• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Cái chết, nghĩ cho cùng!

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Cái chết, nghĩ cho cùng!



    Cái chết, nghĩ cho cùng!



    “...là gió xin về cùng gió
    là mây xin trở lại cùng mây...”

    Người đang đi du lịch xa thành phố năm bảy ngày, buông thả tất cả những công việc bận rộn trong cuộc sống hàng ngày, họ không còn ngồi trước máy computer, không còn để ý đến tiếng điện thoại reo hay chờ người mang đến một đống thư từ cần giải quyết.

    Nhưng người đang đi du lịch chắc chắn mình sẽ trở lại những thói quen này trong vài ngày nữa, như cuộc sống này đã ràng buộc khó có thể trốn chạy. Nhưng đối với một người, giữa đêm khuya, được đưa lên một chiếc xe cấp cứu đến bệnh viện, thân thể chằng chịt bởi những dụng cụ y tế, giữa tình trạng nửa mê nửa tỉnh, có còn hăm hở với những công việc ngày mai tới, những dự tính trong tương lai... hay trong một phút nào đó, như mọi thứ đều phải ngừng lại, tất cả đều ngoài tầm tay, không còn tính toán, mơ ước. Nói một cách lãng mạn thì: “Những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây... (TC)” nhưng thực tế là họ đang trên những giờ phút cuối cùng của cuộc sống. Không thất vọng, không luyến tiếc, tuổi tác và bệnh tật, cái chết, nghĩ cho cùng rồi cũng đến!

    Nhiều người đã từ nursing home không còn có hy vọng trở lại nhà, trong bệnh viện đã có người ra đi đêm nay, đi một mình, tay không, nghĩa là cô đơn và không có gì “mang theo,” nếu có chăng, đó là những điều “để lại”. Cũng có thể là họ để lại rất nhiều điều hữu ích cho đời, nhiều hào quang danh vọng, tiền của, hay không có gì ngoài một ngôi nhà và những đứa con, mà họ đã gầy dựng và sinh ra theo quy luật của đời sống, hay tệ hơn nữa với mấy đồng tiền lẻ, cái lon bia không đã bị bóp méo và đống chiếu chăn ố bẩn như một người vô gia cư chết trong cái giá lạnh của Mùa Ðông mỗi năm.

    Nói về cái chết và sống trong cuộc đời này người ta thường dùng chữ vô thường, đó gọi là sự vô thường của một thực thể sanh diệt trong Phật Giáo. Chẳng có thứ gì trên đời gọi là vĩnh cửu. Từ Công Phụng đã hy vọng rằng: “Nếu có điều gì vĩnh cửu được thì em ơi đó là tình yêu chúng ta,” nhưng đó chỉ là lời thơ hoa mỹ dành cho tình yêu mà có lẽ trên đời này không có thật!

    Chúng ta từ đâu đến và khi chết sẽ đi về đâu, có lẽ là một câu hỏi khó trả lời, nếu có, cũng khó có thể cho nhân loại ai cũng đồng ý. Con người trong cái vô cùng của đất trời cũng chỉ là hạt bụi, dễ so sánh hơn là một hạt cát trong sa mạc mịt mùng, hay cụ thể hơn là một hạt cát của con sông Ganges dài 2,500 cây số của Ấn Ðộ (Hằng hà sa số), cho nên những ai tự cho mình là cái rốn của vũ trụ đều có tâm bệnh hoang tưởng. Trên địa cầu này chỉ tính phút thôi, đã có 173 đứa trẻ ra đời khóc oe oe nhưng cũng có 151 người từ giã cuộc sống này. Chúng ta đã đến và đi như những con người đó thôi!

    Trong số gần 150,000 người chết mỗi ngày trên toàn cầu, khoảng 66% chết vì các nguyên nhân liên quan đến tuổi già, ở các nước công nghiệp, tỷ lệ này là cao lên đến 90%. Nguyên nhân tử vong hàng đầu ở các nước đang phát triển là bệnh tật, tại các quốc gia này, điều kiện vệ sinh kém và vì thiếu thuốc men, dụng vụ y tế nên các bệnh truyền nhiễm tác hại hơn. Bệnh lao phổi, một bệnh do vi khuẩn giết chết 1.7 triệu người vào năm 2004, bệnh sốt rét gây ra từ 1 đến 3 triệu tử vong mỗi năm. Số người chết vì bệnh AIDS ở Châu Phi có thể đạt 100 triệu vào năm 2025. Theo các chuyên viên lương thực của Liên Hiệp Quốc nghiên cứu từ năm 2000 đến tháng 3 năm 2008, tỷ lệ tử vong do suy dinh dưỡng chiếm 58% tổng tỷ lệ tử vong của thế giới trong năm 2006. Thuốc lá đã giết chết 100 triệu người trên thế giới trong thế kỷ 20 và có thể giết chết 1 tỷ người trên thế giới trong thế kỷ 21, theo một cảnh báo của Tổ Chức Y Tế Thế Giới.

    Rất nhiều người từ bỏ cuộc sống đột ngột bất kể tuổi tác, giàu nghèo khắp mọi nơi trên thế giới vì chiến tranh, tù đày, diệt chủng, thiên tai, thân xác tan biến không hề được một nấm mồ, vậy thì một người nào đó được chết trên giường trong ngôi nhà của họ đêm nay, hẳn phải là hạnh phúc hơn những người xấu số khác. Không ai sống được “bất tận” thì sự chết là lẽ đương nhiên, trẻ hay già, bằng cách này hay cách khác.

    Dù cuộc đời của bạn đã làm thay đổi cả thế giới này thì ra đi của bạn cũng chẳng có gì là quan trọng. Cũng không ai nên cho mình là người quan trọng, vì thật sự chẳng có ai quan trọng hay có việc gì quan trọng cả. Trên thế giới này có ai danh vọng và quyền lực bằng vị tổng thống của nước Mỹ, trước một nhiệm kỳ, ông có nhiều kế hoạch, dự tính, lo toan, tưởng như không ai có thể thay thế một con người quan trọng như thế, nhưng nếu định mệnh bắt ông phải ra đi, thì mọi việc rồi cũng sẽ an bài, vậy thì bạn cũng đừng sợ một ngày nào đó bạn phải giã từ cõi đời này, mà trái đất sẽ trống vắng hơn.

    Tổng thống thứ 9 của Hiệp Chủng Quốc, William Henry Harrison chỉ làm tổng thống trong 30 ngày, 12 giờ và 32 giây. Ông đắc cử tổng thống Mỹ năm 1840 khi đã 68 tuổi. Trong buổi lễ nhậm chức trước tiền đình Quốc Hội vào một ngày mưa lạnh, không mang áo khoác cũng như đội nón, William Henry Harrison đã đọc một bài diễn văn nhậm chức dài 8,444 chữ, trong hai tiếng đồng hồ, chiếm kỷ lục dài nhất trong các bài diễn văn nhậm chức của các vị tổng thống Hoa Kỳ. Cơn lạnh của Washington D.C. trong ngày hôm đó đã đốn ngã vị tổng thống này và ông đã qua đời sau đó đúng một tháng vì bệnh viêm phổi. Ông mất đi thì đã có vị phó tổng thống John Tyler thay thế, rồi nước Mỹ vẫn tồn tại cho đến hôm nay.

    Trong chúng ta rất ít người chọn được cái chết cho mình.

    Có nhiều vị tướng lãnh chết lẫm liệt giữa trận tiền nhưng cũng có nhiều người chết trong sự quên lãng của mọi người, mòn mỏi, phai nhạt trong một căn nhà già nào đó ở trên đất khách. Nhiều người chết trẻ trong khi còn muốn cống hiến nhiều lợi ích cho đời, nhưng cũng có những cái chết già tẻ nhạt. Chúng ta không ai mang theo được gì những có nhiều người để lại thương tiếc cho mọi người, vì sự vắng mặt của họ.

    Lúc từ giã cuộc đời, xin đừng tiếc nuối là đã không mang theo được gì nhưng hãy tiếc là không có gì để lại. Tuần lễ này chúng ta mất đi hai người, một nhà văn và và một nghệ sĩ. Họ ra đi không mang gì theo nhưng những điều để lại thì nhiều.
    Xin thương yêu, sống hết mình, tận tụy với đời, rồi ra, một lúc nào đó thì: “...là gió xin về cùng gió, là mây xin trở lại cùng mây...!”


    Huy Phương
    Similar Threads
  • #2

    “...là gió xin về cùng gió
    là mây xin trở lại cùng mây...”

    Lúc từ giã cuộc đời, xin đừng tiếc nuối là đã không mang theo được gì nhưng hãy tiếc là không có gì để lại

    Comment

    • #3

      Có một tỷ phú sống trong căn biệt thư xa hoa. Nhưng một ngày kia mắc bệnh hiểm nghèo, ông chợt nhận ra rằng tất cả những gì là danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói.


      Vì lo sợ sẽ không sống được bao lâu nữa, ông bèn tìm đến một vị danh y để xin lời khuyên. Sau khi bắt mạch, danh y nói với ông rằng: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê cho ông ba đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo.”

      Vị tỷ phú về nhà, trong lòng phấp phỏng hy vọng. Ông lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hãy đến một bãi biển và nằm đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy 21 ngày.” Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển. Ông lang thang một vòng rồi ngả lưng nằm trên bãi cát. Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn thân thể ông. Vì trước đây công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim ông bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ.

      Ngày thứ 22, ông mở đơn thuốc thứ hai, trong đó viết: “Hãy tìm 5 con cá hoặc tôm rồi thả chúng xuống biển, liên tục như vậy trong 21 ngày.” Trong lòng ông đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi mua tôm cá rồi thả chúng ra biển. Ngắm nhìn từng con vật bé nhỏ được trở về với biển khơi, trong lòng ông không nén nổi nỗi xúc động.

      Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc thứ ba: “Tìm một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài lòng lên bãi cát.” Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại viết, sóng lại cuốn đi, lại viết, lại cuốn đi, rồi lại viết, và lại cuốn đi… ông bật khóc nức nở vì chợt hiểu ra tất cả. Khi về nhà ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại đến thế, thậm chí ông cũng không còn sợ cái chết nữa.

      Thì ra con người ta chỉ cần học được 3 điều trên thì sẽ vui vẻ hạnh phúc:

      Thứ nhất: Nghỉ ngơi

      Thứ hai: Cho đi

      Thứ ba: Buông xuống

      Tham lam là một liều thuốc độc, và dục vọng là con dao hai lưỡi; có một cuộc sống ổn định rồi vẫn muốn theo đuổi sự thoải mái; có cuộc sống thoải mái rồi lại muốn hưởng thụ những vật chất xa hoa… Nếu dục vọng không có điểm dừng thì con người vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy đủ, không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, và cũng không bao giờ tìm kiếm được niềm vui. Hãy trân trọng những gì bạn đang có, bạn sẽ thấy rằng bản thân mình là người giàu có nhất trên cõi đời này.
      Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

      Comment

      • #4

        Ma quỷ hỏi Diêm Vương: Tại sao người xấu vẫn sống tốt? Kết quả Diêm Vương trả lời như vậy

        Thiện ác có báo ứng, điều này đã trở thành đạo lý ở đời. Nhưng có một số người bị ảnh hưởng của thuyết vô thần nên đã không tin vào điều này, họ hoài nghi vì thấy nhiều người xấu vẫn sống tốt. Câu chuyện sau đây sẽ là lời giải đáp thấu đáo cho bạn.
        Một chàng trai tên là Giang Nhất Minh bị Ác Bá trong làng chiếm đất phải đi kiện, nhưng trên đường đi đã bị Ác Bá âm mưu dàn dựng tai nạn khiến Giang Nhất Minh bị đâm chết. Giang Nhất Minh biết tên tài xế đó chính là người của Ác Bá, vụ tai nạn cũng chính là âm mưu của hắn. Linh hồn của Giang Nhất Minh bay lên nhìn bố mẹ khóc thương mình mà không thể làm gì để an ủi bố mẹ được. Anh vô cùng căm phẫn, linh hồn biến thành ma quỷ để báo thù Ác Bá.
        Trong lúc hồn Giang Nhất Minh đang bay đi tìm Ác Bá trả thù thì phía sau, một sợi thừng trắng và 1 sợi thừng đỏ đã bay tới trói chặt anh lại, một người áo trắng và một người áo đen bỗng xuất hiện trước mặt anh. Trong tay cầm cây gậy, không nói không rằng họ lôi anh đi.


        Giang Nhất Minh biết hai người này không phải người bình thường, anh cũng không biết gọi họ là gì, anh nói: “Thưa hai vị, tôi bị người ác hãm hại, hãy để tôi đi trả thù rồi sau đó 2 vị làm gì tôi cũng được.” Hai người này không màng đến lời anh nói, họ cứ thế xồng xộc lôi anh vào một nơi tối tăm hun hút.
        Không biết sau bao lâu, cuối cùng Giang Nhất Minh được đưa tới một nơi vô cùng vắng vẻ, rồi tiếp tục bị đưa tới một điện lớn đầy sương khói mù mịt. Trong điện có một người đang ngồi, nhưng do khói quá dày nên không nhìn rõ mặt, Giang Nhật Minh đoán đây chính là Diêm Vương.

        Có chuyện gì thì nói, không có chuyện thì tiến về phía trước, uống bát canh quên lãng của bà lão Mạnh Bà rồi sẽ được đầu thai trở lại”. Người ngồi trong điện từ từ nói.
        Diêm Vương, tại sao người chết lại là con? Trong khi người hại con lại vẫn sống?” Giang Nhất Minh trong lòng đang đầy thù hận muốn báo mà chưa làm được, vì thế anh rất muốn hỏi cho rõ sự việc.
        Ngươi cần biết 1 câu: kiếp trước làm việc xấu, kiếp sau phải trả giá. Kiếp sau là kết quả của kiếp này. Ông trời có mắt, không ai làm oan cho ngươi đâu.” Người trong điện trả lời.
        Đừng có nói những lời như thế để lừa gạt tôi, tôi không phải trẻ lên 3”. Giang Nhất Minh nghĩ mình đã chết rồi, không còn phải sợ gì nữa, kể cả có đắc tội với Diêm Vương cũng không sao.
        Được, bây giờ ngươi có 2 lựa chọn, thứ nhất là uống bát canh của Mạnh Bà, rồi đầu thai tùy theo công đức của ngươi khi còn sống; thứ 2 là để cho ngươi biết thiên cơ. Nhưng nếu ngươi không chọn đầu thai, thì sau này nếu có cơ hội đầu thai lại thì ngươi sẽ phải trả giá bằng một phần tuổi thọ dương thế của mình. Một ngày dưới địa ngục bằng 1 năm trên hạ giới. Ngươi phải quyết định cho nhanh.” Người trong điện lại nói.
        Tôi chọn đi xem cái gọi là thiên cơ của ông, sau này đầu thai sống bớt đi mấy năm cũng không sao”. Giang Nhất Minh trả lời rành rọt.
        Được, Tả Hữu hãy đưa hắn đi xem giới luân hồi”. Trên điện 2 người bước xuống, đội lên đầu anh 1 vòng sắt, yêu cầu anh không được tháo ra, bằng không sẽ bị tiêu biến linh hồn, sẽ vĩnh viễn không được hồi sinh nữa. Nếu còn muốn đầu thai, hãy gõ vào chiếc vòng 3 cái, sẽ có người tới dắt anh đi. Sau đó họ đưa anh tới trước 1 chiếc động bên ngoài có ghi 2 chữ “Ngộ Đạo”, rồi đẩy anh xuống dưới.
        Giang Nhất Minh lại bị đưa lại nơi cũ đã từng đi qua nhưng nơi đây bỗng đầy bụi bặm, tối om không một chút ánh sáng. Giang Nhất Minh muốn về nhà rồi sau đó sẽ đi tìm Ác Bá để tính sổ.
        Trên đường đi, Giang Nhất Minh đã gặp rất nhiều người cũng đội vòng sắt trên đầu như anh, họ đều đi lại vội vàng, dù anh có chào hỏi họ cũng chỉ đáp trả vu vơ rồi lại đi tiếp, không ai dừng lại nói thêm với anh 1 câu nào. Có người ra ám hiệu nhắc nhở anh cố gắng đi nhanh hơn nếu không sau này sẽ bị giảm tuổi thọ.

        Giang Nhất Minh về nhà trước, anh nhìn thấy bố mẹ vẫn u rũ u buồn, Giang Nhất Minh cũng không thể làm được gì, chỉ có thể cúi đầu chào bố mẹ rồi quay lưng đi tìm Ác Bá trả thù.
        Trở thành hồn ma thì làm việc gì cũng dễ dàng, Giang Nhất Minh rất nhanh tìm được đến nhà Ác Bá. Khi đó Ác Bá đang ngủ, Giang Nhất Minh nhìn thấy rất nhiều hồn ma đội vòng trên đầu đang vây quanh Ác Bá, xem ra Ác Bá có lượng người thù hận cũng không ít. Một số linh hồn bắt muỗi để lên mặt Ác Bá cho hút máu, Ác Bá trong mơ vẫn giơ tay đập đập lên mặt, phải thật vất vả mới đập chết được những con muỗi đó, trong khi mặt đã bị đỏ lên. Một số hồn ma khác không rõ lấy được từ đâu những con giòi, tranh thủ lúc Ác Bá há mồm ngáp liền thả vào mồm hắn làm các hồn ma cười khoái chí.
        Có một hồn ma quay lại nhìn Giang Nhất Minh, rồi nói với các hồn ma khác: “Lại một người nữa tới tìm hắn để tính sổ”. Các hồn ma đều tránh ra để để Giang Nhất Minh tiến gần vào Ác Bá hơn. Giang Nhất Minh tiến đến và muốn bóp cổ hắn, muốn giết chết hắn cho hả dạ, Ác Bá ho mấy tiếng. Các hồn ma vội ngăn Giang Nhất Minh lại và nói: “Anh đúng người mới đến chẳng hiểu gì, nếu anh giết chết hắn, xuống địa ngục hắn sẽ như chúng ta, hắn lại gặp được người nhà của hắn, lúc đó chúng ta làm sao có thể tiếp cận hắn mà trả thù được. Anh không nên 1 phút nông nổi mà đánh mất món đồ chơi lí thú này. Nếu anh còn cứ muốn giết chết hắn, chúng tôi sẽ không cho anh lại gần hắn nữa đâu”.
        Ồ, thì ra là như vậy. Giang Nhất Minh nghĩ mọi người nói cũng rất đúng, anh tự thấy mình suy nghĩ thật hồ đồ. Chẳng trách tại sao có những người xấu lại chết nhanh, có một số người xấu lại sống lâu vậy, những kẻ xấu lâu chết chẳng qua vì để hắn sống mà trả tội.
        Giang Nhất Minh ở bên các hồn ma một thời gian dài, mọi người nghĩ ra đủ mọi cách để hành hạ Ác Bá, nhưng lâu dần anh cũng thấy chán. Tận mắt thấy Ác Bá đối xử với bố mẹ cũng tốt, nên mặc dù muốn cho hắn chết nhưng anh lại thấy thương cho bố mẹ hắn. Giang Nhất Minh đã dần quên bớt hận thù, sống tốt hơn nên anh gõ 3 cái vào chiếc vòng trên đầu, quả nhiên có người xuất hiện đưa anh về điện Diêm Vương.
        Sau đó, Giang Nhất Minh đã hiểu con đường Ngộ Đạo ở âm gian, một tâm hướng thiện, vì thế anh được uống bát canh quên lãng của Mạnh Bà sau đó được đầu thai vào một gia đình giàu có.
        Kỳ thực trong các truyền thuyết lưu truyền tại nhân gian, có rất nhiều ghi chép về địa ngục, cũng có rất nhiều lời kể của các nhân chứng chết đi sống lại kể cho họ hàng người thân nghe về quá trình thoát xác đi xuống cõi âm gian. Giới khoa học cũng đã có những nhận thức rất mới mẻ về cõi tâm linh. Một tiến sỹ, nhà tâm lý học người Mỹ Ian Stevenson đã cho xuất bản 5 cuốn sách nghiên cứu về luân hồi. Trong đó, ông nghiên cứu trên 2500 trường hợp trẻ em báo cáo nhớ lại được các ký ức từ tiền kiếp.

        Ngày 8/2/1994, trang Weekly World News công bố một bức ảnh được chụp bởi kính viễn vọng không gian Hubble vào ngày 26/12/1993, hiển thị rõ ràng hình ảnh giữa bầu trời đêm mênh mông vô tận xuất hiện một thành phố vô cùng tỏa sáng, được cho là “thế giới thiên quốc” mà mọi người hằng nỗ lực tìm kiếm.


        Thật đáng kinh ngạc! Những khám phá khoa học chắc chắn sẽ khiến bạn suy nghĩ. Theo bạn có tồn tại thế giới sau khi chết không? Và có thực sự có thiên đường không?
        Bất luận đáp án của bạn là gì, lựa chọn tốt nhất đều nên là hãy sống thật tốt trong hiện tại và nếu được, hãy tu dưỡng tâm tính của bản thân để không phải hối hận về sau này.

        Quỳnh Chi (TH)
        Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

        Comment

        Working...
        X
        Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom