• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Viết ngắn: Chú cóc tía

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Viết ngắn: Chú cóc tía

    Viết ngắn : CHÚ CÓC TÍA

    Con người ta vốn không ưa giống cóc. Vì trông qua bộ dạng và làn da sần sù của chúng đã làm cho ta sợ khi chạm vào chúng. Nhưng có ai biết được sự thông minh của chúng như thế nào ? Chắc cũng phải nhờ vào các nhà nghiên cứu động vật học, cho giải đáp mới tường tận…
    Vốn dĩ, tôi được mắt thấy và chưa tìm ra giải đáp về điều này ….
    Vốn lớn tuổi, tôi rất cẩn thận trong các đồ dùng sinh hoạt của mình. Một hôm, tôi bận công việc và quên đi cái thiệp cưới đã gởi tuần trước. Khi đứa con nhắc – Ba không đi dự đám cưới sao ? Tôi sực nhớ vội vàng vào phòng. Sau khi mặc quần áo, cà vạt xong xuôi. Tôi lôi từ dưới kệ tủ lấy ra đôi giày; đưa tay vào để lấy đôi bít tất, thì chạm phải vật gì nhầy nhầy. Giựt mình, tôi đổ mạnh xuống nền nhà, thì một chú cóc đen thui nằm im lìm, mắt mở lớn như nhìn tôi. Bực mình, tôi lấy cây kẹp gắp than, kẹp chặc nó và ném vào vườn tiêu sau nhà. Trong lòng tôi cảm thấy ghê ghê, rồi lấy đôi tất khác mang vào. Sau khi dự đám cưới xong, tôi trở về nhà cởi đôi giày bỏ vào chỗ cũ. Hôm sau, có người thông gia mời ăn giỗ. Tôi lấy đôi giày ra, tôi không để ý, thì chiếc giày chân phải có một chú cóc đen sù sì. Tôi nhìn kỷ, nó chấp hai chân trước lại…
    Tôi bảo đứa con đang ngồi học - Con đem qua bên kia đường mà đổ đi! ( Nhà tôi cách đường nhựa khoảng bốn mươi mét, xe cộ chạy thường xuyên, ít có giờ vắng xe…) Tôi nghĩ – Nó không thể băng qua đường, khi qua chắc cũng bị xe cán chết và chắc gì nó biết đường về!
    Cách hai ngày sau, tôi lại đi dự đám cưới. Tôi cẩn thận nhìn vào đôi giày, cũng chiếc giày chân phải, tôi phát hiện ra chú cóc. Nhưng tôi lại nhủ thầm – Biết đâu chú cóc khác! Tôi bảo đứa con đưa cho tôi bình mực. Màu tím nhuộm hết lên mình nó, chỉ trừ cái đầu, hai con mắt lồi khép lại. Tôi để nó nằm dưới ánh sáng mặt trời cho khô mực; giờ nó đã trở thành chú cóc tía. Tôi cùng đứa con, mang sang bên kia đường nhựa và bỏ cách xa nhà khoảng Hai trăm mét. Tôi cũng yên trí như lần trước. Đến ngày thứ tư, tôi phải đi công tác. Khi lôi đôi giày ra, tôi ngạc nhiên không ít, chiếc giày bên phải, chú cóc có nhuộm màu mực tím đang nằm gọn trong đó… Tôi lại thắc mắc – Sao vết mực không bị trôi đi vì suốt ba ngày trước có mưa lớn. Tôi bắt đầu chú ý đến chú cóc và không còn bực tức như những lần trước.
    Tôi nói và mình tôi nghe – Nếu lần này mà mày còn về lại nhà tao, thì tao sẽ để lại đôi giày này cho mày ở, tao sẽ xin tiền vợ tao mua đôi giày khác vậy!
    Tôi lấy xe Honda, biểu đứa con ngồi sau, cầm chiếc giày có chú cóc chạy lên tận khu nghĩa địa – Cách nhà khoảng Sáu trăm mét. Sau khi đứa con đổ vào một khóm gai mắc cở rậm rạp… Tôi hỏi nó – Con cóc đang làm gì ? – Nó nằm im, nhắm mắt! Hai cha con ra về với nụ cười khoái trá. Tôi bảo với con - Còn lâu nó mới biết đường về và chắc gì nó qua đường nhựa được lần thứ ba!
    , Những ngày đầu, ngày nào tôi cũng lấy đôi giày ra, có ngày lấy hai lượt… Một tuần liên tiếp, không còn tháy chú cóc tía. Tôi yên trí là nó không còn quấy rầy mình nữa.Tôi đem câu chuyện nói với cả nhà trong bữa cơm tối. Mọi người cười, nói vui vẻ như là một chuyện cổ tích. Bỗng đứa con gái có ý kiến – Nào là hiện thân của đứa con gái tôi đã chết từ lâu, nào là duyên nợ của người nào đó .vv và vv… Nhưng có điều vợ tôi cười hóm hỉnh- Nếu thật sự nó trở về, thì em sẽ trích tiền ăn cho anh mua đôi giày khác vậy, chứ cóc nằm hoài trong đó ghê thấy mồ, có khi lây cả mụn cóc nữa!
    Tôi cười đồng ý và bảo với cả nhà – Làm gì nó về được, con cóc chứ phải con mèo, con chó đâu!

    Tôi không còn chú ý nữa. Mãi bận công việc, viết lách. . Bẳng đi nửa tháng, tôi lại đi dự họp. Như những lần trước, vì không tin có chú cóc. Khi lấy bít tất ra thì tôi mới ngớ người… Chú cóc nằm trong đó. Tôi đem chiếc giày chân phải ra sân nắng đổ xuống thì đúng là chú cóc tía hôm nào. Tôi lắc đầu và đành để chiếc giày cho nó ở như lời đã hứa.
    Vợ tôi khi nghe tôi kể thì nhíu mày lại, sau đó cười xòa :
    - Tháng này cả gia đình ta chịu khó ăn rau và nước tương vậy. Nhưng nhớ khi mua giày về phải để trên cao hoặc trong tủ mà khóa cẩn thận đó!

    Tôi gật đầu …

    Dzạ Trầm Thảo
    Similar Threads
Working...
X
Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom