bồng bà đặt lên cái ghế dành cho nguời khuyết tật, đẩy vào nhà vệ sinh. Tiểu tiện thì tự do thãi vào tả lót , đến giờ họ đi thay.

      10 giờ sáng và 3giờ 30 phút chiều, các cụ đuợc tập trung ở phòng giải trí. Những chiếc xe lăn được đẩy tới, xếp thứ tự quanh chiếc bàn dài. Họ tham gia những trò chơi đố chữ, chuyền banh, những trò chơi vận động tay chân, nghe nhạc, xem tivi, và kết thúc bằng bánh ngọt hay trái cây với nước giải khát.

      11 giờ 30 và 5 giờ chiều các cụ tập trung ở phòng ăn. Những mâm thức ăn dư thừa năng lượng. Ai không thích ngồi tại đây, thì yêu cầu mang vào phòng. Những chiếc xe lăn được đẩy tới, xếp quanh cái bàn tròn. Bàn này có tám nguời , ba người đàn ông và năm người đàn bà . Chỉ có mẹ chồng tôi là người Việt. Ông Mỹ đen trên bốn mươi tuổi, bị tai biến mạch máu não, tay không cử động được, nên người điều dưỡng phải đút cho ông và hai bà kế bên.

      Tôi đặc biệt chú ý đến một bà Mỹ trắng, tuổi trên độ "thất thập cổ lai hi", nét mặt thanh tú, dáng người thon nhỏ, mãnh mai. Thời con gái chắc bà được xếp vào hàng mỹ nhân. Đôi mắt to và buồn . . . đôi mắt như biết nói, khi đối diện với một người nào. Ngày đầu tiên, bà nhìn tôi cười và chỉ mẹ chồng tôi hỏi "tôi là gì". Tôi trả lời là “con dâu”. Câu chuyện giữa tôi và bà chỉ dừng lại ở những câu xã giao thông thường. Vốn liếng Anh ngữ nghèo nàn của tôi, không cho phép tôi tìm hiểu sâu hơn nữa. Hoặc nếu bà có tâm sự, tôi cũng không thể hiểu hết đuợc .

      Một bữa, tôi thấy bà không chịu ăn, bà ngồi trầm ngâm, rồi những giọt nước mắt liên tục tuôn trào trên gò má xanh xao . . . Bà khóc nức nở . Những người bạn cùng bàn an ủi, làm bà càng khóc to hơn. Tôi nắm tay bà, lau nước mắt và đút cho bà ăn. Bà vẫn khóc như một đứa trẻ. Liên tiếp ba ngày như vậy. Tôi được biết qua cô y tá nguời Việt, là lâu rồi con bà không đến thăm.
      Hình ảnh tôi đút cơm cho mẹ chồng, làm bà nhớ con và chạnh lòng buồn tủi . Những ngày sau cùng, tôi không dám đưa mẹ chồng ra phòng ăn. Tôi không dám nhìn bà khóc thêm nữa. Lòng tôi cũng xao động, nước mắt tôi cũng chảy dài. Bởi tôi là người rất nhạy cảm và dễ xúc động.

      Tôi rón rén ra nhìn. Bà ngồi đó, đôi mắt xa xăm, tư lự. Chắc chắn bà đang nghĩ về con bà. Biết bao câu hỏi, đang quay cuồng trong tâm trí: sao lâu rồi con không đến, bận rộn hay có sự bất trắc gì đã xảy ra? Bà vừa lo, vừa buồn, rồi giận, rồi thương, nhớ, làm bà không tự chủ, đè nén những cảm xúc của mình. Chắc chắn, không biết bao nhiêu lần, cuốn phim dĩ vãng của một thời vàng son đã lần lượt, thường xuyên quay lại trong ký ức của bà. Bà nhớ đến người chồng quá cố, nhớ những đứa con bà hết lòng thương yêu, nhớ những ngày đầm ấm hạnh phúc, nhớ những lo toan, thăng trầm trong cuộc sống. Giờ này con bà có biết bà đang mõi mòn trông đợi hay không?

