• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Tim Tím Buồn

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

    Comment


    • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

      Comment


      • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

        Comment


        • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

          Comment


          • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

            Comment


            • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

              Comment


              • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                Comment




                • Chuyện Một Đồng Xu Nhặt Được Biến Người Bần Hàn Trở Thành Giàu Có

                  Có người oán trách số phận không may mắn, có người oán trách xã hội không công bằng, có người thậm chí còn trách tội bố mẹ là không có khả năng….. Tôi đã đọc được một câu chuyện này trên báo điện tử, mong muốn được chia sẻ cùng mọi người.

                  Câu chuyện kể rằng, có một cậu thanh niên vì gia cảnh nghèo khó, cha mẹ lại ốm đau bệnh tật, vì thế cậu nghỉ học về nhà giúp đỡ gia đình.

                  Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng cậu ấy làm việc gì cũng chuyên tâm, ví như: trong lúc ngắm cảnh thì cậu ta sẽ không đi bởi vì như thế sẽ bị phân tâm, còn trong lúc đang đi thì sẽ không ngắm cảnh, chỉ nhìn đường đi, vì nếu không để ý dưới chân sẽ dễ bị vấp ngã.

                  Có một hôm cậu ta đang đi trên đường, vì chuyên tâm nhìn đường nên kết quả là đã nhặt được một đồng tiền xu.

                  Lúc cậu ta đi qua một vườn hoa, nghe thấy những người thợ tỉa hoa kêu khát nước, cậu liền dùng đồng xu này mua một chút nước trà cho họ uống. Những người này đã vô cùng cảm kích và mỗi người trong số họ đều tặng cho cậu một bông hoa.

                  Lúc đi ngang qua chợ, cậu mang những bông hoa này chia cho mọi người. Những người nhận được hoa đều rất vui vẻ phấn chấn và đều trả cho cậu một đồng tiền xu, thế là cậu đã có được tám đồng tiền xu.

                  Một ngày nọ, sau một trận cuồng phong xảy ra, cành cây và lá khô trong vườn cây đều bị gió thổi rơi rụng khắp vườn.

                  Cậu thanh niên nói với người làm vườn: “Cháu xin được giúp bác quét dọn sạch sẽ vườn cây, bác có thể cho cháu xin những cành cây và lá cây khô này để mang về làm củi được không ạ?”.

                  Bác làm vườn vui vẻ đồng ý: “Được chứ, cháu có thể lấy hết chúng”.

                  Trong lúc cậu thanh niên nhặt những cành củi khô kia, thì nhìn thấy một đám trẻ con đang giận dỗi vì tranh giành nhau mấy viên kẹo, thế là cậu lại lấy tám đồng tiền xu ra và đi mua một ít kẹo, đưa cho những đứa trẻ này, còn nói với chúng rằng hãy cùng nhau ăn. Đám trẻ vô cùng thích thú, nhìn thấy cậu một mình nhặt củi nên đã nhao nhao vào nhặt giúp sạch sẽ tất cả cành khô lá héo, không bỏ sót chút nào.

                  Trong lúc cậu đang chuẩn bị mang đống củi này về, thì gặp ngay một vị là đầu bếp của một gia đình giàu có.

                  Vị đầu bếp nói: “Loại củi này rất tốt, nhóm lửa không bị bốc khói, ông chủ của chúng tôi bị bệnh suyễn, rất sợ mùi khói”.

                  Người thanh niên nghe xong liền nói: “Vậy thì bác cứ mang về dùng đi!”.

                  Vị đầu bếp nói: “Sao có thể lấy không của cậu được chứ?”, thế là vị đầu bếp trả cho cậu thanh niên 16 đồng tiền xu rồi mang đống củi về.

                  Người thanh niên cầm 16 đồng xu này nghĩ thầm: “Nhiều tiền như thế này, mình có thể làm được rất nhiều việc”. Thế là cậu liền mở một quán bán nước trà ở ngay gần nhà mình, bởi vì đang giữa mùa hè nóng bức, người đi đường đều rất khát nước. Cậu bán nước trà với giá rẻ một chút, vừa để lấy tiền tiêu cho gia đình và vừa là để phục vụ nước uống cho 500 công nhân cắt cỏ ở gần đó. Vì thế mà hàng ngày mỗi công nhân khi đi qua đều giơ ngón tay cái lên và gật đầu mỉm cười với cậu.

                  Không lâu sau có một vị thương nhân đi qua, cũng dừng lại quán của cậu để uống nước, vị thương nhân nghe thấy những người xung quanh nói rằng cậu này rất thật thà. Cậu không chỉ bán trà mà thường ngày còn cho những người công nhân cắt cỏ này uống trà miễn phí nữa. Vị thương nhân bày tỏ sự cảm kích và nói với cậu: “Ngày mai có một hội buôn ngựa dẫn theo 400 con ngựa qua đây, phiền cậu chuẩn bị nhiều nhiều nước trà một chút nhé!”.

                  Cậu thanh niên nghe xong liền chuẩn bị sẵn 500 bó cỏ.

                  Ngày hôm sau, hội buôn ngựa đến, trong lúc nghỉ chân uống trà tại quán, nhìn thấy nhiều cỏ như vậy, liền muốn mua.

                  Người thanh niên nói: “Những bó cỏ này, tôi không phải mất tiền mua, các anh cần thì cứ lấy đi!”.

                  Hội buôn ngựa cười lớn, lúc uống trà xong, họ đưa cho cậu thanh niên 1000 đồng xu và mang 500 bó cỏ đi.

                  Mấy năm sau, ở nơi đó đã xuất hiện một vị giàu có nổi tiếng gần xa.

                  Câu chuyện rất đơn giản, sự thành công của cậu thanh niên trẻ tuổi này không phải là ngẫu nhiên, bởi vì cậu ta có sẵn lòng từ bi và lương thiện. Cậu hiểu được rằng muốn nhận được gì thì phải có sự cho đi, rằng mọi vật trong trái đất này sinh ra không phải là vô dụng, đoạn cành khô hay chiếc lá rụng cũng là có ích với con người. Cậu cũng hiểu, để một việc thành công, thì năng lực là điều không thể thiếu, nhưng một người biết nắm bắt cơ hội mới là một người có sự nghiệp thành công.

                  Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều có khát vọng thành công, đôi khi cơ duyên là ở ngay trước mắt chúng ta, tài phú ở ngay bên cạnh mình. Có người oan trách số phận không may mắn, có người oán trách xã hội không công bằng, có người thậm chí còn trách tội là bố mẹ không có khả năng…

                  Kỳ thực, chúng ta chỉ cần: nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình (tâm vô ngã), cho đi rồi mới nhận lại (lòng từ bi), biết quý tiếc mọi vật trong trái đất này (tâm tích phúc), dám nghĩ dám làm (năng lực thực hành), thì thành công tự nhiên sẽ đến.

                  Sưu Tầm
                  Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                  Comment


                  • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                    Comment




                    • Nếu bạn chưa thật sự hết yêu người cũ thì đừng cố gắng yêu người khác.
                      Bạn sẽ tiếp tục làm tổn thương chính bạn và người đó.

                      <Yan>
                      Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                      Comment




                      • Em buông bỏ rồi và anh cũng buông đi
                        Đừng níu kéo những gì đã xa tầm với
                        Anh đừng ngồi cuối con đường và chờ đợi
                        Người chẳng quay về, anh hiểu mà đúng không?

                        Em bây giờ cũng thôi hết chờ mong
                        Anh cũng nên gom kỷ niệm xưa cất vào một góc
                        Đừng thức giấc giữa khuya để rồi anh đơn độc
                        Người không bận lòng, anh đau nữa làm chi?

                        Anh đừng buồn khi người lại chọn cách ra đi
                        Cũng như em học cách quên một người từng yêu rất thật....!

                        Anh hiểu mà, đúng không?

                        Mỹ Nhiên
                        Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                        Comment



                        • Có đôi lần hành động trong vô thức, khi bất chợt nhận ra thì cũng đã quá muộn màng rồi.

                          Mai♥
                          Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                          Comment


                          • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                            Comment



                            • " Trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc khi đã gặp một người thực sự quan trọng với cuộc đời mình. Thì hãy cố gắng làm những gì có thể đánh đổi...chẳng hạnh phúc nào mà không có tổn thương và mất mát...chỉ trải qua những chuyện đó, hạnh phúc mới được gọi là đong đầy..."

                              [bodhi]
                              Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                              Comment



                              • Tình yêu giống như một dây leo, nó sẽ khô héo và chết đi nếu không có cái gì để quấn quýt.

                                <Yan>
                                Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom