• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

MÓN QUÀ QUÊ HƯƠNG - DTD

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • MÓN QUÀ QUÊ HƯƠNG - DTD



    Khi tôi viết những dòng chữ này cũng là lúc tôi đang thầm cảm ơn một điều gì đó mà tôi cũng không rõ lắm! Số phận chăng? Chắc chắn là không, bởi vì, từ khi trưởng thành đến nay tôi luôn lan man về nó, nhưng, làm sao tôi hiểu được số phận của mình. Còn nếu ta cho rằng những sự việc ta đã trải qua trong đời là số phận thì tôi xin vô cùng cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi một số phận thật trong trẻo, êm đềm. Ngài đã ban cho tôi một món quà vô cùng đặc biệt, hơn hẳn mọi món quà mà người đời cho là cao sang, quý giá, và Ngài buộc chính tôi phải tự mở nó ra. Tôi nâng niu, ôm ấp nó bằng cả tuổi thơ tràn trề nhựa sống của mình. Món quà ấy rất quý giá đối với tôi, những gì mà người thầy, người bạn và kể cả mẹ cha cũng không bao giờ cho tôi được. Món quà đó chính là dòng sông.

    Trong thơ ca, dòng sông luôn chứa đầy những điều lãng mạn, êm ái. Nó là một phần của quê hương để ta ngợi ca. Nó đem lại biết bao nguồn cảm hứng từ con nước vơi đầy, từ những chiều lộng gió, từ những buổi bình minh ấm áp, thanh bình. Nhưng, dòng sông sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm đối với bất cứ một ai chưa hiểu về nó và trong đời thường nhiều người đã cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với dòng sông.

    Con sông chở đầy phù sa, căng phồng nhựa sống cũng như niềm khao khát mãnh liệt, tràn đầy trong cơ thể ăm ắp sinh lực của tôi. Tôi dần dà làm quen và đã trở thành người bạn thân thiết với dòng sông từ thuở còn thơ ấu. Dòng sông đã dạy cho tôi cách ôm ấp, vuốt ve làn nước. Nó chỉ cho tôi cách hòa mình và rong chơi cùng nó. Nó bảo cho tôi biết khi nào nó đi (nước ròng), khi nào nó về (nước lớn). Nó mời tôi vui đùa cùng nó và nó cũng thường rỉ tai tôi mỗi khi nó giận thì sóng to, gió lớn sẽ không bao giờ khoan nhượng với bất cứ một ai. Chưa lần nào tôi dám trái lời con sông. Tôi không biết nó có yêu tôi không nhưng tôi thì yêu nó quá đỗi!

    Mỗi khi đi xa, tôi luôn nhớ về nó, nhớ thật da diết. Hình bóng nó dường như lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi. Nó dắt tôi đi gặp gỡ với những láng giềng xung quanh nó, nào là những hàng dừa nước xanh rì, đồng lúa ngát hương, đàn trâu bò nhởn nhơ, cánh cò chập chờn buổi sớm, những bãi phù sa mềm mại, những cánh lục bình vô tư cùng con tôm, đàn cá và cả nguồn nắng ấm áp từ mặt trời... tôi đã làm quen với chúng một cách nhanh chóng. Tôi và lũ bạn mỗi ngày một thân thiết với con sông hơn và hầu như ngày nào chúng tôi cũng vui đùa cùng nó. Dòng nước mát lạnh vô cùng mềm mại, dịu dàng ôm ấp thịt da nhưng nếu không hiểu nó thì sẽ trở nên cứng cáp lạ lùng. Những cú "chúi tôm" không đúng cách đã mách bảo cho tôi điều đó. Phần bụng dưới sẽ rất đau rát nếu ta lao song song với mặt nước và rơi xuống. Dần dà, những cú "chúi tôm" thật an toàn, đẹp mắt và những cú nhảy "bom" từ cầu Kinh xuống sông được bầy con nít hùa nhau "biễu diễn" nhiệt tình. Tôi từng nhiều lần bơi ra giữa dòng sông rồi hét thật to, hai tay vỗ dưới mặt nước tạo ra âm thanh vang rền như muốn tung lên toàn bộ sức trẻ ra giữa dòng sông.

    Nhiều trò chơi trên sông được thi nhau nối tiếp. Trò tạt nước vào mặt nhau càng ngày càng đau rát hơn vì đứa nào cũng biết làm cho nước cứng lên bằng tốc độ. Chơi trò này chán lại đổi sang trò kia. Trò rượt bắt dưới nước cũng rất sôi nổi, hào hứng. Chúng tôi thường thi nhau bơi tốc độ. Những sải tay trườn sấp vội vàng, gấp gáp và đôi cánh bướm kéo hẳn bờ vai nhô cao trườn về phía trước như những con cá heo đang lướt mình trên mặt biển, trông đẹp vô cùng. Những cú lặn xa chừng 30m là chuyện không khó khăn gì với chúng tôi. Chúng tôi nào biết hệ hô hấp của mình lúc đó đang hoạt động rất tốt, chỉ hít sâu một hơi là buồng phổi căng đầy khí dự trữ cho những cú lặn xa.

    Khoảng thời gian mùa hè năm 79 là hầu như ngày nào chúng tôi cũng vượt sông. Bề ngang sông chừng 250m nếu nước lớn, còn nước ròng thì trừ lại mỗi bên bờ khoảng chừng 15m. Con sông ngày càng trở nên nhỏ lại so với sức trẻ đang lớn dần của tôi. Có ngày sung sức thì chúng tôi qua lại dòng sông hai chuyến là thường. Những lúc đang bơi giữa dòng thì hình như đứa nào cũng nghĩ dòng sông có thể bất chợt giết mình... nhưng không, dòng sông này có lẽ yêu chúng tôi lắm. Chắc nó không nỡ làm hại người đã từng được nó ôm ấp hàng ngày và cũng vì "công lao" đã từng dạy cho chúng tôi biết thế nào là sự yếu ớt của con người trước sức mạnh thiên nhiên. Tôi đã học từ con sông nhiều thứ thật ích lợi cho bản thân. Tôi hiểu dòng sông khi nào nước đục, nước trong, nước ròng, nước lớn, cả những lời thị phi về con sông cũng như những lời ca ngợi về nó. Có những bài học mà mãi tận sau này tôi mới có thể nghiệm ra...

    Cơ bắp tôi mỗi ngày một nở nang, săn chắc, da dẻ luôn đỏ au mặc dù dinh dưỡng còn nhiều thiếu thốn! Những năm tháng tuổi thơ trôi qua rất nhanh và chúng tôi đã cùng lớn lên bên cạnh dòng sông thân yêu.

    Những ngày chập chững bước vào đời để phụ ba mẹ tìm kế sinh nhai cùng gia đình đã đưa tôi đi xa dần con sông. Tôi luôn đem theo những kỷ niệm thời thơ ấu bên cạnh con sông kể cho những người bạn vừa mới quen. Các bạn nghe thật say sưa, bởi vì, có nhiều người chưa bao giờ có được tuổi thơ bên cạnh dòng sông như tôi.

    Dòng sông được đem đến cho các bạn qua chính cảm giác một thời của tôi sao mà đẹp kỳ lạ! Tôi càng kể cho mọi người bao nhiêu thì đêm về tôi càng nhớ dòng sông bấy nhiêu!! Những khi có dịp trở về nhà là tôi nôn nao lắm! Về đến cầu Kinh là tôi có thể ngắm lại con nước mênh mang của lòng tôi, con nước quá đỗi thân thuộc, dịu dàng. Gió sông mát dịu thổi như lời ru làm chạnh bao lòng người... tuổi thơ tôi lại hiện về trước mặt...

    Có lẽ ở đây là chỉ có mình tôi đã theo chân dòng sông này để ôm trọn cả cù lao Thanh Đa. Tôi yêu con sông này như yêu chính tuổi thơ tôi. Tôi sẽ ganh tỵ với ai đó nếu họ cho rằng họ hiểu con sông này hơn tôi. Nhiều lần, tôi cùng chiếc phao rong ruổi trọn dòng sông... Những lúc ấy, dường như trên đời này chỉ còn lại mình tôi. Tôi ngắm nhìn tất cả rồi lan man nghĩ về thân phận con người. Dòng sông đưa tôi qua nhiều khúc quanh rộng, hẹp. Có những lúc rộn ràng và nhiều nơi im vắng. Cuộc đời tôi rồi cũng sẽ trải qua nhiều thứ như chính dòng sông thân yêu của tôi thôi. Tôi không dám nghĩ ngợi nhiều và cố trầm mình trong dòng nước mát lạnh đang gột rửa biết bao muộn phiền trong tôi như con chiên đang nhờ Chúa gột rửa bao tội lỗi, lỡ lầm.



    Đã trên 30 năm nay, tôi sống cạnh dòng sông. Con trai tôi cũng được sinh ra và lớn lên nơi dòng sông này nhưng nó nào có được tuổi thơ như tôi. Chắc có lẽ cũng là phần số! Làm sao nó có thể yêu con sông khi nó chưa bao giờ được tự mình ra sông để khám phá hoặc bay nhảy, vui đùa, ôm ấp dòng nước cùng lũ bạn! Không biết tâm hồn nó sau này có mềm mại như dòng nước con sông hay không? Nó có yêu con nước lớn buổi chiều cùng cánh diều căng gió không? Nó có yêu hàng dừa , bóng cây hoặc cánh cò không? Nó có biết cách nhận lấy những món quà vô giá đó không? Một loạt những câu hỏi mà tôi không thể nào tự trả lời được!!!

    Tôi luôn tìm mọi cách để giảng giải cho con trai tôi về tình yêu giữa con người và thiên nhiên, về vạn vật đang hiện hữu trước mắt nó để muốn nó nhận thức rằng nó đang có một món quà thật gần mà cũng thật xa... đó là con sông quê hương.

    Thời đại công nghiệp tiên tiến, mọi thứ đều dần dần được đưa vào một quy chuẩn nào đó kể cả con người. Tuổi thơ cũng vậy! Người ta cố nhồi nhét vào chúng quá nhiều loại thực phẩm đến độ thừa mứa. Người ta đều muốn con cái họ sau này sẽ trở thành những con người "thành đạt" nên đã o ép chúng vào một khuôn khổ nhất định. Những thời gian đáng lẽ được tự do bay nhảy theo chúng bạn khám phá tuổi thơ vô tư của mình thì lại được thay bằng những giờ học thêm... và chỉ có học. Cái computer đã đưa chúng đến mọi nơi trên đời và chúng đã biết được nhiều thứ hơn nhưng chỉ bằng ảo giác. Tôi không biết rằng những "chủ nhân tương lai" này có bao giờ thực sự yêu con sông, cánh đồng, gốc khế, cành me hơn những hồ bơi, khách sạn hoặc những bản hợp đồng đầy tiền bạc hay không và những gì được gọi là quê hương có còn thiêng liêng với chúng hay không nhưng tôi có cảm giác rằng những giá trị đó hiện giờ đang rỉ máu!!! Nếu cái cảm giác của tôi đúng thì ai sẽ là người băng bó dùm quê hương vết hương này đây?!

    Tôi, mỗi ngày một già theo năm tháng và dòng sông đã có khá nhiều đổi thay! Sức lực thời trai trẻ của tôi đã bị thời gian bào mòn đáng kể. Tôi không biết con sông có già đi qua những đổi thay của thời gian và nó có buồn hay không? Tôi không biết nó có nhớ lũ trẻ con năm nào đã cùng nó vui đùa trong những chiều đúng hẹn hay không, chứ tôi thì luôn nhớ thương về nó, một nỗi nhớ thương đã hằn sâu trong lòng tôi từ nhiều năm qua. Hiện giờ, đối với tôi, dòng sông này chẳng bao giờ già mà cũng không bao giờ xấu. Nó vẫn trẻ mãi, luôn đẹp mãi... nó là một món quà mà không bao giờ tôi được nhận lần thứ hai!!!

    DTD
    Cư xá Thanh Đa
    Đã chỉnh sửa bởi Cố Nhân; 16-10-2012, 12:16 PM.
    Similar Threads
  • #2

    DÒNG SÔNG TUỔI THƠ - DTD



    Ngày tháng vẫn êm đêm trôi, nó cuốn đi theo biết bao điều trong cuộc sống. Tuổi thơ của mỗi con người chúng ta cũng được thời gian lần lượt cuốn trôi theo. Cái khoảng trời thơ ấu đó giờ đây chỉ còn là những hoài niệm, nhưng, những cảm xúc của tuổi thơ thì cứ mới như là hôm qua ! Những xúc cảm đầu đời về tự nhiên, về con người sao mà tràn trề, mạnh mẽ quá !

    Tuổi thơ của tôi đã trải dài trên vùng đất cư xá, trải dài trên con sông Sài Gòn. Con sông ôm chặt cù lao Thanh Đa, và ngày ngày, dòng sông hiền hoà, nhẫn nại chăm mớm cho vùng đất này biết bao là phù sa, nắng vàng, gió mát. Nó như bầu sữa căng đầy của người mẹ thấm truyền từng giọt vào cơ thể của con. Từ đó, Thanh Đa xanh mượt mà, màu xanh đầy ăm ắp sinh lực. Dòng sông Thanh Đa đã tràn vào tuổi thơ của tôi, của bạn bè tôi…nó chảy vào tận cùng trong từng nỗi nhớ...

    Thanh Đa hơn hẳn mọi bức tranh. Không một hoạ sĩ tài hoa nào có thể thế hiện đầy đủ về vùng đất này cả. Đây là nơi đan xen của nhiều nét tương đồng với độ tương phản. Sự hoà quyện, trộn lẫn giữa phố thị với làng quê; giữa những ngôi nhà bê tông cao tầng với nhà ngói, nhà lá; những con đường nhựa phẳng lì bên cạnh con đê ghồ ghề, khúc khuỷu; Gần với công viên là cả cánh đồng; Trong ánh đèn đường có bầy đom đóm…

    Tôi về Thanh Đa vào những ngày đầu năm 75. Cái ấn tượng đầu tiên của tôi và có lẽ cũng là của bất cứ người nào khi mới đặt chân đến vùng đất này chính là con sông. Nó quá đẹp...!!!

    Nhà tôi ở lầu 4 lô P, cách bờ sông khoảng chừng 50 mét. Từ một nơi đông đúc, chật chội và nóng nực, tôi bước về Thanh Đa như một loài thú được trả về với tự nhiên…những phẩm chất, bản năng trong tôi dần dần được phát tiết.

    Bờ sông lúc đó chưa có bờ kè, chỉ toàn là đất. Nhìn hàng dừa nước bên kia sông quá đỗi hấp dẫn, trong lòng cảm thấy lâng lâng... tôi nghĩ sau này nó sẽ thuộc về tôi. Vài ngày sau, tôi làm quen với lũ bạn. Đứng trên bờ nhìn tụi nó vẫy vùng trong sóng nước …tôi thèm đến cùng cực! Nhiều đêm, nằm mơ thấy mình cũng đang lướt trên mặt sóng.

    Hai tuần sau, tôi đã chập chững biết bơi. Một năm sau đó tôi đã là một trong những kình ngư đầu đàn. Tuổi thơ của tôi là tuổi của những câu đồng dao, của những trò chơi dân gian, tuổi của bầy đàn và thường thường con đầu đàn phải là những con khỏe nhất. Tôi thả sức trẻ ra với dòng sông. Tôi chơi đùa với nó cả ngày. Đi học về là vội vàng xuống với nó, đá banh xong lại ùm xuống. Những năm tháng đó rất thiếu đói mà sao da thịt đứa nào cũng đỏ au!

    Thủy triều của con sông theo chu kỳ nửa tuần trăng, đỉnh điểm của ngày hôm trước cách hôm sau khoảng 45 phút lùi dần. Vào những ngày trăng tròn và cận trăng tròn, nước sông buổi chiều tràn về cao ngất. Thường là vào những ngày đó, bọn trẻ tụi tôi lũ lượt kéo ra sông sau khi kết thúc một trận thư hùng với trái bóng. Nước lớn, gió thổi lộng tràn, mặt sông gờn gợn sóng bạc đầu, bầy lìm kìm tung tăng, uốn éo. Ngồi hứng gió cho khô mồ hôi xong là cả bầy ùm ùm xuống nước, dậy cả một khúc sông. Những sãi tay rướn tới trước, những cái đầu ngụp lặn, tiếng cười đùa, la hét, gọi nhau í ới…và một bầy con nít bơi sang bên kia sông. Quá trình băng ngang dòng sông cũng phải thật đầy kinh nghiệm. Ta phải biết tránh né thuyền bè đang qua lại, phải ước lượng cự ly cho thật chính xác. Khi bị vọp bẻ, ta phải cố bình tĩnh, hãy nhẹ nhàng hít thật sâu rồi thả người nổi tự do, dùng tay kéo ngược các cơ vừa bị rút rồi thả lỏng cho cơ bắp hồi phục. Đang bơi giữa dòng mà gặp trời mưa to thì vô cùng rắc rối, toàn bộ mặt sông bung nước trắng xoá, khó thể mà xác định được phương hướng. Những lúc như thế phải vận dụng toàn bộ kỹ năng, hoặc là quay trở về, hoặc là bơi luôn qua bên ấy. Sang đến bờ bên kia cũng gần như là bước đến thiên đường tự nhiên, tha hồ mà khám phá…

    Mùa hè đã đến, đó là những tháng ngày thật êm ả, vô cùng trong lành. Buổi sáng, mặt trời tròn xoe, những tia nắng nhạt vàng phơn phớt trên mặt sông. Vài ba cánh cò chấp chới. Mấy chiếc ghe chài lặng lẽ buông mình trên mặt nước lấp lánh. Từng đám lục bình lắc lư những bông hoa tim tím trên ngọn sóng… Không vồn vã, không ồn ào. Đó là cái tĩnh lặng vô cùng thanh bình của buổi sáng trên dòng sông Thanh Đa.

    Tôi, một mình lang thang dọc theo bờ sông. Có lẽ đã nhiều lần như thế, tôi quan sát, tôi ngắm nhìn tất cả. Chậm rãi, từ từ, mấy con còng gió bảy màu đang dùng cái càng bé xíu đưa gì đó vào trong miệng. Đàn cá bạc đầu thì quẫy quẫy đôi vây, đứng yên dưới dòng nước trong veo đang chảy róc rách vào hồ từ trong cái bọng dừa xơ xác. Đám thòi lòi nhí nhố, lóc chóc tung tăng. Vài chiếc lá dừa õng ẹo bên cạnh mấy cây bình bát vàng căng trái chín … Không biết chúng có suy nghĩ gì hay không, nhưng có một điều chắc rằng tôi sẽ không bao giờ hiểu được!

    Sau khi cơm nước buổi trưa xong, tôi hăm hở chạy ra nhà thằng Chín. Nó là dân xóm Đáy. Nhà nó ở đường đất đỏ đi vào, cạnh đó là con rạch bề ngang khoảng chừng 40 mét. Con rạch dẫn nước vào ruộng lúa, ruộng rau muống và cũng là nơi mà chiều chiều tôi với nó ngồi trên lưng trâu để trâu chở 2 thằng bơi qua nhà nó. Thật thú vị khi ngồi trên lưng trâu mà bơi trong nước...

    Tôi với nó thả trâu rong ruổi khắp nơi, cỏ sẽ luân phiên mọc lên và chúng tôi cũng luân phiên đến từng nơi một. Có một nơi sát bờ sông, khu đất gò, xung quanh cỏ mọc đầy, nhiều bụi cây lô nhô nối tiếp, nơi này chúng tôi gọi là đồi sim vì có rất nhiều cây sim tím. Thả trâu cho ăn cỏ phía ngoài, cả bọn chui vào nấp mình trong các tàng sim. Những trái sim, trái trâm ngọt ngọt, chua chua. Những trái muối chua chua, chát chát sao lại hấp dẫn đến lạ thường?! Dưới bóng cây, từng làn gió dịu mát lùa vào. Trong không gian im ắng của buổi trưa, chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời và chuyện mai sau là đề tài sôi nổi nhất.

    Buổi tối, vào những nước lúc ròng, ghe từ trong xóm Đáy mang trên mình những ngọn đèn bão túa ra khắp mặt sông. Con sông đã đem về đây thật nhiều tôm cá. Đôi khi trong những lần hẹn trước, tôi và vài thằng bạn ngồi chờ ghe của thằng Chín xuất hiện là bơi ra thẳng. Cái cảm giác bơi đêm lần đầu tiên sẽ hơi rờn rợn, nhưng lâu rồi cũng trở thành thân quen. Ngày này qua ngày khác, con sông này đã trở nên quá đỗi thân thiết. Tôi đã lớn lên cùng với con sông...

    Tôi đã tình nguyện lên đường nhập ngũ. Đơn vị tôi nằm trong khu rừng già ở Battambang (Campuchia). Từ chỗ sông nước mênh mông, tôi được đưa đến một nơi mà khi mùa khô phải đi gánh nước hằng 4 cây số! Những năm tháng đó, tôi nhớ con sông vô cùng, nhớ thật da diết!!!

    Khi làm xong nghĩa vụ, tôi trở về Thanh Đa. Tối hôm đó, tôi lang thang một mình ra bờ sông, tôi thẫn thờ nhìn dòng nước. Một cảm giác lâng lâng khó tả từ từ tràn ngập trong lòng tôi. Nó vừa rất thân thương lại cũng vừa thật xa lạ!

    Tôi xin được một chỗ làm trong xưởng in. Khi tan ca, tôi vội vã về nhà và đi ra với dòng sông. Tôi thích cái cảm giác bơi một mình từ khi mới lớn. Tôi và chiếc phao rong ruổi trọn dòng sông. Nắng, gió và nước sông vỗ về trên da thịt thật dịu dàng. Nằm trên chiếc phao nhìn lên bầu trời qua lăng kính giọt nước, tôi thấy một màu xanh trong suốt, màu xanh của tự nhiên, thật khác hẳn với mọi màu xanh mà con người làm ra để tô vẽ. Tôi đang trôi theo dòng sông. Dòng sông từ từ đưa tôi đến những nơi vô cùng tĩnh mịch, im ắng. Ở đó chỉ có mình tôi, một cảm giác cô độc lan tỏa…tôi lan man nghĩ về thân phận con người. Tiếng kêu của con bìm bịp làm tôi chợt tỉnh. Nhin ra xa xa, vài cánh cò đang quay về tổ, mấy con diều giấy chắc cũng sắp được chuẩn bị thu về. Tôi cũng phải về thôi. Dòng sông đã đưa tôi đi hơn 6 cây số, chỉ còn khoảng 2 cây số nữa là kết thúc chuyến hành trình. Một ngày nữa lại trôi qua…

    Thanh Đa hiện giờ khác xưa nhiều lắm! Người ta về ở mỗi ngày một đông hơn. Không gian từ từ bị thu hẹp. Con rạch và cánh đồng đã bị san lấp, người ta thay thế bằng những ngôi biệt thự chứa đầy mưu toan. Bờ ao năm nào giờ đây là quán cà phê, quán nhậu. Dòng sông dần thưa vắng những con thuyền. Những ngọn sóng bạc đầu dường như đã không còn nữa bởi vì đám nhà cao tầng kia che chắn mất gió. Mương cau, bụi chuối, hàng dừa cũng lần lượt mất tăm. Mọi thứ đều bị thay thế bằng bê tông. Ở mỗi ngõ hẻm, khu phố, người ta cho dựng lên từng tấm bảng KHU PHỐ VĂN HOÁ như thể nếu không có nó thì chắc có lẽ cái văn hoá ở xứ Thanh Đa này chưa hề hiện diện! Đời sống sung túc hơn xưa quá nhiều, nhưng tôi cảm thấy có một thứ gì đã mất, sắp mất đi mà vô cùng quý giá!

    Giờ đây, rất nhiều buổi chiều tôi đứng ngắm dòng sông. Con sông mạnh mẽ, hùng dũng của tôi năm nào cũng không là ngoại lệ, nó cũng bị cái xã hội thời văn minh hiện đại cuốn phăng theo. Dòng nước không còn xanh trong, bờ sông cũng trở thành của riêng ai đó! Người ta ném lên mình nó đủ mọi thứ thừa thải, hoá chất độc hại. Cá, tôm biến dần, ngọn gió trong lành ngày xưa đôi khi thoang thoảng mùi hăng hắc...!!!

    Chúng ta và dòng sông có nhiều thứ rất giống nhau, nhưng người hời hợt thì không bao giờ hiểu được. Bây giờ tôi đã lớn, đã có nhiều trải nghiệm trong cuộc đời này. Dòng sông ấy cũng có nhiều khúc uốn quanh, rộng, hẹp như mỗi cuộc đời con người. Có những lúc mạnh mẽ trào dâng, cũng như nhiều lúc thu mình yếu đuối. Từng độc ác, giết chóc mà cũng từng độ lượng, nhân ái. Từng tham lam thu vén và cũng từng phóng khoáng cho đi. Tôi không hề biết rõ dòng sông đã chảy bao xa, đã đi qua biết bao là vùng đất, đã hiểu gì trong suốt chuyến hành trình. Nhưng, đối với sự trải nghiệm của cuộc đời tôi, có thể đúng, có thể không đúng và có thể cũng là sai:


    "VI NHÂN BẤT PHÚ, VI PHÚ BẤT NHÂN"

    DTD
    Cư Xá Thanh Đa

    Comment

    Working...
    X
    Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom