NHỚ HUẾ
(Biết sao nói năng
Nhớ ai bâng khuâng
Cửa the gió rình
Vườn cau nước dâng)
(thơ Huy cận)
Trời mưa đã ba ngày, mưa Huế dầm dề, lê thê. Hoài trở mình trên bộ phản lim lên nước bóng lưởng, nhìn ra cửa sổ, vườn cau đứng ủ ê trong gió lạnh buốt. Hoài tinh nghịch mở rộng cánh cửa gổ, rướn người thọc bàn tay vào ang đầy ăm ắp nước mưa trong vắt, cái thứ nước mưa hứng từ tàu cau có quyện mùi thơm tinh khiết của hoa cau và mùi nồng nồng của đất ẫm, Hoài xuýt xoa vì lạnh rồi cười khúc khích. Chị An mở mắt dậy càu nhàu, lăn mình tránh những tia nước lạnh rẫy ra từ tay Hoài:
- Con nhỏ ni mi ngịch chi mà nghịch vô duyên vô đứa vậy tề? Con gái sắp lấy chồng tới nơi còn dọc nước mưa.
Hoài chống hai bàn tay trắng xanh vào cằm, bĩu đôi môi hồng:
- Ai bảo chị rứa? Ðứa mô thúi mồm? Tui không có lấy chồng, người ta còn nhỏ tuổi mà lấy chồng chi?
Chị An ngồi hẵn lên, búi lại mái tóc dày đen nặng trĩu, nhún vai:
- Ai mà thèm chộ mi làm chi, mạ nói túi nay có người tới hỏi mi đó. Không lo xuống phụ mạ nấu bếp đãi người ta mà còn ngồi mơ mộng. Túi ni mạ đãi to lắm, có chạo tôm nè, nộm sứa nè, chè sen , chè bắp với cái món mi ưa nhất là bánh lá, bánh nậm.
Hoài xoay người ôm riết chị An vào lòng, rồi dí một ngón tay vào cái cổ cao trắng ngần của chị:
- Nè, có nói ra là ai đến nhà mình túi ni không? Tui chọt cho chết bây giờ nì?
Chị An cười khúc khích vùng vẫy la lớn lên:
- Con kia, mi không biết ốt dột hả? Con gái giỡn chi mà giởn dai dữ rứa? Bỏ tau ra!
Tiếng mạ ngân nga vang lên từ nhà sau:
- Con An, con Hoài không xuông phụ mạ mà làm chi lục đục trên nớ ?
Chị An thoát được khỏi tay Hoài, cười lanh lãnh chạy vụt ra khỏi phòng.
Hoài ngồi vòng tay ôm gối, úp hai gò má đỏ bừng nóng hôi hổi vào tay áo lụa, thừ người suy nghĩ: là ai vậy ta? Con bác Nguyện thì mình không ưa, con trai chi mà gặp con gái mặt mày đỏ lựng, không nói được tiếng mô chỉ lúng búng trong mồm. Còn con chú Phán thì còn nhỏ tuổi hơn mình nhiều. Chẵng lẻ lại là . anh? Chưa chi Hoài đã thấy tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực, hai ngón tay búp măng xoắn muốn rách vỏ áo gối lụa. Hôm qua anh có ghé nhà chơi với ba me, mình chỉ kịp chạy núp sau cửa, không ngờ mới có mấy năm mà anh khác ghê, rắn rỏi, cao lớn, da mật ong, khác hẵn hồi còn tắm sông, bắt chuồn chuồn cắn rún năm xưa. Hoài chợt bắt gặp mình đang mĩm cười, soi trong gương, hồnc căng hai má." Người chi mà bí mật quá, gặp người ta chĩ cười tủm tĩm khen lớn khen xinh, mà chẳng nói chi hết. Ðã vậy túi nay, người ta không thèm nhìn mặt, cho bỏ ghét".
Có tiếng dàn guitar bập bùng vẵng sang từ hàng chè tàu xanh mướt ngăn cách hai nhà, Hoài lim dim mắt nhìn trộm sang, dáng anh nghiêng nghiêng bên cây đàn, mái tóc bồng bềnh che một bên mặt và từng tiếng thánh thót của bài nhạc classique "romance" hoà lẫn trong tiếng mưa buồn man mác. Một cơn gió mạnh xộc vào phòng mang theo những hạt mưa li ti lạnh buốt và hương Mai Chiếu Thủy nồng nàn, Hoài đóng vội cánh cửa sổ khi thoáng thấy đôi mắt đen của anh ngước lên nhìn đắm đuối. ?người chi mà kỳ".
Hoài bước nhanh ra khỏi phòng, chạy ào xuống bếp bóc một miếng chả tôm nóng hôi hổi cho vào miệng. Mạ khẽ gõ chiếc đũa cả lên tay Hoài, mắng yêu:
- Con gái chi mà hư thân quá, chưa đi đã chạy, chưa nói đã cười, ăn không coi nồi, ngồi không coi hướng. Mai mốt đây rồi về nhà chồng người ta cười mạ thúi mũi.
Hoài nũng nịu ôm cổ mạ:
- Thôi mà mạ, cho con xin đi, cứ chửi con hoài, con không đi lấy chồng mô, con ở vậy nuôi mạ suốt đời.
Mạ nhăn mặt, đẫy Hoài ra, vuốt lại tóc:
- Thôi đi cô, tui còn lạ chi mấy cô nữa, nơi liến láo rứa rùi ba bảy hai mươi mốt ngày là bỏ mạ theo chồng hết. Túi nay nhà người ta tới làm quen với mình đó, rồi hỏi xin cái lể dạm ngõ, cô liệu có ưng không để cho tui còn tính.
Chị An cười dài giọng:
- Tau thấy được đó Hoài, bên đó với bên ni là nhà hàng xóm, bước qua bước lại mấy bước thôi. Có chuyện chi nó ăn hiếp mi thì mi chạy về mét mạ.
Hoài chun mũi, hít một hơi dài mùi bắp sữa ngọt ngào. Tay chị An xát đều con dao hai lưởi xắt ngọt theo thân bắp óng anh màu vàng mở gà. An nhón tay mở nắp vung nồi nước luộc cùi bắp, lao chao:
- Ui, bắp cồn Hến hả mạ? Túi nay mạ đãi to rứa?
- Ờ, sáng sớm ni mạ mua được mớ bắp cồn, may mình nhanh tay không thì cũng hết.
Hoài cúi đầu bên mâm bánh lá nghi ngút khói, nhỏ giọng lí nhí:
- Có phải không mạ Có phải nhà Mệ Nghĩa hàng xóm hỏi con không?
- Ừa, người ta con nhà hoàng tộc, quý phái, nền nếp, mà anh Huy thì con đã biết rồi, người ta ăn học dàng hoàng ở Sài gòn về, nay mai lại đi nước ngoài tu nghiệp. Con lấy nó là có phước ba đời con ạ.
Hoài quay ngoắt đi, che miệng cười:
- Mà sao mạ không hỏi ý con, lỡ con không ưng thì răng?
Mạ gí một ngón tay dính bột bánh vào cái trán dô bướng bĩnh của Hoài, đay nghiến:
- Mồ tổ cha cô, tui lại còn phải hỏi ý kiến cô nữa sao, ba me đặt đâu thì con ngồi đó, áo mặc sau qua khỏi đầu, ngày xưa tao lấy cha tụi bay có biết mặt mô mà cũng con cái đầy đàn, sống với nhau đến bây chừ không có một lời tiếng chi!
Hoài bụm miệng cười:
- Vì cha con đẹp trai nhất làng mà mạ.
Mạ bật lên cười, đôi má đỏ hồng, mắt đen lóng lánh như chuổi ngọc trai đeo trên cổ:
- Cha tổ cô, chỉ có cái miệng nói xàm là không ai bằng. Không đi hái cho tui mấy cánh sen ướp trà mà còn đứng đó cười à? Nhân tiện hái cho tui nắm rau thơm về thái ghém ăn với cơm Hến hỉ!
Hoài mang guốc gỗ vông lẹp kẹp, quàng vội chiếc nón lá mỏng bứơc ra sau vườn, mưa chỉ còn lắc rắc trên tàng nhản ngự trĩu trái vàng ươm. Cây khế bên hồ rung rinh, những cánh hoa tím thẫm hình sao rụng li ti trên mặt nước. Hoa Sen đã kịp nở rộ giữa hồ sau mùa trăng, những cánh hoa màu hồng nhạt vường bụi phấn vàng lấm tấm run rẩy trong gió như những bàn tay thon thả của con gái vươn lên trên lá sen màu xanh ngọc lóng lánh giọt mưa. Hoài đang nghiêng người với lấy một cành sen gần nhất thì chợt một giọng trầm ấm cất lên ngay sau lưng:
- Ðể anh hái cho. Coi chùng té.
Hoài dấu ngay khuôn mặt nóng bừng và run rẫy sau vành nón lá, lí nhí:
- Làm người ta hết hồn à.
Anh bật cười nhỏ, tinh nghịch:
- Răng mà hết hồn? Anh làm chi mà em mất hồn dữ rứa?
Hoài vùng vằn giận dỗi, xoay mặt lại, quên hết mắc cỡ:
- Anh mà còn chọc như rứa là em không thèm nói chuyện với anh nữa mô.
- Thôi anh xin lỗi mà, anh đi xa về, răng không thèm nói chuyện với anh? Răng mà lại trốn anh?
Hoài chợt thấy mắt mình rưng rưng:
- Người ta đi học ở xa, thiếu gì cái đẹp cái hay, tui nỏ có biết gì, nỏ có dám nói chuyện.
Anh lại cười khẻ, ánh mắt ấm nồng như lửa:
- Anh nỏ có thấy cái chi đẹp, cái chi hay như ở Huế mình hết. Em có nhớ câu ni không? "học trò xứ Nghệ ra thi, thấy cô gái Huế chân đi không đành". Chiều nay anh dẫn ba me qua nhà, em có chịu không?
Hoài cúi đầu thật thấp:
- Em không biết chi, để ba me tính. Chuyện của người lớn, có phải chuyện của em.
- Răng không phải chuyện của em? Anh chỉ muốn biết tình cảm của em thôi. Em nghỉ sao ? Răng anh viết thư hỏi mà em không trả lời?
Hoài cười mĩm, giơ tay ngắt một cọng ngò xanh ngắt đưa lên mũi:
- Dân đi học Sài gòn mà không biết chi hết á? Con gái Sài gòn nói ra răng: "đưa tay ngắt lấy cọng ngò."
Chưa nói hết câu, Hoài xoay vội người bỏ chạy vào trong nhà, má itóc thề đen mướt tung lên che đôi con mắt sắc lúng liếng tình tứ. Tiếng anh rạng rỡ đuổi theo:
- Nè, sao không đem sen vào cho me? Túi ni đọc cho anh câu còn lại nghe!
Hoài dừng lại bên cửa bếp ngăn hơi thở rộn ràng, thì thầm:
- Người đâu nói không biết dị, mạ của người ta, chứ mạ mô của mình !!!
**** **** ****
Ðêm.
Trăng lạnh và mờ đục trên nền trời đen thăm thẳm.
Không gian sau mưa mát như thạch mới cắt, thấm đẫm mùi hương nồng nàn của hoa Lài, hương ngan ngát của hoa Ngâu, thanh tao của hoa cau và hương ngọt ngào của nhản lồng chín tới.
Hoài ngồi trên hàng ba, mái tóc thề che nghiêng khuôn mặt trái xoan trắng mờ mờ trong sương đêm, đôi khi chìm lẫn với bông bướm bạc đong đưa bên thềm. Anh ngồi đối diện, ngón tay thon dài gõ rời rạc trên đàn guitar. Hoài chợt mĩm cười vu vơ, nhớ đến buổi ban chiều khi anh và ba me mới đến trước cổng rào, mạ đã hối hã giục chị An ra mở cửa, tóc anh vương li ti những bông mận trắng tinh khiết. Lúc Hoài khép nép ra chào, cô kịp thấy mắt anh đắm đuối nhìn cô chiêm ngưỡng. Chị An đã dấm dúi xoa nhẹ một lớp phấn nụ Mệ Sen lên làn da trắng mịn của Hoài, hai gò má tròn đầy phơn phớt phấn nụ màu hồng sen, và môi chúm chím ững lên một màu hồng nhạt trinh bạch. Chị An tát khẻ vào má Hoài xuýt xoa khen em tui tươi như quả táo. Còn trong mắt anh, Hoài thấy ánh sáng thảng thốt của hoàng tử khi gặp cô Tấm đi hội thử hài.
Anh chợt ngẩng đầu lên, nheo mắt:
- Răng từ đầu buổi tới chừ em không nói chi hết?
- Có chi mô mà em nói. Em nghe anh đàn.
- Bây chừ mỗi ngày anh đều sang đây chơi, em đồng ý không?
Hoài dẫu môi:
- Anh sang hoài, chị An chọc em. Dị lắm.
- Hay. em sang nhà anh.
- Vô duyên chưa kìa, người ta trộ chết, ai mà con gái lại sang nhà con trai chơi.
- Sao hồi nhỏ ngày nào em cũng sang chơi được? Em sang đi rồi anh hái mít non chấm muối ăn, anh dạy em bơi sang Gia hội, chiều thì mình đi thả diều.
- Xí.Anh chộ người ta hoài? bây giờ người ta lớn rồi, ai còn ăn mít non chấm muối. Người ta cũng không cần ai dạy bơi.
Anh bật cười:
- Vậy mà anh tưởng em còn nhỏ hoài như hồi anh bắt chuồn chuồn kim cắn rún cho em biết bơi, đau quá trời mà em gan cóc tía nằm cắn môi không dám khóc.
Hoài cúi đầu cảm động:
- Răng mà anh nhớ dai rứa. Anh còn nhớ gì nữa không?
- Nhớ nhiều chớ. Anh nhớ lúc anh đạp xe chở em lên Trùi chơi, rồi hai đứa mình ăn bánh bèo cắn ớt trâu cay xé lưỡi, rồi trời mưa mình tắm mưa, té xe xuống ruộng bắp, em nhớ không? Anh và em tức quá bẻ bắp nướng ăn tới túi mới về. Hai đứa bị một trận đòn tét đít.
Hoài bật cười khúc khích. Anh chợt nắm nhẹ tay Hoài.
- Anh còn nhớ nhiều, nhiều lắm, ba năm đi học.
Hoài cắt ngang, tức tưởi:
- Ba năm đi học là ba lá thư, anh nhớ cái chi mà mỗi năm chỉ gửi cho em có một lá thư?
- Em quên rồi. Người xưa nói "ứng thị tiên lang hoài biệt hận, ức nhân toàn tại bất ngôn tri".
Hoài ngâm khe khẻ:
- "Hẵn chàng ôm hận vì xa cách. Nổi nhớ cần chi thốt thành lời". Vậy anh gửi cho em tờ giấy trắng không đi, đừng có chữ mô. Mà phải là mỗi ngày một tờ, 1080 tờ tất cả.
Anh chợt nghiêm giọng:
- Em thì tính bằng ngày, bằng tháng, còn anh thì anh thở cũng là hơi thở của Huế, tâm trí luôn nghĩ về Huế, có nhiều lúc anh cứ nghĩ mình còn ở Kim long, bước sang hàng chè tàu là gặp được em.
Hoài vẫn ấm ức:
- Nhưng anh nhớ Huế chứ nhớ chi em?
Hoài thấy tay mình bị xiết chặt trong tay anh nóng hổi:
- Sao em cứ ương với anh như ngày nào vậy Hoài? Em có biết em là chi của anh không? Em là tất cả Huế của anh.
Hoài cắn chặt môi rung rung, một giọt nước mắt lớn đọng hoài trên mi không rơi xuống. Tim Hoài đập rộn ràng người cô lâng lâng như đang bay lơ lững giữa bầu trời đêm cao trong thăm thẵm lấp lánh màu trắng sửa của dãi Ngân hà. Gío đêm phơ phất mang theo một làn hương thanh sạch mát rười rượi. Ðêm của Huế.
(Biết sao nói năng
Nhớ ai bâng khuâng
Cửa the gió rình
Vườn cau nước dâng)
(thơ Huy cận)
Trời mưa đã ba ngày, mưa Huế dầm dề, lê thê. Hoài trở mình trên bộ phản lim lên nước bóng lưởng, nhìn ra cửa sổ, vườn cau đứng ủ ê trong gió lạnh buốt. Hoài tinh nghịch mở rộng cánh cửa gổ, rướn người thọc bàn tay vào ang đầy ăm ắp nước mưa trong vắt, cái thứ nước mưa hứng từ tàu cau có quyện mùi thơm tinh khiết của hoa cau và mùi nồng nồng của đất ẫm, Hoài xuýt xoa vì lạnh rồi cười khúc khích. Chị An mở mắt dậy càu nhàu, lăn mình tránh những tia nước lạnh rẫy ra từ tay Hoài:
- Con nhỏ ni mi ngịch chi mà nghịch vô duyên vô đứa vậy tề? Con gái sắp lấy chồng tới nơi còn dọc nước mưa.
Hoài chống hai bàn tay trắng xanh vào cằm, bĩu đôi môi hồng:
- Ai bảo chị rứa? Ðứa mô thúi mồm? Tui không có lấy chồng, người ta còn nhỏ tuổi mà lấy chồng chi?
Chị An ngồi hẵn lên, búi lại mái tóc dày đen nặng trĩu, nhún vai:
- Ai mà thèm chộ mi làm chi, mạ nói túi nay có người tới hỏi mi đó. Không lo xuống phụ mạ nấu bếp đãi người ta mà còn ngồi mơ mộng. Túi ni mạ đãi to lắm, có chạo tôm nè, nộm sứa nè, chè sen , chè bắp với cái món mi ưa nhất là bánh lá, bánh nậm.
Hoài xoay người ôm riết chị An vào lòng, rồi dí một ngón tay vào cái cổ cao trắng ngần của chị:
- Nè, có nói ra là ai đến nhà mình túi ni không? Tui chọt cho chết bây giờ nì?
Chị An cười khúc khích vùng vẫy la lớn lên:
- Con kia, mi không biết ốt dột hả? Con gái giỡn chi mà giởn dai dữ rứa? Bỏ tau ra!
Tiếng mạ ngân nga vang lên từ nhà sau:
- Con An, con Hoài không xuông phụ mạ mà làm chi lục đục trên nớ ?
Chị An thoát được khỏi tay Hoài, cười lanh lãnh chạy vụt ra khỏi phòng.
Hoài ngồi vòng tay ôm gối, úp hai gò má đỏ bừng nóng hôi hổi vào tay áo lụa, thừ người suy nghĩ: là ai vậy ta? Con bác Nguyện thì mình không ưa, con trai chi mà gặp con gái mặt mày đỏ lựng, không nói được tiếng mô chỉ lúng búng trong mồm. Còn con chú Phán thì còn nhỏ tuổi hơn mình nhiều. Chẵng lẻ lại là . anh? Chưa chi Hoài đã thấy tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực, hai ngón tay búp măng xoắn muốn rách vỏ áo gối lụa. Hôm qua anh có ghé nhà chơi với ba me, mình chỉ kịp chạy núp sau cửa, không ngờ mới có mấy năm mà anh khác ghê, rắn rỏi, cao lớn, da mật ong, khác hẵn hồi còn tắm sông, bắt chuồn chuồn cắn rún năm xưa. Hoài chợt bắt gặp mình đang mĩm cười, soi trong gương, hồnc căng hai má." Người chi mà bí mật quá, gặp người ta chĩ cười tủm tĩm khen lớn khen xinh, mà chẳng nói chi hết. Ðã vậy túi nay, người ta không thèm nhìn mặt, cho bỏ ghét".
Có tiếng dàn guitar bập bùng vẵng sang từ hàng chè tàu xanh mướt ngăn cách hai nhà, Hoài lim dim mắt nhìn trộm sang, dáng anh nghiêng nghiêng bên cây đàn, mái tóc bồng bềnh che một bên mặt và từng tiếng thánh thót của bài nhạc classique "romance" hoà lẫn trong tiếng mưa buồn man mác. Một cơn gió mạnh xộc vào phòng mang theo những hạt mưa li ti lạnh buốt và hương Mai Chiếu Thủy nồng nàn, Hoài đóng vội cánh cửa sổ khi thoáng thấy đôi mắt đen của anh ngước lên nhìn đắm đuối. ?người chi mà kỳ".
Hoài bước nhanh ra khỏi phòng, chạy ào xuống bếp bóc một miếng chả tôm nóng hôi hổi cho vào miệng. Mạ khẽ gõ chiếc đũa cả lên tay Hoài, mắng yêu:
- Con gái chi mà hư thân quá, chưa đi đã chạy, chưa nói đã cười, ăn không coi nồi, ngồi không coi hướng. Mai mốt đây rồi về nhà chồng người ta cười mạ thúi mũi.
Hoài nũng nịu ôm cổ mạ:
- Thôi mà mạ, cho con xin đi, cứ chửi con hoài, con không đi lấy chồng mô, con ở vậy nuôi mạ suốt đời.
Mạ nhăn mặt, đẫy Hoài ra, vuốt lại tóc:
- Thôi đi cô, tui còn lạ chi mấy cô nữa, nơi liến láo rứa rùi ba bảy hai mươi mốt ngày là bỏ mạ theo chồng hết. Túi nay nhà người ta tới làm quen với mình đó, rồi hỏi xin cái lể dạm ngõ, cô liệu có ưng không để cho tui còn tính.
Chị An cười dài giọng:
- Tau thấy được đó Hoài, bên đó với bên ni là nhà hàng xóm, bước qua bước lại mấy bước thôi. Có chuyện chi nó ăn hiếp mi thì mi chạy về mét mạ.
Hoài chun mũi, hít một hơi dài mùi bắp sữa ngọt ngào. Tay chị An xát đều con dao hai lưởi xắt ngọt theo thân bắp óng anh màu vàng mở gà. An nhón tay mở nắp vung nồi nước luộc cùi bắp, lao chao:
- Ui, bắp cồn Hến hả mạ? Túi nay mạ đãi to rứa?
- Ờ, sáng sớm ni mạ mua được mớ bắp cồn, may mình nhanh tay không thì cũng hết.
Hoài cúi đầu bên mâm bánh lá nghi ngút khói, nhỏ giọng lí nhí:
- Có phải không mạ Có phải nhà Mệ Nghĩa hàng xóm hỏi con không?
- Ừa, người ta con nhà hoàng tộc, quý phái, nền nếp, mà anh Huy thì con đã biết rồi, người ta ăn học dàng hoàng ở Sài gòn về, nay mai lại đi nước ngoài tu nghiệp. Con lấy nó là có phước ba đời con ạ.
Hoài quay ngoắt đi, che miệng cười:
- Mà sao mạ không hỏi ý con, lỡ con không ưng thì răng?
Mạ gí một ngón tay dính bột bánh vào cái trán dô bướng bĩnh của Hoài, đay nghiến:
- Mồ tổ cha cô, tui lại còn phải hỏi ý kiến cô nữa sao, ba me đặt đâu thì con ngồi đó, áo mặc sau qua khỏi đầu, ngày xưa tao lấy cha tụi bay có biết mặt mô mà cũng con cái đầy đàn, sống với nhau đến bây chừ không có một lời tiếng chi!
Hoài bụm miệng cười:
- Vì cha con đẹp trai nhất làng mà mạ.
Mạ bật lên cười, đôi má đỏ hồng, mắt đen lóng lánh như chuổi ngọc trai đeo trên cổ:
- Cha tổ cô, chỉ có cái miệng nói xàm là không ai bằng. Không đi hái cho tui mấy cánh sen ướp trà mà còn đứng đó cười à? Nhân tiện hái cho tui nắm rau thơm về thái ghém ăn với cơm Hến hỉ!
Hoài mang guốc gỗ vông lẹp kẹp, quàng vội chiếc nón lá mỏng bứơc ra sau vườn, mưa chỉ còn lắc rắc trên tàng nhản ngự trĩu trái vàng ươm. Cây khế bên hồ rung rinh, những cánh hoa tím thẫm hình sao rụng li ti trên mặt nước. Hoa Sen đã kịp nở rộ giữa hồ sau mùa trăng, những cánh hoa màu hồng nhạt vường bụi phấn vàng lấm tấm run rẩy trong gió như những bàn tay thon thả của con gái vươn lên trên lá sen màu xanh ngọc lóng lánh giọt mưa. Hoài đang nghiêng người với lấy một cành sen gần nhất thì chợt một giọng trầm ấm cất lên ngay sau lưng:
- Ðể anh hái cho. Coi chùng té.
Hoài dấu ngay khuôn mặt nóng bừng và run rẫy sau vành nón lá, lí nhí:
- Làm người ta hết hồn à.
Anh bật cười nhỏ, tinh nghịch:
- Răng mà hết hồn? Anh làm chi mà em mất hồn dữ rứa?
Hoài vùng vằn giận dỗi, xoay mặt lại, quên hết mắc cỡ:
- Anh mà còn chọc như rứa là em không thèm nói chuyện với anh nữa mô.
- Thôi anh xin lỗi mà, anh đi xa về, răng không thèm nói chuyện với anh? Răng mà lại trốn anh?
Hoài chợt thấy mắt mình rưng rưng:
- Người ta đi học ở xa, thiếu gì cái đẹp cái hay, tui nỏ có biết gì, nỏ có dám nói chuyện.
Anh lại cười khẻ, ánh mắt ấm nồng như lửa:
- Anh nỏ có thấy cái chi đẹp, cái chi hay như ở Huế mình hết. Em có nhớ câu ni không? "học trò xứ Nghệ ra thi, thấy cô gái Huế chân đi không đành". Chiều nay anh dẫn ba me qua nhà, em có chịu không?
Hoài cúi đầu thật thấp:
- Em không biết chi, để ba me tính. Chuyện của người lớn, có phải chuyện của em.
- Răng không phải chuyện của em? Anh chỉ muốn biết tình cảm của em thôi. Em nghỉ sao ? Răng anh viết thư hỏi mà em không trả lời?
Hoài cười mĩm, giơ tay ngắt một cọng ngò xanh ngắt đưa lên mũi:
- Dân đi học Sài gòn mà không biết chi hết á? Con gái Sài gòn nói ra răng: "đưa tay ngắt lấy cọng ngò."
Chưa nói hết câu, Hoài xoay vội người bỏ chạy vào trong nhà, má itóc thề đen mướt tung lên che đôi con mắt sắc lúng liếng tình tứ. Tiếng anh rạng rỡ đuổi theo:
- Nè, sao không đem sen vào cho me? Túi ni đọc cho anh câu còn lại nghe!
Hoài dừng lại bên cửa bếp ngăn hơi thở rộn ràng, thì thầm:
- Người đâu nói không biết dị, mạ của người ta, chứ mạ mô của mình !!!
**** **** ****
Ðêm.
Trăng lạnh và mờ đục trên nền trời đen thăm thẳm.
Không gian sau mưa mát như thạch mới cắt, thấm đẫm mùi hương nồng nàn của hoa Lài, hương ngan ngát của hoa Ngâu, thanh tao của hoa cau và hương ngọt ngào của nhản lồng chín tới.
Hoài ngồi trên hàng ba, mái tóc thề che nghiêng khuôn mặt trái xoan trắng mờ mờ trong sương đêm, đôi khi chìm lẫn với bông bướm bạc đong đưa bên thềm. Anh ngồi đối diện, ngón tay thon dài gõ rời rạc trên đàn guitar. Hoài chợt mĩm cười vu vơ, nhớ đến buổi ban chiều khi anh và ba me mới đến trước cổng rào, mạ đã hối hã giục chị An ra mở cửa, tóc anh vương li ti những bông mận trắng tinh khiết. Lúc Hoài khép nép ra chào, cô kịp thấy mắt anh đắm đuối nhìn cô chiêm ngưỡng. Chị An đã dấm dúi xoa nhẹ một lớp phấn nụ Mệ Sen lên làn da trắng mịn của Hoài, hai gò má tròn đầy phơn phớt phấn nụ màu hồng sen, và môi chúm chím ững lên một màu hồng nhạt trinh bạch. Chị An tát khẻ vào má Hoài xuýt xoa khen em tui tươi như quả táo. Còn trong mắt anh, Hoài thấy ánh sáng thảng thốt của hoàng tử khi gặp cô Tấm đi hội thử hài.
Anh chợt ngẩng đầu lên, nheo mắt:
- Răng từ đầu buổi tới chừ em không nói chi hết?
- Có chi mô mà em nói. Em nghe anh đàn.
- Bây chừ mỗi ngày anh đều sang đây chơi, em đồng ý không?
Hoài dẫu môi:
- Anh sang hoài, chị An chọc em. Dị lắm.
- Hay. em sang nhà anh.
- Vô duyên chưa kìa, người ta trộ chết, ai mà con gái lại sang nhà con trai chơi.
- Sao hồi nhỏ ngày nào em cũng sang chơi được? Em sang đi rồi anh hái mít non chấm muối ăn, anh dạy em bơi sang Gia hội, chiều thì mình đi thả diều.
- Xí.Anh chộ người ta hoài? bây giờ người ta lớn rồi, ai còn ăn mít non chấm muối. Người ta cũng không cần ai dạy bơi.
Anh bật cười:
- Vậy mà anh tưởng em còn nhỏ hoài như hồi anh bắt chuồn chuồn kim cắn rún cho em biết bơi, đau quá trời mà em gan cóc tía nằm cắn môi không dám khóc.
Hoài cúi đầu cảm động:
- Răng mà anh nhớ dai rứa. Anh còn nhớ gì nữa không?
- Nhớ nhiều chớ. Anh nhớ lúc anh đạp xe chở em lên Trùi chơi, rồi hai đứa mình ăn bánh bèo cắn ớt trâu cay xé lưỡi, rồi trời mưa mình tắm mưa, té xe xuống ruộng bắp, em nhớ không? Anh và em tức quá bẻ bắp nướng ăn tới túi mới về. Hai đứa bị một trận đòn tét đít.
Hoài bật cười khúc khích. Anh chợt nắm nhẹ tay Hoài.
- Anh còn nhớ nhiều, nhiều lắm, ba năm đi học.
Hoài cắt ngang, tức tưởi:
- Ba năm đi học là ba lá thư, anh nhớ cái chi mà mỗi năm chỉ gửi cho em có một lá thư?
- Em quên rồi. Người xưa nói "ứng thị tiên lang hoài biệt hận, ức nhân toàn tại bất ngôn tri".
Hoài ngâm khe khẻ:
- "Hẵn chàng ôm hận vì xa cách. Nổi nhớ cần chi thốt thành lời". Vậy anh gửi cho em tờ giấy trắng không đi, đừng có chữ mô. Mà phải là mỗi ngày một tờ, 1080 tờ tất cả.
Anh chợt nghiêm giọng:
- Em thì tính bằng ngày, bằng tháng, còn anh thì anh thở cũng là hơi thở của Huế, tâm trí luôn nghĩ về Huế, có nhiều lúc anh cứ nghĩ mình còn ở Kim long, bước sang hàng chè tàu là gặp được em.
Hoài vẫn ấm ức:
- Nhưng anh nhớ Huế chứ nhớ chi em?
Hoài thấy tay mình bị xiết chặt trong tay anh nóng hổi:
- Sao em cứ ương với anh như ngày nào vậy Hoài? Em có biết em là chi của anh không? Em là tất cả Huế của anh.
Hoài cắn chặt môi rung rung, một giọt nước mắt lớn đọng hoài trên mi không rơi xuống. Tim Hoài đập rộn ràng người cô lâng lâng như đang bay lơ lững giữa bầu trời đêm cao trong thăm thẵm lấp lánh màu trắng sửa của dãi Ngân hà. Gío đêm phơ phất mang theo một làn hương thanh sạch mát rười rượi. Ðêm của Huế.
Comment