      Ở đây, cái viện dưỡng lão này chỉ giúp người già cải thiện, bù đắp những thiếu sót về vật chất, mà con cái không thể hoàn thiện đuợc. Bác sĩ, y tá, thức ăn, thuốc men, máy móc, chỉ giúp họ hết đau đớn về thể xác. Cái tensionmètre chỉ đo đuợc chỉ số huyết áp giao động trong ngày, các máy móc kỹ thuật cao phát hiện những tổn thương sâu trong cơ thể . . . Tất cả những thứ đó không giải quyết, chữa trị đuợc những đau đớn tinh thần, những giao động tâm lý, những khắc khoải triền miên của lòng khát khao yêu thương. Đó là căn bệnh trầm kha mà không máy móc, bác sỉ, y tá nào chữa trị đuợc. Đó là thứ thức ăn linh nghiệm và hiệu quả mà con nguời đã mõi mòn tìm kiếm và chưa bao giờ thấy no đủ.

      Mẹ chồng tôi có sáu nguời con: bốn trai hai gái. Một mình bà nuôi nấng sáu người con khôn lớn trưởng thành. Giờ đây khi tuổi tác chồng chất, sáu người con không chăm sóc được một mẹ già. Dù rất thương mẹ, dù biết công đức sinh thành dưỡng dục, sâu rộng như trời biển; nhưng không thể nào làm tròn bổn phận, bởi những tất bật, căng thẳng và đa đoan của cuộc sống.

      Bên Mỹ có ngày Mother's day và Father's day. Việt Nam có ngày Vu Lan -Bông hồng cài áo. Ai còn cha mẹ thì cài một đoá hoa cẩm chướng đỏ hay hoa hồng đỏ. Ai mất mẹ thì cái một bông cẩm chướng trắng hay hoa hồng trắng. Một hình ảnh biểu trưng, chọn một ngày để nhắc nhở những ai diễm phúc còn có mẹ, để mà yêu thương và trân quý.

      Với tôi một ngày trong một năm như thế là quá ít ỏi . Chẳng khác nào hạt muối trong đại dương. Mỗi ngày, ít lắm mỗi tuần, tệ lắm mỗi tháng, ta phải tự cài lên áo một hoa hồng đỏ, qua một món quà mà mẹ yêu thích: cái bánh, củ khoai, trái chuối, ly sữa. . . một lời thăm hỏi ân cần, một câu nói ngọt ngào, một ánh mắt ấm áp chan chứa yêu thương, một cử chỉ âu yếm, quan tâm, lo lắng. Đó là đóa hoa hồng đỏ, đã tự nở trên áo của ta, không đợi đến ngày Vu Lan được mọi người nhắc nhở.

      Em chồng tôi, đều đặn mỗi ngày ghé thăm mẹ,với những món quà mà bà mẹ Việt Nam yêu thích. Mỗi tuần cô cài đủ bảy hoa hồng đỏ thắm. Bảy ngày hạnh phúc và luôn thầm cảm ơn cái đặc ân còn có mẹ để mà tự nguyện và hiến dâng. Thế mà mẹ chồng tôi vẫn không chịu đựng đuợc sự trống vắng, cô đơn khi không có sự đồng cảm giữa những người xa lạ và ngôn ngữ bất đồng. Lúc nào bà cũng muốn về nhà, khẩn khoản muốn về nhà.

      Cùng phòng với mẹ chồng tôi là một bà cụ nguời Bắc năm 54, mới đưa vào ba hôm. Nguời con gái lấy chồng lính Mỹ, đã bảo lãnh bà sang đây mười mấy năm về truớc. Bà chỉ còn da bọc xương, lưng còng gần 90 độ. Bà nằm co quắp như con tôm luộc chín. Bà không còn đủ sức để ngồi lâu. Bà chỉ ăn cháo và uống sữa.

      Buổi trưa , người con gái đem cháo đến đút cho bà, phát hiện đầu bà không ngẩng lên đuợc. Cô ta hốt hoảng la toáng lên: "tại sao bà không ngẩng đầu lên được, tụi nó đã làm gì bà ?. Có phải tụi nó giật đầu, giật tóc bà không? Để tôi đi hỏi cho ra lẽ ". Bà hông còn hơi sức mà trả lời. Từ khi bà đến nằm trên cái giường này, tôi chưa nghe bà nói gì ngoài tiếng thều thào yếu ớt: "cho con về nhà, con muốn về nhà". Bà nhìn tôi cầu cứu, tôi nắm bàn tay khô đét, lạnh ngắt và hỏi bà cần gì. Bà chỉ nói một câu đó, lập đi, lập lại không biết bao nhiêu lần. Bà tới đây từ một cái viện dưỡng lão khác, mà cô con gái chê là tệ quá. Cô ta sốt ruột vì thấy mẹ mình suy sụp nhanh chóng. Cô phản ứng lồng lộn. Lòng thương mẹ mù quáng làm cô thốt ra những câu nói không tế nhị. Bác sĩ và xe cấp cứu đến, người ta đưa bà vào bệnh viện lớn để rà soát lại cơ thể. Căn phòng chỉ còn lại một mình mẹ chồng tôi.

      " Sớm mai thức giấc nhìn quanh một mình.

      Sáng khuya trưa tối, nhìn quanh một mình

      Đời mong manh quá , kể chi chuyện mình …”

      Đó là những câu hát não nùng, thật chua chát và đắng cay mà nhạc sĩ Lam Phương đã viết cho số phận của mình vào cuối đời, với những dư chứng của bệnh tai biến mạch máu não.

      Chúng tôi về lại Việt Nam, với linh tính biết đây là lần cuối cùng chúng tôi còn thấy mẹ. Buổi chia tay đẫm nước mắt và đau buồn trỉu nặng tâm tư. Mười ngày sau, vào một đêm cuối mùa hạ 2006, mẹ chồng tôi đã vĩnh viễn không mở mắt nhìn cái trần nhà, mà mấy tháng ròng rã bà ít khi rời nó. Bà ra đi trong sự an giấc của mọi người, âm thầm lặng lẽ không một ai hay biết. Còn biết bao bà mẹ khác cũng đã và sẽ ra đi trong cô đơn tẻ lạnh như thế này.

      Tất cả con cháu ở rải rác ở nhiều tiểu bang đau đớn khi nhận đuợc tin khủng khiếp này. Cô em chồng tức tưởi vì bà không đợi cô. Chỉ vài tháng nữa cô sẽ nghĩ hưu non, sẽ đem mẹ về nhà phụng duỡng. Cô đã không điều đình được với Thần Chết. Mọi nguời câm lặng chịu đựng. Trong thâm tâm ai cũng trăn trở, ray rứt, xót xa vì biết bao điều chưa thực hiện: "địa ngục chứa đầy những dự định tốt đẹp". Làm sao cân bằng lại tâm lý, tìm lại an bình, một khi lòng cứ khắc khoải bỡi những dằn vặt, ăn năn.

      Thời gian trôi theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật. Nguời ta đã chế tạo ra nhiều thứ. . . kể cả nguời máy, nhưng có một thứ họ không chế tạo được là trái tim người mẹ. Con người vẫn ăn ngủ, làm việc, theo cái đà tiến hóa. Không biết đủ, không vừa lòng, họ có thể bị con lốc cuốn trôi theo cái thảm họa đua đòi vật chất. Nếu không cảnh giác không dừng lại đúng lúc, họ sẽ là một thứ nô lệ mà suốt cuộc đời họ không hề biết hạnh phúc đích thực là gì. Quên bản thân, quên quyến thuộc , quên luôn cả tử thần đang rình rập, chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mạng vốn đã mong manh trong từng hơi thở .

      Tại ai...?

      Nguyên Thúy

      Comment



      • Chuyện quan trọng




        Nguời hàng xóm đến gặp Socrates.
        "Này ông Socrates ơi, ông có nghe chuyện này chưa?"
        "Khoan đã!" -Socrates ngắt lời người hàng xóm- "Anh có chắc rằng tất cả những gì anh sắp kể cho tôi đều đúng sự thật không?"
        "Ồ... cũng không chắc nữa. Tôi chỉ nghe người ta kể lại thôi."
        "Thế à, Vậy chúng ta không cần quan tâm đến nó trừ phi nó là một chuyện tốt. Đó có phải là một chuyện tốt không?"-Socrates hỏi.
        "À không, không tốt. Đây là một chuyện xấu."
        "Chà, anh có nghĩ tôi cần phải biết chuyện ấy để giúp ngăn ngừa những điều không hay cho người khác không?"
        "Ờ, ờ... quả thực cũng không cần lắm,"- Người hàng xóm trả lời.
        "Tốt lắm,"- Socrates kết luận - "Vậy thì chúng ta hãy quên nó đi, bạn nhé. Còn có vô số chuyện đáng giá hơn trong đời sống. Chúng ta không thể mất công bận tâm tới những chuyện tầm phào, những chuyện vừa không đúng, vừa không tốt, vừa không cần thiết cho ai."

        Comment


        • ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Hương Bình View Post

          Chuyện quan trọng




          Nguời hàng xóm đến gặp Socrates.
          "Này ông Socrates ơi, ông có nghe chuyện này chưa?"
          "Khoan đã!" -Socrates ngắt lời người hàng xóm- "Anh có chắc rằng tất cả những gì anh sắp kể cho tôi đều đúng sự thật không?"
          "Ồ... cũng không chắc nữa. Tôi chỉ nghe người ta kể lại thôi."
          "Thế à, Vậy chúng ta không cần quan tâm đến nó trừ phi nó là một chuyện tốt. Đó có phải là một chuyện tốt không?"-Socrates hỏi.
          "À không, không tốt. Đây là một chuyện xấu."
          "Chà, anh có nghĩ tôi cần phải biết chuyện ấy để giúp ngăn ngừa những điều không hay cho người khác không?"
          "Ờ, ờ... quả thực cũng không cần lắm,"- Người hàng xóm trả lời.
          "Tốt lắm,"- Socrates kết luận - "Vậy thì chúng ta hãy quên nó đi, bạn nhé. Còn có vô số chuyện đáng giá hơn trong đời sống. Chúng ta không thể mất công bận tâm tới những chuyện tầm phào, những chuyện vừa không đúng, vừa không tốt, vừa không cần thiết cho ai."
          Nếu người hàng xóm đó nói cái thông tin ấy tốt thì sao?

          An Nhiên sẽ hỏi lại người đó rằng nó tốt cho ai, và mục đích của người đưa tin là gì?

          Comment


          • ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi ketui View Post

            Thời gian trôi theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật. Nguời ta đã chế tạo ra nhiều thứ. . . kể cả nguời máy, nhưng có một thứ họ không chế tạo được là trái tim người mẹ. Con người vẫn ăn ngủ, làm việc, theo cái đà tiến hóa. Không biết đủ, không vừa lòng, họ có thể bị con lốc cuốn trôi theo cái thảm họa đua đòi vật chất. Nếu không cảnh giác không dừng lại đúng lúc, họ sẽ là một thứ nô lệ mà suốt cuộc đời họ không hề biết hạnh phúc đích thực là gì. Quên bản thân, quên quyến thuộc , quên luôn cả tử thần đang rình rập, chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi sinh mạng vốn đã mong manh trong từng hơi thở .

            Tại ai...?

            Nguyên Thúy
            An Nhiên rất thích ý tưởng trong đoạn văn này!

            Comment


            • ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Cố Nhân View Post
              Cho Cố Nhân xía vô chút nha !

              Chữ "hiểu" thì CN đã có lần được nghe một câu định nghĩa như thế này nè...

              "Những gì bạn cho là vô lý chỉ vì bạn chưa "hiểu" về nó thôi!!!
              Những gì bạn cho là có lý chỉ vì bạn "hiểu" về nó quá ít!!!"

              Cho nên em thấy sao thật khó "hiểu" quá anh à !!! Haha...
              Em có biết câu này hôn?

              Những gì bạn cho là "khó hiểu" thì đừng nên "ráng hiểu" vì khi bạn "hiểu" nó rồi thì bạn mới biết mình... "hỏng hiểu" gì hết!!! Haha... em có "hiểu" hôn?

              Comment


              • Hãy là người tốt và làm những điều tốt.

                Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.

                Khi chim chết, kiến ăn nó.

                Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào

                Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này.

                Bạn có thề đầy quyền lực ngày hôm nay. Nhưng đừng quên rằng,

                Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn.

                Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm,

                Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây.

                Hãy là người tốt và làm những điều tốt.

                Comment


                • Đôi tai của tâm hồn...

                  Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa.

                  Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ, tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.

                  "Cháu hát hay quá!'. Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.

                  Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.

                  Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.

                  Hỏi một người làm trong công viên, cô nghe được câu trả lời:

                  “Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay."

                  Comment


                  • Chúng ta không thể mất công bận tâm tới những chuyện tầm phào, những chuyện vừa không đúng, vừa không tốt, vừa không cần thiết cho ai."

                    Quán rằng: ghét việc tầm phào
                    Ghét cay ghét đắng, ghét vào tận tâm
                    Lục Vân Tiên
                    Đã chỉnh sửa bởi Mayvienxu; 27-10-2012, 05:40 PM.

                    Comment


                    • Đúng là tầm phào!!!

                      Comment


                      • Rơi xuống giếng





                        Ngày kia, con lừa của một nông dân bị rơi xuống giếng. Con vật kêu la thảm thiết hàng giờ và người nông dân không biết phải làm gì.

                        Cuối cùng, vì con lừa cũng đã già yếu và dù sao cái giếng cũng phải phá đi, nên ông thấy việc cứu con vật cũng không đem lại ích lợi gì nhiều.

                        Ông mời tất cả hàng xóm đến và nhờ mỗi người giúp một tay. Họ cầm xẻng lên và bắt đầu lấp miệng giếng.


                        Mới đầu, chú lừa ý thức điều gì đang xảy ra và kêu la dữ dội. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của mọi người, con vật im bặt.

                        Sau khi đổ thêm vài xẻng đất, người nông dân nhìn xuống đáy giếng và sửng sốt vì điều đang chứng kiến.

                        Cứ sau mỗi xẻng đất đổ lên người nó, chú lừa làm một cử chỉ thật đáng kinh ngạc. Nó lắc mạnh người cho đất rơi xuống rồi trèo lên đó.


                        Trong khi những người hàng xóm tiếp tục đổ đất lên con vật, nó cứ lắc mạnh người và trèo lên.
                        Chẳng bao lâu, mọi người kinh ngạc khi thấy chú lừa trèo ra khỏi giếng và cất bước chạy!


                        Đời sẽ đổ lên người bạn mọi thứ rác bẩn để cố nhận chìm bạn. Bí quyết để thoát khỏi hố là rũ sạch rác để ngoi lên.

                        Mỗi khó khăn gặp phải là một viên đá giúp ta tiến lên. Nếu cố gắng không ngừng, ta có thể thoát ra khỏi những giếng sâu nhất… Đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé!

                        Hãy rũ mình và lao lên ! Hãy luôn tâm niệm năm nguyên tắc đơn giản sau đây. Xin chớ quên, nhất là trong những lúc đen tối nhất của cuộc đời.


                        Muốn được hạnh phúc:
                        1. Hãy giải thoát con tim khỏi hận thù.
                        2. Hãy giải thoát đầu óc khỏi lo âu.
                        3. Hãy sống đơn giản
                        4. Cho đi nhiều hơn.
                        5. Mong đợi ít hơn.
                        Đã chỉnh sửa bởi ketui; 31-10-2012, 12:57 PM.

                        Comment


                        • Bốn ngọn nến...

                          Nếu trái tim con người luôn cháy lên ngọn lửa Hy vọng, chúng ta sẽ tìm được những điều tốt đẹp cho cuộc sống như Tình yêu, Niềm tin và Hòa bình.



                          Trong một căn phòng, không gian thầm lặng đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến.

                          Cây nến thứ nhất than vãn: “Ta là biểu tượng của Thái bình, Hòa thuận. Thế nhưng đời nay những cái đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với người. Thậm chí, vợ chồng anh em chung một nhà cũng chẳng mấy khi không cãi cọ.” Thế rồi, ngọn nến leo lét, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hoàn toàn.

                          Cây nến thứ hai vừa lắc vừa kể lể: “Ta là, Niềm tin. Thế nhưng, trong thế giới này hình như ta trở nên thừa thải, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống theo thời không cần đến niềm tin”. Nói rồi, ngọn nến từ từ tắt, tỏa ra một làn khói luyến tiếc.

                          “Ta là Tình yêu - Ngọn nến thứ ba nói - nhưng ta không còn đủ sức tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn tình yêu đối với người ruột thịt của mình.” Dứt lời giận dữ, ngọn nến vụt tắt.

                          Căn phòng trở nên tối tăm, chỉ còn một ngọn nến ở góc xa vẫn tiếp tục phát ra ánh sáng, như ngôi sao đơn độc giữa bầu trời đang âm u. Bất chợt, một cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên: “Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần các bạn. Hòa bình, Niềm tin, Tình yêu phải luôn tỏa sáng chứ!”

                          Cây nến thứ tư nãy giờ lặng lẽ cháy trong góc phòng, đáp lời cô gái: “Đừng lo, tôi là Hy vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa rất mong manh, chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hòa bình, Niềm tin và Tình yêu.”
                          Mắt cô bé sáng lên. Cô bé dùng cây nến thứ tư - Hy Vọng - thắp sáng trở lại các cây nến khác.

                          Nếu bạn hiểu Hy Vọng không phải là mong chờ một ảo vọng ở tương lai, mà chỉ là không tuyệt vọng thì câu chuyện này thật có ý nghĩa, có phải không?


                          Một ngày vui nha các bạn.

                          Comment


                          • ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi ketui View Post
                            [ATTACH]374[/ATTACH]



                            Ngày kia, con lừa của một nông dân bị rơi xuống giếng. Con vật kêu la thảm thiết hàng giờ và người nông dân không biết phải làm gì.

                            Cuối cùng, vì con lừa cũng đã già yếu và dù sao cái giếng cũng phải phá đi, nên ông thấy việc cứu con vật cũng không đem lại ích lợi gì nhiều.

                            Ông mời tất cả hàng xóm đến và nhờ mỗi người giúp một tay. Họ cầm xẻng lên và bắt đầu lấp miệng giếng.


                            Mới đầu, chú lừa ý thức điều gì đang xảy ra và kêu la dữ dội. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của mọi người, con vật im bặt.

                            Sau khi đổ thêm vài xẻng đất, người nông dân nhìn xuống đáy giếng và sửng sốt vì điều đang chứng kiến.

                            Cứ sau mỗi xẻng đất đổ lên người nó, chú lừa làm một cử chỉ thật đáng kinh ngạc. Nó lắc mạnh người cho đất rơi xuống rồi trèo lên đó.


                            Trong khi những người hàng xóm tiếp tục đổ đất lên con vật, nó cứ lắc mạnh người và trèo lên.
                            Chẳng bao lâu, mọi người kinh ngạc khi thấy chú lừa trèo ra khỏi giếng và cất bước chạy!


                            Đời sẽ đổ lên người bạn mọi thứ rác bẩn để cố nhận chìm bạn. Bí quyết để thoát khỏi hố là rũ sạch rác để ngoi lên.

                            Mỗi khó khăn gặp phải là một viên đá giúp ta tiến lên. Nếu cố gắng không ngừng, ta có thể thoát ra khỏi những giếng sâu nhất… Đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé!

                            Hãy rũ mình và lao lên ! Hãy luôn tâm niệm năm nguyên tắc đơn giản sau đây. Xin chớ quên, nhất là trong những lúc đen tối nhất của cuộc đời.


                            Muốn được hạnh phúc:
                            1. Hãy giải thoát con tim khỏi hận thù.
                            2. Hãy giải thoát đầu óc khỏi lo âu.
                            3. Hãy sống đơn giản
                            4. Cho đi nhiều hơn.
                            5. Mong đợi ít hơn.



                            ...Và , một điều nữa nè...HỎI ÍT THÔI - LẮNG NGHE NHIỀU HƠN

                            Comment


                            • ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Hương Bình View Post




                              ...Và , một điều nữa nè...HỎI ÍT THÔI - LẮNG NGHE NHIỀU HƠN

                              Hahaha... vậy ketui thêm một điều nữa là
                              1.
                              2.
                              3.
                              4.
                              5.
                              6. hỏi ít, nghe nhiều

                              Được hông vậy cô giáO làng HB... bà phù thủy này nhìn ngang như cua đó HB...

                              O (bị khẻ tay một cái)
                              Đã chỉnh sửa bởi ketui; 31-10-2012, 12:28 PM.

                              Comment


                              • Ý nghĩa cuộc sống

                                Sẵn sàng hay không, một ngày nào đó tất cả đều sẽ đến điểm cuối.

                                Sẽ không còn bình minh, không còn phút, không còn giờ, không còn ngày.

                                Mọi thứ bạn lượm lặt, dù cất trong kho hay đã quên mất, đều sẽ sang tay người khác.

                                Tài sản, danh vọng và quyền lực phù du của bạn sẽ tàn lụi vào hư không.

                                Bạn có gì, hay ai nợ bạn, cũng thành vô nghĩa.

                                Cuối cùng thì Thù Hằn, Cay Đắng, Bực Tức, và Ghen Tị của bạn cũng sẽ biến mất.

                                Mọi Hy Vọng, Tham Vọng, Kế Hoạch, và Dự Tính của bạn cũng sẽ tiêu tan.

                                Thắng hay Bại, đã từng rất quan trọng với bạn, rồi sẽ phai mờ.

                                Bạn từ đâu đến, hay đã sống bên phía đường nào, rốt cuộc cũng sẽ thành vô nghĩa.

                                Bạn đẹp hay thông thái, không còn là vấn đề.

                                Ngay cả giới tính và màu da của bạn cũng không còn liên quan.

                                Vậy điều gì có ý nghĩa? Làm thế nào để đo lường giá trị những ngày sống của bạn?

                                Ý nghĩa không nằm trong cái bạn mua, mà trong cái bạn xây;

                                Không nằm trong cái bạn lấy, mà trong cái bạn cho.

                                Ý nghĩa không nằm trong thành công, mà trong tầm quan trọng.

                                Ý nghĩa không nằm trong sở học của bạn, mà trong điều bạn truyền đạt.

                                Ý nghĩa nằm trong từng hành động chân thật, nhân ái, hay hy sinh, làm cho người khác được phong phú, mạnh mẽ, và muốn theo gương của bạn.

                                Ý nghĩa không nằm trong khả năng, mà trong nhân cách của bạn.

                                Ý nghĩa không nằm trong bao nhiêu người bạn biết, mà trong bao nhiêu người sẽ thấy mất mát khi bạn ra đi.

                                Ý nghĩa không nằm trong ký ức của bạn, mà trong ký ức của những người yêu thương bạn.

                                Ý nghĩa nằm trong “Ai nhớ bạn, về việc gì, trong bao lâu”.

                                Sống một cuộc đời có Ý Nghĩa, đó không phải là Sự Tình Cờ.

                                Đó không phải là Hoàn Cảnh, mà là Sự Lựa Chọn.

                                Khi thấy điều gì đẹp, hãy chia sẻ với bạn bè khắp nơi,

                                Để những điều đẹp đẽ này có thể đến mọi nơi trên thế giới.
                                Đã chỉnh sửa bởi ketui; 01-11-2012, 12:42 PM.

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom