12 giờ trưa.
Tầng hầm của Vincom Đồng Khởi đông nghẹt khách công sở. Sắc màu rực rỡ pha trộn. Mùi thức ăn váng vất dầu mở và cay nồng gia vị luẩn khuất trong không gian hành lang chạy dài hun hút.
Nhiên ngoắt Hảo í ới từ sau bức rèm tre của quán Sushi Express:
- Đây nè Hảo ơi!
Hảo ngồi đánh phịch xuống băng ghế, thở dài:
- Ăn đồ Nhật nữa hả? tao đã ngán thằng xếp Nhật lắm rồi, ổng chưa đi ăn cơm là tụi tao cắm đầu xuống bàn hết, không đứa nào dám nhúc nhích. Cả văn phòng im re toàn nghe tiếng bụng sôi rọt rọt…
- Haha, tếu quá- Nhiên cười giòn tan- lâu lâu ăn đồ Nhật cho nó lành đi cưng! Mặc dù xếp Nhật thì..dai nhách , nhai không vô.
Thảo lao vào như cơn gió, mắt sáng bừng, miệng tíu ta tíu tít:
- Ê, tin nóng hổi, tao mới gặp người đẹp G. My ngoài cửa nha, ,mặc quần short, trắng bóc, chổ nào phơi ra ngoài là trắng tươi! Trẻ măng như con gái 18. Tao đi theo 1 chập rồi mới vào đây.
- Trời, mày khùng hả? Mắc gì mà tò tò đi theo người ta. Coi chừng bả tưởng mày muốn giựt túi xách…
- Chết tao rồi- Thảo trợn trừng mắt, chỉ tay qua cửa sổ- hình như ngoài kia là đạo diễn C. Nguyễn, tao mê ông này. Chắc chắn là ổng rồi- Thảo rên lên- thế nào ổng cũng đi cùng diễn viên D. Nguyễn tụi mày ơi… Làm sao tao xin chữ ký đây?
Hảo dài giọng:
- Muốn tao giúp hông? Dể ẹt hà… Tao chạy ra vỗ vai thằng chả, hỏi nè anh Nguyễn phải không anh, cho nhỏ này xin chử ký. Đừng có Để mai tính nha anh!
- Thôi thôi- Thảo dãy nãy- cách này sỗ sàng lắm. Người ta là dân ghệ thuật mà!
- Tao nghĩ ra rồi- Nhiên hùa theo- tao ra đứng giữa hành lang la to..Nguyễn ơi! Nếu mà đúng là cả mấy anh Nguyễn cùng quay lại, vậy là mày tha hồ nhào vô xin chữ ký… Con nhỏ này, đúng là, nhìn cái gì lấp lánh cứ ngở là kim cương!
Cả ba lăn ra cười khùng khục. Nhiên phất tay hối hả:
- Thôi ăn đi, tao đói lắm rồi!
- Hôm nay ăn đồ Nhật, mai ăn gì? Mai đến phiên tao chọn đó- Hảo vục đũa vào miếng sashimi béo ngậy.
- CHưa xong hôm nay đã tính đến ngày mai rồi. Tụi mày ăn kiêng kiểu này thành hội béo phì mất thôi. Anh xã tao cảnh báo rồi đó!- Nhiên nói sau khi nuốt gọn khoanh sushi quấn bơ màu xanh nõn.
- Anh xã chê rồi hả? dạo này ổng đi đâu mà không thấy ăn trưa với mày, hồi xưa đeo dính cứng ngắc mà?
Nhiên thở dài:
- Chẳng hiểu. Trưa thì biến mất, gọi phone không thấy bắt máy. Tối đến kiến chuyện dọt ra khỏi nhà đến nửa đêm mới về. Đi công tác là off luôn phone. Hỏi thăm thì cằn nhằn, đừng có theo dõi, làm ăm khó khăn lắm, stress lắm !
- Cha này kiếm chuyện chân dài đại gia đây mà? mấy con gái trẻ bây giờ thấy tóc muối tiêu, túi ánh kim, là nhào vô như thiêu thân, đi đường tắt mà…Mày để đó tao. Bữa nào tao nói cho một trận! Hảo chống đũa hậm hực.
- Thôi thôi, ăn đi tụi bây, đừng nói chuyện xui. Vợ chồng lấy nhau từ lúc nghèo, tay trắng, gian nan lắm mới được như ngày hôm nay; 1 vợ 1 chồng, 2 con trai, 3 nhà, 4 bánh xe..nhất mày rồi đó Nhiên! Tao nghĩ ổng không có đến nổi tệ bạc suy đồi vậy đâu cưng. Ăn đi, chuyện đâu còn có đó.
Mắt NHiên thoáng buồn, tối sầm.
Hành lang râm ran tiếng cười nói, người túa ra ào ào từ thang máy và xoay theo vòng xoáy của thang cuốn tỏa đi như rẻ quạt. Không gian trưa hầm hập, hối hã.
* * *
Đúng 12 g trưa.
Hảo thắng gấp xe , chỉ cách cửa kiếng màu trà của quán Gió trước hồ con rùa đúng một gang tay. Vừa lách mình vào quán, Hảo vừa làu bàu:
- Con nhỏ Nhiên này hết chổ rồi hay sao mà chọn cái quán tối om này để ăn trưa. Mò mò như vầy thì ăn bốc cũng không xong!
Trong góc cùng của quán, khi mắt vừa kịp quen với bóng tối, Hảo ngồi phịch xuống bên cạnh Nhiên và Thảo, đang co cụm người vì cái lạnh của máy điều hòa mở hết cỡ. Hảo mở máy xả ngay cơn bực bội:
- Mày bị sao vậy Nhiên? Cái chổ tối om này có gì hay ho? Coi chừng đút lộn đồ ăn lên lổ mủi!
- Suỵt…Thảo lấy tay che mồm Hảo- trời ơi, làm gì la làng vậy cha? Hổng thấy người ta toàn là thủ thỉ rù rì không hả?
Có tiếng rúc rích từ hàng ghế bành cao quá đầu người ngay phiá trước, tiếng thở gấp từ hàng ghế bên cạnh, mùi nước hoa gợi tình tỏa ra nồng nặc trong không gian ẩm thấp, dính dấp.
Dưới ánh đèn vàng lạnh tờ mờ , khuôn mặt Nhiên trắng xanh như tượng, lặng lẻ khác thường. Một cặp đôi khác, ôm quấn dính lấy nhau , lách cửa bước vào. Tay người đàn ông siết trọn vòng eo của cô gái. Hai người sà xuống ngay chiếc ghế đôi kín đáo phía sau. Thảo hơi nheo mắt lẫm bẫm:
- Ủa, tướng thằng cha nào quen quen…
Thảo nghiến răng, - quen cái gì, chồng con Nhiên đó…
- Ủa, vậy té ra…Hảo ú ớ…
- Gọi mày đến đây là có chuyện, hiểu chưa? Đầu đất sét!
- Giờ, giờ làm sao?- tự nhiên tay chân Hảo run lập cập.
- Lấy cái Black Berry của mày ra. Có phải đi đánh ghen đâu mà run dữ vậy cha! Thảo cằn nhằn. Mày cao to nhất đám, liếc xem 2 đứa quỷ này đang làm cái trò khỉ gì!
Hảo tựa đầu vào sát thành ghế. Con nhỏ mặt áo hở hết khoảng ngực trắng lốp, bầu ngực trần săn chắc lấp lánh sáng lên hun hút trong bóng tối. con nhỏ đã hầu như nằm dài trong lòng người đàn ông, chỉ còn nghe tiếng thủ thỉ nũng nịu và tiếng người đàn ông thở gấ[ gáp.
- Nhớ cưng chết luôn nè cưng ơi! Em có quà đặc biệt cho cưng nè. Mở máy BB của anh đi, em chuyển qua cho. Thức cả đêm chụp cho anh đó nha. Nhớ anh quá không ngủ được mà!
- CHuyển qua cho anh đi, lâu lâu nhớ em quá chịu không nổi thì mở ra nhìn một cái cho đỡ nhớ- tiếng người đàn ông khê nồng giữa âm thanh sột soạt của áo quần và da thịt va chạm.
- Anh không sợ chị Hai bắt gặp sao? Em sợ chị Hai lắm- giọng cô gái uốn éo.
- Bả đời nào dám đụng vào phone của anh. Tính bả lạnh lùng và lịch sự lắm. Không có táy máy trẻ con như em đâu.
- Thì chị lạnh mới có em nóng hổi....tiếng cười uốn éo rúc rích đập vào tai Hảo.
- Mày on Bluetooth lên chưa? Thảo thì thào, giọng mỏng và run rẩy – mình hên thì nó chuyển nhầm hình qua máy của mày, máy của thằng chả cũng là BB mà. Con nhỏ đang ỏng ẹo thế kia, thế nào cũng chuyển hình lung tung cho mà xem.
Như chứng mình cho lời của Thảo, Chỉ trong tích tắc, màn hình chiếc smart phone của Hảo đã nhấp nháy báo tin đang nhận file hình ảnh. Một rồi 2, 3 hình loang loáng bay vào gallery. Chiếc quần VS ren đỏ nhìn xuyên thấu và cánh tay dài vặn vẹo của con nhỏ bắt chéo trước 2 dùi dang rộng khiêu khích nhảy múa trước mắt Hảo.
Tự nhiên nước mắt Hảo trào ra.
Nhiên vẫn ngồi lặng yên, sững sờ trên ghế, mắt mở to, lặng lẻ, ngay cả hơi thở cũng không còn nghe thấy. Hảo ôm xiết Nhiên vào lòng, thì thào:
- Mày muốn tao làm gì bây giờ? Nhào ra tát cho con điếm ranh này một cái nhé! Chửi cho thằng ngu này một tăng hay là chụp hình chúng nó tại trận cho mày!
Nhiên thẫn thờ lắc nhẹ đầu.
- Mày đừng làm tao sợ à NHiên- Hảo tha thiết- chuyện đâu còn có đó, mình sẽ có cách giải quyết NHiên ơi!
Người đàn ông vội vã cắm cúi đầu đi ra phía cửa, còn mình cô gái sột soạt chỉnh lại váy áo. Hảo nóng nảy bật ra khỏi ghế:
- Để tao cho nó một trận!
Thảo nhào theo níu tay:
- Đừng có nóng nảy làm bậy Hảo!
Cả hai va vào cô gái trẻ vừa đứng lên lách qua lối đi hẹp giữa hai hàng ghế. Cô gái thản nhiên ngẫng cao mái tóc uốn lọn cầu kỳ, hích vai chen vào giữa 2 người. Hảo gầm gừ trong cổ họng:
- Thà là khốn nạn công khai, còn hơn giả nai phát tởm!
Không buồn ngoảnh lại nhìn, cô gái bươn bả gỏ gót giày xăm xăm tiến ra cửa. Mùi nươc hoa Lolita lempika nồng nặc. dấp dính. Thảo không nhịn được phì cười:
- Con khỉ, chửi gió đã miệng chưa! Mày lấy cái câu đó ở đâu ra vậy?
- Trên FB chứ đâu! Tao tức quá mà!
Bước ra khỏi vùng tối mờ của quán, Hảo thở hắt dưới ánh nắng trưa chói chang của con đường Pasteur tấp nập xe. Cô tiện chân đá váo cánh cửa kiếng màu trà kín mít, hét lên:
- Quán gì tối mò như cái động. NHơ nhớp, toàn là nhơ nhớp…- Cô để yên cho nước mắt trào ra tèm lem sau lớp mascara, không buồn lấy tay quẹt ngang.
Mấy ông bảo vệ và giử xe ngơ ngác đứng nhìn cô lom lom. Thảo vội vã kéo tay Hảo đi :
- Trời ơi, cái con này du côn quá thể! Du côn mà mít ướt!
* * * *
12 giờ trưa.
Từ trên tầng hai của quán Bud nhìn xuống đường NKKN, dòng xe chạy vội vã uốn lượn, lấp loáng dưới ánh nắng.
Nhiên thong thả khuấy ly chanh nóng, khuôn mặt gầy và xanh, tia nhìn cắm vào những lát chanh xoay tròn không ngừng. Hảo bẻ miếng bánh mì nhúng vào dĩa súp nghêu đùng đục màu sửa và váng kem.
- Nè, ăn đi cho có sức. Nhìn mặt mày chán không chịu nổi.
- Rồi bây giờ mày tính sao? Nói chuyện với ổng chưa? – Thảo e dè hỏi.
- Nói rồi- NHiên buông từng từ một, rời rạc, trệu trạo nhai miếng bánh mì-
- Mày ăn cứ như bò nhai rơm vậy! Bực ghê! Ăn như tao nè, hùng hục như trâu để có sức chiến đấu mà nuôi con. Đã đến ngày tận thế đâu chứ? Sá gì một thằng chồng không ra gì mà khổ sở ?- Hảo ức rức ngọ ngoạy trong chiếc ghế bành.
- Tao đã nói hết những gì tao biết, đưa hết hình ảnh tao có ra. Mặt ổng xanh lè liếc nhìn mấy tấm hình, rồi trơ trơ. Còn cười khẩy nói với tao : sao cô ngu vậy? biết sự thật làm chi? Để được cái gì? Chuyện này bình thường mà, chơi qua đường thôi ,đàn ông nào cũng vậy. Để yên thì tôi chán rồi quay về, cô mà quậy lùm sùm thuê người theo dõi này nọ làm tôi mất mặt là tôi bỏ đi luôn!
- Thằng khốn nạn! Hảo gầm gừ.
- Ổng đổ đốn rồi! Thảo thở dài- mà ai biểu mày quýnh trực diện làm chi. Mày hổng có khôn khèo gì hết. Từ từ nhử từng chút một cho thằng chả sợ. Bây giờ mày tính sao?
- Tao cũng chẳng biết tính sao, hồi nào giò tao không có biết khôn khéo , nói một lần như trút hết ra rồi thôi!
- Tao tính vầy- Thảo nhẹ nhàng – thằng chả rất thương con, mày tìm cách ngọt ngào, dịu dàng, chăm sóc như bình thường, rồi dùng tình cảm gia đình, dung con mà lôi kéo thằng chả về.
- Tao cũng cố gắng lắm mà không làm được, cứ nghĩ đến chuyện đó là tao…- Nhiên nghẹn giọng.
Hảo chém tay vào không khí, gạt phắt:
- Ngọt ngào cái gì? Đàn bà Việt nam cả trăm năm nay vẫn chịu đựng như vậy mà vẫn mất chồng. Bà tao, mẹ tao cũng như vậy mà tao vẫn mất cha! Không dung túng cho cái ác, cái sai. Người làm sai không thể nhởn nhơ sống trên nổi đau khổ của người vợ và những đứa con. Bây giờ là thời nào má cứ bắt đàn bà phải chịu đựng?
- Rồi mày tính làm gì. Con Trương Phì? – Thảo nheo mắt
- Làm cho tới nơi, tìm hiểu con nhỏ kia, thân thế, nhà cửa , biết địch biết ta mới có chiến thuật phù hợp . Nói thẳng băng với ổng luôn, đàng hoàng thì yên ấm, không tu tỉnh là mất tất cả. Ổng làm vậy là vi phạm luật pháp. Tao nhất quyết không có tha!
Nhiên gục đầu vào tay:
- Tao mệt mõi quá, không đêm nào tao ngủ được. Tao chỉ muốn về nhà mẹ ít hôm mà sợ bà già buồn, sợ thằng nhỏ không có ai chăm sóc, sợ ổng lại kiếm cớ bỏ đi..tao sợ đủ thứ…
- Mày không phải đi đâu- Thảo xoa vai Nhiên- Hảo nói vậy mà đúng, thì tao cũng nói nước đôi như mấy bà già thôi. Nhưng ngẫm nghĩ lại, mày không việc gì phải câm nín chịu đựng hết. Tụi tao sẽ ở bên mày. Nhỏ Hảo thì quân sự, tao chuyên về chính trị. Mày chịu chưa?
Nhiên vùi đầu vào bàn tay dày đỏ au của Thảo, hèn chi số của con nhỏ êm ấm đầy đặn. Cái đầu nóng hổi của cô dịu đi, những mạch máu đập dừng dực hai bên thái dương dịu dần. Và nước mắt tuôn ra nhẹ nhõm, cô thút thít rồi tự nhiên òa lên nức nỡ nghẹn ngào như lâu ngày chưa được khóc. Hảo sụt sịt :
- Thây kệ cho nó khóc đi, khóc cho nhẹ người. Lâu lâu khóc cũng xã stress. Miễn về nhà đừng khóc cho con thấy. Nhất định không khóc cho chồng thấy mình yếu đuối.
Tiếng khóc của cô lọt thõm giữa âm thanh rì rầm của quán trưa. Tiếng nhạc vẫm ầm ì. Tiếng cười nói vẫn rộn rịp.
Khói café ,không thoát ra được không gian tù mù, nhỏ hẹp, bay lơ lững.
Tầng hầm của Vincom Đồng Khởi đông nghẹt khách công sở. Sắc màu rực rỡ pha trộn. Mùi thức ăn váng vất dầu mở và cay nồng gia vị luẩn khuất trong không gian hành lang chạy dài hun hút.
Nhiên ngoắt Hảo í ới từ sau bức rèm tre của quán Sushi Express:
- Đây nè Hảo ơi!
Hảo ngồi đánh phịch xuống băng ghế, thở dài:
- Ăn đồ Nhật nữa hả? tao đã ngán thằng xếp Nhật lắm rồi, ổng chưa đi ăn cơm là tụi tao cắm đầu xuống bàn hết, không đứa nào dám nhúc nhích. Cả văn phòng im re toàn nghe tiếng bụng sôi rọt rọt…
- Haha, tếu quá- Nhiên cười giòn tan- lâu lâu ăn đồ Nhật cho nó lành đi cưng! Mặc dù xếp Nhật thì..dai nhách , nhai không vô.
Thảo lao vào như cơn gió, mắt sáng bừng, miệng tíu ta tíu tít:
- Ê, tin nóng hổi, tao mới gặp người đẹp G. My ngoài cửa nha, ,mặc quần short, trắng bóc, chổ nào phơi ra ngoài là trắng tươi! Trẻ măng như con gái 18. Tao đi theo 1 chập rồi mới vào đây.
- Trời, mày khùng hả? Mắc gì mà tò tò đi theo người ta. Coi chừng bả tưởng mày muốn giựt túi xách…
- Chết tao rồi- Thảo trợn trừng mắt, chỉ tay qua cửa sổ- hình như ngoài kia là đạo diễn C. Nguyễn, tao mê ông này. Chắc chắn là ổng rồi- Thảo rên lên- thế nào ổng cũng đi cùng diễn viên D. Nguyễn tụi mày ơi… Làm sao tao xin chữ ký đây?
Hảo dài giọng:
- Muốn tao giúp hông? Dể ẹt hà… Tao chạy ra vỗ vai thằng chả, hỏi nè anh Nguyễn phải không anh, cho nhỏ này xin chử ký. Đừng có Để mai tính nha anh!
- Thôi thôi- Thảo dãy nãy- cách này sỗ sàng lắm. Người ta là dân ghệ thuật mà!
- Tao nghĩ ra rồi- Nhiên hùa theo- tao ra đứng giữa hành lang la to..Nguyễn ơi! Nếu mà đúng là cả mấy anh Nguyễn cùng quay lại, vậy là mày tha hồ nhào vô xin chữ ký… Con nhỏ này, đúng là, nhìn cái gì lấp lánh cứ ngở là kim cương!
Cả ba lăn ra cười khùng khục. Nhiên phất tay hối hả:
- Thôi ăn đi, tao đói lắm rồi!
- Hôm nay ăn đồ Nhật, mai ăn gì? Mai đến phiên tao chọn đó- Hảo vục đũa vào miếng sashimi béo ngậy.
- CHưa xong hôm nay đã tính đến ngày mai rồi. Tụi mày ăn kiêng kiểu này thành hội béo phì mất thôi. Anh xã tao cảnh báo rồi đó!- Nhiên nói sau khi nuốt gọn khoanh sushi quấn bơ màu xanh nõn.
- Anh xã chê rồi hả? dạo này ổng đi đâu mà không thấy ăn trưa với mày, hồi xưa đeo dính cứng ngắc mà?
Nhiên thở dài:
- Chẳng hiểu. Trưa thì biến mất, gọi phone không thấy bắt máy. Tối đến kiến chuyện dọt ra khỏi nhà đến nửa đêm mới về. Đi công tác là off luôn phone. Hỏi thăm thì cằn nhằn, đừng có theo dõi, làm ăm khó khăn lắm, stress lắm !
- Cha này kiếm chuyện chân dài đại gia đây mà? mấy con gái trẻ bây giờ thấy tóc muối tiêu, túi ánh kim, là nhào vô như thiêu thân, đi đường tắt mà…Mày để đó tao. Bữa nào tao nói cho một trận! Hảo chống đũa hậm hực.
- Thôi thôi, ăn đi tụi bây, đừng nói chuyện xui. Vợ chồng lấy nhau từ lúc nghèo, tay trắng, gian nan lắm mới được như ngày hôm nay; 1 vợ 1 chồng, 2 con trai, 3 nhà, 4 bánh xe..nhất mày rồi đó Nhiên! Tao nghĩ ổng không có đến nổi tệ bạc suy đồi vậy đâu cưng. Ăn đi, chuyện đâu còn có đó.
Mắt NHiên thoáng buồn, tối sầm.
Hành lang râm ran tiếng cười nói, người túa ra ào ào từ thang máy và xoay theo vòng xoáy của thang cuốn tỏa đi như rẻ quạt. Không gian trưa hầm hập, hối hã.
* * *
Đúng 12 g trưa.
Hảo thắng gấp xe , chỉ cách cửa kiếng màu trà của quán Gió trước hồ con rùa đúng một gang tay. Vừa lách mình vào quán, Hảo vừa làu bàu:
- Con nhỏ Nhiên này hết chổ rồi hay sao mà chọn cái quán tối om này để ăn trưa. Mò mò như vầy thì ăn bốc cũng không xong!
Trong góc cùng của quán, khi mắt vừa kịp quen với bóng tối, Hảo ngồi phịch xuống bên cạnh Nhiên và Thảo, đang co cụm người vì cái lạnh của máy điều hòa mở hết cỡ. Hảo mở máy xả ngay cơn bực bội:
- Mày bị sao vậy Nhiên? Cái chổ tối om này có gì hay ho? Coi chừng đút lộn đồ ăn lên lổ mủi!
- Suỵt…Thảo lấy tay che mồm Hảo- trời ơi, làm gì la làng vậy cha? Hổng thấy người ta toàn là thủ thỉ rù rì không hả?
Có tiếng rúc rích từ hàng ghế bành cao quá đầu người ngay phiá trước, tiếng thở gấp từ hàng ghế bên cạnh, mùi nước hoa gợi tình tỏa ra nồng nặc trong không gian ẩm thấp, dính dấp.
Dưới ánh đèn vàng lạnh tờ mờ , khuôn mặt Nhiên trắng xanh như tượng, lặng lẻ khác thường. Một cặp đôi khác, ôm quấn dính lấy nhau , lách cửa bước vào. Tay người đàn ông siết trọn vòng eo của cô gái. Hai người sà xuống ngay chiếc ghế đôi kín đáo phía sau. Thảo hơi nheo mắt lẫm bẫm:
- Ủa, tướng thằng cha nào quen quen…
Thảo nghiến răng, - quen cái gì, chồng con Nhiên đó…
- Ủa, vậy té ra…Hảo ú ớ…
- Gọi mày đến đây là có chuyện, hiểu chưa? Đầu đất sét!
- Giờ, giờ làm sao?- tự nhiên tay chân Hảo run lập cập.
- Lấy cái Black Berry của mày ra. Có phải đi đánh ghen đâu mà run dữ vậy cha! Thảo cằn nhằn. Mày cao to nhất đám, liếc xem 2 đứa quỷ này đang làm cái trò khỉ gì!
Hảo tựa đầu vào sát thành ghế. Con nhỏ mặt áo hở hết khoảng ngực trắng lốp, bầu ngực trần săn chắc lấp lánh sáng lên hun hút trong bóng tối. con nhỏ đã hầu như nằm dài trong lòng người đàn ông, chỉ còn nghe tiếng thủ thỉ nũng nịu và tiếng người đàn ông thở gấ[ gáp.
- Nhớ cưng chết luôn nè cưng ơi! Em có quà đặc biệt cho cưng nè. Mở máy BB của anh đi, em chuyển qua cho. Thức cả đêm chụp cho anh đó nha. Nhớ anh quá không ngủ được mà!
- CHuyển qua cho anh đi, lâu lâu nhớ em quá chịu không nổi thì mở ra nhìn một cái cho đỡ nhớ- tiếng người đàn ông khê nồng giữa âm thanh sột soạt của áo quần và da thịt va chạm.
- Anh không sợ chị Hai bắt gặp sao? Em sợ chị Hai lắm- giọng cô gái uốn éo.
- Bả đời nào dám đụng vào phone của anh. Tính bả lạnh lùng và lịch sự lắm. Không có táy máy trẻ con như em đâu.
- Thì chị lạnh mới có em nóng hổi....tiếng cười uốn éo rúc rích đập vào tai Hảo.
- Mày on Bluetooth lên chưa? Thảo thì thào, giọng mỏng và run rẩy – mình hên thì nó chuyển nhầm hình qua máy của mày, máy của thằng chả cũng là BB mà. Con nhỏ đang ỏng ẹo thế kia, thế nào cũng chuyển hình lung tung cho mà xem.
Như chứng mình cho lời của Thảo, Chỉ trong tích tắc, màn hình chiếc smart phone của Hảo đã nhấp nháy báo tin đang nhận file hình ảnh. Một rồi 2, 3 hình loang loáng bay vào gallery. Chiếc quần VS ren đỏ nhìn xuyên thấu và cánh tay dài vặn vẹo của con nhỏ bắt chéo trước 2 dùi dang rộng khiêu khích nhảy múa trước mắt Hảo.
Tự nhiên nước mắt Hảo trào ra.
Nhiên vẫn ngồi lặng yên, sững sờ trên ghế, mắt mở to, lặng lẻ, ngay cả hơi thở cũng không còn nghe thấy. Hảo ôm xiết Nhiên vào lòng, thì thào:
- Mày muốn tao làm gì bây giờ? Nhào ra tát cho con điếm ranh này một cái nhé! Chửi cho thằng ngu này một tăng hay là chụp hình chúng nó tại trận cho mày!
Nhiên thẫn thờ lắc nhẹ đầu.
- Mày đừng làm tao sợ à NHiên- Hảo tha thiết- chuyện đâu còn có đó, mình sẽ có cách giải quyết NHiên ơi!
Người đàn ông vội vã cắm cúi đầu đi ra phía cửa, còn mình cô gái sột soạt chỉnh lại váy áo. Hảo nóng nảy bật ra khỏi ghế:
- Để tao cho nó một trận!
Thảo nhào theo níu tay:
- Đừng có nóng nảy làm bậy Hảo!
Cả hai va vào cô gái trẻ vừa đứng lên lách qua lối đi hẹp giữa hai hàng ghế. Cô gái thản nhiên ngẫng cao mái tóc uốn lọn cầu kỳ, hích vai chen vào giữa 2 người. Hảo gầm gừ trong cổ họng:
- Thà là khốn nạn công khai, còn hơn giả nai phát tởm!
Không buồn ngoảnh lại nhìn, cô gái bươn bả gỏ gót giày xăm xăm tiến ra cửa. Mùi nươc hoa Lolita lempika nồng nặc. dấp dính. Thảo không nhịn được phì cười:
- Con khỉ, chửi gió đã miệng chưa! Mày lấy cái câu đó ở đâu ra vậy?
- Trên FB chứ đâu! Tao tức quá mà!
Bước ra khỏi vùng tối mờ của quán, Hảo thở hắt dưới ánh nắng trưa chói chang của con đường Pasteur tấp nập xe. Cô tiện chân đá váo cánh cửa kiếng màu trà kín mít, hét lên:
- Quán gì tối mò như cái động. NHơ nhớp, toàn là nhơ nhớp…- Cô để yên cho nước mắt trào ra tèm lem sau lớp mascara, không buồn lấy tay quẹt ngang.
Mấy ông bảo vệ và giử xe ngơ ngác đứng nhìn cô lom lom. Thảo vội vã kéo tay Hảo đi :
- Trời ơi, cái con này du côn quá thể! Du côn mà mít ướt!
* * * *
12 giờ trưa.
Từ trên tầng hai của quán Bud nhìn xuống đường NKKN, dòng xe chạy vội vã uốn lượn, lấp loáng dưới ánh nắng.
Nhiên thong thả khuấy ly chanh nóng, khuôn mặt gầy và xanh, tia nhìn cắm vào những lát chanh xoay tròn không ngừng. Hảo bẻ miếng bánh mì nhúng vào dĩa súp nghêu đùng đục màu sửa và váng kem.
- Nè, ăn đi cho có sức. Nhìn mặt mày chán không chịu nổi.
- Rồi bây giờ mày tính sao? Nói chuyện với ổng chưa? – Thảo e dè hỏi.
- Nói rồi- NHiên buông từng từ một, rời rạc, trệu trạo nhai miếng bánh mì-
- Mày ăn cứ như bò nhai rơm vậy! Bực ghê! Ăn như tao nè, hùng hục như trâu để có sức chiến đấu mà nuôi con. Đã đến ngày tận thế đâu chứ? Sá gì một thằng chồng không ra gì mà khổ sở ?- Hảo ức rức ngọ ngoạy trong chiếc ghế bành.
- Tao đã nói hết những gì tao biết, đưa hết hình ảnh tao có ra. Mặt ổng xanh lè liếc nhìn mấy tấm hình, rồi trơ trơ. Còn cười khẩy nói với tao : sao cô ngu vậy? biết sự thật làm chi? Để được cái gì? Chuyện này bình thường mà, chơi qua đường thôi ,đàn ông nào cũng vậy. Để yên thì tôi chán rồi quay về, cô mà quậy lùm sùm thuê người theo dõi này nọ làm tôi mất mặt là tôi bỏ đi luôn!
- Thằng khốn nạn! Hảo gầm gừ.
- Ổng đổ đốn rồi! Thảo thở dài- mà ai biểu mày quýnh trực diện làm chi. Mày hổng có khôn khèo gì hết. Từ từ nhử từng chút một cho thằng chả sợ. Bây giờ mày tính sao?
- Tao cũng chẳng biết tính sao, hồi nào giò tao không có biết khôn khéo , nói một lần như trút hết ra rồi thôi!
- Tao tính vầy- Thảo nhẹ nhàng – thằng chả rất thương con, mày tìm cách ngọt ngào, dịu dàng, chăm sóc như bình thường, rồi dùng tình cảm gia đình, dung con mà lôi kéo thằng chả về.
- Tao cũng cố gắng lắm mà không làm được, cứ nghĩ đến chuyện đó là tao…- Nhiên nghẹn giọng.
Hảo chém tay vào không khí, gạt phắt:
- Ngọt ngào cái gì? Đàn bà Việt nam cả trăm năm nay vẫn chịu đựng như vậy mà vẫn mất chồng. Bà tao, mẹ tao cũng như vậy mà tao vẫn mất cha! Không dung túng cho cái ác, cái sai. Người làm sai không thể nhởn nhơ sống trên nổi đau khổ của người vợ và những đứa con. Bây giờ là thời nào má cứ bắt đàn bà phải chịu đựng?
- Rồi mày tính làm gì. Con Trương Phì? – Thảo nheo mắt
- Làm cho tới nơi, tìm hiểu con nhỏ kia, thân thế, nhà cửa , biết địch biết ta mới có chiến thuật phù hợp . Nói thẳng băng với ổng luôn, đàng hoàng thì yên ấm, không tu tỉnh là mất tất cả. Ổng làm vậy là vi phạm luật pháp. Tao nhất quyết không có tha!
Nhiên gục đầu vào tay:
- Tao mệt mõi quá, không đêm nào tao ngủ được. Tao chỉ muốn về nhà mẹ ít hôm mà sợ bà già buồn, sợ thằng nhỏ không có ai chăm sóc, sợ ổng lại kiếm cớ bỏ đi..tao sợ đủ thứ…
- Mày không phải đi đâu- Thảo xoa vai Nhiên- Hảo nói vậy mà đúng, thì tao cũng nói nước đôi như mấy bà già thôi. Nhưng ngẫm nghĩ lại, mày không việc gì phải câm nín chịu đựng hết. Tụi tao sẽ ở bên mày. Nhỏ Hảo thì quân sự, tao chuyên về chính trị. Mày chịu chưa?
Nhiên vùi đầu vào bàn tay dày đỏ au của Thảo, hèn chi số của con nhỏ êm ấm đầy đặn. Cái đầu nóng hổi của cô dịu đi, những mạch máu đập dừng dực hai bên thái dương dịu dần. Và nước mắt tuôn ra nhẹ nhõm, cô thút thít rồi tự nhiên òa lên nức nỡ nghẹn ngào như lâu ngày chưa được khóc. Hảo sụt sịt :
- Thây kệ cho nó khóc đi, khóc cho nhẹ người. Lâu lâu khóc cũng xã stress. Miễn về nhà đừng khóc cho con thấy. Nhất định không khóc cho chồng thấy mình yếu đuối.
Tiếng khóc của cô lọt thõm giữa âm thanh rì rầm của quán trưa. Tiếng nhạc vẫm ầm ì. Tiếng cười nói vẫn rộn rịp.
Khói café ,không thoát ra được không gian tù mù, nhỏ hẹp, bay lơ lững.