• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

lễ dâng em

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • lễ dâng em

    1- THIẾU DƯƠNG

    Đi làm về, thấy em Mùi vịn bờ tường, hơi lạ. Tôi đến gần, gần hơn nữa như tên trộm, định đùa em. Trời chiều, nắng còn gắt sao em lần lần. Mùi không biết gì hành vi của ‘‘tên trộm,,. Tôi giang tay úp vào tường chặn lối trước sau, Mùi vẫn không hay. Em gạt tay tôi, tôi ôm em:
    - Mùi ơi! Em làm sao thế! Anh đây, anh H đây.
    Mùi gỡ tay tôi!
    - Mặc kệ tôi, buông ra, không buông tôi la.
    - Anh đưa em về nhà.
    - Để tôi đi, tôi không cần kẻ thất tình!- Mùi khóc rồi đi tiếp. Tôi theo sau như cái bóng .

    Mắt Mùi mờ, căn bệnh thời kính thuốc lây lan hay mặt trời đang giảm lux? Sang nhà hỏi thăm, mẹ Mùi cho biết độ tuần nay thị lực của Mùi giảm, em buồn nản, Viện Mắt cho hay: Em không có bệnh gì về mắt, từ giác mạc trở vào thuỷ tinh thể, võng mạc, kết mạc, các dây thần kinh thị giác bình thường, mắt sáng, máu hồng trong hai mí mắt. Không rõ nguyên nhân mà hậu quả phải hứng là nỗi đau muôn thuở, người bị chối từ tình yêu, cuộc sống không lời giải thích, mang hận vào trong, người nghèo bị coi thường là oan sai của mọi thời đại. Mẹ Mùi buồn, bà cho hay: từ hôm đi khám mắt về, Mùi khóc thầm, khóc nấc, có lúc nó gắt nguyền đất, trời, đời để nó mắt mờ, chân chậm không rõ nguyên nhân, chẳng kính nào vừa mắt.
    - Mùi ơi! Anh đây.
    - Anh H, em rõ anh, ăn gì mà có vết rơ mờ trên má (tôi vừa ăn xôi gấc), áo có dấu môi trên vai, anh đã giặt sạch rồi.

    Mùi nhìn tôi bình thường, sao em nhìn đời lại thiếu sáng như bức ảnh để sai tốc độ, tiêu cự thì bạch diện thư sinh cũng thành hắc diện Bao công hoặc ngược lại-loá loà!

    - Anh đưa em đến khám ở Thần Ban Mai, anh gọi thầy lập đàn tràng đêm trăng không quá một lần em sẽ khỏi, không phải em khỏi mà trời ban ánh sáng cho em, trăng làm mạch máu trong mắt em dịu êm, ánh sáng trong lành.

    - Anh làm được thế thì còn gì bằng, em còn giữ được tiền lãi nuôi mèo, tiền mừng sinh nhật, lỳ xì tết Dậu vừa qua, định để làm của hồi môn thì nay phải hồi sinh, lấy lại ánh sáng niềm tin. Đợi em!

    Mùi trở vào trong buồng, lấy phong bì ra đưa cho tôi. Tôi từ chối, nói cúng thần Ban Mai, em tự trả thầy cúng.

    Lấy lá số của Mùi (tôi xem sách) hỏi thầy và làm đúng như thánh phán:

    Đất còn tối, Mùi ngồi sau xe đạp, chúng tôi tiến về thượng nguồn ánh sáng trên sông Hồng, hai đưa đứng đợi thần Ban Mai ngái ngủ rụi mắt. Nhìn phía Đông, thấy bóng người con gái khổng lồ ẩn hiện, nghiêng ngả sau rặng cây, ánh sáng đổi màu theo 7 sắc cầu vồng rồi sáng trong, Mùi mỏi chân tựa lưng vào lòng tôi, hai đứa lặng thầm, tôi đọc thần chú:
    Ban mai bán sáng cho em
    Mùi xinh cúng đủ, biếu thêm tiền chùa

    Sáng trong hơn, bốp nghe như tiếng tát, cái Mùi quay mặt lại tôi. Bốp, mắt tôi nảy đom đóm, có tiếng vọng : đồ mù. Chúng tôi cùng tự xoa má, nhìn quanh, nhìn nhau mà chẳng thấy ai, má ửng đỏ! Sau này Mùi nói, lúc đó em nghe thấy tiếng: mở mắt ra. Trời ơi, cứ tưởng cô gái Kinh thành kia đã nhập vô M, an thân hạnh phúc, nào ngờ cô ta đã chối từ, tôi nhận thấy có gì bất ổn với M, biết nói sao? Thần Ban mai đã từng ghi nhận mong muốn của tôi và M về một ban mai hồng trên lưng rồng (cầu Thăng Long). Nợ đã đảo sang Mùi và tôi. Món nợ 1000 năm đâu dễ xù!

    Sáng thần Ban mai thăm bệnh, ngày hôm đó mắt mùi sáng hơn, tỏ hơn, Mùi nói đại :
    - Em nhìn thấu hai mét đất- tôi sợ quá, hỏi:
    - Dưới đất nhà em có gì?
    - Toàn lu lọ vỡ, đầu rau, tàn tro, còn nguyên hũ tương Bần. Mấy cái ang to, nhỏ có nắp, trong toàn nước, chắc là tổ tiên ta chôn nhau!
    - Có vàng bạc không, em qua nhà anh có thấy nhiều thứ?
    - Em coi rồi, đất nhà anh có nhiều xâu tiền kẽm lỗ vuông đã gỉ sét, bọn người xưa ở đất nhà anh, một là Grăngđê- Ban rắc, hai là 40 tên cướp sống lẻ đêm! Đừng nói với ai là em nhìn thấu đất, anh hứa ?
    - Anh hứa, nếu nói đến người thứ ba thì tức là anh em mình vắng một.
    - Cái miệng anh có muốn ăn tát không?

    Tối đến, mắt Mùi mờ, tôi sang thăm thì em đã ngủ. Hai ngày như thế, Mẹ Mùi vui hơn. Hôm thứ ba, lúc ba rưỡi sáng, bà gọi điện cho tôi, tôi sang nhà:
    - Bác phiền cháu, hôm nay bác mua quà cho cháu, mang đi mà ăn, đi chơi cả ngày, cuối tuần chắc cháu được nghỉ.
    - Bác đừng nói thế, cháu giúp em như ngày xưa cháu xin bác cho cháu đi đón Mùi học mẫu giáo.

    Hai đứa ra tận roi đất phân đôi dòng sông Hồng thẳng hướng phía Đông. Trời tối, đường còn sương trơn, em ngã, tôi đỡ, Mùi ỳ ra.
    - Em không đi nữa, cho em về,… không thể làm khổ anh mãi.
    - Chưa hết bài thuốc, chữa bệnh cũng như yêu đương, mầm đá om dưa không thể như mỳ ăn liền- fast food!

    Vẫn như hai hôm trước, những cái tát thẳng tay đau hơn nhưng mắt tôi cũng thấy sáng hơn. Thử xem kết quả, tôi giật mũ trên đầu em chạy về phía để xe, Mùi đuổi theo, nó đuổi nhanh quá, chưa bao giờ tôi thấy phải chạy nhanh hơn để giành thắng lợi trong các cuộc thi, những ngày đi học muộn, trong các trận đánh mà phải chạy để thoát khỏi vùng giặc sẽ nã đạn pháo. Qua bãi cát, tôi chạy vào bãi ngô, Mùi vẫn đuổi theo, trời đất ơi mắt nó sáng, chân chạy nhanh theo định luật Anhxtanh rồi (thời gian tỷ lệ thuận với tốc độ). Vừa chạy vừa nghĩ, lại cô gái Kinh thành nhập vào Mùi, tự nguyền rủa mình ngu dại vào một chiều hôm từ nhà QH qua bức tường bị phá, tha thẩn ngó, sờ nắn vào các hốc đất đá sâu trũng của chân Thành cổ lần đầu phát lộ. Có tiếng reo bên tai : anh không thoát được đâu, anh không đau, nhưng anh phải đền tình 1000 năm cho những người con gái trắng trinh đợi chờ, người yêu chinh chiến không về. Tôi chạy, hướng về phía bờ nước, đến bãi cỏ thì ngã vật ra và thét lên:

    - Tôi chỉ đền cho một người đợi chờ nửa giáp!- Mùi kịp đến kéo tay tôi, bàn tay mềm mại nhưng rất dẻo dai. Cặp chân Mùi thon dài trắng, ngắn vải quần dụ tôi cố ý kéo em ngã xuống định giở trò yêu (dù rẻ tiền kiểu phim chưởng Đông Bắc Á có quảng cáo ô- tô, mobile, hoá mỹ phẩm, cũng được) nhưng phải theo em đứng dậy.

    - Anh chạy nhanh quá, bao giờ em tóm được anh!

    Cả hai toát mồ hôi, má Mùi ửng hồng, mắt đen sáng long lanh quyến rũ, chúng tôi vòng về chỗ để xe đạp, xe còn nhưng gói quà bánh trong giỏ xe biến mất, nhìn quanh không thấy người. Mùi và tôi lờ đi chuyện đó. Hai đứa về ăn quà bún riêu! Mắt Mùi đã sáng trong. Tôi thông báo với thầy cúng và đề nghị thầy lập đàn tràng đêm trăng cho em, thầy phán:

    - Đợi, bởi mỗi người trong năm chỉ được một ngày thắp nến ngồi thiền, giao cảm với vũ trụ bao la. Ngày ấy thầy chưa nói trước.


    2-LỄ DÂNG EM

    Dân ngõ nhà tôi xì xầm: Thằng Hờ (H) không thoát khỏi tay con Mờ (Mùi), tao đã mơ thấy chúng nó cưỡi lưng rồng (theo hướng Rồng bay). Thằng ‘‘chó’’, gái xóm phố nhà xinh như mộng không ham lại đi dòm của thiên hạ! Mấy hôm vừa rồi chúng nó đi thể thao lúc còn tối đất, phải hơi rồi, có trời gỡ ra được. Thứ dư luận xã hội dân gian, giã nhau vừa đau, vừa sướng!

    Thầy đã chọn được ngày dâng em, thầy bảo cái Mùi cao số, phải dâng nó lên để đất trời nhìn mặt, để thịt da nó giao cảm, chia sẻ miếng ngon vật lạ với thiên nhiên. Bố Mùi hỏi duyên phận, mệnh nó thế nào, thầy lại phán: Duyên đẹp lãng mạn cổ điển, mệnh dày, phúc lớn, sau lễ dâng thiên sẽ rõ hơn nếu như nó chịu được.

    Theo sách thầy (dân phố tôi mua bán, đổi chác, sang nhượng, vay giật vô sư vô sách nhưng cứ động đến thầy là dạ vâng thẳng tắp. Thầy chưa lừa ai, lễ lạt cúng bái, nhà cúng ngõ phố ăn, thầy nhận chút lễ mọn, thầy bảo ăn dầy mất nghề), bố mẹ Mùi cậy nhờ cụ già cao tuổi lệnh cho cụ từ coi đền cũng lớn tuổi cùng bố mẹ, họ hàng nhà Mùi đi mời cả xóm, mỗi nhà một người ra đền tràng dự lễ dâng em, sau đó về nhà đánh chén. Người đến dự lễ, già có, trẻ có, mỗi nhà một đại diện ăn mặc tươm tất, mấy cụ già và bậc ngũ tuần vấn khăn xếp, áo the, mấy mẹ xồ cũng quần lĩnh áo lụa, bọn trẻ mặc đồ đi học, bọn trai gái lớn vận đồ đẹp nhất như đi đám hội.

    Sang canh sau, trăng hạ tuần mặt trái xoan nhô lên phía chân trời, đoàn rước thứ tự tiến về phía cánh đồng thuộc diện quy hoạch chung cư còn xót lại. Mùi ngồi trong xe xích lô đẩy, rèm buông rung rinh. Nến, đèn pin xạc bật lên soi đường cho đoàn rước, vài đứa trai gái cấu véo nhau, cố nín cười. Hôm trước, thầy xem mạch, bắt hình dong em và tôi, căn dặn những việc phải làm. Đoàn lễ lấy ánh sáng tiến về đàn tràng.

    Chiều hôm trước, nhà Mùi thuê đội thợ xây dựng lễ đài tại sân cỏ hoang nơi bọn trẻ lấy làm sân bóng đá. Tiền bồi thường đã nhận, dân bỏ đất đi làm việc khác. Mọi người đứng vào vạch vôi, đuốc nến thắp lên khai hoả với đất trời, cầu thần Ban mai ban ánh sáng cho nhân gian đang lu mờ lòng yêu, tin nghĩa! Vén lên bức màn khói khí nước của công nghiệp hoá vội vã công nghệ cuối đường ống đã huỷ hoại môi trường với tốc độ ánh sáng! Xích lô dừng, Mùi vén rèm, tôi đỡ nàng bước lên bậc gỗ là cốp pha đầy vết đinh. Áo dài trắng muốt em vận khẽ lay tà trong gió, tấm thân thon thả của nàng đã bao lần tôi xấu hổ khi gặp ánh mắt nụ cười của mẹ bắt gặp tôi nhìn trộm qua cửa sổ những ngày nàng đi học. Thoáng nghe thấy ai nói : Thêm bó hoa nữa là thành cô dâu chú rể. Tôi run rẩy đỡ em lên đài. Chợt nghĩ về chuyện cổ xưa người ta tế thần bằng những cô gái trắng trinh, thậm chí tế cả giai tơ, gái mấng! Vì thế mà nhiều nhà gả vợ chồng sớm cho con để tránh hoạ, cho nên ngoài hai mươi tuổi đã có con, ra chợ thấy người ta đã gọi ‘‘bố dái, mẹ đĩ của cái hĩm, thằng cu! ’’ Anh và em xứng đáng, đất trời không nhầm lẫn tấm lòng, thân thể chúng ta! Nếu vì ánh sáng, môi trường xanh sạch mà phải tế thì cũng vui lòng em ạ! Nhìn thấy Mùi tự tin, mặt tươi, vịn nhẹ tay lên cánh tay tôi bước lên đàn tôi đỡ run hơn. Mặt sàn được trải thảm nhựa chống cháy, giữa đàn là chiếc ghề đầu rồng đôi tay vịn, vai ghế trổ hoa văn kỳ dị như rắn cuốn nhau, dấu tích để thần trú ngụ,… Mùi ngồi vào ghế, em nhỏ bé lọt vô ghế cúng trời. Ghế này ở đâu? tôi chưa thấy từ các dinh thự của công tử Bạc liêu về tận Hà Giang nhà vua Mèo từng ngự!

    Tôi được hộ vệ thầy. Mỗi người đi lễ một ngọn nến thắp sáng trên bãi cỏ, sinh động. Bọn ma quỷ ngàn đời dưới tầng sâu đất dày nơi đây đã ngoi lên lấp ló bụi bờ, ngó nghiêng xem (sau này Mùi nói với tôi rằng, em thấy bọn quỷ sứ diêm vương sáng mắt, run rẩy, ngoác mồm trước thần tích kỳ lạ) Nến được thắp trên những gộc ống tre cắt ra từ đầu giàn dáo của thợ xây xếp hình ngôi sao không cân cánh bao quanh ghế nàng ngồi. Cánh sao chếch phía đông và phía tây dài như ngọn lửa. Thầy cúng đi vòng quanh, hai tay hai bó nhang rực đỏ. Thầy dừng lại ở đầu cánh sao vung tay múa, theo nhịp múa, lửa trên cánh sao, trên sân nhấp nháy, công lực của thầy lớn hơn vạn con chíp của hãng Intel thế hệ tột cùng. Tôi khoanh tay đưa mắt nhìn, lòng cảm thấy nóng ấm, ánh sáng tình yêu, ánh sáng niềm tin đã về, nhìn phía đông một quầng sáng, chếch ngang đầu là mặt trăng hình trái xoan, thấp thoáng bóng thần Ban Mai nở nụ cười tươi xinh.

    Thầy ngừng lấy sức, nến hương tắt, có tiếng trai gái huýt hét. Chúng mày đã được thầy căn dặn, cấu chí nhau lúc này là trời phạt đấy con ạ. Tôi căng tai, căng mắt xem thầy làm gì, bóng thầy đen trội hơn màn đêm, thầy mặc đồ huyết dụ! Lắng nghe thấy tiếng thầy bắt quyết, gọi thần:

    Lạy trời, lạy đất, lạy tổ, lạy tiên, lạy người đã chết, phúng người đang sống, lạy đứa trong bụng. Dân đã cúng. Phút giây thiêng liêng, xin mời tận hưởng.

    Tôi muốn đến bên nàng xem sao, trông thấy nàng chỉ còn khối trắng mờ mờ như pho tượng cẩm thạch quý giá đến phát khóc. Sợ lắm, người ta tế sống nàng, kỳ vọng, tấm thân mảnh mai có chịu nổi?, nhưng tôi không được phép, hỏng việc thì em chết, dân phố nguyền rủa hai nhà sinh ra đứa không dạy được.

    Nhác thấy mặt trăng trái xoan há hốc miệng. Nến sáng dần, sáng rực, tôi không còn tin vào mắt mình nữa, nàng ngồi xếp bằng kiểu toà thiên nhiên mà ngày xưa cụ Nguyễn Du mơ tưởng (dày dày đúc sẵn một toàn thiên nhiên), tay ghế, vai ghế biến mất. Theo thầy đi theo viền sao năm cánh. Trắng toát, nàng ngồi đó chỉ có ánh mắt đen, in bóng sáng ngọn nến sâu thẳm, mái tóc đen bay bay vài lọn, cặp môi, đôi núm ngực hồng run rẩy, phập phồng, tay trái che lạch suối mơ, tay phải giơ lên ngang nụ môi hồng, một bông hoa trắng đặt ngang đùi nàng chuyển dần sang màu hồng, cánh hoa mấp máy nở. Ánh sáng tràn về chảy trên thân thể nàng màu hồng ngọc- kiệt tác của tạo hoá (nghe nói viên đá đỏ lớn nhất mà nhân loại biết đến chỉ già 10 kg, lẫn tạp chất, thì khối hồng ngọc nầy non 46 kg, cao hơn 1,68 mét). Thần Ban Mai chịu nhượng bộ trước vẻ đẹp, đức hy sinh của nàng, thấu tình dâng hiến của dân phố. Tôi há miệng mà không dám kêu lên khi được chiêm ngưỡng.(lại nghe nói tượng thần vệ nữ Mino bằng đá cẩm thạch ở bảo tàng đã làm bao thế hệ đàn ông thi nhân, chính khách, võ quan, thương lái, thầy tu sáng mặt, gục đầu ứa nước mắt, bao thế hệ đàn bà con gái bứt dứt với thân thể mình).

    Ôi bóng dáng Kinh thành, em đã toại nguyện chưa, em đã thoả mãn khát khao đất trời muôn dặm, hồn trai tráng chiến chinh bao đời đã về với em? Ôi đất trời, sự sống quanh quất đâu đây, thần linh, quỷ sứ, cô hồn, ma dại ơi! các người đã thoả mãn lòng ham muốn hành sự nhục thể, tâm hồn em? Thầy đứng vào một góc, tôi đứng một góc, thấy bóng áo huyết dụ của thầy như tan ra chảy thành vũng như máu dưới sàn. Thầy mệt lắm, theo quy định tôi không được đến đỡ. Toàn thân tôi vã mồ hôi, ưu tư suy nghĩ, niềm vui, nỗi buồn, trôi ra ngoài. Gió thổi nhẹ bắt đầu thấy se se, mát mẻ. Gió mặt trời thổi mạnh hơn làm ngọn nến dài thêm ngọn lửa nhưng không tắt. Sau này Mùi kể, đến đoạn nến cháy rực, bọn ma quỷ biến sạch.

    Người chủ tế đứng ở bậc cầu thang phẩy ống tay áo, đoàn người cầm nến bước lên đàn tràng đi vòng một lượt quanh nàng như thể vĩnh biệt lần cuối. Không phải, họ đi để nhận ánh sáng thần Ban Mai ban phát qua thân thể trong trắng, ngọc ngà của nàng (sau này nhiều người bảo lúc đi qua có cảm giác thoát đi bức bối, thấy dễ chịu, thảnh thơi, nhàn hạ và có mùi thơm muốn bồng bế, ôm hôn, ngắt hái. Bọn con trai, con gái thì bảo sướng lắm, đòi mỗi năm làm nhiều lần để tế lễ hết lượt bọn gái tân trong ngõ cho ánh dương tràn về đuổi xua tà ma, ám khí, vi rút hay lảng vảng trong ngõ). Một chàng trai dừng lại lâu hơn ngắm nàng thì bị cô gái phía sau lấy tay hất vào mông, một cậu giai khác đưa tay xoa hông cô gái đi trước liền bị hất tay ra. Có tiếng cô gái nào thì thào với chàng trai: em mà được dâng như cái Mùi, nhất chôn sống ngay sau đó em cũng ưng! Nói dại! cối đá gan gà niên đại 2000 chôn ngoài bờ ruộng người ta còn đào xới thì tượng đá hồng ngọc chôn giấu thì cả thế giới giành ngày nghỉ cuối tuần để đi tìm.

    Đám rước lần lượt diễu qua và trở về, ánh sáng ngọn nến trên tay mọi người chảy vào nền đêm đen một đường cong dài săn nét. Thầy cho tôi bế nàng xuống xe xích lô chờ sẵn, áo quần, thân thể em có mùi thơm của ngọn cỏ, nụ hoa sau một đêm dồn nén với thiên nhiên. Nàng nhẹ nhàng, êm ấm hoà vào lòng nhau. Mùi khẽ hôn, nhá liếm lên cổ tôi, nói lời cảm ơn. Xe xích lô lúc đi dẫn đầu, lúc về khoá hậu. Ánh sáng, niềm tin, lòng yêu thương chung thuỷ vẹn toàn sau trước với nhân gian.

    Về đến ngõ, trời sáng dần, mùi cỗ bàn bay lên, người người chào nhau vui vẻ. Tôi đưa nàng lên lầu công chúa, căn phòng riêng của em lần đầu tôi được bước vào, rồi trở về nhà mình chìm vào giấc ngủ mơ màng. Bóng dáng Kinh thành- em ơi! từ nay được giải oan, giải khát, được đất trời cho siêu thoát lần cuối, đừng hành tôi nữa. Một tiếng chuông bên chùa gióng lên chào một ngày mới bình an.

    Tôi thực sự lo lắng cho M, bóng dáng Kinh thành chối từ em thì sao. Lỗi không phải tại tôi. Tại sao những oan trái, lòng tham, tình yêu cứ day dứt mãi tâm linh người đang sống? Định với máy gọi điện thăm hỏi M, nhưng có bàn tay nào đó mềm mại nhưng kiên quyết ghìm, có tiếng nói vọng từ tường nhà: hãy để người ta yên phận với tình yêu và hạnh phúc, anh không là cái gì mà phải lo lắng hỏi han. Năm M còn đi học ở trong nước, cô gái nào trong vô số bóng hình thiếu nữ 1000 năm đã đùa làm em tự té xe, đã giấu áo mưa để M đau đớn, rét run, sếp cho tôi dùng xe công đón đưa em đi học một số ngày, những tưởng bện tết tình yêu thành sợi dây phúc phận.

    Hai gia đình bàn đám cưới của chúng tôi mặc dù chưa bao giờ, chưa lúc nào hai đứa nói với nhau và thưa với hai họ rằng sẽ cưới nhau. Sau lễ dâng thiêng, Mùi hơi khác, xinh hơn nhưng em ít vui đùa với tôi, ít nói, gương mặt tươi sáng, kiêu hãnh có vẻ hơi lạnh của người đã giành được vương miện ánh sáng, con em của thần thánh rồi (dân ngõ nhà tôi không buôn chuyện, lễ dâng Mùi thành công được xem như thần tích riêng biệt của chòm phố, họ không muốn ai biết). Lượng ánh dương chảy qua người em như người ta chuốt sợi tơ đến trong vắt thành thánh thiện. Mẹ Mùi đi xem thầy, mẹ tôi cũng đi xem thầy, hai bà thất vọng. Thầy phán: Chúng sinh ra để dâng hiến tình yêu cho tâm linh, hạnh phúc hiện tại và tương lai đang chạy nhanh về phía trước, chúng nó phải cộng lực, đồng tâm nhiều năm nữa. Đứa nào bỏ đi lấy vợ, lấy chồng trước thì đứa đó hạnh phúc. Hai bà cùng nói: Con bà làm khổ con tôi (nhưng hai bà không giảm quý mến hai đứa), chúng không lấy nhau ắt sẽ một đứa lãnh đủ trái bất hạnh.
    Rồng bay rợp bóng Kinh kỳ
    Similar Threads
Working...
X
Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom