• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Cảm xúc ảnh

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • "Người ta vì có nên mới sợ không còn, vì yêu nên mới sợ hết yêu, vì sở hữu nên mới sợ mất mát. Còn chúng ta, vì không-có-nhau nên vẫn luôn còn nhau trong thương nhớ, vì không-có-yêu nên chẳng sợ danh phận ràng buộc làm khổ người kia, vì không-sở-hữu nên đời này kiếp này sẽ mãi nhẹ lòng nhìn nhau không chút so đo thiệt hơn ghen hờn."
    — Thương Mấy Cũng Là Người Dưng



    Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

    Comment


    • Hạnh phúc lớn nhất là khi có một người hiểu bạn. Người ấy chưa chắc đã hoàn hảo, nhưng anh ấy có thể hiểu ý bạn, có thể đi vào nơi sâu nhất trong tâm hồn bạn, có thể hiểu tất cả mọi thứ trong lòng bạn.
      Người hiểu bạn nhất, sẽ vẫn luôn ở bên cạnh bạn, lẳng lặng bảo vệ bạn, không để bạn phải chịu chút uất ức nào.
      Người thực sự yêu bạn, sẽ không cần phải luôn miệng nói yêu bạn, nhưng sẽ làm rất nhiều chuyện để bạn cảm nhận được tình yêu đó...
      ST



      Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

      Comment





      • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

        Comment


        • ÔM NHAU THÊM MỘT CÁI NỮA NHA !!!

          "Hai đứa yêu nhau bảy tháng, cãi nhau trên ba trăm lần, lần nào cũng toàn những chuyện vặt vãnh, chẳng đâu vào đâu.

          Có lần em trễ hẹn, trời nắng gắt nên tôi cáu bẳn. Vừa thấy em tôi liền than: "Em làm gì mà lâu thế? 2h anh còn có hẹn!". Thế là em giận dỗi, "Vậy anh đi đi, không cần ăn trưa cùng em đâu!". Tôi đến mệt với tính khó chịu của em, chán chẳng buồn dỗ. Cứ thế kệ em bỏ về, cất công tôi đợi cả tiếng, giờ nói không ăn là không ăn, xem ra tôi nên dứt khoát cho em hiểu.

          Có lần đang nói chuyện vui vẻ, tự dưng em ngắt quãng: "Muộn rồi thôi em ngủ đây. Anh ngủ ngon nhé!". Thế là tôi nổi điên, "Em nói chuyện với anh thấy chán quá chứ gì? Hay em còn tâm sự với ai khác?". Thế là em tắt phụp máy đi, bỏ tôi trơ vơ trước màn hình điện thoại.

          Cãi nhau nhiều như cơm bữa nhưng một ngày không gặp em là tôi rồ dại, chẳng thiết tha gì, chỉ muốn gây sự với em, em nói gì cũng được, chỉ cần không lặng im, thế là tôi đủ vui rồi.

          Từ đó tôi hiểu, tình yêu cũng giống như mầm xanh, để nó lớn lên, chúng tôi phải vun trồng và chân thành chăm sóc.

          Sau những lần cãi vã, có lần lên cao trào đỉnh điểm, chúng tôi lại nói lời chia tay, dù trong lòng đau đến tột độ.

          Bữa trước, thấy em giận, nước mắt lưng tròng, tôi vừa thương vừa xót. Dùng dằng mạnh dạn ôm em một cái, một hồi gạt tay tôi ra, rồi em cũng để yên cho tôi siết chặt lại. Tim cùng nhịp tim, bao giận hờn quên hết, em với tôi lại huề.

          Giờ mỗi lúc ồn ào, tôi chủ động im lặng, ngồi một lúc cho cơn thịnh nộ nguôi lắng, lại thủ thỉ với em: "Cho anh ôm thêm một cái nha!". Thế là em lại rúc vào ngực tôi, tôi được thể hôn vài dấu lên cổ, chuyện lại tan như bong bóng, mặt nước lại yên ả, phẳng phiu.

          Cho anh ôm thêm cái nha!, giờ em quen rồi, nghe thấy tôi nói vậy là cười thầm. Tôi biết em vui.

          Là đàn ông. Phụ nữ có sai cũng không được nặng lời. Bản lĩnh đàn ông không mất đi vì lời xin lỗi. Để người phụ nữ mình yêu tổn thương mới là hèn mạt."

          -Sưu Tầm-

          Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

          Comment


          • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

            Comment


            • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

              Comment


              • “Bởi vì, từ nhiều năm tháng trước chúng ta từng khao khát được ôm trọn thế giới của một người nhưng đến cuối cùng lại chỉ “đi ngang qua” họ.
                Cơn mưa giăng mờ thành phố, xóa nhòa những vết tích, ai đó vẫn đứng yên bất động, không muốn dịch bước chân.“

                { Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai }


                Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                Comment


                • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                  Comment


                  • CÂU CHUYỆN NHÂN DUYÊN NGÀN NĂM CỦA CON NGƯỜI, RẤT ĐÁNG NGẪM...

                    Trước đây có một cô gái và một chàng trai đã thề nguyện sẽ nên duyên vợ chồng. Nhưng một thời gian sau, chàng trai đột nhiên đi lấy vợ. Cô gái vô cùng đau khổ và tuyệt vọng.

                    Một hôm cô đến ngôi chùa cổ mà trước đây hai người thường hay đến với dáng vẻ buồn rầu, ủ rũ.

                    Vị ni cô thấy vậy liền hỏi cô: “Thí chủ lần này đến đây một mình lại mang vẻ mặt bi thương như vậy, chắc hẳn đã có chuyện đau buồn xảy ra?”

                    Cô gái được người hỏi đến chuyện thì như mở tấm lòng, kể hết lại chuyện tình duyên giữa hai người họ. Cuối cùng cô cũng hỏi vị ni cô vì sao mà hai người đã có tình cảm sâu đậm như vậy mà cuối cùng vẫn không nên duyên được với nhau.

                    Vị ni cô nói: “Người xuất hiện trong cuộc đời mỗi người đều không phải là ngẫu nhiên. Hai người buông tay nhau thì chỉ trong nháy mắt nhưng nắm tay thì phải mất hàng trăm, ngàn năm. Vô luận là thí chủ gặp ai thì người đó đều là người nên xuất hiện trong cuộc đời, cũng không hề ngẫu nhiên. Hết thảy đều là duyên phận.”

                    Con người gặp được nhau là có duyên ngàn kiếp
                    Kỳ thực, đời người chính là một chuyến lữ hành. Thân thể của mỗi người chẳng qua chỉ là nhà khách của linh hồn. Trong luân hồi đời đời kiếp kiếp thì kiếp này cũng chính là lữ khách mà thôi.

                    Hai người phải có rất rất nhiều duyên phận mới có thể gặp nhau trên một con đường, gặp nhau ở một nơi, gặp rồi lại đi và lại gặp …

                    Cũng có những người mà ở trên thế gian này nơi gặp nhau không phải là ở trên đường, mà là ở trong lòng. Cũng có một loại tình cảm không phải là luôn luôn ở bên nhau mà yên lặng làm bạn của nhau.

                    Suy cho cùng, kiếp này gặp nhau, hết thảy đều là duyên phận!

                    Phật gia cũng có câu rằng: Kiếp trước phải có năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được một chút gặp thoáng qua trong kiếp này.
                    Kiếp này gặp nhau đã là duyên phận thì hà cớ gì phải đi oán hận, làm kẻ thù của nhau?

                    Duyên khởi, duyên diệt, duyên tụ, duyên tán, hết thảy đều là thiên ý, chúng ta nên quý trọng!
                    Vì thế nên trân trọng
                    “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
                    Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
                    Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.

                    Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
                    Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
                    Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

                    Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
                    Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu
                    Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

                    Phong Linh


                    Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                    Comment


                    • Đã chỉnh sửa bởi nhonhatrang; 21-09-2016, 06:43 PM.
                      Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                      Comment


                      • " Trong tình yêu, người ta có thể đến bên nhau vì mọi thứ (sắc đẹp, sự khác biệt thú vị, ấn tượng choáng ngợp), nhưng thứ giữ người ta ở lại bên nhau chỉ có thể là sự tương đồng.

                        Nhưng không ai ngay từ đầu đã tuyệt đối tương đồng. Tất cả đều cần thời gian và sự sẻ chia. Hai người cùng trưởng thành, cùng già đi và ngày càng tương đồng. Đó là tình yêu của Brad và Angelina, cũng là chiêm nghiệm cho tất cả chúng ta.

                        Nhưng nó cũng có thể có kết thúc không như cổ tích. ĐÓ LÀ CUỘC ĐỜI! "


                        - theo - Cô Ấy Nói


                        Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                        Comment


                        • Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                          Comment


                          • "Tôi cũng không rõ như thế nào thì được gọi là duyên phận. Tôi chỉ biết và tin rằng, giữa biển người mênh mông này, chắc chắn sẽ có một người, một người thuộc về bạn, người đó luôn chờ bạn xuất hiện trong cuộc đời họ, để có thể dành cho bạn tất cả sự dịu dàng mà họ có."

                            - Skyfullofblue -




                            Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                            Comment


                            • "Em thích anh nhiều, và thật tuyệt khi được nói ra điều này vào mùa thu. Để chúng ta có thể nắm tay nhau đi suốt mùa đông sau đó. "

                              Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                              Comment


                              • "Hai người ở bên nhau, việc nên làm nhất chính là bầu bạn. Em làm việc của em, anh làm việc của anh, buổi tối hai ba tiếng đồng hồ ai làm việc người nấy. Thế nhưng bạn biết rằng trong không gian này, có một người đang ngồi nơi đó, trong lòng sẽ cảm thấy rất đỗi bình yên. Tâm tình thanh thản, không lo nghĩ tương lai mà cũng chẳng hoài niệm quá khứ. Càng đơn giản chỉ là ở bên nhau, tình cảm sẽ càng dài lâu. Tình yêu không phải là những lời thề non hẹn biển, chỉ đơn giản là cùng nhau bình yên qua ngày"

                                - Cô Ấy Nói -


                                Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang

                                Comment

                                Working...
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom