
Thông báo Quan trọng
Collapse
No announcement yet.
Cảm xúc ảnh
Collapse
X
-
Không phải vô tình mà chiếc đồng hồ mang hình tròn. Mỗi ngày trôi qua, cứ tưởng là đang tiến về phía trước nhưng trên thực tế, đã quay lại vị trí ban đầu. Cuộc sống tù đọng. Chỉ trẻ con mới nghĩ là lớn lên sẽ tự do đến nơi mình muốn, làm điều mình thích. Chín mươi chín phần trăm chúng ta lần lượt lập gia đình, sinh con, đi làm, khai thuế, nhích dần từng bậc lương, đánh vật với các phương tiện giao thông, uống cà phê như uống nước để chống chọi các cơn buồn ngủ. Mọi dự định đều để dành đến hai ngày cuối tuần nhưng thứ Bảy buổi sáng chen lấn trong siêu thị, buổi chiều hút bụi lau cửa kính giặt quần áo rửa xe ô-tô, Chủ nhật ăn cơm trưa xong đã bốn giờ chiều, hai ly rượu vang lại khiến phải ra đi- văng làm một giấc, tám giờ tối thức dậy ăn nốt chỗ cơm thừa ban trưa, thế là vừa vặn đúng bốn mươi tám tiếng đã tưởng chệch ra được vòng tròn của thời gian.
Trích T mất tích - Nhà văn Thuận
Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
Gặp một người xa lạ
chợt nhớ một người quen
Gặp lại một người quen
bỗng thấy mình xa lạ.
(Bất chợt| Đoàn Duy Xuyên)
Giữa ngồn ngộn đời sống, bạt ngàn thông tin và hối hả miệng đời, em vẫn nhìn thấy những dòng tin của anh. Nhưng lòng đã thôi nổi sóng. Chúng mình đã quen với cảm giác không nhau hoặc đã bị sự quên lãng phỉnh phờ. Em không biết! Em không giấu anh và người đó rằng đôi lúc bắt gặp một kỷ niệm hay khoảnh khắc, em vẫn thường gợi nhớ ngày cũ. Nhưng không phải là niềm thương hay tiếc nuối, em chỉ muốn nghĩ về nhau trong sự bình an của tuổi trẻ.
Anh yêu!
Em đã từng gọi anh như thế, anh còn nhớ không? Và bây giờ, nó thuộc về người sau. Cũng giống như những ngôi từ anh đã từng dành riêng em rồi cũng dành cho người nào đó. Cuộc sống biến chuyển không ngừng và chúng mình cũng không ngừng thay đổi. Không đồng nghĩa rằng mình quên đi ký ức. Nó vẫn yên nguyên đấy thôi, chỉ là không tiện nhắc ra. Anh, em, người yêu anh, người yêu em và rất nhiều người yêu của người yêu anh, người yêu em... tất cả, đều có những khoảng trời riêng. Đừng cố quay chúng vào một guồng duy nhất khi mỗi người là một chỉnh thể. Hãy nghĩ về nhau bằng một trái tim đã thôi dằn vặt.
Không hẳn là em quên. Chỉ là em đã nguôi nhung nhớ. Thời gian là liều thuốc khủng khiếp để chữa lành và đồng thời khoét sâu những rách toác lòng nhau. Nhưng em biết, tất cả rồi sẽ qua.
[Hạ]
Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
Giá em biết xa nhau là nhớ
Em nhớ anh trong căn bếp nhỏ
Em loanh quanh hoài, đàn kiến cũng loanh quanh
Nào ai biết… Giá như trời đừng xanh
Và giá như… là em… đừng nhớ
Thì bếp lửa chắc cùng ngừng trăn trở
Chẳng thể làm món em nấu sục sôi
Em nhớ anh… đã trót nhớ anh rồi
Trong căn bếp thời gian trôi chầm chậm
Em đã trót nhớ ánh mắt nhìn đầm ấm
Trót nhận ra… xa là nhớ khôn cùng
Sao những lúc mình dạo bước đi chung
Em không biết là mình sẽ nhớ
Cái bếp lửa vẫn không ngừng trăn trở
Đàn kiến vàng vẫn lặng lẽ đi quanh
Mùi thức ăn thơm một vị ngọt lành
Giá em biết xa nhau là rất nhớ…
Đoàn Minh Hằng
Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
"Không biết có ai đó sợ sự phẳng lặng như tôi không. Tôi sợ những ngày đi lại một con đường. Tôi sợ phải làm một công việc lặp lại. Tôi sợ phải nghe những cuộc điện thoại mà mình biết trước nội dung. Tôi sợ một ai đó tốt với tôi quá. Tôi sợ những tiếng người cười trong cuộc xã giao. Tôi sợ những ly rượu sóng sánh không làm người ta say mà chỉ đổ buồn..."
Phiên Nghiên
Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
Comment