• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

VIẾT VỀ THY LAN THẢO

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • VIẾT VỀ THY LAN THẢO

    TỰA NHỎ


    Một chút phân vân , một chút ngaị ngần khi nghe Thy Lan Thảo ngỏ ý nhờ tôi viết cho anh một tựa nhỏ .Tôi không biết phải làm thế nào để không phụ lòng anh , người đã tìm đến với thơ tôi từ thuở tôi hãy còn là một cô bé con vừa ngậm ô mai , vừa thút thít khóc khi làm những bài thơ tình cho lính gửi đăng trên các báo .
    Tưởng chừng như mới đó đã mấy mươi năm ...
    Thăng trầm , biển dâu với đời lưu lạc .Niềm đau mất nước , nỗi buồn quặn thắt của kẻ lưu vong , nợ núi sông nửa đời cung kiếm gãy nhưng vẫn sáng rực niềm tin hẹn một ngày về và hình ảnh người mẹ hiền trải dài trong suốt thơ anh đã cho tôi trân trọng một tấm lòng . Người lính chiến Cộng Hòa khẳng khái , trung kiên tuyên thệ trước khi rời trường Mẹ , mang phương châm "Cư An Tư Nguy "Vùng vẫy bốn phương trời :
    " Đêm vũ đình trường Tăng Nhơn Phú
    Ngàn cánh tay thề giữ núi sông
    Ra đi đáp lại lời sông núi
    Nhiệt huyết đời trai trọn ý lòng "
    ( Mẹ hiểu lòng con )
    Và dấn thân vào cuộc chiến là trách nhiệm của kẻ làm trai khi quê nhà binh biến :
    " Tự nguyện hiến dâng đời gió bụi
    Diệt thù dành lại chữ tự do
    Bốn vùng chiến thuật chân không mỏi
    Lòng vẫn yên xây mộng hải hồ "
    ( Oan Khốc Sông Ba )
    Nhưng chí trai không thỏa , tháng tư đen như một cơn địa chấn bạo tàn đã vùi dập tất cả ước mơ tuổi trẻ , chỉ còn đây là nỗi tủi nhục , hờn căm của một người lính bị bắt buộc phải giã từ vũ khí :
    "Nhưng mộng đời trai tủi bước lầm
    Đầu quân dưới trướng - tướng vinh thân ...
    ...Niềm tin đã mất trời cao rộng
    Ngăn bước đời trai ,nhục núi sông "
    ( Oan khốc Sông Ba )
    Ngày anh buông súng trở về trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng của một người lính không còn chỗ đứng , vòng tay người mẹ hiền đã là một điểm tựa bền vững để an ủi , xẻ chia tiếp tục nâng đở bước anh đi :
    " Tan cuộc chiến , ta nhớ màu mắt mẹ
    Khi ta về buồn tủi khóc ôm ta
    Thương con trẻ lỡ đời cung kiếm gãy
    Đất nước vô tình , ai thấu nỗi xót xa "
    ( Quê hương rồi sẽ đẹp )
    Dù bị gông cùm trong tay kẻ thù, người lính Cộng Hòa vẫn nêu cao gương kiên cường . kiêu dũng , giữ vững sắt son như ngày nào ngôi trường mẹ đã hun đúc chí trai :
    "Ta thân chiến bại trong tù ngục
    Mắt vẫn ngời sao ý buổi đầu
    Lửa nghĩa trung đài đêm mãn khóa
    Lòng ta giữ mãi có quên đâu "
    ( Đôi mắt ngày về )
    Và thật xót xa của một kiếp người tù tội , anh vẫn không quên một cuộc tình xưa, nhưng có còn cần thiết không khi thực tế đời anh cháo rau mới chính là nhịp thở , nên thơ anh chỉ còn lại đau đớn ngậm ngùi :
    " Cũng có lúc núi rừng sâu ta nhớ
    Mắt thật buồn trong dáng của em xưa
    Nhưng ở đó ta cần khoai để thở
    Như ngày xưa ta cần mắt của em mơ "
    ( Về trên xe quốc lộ )
    Nhưng khi thoát được vùng đất lưu đày, đến bến tự do, thì quê hương đã nghìn trùng cách biệt:
    "Chiều nay chút lạnh giao mùa đến
    Em có buồn không , em Việt Nam
    Một chuỗi ngày thơ xưa luyến mến
    Nghìn trùng xa cách buốt con tim "
    ( Chuyển mùa )
    Anh ấp ủ Gò Công , nơi chôn nhau cắt rốn của anh , như chiếc nôi êm đềm của một thời niên thiếu .Thị trấn có những ngôi nhà mái ngói âm dương , hoang sơ cổ kính , có những con phố nhỏ tình thân như phố Tàu ở mãi Hội An .Anh nhớ từng địa danh , từng món ăn quen thuộc của một vùng quê nghèo : hoa so đũa luộc ăn với mắm tôm chà , những trái cerise chua chua , ngọt ngọt trên đường về Hòa Nghị , những mùa xuân đoàn tụ yên vui đã mất với bồn mai tứ quý , với mắm tôm chua ... Ở đó anh có một người mẹ vẫn ngồi trên ván gõ, tựa cửa trông con , nhưng đã bao lần xuân qua , quê người , đất khách anh vẫn chưa một lần về thăm lại ...Ăn miếng canh rau mà nhớ về quê Mẹ , những tháng ngày đạm bạc nhưng thắm đượm tình quê :
    " Canh tập tàng nêm thêm chút muối
    Đọt bầu, đọt bí ,lá mồng tơi
    Ngan ngát rau dền bông bí đỏ
    Mẹ húp , con chan - ngọt ý đời "
    ( Canh rau tập tàng )
    Từ giọng hát nào đã đưa anh về bãi bờ yêu dấu cũ : Những tà áo bay trên cầu Long Chánh , vị ngọt ngào của cam Vĩnh Hựu giữa buổi trưa hè , Tháng sáu trẻ con Vàm Láng khoe áo mới trong lễ đón ngênh Ông...
    " Rau dền xanh lá hương ngan ngát
    Đất tạm dung vẫn tưởng quê nhà
    Nhạn Trắng Gò Công cao tiếng hát
    "Nỗi buồn gác trọ " ngút đường xa "
    ( Nhớ Mẹ )
    Và anh nhắn gởi nỗi nhớ thương về quê cũ :
    " Cuối tháng em về cho ta gởi
    Tấm lòng thương nhớ của riêng ta
    Gặp em nếu mẹ ta thăm hỏi
    Em bảo ta ngàn đêm xót xa "
    ( Nhắn gởi )
    Thy Lan Thảo xót thương quê nghèo đắm chìm trong đêm dài Việt Nam tăm tối , mất mùa hạn hán trong cơ trời , ách nước , ngàn nỗi tai ương ở một thư gửi chị :
    " Chị kể Gò Công trời hạn hán
    Dân nghèo bỏ xứ kiếm ăn xa ..."
    ( Cờ vàng sẽ bay )
    Anh cũng ghi khắc ân nghĩa thâm sâu của Mẹ già, của người chị hiền đã thăm nuôi anh trong những tháng năm tù tội từ Nam ra Bắc, trong cảnh đời cơ cực :
    " Hôm nay ăn bát cơm thơm dẽo
    Nhớ Mẹ ru con nát cả lòng "
    ( Nghĩa ân còn nhớ )
    " Chị vẫn âm thầm đời đạm bạc
    Hàng ngày hai buổi đến trường xưa
    Chữ nghĩa văn chương nào thấy sáng
    Cuộc đời dạy học chẳng tròn mơ "
    ( Chút ý ngày về )
    Nhưng đậm nét nhất trong thơ anh vẫn là hình ảnh người mẹ hiền rạng rỡ, như biển Thái Bình, như vầng dương muôn thuở:
    " Trong suốt đời ta chỉ một người
    Dáng tiên hiền diệu dẫu xa xôi
    Mẹ luôn dõi mắt theo chân bước
    Của đứa con trai đến cuối đời "
    ( Đau xót đời ta )
    Thảo ngay , tình nghĩa của một người con chí hiếu với ray rứt khôn nguôi khi không về được để thọ tang trong ngày mẹ mất, cũng không làm thơ anh bi lụy, khi thắp lửa tin yêu với giấc mơ hồi hương :
    " Chừng đó mùa xuân thắm ý mai
    Anh dìu bước muội ngọt tình say
    Trong đôi mắt muội ngời tha thiết
    Anh thấy hình anh chất ngất đầy "
    ( Sẽ có mùa xuân )
    Trái tim người lính Cộng Hòa với chan chứa yêu thương, khẳng định niềm tin ở một ngày mai tất thắng :
    " Hồn quốc tổ sẽ cười vang sông núi
    Đường quê hương sẽ rợp bóng cờ vàng
    Đổi năm tháng nhọc nhằn đầy hận tủi
    Bằng tình thương dấu ái ngát trời hương "
    ( Quê hương rồi sẽ đẹp )
    Tôi quý trọng cái khí khái của một người lính Quốc Gia , với lý tưởng Tổ Quốc , Danh Dự , Trách Nhiệm như một hoài bão mà anh vẫn còn ấp ủ - tình nghĩa gia đình gắn bó, bền chặt- tình chiến hữu thâm sâu...Ngần ấy thứ đã nói lên nhân cách sống của anh giữa một cảnh đời chao đảo.Chúng ta hãy giang tay cho Thy Lan Thảo buớc tới , để thơ anh còn có dịp bay cao , bay xa hơn thế nữa về với những rặng tre , bờ cỏ ở quê nhà , những hình ảnh nồng đượm , đơn sơ , nhưng một Việt Nam tự do vẫn luôn làm ấm lòng người xa xứ .
    Minneapolis tháng 6/2001

    M.H.HÒAI LINH PHƯƠNG
    Con đi dưới lá cờ sao máu
    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...
    Similar Threads

  • Nguyễn Thị Ngọc Thu (Đồng Hương)



    Hom nay soan lai may tap tho cua anh ra doc buon va nho GOCONG nhieu nhieu lam gia dinh va rieng anh van khoe ? o ben do troi co lanh khong ? o CANADA nam nay lanh kinh khung ! nam moi chuc gia dinh anh luon vui manh
    email từ Toronto ngày 21- 1-15
    Con đi dưới lá cờ sao máu
    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

    Comment




    • Sent 02 October 2012 - 01:56 PM
      Dulan xin nghiêng mình chào anh THYLANTHAO ạ,

      Anh thân mến, hôm nay em sóc tim Dulan xin mạo muội viết thư này để làm quen một thi sĩ mà hổm nay em có vào đọc thơ văn và rất ngưỡng mộ, nhìn tấm hình anh chụp ở quân trường Thủ Đức em chợt nhớ mấy ông anh bà con ngày xưa, hihi....

      Em làm thơ con cóc, nhưng thích đọc thơ và yêu mến thi nhân vì luôn nghỉ rằng thơ là hơi thở, là nhịp đập trái tim..., ngày nào thi nhân còn làm thơ là ngày đó thế gian còn được thưởng thức những tuyệt tác vậy. Em rất xúc động khi đọc văn thơ của anh. Ngày xưa trường Trưng Vương Saigon của chúng em đỡ đầu cho Sư đoàn 18, trung doàn 48 bộ binh, mỗi dịp Tết Nguyên đán nữ sinh TV thêu khăn, viết thư, làm bánh tét... gửi tặng các anh chiến sĩ....

      Kính chúc anh vui khoẻ, an lành.
      Sóc tím Dulan.


      Thư viết từ Đan Mạch
      Con đi dưới lá cờ sao máu
      Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

      Comment







      • Cám ơn anh TLT thiệt nhiều. Thỉnh thoảng tui vẫn được đọc những vần thơ hay, u uẩn những nỗi buồn man mác của một thời cung kiếm của anh TLT trong các tờ báo nơi tôi đang sinh sống.
        Những dòng thơ nhẹ nhàng, làm lòng người luôn nhớ lại, nhắc mọi người về một thời đã qua, những gì còn đọng lại trong tâm hồn của những người từng một thời binh lửa để giữ từng mái nhà, từng ngôi trường, mỗi con đường làng, mỗi cây cầu nhỏ ... được bình yên - Dù là cái bình yên tạm bợ của thời chiến. Và chắc chắn rằng, trong nơi chốn tạm được gọi là bình yên thuở đó, có chú bé học trò bé nhỏ là tui ...trong đó ...Xin cảm ơn anh về những gì thế hệ của anh-chú đã làm trong những ngày quá khứ. Và cũng xin cảm ơn anh về những bài thơ mà anh đang làm cho hôm nay, và mai sau để cuộc sống này thêm đậm sắc màu vui buồn trong đó.

        Thư của PDK trong trang Link - ngày 23-8-09
        Con đi dưới lá cờ sao máu
        Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

        Comment




        • Ngoc Loan Hofacher-Lam
          To
          me
          Feb 10 at 11:50 PM
          Anh làm em nhớ tôm đất Gò Công nấu canh chua với bông so đủa và tôm rang muối. Thèm quá chừng...không những vậy mà còn thèm mắm tôm chà Gò Công, dằm ớt hiểm ăn với canh chua mới đã khẩu vị. Đó gọi là hương vị quê hương mà mình không thể tìm ở xứ người .
          Thôi thì đọc thơ anh cho đã thèm vậy.
          Chúc anh nhiều sức khỏe để sáng tác thêm những món ăn quê nhà.
          Em Loan

          Loan Hofacher-Lam( Mail t
          ừ Úc)
          Con đi dưới lá cờ sao máu
          Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

          Comment


          • - BS TriPhuong( Saint Louis)


            Feb 10 at 11:48 PM
            Anh Sơn! Anh ác lắm nghen! Tết mà Anh nhắc làm chi món canh chua tôm đất đậu rồng so đủa làm hai mắt tôi cay. Tôi nhớ những ngày Tết về quê leo cây me ngọt và nhớ cảm giác đi chưn không mát rượi lội trên những con đê làng. "Thế sự thăng trầm còn hay mất, Cảnh của năm xưa nhớ ngậm ngùi." Tui chịu hai câu này lắm nha Anh Sơn. Chúc Anh Chị và gia đình đầm ấm.
            8banco
            Con đi dưới lá cờ sao máu
            Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

            Comment






            • - Trần Ngọc Nguyên
              (Nguyên quận trưởng quận Gò Công, tỉnh Định Tường năm 1962-1963):

              Thơ chú làm thật nhẹ nhàng, giản dị và rất có hồn, thể văn đã hay mà tình ý thật đậm đà, đọc lên là thấy rõ bài thơ như một bức hình trước mắt. Tôi rất cám ơn chú và khen ngợi tài làm thơ của chú.Trông hình chú tôi không nghĩ chú là một nhà thơ chút nào!
              (Thư ngày 17-8-09)

              Con đi dưới lá cờ sao máu
              Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

              Comment


              • Congress-Thanh Le


                To
                B7 Lê Thị Phụng
                Today at 7:59 AM
                Phụng ơi ,

                Hôm nay xem mail trên máy anh Thành , thấy một bài thơ của Nguyễn Kỳ Sơn ..
                Gửi Phụng và anh Huy xem để hiểu nỗi niềm của người Hãi Ngoại nhớ về quê Mẹ GÒ CÔNG .
                Nhà thơ Thy Lan Thảo này không biết là vợ anh Thành lại là bạn thân hơn 60 năm của Phụng và của cô giáo Hường dân Gò Công ..hì.hi..
                Anh Thành bệnh cả năm rồi không liên lạc với Tiểu Đoàn .
                Sau khi anh Thành mỗ đầu HM chỉ nói cho anh Trang Thoại Đức và anh T N Hiền biết mà thôi !
                HM ( Email từ Đức)
                Con đi dưới lá cờ sao máu
                Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                Comment






                • Quen với người thơ, quen với thơ đã nhiều năm dài, nói chuyện với nhau nên hiểu được thơ Thy Lan Thảo, một nguồn thơ vô tận, chỉ có tội là dài (hihihi!), thơ Thy Lan Thảo rất chân tình, không mượn chữ để chằm vá cho thành bài mà đọc Thy Lan Thảo, thấy như Thảo xẻ trọn trái tim ra cho mọi người thấy và nhận cảm được những cảm xúc về đời, về tình, về đồng đội cũ, về gia đình, về tù đày, về những ngày còn cầm súng bảo vệ quê hương và bây giờ là cái buồn của một người lưu vong sống xa nhà, xa gia đình, xa quê hương, đọc Thy Lan Thảo, nhận cảm được những giọt nước mắt nhiều khi rơi trong bóng tối, âm thầm...Hân hạnh được là một người bạn rất thân của Thy Lan Thảo, tôi rất mến tính tình anh, một người bạn rất chân thành Cám ơn Thảo nhiều.
                  Thân mến
                  đông hương
                  Đã chỉnh sửa bởi inou; 13-03-2015, 02:41 PM.

                  Comment






                  • Nguyễn Minh Huệ (ĐĐ201CTCT):

                    Tôi ghi lại cảm xúc của mình khi đọc đến đoạn thơ ”Mẹ Hiểu Lòng Con” S. có tin không, khi đọc đến đoạn đó, tôi chảy nước mắt, ít ra cũng còn có những người như KS, vẫn còn ray rứt lúc “Minh Thệ” khi nhập quốc tịch Mỹ. Vì cuộc sống,vì muốn tồn tại trên đất nước người, đành phải như vậy thôi. Tôi không rành về nhạc, nhưng dạo sau nầy, tôi thích đem thơ ra phổ nhạc để tự mình ca chơi, tự biên tự diễn, vậy mà còn một năm nữa bước vào tuổi 70 nên anh em đừng cười cho cái giọng của tôi nhé. Bài thơ đó của KS, tôi ghi thành lời nhạc mang tên ”Quê hương chữ S vẫn ngọt ngào”.

                    (email ngày 19-7-09)

                    Con đi dưới lá cờ sao máu
                    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                    Comment


                    • -Mary Le


                      To
                      me
                      Today at 10:49 AM
                      DOC THO ANH NHO NHA QUA .
                      Con đi dưới lá cờ sao máu
                      Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                      Comment


                      • -hien nguyen

                        Today at 8:32 AM



                        Nhắc đến mấy món ăn của mẹ làm thì lúc nào cũng nhớ, cũng thèm ăn!
                        Bài thơ hay. Cám ơn!

                        Nói nhỏ: Anh 8BC ơi, mùa nầy bông so đủa (loại bông trắng) và đậu rồng "vô mùa" nên thấy bán rất nhiều ở các tiệm thực phẫm Việt Nam tại Houston, Texas. Mời Anh 8BC và phu nhân dời gót ngọc về miền đất ấm Houston, anh em P.Ký sẽ chiêu đãi tận tình.

                        Thân mến,
                        9XXL
                        Con đi dưới lá cờ sao máu
                        Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                        Comment







                        • VẾT KHẮC HẰN SÂU TRÊN NỬA ĐỜI
                          THY LAN THẢO
                          *


                          Gò Công! Gò Công!...Tiếng gọi mộc mạc thân thương của vùng đất mầu mỡ xanh tươi.Vùng đất của những người dân miền Nam thật thà chất phác, với cuộc sống thật thanh bình đạm bạc…chỉ cần ăn một chén cơm với cọng rau hái sau hè hay miếng cá kho vừa vớt được ngoài ao cùng một ngụm rượu đế cũng đủ để con người ta có một cảm giác vừa thỏai mái, vừa sung mãn…

                          Ruột nghêu xào sơ với tỏi
                          Lá me non, cà, giá, ngò om
                          Tháng năm mùa mưa vừa mới tới
                          Canh chua nghêu, rượu đế Gò Công.!

                          Cá kèo tháng mười đem kho chỉ
                          Chút hẹ nêm vừa thêm chút tiêu
                          Cơm gạo Sóc Nâu thơm lúa mới
                          Mẹ ơi! Con nhớ mẹ thật nhiều…!
                          ( Tình Xa Xứ)
                          ....

                          Dĩ nhiên nơi đất lành thì chim đậu…chính đó đã là nơi nhà thơ Thy Lan Thảo được sinh ra và lớn lên trong vòng tay êm ấm của người mẹ hiền…trong nâng niu chiều chuộng của những người chị khà kính.Mẹ và chị đã hy sinh cả một đời mình để lo…để uốn nắn người con trai út…người em út được thành nhân.Từ sau biến cố 1975 mẹ và chị lại lần nữa bôn ba trên sóng đời tủi nhục để chăm sóc cho người con tù tội trong chế độ hà khắc của lũ vô thần.Hình ảnh của mẹ và chị đã được vinh danh trong dòng thơ chan hòa ưu ái của Thy Lan Thảo.” Vết Khắc Nửa Đời” phải chăng là những âm vọng từ nhớ nhung quắt quay gửi về người mẹ quá cố đáng kính và người chị thân thương sống còn trong tủi nhục…

                          Mẹ nhắm mắt có được tròn yên giấc
                          Hay vẫn còn trăn trở nghĩ về con
                          Đất tha hương vẫn thương nhớ mỏi mòn
                          Ngày phục quốc con về thăm mộ mẹ…
                          ( Mẹ CủA Con)

                          Tuổi chị lớn dần trong chinh chiến
                          Điêu tàn khói lửa khắp muôn nơi
                          Chị đành bỏ học trong buồn tiếc
                          Phụ mẹ trông em, chuyện đổi đời
                          ( Viết Cho Chị Hai)

                          Ngoài tình thương gia đình, giòng thơ Thy Lan Thảo còn triền miên trên quê hương, uốn khúc với bạn bè, thiết tha cùng chiến hữu.Tình đồng đội được mô tả sống động qua sự hồi tưởng của những ngày lội suối băng rừng xông pha giữa những cơn mưa đạn thù để giữ gìn màu cờ sắc áo…

                          Sông Ba nước vẫn tươi màu sóng
                          Cắt lối xuôi Nam giữa đạn thù
                          Mắt ướt cay nhìn quân đoàn trống
                          Pleiku, Phú Bổn…khóc tạ từ
                          (Đêm Sông Ba)

                          Nửa đời Thy Lan Thảo đã trôi theo những thăng trầm của mẹ Việt Nam. Căm hận vì sự bất công và tàn nhẫn của chế độ độc tài Cộng Sản, thương tâm đau xót khi quê hương yêu dầu tơi tả lầm than, nghẹn ngào khi hay tin từng người bạn thân thương oanh liệt hay uất ức vĩnh viễn ra đi giữa cuộc đời bi đát, bùi ngùi cho gia đình sống tủi nhục trong gông cùm của loài quỷ đỏ v.v…

                          Đây là những vết khắc thật sâu đậm trong tâm khảm Thy Lan Thảo để từ đó những giòng thơ bật nứt mãnh liệt vươn lên.hãy lắng hồn và trầm mình trong “ VẾT KHẮC NỬA ĐỜI “cùng Thy Lan Thảo để thẩm thấu tình yêu quê hương dân tộc, tình gia đình nồng nàn, tình đồng đội thân thương bằng những lời thơ thống thiết…

                          XUÂN THỤY

                          Houston, August 2004

                          Con đi dưới lá cờ sao máu
                          Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                          Comment



                          • THƠ THY LAN THẢO:
                            HOA NỞ TRÊN ĐÁ

                            • PHƯƠNG TRIỀU






                            Tiểu sử THY LAN THẢO:
                            Sinh quán: Làng Tân Niên Trung, Gò Công. Cựu học sinh Khóa 5 Trung học Công lập Gò Công; cựu sinh viên Văn khoa Sài-Gòn (ban Việt); Quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Đơn vị phục vụ: Tiểu đoàn 50 Chiến Tranh Chính Trị (Sài-gòn), Tiểu đoàn 20 CTCT (Pleiku).

                            - Tù Trại Hà Tây & Nam Hà.
                            - Thả tháng 7-1983.
                            - Định cư tại Houston, Texas, theo diện HO 14.
                            - Bài thơ đăng báo đầu tiên năm học Đệ Nhị.
                            - Hiện có thơ đăng rải rác trên một số tạp chí ở Mỹ, Canada, Đức...
                            - Bút hiệu chọn từ thời học Đệ Nhị Trung học Gò Công.

                            Đã xuất bản:
                            - Thơ Thy Lan Thảo (2003)
                            - Vết Khắc Nửa Đời (Thơ, 2004).
                            Thơ in chung:
                            - Lai Láng Dòng Phù Sa (2001)
                            - Những Đóa Hoa Nở Muộn (2002)
                            - 25 Năm Thi Ca Hải Ngoại (2003)

                            Khí phách thơ
                            Trước khi vào bài, tôi xin dành giây phút tưởng niệm hai người bạn vừa mới đi xa: Nhật Trường Trần Thiện Thanh và Trần Thúc Vũ.
                            Trần Thúc Vũ trước ngày ra đi vẫn còn cảm khái:
                            Này Tử Thần,
                            Người đã đến, đứng chi ngoài ngõ
                            Vào, cùng ta chơi nốt cuộc tồn sinh
                            Cờ đã sẵn, đây cuộc cờ định số
                            Ta bật hồng rọi thấu cõi u minh

                            Ta đã sống, tất nhiên rồi sẽ hóa
                            Tội cho ngươi lén lúc những mê cung
                            Ta như lửa sá gì ngươi hù dọa
                            Thuở binh đao, sinh tử cũng bằng không

                            Ta dũng sĩ, ôm mối hờn quốc nhục
                            Lặng hờn căm, lửa bốc những canh khuya
                            Thân con nợ, núi sông chưa báo đáp
                            Mới đành cam lưu luyến buổi phân lìa

                            Này Tử Thần, hãy chờ ta bước nữa
                            Cõi trăm năm khoảnh khắc còn là bao?
                            Hãy ngồi đó nhâm nhi, và hãy ngủ
                            Chốn thiên thu thê thảm những thương đau

                            Xong việc nước, ta lay người thức dậy
                            Rủ ngươi về thiên cổ một phen chơi!
                            (Thơ Trần Thúc Vũ - 13.4.05)

                            Bỗng dưng tôi chợt nhớ hai câu thơ của nghệ sĩ Phong Trần Tiến, trước năm 1975:
                            Những thằng đáng chết sao không chết
                            Để chết chi thằng đáng sống lâu!

                            Sau tháng Tư Đen 1975, qua những trại tù từ Nam ra Bắc, tôi đã gặp rất nhiều bạn trẻ và rất quý mến họ. Hầu hết những người trẻ tuổi này đều giữ được khí phách và tiết tháo của những chàng trai thế hệ. Kẻ ngã ngựa, cho dù sa cơ thất thế vẫn ngẩng cao đầu và đứng vững trên hai chân.
                            Ở trại tù Sơn La, một người bạn trẻ nói với tôi, “Anh ạ, vào đây là chúng ta đã mất hết, chỉ còn lòng tự trọng nên phải ráng giữ thôi!”.
                            Những người bạn trẻ đó, qua bao năm tù vẫn hơn một lần cười nói hồn nhiên, “Nhằm nhò chi ba cái lẻ tẻ! Cứ mặc kệ, bi nhiêu bi!...”. Những người bạn trẻ đó sống đúng như lời nói, không hề chịu khuất phục, cũng chẳng bao giờ than van ca cẩm.

                            Phải chi ngày đó màu mây trắng
                            Đừng ngược trời xa mưa tháng Tư
                            Anh về áo trận buồn cay đắng
                            Bụi cuốn tương lai... cảnh mịt mờ... (*)

                            Chị ạ, cuộc đời em trôi nổi
                            Kể từ khi xếp chiến bào xưa
                            Tám năm em sống trong lao cấm
                            Đời vẫn thường quen với gió mưa! (*)

                            Tám năm hay mười lăm mười bảy năm, họ vẫn không hề lung lay khí phách. Trong phạm vi bài này, tôi chỉ xin nói về khí phách của người cầm bút, đặc biệt là của những người làm thơ. Khí phách thơ. Xin một ngoặc đơn ở đây. Rằng, nếu nghĩ theo một cách nào đó thì lời nhạc hay cũng là lời thơ trác tuyệt.
                            Những người làm thơ này, có người tôi biết trước 1975, có người tôi chỉ mới biết sau này ở hải ngoại.

                            Thế hệ thanh niên hào kiệt:
                            Thy Lan Thảo là một trong những người trẻ tuổi đã tiêu hao tuổi thanh xuân dưới những gông cùm khắc nghiệt qua những trại tù và sau này là tác giả những vầng thơ dâng tràn khí tiết. Có thể nói rằng Thy Lan Thảo cũng như những người trẻ tuổi đó là tiêu biểu cho cả một thế hệ thanh niên hào kiệt và hào hoa. Khi phục vụ dưới cờ, họ biết rõ ràng họ chiến đấu cho mục đích gì. Khi thất thế sa cơ, mang thân vào tù ngục, họ biết họ phải sống thế nào. Và, trong những năm tháng lưu vong, họ vẫn còn nguyên ý chí và ý thức trách nhiệm. Họ đã không tiếc công sức, tiếp tục đóng góp vào cuộc tranh đấu chung, bằng một thái độ hiếu hòa nhưng dứt khoát.
                            Những người trai thế hệ đó đã sống có thủy có chung trong tự tình dân tộc. Họ không ngăn được gió trở cờ, nhưng cũng cương quyết không chịu trở cờ theo gió. Họ đã trải qua một đoạn đời tù ngục điêu linh, nhưng giờ đây họ vẫn phơi phới hào sảng trong tình người. Họ quyết liệt chống lại ác gian, cực lực lên án độc tài, nhưng họ không vì bản thân mà kêu gọi hận thù, kêu gào sắt máu. Điều hiển nhiên là họ không bao giờ chịu rời vị trí để thỏa hiệp với những kẻ đày đọa đồng bào và làm cho đất nước lầm than.

                            Anh đã về đây giải phóng dân
                            Để người vô tội chết trăm lần
                            Xa con xa vợ tan nhà cửa
                            Bức tử miền Nam – giải phóng quân (*)


                            Vết chàm đậm đen của một giai đoạn lịch sử dân tộc, biết đến bao giờ mới phai mờ, bôi xóa được?

                            Trời tha hương - đất người lập xuân
                            Tháng ba giỗ hội của toàn dân
                            Ta quên sao được con đường máu
                            Từng bước về Nam - đất mất dần... (*)

                            Có người thiếu phụ chít khăn tang
                            Bên xác chồng tay ẵm xác con
                            Mắt khô dòng lệ xa xăm lắm
                            Ta thấy quanh ta gió oán hờn (*)

                            Một số không ít những người trai thế hệ bây giờ cầm bút. Họ đã chiến đấu, đã chịu lao ngục, đã hao hớt hình hài sức khỏe, bây giờ sống cảnh lưu vong. Họ viết. Bình tĩnh và khách quan. Niềm hy vọng là được nhìn thấy một quê hương tự do, dân chủ và nhân quyền.

                            Ngày mai giặc trả ta sông núi
                            Không phải dàn binh đánh trận thua
                            Không phải dựng cờ quân phục quốc
                            Mà nhân tâm dậy... sóng xô đùa! (*)

                            và ngọn cờ chính nghĩa sẽ phấp phới trên quê hương:
                            Chị ơi, nhắc Mẹ dùm em với
                            Gắng sống vài năm sẽ có ngày
                            Một sáng cờ vàng bay phất phới
                            Em về ôm Mẹ trọn vòng tay... (*)

                            và:
                            Bao giờ quang phục quê hương lại
                            Về đập Đồng Cam đến Sông Ba
                            Lập đàn cầu độ hồn oan trái
                            Giải bớt niềm đau của nước nhà. (*)

                            Nhà văn Hồ Trường An viết về thơ Thy Lan Thảo như sau:
                            “... Thơ của Thy Lan Thảo phản ảnh nguyên vẹn tiếng nói chung của một thời đại mất mát hạnh phúc, một giai đoạn đen tối lầm than của dân tộc. Tiếng thơ anh là tiếng thơ chung. Tiếng than van của anh là tiếng than van của đồng bào suốt hậu bán thế kỷ 20. Một loại tiếng thơ buồn, đóng góp vào nỗi buồn chung của chủng tộc, của tổ quốc chúng ta...
                            ... Đề tài của thơ Thy Lan Thảo vốn thật gần gũi với đa số độc giả đã trải qua bao cuộc thăng trầm của tổ quốc, bao vận nước nổi trôi từ cuộc chiến tranh Đông Dương giữa Pháp và Việt Minh, kinh qua cuộc nội chiến giữa Quốc - Cộng, qua thời gian sau ngày Miền Nam thất thủ cho tới ngày sống tha hương nơi hải ngoại. Dĩ nhiên chúng đã được các nhà văn nhà thơ lưu vong vốn ưu thời mẫn thế của chúng ta khai thác trên 20 năm qua. Nhưng mỗi người khai thác một cách khác nhau, bằng thái độ, bằng góc độ cái nhìn, bằng khía cạnh nhân sinh quan khác nhau. Ở Thy Lan Thảo là thái độ dịu dàng, đôn hậu, đằm thắm. Anh không hung hăng với kẻ thù, anh không rền rĩ quằn quại với số phận cay nghiệt. Anh cũng không phóng mắt vào hoàn cảnh nào khác ngoài những hoàn cảnh và những biến cố kế tiếp nhau xảy đến cuộc đời anh. Anh không phóng chiếu cái nhìn vào viễn tượng lộng lẫy ở chân trời thi ca nào khác. Anh nắm bắt những gì anh cảm xúc, những gì anh hiểu biết, không để tham vọng lôi cuốn anh vào những cuộc phiêu lưu sa đà khi sáng tác thơ. Thơ anh do đó tuy không tân kỳ và lộng lẫy, nhưng được cái tính khiêm tốn và chân thật...”
                            (Trích LAI LÁNG DÒNG PHÙ SA, Hoa Ô Môi xuất bản, 2001)

                            Dòng thơ liên tục
                            Tôi đã đọc thơ Thy Lan Thảo từ những năm đầu thập niên 60, khi tôi phụ trách trang thơ cho các nhựt báo Ngày Mới (Chủ nhiệm: Hoàng Phố), Nghị Luận (Chủ nhiệm: Việt Sơn Nguyễn Gia Luyến).)
                            Lúc đó Thy Lan Thảo ở trong Nhóm Thơ 20 – Gò Công. Và, hơn bốn mươi năm qua, Thy Lan Thảo vẫn không ngừng làm thơ. Thy Lan Thảo chỉ làm thơ, không viết văn. Đối với thơ, Thy Lan Thảo như một người tình thủy chung như nhứt. Anh gìn giữ tấm lòng đó như đối với quê hương đất nước và với đồng bào ruột thịt.
                            Thơ Thy Lan Thảo không phải chỉ có những lời cảm khái, những lời bi phẫn mà đã có không ít những bài nói về quê hương:

                            Canh tập tàng nêm thêm chút muối
                            Đọt bầu đọt bí lá mồng tơi
                            Ngan ngát rau dền bông bí đỏ
                            Mẹ húp con chan - ngọt ý đời (*)

                            Anh dẫn em về quê Tân Trung
                            Tháng năm còng lột, mắm thơm lừng
                            Khế chua, chuối chát, ngò om, quế
                            Tự Đức còn khen món bảo trân (*)

                            về người cha:
                            Đời của ba luôn thật thà chơn chất
                            Kính trọng thầy, mến bạn, quý bà con
                            Ba truyền lại cho con nhiều ý thật
                            Đạo đức, nhân từ - cao quý nào hơn... (*)

                            về tình mẫu tử:
                            Ngày tiễn con đi - mắt Mẹ buồn
                            Tuổi già tóc bạc - trắng như sương
                            Tám mươi ba tuổi còn đưa tiễn
                            Mẹ khóc - con đi ướt bước đường.

                            về tình yêu đôi lứa:
                            Anh vẫn nhớ tình yêu ngày mới lớn
                            Tuổi mười lăm - áo trắng ngọt sân trường
                            Của một thời vụng dại biết nhớ thương
                            Đôi mắt ướt - hàng mi che cong vút

                            Lòng rộn rã - mỗi lần tan lớp học
                            Theo em về bóng mát lá me bay
                            Bước theo sau nhìn đôi bóng ngã dài
                            Gió e thẹn đùa reo trên tóc rối (*)

                            về tình nghĩa vợ chồng:
                            Áo anh đã cũ nhưng bền chắc
                            Nhờ có tay em vá lại đời
                            Một chút ấm lòng bên đôi mắt
                            Nhìn nhau tha thiết ý song đôi... (*)

                            Điều đáng ghi nhận là ngay cả trong những bài nói về tình mẫu tử, gia đình, tình yêu đôi lứa, tình nghĩa vợ chồng cũng đều rạt rào tình cảm quê hương đất nước. Người con trai đất Gò Công này đã dâng trọn một tấm lòng sắt son cho quê hương đất nước. Anh đã bày tỏ được nỗi niềm của một thế hệ. Tuy nhiên, đọc thơ anh, ta thấy rõ là chính anh cảm thấy rằng những điều anh bày tỏ vẫn chưa hết. Và, anh sẽ còn tiếp tục viết.

                            Xin đọc hai bài thơ tiêu biểu của Thy Lan Thảo:

                            MỘT CHÚT LÒNG XIN GỞI QUÊ HƯƠNG

                            Biển oán hờn ai dậy sóng trào
                            Miền Trung - oan khốc nổi ba đào
                            Thê lương đâu chỉ riêng đền miếu
                            Mà cả trời Nam khóc thảm đau!

                            Đất tự ngàn năm vốn cỗi cằn
                            Dân cày sỏi đá chẳng no ăn
                            Trời đày lũ lụt hàng năm đến
                            Dậy sóng miền Trung - tựa thác ngàn...

                            Thiên tai đe dọa hoang mầm sống
                            Bạo đảng đâu cần nghĩ tới dân
                            Chỉ biết gom tiền chăm sóc đảng
                            Rượu ngon, gái đẹp - rất ân cần

                            Cũng giống da vàng nguồn Lạc Việt
                            Bạo quyền hoang dã tựa hùm beo
                            Sói lang nhìn đảng còn kinh dị
                            Đất nước thê lương - dân khổ nghèo...

                            Sông Hương một thuở dòng xanh mướt
                            Núi Ngự mơ màng ẩn đế kinh
                            Thọ Cương - vẳng tiếng gà xao xác
                            Vỹ Dạ hương cau ngập ý tình

                            Hôm nay nước bạc reo đầu sóng
                            Cuồn cuộn âm binh - dáng tử thần
                            Núi đá ngàn năm hoang lở sụp
                            Sá gì đền miếu với nhà dân!

                            Hương Giang chắc hẳn buồn cay đắng
                            Bởi lượn nước xanh đã trở dòng
                            Bao xác thân trôi đùa nước trắng
                            Lệ buồn vét cạn - khóc dòng sông

                            Tìm đất nào chôn được xác cha
                            Mẹ nằm không chiếu đắp thân già
                            Tuổi thơ ngơ ngác không nơi tựa
                            Đảng có nhìn - có thấy xót xa?

                            Vạn dặm tình xa một giống giòng
                            Mù khơi đục mắt khóc miền Trung
                            Thê lương Trời hỡi sao dành cả
                            Con cháu Âu Cơ - đất Lạc Hồng?

                            Một giọt máu đào - vạn xót xa
                            Non sông ngàn dặm vẫn quê nhà
                            Xác trôi rã xác - tan nhà cửa
                            Người sống - lạc thần, xương bọc da!

                            Một chút lòng riêng xin gửi đến
                            Đau buồn chia xẻ với quê hương
                            Nước ơi! Đã tạo cơn hồng thủy
                            Sao chẳng dìm sâu lũ giặc cuồng?
                            19-12-1999
                            THY LAN THẢO


                            BÀI THƠ TRẢ LỜI
                            Người viết bài thơ gửi đến tôi
                            Bằng lời chua chát trách trêu đời
                            Bài thơ nhớ Mẹ tôi thường viết
                            Là lúc lòng tôi vắng tiếng cười

                            Nỗi nhớ khôn nguôi ngày xa xứ
                            Lòng tôi tan nát buổi ra đi
                            Người ơi có biết từng câu chữ
                            Phân tấm lòng tôi - bước viễn ly!

                            Lòng tôi trân quý thương và nhớ
                            Nhưng buổi thay cờ - loạn nhiễu nhương
                            Tôi vẫn không quên lời minh thệ
                            Trước nghĩa trung đài tỏa khói hương

                            Tổ quốc điêu tàn trước bạo quân
                            Toàn dân nghèo đói khổ trăm lần
                            Uổng đời chiến sĩ không tròn ước
                            Chịu tiếng ươn hèn - sống nhục thân

                            Người trách tôi thương tôi nhớ Mẹ
                            Sao lại không về thăm Việt Nam
                            Nhỡ mai nhang khói buồn cô lẻ
                            Bóng Mẹ bơ vơ khuất nẻo trần!

                            Tôi hiểu người ơi, Trung với Hiếu
                            Một thân nhiễu loạn xẻ làm đôi
                            Tôi về Mẹ có tăng thêm tuổi
                            Hay để giặc kia ngạo nghễ cười?

                            Mẹ tôi, tôi hiểu lắm người ơi!
                            Người đã cho tôi cả cuộc đời
                            Mẹ vẫn khuyên tôi ngày trở lại
                            Là lúc cờ xưa ngập cả trời

                            Quê hương quang phục người sẽ thấy
                            Bước giữa rừng cờ có bóng tôi
                            Giặc thù trả lại ta sông núi
                            Mắt Mẹ lòa mây vẫn rạng ngời.
                            9-8-99
                            THY LAN THẢO

                            Texas, tháng 7 – 2005

                            PHƯƠNG TRIỀU
                            ____

                            (*) thơ THY LAN THẢO
                            Con đi dưới lá cờ sao máu
                            Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                            Comment


                            • THY LAN THẢO và
                              VẦN THƠ LỤC BÁT
                              *


                              * TRẦN KIM BÁU
                              .....




                              THAY TRÂU KÉO CÀY


                              Một hôm đang kéo ách bừa
                              Chợt vui với ý mới vừa thoáng qua
                              Em đừng nghĩ ngợi xót xa
                              Bước anh vẫn vững mặn mà mồ hôi
                              Xin em đừng tiếc nụ cười
                              Cho đời khinh bạc cho người đổi thay
                              Năm xưa tay súng miệt mài
                              Bây giờ anh thế trâu cày ruộng hoang…
                              (Trích trong bài: TRẠI TÙ MỸ PHƯỚC TÂY ,
                              trong tập thơ" Vết Khắc Nửa Đời")

                              Tôi biết Thy Lan Thảo rất ít làm thơ lục bát.Hiếm hoi lắm. Có lẽ cũng xúc động lắm anh mới dàn trải tình cảm mình bằng lối thơ nầy. Thơ 6-8 như một bình nguyên rộng, như dòng sông dài âm điệu trầm thắm. Nếu giữa đêm khuya, chìm sâu vào tĩnh lặng đọc khúc thơ buồn 6-8. Ôi, tình ta phiêu dạt về đâu! Mỗi chữ, mỗi câu là mỗi nhịp phách gõ mạnh hồn mình.cảm giác đó tôi đã gặp khi đọc bài thơ trên của Thy lan Thảo.

                              Lời thơ bình dị lắm mà ý tình cũng sâu thẳm lắm. Ai từng “thay trâu kéo cày” sẽ dễ dàng cảm nhận hình ảnh bi phẩn nhưng hào hùng nầy. Bởi vì người tù Trại Mỹ Phước Tây đã trở thành con trâu kéo. Phần vì con người đã bị giáng cấp một cách phủ phàng, tàn nhẫn. Vậy mà vẫn hùng. Vậy mà “bước anh vẫn vững”. Kẻ thù muốn anh ngã quỵ để vỗ tay vui. Kẻ thù muốn anh phẩn nộ để có cớ hành hạ thêm thân xác. Nhưng anh “Chợt vui với ý mới vừa thoáng qua”.

                              Anh không cho biết “ý mới” là ý gì và dường như chúng ta cũng không phải tha thiết bận tâm về ý nầy, miễn sao anh “vui” là được. Vui là thắng, thắng kẻ thù một cách oanh liệt. Vui để nâng đôi bàn chân anh đứng vững đi tới.

                              Tôi cũng đã “thay trâu kéo cày” nơi đó. Nhưng tâm tình thua anh nhiều bậc. Tôi đã không vui. Tôi đã ngước mặt lên trời nghiến răng thù hận.Kể như tôi bại trận, kể như kẻ thù đã thành công trên bản thân tôi. Vì lẽ đó, lần đầu tiên trên đất khách , tôi gọi điện thọai cho anh, để Thy Lan Thảo biết rằng bài thơ lục bát nầy hay lắm. Tôi cũng muồn cảm ơn anh đã cho tôi nhớ lại một hình ảnh – tưởng đã quên - “thay trâu kéo cày”

                              Em đừng nghĩ ngợi xót xa
                              Bước anh vẫn vững mặn mà mồ hôi

                              Thy Lan Thảo cũng không cho biết em là ai. Có phải là một tri âm nào đó. Hay “em” chính là những ánh mắt lóe lên niềm xót xa, thương cảm của những người dân quanh vùng. Không phải dân chúng bên ngoài của trại tù đều khinh ghét tù nhân. Chúng tôi thường nhận được những cái nhìn xẻ chia, chúng tôi thường nhận được những củ khoai ném vội và người cho quay mặt về hướng khác như không có gì. Tất cả những quen thuộc đó xãy ra bằng sự câm nín và âm thầm. Nếu không, dân bị tội liên hệ, tù bị kiểm điểm. Như vậy thì cho dù ”em” là ai đi nữa, em vẫn là người đứng cùng giới tuyến với chúng tôi, và em hãy cất dấu những “xót xa” thật sâu trong cõi lòng, đừng cho tôi bắt gặp, đừng cho kẻ thù nhìn thấy bắt gặp, tôi sẽ yếu lòng, bắt gặp, kẻ thù sẽ trù dập em. Nhưng thế nào đi nữa, tôi vẫn biết ơn em,,,

                              Em thấy mà, anh vẫn vững với những bước chân ngạo nghễ trước mặt quân thù. Và em biết không. Anh “năm xưa tay súng miệt mài”. Anh tự hào đã làm như vậy. Bạn bè anh cũng rất tự hào đã làm như vậy. Chỉ tiếc một điều, trên chiến trường anh đã thua. Anh đã trở thành tù nhân của giặc, nên ”bây giờ anh thế trâu cày ruộng hoang’.
                              Nhưng cuối cùng, em thấy đó, Anh vẫn thắng.

                              Cám ơn Thy Lan Thảo đã cho tôi được một dòng nhớ và một tự hào vì anh.

                              ĐÔNG QUYÊN
                              Con đi dưới lá cờ sao máu
                              Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                              Comment


                              • -hien nguyen


                                Today at 8:32 AM
                                Nhắc đến mấy món ăn của mẹ làm thì lúc nào cũng nhớ, cũng thèm ăn!
                                Bài thơ hay. Cám ơn!

                                Nói nhỏ: Anh 8BC ơi, mùa nầy bông so đủa (loại bông trắng) và đậu rồng "vô mùa" nên thấy bán rất nhiều ở các tiệm thực phẫm Việt Nam tại Houston, Texas. Mời Anh 8BC và phu nhân dời gót ngọc về miền đất ấm Houston, anh em P.Ký sẽ chiêu đãi tận tình.

                                Thân mến,
                                9XXL
                                Con đi dưới lá cờ sao máu
                                Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom