Đây chính là câu chuyện của tôi.
Tôi là sói.
Là kết quả của cuộc yêu dữ dội suốt mùa đông, mùa "yêu" giữa cha tôi, chú chó rừng màu xám tro hung hãn và mẹ tôi, con chó nhà lông vàng nâu óng ánh tuyệt đẹp, thuộc chũng loại chó Phú quốc hiếm hoi tồn tại được trên vùng núi đồi núi Trung du.
Đêm tôi ra đời, nói theo ngôn ngữ của loài người, là một đêm bi kịch. Cha tôi dính ngay phát súng săn đầu tiên khi hồng hộc nhảy qua hàng rào tầm vông xông vào chuồng chó. Tôi vừa mới mở mắt chào đời trong tiếng rú rít âu yếm của mẹ.
Đó cũng là Ký ức cuối cùng của tôi về về cha tôi; bộ lông màu xám thẫm lốm đốm máu đỏ thẫm mềm mại nằm mẹp ngay dưới chân 2 mẹ con tôi. .
Và hình ảnh đó nằm lại vĩnh viển trong đáy đồng tử xám xanh lạnh lẻo của tôi.
Ngay ngày hôm sau, ông chủ nhà hậm hực vứt nguyên ổ chó ra bìa rừng. Người dân miền núi vốn có thâm thù với loài sói rừng từ bao đời này. Bầy cho sói đói khát hung hãn kiếm mồi khi vùng sinh thái thức ăn của rừng nhiệt đới bị con người tàn phá khốc liệt, chó sói tràn vào làng săn trâu bò và tấn công cả loài người Cuộc chiến sinh tồn gây ra hậu quả nặng nề cho cả lài sói và loài người.
Tôi là nạn nhân nhỏ tuổi nhất của cuộc chiến đó.
Chỉ vừa một ngày tuổi, tôi mất cha. Được 1 tháng tuổi tôi mồ côi cả mẹ. Trong những đêm mưa rừng nhiệt đới tầm, tã, mẹ tôi chui rào chạy cuống cuồng ra bìa rừng lén lút cho tôi bú sữa,.mẹ tôi đâu ngờ đám thợ săn đã rình mò theo dấu mẹ tôi để lần theo đàn sói hoang.
Một đêm mưa như thế, mẹ tôi đã dính đạn chì của đám thợ săn trước khi lần mò lết được về cái tổ rơm êm ấm của tôi sâu trong tàng cây nắc nẻ bên hồ nước. Và kịp xóa mọi vết máu ri rĩ suốt đường mòn, đúng theo bản năng khôn ngoan của loài chó săn miền biển.
Tội nghiệp tôi, vẫn rúc vào bầu sữa nóng của mẹ tôi ngấu nghiến cả đêm, ngơ ngác bỏ qua mùi máu tanh lẫn trong mùi sữa, oi nồng cho tới sáng bạch, khi đầu mẹ ngã vật ra, và sửa mẹ cạn kiệt toàn thân mẹ lạnh giá. Tôi mới biết tôi đã trơ trọi một mình trên đời.
Đàn sói hoang di chuyển qua bờ hồ đã mang con chó sói con lông xám đói lã nằm rũ trên xác 1 con chó nhà đi theo bầy.
Ngày qua ngày, Tôi thành con sói độc màu xám duy nhất trong đàn sói lửa hoang. Kiêu hãnh với cái đầu vuông to cao hùng dũng, một đường rảnh trắng như tia sét rạch ngang gồ trán uy nghi, toàn bộ cơ bắp căng cứng mạnh mẽ uyển chuyển lách qua đêm tối và chính giữa đôi mắt hình hạnh nhân xeo xéo hung hiễm, đôi đồng tử xám xanh lạnh lẻo mở to khao khát nuốt gọn cả bầu trời!
Có điều gì đó thăm thẵm trong tôi, thôi thúc tôi chạy về phía làng. Nơi ngôi nhà chủ cũ của mẹ tôi xưa. Đêm đêm tồi ngồi hong hóng ngoài bìa rừng, mắt sáng quắc xuyên thủng bóng đêm và căng toàn bộ các giác quan hút về phía hơi người. Cái mùi hơi đặc trưng của con người, mùi của hoảng sợ, đầy nhợt nhạt ,khiếp nhược!
Có một lần, tôi đã rõn rẽn tiến đến sát hàng rào tầm vông . Chái chuồng chó nhộn nhạo nồng nực mùi hoảng sợ quen thuộc. Loài chó nhà yếu ớt co rúm người khi gió mang theo mùi chó hoang tanh nồng mạnh mẽ.
Nhẹ nhàng mềm mại, không tốn chút sức lực , tôi phóng qua hàng rào cao đầy gai góc, bức tường chỉ cách tôi vài tấc. Và sau ô cửa sổ sáng đèn, đôi mắt tôi bắt gặp sinh vật người đầu tiên, có vẻ đẹp lạ kỳ.
Cô gái ấy ngồi đó tỏa ra ánh sáng!
-----------------------------------------------------------------------------
Trong ngôi làng nhỏ bé miền Trung du này, ai cũng biết mẹ cô làm nghề gì.
Ngôi nhà nhỏ xiêu vẹo của 2 mẹ con cô nằm bên bìa rừng là nơi cánh thợ săn tiêu khiển sau mỗi trận săn sói trở về.
Cánh đàn bà thì thầm với nhau về sức hấp dẫn man dại của mẹ, về đôi mắt hình hạnh nhân nâu đỏ sáng rực như loài sói, về dáng đi uyển chuyển, phần hông đong đưa gợi tình và tiếng cười lanh lảnh trên khuôn mặt tinh ranh, làn da xanh trắng của người chuyên sống về đêm.
Đàn bà vừa ghét , vừa sợ mẹ. Đó là lý do duy nhất bảo vệ 2 mẹ con qua cơn hung hiểm ghen tuông của những người vợ của cành thợ săn!
Thật ra, cô mới chính là thiên thần hộ mệnh cho mẹ.
Cô sinh ra vào một đêm rằm , trăng tròn sáng vằng vặc, một mình mẹ làm cuộc vượt cạn với dao kéo cùn luộc trong nồi nước sôi trên bếp lửa củi gộc sùng sục. Cả làng đã theo đám thợ săn lên rừng lần theo 1 đàn sói lửa lớn.
Vài người đàn bà núp sau bụi tầm ma rậm rạp quanh nhà cô tò mò chờ xem đứa con đẻ đêm trăng là người hay mang màu sói lửa, (nhiều người quả quyết mẹ cô có dòng máu sói chảy trong người).
Mẹ cô ngất lịm đi trên chiếc chiếu cũ bên bếp lửa, núm nhau vẫn còn lỏng lẻo níu lấy 2 mẹ con. Một bàn tay của cô giang ra chới với về phía hai người đàn bà vừa ló mặt vào cửa nhà. Ánh sáng tinh khiết từ làn da trong veo như men sứ của cô làm mềm lòng hai người đàn bà cô độc.
Họ lập cập cắt cuốn rún cho cô và hân hoan ủ ấm cô vào lồng ngực lép kẹp. Từ lúc đó nụ cười không ngớt sáng bừng trên mặt 2 người đàn bà.
Và Không một ai không mềm lòng khi nhìn thấy cô.
Cô mảnh mai trong veo, tinh khiết như hoa mận núi, làn môi đỏ có đường viền con hồng nhạt , đôi mắt như hai mảng trời xanh sau cơn mưa và mái tóc dày mượt buông đến vai.
Đàn bà mê muội vì cô, người già âu yếm cô, trẻ con vây quanh cô, nụ cười như có nắng lóng lánh bừng sáng những ngày mưa nặng nề. Đàn ông nhìn cô e dè như nhìn sinh vật lạ. Từ thân thể cô không có mùi ngây ngây cuốn hút bản năng mạnh mẽ của đàn ông. Bên cô người ta không muốn chiếm hữu, người ta chỉ thèm được dang tay ấp ủ cô và tim nhẹ nhõm vì cô tỏa ra sự bình yên kỳ lạ.
Cả làng yêu cô.
Chỉ duy nhất ngôi nhà đẹp giàu nhất làng không chấp nhận hai mẹ con cô. Người đàn ông chủ nhà đã bị bắt gặp 1 lần bước ra từ nhà mẹ của cô vào sau nửa đêm. Mối hận đó đeo đẵng trong tim người vợ sang trọng kiêu hãnh như nổi thù sói.
Cho đến khi con trai duy nhất của người đàn bà ấy mê mệt cô gái bé bỏng.
Cô về nhà với anh sau một lần anh bị mẹ từ chối và bị ốm liệt giường, Trái tim Người mẹ đã nhường bước. Nhưng lòng hận thù không chết trong trái tim người vợ.
Ngày cô về nhà chồng, mẹ cô không được đặt chân vào cửa nhà ngôi nhà giàu nhất làng. Người ta đuổi bà ra khỏi cổng như đuổi 1 mụ ăn xin, Người ta lấy roi tầm ma quất vào đôi tay gầy khẳng khiu của người mẹ dang chới với về hướng con gái. Trái tim người mẹ ngăn tiếng khóc của bà đến bên tai con gái. Chân cô bước trên thảm trải dài từ cửa, ánh sáng theo cô rực rỡ chiếu sáng cả gian nhà và những khuôn mặt , những món đồ cũ kỹ u ám cũng rực sáng như được trút khỏi lớp võ rĩ sét lưu cữu.
Nhưng ánh sáng ấy không soi rọi xuyên qua lớp rĩ sét lạnh lẻo trong trái tim mẹ chồng cô.
Đêm đầu tiên, bà thì thầm với con trai:
- Nhà mẹ con đó là chổ đám thợ săn tìm lạc thú. Biết đâu...là sen hay là bùn!
Đôi mắt anh con trai tối thẫm. Tay anh nắm chặt vuông vải trắng mẹ trao.
Đêm đó cô gái lăn lộn trên giường nệm nhưnằm trên gai tầm ma. Vuông vải trắng trải dưới thân cô bốc lên làn hơi độc lạnh lẻo nghi kỵ. Lần đầu tiên nước mắt cô rơi thành từng giọt lớn như sương trên hoa sen. Vuông vải trắng lập tức vương từng vệt hồng màu sen tinh khiết.
Đôi mắt chàng trai rực sáng ánh màu hồng sen, khi đưa cho mẹ vuông vải trắng sáng hôm sau. Đôi mắt người mẹ chồng đen sầm lại. cuồn cuộn bảo tố.
Đám thợ săn dập dìu trong sân ngôi nhà giàu nhất làng. Thịt sói tươi chất đầy bên đống lửa. Dân buôn thịt tươi khắp nơi đổ về săm soi và ra giá ồn ào, rượu tuôn ra, lời tuôn ra, hừng hực hơi nóng.
Cô gái đứng lặng bên cửa sổ mở toang, đôi mắt cô rưng rưng cuốt ve trên những vết thương lỡ lói của đàn sói lông rực màu lửa. Những tiềng rên nhỏ dần, hơi thở hồng hộc của lũ sói dịu dần, một làn hương dịu dàng là đà bao quanh ngôi nhà. Đám thợ săn dừng tay xẽ thịt, mắt mờ trong làn hương ngọt ngào. Và dính chặt không rời khỏi khuôn mặt cô sáng ngời bên cửa sổ.
Mắt của anh con trai và mẹ chồng cùng xoay về hướng cô. Người mẹ chồng cười rít kẻ răng:
- Rau nào sâu ấy. Mẹ nào con nấy. Con rước đĩ về nhà rồi!
Anh con trai chạy sầm sập lại đóng chặt khung cửa sổ. Mắt vằn đỏ.
Người mẹ chồng lơ đãng vứt một nhành hoa mận trắng vào đống lửa, hả hê nhìn từng cánh hoa đổi màu đen sạm. Rồi quay lại nhìn con trai đang thở hồng hộc, nhỏ giọng:
- Hoa đẹp cho người ta hái, gái đẹp dành cho đàn ông đùa chơi. Vợ đẹp là vợ người ta. Đàn ông bản lĩnh không ai lụy vì đan bà con ạ. Tối nay con dắt đám thợ săn vào thị trấn đãi đằng tử tế cho mẹ. Đàn ông nên đi xa khỏi nhà để sáng con mắt, đừng quẩn quanh váy con đàn bà chỉ tổ ngu muội tăm tối.
Anh con trai khóa trái cửa phòng ngủ của vợ, và xiêu vẹo đi theo đám thợ săn nói cười hô hố rời làng.
Chính đêm đó tôi- Sói đã gặp cô gái ấy
Sinh vật kỳ diệu ấy!
(còn tiếp)
Tôi là sói.
Là kết quả của cuộc yêu dữ dội suốt mùa đông, mùa "yêu" giữa cha tôi, chú chó rừng màu xám tro hung hãn và mẹ tôi, con chó nhà lông vàng nâu óng ánh tuyệt đẹp, thuộc chũng loại chó Phú quốc hiếm hoi tồn tại được trên vùng núi đồi núi Trung du.
Đêm tôi ra đời, nói theo ngôn ngữ của loài người, là một đêm bi kịch. Cha tôi dính ngay phát súng săn đầu tiên khi hồng hộc nhảy qua hàng rào tầm vông xông vào chuồng chó. Tôi vừa mới mở mắt chào đời trong tiếng rú rít âu yếm của mẹ.
Đó cũng là Ký ức cuối cùng của tôi về về cha tôi; bộ lông màu xám thẫm lốm đốm máu đỏ thẫm mềm mại nằm mẹp ngay dưới chân 2 mẹ con tôi. .
Và hình ảnh đó nằm lại vĩnh viển trong đáy đồng tử xám xanh lạnh lẻo của tôi.
Ngay ngày hôm sau, ông chủ nhà hậm hực vứt nguyên ổ chó ra bìa rừng. Người dân miền núi vốn có thâm thù với loài sói rừng từ bao đời này. Bầy cho sói đói khát hung hãn kiếm mồi khi vùng sinh thái thức ăn của rừng nhiệt đới bị con người tàn phá khốc liệt, chó sói tràn vào làng săn trâu bò và tấn công cả loài người Cuộc chiến sinh tồn gây ra hậu quả nặng nề cho cả lài sói và loài người.
Tôi là nạn nhân nhỏ tuổi nhất của cuộc chiến đó.
Chỉ vừa một ngày tuổi, tôi mất cha. Được 1 tháng tuổi tôi mồ côi cả mẹ. Trong những đêm mưa rừng nhiệt đới tầm, tã, mẹ tôi chui rào chạy cuống cuồng ra bìa rừng lén lút cho tôi bú sữa,.mẹ tôi đâu ngờ đám thợ săn đã rình mò theo dấu mẹ tôi để lần theo đàn sói hoang.
Một đêm mưa như thế, mẹ tôi đã dính đạn chì của đám thợ săn trước khi lần mò lết được về cái tổ rơm êm ấm của tôi sâu trong tàng cây nắc nẻ bên hồ nước. Và kịp xóa mọi vết máu ri rĩ suốt đường mòn, đúng theo bản năng khôn ngoan của loài chó săn miền biển.
Tội nghiệp tôi, vẫn rúc vào bầu sữa nóng của mẹ tôi ngấu nghiến cả đêm, ngơ ngác bỏ qua mùi máu tanh lẫn trong mùi sữa, oi nồng cho tới sáng bạch, khi đầu mẹ ngã vật ra, và sửa mẹ cạn kiệt toàn thân mẹ lạnh giá. Tôi mới biết tôi đã trơ trọi một mình trên đời.
Đàn sói hoang di chuyển qua bờ hồ đã mang con chó sói con lông xám đói lã nằm rũ trên xác 1 con chó nhà đi theo bầy.
Ngày qua ngày, Tôi thành con sói độc màu xám duy nhất trong đàn sói lửa hoang. Kiêu hãnh với cái đầu vuông to cao hùng dũng, một đường rảnh trắng như tia sét rạch ngang gồ trán uy nghi, toàn bộ cơ bắp căng cứng mạnh mẽ uyển chuyển lách qua đêm tối và chính giữa đôi mắt hình hạnh nhân xeo xéo hung hiễm, đôi đồng tử xám xanh lạnh lẻo mở to khao khát nuốt gọn cả bầu trời!
Có điều gì đó thăm thẵm trong tôi, thôi thúc tôi chạy về phía làng. Nơi ngôi nhà chủ cũ của mẹ tôi xưa. Đêm đêm tồi ngồi hong hóng ngoài bìa rừng, mắt sáng quắc xuyên thủng bóng đêm và căng toàn bộ các giác quan hút về phía hơi người. Cái mùi hơi đặc trưng của con người, mùi của hoảng sợ, đầy nhợt nhạt ,khiếp nhược!
Có một lần, tôi đã rõn rẽn tiến đến sát hàng rào tầm vông . Chái chuồng chó nhộn nhạo nồng nực mùi hoảng sợ quen thuộc. Loài chó nhà yếu ớt co rúm người khi gió mang theo mùi chó hoang tanh nồng mạnh mẽ.
Nhẹ nhàng mềm mại, không tốn chút sức lực , tôi phóng qua hàng rào cao đầy gai góc, bức tường chỉ cách tôi vài tấc. Và sau ô cửa sổ sáng đèn, đôi mắt tôi bắt gặp sinh vật người đầu tiên, có vẻ đẹp lạ kỳ.
Cô gái ấy ngồi đó tỏa ra ánh sáng!
-----------------------------------------------------------------------------
Trong ngôi làng nhỏ bé miền Trung du này, ai cũng biết mẹ cô làm nghề gì.
Ngôi nhà nhỏ xiêu vẹo của 2 mẹ con cô nằm bên bìa rừng là nơi cánh thợ săn tiêu khiển sau mỗi trận săn sói trở về.
Cánh đàn bà thì thầm với nhau về sức hấp dẫn man dại của mẹ, về đôi mắt hình hạnh nhân nâu đỏ sáng rực như loài sói, về dáng đi uyển chuyển, phần hông đong đưa gợi tình và tiếng cười lanh lảnh trên khuôn mặt tinh ranh, làn da xanh trắng của người chuyên sống về đêm.
Đàn bà vừa ghét , vừa sợ mẹ. Đó là lý do duy nhất bảo vệ 2 mẹ con qua cơn hung hiểm ghen tuông của những người vợ của cành thợ săn!
Thật ra, cô mới chính là thiên thần hộ mệnh cho mẹ.
Cô sinh ra vào một đêm rằm , trăng tròn sáng vằng vặc, một mình mẹ làm cuộc vượt cạn với dao kéo cùn luộc trong nồi nước sôi trên bếp lửa củi gộc sùng sục. Cả làng đã theo đám thợ săn lên rừng lần theo 1 đàn sói lửa lớn.
Vài người đàn bà núp sau bụi tầm ma rậm rạp quanh nhà cô tò mò chờ xem đứa con đẻ đêm trăng là người hay mang màu sói lửa, (nhiều người quả quyết mẹ cô có dòng máu sói chảy trong người).
Mẹ cô ngất lịm đi trên chiếc chiếu cũ bên bếp lửa, núm nhau vẫn còn lỏng lẻo níu lấy 2 mẹ con. Một bàn tay của cô giang ra chới với về phía hai người đàn bà vừa ló mặt vào cửa nhà. Ánh sáng tinh khiết từ làn da trong veo như men sứ của cô làm mềm lòng hai người đàn bà cô độc.
Họ lập cập cắt cuốn rún cho cô và hân hoan ủ ấm cô vào lồng ngực lép kẹp. Từ lúc đó nụ cười không ngớt sáng bừng trên mặt 2 người đàn bà.
Và Không một ai không mềm lòng khi nhìn thấy cô.
Cô mảnh mai trong veo, tinh khiết như hoa mận núi, làn môi đỏ có đường viền con hồng nhạt , đôi mắt như hai mảng trời xanh sau cơn mưa và mái tóc dày mượt buông đến vai.
Đàn bà mê muội vì cô, người già âu yếm cô, trẻ con vây quanh cô, nụ cười như có nắng lóng lánh bừng sáng những ngày mưa nặng nề. Đàn ông nhìn cô e dè như nhìn sinh vật lạ. Từ thân thể cô không có mùi ngây ngây cuốn hút bản năng mạnh mẽ của đàn ông. Bên cô người ta không muốn chiếm hữu, người ta chỉ thèm được dang tay ấp ủ cô và tim nhẹ nhõm vì cô tỏa ra sự bình yên kỳ lạ.
Cả làng yêu cô.
Chỉ duy nhất ngôi nhà đẹp giàu nhất làng không chấp nhận hai mẹ con cô. Người đàn ông chủ nhà đã bị bắt gặp 1 lần bước ra từ nhà mẹ của cô vào sau nửa đêm. Mối hận đó đeo đẵng trong tim người vợ sang trọng kiêu hãnh như nổi thù sói.
Cho đến khi con trai duy nhất của người đàn bà ấy mê mệt cô gái bé bỏng.
Cô về nhà với anh sau một lần anh bị mẹ từ chối và bị ốm liệt giường, Trái tim Người mẹ đã nhường bước. Nhưng lòng hận thù không chết trong trái tim người vợ.
Ngày cô về nhà chồng, mẹ cô không được đặt chân vào cửa nhà ngôi nhà giàu nhất làng. Người ta đuổi bà ra khỏi cổng như đuổi 1 mụ ăn xin, Người ta lấy roi tầm ma quất vào đôi tay gầy khẳng khiu của người mẹ dang chới với về hướng con gái. Trái tim người mẹ ngăn tiếng khóc của bà đến bên tai con gái. Chân cô bước trên thảm trải dài từ cửa, ánh sáng theo cô rực rỡ chiếu sáng cả gian nhà và những khuôn mặt , những món đồ cũ kỹ u ám cũng rực sáng như được trút khỏi lớp võ rĩ sét lưu cữu.
Nhưng ánh sáng ấy không soi rọi xuyên qua lớp rĩ sét lạnh lẻo trong trái tim mẹ chồng cô.
Đêm đầu tiên, bà thì thầm với con trai:
- Nhà mẹ con đó là chổ đám thợ săn tìm lạc thú. Biết đâu...là sen hay là bùn!
Đôi mắt anh con trai tối thẫm. Tay anh nắm chặt vuông vải trắng mẹ trao.
Đêm đó cô gái lăn lộn trên giường nệm nhưnằm trên gai tầm ma. Vuông vải trắng trải dưới thân cô bốc lên làn hơi độc lạnh lẻo nghi kỵ. Lần đầu tiên nước mắt cô rơi thành từng giọt lớn như sương trên hoa sen. Vuông vải trắng lập tức vương từng vệt hồng màu sen tinh khiết.
Đôi mắt chàng trai rực sáng ánh màu hồng sen, khi đưa cho mẹ vuông vải trắng sáng hôm sau. Đôi mắt người mẹ chồng đen sầm lại. cuồn cuộn bảo tố.
Đám thợ săn dập dìu trong sân ngôi nhà giàu nhất làng. Thịt sói tươi chất đầy bên đống lửa. Dân buôn thịt tươi khắp nơi đổ về săm soi và ra giá ồn ào, rượu tuôn ra, lời tuôn ra, hừng hực hơi nóng.
Cô gái đứng lặng bên cửa sổ mở toang, đôi mắt cô rưng rưng cuốt ve trên những vết thương lỡ lói của đàn sói lông rực màu lửa. Những tiềng rên nhỏ dần, hơi thở hồng hộc của lũ sói dịu dần, một làn hương dịu dàng là đà bao quanh ngôi nhà. Đám thợ săn dừng tay xẽ thịt, mắt mờ trong làn hương ngọt ngào. Và dính chặt không rời khỏi khuôn mặt cô sáng ngời bên cửa sổ.
Mắt của anh con trai và mẹ chồng cùng xoay về hướng cô. Người mẹ chồng cười rít kẻ răng:
- Rau nào sâu ấy. Mẹ nào con nấy. Con rước đĩ về nhà rồi!
Anh con trai chạy sầm sập lại đóng chặt khung cửa sổ. Mắt vằn đỏ.
Người mẹ chồng lơ đãng vứt một nhành hoa mận trắng vào đống lửa, hả hê nhìn từng cánh hoa đổi màu đen sạm. Rồi quay lại nhìn con trai đang thở hồng hộc, nhỏ giọng:
- Hoa đẹp cho người ta hái, gái đẹp dành cho đàn ông đùa chơi. Vợ đẹp là vợ người ta. Đàn ông bản lĩnh không ai lụy vì đan bà con ạ. Tối nay con dắt đám thợ săn vào thị trấn đãi đằng tử tế cho mẹ. Đàn ông nên đi xa khỏi nhà để sáng con mắt, đừng quẩn quanh váy con đàn bà chỉ tổ ngu muội tăm tối.
Anh con trai khóa trái cửa phòng ngủ của vợ, và xiêu vẹo đi theo đám thợ săn nói cười hô hố rời làng.
Chính đêm đó tôi- Sói đã gặp cô gái ấy
Sinh vật kỳ diệu ấy!
(còn tiếp)
Comment