
Thông báo Quan trọng
Collapse
No announcement yet.
Cảm xúc ảnh
Collapse
X
-
Nếu một người nói yêu bạn, đợi anh ta tận tình chăm sóc bạn rồi hẳn tin.
Nếu một người hứa dẫn bạn đi đâu đó, đợi anh ta mua xong vé máy bay rồi hãy vui.
Nếu một người nói muốn cưới bạn, đợi anh ta cầm sẵn nhẫn quỳ gối cầu hôn rồi mới cảm động.
Chúng ta đã qua rồi cái thời yêu bằng tai, tình yêu không phải bằng lời nói là được.
Ngàn cái tương lai tươi đẹp cũng không bằng một hiện tại ấm áp...Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
-
Đừng suy nghĩ nhiều quá và dễ buồn với những điều không thể nắm giữ.
Tình cảm của một ai đó với bạn, thực sự không phải do bạn quyết định.
Cố mấy cũng không được. Gắng mấy cũng không xong!
Vì thế, đừng cố gắng bằng mọi cách để ai đó yêu thương bạn, bởi vì cái gì cũng có giá của nó, bạn cố gắng để người khác yêu thương mình, cố xoay chuyển tình cảm chính là bạn đã đánh mất sự hồn nhiên và con người vốn dĩ của bản thân mình.
Thời gian là câu trả lời chính xác nhất, hãy cứ đến với những thứ giản dị, chân thành nhưng tồn lại bền lâu hơn là những thứ lấp lánh những dễ vỡ vụn..
Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
Lâu dần chợt hiểu ra, thời gian của kẻ đeo đồng hồ 500k với kẻ đeo đồng hồ 10 triệu cũng đều như nhau.
Uống chai rượu 50k với chai tiền triệu đến lúc say cũng đều nhớ đến một em Huệ chung cả
Ở nhà 30m2 hay 300m2 thì Nỗi Cô Đơn có cùng tên gọi.
Hút bao thuốc 20k hay 100k thì rồi cũng đều mắc lao phổi.
Ngồi ghế thương gia hay ghế siêu tiết kiệm máy bay nó mất tích thì cũng không còn đường mà quay về
Rồi bạn sẽ có ngày hiểu ra hạnh phúc tại Tâm mới chính là thứ bao nhiêu của cải vật chất không thể tạo ra được. Hiểu ra được những điều này, biết hài lòng với cuộc sống thì sẽ yên bình cả thôi ...
Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
Ta đi cuối đất cùng trời
Chỉ mong gặp gỡ được người tri âm
Lòng xanh biếc một giọt mầm
Tim rền như tiếng phím cầm chiều rung.
Ta về giữa ngã ba sông
Sậy dài hun hút,
Buồn không bóng người
Dang tay, ngửa mặt mà cười
Thấy con sẻ trắng ngang trời bay đi
Muốn làm một gã Trương Chi
Mà không biết hát những gì.
Ô hay!
Thôi đành uống rượu quên say
Cạn buồn ta lại đổ ngày vào đêm.
Trời chung chiêng
Đất chung chiêng
Ta đi trên đất đổ nghiêng mà về.
Đào Phong LanTristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
Em hoang mang nghe lá ở trong cây
Sự lặng tờ trước một cơn bão lớn
Mặt hồ yên, dưới lòng sâu sóng cuộn
Biết lòng anh đang nghĩ ngợi những gì?
Khi ngọt ngào say đắm đã qua đi
Ngày-bình-dị bỗng trở thành quá khó
Ta đã đi rồi, hay ta còn ở đó
Nếu ở đây, thì ta sẽ về đâu?
Những ngôi sao mộng tưởng đã trôi màu
Con đường cũ chẳng đưa về đâu cả
Nhắm hai mắt bỗng đời hoang vu quá
Có nhau rồi, sao mình vẫn cô đơn?!
Nắm tay em thật chặt nhé, đừng buông
Mình càng sống, niềm vui càng thưa nhặt
Ta cần nhau lúc chẳng cần nhau nhất
Để không quên trạm cuối ở đây rồi.
Nguyễn Thiên NgânTristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
Có một ngày anh biết là đã hết
Vì sao xanh mơ ước lạc cuối trời
Bão giông, những chân cầu đổ gãy
Trăng mềm như đọt mồng tơi
Có một ngày, rồi lòng không mưa nắng
Nón nghiêng, câu hát bến sông buồn
Thương chiếc lá diêu bông ngày cũ
Chia đều hai mặt những cô đơn.
Có một ngày em đi về phương ấy
Một mình anh ngồi lại ở dốc đời.
Bão giông, những chân cầu đổ gãy
Mà trời mãi xanh màu hai mươi.
Đàm huy ĐôngTristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
Xin lỗi vì chẳng thể yêu cách khác được nữa rồi
Không còn tân xuân để mang đến em tình yêu son trẻ
... ngày gặp nhau ta đã là thằng đàn ông đến trễ
Với chính hạnh phúc đời mình
Chinh phạt đủ đầy nhục nhã hoa vinh
Gia tài là mớ kí ức bình yên đổ vỡ
Mỗi bận trở trời vẫn quằn lên nhớ
Những mặt người trong cơn chiêm bao lạ lẫm vô cùng
Đọa đày bao người để gặp em thèm khát được bao dung
Tình yêu đàn ông mặn mòi như biển
Có đớn đau đầu nguồn phù sa và thêm cánh buồm no nê nghênh chiến
Biển nơi ta lặng lẽ bão bùng
Biển nơi ta điệp điệp trùng trùng
Muốn duy nhất yêu em mà sợ mình mang tội đọa đày thêm lần nữa
Muốn yêu em mà hãi sợ
Buồm ta đa mang rách nát một đời
Phù sa nhạt màu theo chát mặn biển khơi
Không vỗ về lòng em mát dịu
Nên ta già nua ngượng nghịu... thương em!
Có đớn đau nào hơn khi chạm vào xác thân môi đã hết mềm
Ta cằn khô ước ao đời trẻ lại
Thương làm sao cho phải
Thương làm sao cho cam!
Ta cuồng si bằng thứ tình yêu nhọc nhằn
Vuốt mái tóc bạc màu rồi quay quắt nhớ
Xếp nếp chân chim thương chút xuyến xao em có
... thừa thãi một đời người ta trút đổ lên em
Nhặt từng đợt run môi mà huyễn hoặc mình hạnh phúc
Ôi ta thất đức... thật rồi!
Xin lỗi bao lần mới đủ giết chết nổi ta trời ơi
Tình yêu người đàn ông ích kỷ nhỏ nhen đớn hèn trơ trẽn
Ta như đứa cuồng say nuốt ly đầu tiên ngào nghẹn
Nào biết đâu đứa cuồng say chẳng biết nghẹn bao giờ
Thứ tình yêu ta mang cho em không phải là thơ
Không phải phút cầm tay bồi hồi như lần đầu, lần thứ hai... rất nhiều lần ta cầm tay con gái
Không phải siết eo siết lưng mà ái ngại
Không kiêu hãnh sướng vui như thuở xưa rồi
Thứ tình yêu trải qua phai phôi
Khó trôi vào em nhỉ?
Vậy mà em đã đạp bằng lý trí
Đem thanh tân ra pha ngọt điệp trùng
Đem ngây thơ ra nhớ nhớ thương thương
Đem đời con gái đổi chác buồn đau già nua khốn khổ
... em không sợ lỗ hả ngoan ơi?
Tình si
Nồng Nàn Phố
Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
/1%20ANH%20DEP/1CAM%20XUC%20PHOTOS/1475991_10154995168800305_6886859774104860264_n1_z psfd996d0e.jpg.html]"]Photo Storage
Đôi khi có những việc nghĩ nhiều sẽ đau đầu...còn nghĩ thông suốt thì sẽ đau lòng...Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
Có thể rằng em đã quên
Góc thành phố lúc 5 giờ chiều
Vạt nắng rơi ở cà phê phố cổ
Nhìn dòng người đông nghẹt thở
Thấy thật là may
Ít ra thì thành phố 8 triệu dân cũng có nhiều góc hay hay
Để mình thấy là mình tồn tại.
Có thể em chưa có thì giờ nhớ lại
Kỷ niệm lang thang
Như chú mèo đi hoang trên những mái nhà
Một tối bia Tạ Hiện
Dưới ánh đèn điện
Các chị bán cá mời mọc suốt thôi
Khi em nói và khi em cười
Tia nhìn vô tư lạ…
Thành phố buồn quá
Một chiều mưa em nhắn cho anh
Nỗi buồn quẩn quanh
Như con kiến muốn bò về phía mưa rồi vụt quay đầu lại
Em bảo em buồn vì xa rồi ngày trẻ dại
Suy nghĩ cũng chẳng như lúc lớn khôn
Người lớn nào đôi mắt cũng đượm buồn
Giá em giữ nổi tiếng cười trong trẻo…
Hóa ra bọn mình rặt một lũ người khô héo
Cứ bàng bạc dần niềm tin
Thỏa hiệp bằng sự lặng im
Có bệnh mà lười đi khám
Nhìn đời toàn một màu xám
Và nghi ngờ lòng tốt của nhau
Phải chăng đó là nguồn cơn của mọi nỗi đau
Khi có một ngày em nhìn anh bằng màu mắt khác?
Thành phố mình buồn
Và nhiều linh hồn đi lạc
Anh biết điều này đôi khi còn rõ hơn em
Nhưng người ta chẳng thể chất ưu tư cho tâm trí nặng thêm
Và cũng chẳng dễ quên những gì không đáng nhớ
Nếu đã tìm ra một cái cớ
Thì còn cần gì những cái níu tay
Và nếu em đã một lòng muốn bỏ lại nơi đây
Thì hãy đến nơi nào em muốn đến…
Thành phố của tôi này
Đã có biết bao người lỡ hẹn
Và bao người lặng lẽ lãng quên nhau?
(Tưởng giản đơn mà tôi chẳng biết đâu…)
Những mảnh tình đi lạc
Trần Việt AnhTristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
-
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa
Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau
Diễm xưa
Trịnh Công Sơn
Tristesse/Ngườiđitìmmộng/NhớNhaTrang
Comment
Comment