• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

VIẾT VỀ THY LAN THẢO

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • VIẾT VỀ THY LAN THẢO

    TỰA NHỎ


    Một chút phân vân , một chút ngaị ngần khi nghe Thy Lan Thảo ngỏ ý nhờ tôi viết cho anh một tựa nhỏ .Tôi không biết phải làm thế nào để không phụ lòng anh , người đã tìm đến với thơ tôi từ thuở tôi hãy còn là một cô bé con vừa ngậm ô mai , vừa thút thít khóc khi làm những bài thơ tình cho lính gửi đăng trên các báo .
    Tưởng chừng như mới đó đã mấy mươi năm ...
    Thăng trầm , biển dâu với đời lưu lạc .Niềm đau mất nước , nỗi buồn quặn thắt của kẻ lưu vong , nợ núi sông nửa đời cung kiếm gãy nhưng vẫn sáng rực niềm tin hẹn một ngày về và hình ảnh người mẹ hiền trải dài trong suốt thơ anh đã cho tôi trân trọng một tấm lòng . Người lính chiến Cộng Hòa khẳng khái , trung kiên tuyên thệ trước khi rời trường Mẹ , mang phương châm "Cư An Tư Nguy "Vùng vẫy bốn phương trời :
    " Đêm vũ đình trường Tăng Nhơn Phú
    Ngàn cánh tay thề giữ núi sông
    Ra đi đáp lại lời sông núi
    Nhiệt huyết đời trai trọn ý lòng "
    ( Mẹ hiểu lòng con )
    Và dấn thân vào cuộc chiến là trách nhiệm của kẻ làm trai khi quê nhà binh biến :
    " Tự nguyện hiến dâng đời gió bụi
    Diệt thù dành lại chữ tự do
    Bốn vùng chiến thuật chân không mỏi
    Lòng vẫn yên xây mộng hải hồ "
    ( Oan Khốc Sông Ba )
    Nhưng chí trai không thỏa , tháng tư đen như một cơn địa chấn bạo tàn đã vùi dập tất cả ước mơ tuổi trẻ , chỉ còn đây là nỗi tủi nhục , hờn căm của một người lính bị bắt buộc phải giã từ vũ khí :
    "Nhưng mộng đời trai tủi bước lầm
    Đầu quân dưới trướng - tướng vinh thân ...
    ...Niềm tin đã mất trời cao rộng
    Ngăn bước đời trai ,nhục núi sông "
    ( Oan khốc Sông Ba )
    Ngày anh buông súng trở về trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng của một người lính không còn chỗ đứng , vòng tay người mẹ hiền đã là một điểm tựa bền vững để an ủi , xẻ chia tiếp tục nâng đở bước anh đi :
    " Tan cuộc chiến , ta nhớ màu mắt mẹ
    Khi ta về buồn tủi khóc ôm ta
    Thương con trẻ lỡ đời cung kiếm gãy
    Đất nước vô tình , ai thấu nỗi xót xa "
    ( Quê hương rồi sẽ đẹp )
    Dù bị gông cùm trong tay kẻ thù, người lính Cộng Hòa vẫn nêu cao gương kiên cường . kiêu dũng , giữ vững sắt son như ngày nào ngôi trường mẹ đã hun đúc chí trai :
    "Ta thân chiến bại trong tù ngục
    Mắt vẫn ngời sao ý buổi đầu
    Lửa nghĩa trung đài đêm mãn khóa
    Lòng ta giữ mãi có quên đâu "
    ( Đôi mắt ngày về )
    Và thật xót xa của một kiếp người tù tội , anh vẫn không quên một cuộc tình xưa, nhưng có còn cần thiết không khi thực tế đời anh cháo rau mới chính là nhịp thở , nên thơ anh chỉ còn lại đau đớn ngậm ngùi :
    " Cũng có lúc núi rừng sâu ta nhớ
    Mắt thật buồn trong dáng của em xưa
    Nhưng ở đó ta cần khoai để thở
    Như ngày xưa ta cần mắt của em mơ "
    ( Về trên xe quốc lộ )
    Nhưng khi thoát được vùng đất lưu đày, đến bến tự do, thì quê hương đã nghìn trùng cách biệt:
    "Chiều nay chút lạnh giao mùa đến
    Em có buồn không , em Việt Nam
    Một chuỗi ngày thơ xưa luyến mến
    Nghìn trùng xa cách buốt con tim "
    ( Chuyển mùa )
    Anh ấp ủ Gò Công , nơi chôn nhau cắt rốn của anh , như chiếc nôi êm đềm của một thời niên thiếu .Thị trấn có những ngôi nhà mái ngói âm dương , hoang sơ cổ kính , có những con phố nhỏ tình thân như phố Tàu ở mãi Hội An .Anh nhớ từng địa danh , từng món ăn quen thuộc của một vùng quê nghèo : hoa so đũa luộc ăn với mắm tôm chà , những trái cerise chua chua , ngọt ngọt trên đường về Hòa Nghị , những mùa xuân đoàn tụ yên vui đã mất với bồn mai tứ quý , với mắm tôm chua ... Ở đó anh có một người mẹ vẫn ngồi trên ván gõ, tựa cửa trông con , nhưng đã bao lần xuân qua , quê người , đất khách anh vẫn chưa một lần về thăm lại ...Ăn miếng canh rau mà nhớ về quê Mẹ , những tháng ngày đạm bạc nhưng thắm đượm tình quê :
    " Canh tập tàng nêm thêm chút muối
    Đọt bầu, đọt bí ,lá mồng tơi
    Ngan ngát rau dền bông bí đỏ
    Mẹ húp , con chan - ngọt ý đời "
    ( Canh rau tập tàng )
    Từ giọng hát nào đã đưa anh về bãi bờ yêu dấu cũ : Những tà áo bay trên cầu Long Chánh , vị ngọt ngào của cam Vĩnh Hựu giữa buổi trưa hè , Tháng sáu trẻ con Vàm Láng khoe áo mới trong lễ đón ngênh Ông...
    " Rau dền xanh lá hương ngan ngát
    Đất tạm dung vẫn tưởng quê nhà
    Nhạn Trắng Gò Công cao tiếng hát
    "Nỗi buồn gác trọ " ngút đường xa "
    ( Nhớ Mẹ )
    Và anh nhắn gởi nỗi nhớ thương về quê cũ :
    " Cuối tháng em về cho ta gởi
    Tấm lòng thương nhớ của riêng ta
    Gặp em nếu mẹ ta thăm hỏi
    Em bảo ta ngàn đêm xót xa "
    ( Nhắn gởi )
    Thy Lan Thảo xót thương quê nghèo đắm chìm trong đêm dài Việt Nam tăm tối , mất mùa hạn hán trong cơ trời , ách nước , ngàn nỗi tai ương ở một thư gửi chị :
    " Chị kể Gò Công trời hạn hán
    Dân nghèo bỏ xứ kiếm ăn xa ..."
    ( Cờ vàng sẽ bay )
    Anh cũng ghi khắc ân nghĩa thâm sâu của Mẹ già, của người chị hiền đã thăm nuôi anh trong những tháng năm tù tội từ Nam ra Bắc, trong cảnh đời cơ cực :
    " Hôm nay ăn bát cơm thơm dẽo
    Nhớ Mẹ ru con nát cả lòng "
    ( Nghĩa ân còn nhớ )
    " Chị vẫn âm thầm đời đạm bạc
    Hàng ngày hai buổi đến trường xưa
    Chữ nghĩa văn chương nào thấy sáng
    Cuộc đời dạy học chẳng tròn mơ "
    ( Chút ý ngày về )
    Nhưng đậm nét nhất trong thơ anh vẫn là hình ảnh người mẹ hiền rạng rỡ, như biển Thái Bình, như vầng dương muôn thuở:
    " Trong suốt đời ta chỉ một người
    Dáng tiên hiền diệu dẫu xa xôi
    Mẹ luôn dõi mắt theo chân bước
    Của đứa con trai đến cuối đời "
    ( Đau xót đời ta )
    Thảo ngay , tình nghĩa của một người con chí hiếu với ray rứt khôn nguôi khi không về được để thọ tang trong ngày mẹ mất, cũng không làm thơ anh bi lụy, khi thắp lửa tin yêu với giấc mơ hồi hương :
    " Chừng đó mùa xuân thắm ý mai
    Anh dìu bước muội ngọt tình say
    Trong đôi mắt muội ngời tha thiết
    Anh thấy hình anh chất ngất đầy "
    ( Sẽ có mùa xuân )
    Trái tim người lính Cộng Hòa với chan chứa yêu thương, khẳng định niềm tin ở một ngày mai tất thắng :
    " Hồn quốc tổ sẽ cười vang sông núi
    Đường quê hương sẽ rợp bóng cờ vàng
    Đổi năm tháng nhọc nhằn đầy hận tủi
    Bằng tình thương dấu ái ngát trời hương "
    ( Quê hương rồi sẽ đẹp )
    Tôi quý trọng cái khí khái của một người lính Quốc Gia , với lý tưởng Tổ Quốc , Danh Dự , Trách Nhiệm như một hoài bão mà anh vẫn còn ấp ủ - tình nghĩa gia đình gắn bó, bền chặt- tình chiến hữu thâm sâu...Ngần ấy thứ đã nói lên nhân cách sống của anh giữa một cảnh đời chao đảo.Chúng ta hãy giang tay cho Thy Lan Thảo buớc tới , để thơ anh còn có dịp bay cao , bay xa hơn thế nữa về với những rặng tre , bờ cỏ ở quê nhà , những hình ảnh nồng đượm , đơn sơ , nhưng một Việt Nam tự do vẫn luôn làm ấm lòng người xa xứ .
    Minneapolis tháng 6/2001

    M.H.HÒAI LINH PHƯƠNG
    Con đi dưới lá cờ sao máu
    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...
    Similar Threads

  • Mien Thuy




    Feb 11 at 10:47 PM
    Anh à , đọc bài thơ của anh viết cho chị mà không ngăn được dòng nước mắt

    mienthuy
    Con đi dưới lá cờ sao máu
    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

    Comment




    • THƠ THY LAN THẢO
      ...





      NGUYỄN VĨNH CHÂU

      .....

      Thơ Thy Lan Thảo đã được đăng trên các tạp chí tại thành phố Houston và nhiều nơi khác.Trong thơ anh bàng bạc những tình cảm của Gò Công, quê hương của anh. Tôi biết và quen nhà thơ Thy Lan Thảo trong một dịp tình cờ.Một hôm anh Khôi, người bạn rất chân tình, từ Cali qua Houston , rủ tôi đến thăm một người bạn của anh. Khi chúng tôi đến nhà, một người đàn ông trung niên, dáng cao gầy bước ra chào hỏi. Giọng nói của anh rất nhỏ nhẹ và chậm rải. Qua đôi câu giới thiệu, tôi được biết đó là nhà thơ Thy Lan Thảo. Tôi có thiện cảm với anh từ buổi đầu sơ ngộ. Cách đây vài tuần, anh gửi tặng tôi tập thơ mới nhất của anh: ”Vết Khắc Nửa Đời”.

      Ngoài những hình ảnh của Gò Công, thơ của Thy Lan Thảo còn chan chứa tình yêu gia đình và bằng hữu. Anh thường nhắc đến người mẹ già và những người chị thương quý của anh. Thú thật, tôi chỉ biết Gò Công bằng những ngọn sóng chập chùng khi tàu cặp cầu Vàm Láng để mua thêm thức ăn cho chuyến công tác hải hành. Đơn vị của tôi lúc đó là Hải Đội 3 Duyên Phòng, căn cứ tại Cát Lỡ Vũng Tàu. Tôi còn biết thêm một chút về quê hương của nhà thơ Thy Lan Thảo qua những trái cherry thơm ngọt, do người bạn cùng đơn vị, quê Gò Công, trở về sau những ngày phép. Nhưng qua thơ anh, đã cho tôi biết những mặn mà mà tình cảm cùa Gò Công và anh đã nói giùm tôi điều chưa nói:

      ‘Chiều hai mươi chín ra đường gặp
      Một lão tóc râu đứng chặn đường
      Nhìn ta ông bỗng cười vui lắm
      Rồi lắc đầu mắt đẫm lệ vương
      …..
      Ông chửi lũ hèn gan đất sét
      Cố quyền tham vọng tướng nhà tuồng
      Ta thấy chú mầy mang áo trận
      Bên hông súng đạn thấy mà thương
      …..
      Ta lấy đường đi vô doanh trại
      Hai mươi năm nghĩ thấy mình điên
      Ông lão cụt giò ta nhớ mãi
      Tỉnh hơn mấy lão tướng ươn hèn!!
      ( Nhớ chuyện người điên trang 20-21)

      Có lẽ những người làm thơ thường mang tâm trạng, không thể quên những chuyện cũ, chuyện xưa.Kỷ niệm lúc nào cũng nặng trĩu trong tâm hồn.và nhà thơ đem tâm tư đó trải trên trang giấy trắng.Thy Lan Thảo đã viết:

      “Chiều nay mưa gió giăng cùng khắp
      Chầm chậm mình ta lái xe về
      Thứ sáu cuối tuần buồn muốn khóc
      Mưa tuôn ướt nhớ thắm tình quê !
      …..
      Chị ơi! Đất lạ trời xa xứ
      Tuần lễ năm ngày nợ áo cơm
      Cuối tuần ngồi viết thư cho mẹ
      Còn lại cho con- trắng ý buồn
      …..
      Ta vẫn trong dòng xe tiến bước
      Gió mưa vẫn ngập trắng freeway
      Đất nước quê mình ai biết được
      Người xa vạn dậm vẫn thương về !
      ( Nỗi Nhớ Khôn Nguôi trang 34-35)

      Và thơ Thy Lan Thảo không thể tách rời Gò Công với con người đa cảm của anh:

      “Em sẽ về thăm lại Gò Công
      Hai mươi năm lẻ, Ý như lòng
      Mắt vương nhớ khói lam chiều nhẹ
      Sáng lạnh, sương mờ phủ trắng sông!!
      …..
      “Em về thăm lại quê hương cũ
      Ta ở đây vẫn giữ trong lòng
      Đất khách quê người thân lữ thứ
      Tình quê khắc đậm chữ Gò Công
      ( Tình Quê vẫn Nhớ trang 46-47)

      Thơ Thy Lan Thảo đáng yêu ở sự chân tình, phát xuất từ tâm hồn đa cảm của anh. Người ta thường nói ”văn là người”. Và ta có thể nói ’Thơ là trái tim của con người”. Nhà thơ Thy Lan Thảo đã viết những lời thơ bằng trái tim của mình. Lời thơ không bóng nhoáng, không màu sắc giả tạo. Anh viết thực, nói thực bằng con tim rung động qua ngôn ngữ thi ca.

      “Trời vẫn quen và đất vẫn quen
      Chỉ buồn thân phận sống ươn hèn
      Mấy năm sương gió đường chinh chiến
      Một tháng tư về nhục tủi đen…!
      …..
      Houston tháng tám trời rực lửa
      Bỗng nhớ Nam Hà núi đá vôi
      Chiều về vai vát oằn thân, củi
      Nắng đổ hào quang bước xuống đồi
      …..
      Trời Houston đất người xa lạ
      Ta bước trên đường nắng tự do
      Bạn xưa có kẻ quên đau nhục
      Vững bến cần chi nhớ tới đò…
      ( Vẫn Nhớ Nam hà trang 118-119)

      Quả thực nhà thơ Thy Lan Thảo đã đóng góp vào vườn thi ca hải ngọai những đứa con tình thần bằng tim óc của anh.và chúc anh tiến dài và vững chắc trên con đường sáng tác.

      NGUYỄN VĨNH CHÂU
      Houston, tháng một năm 2005
      Con đi dưới lá cờ sao máu
      Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

      Comment








      • Cảm nghĩ của một đồng hương
        về thơ Thy Lan Thảo


        Trước tháng 11/2002 tôi còn chưa biết Thy Lan Thảo là ai,và thơ văn của anh như thế nào, mặc dù có nghe tên anh. Vậy mà bây giờ, chỉ sau một thời gian ngắn, tâm hồn tôi dường như thay đổi hẳn, tim óc tôi lúc nào cũng vương vấn một vài ý thơ đẹp đẽ, chân tình và đầy xúc động của anh.

        Bài thơ đầu tiên của anh mà tôi đọc là bài ‘Nghĩa Tình Vẫn Nhớ ‘. Chính lời đề tặng ‘GửIiMinh Kẽm... ‘ đã gợi sự chú ý của tôi, vì đó là hỗn danh của một người cùng quê Gò Công. Thật là môt sự ngạc nhiên thích thú:

        .. Lá sả, lá gừng, lá me chua
        Luộc mấy trự ốc bươu làm mồi
        Ớt hiểm chanh đường pha nước mắm
        Ba thằng ngồi nhắc kể sự đời...


        Tôi đã email bài thơ này cho chị tôi ở xa cùng đọc. Từ hôm ấy, hai chị em chia nhau tìm thêm thơ Thy Lan Thảo để chuyển cho nhau xem, vì đối với chúng tôi, thơ anh có một sức thu hút lạ lùng. Chúng tôi thường tự hỏi người này là ai mà có những sở thích, kỷ niệm, tâm tư và cả thời niên thiếu nữa cũng giống hệt như một người trong gia đình mình vậy. Những bài thơ của anh làm cho chúng tôi tự nhiên cảm thâý gần gũi với tác giả mặc dù chưa hề quen biết hay gặp mặt.

        Thy Lan Thảo làm thơ dễ dàng, tự nhiên như ăn, như thở, nhưng lời thơ rất đẹp, rất dễ thương, đầy ắp kỷ niệm và cảm tính nên rất dễ làm xao xuyến, rung động lòng người. Thơ như ve vuốt, như vỗ về, an ủi những tấm lòng thương nhớ quê hương:

        -Canh chua so đũa, tôm xóm Cội
        Muối ớt tươi màu, gạo Sóc Nâu
        Em nhắc cho anh thèm muốn khóc
        Đất lạ quê người tìm nơi đâu…

        -Đây Thung lũng Hồng xác bạn ta
        Chia nằm rải rác súng chen hoa
        Mắt cay ướt nhớ Tăng nhơn Phú
        Mà mộng thanh bình thật xót xa


        Tâm hồn mẫn cảm của anh nhìn thấy cái hay,cái đẹp trong những cái rất tầm thường.Trong thơ anh,những vật vô tri, hèn mọn cũng có linh hồn.Anh thổi vào chúng một làn hơi ấm áp, thương yêu, làm chúng hồi sinh, khởi sắc,sống động:

        Trái đậu rồng xanh tươi nét non
        Bên gìàn mới hái, gạo hương thơm
        Mắm tôm chà béo tình quê mẹ
        Ớt hiểm bên vườn cay rất ngon


        Thy LanThảo có biệt tài diễn tả các món ăn quê hương bằng lời thơ kích thích vị giác, nhắc cho người đọc thèm nhớ hương vị quê nhà, gợi lại nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình, làng quê yêu dấu. Tình quê trong thơ anh đậm đà quá, thiết tha quá khiến cho người ta lắm khi trào nước mắt vì nhớ:

        Con cá rô mề kho củ cải
        Dĩa rau dền luộc, ớt sừng trâu
        ...Trời mưa ướt đất cây đơm trái
        Cơm buồi chiều hôm ấm ngọt ngào


        Nhà thơ ra đi đem theo vớí anh cả quê hương xóm làng. Niềm thương nhớ của anh vẫn luôn canh cánh bên lòng không phút nào nguôi.Mười năm sống trên đất ngườI là mười năm trăn trở, hoài vọng về quê hương. Trong từ điển thơ của Thy Lan Thảo không có chữ ‘định cư‘ hoặc ‘quê hương thứ hai’. Đối với anh, có lẽ Houston mãi mãi chỉ là đất tạm dung, một nơi tạm dừng bước chân lữ thứ, là một thứ sân ga mà ở đó, con tàu vẫn náo nức bồn chồn không yên, chỉ mong ngóng cái phút giây được hú còi, lăn bánh trở về chốn cũ:

        Nhiều lúc muốn quên,yên đời xa xứ
        Nhưng tâm tình đâu dễ xóa như mây
        Ai dễ quên,lòng của ta vẫn nhớ
        Lối cũ đường xưa,mưa gió tháng ngày


        Thơ Thy Lan Thảo có những bài rất buồn, rất não nuột, nhất là những đoạn cực tả thực trạng đất nước, nhưng không phải vì đó mà thành bi lụy, yếm thế. Trái lại, thơ anh luôn ánh niềm hy vọng, tin tưởng vào một ngày vui sẽ tới, ngày Việt Nam quang phuc:

        Anh hẹn em anh sẽ trở về
        Một ngày nắng đẹp ấm tình quê
        Cờ vàng phất phới bay kiêu hãnh
        Mình sẽ bên nhau trọn ước thề


        Đọc thơ Thy Lan Thảo, ta thấy trái tim nhà thơ dàn trải trong từng lời thơ. Nhưng rõ nét và cảm động nhất là trong những bài viết về M
        . Một bà Mẹ mà tình yêu đã tưới đẫm lòng anh, theo anh khôn lớn ra đời, ra nơi trận mạc, vào cả chốn lao ngục tối tăm cũng như dõi theo anh nơi xứ người, ngay cả sau khi bà khuất núi. Bà Mẹ hiền ấy chắc đã không thể ngờ tình yêu dấu nồng nàn của bà đã đóng một dấu ấn sâu đậm vào tâm hồn đứa con từ lúc hãy còn thơ dại. Cậu con trai út bé bỏng tối ngày quẩn quanh lúc thúc bên bà đó, hơn nửa thế kỷ sau vẫn còn nhớ như in từng lời nói, cử chỉ, việc làm của mẹ, vẫn mãi hoài tiếc nuối, khát khao được sống lại chuỗi ngày thơ bé thần tiên bên người hiền mẫu, được nếm lại những món ăn ngon thắm đậm tình cảm gia đình:

        -Hình như có chút hơi tay mẹ
        Trăn trở con khô giữa nắng hè
        -Bây giờ đất lạ trờ xa lạ
        Đủ mặc đủ ăn chỉ thiếu tình
        Thương yêu mà mẹ dành cho trẻ
        Hiểu được lòng con, mẹ hiển linh...


        Có người trách sao Thy Lan Thảo sau 10 năm lưu vong vẫn còn cứ đắm chìm trong nỗi nhớ nhà, nỗi đớn đau mất nước, không hướng về tương lai. Riêng tôi chỉ thấy nhà thơ đang làm những chuyện phải làm, kể những chuyện cần được kể lại, để nhắc nhở chính mình cũng như mọi người đừng bao giờ quên nỗi khổ ải oan khiên của dân tộc Việt Nam qua cuộc đổi đời bi thảm.Tâm sự của anh là tâm sự của Câu Tiễn ngày xưa mỗi đêm nằm trên tấm nệm gai và mỗi ngày mỗi nếm túi mật đắng treo trong nhà để cho mình không quên được mối thù phải trả. Thơ Thy Lan Thảo chính là túi mật đắng của anh và của chính chúng ta nữa, của tất cả những người Việt Nam còn dòng máu Tiên Rồng luân lưu trong huyết quản. Những vần thơ đáng được trân trọng, được ưu ái cất giữ trong mỗi người chúng ta:

        -Nay đất hình cong chữ S còn
        Phần tư thế kỷ nát giang sơn
        Giặc cày hoang phế bao đền miếu
        Đói khổ bần dân trí kiệt mòn

        -Trong tay giặc ,cuộc đòi và sinh mệnh
        Rẻ như bèo ai xa xót tiếc thương
        Tiếng than van - uất nghẹn nỗi căm hờn
        Quên sao được - hận thù cao chất ngất

        -Mẹ biết lòng con rực lửa thù
        Mắt nhìn cờ đỏ hận nghìn thu
        Quê mình nghèo lắm nên xơ xác
        Tổ quốc lầm than cảnh ngục tù


        Nhà thơ là nhân chứng sống của những ngày cuối tháng Tư đen, của cuộc triệt thoái tan hàng oan ức của một quân đội nức tiếng anh dũng, kiêu hùng. Anh đã tận mắt chứng kiến bao nhiêu cảnh thảm tử của đồng đội trong trận chiến sau cùng, cũng như của vô số thường dân vô tội trước họng súng cùa quân thù tàn độc dã man. Làm sao mà xóa nhòa trong trí nhớ những hình ảnh bi thảm tận cùng đó ?

        Là nhà thơ,anh chỉ còn cách ghi lại từng nỗi đớn đau, ức uất, căm hờn trong những dòng thơ bi tráng:

        -Từng tấc đầt,mất dần từng tấc đất
        Máu căm hờn ướt đẫm bước lui binh
        Tướng với quân quyết một còn một mất
        Giữa trận tiền thề quyết tử hi sinh...

        --Đại lộ kinh hoàng không bút mực
        Văn chương nào kể hết đau thương

        -Giặc xem sinh mạng dân như kiến
        Người chết đạn vương cả chục lần ...


        Từ niềm cảm thông vói nỗi tiếc thương quá khứ tươi đẹp hào hùng bên bạn đồng đội của tác giả, người đọc khó ngăn được giọt nước mắt tiếc thương, tủi hận khi đọc những dòng thơ bi thiết này:

        -Vai xưa ta móc dây ba chạc
        Súng thắt lưng,tay giữ bản đồ
        Hôm nay vai gánh đầy đôi nước
        Áo vá quần tưa thân xác xơ

        -Cũng gọi giờ cơm,biết goị sao
        Bo bo mì bắp đắng lòng nhau
        Gánh gồng lao động như trâu ngựa
        TớI bữa ăn đói nhục lệ trào

        -Chữ nghiã vội vàng nhai chưa nuốt
        Thì tóc tai đẫm ướt gió mưa
        Tuổi mùa xuân ngắm trăng Việt Bắc
        Tám năm tù nằm nhớ chuyện xưa...


        Nỗi ám ảnh đau thương trong những năm dài đọa đày trong ngục tù Cộng sản vẫn còn theo mãi nhà thơ ra nơi xứ người. Cuộc sống yên lành nơi đây không đủ làm cho anh quên đi quá khứ. Anh nhớ mãi nó cũng như nhớ mãi chốn quê nhà nay đã cách biệt muôn trùng:

        Đất tạm dung bước đời như đại mộng
        Nắng tự do ấm áp đẹp tình người
        Nhưng trong lòng anh được mấy khi vui
        Vẫn nhớ mãi quê nhà còn đen tối...

        Ngày thường đã vậy, những ngày cuối năm, giáp Tết lại càng là thời khắc đau đớn, xót xa nhất với Thy Lan Thảo. Cũng như đối với mọi người tha hương, nỗi nhớ nhà càng trở nên quặn thắt, mãnh liệt trong lòng nhà thơ hơn bao giờ hết trong đêm giao thừa:

        -Đêm cuối năm lòng như chợ tan
        Xuống ca bước rảo rất vội vàng
        Lên xe lòng hướng về quê cũ
        Lăng lắc trời xa tiếng thở than...

        -Nghe làm sao được pháo giao thừa
        Trời chuyển mùa xuân lại gió mưa
        Nửa đêm biết có ông bà đến
        Hay chỉ mình ta nhớ chuyện xưa...


        Không đâu, không phải có mình anh mà còn rất nhiều đồng hương của anh qua những lời thơ anh ân cần nhắc nhở sẽ cùng anh ngậm ngùi nhớ về quê hương dấu yêu, nơi chất chứa bao nhiêu là kỷ niệm buồn vui, nơi cất giữ thời xuân xanh thơ mộng của mọi người, một nơi mà tất cả chúng ta, những người con xa lìa xứ sở đều thiết tha mong muốn, đợi trông có ngày được trở về đường đường chính chính để hưởng hạnh phúc đoàn viên, trùng phùng và nối lại những thân tình bấy lâu cách biệt.

        PHAN THỊ DIÊN HỒNG
        CANADA - Tháng giêng, 2003
        Con đi dưới lá cờ sao máu
        Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

        Comment







        • TỰA NHỎ

          Một chút phân vân, một chút ngaị ngần khi nghe Thy Lan Thảo ngỏ ý nhờ tôi viết cho anh một tựa nhỏ. Tôi không biết phải làm thế nào để không phụ lòng anh, người đã tìm đến với thơ tôi từ thuở tôi hãy còn là một cô bé con vừa ngậm ô mai, vừa thút thít khóc khi làm những bài thơ tình cho lính gửi đăng trên các báo.

          Tưởng chừng như mới đó đã mấy mươi năm ...

          Thăng trầm, biển dâu với đời lưu lạc. Niềm đau mất nước, nỗi buồn quặn thắt của kẻ lưu vong, nợ núi sông nửa đời cung kiếm gãy nhưng vẫn sáng rực niềm tin hẹn một ngày về và hình ảnh người mẹ hiền trải dài trong suốt thơ anh đã cho tôi trân trọng một tấm lòng. Người lính chiến Cộng Hòa khẳng khái, trung kiên tuyên thệ trước khi rời trường Mẹ, mang phương châm "Cư An Tư Nguy" vùng vẫy bốn phương trời :

          "Đêm vũ đình trường Tăng Nhơn Phú
          Ngàn cánh tay thề giữ núi sông
          Ra đi đáp lại lời sông núi
          Nhiệt huyết đời trai trọn ý lòng "
          (Mẹ hiểu lòng con)


          Và dấn thân vào cuộc chiến là trách nhiệm của kẻ làm trai khi quê nhà binh biến :

          Tự nguyện hiến dâng đời gió bụi
          Diệt thù dành lại chữ tự do
          Bốn vùng chiến thuật chân không mỏi
          Lòng vẫn yên xây mộng hải hồ
          ( Oan Khốc Sông Ba )


          Nhưng chí trai không thỏa, tháng tư đen như một cơn địa chấn bạo tàn đã vùi dập tất cả ước mơ tuổi trẻ, chỉ còn đây là nỗi tủi nhục, hờn căm của một người lính bị bắt buộc phải giã từ vũ khí:

          "Nhưng mộng đời trai tủi bước lầm
          Đầu quân dưới trướng - tướng vinh thân ...
          ...Niềm tin đã mất trời cao rộng
          Ngăn bước đời trai ,nhục núi sông "
          ( Oan khốc Sông Ba )


          Ngày anh buông súng trở về trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng của một người lính không còn chỗ đứng, vòng tay người mẹ hiền đã là một điểm tựa bền vững để an ủi, xẻ chia tiếp tục nâng đở bước anh đi:

          " Tan cuộc chiến, ta nhớ màu mắt mẹ
          Khi ta về buồn tủi khóc ôm ta
          Thương con trẻ lỡ đời cung kiếm gãy
          Đất nước vô tình , ai thấu nỗi xót xa "
          ( Quê hương rồi sẽ đẹp )


          Dù bị gông cùm trong tay kẻ thù, người lính Cộng Hòa vẫn nêu cao gương kiên cường, kiêu dũng, giữ vững sắt son như ngày nào ngôi trường mẹ đã hun đúc chí trai :

          "Ta thân chiến bại trong tù ngục
          Mắt vẫn ngời sao ý buổi đầu
          Lửa nghĩa trung đài đêm mãn khóa
          Lòng ta giữ mãi có quên đâu "
          ( Đôi mắt ngày về )


          Và thật xót xa của một kiếp người tù tội, anh vẫn không quên một cuộc tình xưa, nhưng có còn cần thiết không khi thực tế đời anh cháo rau mới chính là nhịp thở, nên thơ anh chỉ còn lại đau đớn ngậm ngùi:

          "Cũng có lúc núi rừng sâu ta nhớ
          Mắt thật buồn trong dáng của em xưa
          Nhưng ở đó ta cần khoai để thở
          Như ngày xưa ta cần mắt của em mơ "
          ( Về trên xe quốc lộ )


          Nhưng khi thoát được vùng đất lưu đày, đến bến tự do, thì quê hương đã nghìn trùng cách biệt:

          "Chiều nay chút lạnh giao mùa đến
          Em có buồn không , em Việt Nam
          Một chuỗi ngày thơ xưa luyến mến
          Nghìn trùng xa cách buốt con tim "
          ( Chuyển mùa )


          Anh ấp ủ Gò Công, nơi chôn nhau cắt rốn của anh, như chiếc nôi êm đềm của một thời niên thiếu. Thị trấn có những ngôi nhà mái ngói âm dương, hoang sơ cổ kính, có những con phố nhỏ tình thân như phố Tàu ở mãi Hội An. Anh nhớ từng địa danh, từng món ăn quen thuộc của một vùng quê nghèo: hoa so đũa luộc ăn với mắm tôm chà , những trái cerise chua chua, ngọt ngọt trên đường về Hòa Nghị, những mùa xuân đoàn tụ yên vui đã mất với bồn mai tứ quý, với mắm tôm chua ... Ở đó anh có một người mẹ vẫn ngồi trên ván gõ, tựa cửa trông con, nhưng đã bao lần xuân qua, quê người, đất khách anh vẫn chưa một lần về thăm lại .. Ăn miếng canh rau mà nhớ về quê Mẹ, những tháng ngày đạm bạc nhưng thắm đượm tình quê:

          "Canh tập tàng nêm thêm chút muối
          Đọt bầu, đọt bí ,lá mồng tơi
          Ngan ngát rau dền bông bí đỏ
          Mẹ húp , con chan - ngọt ý đời "
          ( Canh rau tập tàng )


          Từ giọng hát nào đã đưa anh về bãi bờ yêu dấu cũ: Những tà áo bay trên cầu Long Chánh, vị ngọt ngào của cam Vĩnh Hựu giữa buổi trưa hè, Tháng sáu trẻ con Vàm Láng khoe áo mới trong lễ đón nghênh Ông...

          " Rau dền xanh lá hương ngan ngát
          Đất tạm dung vẫn tưởng quê nhà
          Nhạn Trắng Gò Công cao tiếng hát
          "Nỗi buồn gác trọ " ngút đường xa "
          ( Nhớ Mẹ )


          Và anh nhắn gởi nỗi nhớ thương về quê cũ:

          "Cuối tháng em về cho ta gởi
          Tấm lòng thương nhớ của riêng ta
          Gặp em nếu mẹ ta thăm hỏi
          Em bảo ta ngàn đêm xót xa "
          ( Nhắn gởi )


          Thy Lan Thảo xót thương quê nghèo đắm chìm trong đêm dài Việt Nam tăm tối , mất mùa hạn hán trong cơ trời, ách nước, ngàn nỗi tai ương ở một thư gửi chị :

          "Chị kể Gò Công trời hạn hán
          Dân nghèo bỏ xứ kiếm ăn xa ..."
          ( Cờ vàng sẽ bay )


          Anh cũng ghi khắc ân nghĩa thâm sâu của Mẹ già, của người chị hiền đã thăm nuôi anh trong những tháng năm tù tội từ Nam ra Bắc, trong cảnh đời cơ cực :

          " Hôm nay ăn bát cơm thơm dẽo
          Nhớ Mẹ ru con nát cả lòng "
          ( Nghĩa ân còn nhớ )

          " Chị vẫn âm thầm đời đạm bạc
          Hàng ngày hai buổi đến trường xưa
          Chữ nghĩa văn chương nào thấy sáng
          Cuộc đời dạy học chẳng tròn mơ "
          ( Chút ý ngày về )


          Nhưng đậm nét nhất trong thơ anh vẫn là hình ảnh người mẹ hiền rạng rỡ, như biển Thái Bình, như vầng dương muôn thuở:

          "Trong suốt đời ta chỉ một người
          Dáng tiên hiền diệu dẫu xa xôi
          Mẹ luôn dõi mắt theo chân bước
          Của đứa con trai đến cuối đời "
          ( Đau xót đời ta )


          Thảo ngay, tình nghĩa của một người con chí hiếu với ray rứt khôn nguôi khi không về được để thọ tang trong ngày Mẹ mất, cũng không làm thơ anh bi lụy, khi thắp lửa tin yêu với giấc mơ hồi hương:

          " Chừng đó mùa xuân thắm ý mai
          Anh dìu bước muội ngọt tình say
          Trong đôi mắt muội ngời tha thiết
          Anh thấy hình anh chất ngất đầy "
          ( Sẽ có mùa xuân )


          Trái tim người lính Cộng Hòa với chan chứa yêu thương, khẳng định niềm tin ở một ngày mai tất thắng:

          " Hồn quốc tổ sẽ cười vang sông núi
          Đường quê hương sẽ rợp bóng cờ vàng
          Đổi năm tháng nhọc nhằn đầy hận tủi
          Bằng tình thương dấu ái ngát trời hương "
          ( Quê hương rồi sẽ đẹp )


          Tôi quý trọng cái khí khái của một người lính Quốc Gia , với lý tưởng Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm như một hoài bão mà anh vẫn còn ấp ủ - tình nghĩa gia đình gắn bó, bền chặt - tình chiến hữu thâm sâu... Ngần ấy thứ đã nói lên nhân cách sống của anh giữa một cảnh đời chao đảo. Chúng ta hãy giang tay cho Thy Lan Thảo buớc tới, để thơ anh còn có dịp bay cao, bay xa hơn thế nữa về với những rặng tre, bờ cỏ ở quê nhà, những hình ảnh nồng đượm, đơn sơ, nhưng một Việt Nam tự do vẫn luôn làm ấm lòng người xa xứ .

          Minneapolis tháng 6/2001

          M.H.HÒAI LINH PHƯƠNG
          Con đi dưới lá cờ sao máu
          Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

          Comment


          • Tina
            Today at 2:14 PM



            Hay qua va` anh gioi qua' di thoi
            Chuc' hien Huynh mot nam moi' tran day suc khoe, niem vui , hanh phuc' va` an khang
            Bich Thuy( Cali mồng 1 tết)
            Con đi dưới lá cờ sao máu
            Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

            Comment



            • CẢM NHẬN TỪ THƠ
              THY LAN THẢO

              *





              Gần mười năm qua, đôi khi tôi được đọc những bài thơ giàu tình cảm quê hương và đẫm tính cách đấu tranh trên một số báo chí, dưới ký tên Thy Lan Thảo, một bút hiệu có vẽ của một nữ sĩ.

              Nhờ một duyên may hôm nay tôi nhận được thi tập Thơ Thy Lan Thảo xuất bản năm 2003. Quả là một tình cờ đáng yêu, đáng nhớ và rất bất ngờ. Tập thơ nầy có bìa màu xanh láng và bức tranh màu vẽ khá đẹp, giàu ý nghĩa, phù hợp với nội dung của họa sĩ Trần Cang. Trong tập thơ nầy cũng có hai bức tranh mầu và phụ bản cùng thư họa của họa sĩ Vũ Hối. Có hai bài giới thiệu của Hồng Phan và M.H Hòai Linh Phương như phần tựa và trích đọan thư gửi của Hòang Châu như bài Bạt. Thi tập dày trên 170 trang, chữ khổ đậm đọc rõ và rất ít lỗi chính tả.

              Tôi nghĩ các bạn anh đã viết giới thiệu tưởng quá đầy đủ và thơ anh thể hiện một cách giản dị và trực tiếp nên hầu như chẳng còn gì nói thêm. Nhìn chung thấy chỉ có hai thể thất ngôn tứ tuyệt phân đọan và thể tám chữ vần liền mà sau thập niên ba mươi của thế kỷ hai mươi ở nước ta có nhiều người gọi là thơ mới sau bài Nhớ Rừng của Thế Lữ.

              Riêng tôi nhận thấy có thể chia làm năm mạch thơ của trường giang thi tứ Thy Lan Thảo. Các dòng suối ấy hay những nhánh sông con nọ hợp thành một dãy vận hà chuyên chở ý tình của anh. Đấy là Lý Tưởng Chiến Đấu, Tù Đày, Quê Hương Gò Công, Tình Bạn và Thân Nhân của anh.

              Tôi xin trích giới thiệu theo chủ quan một số câu để bạn đọc có một ý niệm khái quát nội dung tư tưởng thơ Thy Lan Thảo mà sợi mạch xuyên suốt của thi phẩm chứng tỏ anh vẫn là một chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa kiên cường và sắc son hy vọng.

              LÝ TƯỞNG CHIẾN ĐẤU

              Tấm lòng của Thy Lan Thảo luôn luôn ngời ánh lửa sáng ngời nhiệt tình từ huy hiệu của quân trường và phân biệt rõ ràng ta địch dù đang cầm súng hành quân hay trong các trại tù gian khổ hoặc đang sống nơi xứ người

              Ngay như đối với thân nhân, bằng hữu nhiều khi anh vẫn phơi tỏ can tràng và nêu lên lý tưởng hết sức tự hào. Anh có nhận thức qua lịch sử bi hùng của dân tộc:

              …Trải bao tai biến người dân Việt
              Vẫn vững niềm tin trọn ước mơ
              ( Có Phải Là Mơ )

              Trong bài Cờ Vàng Sẽ Bay, tôi thích chữ trắng vì vừa nói được tấm lòng trong trắng thanh sạch lại nói được cụ thể là cái đói rỗng trong bụng của những người lam lũ bần cùng trong xã hội:

              …Mảnh chai giấy vụn như nghề sống
              Nắng gió buồn hiu, trắng cả lòng…

              Tác giả mhớ lại cuộc hành quân rút lui của Quân Đòan 2 theo tỉnh lộ 7B từ Pleiku qua Cheo Reo rồi tới Tuy Hòa mà anh là chứng nhân:

              …Hai mươi năm rồi lộ 7B
              Sắt son ai giữ được câu thề
              Bao giờ rửa được hờn sông núi
              Hay vẫn chìm quên trong lãng mê?
              ( Hai mươi Năm Rồi Tỉnh Lộ 7B)

              Niềm tin của anh vào chính nghĩa trở thành vàng đá của đời sống sau năm 1975 và được tôi luyện thử thách bất cứ ở đâu và lúc nào:

              “Vững niềm tin mưa gió của trời đông
              Cũng phải nhường nắng ấm mát xuân hồng
              Cờ máu kia thay bởi lá cờ vàng
              Trả nắng ấm cho miền Nam nước Việt
              ( Không Thể Quên)

              Đại bi kịch của cuộc triệt thóai Tây Nguyên trở thành nỗi ám ảnh không dứt:

              …Tự nguyện hiến dân đời gió bụi
              Diệt thù dành lại chữ tự do
              Bốn vùng chiến thuật chân không mỏi
              Lòng vẫn yêu say mộng hải hồ…
              ( Oan Khúc Sông Ba)

              Nhiều khi đọc thơ Thy Lan Thảo tôi có cảm tưởng tác giả là khách chinh phu đã từng Thét roi cầu Vị ào ào gió thu và niềm lạc quan tin tưởng của anh như hai vầng nhật nguyệt mùa xuân:

              Hơn nửa đời dù xác thân mục nát
              Một chút lòng ta gửi gió bốn phương…
              ( Quê Hương Rồi Sẽ Đẹp)

              Như con chiến mã xông pha trăm trận nay phải ở trong chuồng hẹp luôn nhớ lại thảo nguyên, lam sơn và thanh tuyền, vó gõ gộp cộp vào đường khuất vườn nhà và lạnh lùng hí lên giữa mùa đông tuyết trắng xóa chân trời. Tráng sĩ không còn mài kiếm dưới trăng mà bụi thời gian che khuất tầm nhìn, nên lòng tràn hòai niệm:

              Cung kiếm rỉ hoen sầu viễn xứ
              Bao giờ trở lại với quê hương
              Dặm xa tóc đã phai màu nắng
              Áo vẫn còn hoen vết bụi đường.
              ( Tuổi Vẩn Còn Buồn )

              THÂN PHẬN TÙ ĐÀY

              Như tên một cuốn sách của Tạ Tỵ, những ngày sống trong lao tù của Cộng Sản đúng là trong đáy địa ngục.Chúng hành hạ về thể xác, bóp méo nhận thức, hết sức vu cáo, lý luận thì ấu trĩ và võ đóan theo chủ quan và nhản quan chánh trị một chiều và triệt tiêu cả đời sống tình cảm và tâm linh.
              Mời các bạn đọc vài trích đọan:

              Nắng ngã bên kia triền núi dựng
              Thu gom củi đốn kéo về thung
              Bứt lá vang rừng nhai thấm giọng
              Hướng mắt trời Nam đắng cả lòng…
              ( Đốn Củi Nam Hà )

              Bây giờ đất lạ đông băng giá
              Không thấy rét lòng như thuở xưa
              Trời Hà Tây mùa đông kéo cá
              Da bọc xương, sẫm tím gió đùa
              ( Lạnh )

              Buổi tối xe tù chuyển ra Tân Cảng
              Mỹ Phước Tây, từ giã Mỹ Phước Tây
              Địa ngục trần gian trói chân phiêu lãng
              Rũ cờ buồn đau xót mắt vương cay…
              ( Trên tàu Sông Hương )

              Cho tù ăn giống như chuyện giởn
              Bắt tù làm như máy vô tri
              Đêm đêm kiểm điểm ngối bắt ớn
              Một thuở hoa niên tuổi xuân thì…
              ( Xanh xao Tuổi Buồn )


              QUÊ HƯƠNG GÒ CÔNG

              Theo tôi, Thy Lan Thảo thành công hơn cả khi anh viết về quê hương và gia đình. Đó là những câu dung dị, chân chất và phong phú nhất.Thể hiện được ý tình về nơi sinh thành và bày tỏ tình cảm đằm thắm, thiết tha với thân nhân như anh đã khiến lòng tôi xúc động.Mảng tình cảm nầy thật đa dạng và cụ thể. Viết như vẽ ra, bầy ra và chứng tỏ có kiến thức cao về sinh họat miền quê.

              Anh cho biết tỉnh Gò Công là một tỉnh cũng trù phú và chiến tranh hầu như không có mặt tại miền nầy dù hai tỉnh kế cận luôn luôn có những trận chiến ác liệt. Tác giả yêu quê hương mình qua cánh đồng, những rau gia vị, các món ăn:

              Nhớ đến quê mình sau vụ lúa
              Đất đồng hoang nẻ, nắng lung linh…
              ( Chuyển mùa)

              Con cá rô mề kho củ cải
              Dĩa rau dền luộc, ớt sừng trâu
              Trời mưa mát đất cây đơm trái
              Cơm buổi chiều hôm ấm ngọt ngào…
              ( Nhớ Cơm Nhà )

              Miếng đất quanh nhà rau quê hương
              Ớt chỉ thiên, ớt hiểm, ớt sừng
              Thêm ít giá, cà chua, xà lách
              Bia uống sao bằng đế Gò Công…
              ( Thấm đậm lòng Con)

              Và đây cũng là một chủ quan dễ thương:
              Đầu năm thắm sắc mai vàng nở
              Thương nhớ Gò Công đâu riêng ta…
              ( Thư Xuân Gửi Muội )

              Tình yêu của Thy Lan Thảo cũng phảng phất, pha trộn với tình quê hương dằng dặc:

              Em trưa mùng một, anh giao thừa
              Xuân muộn mà xuân đã đến chưa?
              Gió chướng Gò Công em có nhớ?
              Một mùa xuân cũ rất xa xưa
              ( Xuân Tha Hương )


              TÌNH BẠN VÀ TÌNH ĐỒNG NGŨ


              Tác giả có hai lớp bạn: bạn quê hương và bạn cầm súng. Ý thơ của anh dàn trải, nhắc nhớ kỷ niệm và nhớ thương không cùng làm chúng ta xúc động về một thế hệ trong bối cảnh chiến tranh kéo dài mười lăm năm. Kẻ ra đi vĩnh viễn người ở lại với niềm tưởng vọng triền miên. Nỗi xa cách thêm nặng cảm hòai. Tân Thành như một điểm linh tưởng chan chứa sầu thương.Mời bạn đọc tiếng lệ vừa vang lên trong tâm cảm của một chàng trai nặng tình nghĩa:

              Bích ơi! Nhắc nhớ làm sao hết
              Đất khách quê người gặp thấy vui..
              Ta ở nhà ta mà đất khách…
              ( Đất Người Gặp bạn )

              Mấy đứa bạn trai, đứa còn, đứa mất
              Thằng Đỉnh,thằng Tòan chết tuổi hai mươi
              Thằng Hùynh, thằng Sơn…tù đày Việt Bắc
              Đứa vượt biên, đứa ở lại ngậm ngùi…
              ( Hôm nào thăm lại trường xưa)

              Thật là một cuộc điểm danh đầy ảo não! Rồi anh tuôn lệ cho ngày tử biệt:

              Mỗi lần tin bạn đau buồn đến
              Tao khóc riêng tao, ứa tủi đời …
              ( Nghĩa Tình Vẫn Nhớ)

              Rồi anh hẹn ước với các người bạn đang sống mòn mỏi ở quê hương song chưa có nhật ký hồi hương chắc chắn vì tổ quốc vẫn còn bị tòan trị bởi một Đảng tự cho mình cái quyền lãnh đạo mãi mãi:

              Kẽm ơi, mai mốt tao về lại
              Khô cá sặt rằn mày đãi tao

              Rượu Gò Công xóa buồn oan trái
              Cụng ly mày cho thỏa lòng nhau
              ( Nhớ lắm bạn xưa)

              Gò Công là miền đất mơ và Tân Thành là khung trời viễn mộng luôn luôn hiện hình trong tâm thức dẫu cả ban ngày:

              Về Tân Thành, tôi mê hay tôi tỉnh
              Anh đừng buồn tôi nhắc chuyện trong mơ
              ( Sao Vẫn Là Mơ )


              THÂN NHÂN


              Một phần nội dung của tập thơ để mô tả cảm nghĩ về thân nhân mà anh rất coi trọng. Tấm lòng hiếu để, trái tim chung thủy và sự tôn kính chân thực được thể hiện khá xuất sắc. Tuy có ước lệ song sự thành thực làm người đọc thông cảm, dễ dàng chia sẻ cùng anh. Phần nầy tôi trích dẫn hơi dài vì muốn người đọc biết anh nghĩ ngợi và rung động ra sao đối với từng người:

              May mà em đợi từ tiền kiếp
              Thuở đất trời chưa nổi hôn mê
              Chút ấm mắt đời tươi tha thiết
              Tình em ý đẹp nghĩa phu thê…

              Em thêu lành áo năm xưa rách
              Trọn ý tình ríu rít đôi chim
              ( Em Thêu Áo Mặc Ấm Đời Anh )
              Chị ơi! Em vẫn chưa về được
              Chị gắng thay em chuyện cửa nhà
              ( Lòng Em Gửi Chị )


              Vẫn Mong Gặp mẹ trong thương nhớ
              Đất tạm dung buồn tím cả lòng…

              Buồn quá xứ người nuôi thương nhớ
              Tin ba nằm xuống con trong tù
              Được tin mẹ mất trời đông giá
              Mất hết đời con đen tháng tư…
              ( Mẹ Đến Trong Mơ )

              Hình như có chút hơi tay mẹ
              Trăn trở con khô giữa nắng hè
              Tất cả tâm lòng cho con trẻ
              Mẹ chờ mẹ đợi bước con về…
              ( Thâm Tình Con Nhận)

              Ngọai với mẹ luôn là thơ là nhạc
              Con chỉ còn tìm trong kỷ niệm xưa
              Năm mươi mấy tuổi nghe lòng tan nát
              Ngọai, mẹ bây giờ xin hỏi gió mưa
              ( Vẫn Thực Lòng Ta )

              Mai về thăm lại quê hương cũ
              Lối bước năm xưa, cỏ vệ đường
              Mắt em chắc sẽ mờ sương lệ
              Bởi thấy quanh mình cảnh cũ vương
              ( Vết Cũ Còn Vương)

              Ngày vào lính ba buồn nhưng ý khác
              Con đi xa đời trắc trở chênh chông
              Ba rõ hiểu đời trai là gan mật
              Phải gió sương mới rõ nghĩa phiêu bồng…
              ( Viết Cho Ba Ngày Father’Day)


              Như tôi đã viết nội dung thơ Thy lan Thảo chia làm năm nhánh. Chúng ta cũng có thể gọi đó là đóa hoa mai hay là năm cánh của một ngôi sao. Hoa thì rực rỡ ngát hương trong tân xuân, còn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời trung thu.

              Về kỷ thuật dựng của Thy Lan Thảo quả có công phu. Sự sắp đặt niêm vần khá tự nhiên nên có nhạc tính. Rất ít vần thông mà thường là chính vận. Song đôi khi có hơi lạc vần như Rưng rưng vần với tình thân trong bài Nhớ Bạn Ngày Xưa.

              Tôi biết anh sáng tác khá nhiều thể thơ khác. Tôi không thấy anh cho biết sẽ in trong thời gian tới các thi tập mới. Rất mong anh lại cho ra mắt sớm các tập thơ nữa mà tôi tin sẽ được hoan nghênh. Tôi lại nghĩ: Anh nên đặt tên cho tập thơ như thi tập nầy. Chỉ trong trường hợp anh in tuyển tập thì anh lấy tên giản dị như Thơ THY LAN THẢO.

              Xin tri ân anh đã gửi tặng tôi thi tập nầy. Cảm phục ghi nhận một ý chí kiên cường của một chiến hữu. Thích thú biết bao một tâm hồn quê hương thắm thiết! Hân hạnh được làm quen với anh, một nhà thơ đầy triển vọng ở hải ngọai. Và mong chiến sĩ tiếp tục lên đường với nguồn nghệ cảm và sẽ thành công rực rỡ hơn nữa…

              HÀ TRUNG YÊN
              Thành Tân Cơ bang Lê Gia Hoa Kỳ thu Giáp Thân 2004
              Con đi dưới lá cờ sao máu
              Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

              Comment


              • Phich Vo
                To
                me
                Today at 9:59 AM



                Sent from my iPad. Cám ơn Em trai Ký Sơn, Thy Lan Thảo làm thơ chúc mừng Xuân cho mọi người và Chị... quá tuyệt vời. Chị cũng thương chúc Kỳ Sơn và Gia Đình sức khỏe, an vui, hạnh phúc...

                ( VA mồng 1 tết)
                Con đi dưới lá cờ sao máu
                Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                Comment




                • Đối với thế giới, bạn không là gì cả
                  Nhưng đối với một người, bạn là cả thế gian

                  Comment


                  • Tựa





                    Tôi gấp xấp bản thảo tập thơ “CHÚT TÌNH, CHÚT Ý”, tự nhiên, thật chậm, thật chậm tôi xếp từng trang lại theo thứ tự. Dường như lòng tôi còn muốn kéo dài niềm xúc động đang quyện trong gan ruột. Tôi đọc đi, đọc lại tám mươi bốn bài thơ dài của Thy Lan Thảo gom góp từ năm 1984.

                    Đâu chỉ có “CHÚT TÌNH, CHÚT Ý” mà tràn ngập cả tình người !

                    Tôi không biết làm thơ mà dám nhận giới thiệu một tập thơ của một thi sĩ đã xuất bản ba thi tập và đã có tên tuổi trên thi giới, quả là “liều mạng” ! Nhưng một câu nói ngắn của Thy Lan Thảo :” Thy Lan Thảo muốn một người Gò Công giới thiệu một người Gò Công”, câu nói đậm tình Gò Công đó đã tiếp cho tôi “mười thành công lực” nhận giới thiệu tập thơ.

                    Quê hương ngàn dậm lòng ghi khắc
                    Hai chữ Gò Công- âm thật êm.
                    ( Nỗi nhớ trong mơ.)

                    Ta ở đây đất người xứ lạ
                    Nhớ Gò Công- nước mặn, đất phèn
                    (Ước ao trăn trở)

                    Bằng thơ, Thy Lan Thảo đã minh họa hình ảnh Gò Công đậm cái “chất Gò Công” trong đó:

                    Tô canh chua mẹ nấu bông so đũa
                    Tôm cắt đầu đuôi thêm chút ngò om
                    Lẫn với đậu rồng giàn làm cạnh ngõ
                    Tôm đất rang muối ớt, nức mùi thơm.
                    ( Rau càng cua)

                    Nhưng đặc biệt của tập thơ “CHÚT TÌNH, CHÚT Ý” là tình người.

                    Ta cãm được cái không khí ấm áp đầy tình thương của gia đình, cha mẹ, chị em:

                    Ba ngồi đánh bóng bộ lư hương
                    Bên cội mai già trổ lộc non
                    Mẹ chị lăng xăng làm bánh mứt
                    Lửa củi reo vui, má ửng hồng
                    ( Lại thấy xuân về)

                    Những kỹ niêm với thầy, cô, trường cũ:

                    Ta trân quý giữ từng kỹ niệm
                    Tên thầy, tên bạn, chuyện trường xưa
                    (Một chút xót xa)

                    Buổi sáng ở đây có học trò nhỏ
                    Rất dễ thương bước ríu rít trên đường
                    Trời tháng Chín nắng hồng chim Sẻ hót
                    Mùa khai trường nào cũng rất dễ thương
                    (Niềm tin và em gái)

                    Và nhứt là tình đồng ngủ với những người chiến sĩ cùng chiến đấu, cơ cực, tù đày và ngã gục cho tự do:

                    Bằng cả tấm lòng ta riêng viết
                    Câu thơ thương nhớ đắng đêm dài
                    (Giữ riêng kỹ niệm)

                    Với những dòng thơ, Thy Lan Thảo đã chiếu lại cuốn phim đời mình từ một thanh niên rời trường học, đi chiến đấu, lúc tù đày rồi sống tha hương. Đọc thơ Thy Lan Thảo, ta chợt thấy ta trong đó. Ta bắt gặp ta cũng trôi lăn trong những tình huống xót xa:

                    Ta thấy bạn ta không tù tội
                    Đạp xe ba bánh, áo quần tưa
                    Thằng bạn thương binh ngồi góc chợ
                    Hát kiếm tiền trong cảnh gió mưa
                    (Trăng xưa còn nhớ)

                    Giả từ trường mẹ ra đơn vị
                    Dấu bước chân tao khắp bốn vùng
                    Mày về phục vụ sư đoàn 9
                    Đâu ngờ gặp lại …..cảnh lao lung

                    Mẹ mày tình cờ ra thăm con
                    Bàn tay từ mẫu vuốt thân còm
                    Đau xót nào hơn giờ tử biệt
                    Tình mẹ, lòng con, nát ý tròn
                    (Nhớ bạn tù)

                    Hình ảnh người tù cãi tạo:

                    Bướm ong xơ xác tìm hoa dại
                    Ta bứt vang rừng thắm giọng khô
                    Nắng tháng Ba, tóc vàng muốn cháy
                    Núi cạnh hàng dương, lắm hoang mồ

                    Tay cầm mã tấu quần tưa rách
                    Da sạm đen, nhăn nhúm mặt đời
                    Mỗi ngày đốn cũi gần trăm ký
                    Lưng nặnq quằn vai bước xuống đồi
                    ( Đốn cũ trên đồi)

                    Hơi thơ nhiều đoạn rúng động, rờn rợn cảnh trại tù cãi tao:

                    Gió vẫn từng cơn dậy oán hờn
                    Réo hồn dân tộc khóc giang sơn
                    Trùng trùng núi dựng đồi bia mộ
                    Long phục, linh qui, mãnh hổ vờn
                    (Đá dựng Nam Hà)

                    Thân phận người bị quản chế:

                    Nhật ký trong ngày người tù quản chế
                    Sáng trưa chiều ghi rõ mọi việc làm
                    Mỗi đầu tuần nộp công an khu vực
                    Gặp lại bạn bè, buồn chẵng dám than
                    (Nỗi đau còn mãi)

                    Nỗi nhục tháng Tư:

                    Ở trong tâm, cõi lòng ta in đậm
                    Một tháng Tư đen, nhục bước hèn
                    ( Tâm ý buổi về)

                    Tha hương:

                    Chiều đi làm về một mình thui thủi
                    Con trong phòng, vợ làm ca hai
                    Soạn bữa cơm, xác thân mòn mõi
                    Cá với tôm, lạt lẽo… thở dài
                    ( Ước ao trăn trở)

                    Đất xa lạ bạn cho ta hột giống
                    Rau càng cua- hoa nở hạt tiêu đen
                    Tháng Năm, tháng Sáu hoa bắt đầy lên rộ
                    Nhìn đám rau, thương quá nhớ mẹ hiền
                    (Rau càng cua)

                    Mặc dầu dằn vặt, ray rứt với những tiếc nuối, oán hờn, thơ Thy Lan Thảo vẫn đầy lãng mạn:

                    Mỗi năm mây vẫn không sao xóa
                    Vết ráng chiều êm nắng nhạt tà
                    Đôi mắt sao trời yên sáng tỏ
                    Liếc nhìn như xoáy tận tim ta
                    (Chút nhớ tình xưa)

                    Và dầu “Nỗi đau còn mãi”. “Ước ao trăn trở”, “Rối nhịp tim”, “Lòng vẫn không nguôi”, “Nhớ mãi xa xôi”, Thy Lan Thảo vẫn còn nghe

                    Tiếng chim kêu ríu rít
                    Chút vui nắng chiều tà
                    (Ríu rít chim ca)

                    Vẫn thấy

                    Muội của huynh,trời Houston đẹp lắm
                    Nắng tươi vàng ấm áp buổi trời Đông
                    Nhìn ngoài sân sắc thắm nụ hoa hồng
                    Tươi mơn mởn sương đêm còn lóng lánh
                    (Mùa Xuân sẽ đến)

                    Và niềm hi vọng vẫn rạt rào:

                    Cờ sẽ vàng bay cười vang sông núi
                    Quê hương mình thưc sự hết thương đau
                    Bước trở về bóng ngã dài chung lối
                    Anh nhìn em- chất ngất ý ngọt ngào
                    (Viết cho hiền muội)

                    Xin trân trọng giới thiệu tập thơ “CHÚT TÌNH, CHÚT Ý” của nhà thơ Thy Lan Thảo.

                    Toronto, tháng Sáu 2005

                    B.S Nguyễn Tường Vân

                    Bác Sĩ Nguyễn Tường Vân, gốc người Tăng Hòa, là ái nữ của Ông Thôn Thôi và Cô giáo Hà, cựu học sinh Gia Long. Hiện tạm cư tại Toronto
                    Con đi dưới lá cờ sao máu
                    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                    Comment


                    • Nhan Nguyen
                      To
                      me
                      Today at 2:06 AM


                      Em Ky Son than men,
                      Trua nay Mung 1 Tet, Co mo mail doc bai tho em viet tang Co ma long boi hoi xuc dong.Cam on nhung dong tho chan tinh cua em,no da goi nho thoi co moi ra truong duoc day do nhung hoc ngoan hien,hoc gioi va co ki nang viet van tot.Nay Co tuoi cao suc yeu, em van giu tinh cam tot voi co giao nam xua va moi nguoi, Du cuoc song voi bao ban ron ma em van viet bao bai van,sang tac nhieu bai tho dam da tinh cam,em qua la nguoi von co tu chat van chuong.Mon qua dau xuan em danh tang co that vo gia!
                      Dau nam moi,Chuc em luon khoe ,gia dinh hanh phuc,sang tac yhem nhieu bai tho hay.
                      Co giao gia:Nguyen Thi Nhan.

                      ( Sài Gòn mồng 1 tết)
                      Con đi dưới lá cờ sao máu
                      Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                      Comment








                      • THƠ THY LAN THẢO

                        HỒNG PHÚC
                        ________________________________________


                        Mấy năm gần đây, chúng ta thường thấy trên các diễn đàn Internet, trên báo chí địa phương nhiều tiểu bang ở Mỹ, Pháp, Canada, Đức, Úc, Hòa lan... đã xuất hiện nhiều bài thơ của Thy Lan Thảo, một nhà thơ sinh trưởng ở Gò Công, làm thơ từ thuở còn là học sinh Trung Học.
                        Thy Lan Thảo là một trong hơn 100 nhà thơ, đã được giới thiệu trong chương trình Vườn Thơ Văn Học Nghê Thuật Việt Nam Hải Ngoại trên Đài Phát Thanh do Hồng Phúc phụ trách. Thơ Thy Lan Thảo nhẹ nhàng, chân thật dễ đi vào lòng người. đã được thính giả đón nhận và khen ngợi.

                        Qua 3 tập thơ : Thơ Thy Lan Thảo, Vết Khắc Nửa Đời, Chút Tình Chút Ý, người đọc đã hiểu được nỗi lòng của tác giả dành cho quê hương, cho Cha Mẹ và chị, cho người yêu, và với nỗi đau xót của người chiến sĩ, nỗi uất hận của những ngày tháng tù đày …..

                        Và mới đây, tôi nhận được bản thảo của tập thơ thứ tư DẤU BƯỚC CHÂN ĐỜI, tác giả muốn nhờ tôi đóng góp ý kiến. Tôi đã đọc nhiều lần và nhận thấy trong tập thơ này tác giả viết theo nhiều thể loại, nhiều đề tài ghi lại những chặng đường anh đã đi qua. anh có một trí nhớ thật đặc biệt, vì vậy thơ anh đã ghi lại được đầy đủ từng chi tiết những thăng trầm của cuộc sống, từ lúc ấu thơ đến khi đi học, đi lính, đi tù và cho đến những ngày tháng lưu vong nơi đất khách quê người, đã được Thy Lan Thảo diễn tả một cách trung thực. Những sự việc đã khắc sâu trong trí nhớ, và những kỷ niệm tiềm ẩn trong tâm hồn, đó là tiếng lòng của tác giả, đã được anh gói gém trong tập thơ DẤU BƯỚC CHÂN ĐỜI, người đọc sẽ cảm thông và chia sẻ với nhà thơ Thy Lan Thảo khi đọc tập thơ này, riêng cá nhân tôi đã thật sự xúc động theo từng lời thơ …

                        Thương nhớ quê hương, Cha Mẹ và nhất là tấm lòng của người chị kính yêu đã được tác giả ghi lại

                        Thương chị quằn vai nợ áo cơm
                        Nuôi cha nuôi mẹ sớm chiều hôm
                        Nuôi thằng em út vương tù tội
                        Đời chị mùa xuân gió thoảng buồn
                        (Chút đắng cảnh đời)


                        Ở trong chút nhớ buồn xa xót
                        Ta thấy Gò Công- Vạn dặm ðường
                        Bóng mẹ hình ba nay đã mất
                        Quê nhà anh chị nhớ trông thương…
                        ( Thực Ý Tâm Lòng)


                        Rời xa xóm làng nơi sinh trưởng, xa mái trường Trung Học Gò Công để bước vào ngưỡng cửa Đại học Văn Khoa, một tương lai đầy hứa hẹn, nhà thơ cũng đã ghi lại những mối tình học trò mang nhiều kỷ niệm trong những bài thơ tình lãng mạng

                        Sài Gòn với anh - Sài Gòn không mất
                        Vẫn phố phường thân thuộc dáng yêu xưa
                        Gió bay bay, tóc rối, mắt hẹn chờ
                        Lụa vẫn trắng, nắng chiều nghiêng nón lá
                        (Ý Nhớ Ngậm Ngùi)


                        Em biết lòng ta thật nhớ thương
                        Dáng kiều tha thướt nắng chiều vương
                        Ta say nửa mộng- trăng huyền ảo
                        Mơ nụ hôn ðầy- mắt diễm sương…
                        (Muội Buồn Ta Có Được Vui Đâu)


                        Thế rồi chinh chiến lan tràn khắp nơi ở miền Nam, phận làm trai phải đáp lời kêu gọi của núi sông, theo gương những vị tiền nhân thuở trước

                        Từ Trưng, Triệu, Ðinh, Lê, Lý, Trần
                        Rạng ngời trang sử chống xâm lăng
                        Đất ta đang ở tiền nhân đã
                        Máu ðổ, xương phơi biết bao lần…
                        (Hèn Với Tổ Tiên)


                        Tuổi trẻ con lên đường tuân theo lệnh
                        Tổng động viên - vang tiếng gọi sơn hà
                        Đôi mắt của mẹ ngày con nhập ngũ
                        Nhìn theo con, nắng đổ bước đường xa
                        (Đôi Mắt Mẹ Hiền)


                        Là một quân nhân giữ vững lời tuyên thệ ở Vũ Đình Trường, gót giày saut của Thy Lan Thảo đã in sâu vào những vùng đất của quê hương, những ngày nếm mật nằm sương cùng đồng đội, chia sẻ với nhau những nỗi đau buồn

                        Nhớ một mùa thu ta ðến Huế
                        Tháng tám mưa giãng nhão ðất trời
                        Quảng Trị lửa bom cười ngạo nghễ
                        Dừng quân Tây Lộc buồn hay vui ?

                        ..................................................


                        Bước chân ta vần xoay ðây ðó

                        Nhớ Hàm Rồng mờ mịt mù sương
                        Về với Kontum ðầy kiêu dũng
                        Lộ 7B, máu nhuộm bước ðường
                        ( Thu Ở Lòng Ta)


                        Những ngày dầu sôi lửa bỏng Thy Lan Thảo luôn luôn bên cạnh đồng đội, để an ủi, giúp đỡ bạn bè trong tình huynh đệ chi binh

                        Ta chợt tỉnh dần trong hãi kinh
                        Bạn ta máu ướt khắp toàn thân
                        Nằm bên xương trắng ðồi hoang phế
                        Tai vẫn chờ nghe khúc tiến quân…
                        ........................................
                        Những người chiến sĩ từng anh dũng
                        Góp máu xây đời đẹp tự do
                        Giặc về cày xới tung đền miếu
                        Uổng tử hồn oan chẳng nấm mồ
                        (Sẽ Có Một Ngày)


                        Những ngày tháng đau buồn của tháng tư, ngày mà toàn dân miền Nam cùng chung số phận, ngày mà bao chàng trai đất Việt đã mang tuổi thanh xuân đi vào quân ngũ theo lý tưởng bảo vệ quê hương, rồi cuối cùng bị tù đày, chết chóc, nỗi căm hờn được Thy Lan Thảo ghi lại

                        Anh còn nhớ tháng tư buồn tan tác
                        Mây ðen che tầm mắt hướng tương lai
                        "Ai anh hùng, ai can ðảm chí trai
                        Tìm cái chết, ngàn năm còn thương nhớ"
                        (Gửi Bạn Tù Xưa)

                        Đã mấy ngàn đêm, cảnh khổ sai
                        Bạn bè oan khuất kiếp lưu đày
                        Biết bao cái chết âm thầm lắm
                        Lạnh nấm mồ hoang một kiếp trai
                        (Chút Đắng Cảnh Đời)


                        Giờ đây trên bước đường lưu vong, nhà thơ Thy Lan Thảo cũng giống như mọi người dân Việt, lòng luôn hướng về quê hương với niềm hy vọng ...

                        Bao giờ quang phục quê hương lại.
                        Mang ánh bình minh thay bóng đêm
                        (Xóa Dòng Nhục Sử)

                        Đất tạm dung, âm ỉ tháng ngày
                        Nhớ thương ngút hận nặng quằn vai
                        Áo cơm đất lạ đời vay trả
                        Nợ núi sông buồn ướt mắt cay…
                        ..........................................
                        Việt Nam là của dân Hồng Lạc
                        Đuổi thù - vang rộn tiếng reo cười…
                        (Sẽ Có Một Ngày)


                        Theo năm tháng dần trôi, biết bao biến thiên dời đổi của cuộc đời, mà bước chân của Thy Lan Thảo đã từng đi qua, để rồi tác giả đã gửi gấm nỗi lòng trong những bài thơ đầy cảm xúc. Tôi xin hân hạnh giới thiệu đến quý bạn đọc Thi Phẩm DẤU BƯỚC CHÂN ĐỜI.

                        Tập thơ này cũng góp phần cho nền Văn Học Việt Nam ở Hải Ngoại thêm phong phú, và mong rằng thơ Thy Lan Thảo sẽ còn tiếp nối mãi mãi .

                        Hồng Phúc (Tháng 8/2006)
                        Con đi dưới lá cờ sao máu
                        Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                        Comment


                        • Xuan Ho
                          To
                          me
                          Today at 12:06 AM



                          Cam on Son that nhieu ve nhung bai tho chuc Xuan that dac sac.

                          Tinh cam cua Son doi voi ban be luc nao cung that nong nan, gan bo.

                          Chuc BO NHO cua Son tre mai khong gia de con goi ten nguoi nay, nguoi kia

                          Than men


                          Xuan Ho

                          ( Cali mồng 1 tết)
                          Con đi dưới lá cờ sao máu
                          Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                          Comment


                          • Tinh Pham
                            To
                            me
                            Today at 9:54 AM



                            Mến thăm Sơn,
                            Năm Mơi Ất Mùi 2015,mến chúc Sơn và Gia đình vạn sự như ý. Bài thơ tù kỷ niệm, rất thắm đậm tình người. Tôi có đọc bài thơ " Thơ viết trong tháng ba" do Diệu Tần đã ghi lại trong Tập san Công Binh, Ất Mùi 2015, trang 145. Càng đọc càng thấy chua xót trong lòng.
                            Tôi năm nay sức khoẻ kém, do đó viết lách cũng ngưng luôn.
                            Thân mến,
                            Phạm Thành Tính

                            Mar 22 at 8:37 PM
                            Con đi dưới lá cờ sao máu
                            Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                            Comment


                            • Cang Nguyen
                              To
                              me Cang Nguyen
                              Mar 22 at 11:47 PM



                              Cám ơn Sơn đã gởi cho đọc bài thơ. Bài thơ mang nặng tâm tư tình cảm của người xa xứ, tôi cảm nhận sâu sắc tình cảm nầy. Bài nầy được vận dụng đúng kỹ thuậ sáng tác thi ca nên đọc thấy có hồn thơ và truyền cảm. Sơn đã cách điệu nhiều đoạn, câu, tức thay đổi nhịp điệu, cách gieo vần , tránh được sự nàm chán cho người đọc và gây thêm sự chú ý theo dõi. Thơ 7 chữ nầy không theo truyền thống của thể trường thiên tứ tuyệt, nó đã phá thể nhưng vẫn giữ được cách gieo vần và âm điệu.Các bạn trẻ bây giờ thường làm thơ theo lôi nầy và đươc nhiều người ưa chuộng ,tán thưởng.
                              Lấy ví dụ khổ 1/ chữ thứ 2 ( giao) vần bằng , chữ cuối ( lắm) vần trắc.
                              Khổ cuối: chữ thứ 2 cân đầu ( sức) vần trắc, chữ cuối(mắn) vần trắc. Như vậy là đã biến điệu. Ngoài ra trong từng câu của mỗi đoạn cũng có sự thay đổi các thanh bằng trắc.Ngắt nhịp cũng thay đổi , tránh đơn điệu. Ví dụ khổ I/ câu đầu nhịp3/4, câu 2 nhịp 4/3, câu 3 nhịp 4/3 câu 4 nhịp 4/3 v. v.
                              Có vài chỗ , theo ý iêng tôi, nếu chỉnh lại có thể nghe êm hơn, nhưng vì chưa sinh hoạt thơ văn với Sơn lâu, nên tôi không dám góp ý. Xin thông cảm.
                              Về thơ văn, tôi có làm thơ , viết tùy bút, truyện ngắn, bình thơ , mang tính cách tài tử nên thinh thoảng mới viết vài bài. Tôi mới bắt đầu không lâu,, may nhờ bạn bè "chỉ giáo" nên có chút hiểu biết về lãnh vức nầy. Tôi sinh hoạt thường xuyền với 3 blogger có trang mạng đăng bài viết, một ở VN, .2 ở bên Mỹ. Nhờ sinh hoạt thường xuyên mà tôi học hỏi được nhiều điều hay, mới lạ vừa trau dồi thêm kiến thức về thơ chữ Hán vì blog của bạn có nhiều anh bạn tốt nghiệp từ Viện Hán Học Huế , kèm theo có vài vị là giáo sư Đại học Văn Khoa Sài gòn mới, dạy văn chương chữ Hán. Nếu Sơn có thích xem những blog nầy thì tôi sẽ cho biết sau.

                              Tôi cũng có làm được vài bài thơ, nay gởi tới Sơn đọc giải trí. Xin nói trứoc vì mới tập làm thơ nên vụng về, khó tránh khỏi sai sót.
                              TÌM EM Ở ĐÂU / Nguyễn Cang
                              (Để nhớ cô học trò bé nhỏ T. Xuân, Trung Học Cái Bè thời chinh chiến trước 75...).




                              Chiều hành quân, đơn vị qua sông
                              Dòng nước buồn thiu ngập cánh đồng
                              Quán nhỏ bên kia cầu sắt cũ
                              Thẫn thờ tôi đứng mỏi mòn trông

                              Trường em gần chợ, bến đò đưa
                              Thấp thoáng lầu cao dưới bóng dừa
                              Tan học em về vui hớn hở
                              Tôi chờ em suốt buổi trời mưa!

                              Rồi chiều thứ bảy thấy bâng khuâng
                              Muốn đến thăm em nữa một lần
                              Thương nhớ làm sao hình dáng ấy
                              Nghìn năm em đẹp nét thiên thần!

                              Biến cố bảy lăm khóc ngậm ngùi
                              Tôi lui quân, bỏ tuyến về xuôi
                              Sóng xô thuyền vỡ đành ly biệt
                              Chẳng biết trần gian em có vui?

                              Mang mối tình si tôi bỏ đi
                              Tha hương lưu lạc có hơn gì?
                              Thương người ở lại sương khuya lạnh
                              Kỷ niệm bên trời tôi vẫn ghi

                              Chiều nay thuyền đỗ bến sông xưa
                              Tôi đứng bên cầu lúc giữa trưa
                              Quán nhỏ tìm đâu tên để gọi?
                              Mất em rồi giọt nắng đong đưa

                              Em về đâu lối nào tìm thấy?
                              Phượng tím trường yêu còn ở đây
                              Sông Cái Bè rì rào sóng vỗ
                              Em đi rồi sao mắt tôi cay?

                              Ngập ngừng chân bước qua cầu sắt
                              Chốn cũ từ đây hết đợi chờ
                              Trường lớp còn in màu áo trắng
                              Trọn đời nhớ mãi dáng em thơ.





                              Nguyễn Cang ( san Jose)
                              Con đi dưới lá cờ sao máu
                              Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                              Comment



                              • Nhân đọc Thy Lan Thảo
                                HAI MƯƠI NĂM -
                                MỘT CHẶNG ĐƯỜNG THƠ




                                Bài viết của Đỗ xuân Thảo

                                Biết tác giả đã lâu mà phải chờ hơn ba mươi năm mới được đọc tập thơ thứ 3 của anh, Chút Ý Chút Tình (Hoa Tiên 2005). Thực sự tôi có đọc một số bài đăng lẻ tẻ trên các báo văn học hải ngoại nhưng không ngờ Thy Lan Thảo lại là người có một thời cùng đóng quân bên bờ kênh Thị Nghè!

                                Cứ như dòng tiểu sử thì anh là một nhà thơ có đủ quá trình một người trai thời chiến, đã có thời đi học, đi lính, đi tù CS, rồi sống vật vờ như kẻ lạ trên quê hương trước khi đi định cư nơi xứ lạ.

                                Ta đã mất cả một thời thơ dại
                                Tuổi tăng dần theo lửa khói chiến chinh
                                Cũng một thời ta khoác áo chiến binh
                                Rồi tù ngục rồi lưu đầy biệt xứ


                                Nhưng nói về quá trình sáng tác thì Thy Lan Thảo là một hiện tượng hiếm thấy trong số các nhà văn, nhà thơ dù trong hay ngoài nước khi chỉ trong vòng ba năm đã ra mắt ba tập thơ (Thơ Thy Lan Thảo, 2003; Vết Khắc Nửa Đời, 2004; Chút Tình Chút Ý, 2005) chưa kể có thơ in chung cùng 5 tác phẩm khác sau mấy năm ra hải ngoại. Tôi cũng nghe nói thơ anh khi được nhận đăng thường được trả nhuận bút dù chỉ tượng trưng bằng chút hiện kim nhưng điều này nói lên sự đánh giá trân trọng của những người chủ biên văn học.

                                Gần đây, sau khi nối được liên lạc, tôi đã được anh gởi tặng tập thơ mới nhất. Tôi vốn yêu thơ nên khi bắt gặp hồn thơ của một người đồng thuyền đồng hội thì có bận bịu thế nào tôi cũng đọc đi đọc lại xem tới xem lui. Trong niềm đồng cảm xin được ghi lại vài cảm nghĩ để cùng chia xẻ với các bạn yêu thơ đặc biệt với những người cùng một thời áo trận.

                                Tuyển tập Chút Tình Chút Ý tự nó tiêu biểu cho một chặng đường thơ hai mươi năm , từ Gò Công’84 trải dài đến Houston’04, tác giả như có ý gom góp lại những hoài niệm của mình về những ngày tháng cũ. Chủ đề thì cũng chẳng khác nhiều so với những tác phẩm thi văn cùng thời, cũng là những nỗi nhớ, niềm đau, ký ức của một thời quá khứ, cũng có tù tội, đổi đời, vượt biên, xa xứ, cũng nói về mẹ, về vợ, về người thân, đồng đội kẻ còn người mất, cũng nhớ về lứa tuổi mộng mơ, trường cũ người xưa, về màu cờ sắc áo, về quê hương bản quán, về tình đời tình người, về quan điểm tư duy rạch ròi đen trắng... Nhưng Thy Lan Thảo trong từng chùm thơ, trong từng con chữ vẫn có những nét cá biệt, riêng tư từ ý đến tình, từ văn phong đến cảm xúc không chỉ hạn hẹp trong khung cảnh của một đất nước đổi đời, của tình người điên đảo, mà sâu lắng hơn tác giả đã tìm về một vùng quá khứ của thời an bình nơi miền quê nước lợ, với những tô canh bông so đũa, về bữa cơm chiều với lá càng cua canh bí cá rô mề...

                                Tô canh bí đao nấu tôm lột vỏ
                                Cá rô mề chiên sả ớt vàng tươi
                                Đất lạ trời xa nhớ ngày tuổi nhỏ
                                Nhà tuy nghèo mà không thiếu tiếng cười


                                Ta hiểu điều này khi anh là con út của một gia đình gia phong giáo chức đông con nên tình mẹ, tình chị như trút hết cho anh kể cả những ngày ra tù mẹ nhịn chị nhường chén cơm đạm bạc cho đến khi tuổi đời tóc bạc lòng vẫn còn:

                                Chị ơi đất lạ lòng cô quạnh
                                Em nhớ Gò Công! Nén thở dài


                                Quả anh có nặng lòng với Gò Công, nơi sanh ra và lớn lên, nên có trăn trở nhớ nhung trong quãng đời còn lại. Nhưng với trái tim nhạy cảm của nhà thơ, của một người đã sống và đi dọc chiều dài của đất nước, nên anh cũng đau với niềm đau của quê hương, ngậm ngùi với cái chết của bạn bè trên đường hành quân, trong cảnh tù, nơi rừng sâu, trong lòng biển, có lúc phẫn nộ cả với thằng bạn chỉ vì ngắn tầm suy nghĩ bán cả anh em trong tù. Ta hãy nghe:

                                Đêm nay thức trắng, tao nghiền ngẫm
                                Thế sự đời thường tựa giấc mơ
                                Mày lập công giặc tha về sớm
                                Bạn xưa thay dạ có ai ngờ


                                Nếu cứ trích lời thơ con chữ thì nó vô cùng vì những trang giấy hạn hẹp không đủ trải dài chuỗi tâm tư trăn trở gần cả trăm bài tích lũy từ những ngày tháng thăng trầm của đất nước, nên tôi nghĩ các bạn bè độc giả thân quen với bút hiệu Thy Lan Thảo cần tìm đọc bằng chính ‘ấn bản trên tay’ thì mới cảm nhận được hình như có ‘ai đó’ nói thầm hộ mình những cảm xúc mà chính mình muốn nghe muốn nghĩ.

                                ĐỖ XUÂN THẢO


                                Đổ Xuân Thảo:
                                xuất thân từ Thiếu Sinh Quân Mỹ Tho, Võ Bị Đà lạt, Đại Học Sư Phạm ban Sử địa( Chung Khóa với thầy Nguyễn Thái An giáo sư Trung Học Gò Công dạy các khóa 4,5,6...) Tiểu
                                đoàn trưởng
                                TĐ 50CTCT KBC 3858
                                Con đi dưới lá cờ sao máu
                                Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom