• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

LÀM CHỦ NHÂN QUẢ - Bệnh Tật

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • LÀM CHỦ NHÂN QUẢ - Bệnh Tật




    Bạn có thường được nhân quả tới thăm không. Chắc ai cũng có. Chúng đến rất nhiều dạng: bệnh tật, tai nạn, mất mát, may mắn,...Đối với những nhân quả tốt thì con người rất thích, nhưng đứng trước những bệnh tật, tai nạn, mất mát thì lòng người trở nên yếu đuối, lo lắng sợ hãi, hoang mang, đau khổ, phiền muộn,...Do vậy, việc làm chủ nhân quả rất quan trọng. Làm chủ bằng cách nào? Bằng giới luật, vì giới luật là pháp thiện, chỉ có pháp thiện mới có thể chuyển đổi nhân quả ác. Sau đây tôi xin trình bày kinh nghiệm làm chủ nhân quả bệnh tật.

    Làm chủ nhân quả bệnh mà tôi muốn nhắc tới đây là phương pháp bằng "ý chí". Chỉ cần giữ gìn "tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự" trước mọi đau đớn, sự hành hạ của bệnh tật, không lo lắng, sợ hãi, đau khổ gì cả thì bệnh nào cũng cuốn gói ra đi.

    Cách làm chủ nhân quả "bệnh tật" này dành cho những người không sợ chết, dũng cảm, bền chí, kiên trì, đương đầu với bệnh tật, với sự hiểu biết và tin vào Phật pháp. Tại sao? Vì bệnh tật không phải tự nhiên mà có. Nó có là do nhân quả nghiệp báo của chúng ta. Do chúng ta đã tạo nhân ác, không biết thương yêu sự sống của các loài động vật, ăn thịt chúng sinh, cho nên ngày nay sự sống của chúng ta cũng phải bị đau khổ qua bệnh tật, tai nạn, tan xương nát thịt, bị bỏng, bị đánh đập, bị đâm bị chém, bị lột da, bị què chân, bị cụt tay,...

    Nhân quả là vô thường, không phải trường tồn bất biến, do vậy bệnh cũng vậy, có đến rồi cũng sẽ ra đi. Chỉ cần giữ gìn "tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự" trước mọi bệnh tật, đau đớn và những cơn hành hạ của nhân quả thì chúng sẽ rút lui vì chúng biết ta không sợ chúng.

    Khi con người còn hy vọng vào bác sĩ, thuốc men hoặc thần thánh thì con người đã nói lên sự yếu đuối của mình. Đó là lúc các bạn đã và đang lập chương trình cho cơ thể “chỉ có bác sĩ, thuốc men và thần thánh mới giúp cho các bạn hết bệnh”. Khi được lập trình như vậy, cơ thể sẽ giảm khả năng kháng bệnh, hệ thống miễn dịch không làm việc nữa. Ngược lại, khi bạn tin vào chính mình, không cần bác sĩ, thuốc men hoặc thần thánh, tin rằng mình sẽ chiến thắng làm chủ nhân quả, xem thường mọi bệnh tật, dù cơn đau như ai cắt ruột, như ai banh da, xẻ thịt cũng chẳng hề dao động, phải bình tĩnh sáng suốt, coi như không có chuyện gì xảy ra, mặc kệ nó muốn làm gì thì làm, ta chỉ cần giữ gìn tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự, không lo lắng, buồn phiền, sợ hãi, đau khổ, không rên la, không than thở với ai, ngày này qua ngày khác thì bệnh tự nó ra đi thôi.

    Bệnh do nghiệp báo nhân quả, trong thời gian này nếu bạn muốn chuyển đổi nhân quả này thì bạn phải sống đúng Ngũ giới của Phật và 10 điều lành. Giới luật là thiện pháp, thiện pháp mới chuyển được nhân quả ác. Bệnh tật có hết hay không hết là do giới luật, còn cách trị bệnh chỉ trợ giúp làm giảm bệnh chứ không thể hết bệnh được, không giữ gìn giới luật thì có giảm cũng sẽ bị bệnh lại, nghĩa là, chúng ta phải tự nguyện sống giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh:
    1. Chỉ ăn chay, không ăn thịt các loài động vật. Tìm hiểu rõ ngũ giới là gì, thập thiện là gì để giữ gìn nghiêm chỉnh.
    2. Ít nói chuyện giao thiệp với ai, chỉ nên sống một mình. Sống một mình không làm việc gì, chỉ ngồi chơi vô sự như người nhàn hạ không có việc gì làm.
    3. Ăn ngủ phải đúng giờ, không ăn ngủ phi thời, không ăn uống linh tinh, chỉ ăn đúng 2 – 3 lần/ ngày, ăn được một ngày một lần càng tốt. Không sợ ăn chay thiếu chất, thiếu dinh dưỡng. Thà chết bỏ chứ không sợ hãi bất kỳ điều gì.
    4. Không để tâm dính mắc vào những tham muốn như ăn, ngủ, tình cảm, danh, lợi, và những điều ác khác.
    5. Giữ gìn tâm ý thanh tịnh, bất động trước mọi việc xảy ra dù là trên thân, tâm hoặc môi trường xung quanh, bỏ xuống hết. Giống như một người đang nhập thất luyện công vậy đó. Không màng chuyện thế sự, chuyện đời nữa.
    6. Khi trong đầu nhớ, lo lắng nghĩ đến chổ đau, liền nhắc :"không lo sợ gì hết, bệnh tật là do nhân quả, là vô thường, trước sau gì cũng hết, cái đau ở ...(VD: đầu, tay, chân, vai, mắt,...) phải cút đi, tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự "


    Khi giữ gìn "tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự" thì cơ thể sẽ tự biết chữa bệnh, tự kháng bệnh, hệ thống miễn dịch sẽ làm việc tối đa hết công suất. Khi thấy các cơn đau mạnh hơn, đó là cơ thể đang chiến đấu với bệnh tật. Ý chí giữ gìn tâm bất động càng cao thì bệnh càng mau hết, coi như không có chuyện gì xảy ra. Xem thường mọi cơn đau này đến cơn đau khác thì từ từ các bạn sẽ cảm nhận được biên độ đau nhức sẽ từ từ giảm dần và hết hẳn.

    Bài viết này là kinh nghiệm sống của tôi gần 10 năm qua. Mặc dù tôi vẫn còn trẻ, sống trong thời đại khoa học, có đầy đủ mọi phương tiện bác sĩ và thuốc men, nhưng tôi vẫn không sợ bệnh nào, không đi bác sĩ, không uống thuốc. Khi bị bệnh thì chỉ cần giữ gìn tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự. Khi đó bệnh gì cũng cuốn gói mà đi, vì chúng biết rằng tôi không sợ nó. Bệnh chỉ đến thăm những người sợ nó. Người càng sợ bệnh, sợ đau thì bệnh càng đến thăm thường xuyên hơn.

    Thân người là một bộ máy tinh vi hoàn chỉnh, nó có thể tự chữa bệnh, tự điều hòa, tự tạo năng lượng và tự làm tất cả những gì để sinh tồn.

    Việc điều trị này không thể nhanh, cần có thời gian và lòng tin. Chính “lòng tin” là một ý thức lực giúp cho việc điều trị có kết quả. Nếu thiếu lòng tin thì kết quả sẽ không có. Khi “tâm không lo lắng, buồn phiền hoặc sợ hãi” trước bất kỳ căn bệnh hoặc cơn đau hành hạ nào thì ý thức lực càng mạnh, ý thức lực càng mạnh thì khả năng đề kháng bệnh càng cao.

    Sanh, lão, bệnh, tử là quy luật của cuộc sống con người, không ai là không tránh khỏi. Nhưng đứng trước chúng mà con người biết giữ gìn tâm bất động, thanh thản an lạc và vô sự, biết chấp nhận tất cả, không sợ hãi, lo lắng hoặc buồn phiền gì thì người đó đã biết làm chủ nhân quả và đang chuyển hóa nhân quả từ xấu thành tốt. Biết làm chủ nhân quả thì dù có bệnh gì, bệnh đó cũng phải cuốn gói ra đi. Ngược lại, những người luôn lo lắng, sợ hãi hoặc buồn phiền trước những đau khổ của sanh lão bệnh tử thì nhân quả sẽ đến thăm thường xuyên. Dù cho có đi bác sĩ nổi tiếng nào hoặc uống thuốc gì cũng không chuyển hóa được nhân quả, chữa hết bệnh này thì bệnh khác xuất hiện, mãi mãi loay hoay luẩn quẩn trong vòng nhân quả triền miên, không biết thóat ra bằng cách nào.

    Có một lần tôi bị đau mắt đỏ, bệnh này là do thần kinh thị giác yếu, có vài lần bị những vật nặng rớt lên đầu. Tôi không đi bác sĩ hoặc dùng thuốc, quyết tâm dùng cách này chữa bệnh và có lòng tin vào nó. Sau hơn một tháng bệnh khỏi hẳn. Khi mẹ tôi thấy mắt tôi càng ngày càng sưng to, càng đỏ, càng khép chắt lại không mở ra được, nước mắt chảy ra, mắt mờ dần, có khi bị đau nhức như có hàng trăm cây kim đâm vào mắt... mẹ tôi ngày nào cũng thúc giục lo lắng bắt tôi dùng thuốc hoặc muốn dẫn tôi đi bác sĩ. Tôi dứt khoát không dùng gì cả, vẫn giữ tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự, coi như không có chuyện gì xảy ra. Tự trong tâm luôn nhắc: "bệnh là do nhân quả, mày là vô thường, trước sau gì mày cũng đi, dù mày có hù dọa tao như thế nào, tao cũng mặc kệ. Cái đau ở ...(VD: đầu, vai, chân, tay, tim, mắt,...) phải cút đi. Tâm phải bất động thanh thản an lạc và vô sự, không được lo lắng sợ hãi gì cả." Và cuối cùng mắt cũng từ từ mở ra, hết sưng, không chảy nước mắt nữa, hết đỏ và sáng lại. Nhân quả sẽ làm đủ mọi cách để cho bạn sợ, nhưng khi bạn vững tin, dũng cảm, bền chí thì nó sẽ sợ và từ từ bỏ đi. Ngoài bệnh đau mắt ra còn có bệnh thấp khớp cũng biến mất.

    Kết luận, ngắn gọn một câu: "Chỉ cần giữ gìn tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự, không lo lắng, sợ hãi, buồn phiền hoặc đau khổ trước mọi cơn đau hoặc diễn biến gì của bệnh thì bệnh sẽ tự cuốn gói ra đi". Hãy dũng cảm, đương đầu với mọi tra tấn của nhân quả nghiệp báo. Chúng ta không trốn được nhân quả đâu. Vượt qua cơn bệnh các bạn sẽ thấy bạn hoàn toàn thay đổi, ý chí rất dũng mãnh, không còn sợ hãi bất kỳ điều gì trên đời nữa.


    Mời các bạn đọc tiếp bài “Tại sao có bệnh ?”
    hoặc câu truyện về một người đàn bà 102 tuổi xem thường bệnh tật đã vượt qua được căn bệnh ung thư, bác sĩ cũng phải bó tay và cho đó là điều kỳ diệu của cuộc sống. Câu chuyện "Điều kỳ diệu của cuộc sống."
    Similar Threads
  • #2

    Xin mời các bạn đọc mẫu chuyện về cô bé 3 tuổi chiến thắng bệnh ung thư, được đăng ngày 6/5/2013. Qua câu chuyện các bạn sẽ thấy rõ chỉ cần tinh thần lạc quan tích cực, không lo lắng, sợ hãi, bi quan. Luôn có ý nghĩ rằng sẽ chiến thắng bệnh, thì dù là bệnh gì, nặng đến đâu các bạn cũng có thể làm chủ được nó.

    Chuyện 'cổ tích' của bé gái chiến thắng ung thư

    "Mẹ! Con đau quá! Con không chịu được nữa!", Maeve ôm bụng và nức nở khóc, trong khi mẹ của em chỉ có thể gạt nước mắt trước cơn đau đang hành hạ con gái.


    Cuộc phiêu lưu của cả gia đình Joanne Poon, một cựu giáo viên nhạc kịch, và chồng cô, Bernard Low, một giảng viên kinh tế, ở Singapore, bắt đầu khoảng 4 tháng sau khi đứa con thứ hai, Paige, chào đời. Con gái lớn của cô, Maeve Low, khi đó mới ba tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được nhận sự hành hạ từ những cơn đau dạ dày.


    "Tôi chỉ nghĩ rằng con bé đang làm nũng, khi thấy mẹ dành sự quan tâm nhiều hơn cho em gái", Poon nói. Nhưng bằng linh tính của một người mẹ, cô bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu bất ổn, khi Maeve lần đầu tiên từ chối chocolate, món ăn khoái khẩu của bé, và ôm bụng than đau nhiều hơn.


    Trước lời khuyên của bác sĩ nhi khoa, cả gia đình quyết định đưa Maeve tới phòng khám tại Bệnh viện Đại học Quốc gia Singapore, và hoàn toàn suy sụp trước kết quả mà họ nhận được.


    Sét đánh ngang tai

    Nguyên nhân ban đầu cho cơn đau của Maeve được xác định là bởi chứng lồng ruột, và một ca tiểu phẫu phải nhanh chóng được tiến hành. Bởi Maeve chỉ mới ba tuổi, nên theo các bác sĩ, thuốc gây mê nhiều khả năng sẽ làm tổn thương cơ thể em. Vì vậy, cô bé buộc phải trải qua ca phẫu thuật trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo và chịu đựng đau đớn tới tột cùng.
    "Cú sốc ấy vượt quá khả năng chịu đựng của tôi. Tôi cảm thấy như nó vẫn đang chạy dọc huyết quản của mình", Poon kể về ca phẫu thuật đầu tiên của Maeve, nói thêm rằng: "Tôi nhớ mình đã bảo với Bernard: 'Anh phải ở đó thay em. Em không thể chứng kiến những nỗi đau mà con bé sẽ phải chịu đựng'".


    "Anh ấy đã ở đó, cầm tay con bé trong lúc nó không ngừng gào khóc, rằng 'Bố mẹ ơi! Cứu con với! Con không chịu được! Đừng để họ làm thế với con!'. Tôi là một người mẹ hèn nhát, vì đã không thể ở bên con bé trong giờ phút ấy", Poon lau nước mắt và nói.


    Mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ hơn, khi hai ca phẫu thuật trôi qua mà tình trạng của Maeve vẫn ngày một xấu đi. Và nỗi đau đã lên tới đỉnh điểm khi gia đình Poon nhận được thông báo, rằng “cô bé bị ung thư hạch bạch huyết”.


    “Tôi thậm chí không thể giải thích cho con bé về căn bệnh của nó, rằng người ta sẽ đặt nó trên giường bệnh, sẽ đưa con dao mổ vào cơ thể nó. Tôi đâu có sẵn sàng cho chuyện đó! Làm gì có người mẹ nào được chuẩn bị cho việc đó!”, Poon nói, không thể kiềm chế nổi cảm xúc.


    Low, 44 tuổi, cho biết anh cũng không thể chịu đựng nổi thực tế phũ phàng ấy.


    “Tôi không biết phải là gì trong giờ phút ấy. Tôi không biết phải làm sao để nói với con bé về căn bệnh mà nó đang phải hứng chịu. Tôi không thấy gì khác ngoài cảm giác bất lực”, anh nói.


    “Đó là một cú sốc quá lớn. Ai mà tin nổi đứa con mới ba tuổi của mình có thể bị mắc bệnh ung thư? Người ta thường chỉ thấy căn bệnh quái ác đó xuất hiện ở những người cao tuổi”, Low cho biết thêm.
    Tuy nhiên, vai trò của một người cha không cho phép Low đầu hàng. Anh bắt đầu tạo lập một môi trường sống thật lành mạnh, khoa học cho Maeve, ở thời điểm khả năng miễn dịch của cô bé giảm tối đa do ảnh hưởng từ những đợt xạ trị.


    “Ít nhất chúng tôi cũng có thể khiến con bé cảm thấy dễ chịu hơn”, anh cho biết.


    Trận chiến dai dẳng


    May mắn là trong cuộc chiến này, gia đình Poon không hề đơn độc, nhờ sự chung tay giúp đỡ của những người thân và bạn bè.


    Một vài người quen đến từ nhà thờ bắt đầu trang trí lại phòng bệnh cho Maeve với bức tường in hình công chúa, ga trải giường màu hồng cùng hoa tươi và các chùm bóng bay đủ màu sắc. Họ tin rằng, những thứ này sẽ giúp cô bé cảm thấy lạc quan và yêu đời hơn.


    Chế độ dinh dưỡng của Maeve cũng được thay đổi, khi cô bé chuyển sang ăn đồ do ông bà chế biến, ngon miệng và giàu vitamin hơn thực đơn của bệnh viện.


    Vợ chồng Poon cũng nhận được rất nhiều tài liệu nói về cách đối phó với căn bệnh ung thư, nhưng với cô, chúng dường như không phát huy tác dụng. Vậy là ý tưởng cho một cuốn sách, sau này sẽ trở thành nguồn cảm hứng cho hàng chục nghìn độc giả trên khắp thế giới, dần được hình thành.


    Để truyền cảm hứng và nghị lực sống cho con gái, Poon quyết định ngồi xuống và dệt nên câu chuyện về Maeve Dũng cảm, một nàng công chúa, cùng chuyến phiêu lưu độc nhất vô nhị của nàng. Ở đó, Maeve sẽ cùng với các chiến binh, vốn đại diện cho những cơn xạ trị, phá vỡ tảng đá khổng lồ mang tên Ung thư.


    “Nó chỉ được viết cho một độc giả, chính là con bé”, Poon nói.




    “Câu chuyện khuyến khích Maeve phải cố gắng, bởi trong hoàn cảnh ấy, con bé không còn là một người ngoài cuộc, mà là nhân vật chính. Và bạn tin được không, Maeve đã quyết định rằng: ‘Con sẽ chiến đấu cùng những chiến binh tốt nhất! Đôi lúc bọn con cũng gặp khó khăn, tóc con bay mất, đồ ăn thì có vị dở ẹc, nhưng không sao cả, vì con đã chọn việc đó. Mẹ ơi, con sẽ chiến thắng!’.”


    Cứ như thế, chuyến hành trình đầy gian khó của công chúa Maeve vẫn tiếp tục qua từng đợt xạ trị. Khi mái tóc dài ngang lưng của cô bé bắt đầu rụng dần vì những đợt hóa trị dài hàng tuần, Poon tìm cách động viên con gái bằng việc khuyến khích cả gia đình cùng cạo đầu.


    “Maeve rất nữ tính, và mái tóc dài là tài sản lớn nhất của con bé”, Poon nói. “Tôi biết chúng đang dần rụng đi, và thay vì cứ để mặc chuyện đó, tôi quyết định rằng, cả gia đình sẽ cùng tham gia cuộc chiến với con.”


    “Con biết đấy, cả nhà mình sẽ cùng cắt tóc, bởi vì chúng ta cần có vẻ ngoài thật dũng mãnh, giống như các chiến binh”, cô đã nói vậy với Maeve.


    Và Poon đã đúng, rằng “việc đó giúp con bé không cảm thấy bị tổn thương trước mái tóc ngắn ngủn”, khi thấy mọi người xung quanh đều giống mình.

    Từ một cuốn sách...


    Trước những nỗ lực không ngừng nghỉ của gia đình Poon, căn bệnh của Maeve, như một phép màu, đã hoàn toàn bị đẩy lùi.


    Cô bé bắt đầu đi học lại từ năm 2011, và chuyến phiêu lưu của công chúa Maeve dũng cảm dần trở thành chủ đề chính trong những cuộc nói chuyện ở lớp mẫu giáo. Cô giáo của Maeve sau đó quyết định đem cuốn sách cho vài người bạn để vẽ hình minh họa, rồi qua một hành trình bất ngờ, nó được trao tới tay một nhà xuất bản, với 2.000 ấn phẩm được ra đời hồi đầu năm nay.


    Trước khi Poon biết điều đó, các bác sĩ từng điều trị cho Maeve đã đem cuốn sách tới một hội nghị về ung thư ở trẻ em, và câu chuyện về công chúa Maeve dũng cảm nhanh chóng thu hút sự quan tâm của giới y khoa nước ngoài. Cũng trong thời điểm ấy, Poon bắt đầu chia sẻ cuốn sách của cô lên Internet thông qua blog cá nhân, và rất nhiều độc giả đã tình nguyện dịch nó ra tới 7 thứ tiếng. Bất ngờ hơn nữa, cuốn sách sau đó đã được du hành tới 14 quốc gia trên toàn thế giới, thậm chí ở những nơi rất xa như Kazakhstan hay Mozambique.


    “Họ rất hạnh phúc khi được tham gia vào dự án ấy. Cá nhân tôi cũng rất cảm động và biết ơn họ vì những đóng góp của họ!”, cô nói.
    Một trong những học sinh cũ của Poon cũng tình nguyện đưa Maeve dũng cảm, cùng mọi nhân vật liên quan tới cuộc chiến chống căn bệnh ung thư của cô bé, xuất hiện trên sân khấu dưới dạng nhạc kịch.


    “Thật tuyệt vời khi tôi có thể chứng kiến một ai đó hóa thân thành chính mình. Nó cho tôi có cơ hội được khóc, bởi tôi đã luôn phải cố kìm nén nước mắt khi đứng trước mặt con gái. Tôi phải là nguồn động viên cho con bé”, Poon nói.


    “Quá trình xạ trị khiến ai nấy đều bận rộn. Chúng tôi thậm chí không có cả thì giờ để ngẫm lại những gì đã qua, cho tới khi nó thật sự kết thúc. Và vở nhạc kịch đã giúp chúng tôi làm việc ấy”, Low nói thêm.

    ...Tới câu chuyện về niềm hy vọng


    Cuốn sách "Maeve dũng cảm", sau khi xuất bản, đã thu hút rất nhiều sự quan tâm của trẻ em, các bậc phụ huynh và những bác sĩ, trong đó có Mae Dolando, một chuyên gia về ung thư ở trẻ em. Cùng với gia đình Low, Dolando đã lập một dự án mang tên “Những đứa trẻ của Hy vọng”, quyên góp quần áo, sách vở và đồ ăn tới những khu vực khó khăn.


    “Bác sĩ Dolando nói với chúng tôi rằng, ở đâu đó ngoài kia vẫn còn rất nhiều mảnh đời nghèo khó. Thậm chí một số người còn phải bán cả gia tài để trang trải viện phí cho con, vốn rất đắt đỏ", Low cho biết.


    “Chúng tôi nghĩ rằng, dự án này, dù ít hay nhiều, cũng có thể giúp cuộc sống của họ bớt khó khăn. Vợ chồng tôi cũng định tiến hành một chuyến đi từ thiện vào năm sau", anh nói thêm.


    Khi được hỏi về lời khuyên của anh cho những vị phụ huynh có con bị mắc bệnh ung thư, Low cho biết, “Con cái được khỏe mạnh là điều quan trọng nhất, thế nên các vị đừng ngại, mà hãy cố gắng nhận lấy mọi sự giúp đỡ có thể. Cũng nên quan tâm tới những mạng lưới hỗ trợ trẻ em bị mắc bệnh ung thư, bởi họ có rất nhiều chuyên gia tốt".


    “Điều quan trọng nhất là đừng cố gắng chịu đựng một mình, vì luôn có rất nhiều người xung quanh sẵn lòng cùng gia đình bạn đương đầu với cuộc chiến ấy”, anh nói thêm.
    Quỳnh Hoa (Theo Yahoo ! Singapore)

    Comment

    • #3

      Góp chút ý

      Chúng ta không nên "phân lập" hoặc gây dị ứng không vần thiết cho các tín hữu, tín đồ của các Tôn Giáo bạn.
      Bạn dùng khá nhiều từ của PG trong bài (mà bạn Up lên).
      Có cách nào làm cho bài "ai cũng muốn vào đọc" không bạn mỉnh?

      Dỉ nhiên là cần tôn trọng tác quyền (không thay đổi, cho dù là (.) hay (,).
      Mong được bạn nghiên cứu xem!
      Cảm ơn cùng trân trong.
      Đã chỉnh sửa bởi LUONGYVIET; 07-05-2013, 04:50 AM.

      Comment

      • #4

        ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Do_Ta_Ah_Do_Ta View Post
        Chúng ta không nên "phân lập" hoặc gây dị ứng không vần thiết cho các tín hữu, tín đồ của các Tôn Giáo bạn.
        Bạn dùng khá nhiều từ của PG trong bài (mà bạn Up lên).
        Có cách nào làm cho bài "ai cũng muốn vào đọc" không bạn mỉnh?

        Dỉ nhiên là cần tôn trọng tác quyền (không thay đổi, cho dù là (.) hay (,).
        Mong được bạn nghiên cứu xem!
        Cảm ơn cùng trân trong.
        Bác ơi!Bài này nói lên quan điểm của PG về bệnh tật thì dĩ nhiên phải dùng những từ của PG.Tựa bài cũng đã nói lên điều đó rội
        xin cám ơn

        Comment

        • #5

          KHÔNG CÓ GÌ LÀ TỰ NHIÊN


          Tất cả chúng ta ai ai cũng đã từng có những câu hỏi cho chính mình:
          • Tại sao con người bị bệnh, bị đau nhức?
          • Tại sao có người nghèo người giàu, có người sinh ra trong gia đình nghèo, có người sinh ra trong gia đình giàu có?
          • Tại sao có người gặp may mắn? tại sao có người gặp xui xẻo?
          • Tại sao có người khi sinh ra đã là thần đồng? có người khi sinh ra đã mang bệnh tật, ngu đần, điên khờ,...?
          • Tại sao có người ác, người thiện?
          • Tại sao có người luôn gặp may mắn, có người luôn gặp tai nạn, xui xẻo?
          • Tại sao có người thành đạt, có người bị phá sản?
          • V.v...


          Không có gì trên thế gian này là tự nhiên hoặc ngẫu nhiên mà có: bệnh tật, đau nhức, giàu nghèo, may mắn, tai nạn, chiến tranh, thần đồng, trộm cắp, cướp giật, hãm hiếp, bị lừa gạt, bị đánh giết, bị tù, bị đói chết, bị phá sản,... từ đâu mà có?

          Tất cả mọi việc xảy ra trên thế gian này đều có nhân có quả của nó. Chẳng qua chúng ta không để ý và không biết nên cho nó là tự nhiên hoặc là ngẫu nhiên hoặc là do có bàn tay thần thánh, Trời Phật ban thưởng, giúp đỡ hoặc xử phạt.

          Tất cả mọi vật trong thế gian này đều chịu chung một quy luật nhân quả công bằng và không thiên vị này. Từ loài thực vật, động vật, con người và muôn vàn hiện tượng xảy ra (giáo, bão, động đất, núi lửa, lũ lụt, thiên tai, bệnh dịch,...) đều chịu chi phối của quy luật nhân quả.

          Dù người đó là ai, một người dân bình thường, các loài vật, ông chủ, đầy tớ, người làm, người giàu, người nghèo, vua, quan, tổng thống, đức giáo hoàng, đức Phật, chúa Giê Su, tu sĩ, linh mục, sư cô, đức Lạt Ma,.... Dù đó là ai thuộc dân tộc nào, tôn giáo nào, dòng họ nào, giai cấp nào, tất cả đều bị quy luật nhân quả chi phối.

          Quy luật nhân quả không thể mua chuộc được, nó công bằng và không thiên vị. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm, đã nói và suy nghĩ. Không ai có thể cầu xin, cầu khẩn, hoặc thay đổi trừ chính bản thân người đó. Không có thần thánh, Trời Phật nào có thể giúp bất kỳ ai và không ai có thể mua chuộc thần thánh Trời Phật được.

          Chỉ có chính bản thân của mỗi người giúp được chính mình, thay đổi được nhân quả của chính mình từ xấu thành tốt, từ đau khổ thành an vui, hạnh phúc. Thay đổi nhân quả chỉ có thể bằng những điều thiện bao gồm: đức hiếu sinh, đức ly tham, đức chung thủy, đức thành thật, đức minh mẫn và nhiều đức hạnh khác.

          Nếu không hiểu rõ quy luật nhân quả, chỉ biết tin vào thần thánh thì dù cho có tụng kinh, đọc kinh, đi nhà thờ, đi chùa,... sáng trưa chiều tối, suốt hàng triệu năm cũng không có ích lợi gì. Nhân quả vẫn sẽ đến thăm từng người không phân biệt ai, không phân biệt tôn giáo, dân tộc nào: người đó vẫn bệnh tật, đau nhức, hết đau chổ này đến chổ khác, hết gặp tai nạn này đến tai nạn khác, vẫn đau khổ triền miên, vẫn sống trong sợ hãi, suốt ngày sợ cái này cái nọ, sợ cướp giật, sợ bị đánh đập, hãm hiếp, giết hại, sợ mất tài sản, sợ bị lừa gạt, ...

          Ai tin sâu vào nhân quả thì người đó có thể thay đổi được nhân quả của cuộc đời mình, tự mình giúp mình, tự mình giúp cho chính cuộc sống của mình và mọi người xung quanh trở nên hạnh phúc và an vui.

          Bệnh tật do đâu mà có? Bệnh tật trên thân thể đau nhức là do chúng ta không biết quý trọng sự sống của các loài vật. Ai còn ăn thịt, giết hại, đánh đập các loài vật hoặc người thì sự sống của chính họ phải gánh chịu quy luật nhân quả bệnh tật đau nhức. Ai biết ăn chay, không ăn thịt hoặc giết hại các loài vật, không làm cho mình khổ, người khổ thì bệnh tật dần dần sẽ hết, bệnh nặng trở thành bệnh nhẹ, bệnh nhẹ thì mau hết.

          Ai dùng mọi thủ đoạn lừa gạt, gian lận, xảo trá để có được đồng tiền dù là chuyện nhỏ không ai biết hoặc tham lam, sống keo kiệt bủn xỉn, không biết chia sẻ bố thí, giúp đỡ thì quy luật nhân quả sẽ để cho người đó hao tiền tốn của: tốn tiền mua thuốc uống, bị cướp giật, bị trộm cắp, bị người khác lừa gạt, bị mất tiền bạc vô cớ, bị kiện tụng tốn tiền, hoặc đủ mọi cách hao tài tốn của kể cả phá sản.

          Quy luật nhân quả rất dễ thấy: gieo nhân nào gặt quả đó. Gieo nhân hạt ớt thì được quả ớt cay, gieo nhân đu đủ thì được quả đu đủ ngọt, không thể gieo hạt ớt được trái đu đủ ngọt. Nhìn quả hiện tại biết được nhân quá khứ: nhìn nhân bị bệnh tật biết rằng mình đã từng không biết quý trọng sự sống của mình, người khác hoặc các loài vật khác thì sự sống của mình ngày nay phải chịu quả đau khổ.

          Sống biết tin và thường tư duy sâu về nhân quả, chúng ta sẽ nhận biết được trên thế gian này không có gì là tự nhiên hoặc ngẫu nhiên xảy ra, không phải do thần thánh Trời Phật nào thưởng phạt hoặc giúp đỡ cả.

          Chỉ có quy luật nhân quả mới có thể thay đổi được con người. Vì khi con người hiểu được nhân quả thì chính họ sẽ tự thay đổi cuộc đời của họ, biết thay đổi từng suy nghĩ, lời nói và hành động của chính mình không làm cho mình khổ, người khác khổ hoặc các loài vật khác khổ nữa.

          Nếu tin vào thần thánh Trời Phật thì người đó sẽ mãi mãi chìm đắm trong đau khổ, suốt đời bệnh tật, đau nhức, lo lắng, sợ hãi, đau buồn, gặp đủ mọi tai nạn mà không biết tại sao. Mê muội, mù quáng sáng trưa chiều tối đọc kinh, tụng kinh, khấn Trời, khấn Phật cầu xin. Có bệnh thì nói rằng đó là quy luật tự nhiên hoặc do bàn tay của ma quỷ, hết bệnh thì nói thần thánh Trời Phật cứu giúp, nhưng bệnh vẫn bệnh, đau vẫn đau, hết bệnh này rồi đến bệnh khác,... dù đó là tu sĩ, linh mục, đức Giáo Hoàng, tổng thống, vua, quan vẫn đi bác sĩ, uống thuốc,...

          Tóm lại, trên thế gian này không có gì là tự nhiên hoặc ngẫu nhiên cả. Tất cả đều nằm trong quy luật nhân quả dù đó là ai, Phật, chúa Giê Su hoặc vị thánh nào cũng phải chịu quy luật nhân quả chi phối. Nhìn quả biết nhân, muốn thay đổi quả thì hãy thay đổi nhân, nhân thiện sẽ được quả thiện. Chỉ có những người không biết nhân quả mới tin vào số mạng và định mệnh hoặc do bàn tay của đấng tạo hóa an bài thử thách.

          Mời các bạn đọc tiếp các bài sau:
          1- 3 cách chuyển hóa nhân quả
          2- Tại sao có bệnh ?
          3- Thay đổi nhân quả - bệnh tật
          4- Tính chất của nhân quả.

          Comment

          • #6

            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi phimanh View Post


            Bạn có thường được nhân quả tới thăm không. Chắc ai cũng có. Chúng đến rất nhiều dạng: bệnh tật, tai nạn, mất mát, may mắn,...Đối với những nhân quả tốt thì con người rất thích, nhưng đứng trước những bệnh tật, tai nạn, mất mát thì lòng người trở nên yếu đuối, lo lắng sợ hãi, hoang mang, đau khổ, phiền muộn,...Do vậy, việc làm chủ nhân quả rất quan trọng. Làm chủ bằng cách nào? Bằng giới luật, vì giới luật là pháp thiện, chỉ có pháp thiện mới có thể chuyển đổi nhân quả ác. Sau đây tôi xin trình bày kinh nghiệm làm chủ nhân quả bệnh tật.

            Làm chủ nhân quả bệnh mà tôi muốn nhắc tới đây là phương pháp bằng "ý chí". Chỉ cần giữ gìn "tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự" trước mọi đau đớn, sự hành hạ của bệnh tật, không lo lắng, sợ hãi, đau khổ gì cả thì bệnh nào cũng cuốn gói ra đi.

            Cách làm chủ nhân quả "bệnh tật" này dành cho những người không sợ chết, dũng cảm, bền chí, kiên trì, đương đầu với bệnh tật, với sự hiểu biết và tin vào Phật pháp. Tại sao? Vì bệnh tật không phải tự nhiên mà có. Nó có là do nhân quả nghiệp báo của chúng ta. Do chúng ta đã tạo nhân ác, không biết thương yêu sự sống của các loài động vật, ăn thịt chúng sinh, cho nên ngày nay sự sống của chúng ta cũng phải bị đau khổ qua bệnh tật, tai nạn, tan xương nát thịt, bị bỏng, bị đánh đập, bị đâm bị chém, bị lột da, bị què chân, bị cụt tay,...

            Nhân quả là vô thường, không phải trường tồn bất biến, do vậy bệnh cũng vậy, có đến rồi cũng sẽ ra đi. Chỉ cần giữ gìn "tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự" trước mọi bệnh tật, đau đớn và những cơn hành hạ của nhân quả thì chúng sẽ rút lui vì chúng biết ta không sợ chúng.

            Khi con người còn hy vọng vào bác sĩ, thuốc men hoặc thần thánh thì con người đã nói lên sự yếu đuối của mình. Đó là lúc các bạn đã và đang lập chương trình cho cơ thể “chỉ có bác sĩ, thuốc men và thần thánh mới giúp cho các bạn hết bệnh”. Khi được lập trình như vậy, cơ thể sẽ giảm khả năng kháng bệnh, hệ thống miễn dịch không làm việc nữa. Ngược lại, khi bạn tin vào chính mình, không cần bác sĩ, thuốc men hoặc thần thánh, tin rằng mình sẽ chiến thắng làm chủ nhân quả, xem thường mọi bệnh tật, dù cơn đau như ai cắt ruột, như ai banh da, xẻ thịt cũng chẳng hề dao động, phải bình tĩnh sáng suốt, coi như không có chuyện gì xảy ra, mặc kệ nó muốn làm gì thì làm, ta chỉ cần giữ gìn tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự, không lo lắng, buồn phiền, sợ hãi, đau khổ, không rên la, không than thở với ai, ngày này qua ngày khác thì bệnh tự nó ra đi thôi.

            Bệnh do nghiệp báo nhân quả, trong thời gian này nếu bạn muốn chuyển đổi nhân quả này thì bạn phải sống đúng Ngũ giới của Phật và 10 điều lành. Giới luật là thiện pháp, thiện pháp mới chuyển được nhân quả ác. Bệnh tật có hết hay không hết là do giới luật, còn cách trị bệnh chỉ trợ giúp làm giảm bệnh chứ không thể hết bệnh được, không giữ gìn giới luật thì có giảm cũng sẽ bị bệnh lại, nghĩa là, chúng ta phải tự nguyện sống giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh:
            1. Chỉ ăn chay, không ăn thịt các loài động vật. Tìm hiểu rõ ngũ giới là gì, thập thiện là gì để giữ gìn nghiêm chỉnh.
            2. Ít nói chuyện giao thiệp với ai, chỉ nên sống một mình. Sống một mình không làm việc gì, chỉ ngồi chơi vô sự như người nhàn hạ không có việc gì làm.
            3. Ăn ngủ phải đúng giờ, không ăn ngủ phi thời, không ăn uống linh tinh, chỉ ăn đúng 2 – 3 lần/ ngày, ăn được một ngày một lần càng tốt. Không sợ ăn chay thiếu chất, thiếu dinh dưỡng. Thà chết bỏ chứ không sợ hãi bất kỳ điều gì.
            4. Không để tâm dính mắc vào những tham muốn như ăn, ngủ, tình cảm, danh, lợi, và những điều ác khác.
            5. Giữ gìn tâm ý thanh tịnh, bất động trước mọi việc xảy ra dù là trên thân, tâm hoặc môi trường xung quanh, bỏ xuống hết. Giống như một người đang nhập thất luyện công vậy đó. Không màng chuyện thế sự, chuyện đời nữa.
            6. Khi trong đầu nhớ, lo lắng nghĩ đến chổ đau, liền nhắc :"không lo sợ gì hết, bệnh tật là do nhân quả, là vô thường, trước sau gì cũng hết, cái đau ở ...(VD: đầu, tay, chân, vai, mắt,...) phải cút đi, tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự "


            Khi giữ gìn "tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự" thì cơ thể sẽ tự biết chữa bệnh, tự kháng bệnh, hệ thống miễn dịch sẽ làm việc tối đa hết công suất. Khi thấy các cơn đau mạnh hơn, đó là cơ thể đang chiến đấu với bệnh tật. Ý chí giữ gìn tâm bất động càng cao thì bệnh càng mau hết, coi như không có chuyện gì xảy ra. Xem thường mọi cơn đau này đến cơn đau khác thì từ từ các bạn sẽ cảm nhận được biên độ đau nhức sẽ từ từ giảm dần và hết hẳn.

            Bài viết này là kinh nghiệm sống của tôi gần 10 năm qua. Mặc dù tôi vẫn còn trẻ, sống trong thời đại khoa học, có đầy đủ mọi phương tiện bác sĩ và thuốc men, nhưng tôi vẫn không sợ bệnh nào, không đi bác sĩ, không uống thuốc. Khi bị bệnh thì chỉ cần giữ gìn tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự. Khi đó bệnh gì cũng cuốn gói mà đi, vì chúng biết rằng tôi không sợ nó. Bệnh chỉ đến thăm những người sợ nó. Người càng sợ bệnh, sợ đau thì bệnh càng đến thăm thường xuyên hơn.

            Thân người là một bộ máy tinh vi hoàn chỉnh, nó có thể tự chữa bệnh, tự điều hòa, tự tạo năng lượng và tự làm tất cả những gì để sinh tồn.

            Việc điều trị này không thể nhanh, cần có thời gian và lòng tin. Chính “lòng tin” là một ý thức lực giúp cho việc điều trị có kết quả. Nếu thiếu lòng tin thì kết quả sẽ không có. Khi “tâm không lo lắng, buồn phiền hoặc sợ hãi” trước bất kỳ căn bệnh hoặc cơn đau hành hạ nào thì ý thức lực càng mạnh, ý thức lực càng mạnh thì khả năng đề kháng bệnh càng cao.

            Sanh, lão, bệnh, tử là quy luật của cuộc sống con người, không ai là không tránh khỏi. Nhưng đứng trước chúng mà con người biết giữ gìn tâm bất động, thanh thản an lạc và vô sự, biết chấp nhận tất cả, không sợ hãi, lo lắng hoặc buồn phiền gì thì người đó đã biết làm chủ nhân quả và đang chuyển hóa nhân quả từ xấu thành tốt. Biết làm chủ nhân quả thì dù có bệnh gì, bệnh đó cũng phải cuốn gói ra đi. Ngược lại, những người luôn lo lắng, sợ hãi hoặc buồn phiền trước những đau khổ của sanh lão bệnh tử thì nhân quả sẽ đến thăm thường xuyên. Dù cho có đi bác sĩ nổi tiếng nào hoặc uống thuốc gì cũng không chuyển hóa được nhân quả, chữa hết bệnh này thì bệnh khác xuất hiện, mãi mãi loay hoay luẩn quẩn trong vòng nhân quả triền miên, không biết thóat ra bằng cách nào.

            Có một lần tôi bị đau mắt đỏ, bệnh này là do thần kinh thị giác yếu, có vài lần bị những vật nặng rớt lên đầu. Tôi không đi bác sĩ hoặc dùng thuốc, quyết tâm dùng cách này chữa bệnh và có lòng tin vào nó. Sau hơn một tháng bệnh khỏi hẳn. Khi mẹ tôi thấy mắt tôi càng ngày càng sưng to, càng đỏ, càng khép chắt lại không mở ra được, nước mắt chảy ra, mắt mờ dần, có khi bị đau nhức như có hàng trăm cây kim đâm vào mắt... mẹ tôi ngày nào cũng thúc giục lo lắng bắt tôi dùng thuốc hoặc muốn dẫn tôi đi bác sĩ. Tôi dứt khoát không dùng gì cả, vẫn giữ tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự, coi như không có chuyện gì xảy ra. Tự trong tâm luôn nhắc: "bệnh là do nhân quả, mày là vô thường, trước sau gì mày cũng đi, dù mày có hù dọa tao như thế nào, tao cũng mặc kệ. Cái đau ở ...(VD: đầu, vai, chân, tay, tim, mắt,...) phải cút đi. Tâm phải bất động thanh thản an lạc và vô sự, không được lo lắng sợ hãi gì cả." Và cuối cùng mắt cũng từ từ mở ra, hết sưng, không chảy nước mắt nữa, hết đỏ và sáng lại. Nhân quả sẽ làm đủ mọi cách để cho bạn sợ, nhưng khi bạn vững tin, dũng cảm, bền chí thì nó sẽ sợ và từ từ bỏ đi. Ngoài bệnh đau mắt ra còn có bệnh thấp khớp cũng biến mất.

            Kết luận, ngắn gọn một câu: "Chỉ cần giữ gìn tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự, không lo lắng, sợ hãi, buồn phiền hoặc đau khổ trước mọi cơn đau hoặc diễn biến gì của bệnh thì bệnh sẽ tự cuốn gói ra đi". Hãy dũng cảm, đương đầu với mọi tra tấn của nhân quả nghiệp báo. Chúng ta không trốn được nhân quả đâu. Vượt qua cơn bệnh các bạn sẽ thấy bạn hoàn toàn thay đổi, ý chí rất dũng mãnh, không còn sợ hãi bất kỳ điều gì trên đời nữa.


            Mời các bạn đọc tiếp bài “Tại sao có bệnh ?”
            hoặc câu truyện về một người đàn bà 102 tuổi xem thường bệnh tật đã vượt qua được căn bệnh ung thư, bác sĩ cũng phải bó tay và cho đó là điều kỳ diệu của cuộc sống. Câu chuyện "Điều kỳ diệu của cuộc sống."
            cảm ơn đã post bài viết, ở đời không có gì là tự nhiên cả, chúng ta sống cùng nhân quả của bản thân.
            Tài Liệu, Video Lectra, Gerber Accumark, Gemini
            www.congnghemay.info

            Comment

            Working...
            X
            Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom