• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ tình Lam tím

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ tình Lam tím

    Để bây giờ hò hẹn với mùa đông

    Để bây giờ hò hẹn với mùa đông
    Một mùa thu đã đi không trở lại
    Ta nâng niu những niềm yêu khắc khoải
    Tay hững hờ thôi mải miết tìm nhau

    Thu lỡ rồi,thôi hẹn lại mùa sau
    Để đông đến mang niềm đau thầm lặng
    Nỗi nhớ nào giữa trời đông tuyết trắng
    Đóng băng rồi, xa vắng nắng mùa thu...

    Phím trầm buồn ngân nốt khúc thuỵ du
    Những nụ nhớ không nở hoa chờ đợi
    Ta lặng lẽ tô lên màu son mới
    Để bây giờ hò hẹn với mùa đông
    Đã chỉnh sửa bởi lam tím; 04-04-2012, 10:26 PM.
    Similar Threads
  • #76

    bâng quơ mùa thu

    Ta yêu nhau từ bao giờ anh nhỉ?
    Từ những điều bình dị chẳng rõ tên
    Chiếc lá thu rơi lặng lẽ ngoài thềm
    Tình yêu đến êm đềm như làn gió

    Ta vẫn cứ giả vờ quên câu ngỏ
    Cứ âm thầm bỏ lửng thoáng say mê
    Cứ xốn xang khi đón bước thu về
    Cứ thương nhớ thẫn thờ trong im lặng

    Thu đong tình ươm sắc vàng cho nắng
    Ánh dịu dàng trong đôi mắt thơ ngây
    Có phải chăng thu này tươi đến vậy
    Là tại vì từ ấy...biết yêu nhau

    Comment

    • #77

      THÔI ĐỪNG

      Thôi đừng
      nhắc chuyện ngày xưa
      Thôi đừng mượn chữ đẩy đưa
      Thôi đừng.......

      Ngoảnh đi
      Nước mắt lưng chừng
      Bước đi mà dạ đứt từng khúc
      Đau.....

      Chỉ là ảo ảnh trong nhau
      Sao còn
      đánh bóng lại
      màu thơ xưa

      Thôi đừng
      níu lại
      dây dưa
      Thôi đừng
      mượn cớ trời mưa
      thôi đừng....

      Comment

      • #78

        không là cổ tích

        Có chút nắng vương trên đồi tuyết trắng
        Ta lặng thầm ngắm cổ tích dở dang
        Bước trở về sau ngày tháng đi hoang
        Sẽ thôi chờ , từ bây giờ, em ạ......

        Em ngang qua ta lung linh hoa lá
        Ta chìm vào mộng ảo mắt nâu
        Ngắm tuyết rơi cũng chợt thấy âu sầu
        Chợt khát khao tia nắng miền nhiệt đới

        Những yêu thương vừa trôi qua rất vội
        Bóng tối nào phủ xuống những giấc mơ
        Em hờ hững, kệ ta đứng thẫn thờ
        Em không yêu, hay vì em e ngại

        Loạn nhịp rồi, nghe con tim khờ dại
        Kiếm tìm hoài những ảo ảnh phù hoa
        Ta đuổi mãi, tận góc trời, rất xa
        Rồi giật mình, mới hay ta lạc bước

        Giấc mơ xưa chẳng bao giờ với được
        Ta hỏi thầm...cổ tích đó phải không?
        Chẳng có lọ lem , chẳng có hoa hồng
        Hoàng tử buồn giữa bao chiều trầm mặc

        Bởi lọ lem vẫn còn hoài nghi hoặc
        Hoàng tử rồi sẽ chỉ đến trong mơ..

        Comment

        • #79

          Bước đi nào, bước về phía không anh


          Thu lại về, lau nước mắt đi em
          Cơn mưa hạ cuối mùa rơi lặng lẽ
          Tháng năm vẫn ngang qua đời rất nhẹ
          Lá vàng rơi, chạm khẽ những buồn vui

          Bước phiêu du một miền nhớ ngậm ngùi
          Hạnh phúc vẫn cứ xa xôi vời vợi
          Em đọa đày cả đời không tìm nổi
          Chàng trai nào dám chết bởi tình yêu (*)


          Bước đi em, qua đêm trắng hoang liêu
          Qua vụn vỡ, qua những chiều mòn mỏi
          Qua đau đớn , dẫu một lần buốt nhói
          Bước đi nào, bước về phía không anh

          (*): thơ Đinh Thu Hiền

          Comment

          • #80

            Buông tay rồi, thôi, bước tiếp đi anh

            Trái Đất tròn, có thể sẽ gặp nhau
            Hoặc có thể, kiếp sau, hay sau nữa
            Lênh đênh mãi,hành trình tìm một nửa
            Hỏi bao giờ cập được bến bờ vui?

            Thu vừa sang sao đã thấy ngậm ngùi
            Men vừa ủ sao đã mang vị đắng
            Nhạc khúc vừa ngân, chợt ngỡ ngàng...
            ....tắt lặng...
            Hay bởi vì vẫn nặng mối duyên xưa?

            Thôi về đi, nối lại mảnh tơ thừa
            Tôi không anh, tôi-ngày xưa-yếu đuối
            Trái tim ơi, nào, từng đêm rong ruổi
            Bước âm thầm giữa hoang hoải cô liêu

            Thôi, về đi,
            Không cần giải thích nhiều
            Vâng
            Tôi hiểu những điều anh sắp nói
            Câm nín bao ngày, yêu thương nay mòn mỏi
            Lại nhói lòng
            Đừng xin lỗi nghe anh.....

            Chuyện đôi lứa, mộng ước ấy không thành
            Anh hờ hững
            Hay vì tôi ích kỉ?
            Từng ngày qua, đam mê dần cũ kĩ
            Buông tay rồi
            thôi
            Bước tiếp đi anh

            11/9/2011

            Comment

            • #81

              GỬI




              Gửi giọt sương cho cỏ
              Gửi ngọn gió cho cây
              Gửi áng mây cho trời
              Gửi biển khơi buồm trắng

              Gửi ánh vàng cho nắng
              Gửi sắc thắm cho hoa
              Gửi phù sa đồng lúa
              Gửi bốn mùa yêu thương
              Gửi chút hương vào đất

              Còn chút tình ngây ngất
              Cất để dành cho ai?

              Comment

              • #82

                Giọt thu


                Em về qua mùa thu
                Lá vàng bay trong gió
                Câu thơ tình bỏ ngỏ
                Hoa cúc buồn ngẩn ngơ

                Biết anh không đợi chờ
                Nên Thu qua rất vội
                Bước chân chưa mòn lối
                Mà hối hả sang đông

                Rượu kia vẫn còn nồng
                Mà sao không say được?
                Chiều thu không trầy xước
                Sao nắng vàng vẫn đau?

                Hay là...đã mất nhau
                Nên màu thu nhạt thếch
                Bóng đổ dài...nghiêng chếch
                Xô lệch cả yêu thương

                19/9/2011

                Comment

                • #83

                  "nếu em là người tình"



                  Chưa bao giờ em nghĩ
                  Là chúng mình yêu nhau
                  Trái tim và lý trí
                  Chưa...bàn bạc xong đâu

                  Nhưng ...lòng xao xuyến lạ
                  Mỗi phút gần bên anh
                  Một khoảng trời yên ả
                  Lời yêu thương dỗ dành...

                  Đừng, xin đừng anh nhé
                  Đừng nói vội lời yêu
                  Thoáng lo âu rất khẽ
                  Sợ từng đêm nhớ nhiều

                  Em giờ...ưa nói dối
                  Vờ đanh đá , kiêu căng
                  Vờ vu vơ hờn dỗi
                  Vờ không nói không rằng

                  Vờ quên, không thèm nhớ
                  Vờ lạnh lùng , không quen
                  Vờ thôi...xin anh chớ
                  Trêu hoài, để em...ghen

                  Ta đừng yêu vội nhé
                  Để bao ngày thu xinh
                  Nghe tim mình thỏ thẻ
                  "nếu em là người tình"

                  21/9/2011

                  Comment

                  • #84

                    Ai bỏ mặc mùa thu
                    Lá rơi đầy trên lối
                    Để thu hờn, thu dỗi
                    Để lỗi hẹn cùng nhau

                    Có biết rằng thu đau
                    Màu nắng ươm nỗi nhớ
                    Khúc nhạc ngân dang dở
                    Lại lỡ nhịp yêu thương

                    Rồi từng chiều vấn vương
                    Nhuộm hoàng hôn tím biếc
                    Bước ai về mải miết
                    Tìm hoài dáng thu xưa

                    Gió đông cũng mới vừa
                    Khẽ đưa hơi lạnh giá
                    Sao lòng bâng khuâng quá
                    Ngả nào về lại thu?


                    22/9/2011

                    Comment

                    • #85

                      Em hoá cáo để đời thôi lừa dối

                      Những nỗi buồn cất lại ngày qua
                      Em hoá cáo để đời thôi lừa dối
                      Mù quáng nào vừa vụt trôi rất vội
                      Em hồn nhiên đã từ biệt trần gian

                      Ngây thơ nào giờ hoá mưu toan
                      Vụng về xưa giờ trở nên hoàn hảo
                      Dại khờ cũ đã hóa thành gian xảo
                      Bão lòng giờ tựa con sóng ngu ngơ

                      Em xếp lại , bỏ xó những vần thơ
                      Cáo thực dụng, thơ vô duyên lẩn thẩn
                      Lại đây nào anh, trong đam mê cùng quẫn
                      Những ngọt ngào, mê mẩn vạn lần thơ

                      Đứng hiên ngang chờ sóng dạt xô bờ
                      Chẳng sợ nữa, những cuồng phong bão táp
                      Cuộc đời em bao ngày qua phiêu bạt
                      Vết thương lòng thôi rát mặn xót xa

                      Ai ngạo nghễ cất giọng khải hoàn ca
                      Em cười mỉm, khinh thường hay thương hại
                      Cay nghiệt lắm để mang nhiêu oan trái
                      Suối trên ngàn đâu biết biển mênh mông...

                      Cuộc đời vốn đâu chỉ có màu hồng
                      Em hoá Cáo để đời thôi lừa dối
                      Ngày hôm qua, anh bảo em nông nổi
                      Chắc tại vì,
                      nông nổi,
                      bởi yêu anh

                      Comment

                      • #86

                        HOA HỒNG VÀ CÁI TÁT


                        Em sợ mình rồi sẽ lại thứ tha
                        Kẻ kiêu ngạo vừa tát em đau điếng
                        Sau nứớc mắt, là hoa hồng bào biện
                        Phù phiếm vậy mà đánh cắp được tim em

                        Em biết mình sẽ lại vội vã quên
                        Khi môi mềm tìm chiếc hôn dịu ngọt
                        Như chưa hề chút muộn phiền xa xót
                        Rượu lại nồng chuốc lịm hồn phiêu diêu

                        Anh vẫn thế, vẫn chẳng nghĩ ngợi nhiều
                        Yêu phù du
                        Còn em
                        Yêu mù quáng
                        Chợt giật mình
                        Phân vân
                        sao thỏa đáng
                        Hoa hồng này- Cái tát- Có bằng nhau?

                        23/9/2011

                        Comment

                        • #87

                          LỜI CUỐI CHO NGƯỜI

                          Không mi ướt đâu phải là không khóc
                          Không vết trầy đâu phải chẳng thấy đau
                          Không lá rụng- ừ, mùa thu cô độc
                          Không một lời- có thể, đã mất nhau

                          Đam mê cũ hay chỉ là mộng tưởng
                          Phiêu du hoài, mỏi gối, mới nhận ra
                          Thôi thầm lặng, bước đi về hai hướng
                          Người an bình, ta nhận hết phong ba

                          Đã cạn hết men tình say một thưở
                          Gom thơ vào , đốt sạch, hóa tàn tro
                          Cháy cả rồi, ơ kìa, sao nỗi nhớ
                          Vẫn vẹn nguyên , từng đêm trắng dày vò

                          Thôi cứ bước và đừng quay đầu lại
                          Chân mệt nhoài trên lối vắng thênh thang
                          Đường hun hút , chiều thu buồn xa ngái
                          Nắng hanh hao một chiếc bóng võ vàng

                          Người đi nhé, để mùa thu ở lại
                          Để thoáng buồn xao xác đếm lá rơi
                          Để ai đó từng chiều thu hoang hoải
                          Sẽ lang thang lạc bước tận cuối trời

                          Thôi không nhớ và thôi không day dứt
                          Dẫu thu này, thu nữa, với thu sau
                          Nghe bỏng rát rượu cay tràn qua ngực
                          Tại ta say hay kí ức phai màu?

                          Bình yên nhé, xin người đừng vương vấn
                          Ta chỉ là bóng ảo , mộng liêu trai
                          Xin trả lại hết yêu thương, hờn giận
                          Trả thu này hết một giấc mơ phai

                          Ta không trách, sao người buồn mãi vậy
                          Kiếp luân hồi, đâu biết sẽ còn duyên
                          Không lá rơi, thu quạnh hiu biết mấy
                          Giá ta như Tượng Đá, chẳng lụy phiền

                          Thu vẫn đẹp, thu vẫn vàng rực rỡ
                          Nắng vẫn hồng, và ta sẽ vẫn yêu
                          Lá vẫn rơi, tình vẫn hoài dang dở
                          Người vẫn đi, và ta vẫn thương nhiều

                          Và ta biết Người muôn đời vẫn thế
                          Vẫn lặng thầm ôm một mối tình si
                          Ta là khách lữ hành đi về trễ
                          Yêu thương kia đâu sót lại chút gì

                          Ừ dặn lòng, thì thôi đành câm lặng
                          Xếp thơ tình, xếp lại giấc mộng hoa
                          Rượu rót rồi, hai ly, ta uống cạn
                          Say phần người, và say nốt phần ta


                          26/9/2011

                          Comment

                          • #88

                            EM

                            Em đắng lắm, như Cà phê sánh đặc
                            Chẳng có đường, khó uống lắm phải không
                            Mà bao kẻ lỡ nghiện vị thơm nồng
                            Cho dẫu đắng, vẫn thèm thuồng khao khát


                            Em cay lắm, như một ly rượu chát
                            Rát cả lòng, men ngấm để hồn say
                            Thế gian sao bao kẻ vẫn đoạ đày
                            Phiêu diêu mãi, để tìm quên, mê- tỉnh...


                            Anh tìm gì, viên kẹo dâu ngọt lịm?
                            Vị tình yêu...?
                            Ôi
                            Phù phiếm viển vông
                            Bởi đời kia đâu chỉ có màu hồng
                            Em không thể làm một viên kẹo ngọt


                            Em cũng chẳng là một ly nước lọc
                            Cũng không làm viên thuốc độc đâu anh
                            Nhưng nếu
                            đời quẳng cho em một trái chanh
                            Em cũng biến...thành chanh đường được đấy

                            26/9/2011

                            Comment

                            • #89

                              ĐỜI

                              Có những điều dẫu chẳng thể nói ra
                              Ta vẫn hiểu, vẫn điềm nhiên chấp nhận
                              Và đôi khi, đặt tên là số phận
                              Để nhẹ lòng trước thời thế cuồng điên

                              Ta quay cuồng trong một mớ muộn phiền
                              Vòng quay tất bật những áo, tiền, cơm, gạo
                              Ngây thơ thế mà giờ đành hóa cáo
                              Điên đảo xoay vần , quên mất cả chính ta

                              Có đôi khi giương cặp mắt mù lòa
                              Nhìn đời đấy, mà ngỡ tường minh hết
                              Cái nghênh ngang giấu nhỏ nhoi sợ sệt
                              Kiêu hãnh cười giấu vệt xước lòng đau

                              Cũng đôi lần làm thương tổn lẫn nhau
                              Cái ích kỉ tầm thường ai cũng có
                              Rộng lòng đi, cho nỗi đau hóa nhỏ
                              Đời thế mà, sao ôm mãi được -thua

                              Đừng để tâm hồn sớm vội già nua
                              Phải chăng cuộc sống là trò đùa tạo hóa
                              Bon chen mãi, giành giật , hơn thua-Sau tất cả
                              Cát bụi rồi về cát bụi mà thôi

                              27/9/2011

                              Comment

                              • #90

                                Không là cổ tích


                                Khép lại rồi, truyện cổ tích viển vông
                                Không bạch mã, không lâu đài, hoàng tử
                                Ta chỉ là khách cô hành lữ thứ
                                Lạc bước vào một xứ sở thần tiên


                                Khép lại rồi, những ngày tháng hồn nhiên
                                Ta đã đi hết một miền ảo mộng
                                Con dốc nhỏ, giữa lưng chừng gió lộng
                                Nghe vọng hoài tiếng gọi của thời gian


                                Khép lại rồi, câu chuyện cũ dở dang
                                Ta chẳng trách hoàng tử sao thất hẹn
                                Tự nhủ lòng, ừ, thôi, không trọn vẹn
                                Nên mãi chỉ là truyện cổ tích trẻ thơ


                                Trang sách cuối, tay ngần ngại khép hờ
                                Khép lại cả những giấc mơ màu tím
                                Ta nhận ra ta, mụ đàn bà phù phiếm
                                Toan tính, hão huyền mang dáng vẻ trẻ con

                                29/9/2011

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom