• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Chân dung của gã tù nhân

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Chân dung của gã tù nhân

    Chân dung của gã tù nhân

    Có nhiều đêm
    Ta lột xác
    Hóa thành ngày xưa…

    Những ngày của nắng mưa
    Con đường mòn nơi biên giới
    Mồ hôi và tuổi trẻ
    Máu và niềm tin
    Súng, đạn và bẫy, mìn
    Ta ngụp lặn trên lằn ranh
    Sống
    Chết

    Những vong hồn phảng phất
    Bay chập chờn giữa không trung
    Tiếng oán than của lũ côn trùng
    Quyện vào nhau
    Hóa thành những vì sao cô đơn lấp lánh

    Bầu trời đêm trĩu nặng
    Không đủ làm chùn bước lũ thú hoang
    Cái dịu dàng của vầng trăng
    Không đủ để loài người bớt đi vẻ bạo tàn, độc ác

    Ai đã cố tô đậm thêm màu bội bạc
    Ai đã gắng sức vun trồng những toan tính, âm mưu?
    Ta – kẻ lơ ngơ giữa đám sương mù
    Chẳng hề thấy rõ cái gì là chân lý!

    Nhưng,
    Từ đấy…
    Ta nhận thấy rõ ta
    Một gã tù nhân
    Một tên nô lệ!

    Có biết gì đâu mà ca ngợi?!
    Có hiểu được gì mà dám rêu rao?!
    Ta biết mình chẳng đủ sâu
    Không đủ cao
    Lại càng không đủ rộng
    Ta ôm cái số phần lận đận
    Cố lê lết, quơ quào cho đến lúc tàn hơi
    Thời trai trẻ đã qua rồi
    Ta đang đón chờ cái già nua, cằn cỗi…

    Nhiều khi, trái tim ta lo toan
    Ốm đau
    Mệt mỏi
    Ta chỉ còn lại mỗi mình em
    ( người bảo mẫu của những lúc ta yếu hèn )
    Để nhận biết tim mình còn ánh lên mầm sống

    Em cho ta giấc mộng
    Em tặng ta dịu dàng…
    Ta cố ôm thật chặt giữa vòng tay ngang tàng
    Chặt đến nỗi mắt, môi ta rỉ máu!

    Những con chim tìm về rừng sâu
    Ẩn mình
    Nương náu
    Cũng như ta nhìn em đau đáu
    Muộn màng
    Khi những vết thương được mơn trớn nhẹ nhàng
    Bãi chiến trường sẽ tự cúi gục đầu
    Ăn năn
    Sám hối…

    An Nhiên
    Similar Threads
  • #2

    Tĩnh lặng rừng đêm

    Giờ là lúc loài côn trùng lên tiếng
    Lời oán hờn vọng từ cõi thâm sâu
    Con cú mơ màng đứng lặng giữa đêm thâu
    Rừng thăm thẳm, gió lay miền quá khứ

    Vầng trăng cô đơn gọi bầy tinh tú
    Rung ánh vàng thả xuống mấy giấc mơ
    Võng tròng trành chao một khúc tâm tư
    Anh rong ruổi lần theo ngàn nỗi nhớ…

    Từ ký ức… em lay niềm trăn trở
    Đôi mắt dịu hiền… đăm đắm nhìn anh
    Em vẫn vẹn nguyên thời con gái tươi xanh
    Giữa chiến tranh có loài hoa thơm ngát
    Bờ môi em căng phồng lên dòng mật
    Anh – một lần biết vị ngọt cuồng say

    Nhớ những lần tay nắm lấy bàn tay
    Em ứa lệ sau ánh nhìn xuyên suốt
    Tự nhiên thấy buốt đau trong lồng ngực
    Ngỡ tim mình một vết nứt thật sâu
    Nhớ những lần hai đứa giận nhau
    Anh bị mắng mà trong lòng thương lắm!
    Có mặt hồ nào trong xanh, phẳng lặng
    Mà chưa một lần ngọn gió ghé thăm?
    Rồi sau cùng, em gọi một tiếng :“Anh!”
    Chỉ vậy thôi mà theo anh suốt kiếp
    Anh đã băng qua bao núi non trùng điệp
    Mà cứ ngỡ rằng tiếng gọi ấy đằng sau

    Tiến anh đi – em đứng lặng dưới con tàu
    Tà áo trắng xa dần, xa dần thành chấm trắng…
    Để đêm đó… một vì sao thầm lặng
    Mọc cô đơn trong nỗi nhớ điên cuồng
    Anh vùi đầu tìm kiếm một mùi hương
    Rồi thất vọng chìm sâu vào đáy mắt

    Đã bao năm, trái tim buồn se sắt
    Chỉ đợi đêm về níu kéo những giấc mơ
    Rồi từ đó, có người biết làm thơ
    Biết gửi gấm, biết đợi chờ, hy vọng

    Và đêm nay, mình anh trên chiếc võng
    Rừng đong đưa nỗi nhớ đến tê người
    Một cánh sao vừa xé toạc lưng trời
    Làm rơi xuống rừng đêm bầy đom đóm…

    An Nhiên
    Đã chỉnh sửa bởi An Nhiên; 30-07-2012, 08:10 PM.

    Comment

    • #3

      Điều Không Có Thật

      Khi phố phường đã chìm sâu vào giấc ngủ
      Những con đường đều dẫn về phía bến mơ
      Dòng Sông im lìm nằm chờ đợi Nàng Thơ
      Sóng dịu dàng mơn man miền ký ức…

      Nỗi nhớ thương đang trở mình, thao thức
      Khẽ chạm vào đôi mắt thẳm sâu
      Thấy được gì sau một cuộc bể dâu?
      Hiểu được gì trong đớn đau, ngang trái?

      Những vì sao cô đơn, đến chừng như điên dại
      Cố vẽ thật tròn chữ nhẫn nại giữa không gian
      Sao giống như chữ lỡ làng?!
      Sao giống như lời muộn màng?!
      Nuối tiếc!

      Nàng thơ ơi! Có bao giờ em biết
      Có bao giờ em hiểu thấu lòng anh?

      Bao yêu thương, hờn giận cứ chạy vòng quanh
      Nào hay biết điểm bắt đầu lại là nơi kết thúc
      Con chiến mã… rồi cũng đến ngày chết gục
      Hồn hóa thành niềm kiêu hãnh tốt, tươi
      Thoảng đâu đây một nỗi nhớ đến tê người
      Cố tìm hơi ấm giữa vòng tay hóa thạch

      Muốn cùng em vuốt ve điều thử thách
      Muốn cùng em mơn trớn điều trắc trở, gian nan
      Nhưng,
      Biết làm sao hơn khi sức lực đã tàn
      Bao cố gắng cũng chỉ là con dã tràng se cát!

      Nàng Thơ ơi, Nàng Thơ ơi!
      Em chẳng bao giờ có thật
      Nhưng sao anh lại thấy em quá độ lượng, dịu dàng
      Em chẳng bao giờ có thật
      Thế mà anh cứ hoài ngóng đợi sự chia sẻ, bao dung
      Em chẳng bao giờ có thật
      Thế sao cả đời anh cứ mãi đi tìm
      Em không có thật
      Hay giấc mơ của anh không hề có thật?!!!

      An Nhiên

      Comment

      • #4

        Thợ cày thơ

        Có những đêm dài
        Ta thức trắng
        Trăng nằm yên lặng
        Suy tư…

        Trang giấy mang hình thửa ruộng
        Ngòi bút mang dáng chiếc lưỡi cày
        Chỉ mình ta trong đêm vắng
        Cày xới những vần thơ

        Gã thợ cày lơ ngơ
        Cô đơn
        Cặm cụi
        Cứ cày lên
        Cày lên…
        Chợt nhớ
        Chợt quên
        Một cái tên
        Một nụ cười
        Một đôi mắt

        Cánh đồng buồn hiu hắt
        Cố gieo trồng nhan sắc người xưa
        Đâu rồi những cơn mưa
        Giờ chỉ còn là khát khô, bỏng rát
        Bao lời yêu đã bạc
        Phơi khắp cùng thế gian…

        Gã thợ cày lang thang
        Xới tung miền ký ức
        Xác thân buốt nhức
        Trận động đất rung chuyển tâm hồn

        Đã bao năm cày xới trên cánh đồng
        Hạnh phúc chẳng chịu trổ bông
        Niềm đau mọc ngang tàng như cỏ dại

        Gã vẫn cày mãi
        Cày mãi
        Chẳng cần biết gì ở ngày mai
        Đâu là tương lai?
        Đâu là quá khứ?

        Thế là từng đêm gã lại miệt mài, lam lũ
        Tự nuôi sống tâm hồn mình bằng những vần thơ…

        An Nhiên

        Comment

        • #5

          Bông đào nở muộn

          Thời gian thoăn thoắt trôi đi mãi
          Mùa xuân ngày ấy đã vụt bay
          Nhưng… một bông đào còn sót lại
          Thẹn thùng - nở muộn giữa cành cây

          Có người thiếu phụ mới soi gương
          Nhớ thời con gái rất lạ thường
          Đã đi gần hết vòng dâu bể
          Đến giờ mới cặp bến yêu đương

          Ta nhận ra em - màu khao khát
          Một cánh hoa tươi dưới mặt trời
          Dẫu xuân qua rồi, em vẫn nở
          Nở hết lòng mình - tuổi đôi mươi

          Khách đứng nhìn hoa mà thương cảm
          Nở chi muộn thế, cánh đào ơi!
          Hay em cố níu mùa xuân lại
          Để thế gian này mãi thắm tươi?

          An Nhiên

          Comment

          • #6


            Về lại quê xưa

            Ta về tìm lại ngày xưa
            Vài chùm hoa nắng lưa thưa đón chào
            Gió đùa cành trúc lao xao
            Bờ ao kỷ niệm năm nào vẫn đây

            Dừng chân nơi túp quán gầy
            Tình quê như bát nước đầy chè tươi
            Lúa non gờn gợn chân trời
            Dòng sông bàng bạc nhìn đời nhẹ tênh

            Ta ngồi đếm lại tuổi mình
            Mới vừa thoáng buổi bình minh đã chiều!
            Mịt mù giữa chốn cô liêu
            Đường xa chân bước liêu xiêu, vụng về

            Tiếng gà trưa gáy lê thê
            Con chuồn chuồn ớt ngủ mê sau hè
            Mẹ già - đôi mắt đỏ hoe…
            Lòng ta khô khát bỗng nghe mưa đầy!

            Bao năm tháng, trở lại đây
            Tình quê chẳng chút đổi thay trong lòng
            Ta trầm mình xuống dòng sông
            Phù sa quấn quít… đỏ hồng giấc mơ!

            Thấy mình như đứa trẻ thơ
            Hét lên ba tiếng thật to giữa trời
            Nghiêng vai giũ sạch bụi đời
            Dang tay, ngửa mặt – ta cười với ta…

            Vói tay ngắt một cành hoa
            Màu sim tím đỏ như là hoàng hôn
            Con trâu cảm thấy bồn chồn
            Liếc qua hỏi chú Kim Đồng về chưa?

            Chiều nay - Hạ mới sang mùa
            Cầu vồng óng ả… cơn mưa bảy màu
            Thấm dần một cuộc bể dâu
            Cuối đời mới biết về đâu trải lòng…

            An Nhiên

            Comment

            • #7

              Em và Trăng

              Trăng về mơn trớn bài thơ
              Rớt vài con chữ lơ ngơ trong vườn
              Hình như… ta thấy giọt sương
              Căng tròn giấc mộng - lạ thường - đêm qua

              Em về ve vuốt bóng ta
              Một lần thôi cũng đã là Cố Nhân
              Đêm nay Trăng xuống thật gần
              Mời thơ ở dưới dương trần bay lên

              Một dòng lục bát nhẹ tênh
              Chạm vào nỗi nhớ bồng bềnh trên mây
              Dìu nhau tìm cõi mê say
              Thiên đường run rẩy bờ vai dịu dàng…

              Trăng rơi trên sóng nhẹ nhàng
              Em rơi giọt lệ… bàng hoàng cả sông!
              Đêm nay nỗi nhớ cuộn vòng
              Xoáy tròn dĩ vãng… tận cùng trong ta…

              An Nhiên

              Comment

              • #8

                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi An Nhiên View Post
                Em và Trăng

                Trăng về mơn trớn bài thơ
                Rớt vài con chữ lơ ngơ trong vườn
                Hình như… ta thấy giọt sương
                Căng tròn giấc mộng - lạ thường - đêm qua

                Em về ve vuốt bóng ta
                Một lần thôi cũng đã là Cố Nhân
                Đêm nay Trăng xuống thật gần
                Mời thơ ở dưới dương trần bay lên

                Một dòng lục bát nhẹ tênh
                Chạm vào nỗi nhớ bồng bềnh trên mây
                Dìu nhau tìm cõi mê say
                Thiên đường run rẩy bờ vai dịu dàng…

                Trăng rơi trên sóng nhẹ nhàng
                Em rơi giọt lệ… bàng hoàng cả sông!
                Đêm nay nỗi nhớ cuộn vòng
                Xoáy tròn dĩ vãng… tận cùng trong ta…

                An Nhiên
                Lơ ngơ
                (Họa bài Lơ ngơ của An Nhiên)

                Rót chén tình thơ chút cạn…đầy
                Hồn nghe nặng nghĩa cứ vờn bay
                Thanh nhàn viếng nẻo nương chân gió
                Nhã nhặn rong đời thả cuối mây
                Tới cõi quê nhà vương ánh mắt
                Vào vùng đất hứa nối vòng tay
                Khi nào hết trọn đường thân ái
                Sẽ thấy nụ cười tỉnh giấc say


                Nguyễn Gia Linh

                Comment

                • #9

                  An Nhiên rất hân hạnh và quá vui lòng khi được tiên sinh dành thời gian để họa một bài thơ tuyệt đẹp cùng An Nhiên! Chân thành cảm ơn tiên sinh NGL!

                  Comment

                  • #10

                    Chiều mưa trên biển

                    Trời quang
                    Biển lặng
                    Buổi chiều dịu êm
                    Bỗng đâu gió lên
                    Dìu mây trở lại

                    Bầu trời trĩu nặng
                    Mưa bất chợt
                    Tuôn rơi
                    Tuôn rơi…
                    Mưa tràn trên ngực biển
                    Mưa hối hả
                    Mưa đam mê
                    Ôm choàng lấy biển
                    Mưa tuôn hết lòng mình
                    Mưa ray rứt
                    Mưa lê thê
                    Từng giọt thấm sâu
                    Tan trong biển…

                    Mưa trút cạn lòng
                    Gió thở nhẹ
                    Biển lại dịu êm

                    Mưa chỉ đem về chút ngọt
                    Đành tạm biệt
                    Luyến tiếc
                    Biển ơi!

                    Biển mặn cả đời
                    Cam phận
                    Chỉ còn là kỷ niệm
                    Mưa ơi!

                    An Nhiên

                    Comment

                    • #11

                      Sông, Trăng và thơ

                      Dòng Sông nằm hiu hắt
                      Âm thầm ngắm bóng Trăng
                      Sông cùng Trăng soi mặt
                      Vui, buồn - thơ thấu chăng?

                      Trăng như là giọt lệ
                      Trôi giữa trời lênh đênh
                      Sông nằm nghe Trăng kể
                      Một chuyện tình chênh vênh

                      Thơ nhìn Trăng âu yếm
                      Dòng Sông đã muốn say
                      Niềm thương cảm lung lay
                      Rưng rưng từng con chữ

                      Bao lời yêu đã cũ
                      Bạc thếch cùng thế gian
                      Một nỗi niềm riêng mang
                      Chia đôi thành hai nửa

                      Nửa trên trời - câu hứa
                      Nửa dưới nước - câu thề
                      Chập chờn cõi đam mê
                      Khổ đau và hạnh phúc

                      Những ngày Sông nước đục
                      Trăng vàng võ, nhạt phai
                      Tươi thắm mà cho ai
                      Thôi, đành thôi! Nhợt nhạt

                      Có bài thơ đi lạc
                      Không nhớ nổi lối về
                      Có trái tim đi lạc
                      Quên hết những câu thề

                      Bao tiếng đời tỉ tê
                      Khóc, cười quanh số phận
                      Chuyện tình nào lận đận?
                      Giấc mộng nào xa xôi?

                      Ném lên trời dấu hỏi
                      Rơi xuống dấu chấm than
                      Ai khóc chữ lỡ làng?
                      Ai cười câu bất hạnh?

                      Đêm nay, Trăng thấy lạnh
                      Sông cũng thấy giá băng
                      Câu thơ quá bẽ bàng
                      Mặt trời không muốn dậy!

                      An Nhiên

                      Comment

                      • #12

                        Mãi mãi yêu em

                        Một mình tung hứng nỗi đau
                        Bóng đêm vương vãi sắc màu nhớ thương
                        Gom đầy một nỗi vấn vương
                        Bóng ta trĩu nặng trên tường rêu phong

                        Giọt sương sa xuống cánh đồng
                        Giống như giọt lệ long đong phận người
                        Mai này tìm chốn nghỉ ngơi
                        Mộ bia vẫn cứ khóc, cười cùng ai

                        Trái tim ngoài tỉnh, trong say
                        Khổ đau, hạnh phúc đã đầy vết thương
                        Hẹn nhau ở cuối con đường
                        Biết đâu hạt bụi vô thường chưa bay.

                        An Nhiên

                        Comment

                        • #13

                          Giữ yên niềm cảm xúc

                          Yêu em bằng những lo toan, trăn trở
                          Yêu em bằng trái tim nhức nhối, buốt đau
                          Nhưng,
                          Nếu được trở lại trần gian nghìn năm sau
                          Tôi vẫn muốn có một trái tim như thế
                          Để nhớ
                          Để buồn
                          Để giận
                          Để thương
                          Chẳng cần một trái tim nào khác – thật bình yên
                          Chẳng muốn một trái tim không bao giờ biết đến muộn phiền
                          Vì sự quá bình yên sẽ hóa tôi trở thành người vô cảm!!!

                          An Nhiên
                          Đã chỉnh sửa bởi An Nhiên; 11-08-2012, 09:36 PM.

                          Comment

                          • #14

                            Giấc mơ

                            Trong xứ sở của em
                            Lần đầu anh bước đến
                            Bao điều mới lạ mọc lên
                            Niềm kiêu hãnh ẩn mình trong cỏ, lá
                            Cái dịu dàng thắm đỏ cánh hoa
                            Trái yêu thương trĩu cành, thơm ngát

                            Nghe gió hát
                            Bản tình ca
                            Anh đi lạc
                            Chẳng tìm nổi lối ra
                            Lơ ngơ
                            Lẩn thẩn

                            Giữa vương quốc thẳm xanh màu bí ẩn
                            Có con chim vừa cất tiếng hẹn hò
                            Đàn bướm lượn lờ nối lại những câu thơ
                            Dòng suối trong đang uốn mình khiêu vũ…

                            Em chậm rãi bước ra
                            Vương theo mùi hương nồng nàn, quyến rũ
                            Căng tròn một thời con gái tươi non
                            Bờ môi em, hoa nắng đỏ như son
                            Đôi khóe mắt chới lên màu khao khát…
                            Trái tim anh – em làm cơn động đất
                            Trong lồng ngực – dòng nham thạch cuộn lên
                            Anh hít cho thật đầy những bão dông…
                            Yêu
                            Yêu
                            Yêu
                            Em vừa nuông chìu, vừa dữ dội
                            Vừa nóng bức, vừa lạnh lùng
                            Không e ấp
                            Chẳng ngại ngùng…

                            Một đôi chim đang quấn quít giữa cánh đồng
                            Rồi chầm chậm bay dần lên đỉnh núi

                            Cái xứ sở của em
                            Anh hoài lạc lối
                            Lạc cả đời
                            Chỉ là giấc mơ thôi!!!

                            An Nhiên

                            Comment

                            • #15

                              Tôi vẽ tình tôi

                              Nhiều lần tôi vẽ tình tôi
                              Vẽ hoài chẳng được, tôi ngồi suy tư
                              Mơ hồ - lẫn lộn thực, hư
                              Thấy đời rối rắm cũng như tơ tằm

                              Hiểu gì mà vẽ trăm năm
                              Hay là vẽ một hạt mầm nhỏ thôi
                              Biết gì mà vẽ xa xôi
                              Thôi thì vẽ giọt lệ tôi cho gần

                              Mỏi mòn trăn trở, bâng khuâng
                              Giấc mơ - tôi vẽ mấy lần chẳng xong!
                              Trái tim lem luốt cõi lòng
                              Tương lai nhòe nhoẹt dưới dòng mực tươi

                              Có ai vẽ được kiếp người
                              Tôi nhờ vẽ hộ một đời yêu thương
                              Vẽ thêm hạt nắng vô thường
                              Để tôi sưởi ấm thiên đường giá băng…

                              An Nhiên

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom