• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

    TRỞ VỀ HUẾ

    I./ Tôi về tìm lại ngày xưa
    Con đường Lê Lợi gió lùa áo bay
    Tan trường hồn rộn rã say
    Một thời áo trắng nắng gầy lối đi
    Mùi hương long não thầm thì
    Vấn vương chạm mái tóc thề xõa vai
    Bài thơ trên nón thương ai ?
    Nghiêng chùng mắt ướt, tay cài ngón thon
    Vô tư môi thắm vỡ giòn
    Cho tôi đứng lặng tim mòn nhịp ru
    Để rồi năm tháng phương mù
    Nơi chân trời lạ tôi khù khờ … Tôi!

    II./ Tôi về tìm lại hồn tôi…
    Áo xưa trắng quá nên trời tím thương
    Vẫn ngôi trường .Vẫn dòng Hương
    Mà tôi tìm mãi ngút đường chưa xong
    Chắc giờ người đã sang sông
    Áo xưa ngắn lại – Theo chồng phương mô?
    Đâu còn sóng mắt ngây thơ
    Bến đò Thừa Phủ đợi chờ sang sông?
    Dù mưa bay … Gió ngập lòng
    Con đò mất hẳn theo dòng thời gian
    Cây đa trơ gốc bẽ bàng
    Soi mình đáy nước ngỡ ngàng rong rêu!

    III/. Tôi về tìm lại Huế yêu
    Trường Tiền xe cộ dập dìu thoáng qua
    Lê chân hè phố Đông Ba
    Ngọt câu mời, nụ cười xa hóa gần
    Muốn đi lòng vẫn ngại ngần
    Hồn còn quay quắt gót chân sợ rời
    Thương ơi, đôi mắt rối bời
    Sợ con sóng lạc giữa trời mênh mông
    Đây rồi… Đại Nội, Hoàng Cung…
    Mưa bay nhè nhẹ ấm trầm thành rêu
    Ngai vàng thoáng bóng đìu hiu
    Một thời xa … Vẫn còn nhiều vết son
    &
    Giữa trời … lộng gió – Ngọ Môn
    Lòng nghe rưng rức gọi hồn quê hương!

    (Trích CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG, tháng 7 -2001 & 700 năm THƠ HUẾ)
    Dzạ Lữ Kiều
    Similar Threads
  • #16

    Tho CÁNH DIÊU QUÊ HƯƠNG

    TÔN NỮ

    Chiều vàng … Tôn nữ qua cầu
    Nghiêng trôi sóng mắt, điệp màu Kim Long
    Tôi ngồi đong tuổi trăng trong
    Nhìn em che nón môi hong cuộc tình
    Thẫn thờ phơi nụ môi xinh
    Sợ hồn Tôn nữ nhẹ tênh trôi cầu
    Áo dài bay – Gió lao xao
    Nét đài trang … Sợ cá đau mắt nhìn
    Phải chi … (Em bán nụ tình!)
    Cho tôi năm tháng dỗ dành đời thơ
    Thì tôi đâu phải đợi chờ
    Nghe ngày tháng rụng bên bờ Hương giang
    Một thời Tôn nữ ghé thăm
    Tôi đem tim đổi, sợ giăng phiên sầu
    Cho dù em ngả lời chào
    Chút thân phận mỏng… Ngại câu ước thề
    Thế nên ngày tháng mụ mê
    Đổi đời – Nên phải xa quê … Lưu đày!
    Bao năm rồi, giấc ngủ say
    Phương trời xứ lạ, mãi lây lất buồn (!)
    Bóng mờ Tôn nữ còn vương
    Theo tôi đi suốt cuối đường … Riêng – tư!

    Trích “CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG” th 7 – 2001
    Dzạ Lữ Kiều

    Comment

    • #17

      Tho CÁNH DIÊU QUÊ HƯƠNG

      NÉT HUẾ

      Đi thì nhớ - Ở lại buồn !
      Nên giòng sông mãi bắt nguồn quanh co
      Hương Giang có chi mô nờ
      Mà người xa Huế thẫn thờ ngày đêm
      Có chăng mái tóc mượt đen
      Chảy trên vai sợi tơ mềm lẳng lơ
      Có chăng chiếc nón bài thơ
      Trên tay ai cứ hững hờ nghiêng trăng
      Và … màu áo tím chiều giăng
      Vẫy từng sợi nắng nhẹ lăn trên đường…
      &
      Đi thì nhớ - Ở lại buồn
      Trường Tiền mấy nhịp dẫn đường em qua?
      Guốc mòn trải chợ Đông Ba
      Ngọt ngào mà lắm thiết tha giọng trầm
      Có chi mô Huế mà lầm
      Để người xa xứ ẩn trầm nết thương
      Trong lòng nặng gánh hoài hương
      Nét riêng … Riêng cả con đường đi qua
      Mùi hương long não chưa nhòa
      Bao năm đi mãi … Mặn mà Huế thương!

      Trích “CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG” th7 – 2001
      Dzạ Lữ Kiều
      Đã chỉnh sửa bởi dza lu kieu; 16-09-2012, 10:28 PM.

      Comment

      • #18

        Thơ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

        TUỔI THƠ TÔI …

        * Không thể nào …
        Đánh mất được tuổi thơ
        Khi không gian tràn đầy ánh sáng

        * Những con sông bãi bồi sỏi cạn
        Nước trong veo đàn cá nhởn nhơ bơi
        Cánh diều vô tư lơ lửng giữa chừng trời
        Ngỏ ngách đường quê mùa hè rong duỗi

        * Đây,cây đa ngôi chùa làng xưa – cỗ
        Cánh đồng xanh ngút lúa nõn nà
        Lũy tre ven đê nghiêng ngã lời ca
        Tiếng chim hót trong lùm cây lặng gió

        * Ôi! Tiếng ve dập dồn thác đổ
        Con dế mèn rung cánh dỗ dành tôi
        Nhớ thật nhiều … Thương quá tuổi thơ ơi!
        Đã để lại trên từng sợi tóc…

        * Thật giãn dị mà suốt đời không quên được
        Dù mái nhà tranh đã thay da đổi thịt
        Dù cao tầng và đầy đủ tiện nghi
        Vẫn thẫn thờ, năm tháng những khi …

        * Đến nay, đã qua rồi sáu mươi mấy…
        Tuổi thơ từ trong ký ức lớn dậy
        Mà hình như vừa mới hôm qua
        Rủ tôi về thăm lại mái nhà
        Tuổi thơ ươm đầy kỷ niệm…

        Trích “ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG” th 7- 2001
        Dzạ Lữ Kiều

        Comment

        • #19

          Tho CÁNH DIÊU QUÊ HƯƠNG

          CÁT BỤI THÌ THẦM
          * Tặng NS T.C.S

          Con tàu lặng lẽ về phương ấy
          Gói trọn tâm hồn kẻ đi xa
          Đâu lời vang vọng người đưa tiễn
          Ngấn mắt rưng rưng thấm nhạt nhòa

          Người đi trong cõi trời vô định
          Chất ngất giữa đời bản tình ca
          Hồn nghiêng sông núi vàng câu hát
          Cát bụi thì thầm với cỏ hoa

          Đã biết vô thường cuộc bể dâu
          Trăm năm như nước chảy qua cầu
          Rưng rưng giọt nắng nhòe hồn đá
          Cho cạn tình người đã khắc sâu

          Vòng tay này xin trọn cùng nhau
          Nối tình Trung – Nam – Bắc dài lâu
          Cho Người nằm xuống buồn trăm họ
          Hát khúc yêu thương thưở ban đầu

          Trích “ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG” th 7 – 2001
          Dzạ Lữ Kiều

          Comment

          • #20

            Tho CÁNH DIÊU QUÊ HƯƠNG

            TỰ TÌNH VỚI HUẾ

            Con đường trở về Huế
            Sao ổ voi, ổ gà… nhiều đến thế (?)
            Thầm nhủ lòng …
            Thây kệ!
            Đâu dễ dàng gì – Khi được về thăm
            Nửa đời người, với ký ức xa xăm
            Vang vọng mãi … Chuông ngân chiều Thiên Mụ
            Đã cùng em so vai, dồn bước chân lữ thứ
            Đợi ráng chiều – Hoe đỏ ngã Trường Sơn
            Đưa em về - Trong dạ cứ bồn chồn
            Sợ con gái Kim Long… (Nhiều Tôn nữ!)
            Với những ân tình
            Ngọt ngào ngôn ngữ
            Phải khổ thầm…
            Tim vỡ giữa mùa trăng!
            Dù bên em …
            Tôi tự nhủ : Chẳng ai bằng!
            Nhưng con tim…Thì đâu có chức năng phán xét (?)
            Nó chỉ rung lên … (vì điện tình bắt nhịp)
            Rồi cháy bùng – Đâu kịp gọi thầm tên!
            Mà, thực tình …
            Năm tháng đã ngủ quên!
            Con đường cũ, ủ mềm câu tình tự
            Riêng tôi,
            Tiếp hành trình cô lữ
            Cứ xa dần nơi ấy…
            Huế tôi thương!
            Để những chiều, hong ánh mắt …tầm vương
            Góp nhặt mãi
            Những vui buồn nhân thế
            Và, điệp khúc … Ân tình với Huế
            Êm đềm như dòng chảy Hương Giang
            Chôn mối tình dang dở
            Kín trăm năm!

            Trích “CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th7 – 2001”
            Dzạ Lữ Kiều

            Comment

            • #21

              Tho CÁNH DIÊU QUÊ HƯƠNG

              NHỮNG NGÀY XƯA THÂN ÁI

              Những ngày xưa cũ tìm đâu thấy
              Ghế đá quạnh hiu một góc buồn
              Đò qua Thừa phủ tình mấy nẽo?
              Tà áo trắng bay rợp bến thương…

              Những ngôi trường cũ tiềm thức nhớ
              Năm tháng êm đềm vọng chiều thu
              Nghe thầm sợi tóc trên hè phố
              Hát mãi trăm năm nhịp sóng đùa

              Những hàng cây xanh mùa long não
              Nối tình Quốc Học – Đồng Khánh xưa
              Guốc lê rộn rã chiều tan học
              Thay trống trường ai đã điểm giờ

              Những người đi qua … Một thời nhớ Huế
              Còn chăng tiếng sóng vỗ trong lòng
              Để nghe từng nhịp giòng Hương thở
              Luân chuyển giữa đời – Cõi hư không!

              Trích “CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th 7 – 2001”
              Dzạ Lữ Kiều

              Comment

              • #22

                Tho CÁNH DIÊU QUÊ HƯƠNG

                QUA LĂNG THIỆU TRỊ

                Những tượng … Quan, ngựa, voi- chứng tích
                Thời vàng son Vua Chúa…nghiêng mình
                Dấu gạch vôi…Phong trần rêu phủ
                Giữa trời lộng gió, mưa nắng chênh vênh

                Hỏi thầm nhé – Quân vương đâu, biệt tích
                Mà võ, văn quan, tả hữu đứng hầu ?
                Sao không mỏi gối chồn chân năm tháng
                Dáng uy nghi như cổ tích, ngày nào ?

                Thời gian ươm ngọt ngào phế tích
                Để không gian lãng đãng níu mây trời
                Lá vàng khô rùng mình chân bia tượng
                Có bao người đứng ngắm bóng chiều rơi?

                Chỉ còn đó, bước chân thầm …rất khẽ
                Níu hồn tôi lặng lẽ giữa mây trời
                Vẵng đâu đây con dế mèn ngái ngủ
                Trắng nỗi niềm trong ký ức xa xôi !

                Trích “CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th 7-2001”
                Dzạ Lữ Kiều

                Comment

                • #23

                  Tho CÁNH DIÊU QUÊ HƯƠNG

                  KÝ ỨC TUỔI THƠ
                  • Tặng bạn bè Lớp Nhất NK 1954-55 tại Đình làng Văn Xá.*

                  Một thời cắp sách Đình làng
                  Gái trai chung lớp, ngỡ ngàng gì đâu ?
                  Vui đùa rồng rắn bắt nhau
                  Thân trần bóng lượn – Khác đầu tóc thôi!
                  Ngực căng nhú chỏm cau phơi
                  Hơn thua, níu cổ, cõng – đời ngựa phi
                  Hồn nhiên – Ánh mắt thầm thì :
                  Phe mình nhiều nữ… Chạy thi thua rồi!
                  Nắm tay dặn “ Nhỏ” – cạn lời
                  “Nhớ ôm chặt nhé- Kẽo rơi đất sình!”
                  Sân trường rộn rã chày kình
                  Tiếng còi vào lớp, ẩn tình dấu lưng
                  Hộc bàn … Mấy ngón tay phân
                  Hẹn giờ tan học, ra sông tắm mình
                  Nước trong. Sông rộng … mặc tình
                  Tha hồ cá vượt, cá kình tung tăng …
                  &
                  Cái thời cắp sách Đình làng
                  Sao mà bịn rịn lời vàng tuổi thơ
                  Tóc giờ hai nhánh ngu ngơ
                  Dốc đời trượt mãi… Từng giờ mòn đau !
                  Kiếm – tìm – một – chút – xưa – sau…
                  Ơ hay! Trời rộng…
                  Bể dâu …
                  Lỡ bồi!
                  *Thuở đó chưa có trường nên mượn Đình làng để học.

                  Trích “ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th7-2001”
                  Dzạ Lữ Kiều
                  Đã chỉnh sửa bởi dza lu kieu; 27-09-2012, 05:07 PM.

                  Comment

                  • #24

                    Tho CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

                    QUA BẾN NINH KIỀU

                    Dìu em qua bến Ninh Kiều
                    Bờ vai rung nhẹ, tay lều khều đưa
                    Mắt sao rớt xuống sông trưa
                    Bóng nghiêng suối tóc. Dại khờ lời trao!
                    Nụ cười lệch nhịp sóng chao
                    Tàu rung rinh…Chúi mũi, đầu về em
                    Ngầm trong bốn mắt, ướt mềm
                    Qua sông… Giả dụ - Tàu chìm giòng sâu!
                    Em vờ nuôi mộng trầu cau
                    Thì… hai ta nắm tay nhau, yên bình!
                    Qua sông… Trắng mỏng sợi tình
                    Cần Thơ phai sắc áo. Mình ngây thơ!
                    Lục bình trôi… Thoáng hững hờ!
                    Giòng sông ngầu đục, cuộn bờ rong rêu
                    Ninh Kiều, nhòe dấu chân trêu
                    Cơn giông chợt đến. Gió chiều say cơn
                    Góc buồn, lữ khách bồn chồn
                    Dặm đường rong duỗi, nặng hồn qua đây
                    Giật mình.! Xòe trắng bàn tay
                    Xóa đi giấc mộng… Hao gầy dừng chân!

                    Trích “ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th 7-2001”
                    Dzạ Lữ Kiều

                    Comment

                    • #25

                      Thơ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

                      DƯỚI BÓNG CÂY KƠNIA (1)

                      Em dang chân giữa đồi lộng gió
                      Góp tình riêng bao kẻ qua đường
                      Trời Cao nguyên nắng mưa bất chợt
                      Tán lá tròn xòe ngón tay thuôn

                      “Mí” (2) gùi lên nương hạt cơm thơm dẻo
                      Mí cõng về Buôn ngô lúa trĩu đầy
                      Mồ hôi ươm căng tròn giọt mật
                      Váy xòe chân đất má dòn hây

                      Cây Kơnia từng ngày chứng kiến
                      Mắt nai lúng liếng hương hoa rừng
                      Suối khe vỗ về đường tóc rối
                      Thẹn thùng “Yêng” (3) vẫn dấu quanh lưng

                      Trai Ê Đê vai u cơ bắp
                      Chà gạc xiêng bầu nước lưng trần
                      Bàn tay đen che vầng nắng chói
                      Mắt hướng về phía núi … ung dung!

                      Cây Kơnia bốn mùa hứng gió
                      Cùng đại ngàn vọng khúc ru lời
                      Bao gái trai êm đềm giấc ngủ
                      Xin thần mặt trời nhúm lửa …Giàng ơi! (4)

                      (1) Cây Kơnia, Nam bộ gọi Cây cầy
                      (2) “Mí” tiếng Ê đê là Mẹ
                      (3) “Yêng” váy của thiếu nữ Ê đê
                      (4) “ Giàng” là Trời
                      Trích “ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th7-2001”
                      Dzạ Lữ Kiều

                      Comment

                      • #26

                        Tho CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

                        TRƯỜNG XƯA

                        • Tặng bạn bè Trường Tiểu học Nam Giao TP Huế (1)

                        Tôi đứng đó, lặng thầm ngôi trường cũ
                        Tuổi ấu thơ… mà ngỡ vừa hôm qua
                        Mái ngói rêu phong, tường vôi loang lổ
                        Nhớ một thời tinh nghịch – Tuổi lớp Ba (2)

                        Đâu còn nữa, cây bàng xanh trước lớp
                        Che nắng mưa như gà mẹ ủ con
                        Những mái đầu thơ- chụm nhau ríu rít
                        Để sân trường mang dấu ấn trong lòng

                        Đâu còn nữa, những mảnh vườn của lớp
                        Hằng ngày chung tay chăm bón cây trồng
                        Hoa vườn nở … Cùng hoa môi bừng nở
                        Rộn ràng theo gió , mái tóc hương nồng

                        Đâu còn nữa – Lời ung ung Cô giáo (3)
                        Gõ nhịp lên bàn, đọc lại câu vần
                        Những học trò ngày xưa đâu tá (?)
                        Có ai về ghé lại mái trường không?

                        Năm tháng trôi qua… Tóc giờ chớm bạc
                        Thăm lại trường xưa, rộn rã trong lòng
                        Ngẫm…Luật biến đổi vô thường dâu bể
                        Xót xa lòng …Mà nước mắt rưng rưng!

                        1-(NK 1952-53. Trường trước lăng mộ Cụ Phan Bội Châu)
                        2- Hồi đó chưa có T. Nam giao. Nên mượn tạm Biệt thự trước Chùa Từ Đàm.
                        3- Cô Giáo tên Nguyễn Thị Tác người Quãng Bình.

                        ( Trích CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th 7-2001)
                        Dzạ Lữ Kiều

                        Comment

                        • #27

                          Tho CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

                          ĐÔI BỜ

                          Đã bao năm bến đò vẫn thế
                          Dốc nghiêng chân đất bám, trượt dài
                          Sông Bồ… Ngăn cách tình hai Huyện (1)
                          Đò ngang đưa khách, vốn xưa nay

                          “Văn Xá” quê tôi bên này sông
                          Em vui buổi chợ, họp người đông
                          Quang gánh trên vai tròn nhịp bước
                          Tóc thề đen mượt soãi sóng lưng

                          Tôi đón em về …Nắng đổ sông
                          “Hạ Lang” ru bóng tre… nghiêng giòng
                          Mắt nai lạc giữa hai bờ nhớ
                          Mái chèo khuấy nhẹ, vỡ thinh không!

                          Tình theo con nước mùa đục trong
                          Nắng mưa lặng lẽ, khách qua sông
                          Chòng chành, rung cảm theo lòng nước
                          Bến cũ… Trăm năm chảy một dòng…

                          (1) Văn Xá thuộc Huyện Hương Trà.
                          Hạ Lang thuộc Huyện Quảng Điền, Thừa Thiên Huế

                          Trích “CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th7-2001”
                          Dzạ Lữ Kiều

                          Comment

                          • #28

                            Tho CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

                            GIÒNG SÔNG TUỔI THƠ

                            Ta đi nửa đoạn dốc đời
                            Con sông vẫn hát những lời hồn nhiên
                            Cũng làn sóng vỗ dập duyềnh
                            Lao xao giọt nắng, bức tranh tuyệt vời
                            Gió lên vẫy ánh sao rơi
                            Hằng hà giát bạc…cuộn trôi giữa giòng
                            Nhớ sao những mái tóc hong
                            Khét mùi nắng, ẩn mùi trong nhựa bùn
                            Tuổi thơ nằm khỏa bãi sông
                            Dù mưa nắng, cứ vẫy vùng thảnh thơi
                            Gái, trai ánh mắt rạng ngời
                            Xây thành, đắp lũy… Một đời riêng tư!
                            Bãi bồi cát lặng lời ru
                            Ngậm giòng sữa mẹ ngọt lừ tuổi thơ …
                            &
                            Tháng năm vẫy cánh hoa chờ
                            Lớn khôn dặm ruỗi, nẽo bờ xa bay
                            Trầm tư hoen khóe mắt gầy
                            Tuổi thơ đánh mất tầm tay với chiều
                            Cánh cò lặng lẽ, buồn thiu
                            Đục – trong… giòng nước, dù nhiều cá, tôm
                            Dặn lòng riêng – Chỉ mảnh hồn
                            Giòng sông thơ ấu vẫn còn trong tim!

                            “Trích CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th 7-2001”
                            Dzạ Lữ Kiều

                            Comment

                            • #29

                              Tho CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

                              THĂM HUYỀN KHÔNG SƠN THƯỢNG*

                              * Kính tặng Sư Minh Đức – Triều Tâm Ảnh

                              Về đây ân nghĩa Huyền Không
                              Chiếu mòn, trải giữa Thiền phòng đề thư
                              Phất tay bút, vẫy tâm như
                              Nét hoa nở rạng hồn từ truyền chân

                              Hương Lan phản phất quanh rừng
                              Gội tri âm đến…Một lần nghiền, say
                              Sư lên núi, chim gọi bầy
                              Tha về quả ngọt dâng tay cúng dường

                              Trăng mòn vẳng tiếng chuông ngân
                              Đá yên nghỉ, chợt nẩy mầm… hồn thơ
                              Suối tuyền hát khúc xa bờ
                              “Huyền Không Sơn Thượng”
                              ngát bờ môi hương…
                              * HKST : Một ngôi chùa ở Huế

                              Trích “ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th7-2001”
                              Dzạ Lữ Kiều

                              Comment

                              • #30

                                Thơ CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG

                                ĐỜI HUẾ

                                Trắng vòng tay
                                trắng nỗi niềm
                                Ta đi vào …
                                những ưu phiền
                                tháng năm …
                                Con đường danh lợi
                                mù tăm!
                                Gánh trên vai
                                những vết hằn
                                gian lao!
                                Thương về Huế…
                                mắt bật trào
                                Xa quê…
                                nỗi nhớ
                                nhát dao ngọt mềm
                                Dấu lòng
                                theo bước chân êm
                                Từng giọt máu đỏ
                                trong tim … vỡ òa
                                Huế ơi, ngọt lịm lời ca
                                Bạc đầu!
                                cơm áo …
                                chưa qua kiếp người!

                                Trích “CÁNH DIỀU QUÊ HƯƠNG th7-2001”
                                Dzạ Lữ Kiều

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom