• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Bài Viết Của Người Gò Công

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Bài Viết Của Người Gò Công

    Thiện Phạm, còn một bút hiệu khác là Vô Ngã, cưụ học sinh khóa 24 Trường Trung Học Gò Công. Hiện là Bác Sĩ Pháp Y tại một tỉnh miền Nam .
    PHẾ LIỆU
    Đó cũng là tên sách của ông Năm.
    “Có những người dần dần trở thành phế liệu. Có những người từ phế liệu trở về”. Bốn mươi năm làm giám thị trại giam, tục gọi là “chúa ngục”, giờ đã nghỉ hưu ông Năm mới viết nên câu đó. Chắc hiếm có người nhìn được nhiều cảnh đời ngang trái như ông.
    “Phế liệu, nói đơn giản, là đồ bỏ đi. Bỏ đi vì không xài được, hoặc giả vì không ưng ý nữa hay đã lỗi thời. Nói chung chúng không đạt. Hoặc bản thân chúng không đạt. Hoặc lòng người dùng chúng không muốn cho chúng đạt. Thế là chúng ra khỏi nhà, theo người mua bán ve chai đồng nát về cư ngụ ở vựa phế liệu, chờ ngày hóa thân hóa kiếp”.
    “Vựa phế liệu, nói chung là bẩn thỉu. Bẩn thỉu là cái vựa, chỗ chứa đồ bẩn thỉu chứ không hẳn con người có dính dáng tới nó. Đôi khi người ta gặp mụ chủ vựa bóng bẩy vàng đeo nặng ỳ trên cổ, trắng nà trắng nõn, người thơm phưng phức mùi tiền nong. Còn tiền có bẩn hay không đố ai biết được. Đôi khi người ta thấy một con bé con chừng chín mười tuổi gì đó ngồi tại vựa, với xấp vé số trên tay, ghì đầu say sưa đọc những mảnh giấy rời xé ra từ những cuốn truyện cổ tích xếp đống chờ cân ký. Những hoàng tử và công chúa chen vô đời nhọc nhằn bươn chải quá sớm của nó lóe sáng cho nó chút gì của ước mơ. Trang sách mất tá lả. Không biết Thạch Sanh có cứu được công chúa hay không nữa. Vậy mà tiếp theo một chữ HẾT to đùng hiện ra. Theo thói thường cô bé tự đọc thầm trong đầu... họ sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.
    ...Họ sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời. Cô bé lẩm bẩm. Ba má mình... họ có được như vậy không? Họ cãi nhau sằng sặc, như bầm bầu, như giận cá chém thớt, như nước đổ lá môn, như chịu đấm ăn xôi, như ăn xổi ở thì... Cái gì cũng nói được, cái gì cũng tấn công nhau được, bất kể bầy con nheo nhóc đói lả, đói meo, đói mốc. Con chị Bé Hai của nó thoát khỏi cảnh nhà nhang nhác, bầy hầy, thoát khỏi sự đay nghiến của cái nghèo là cao chạy xa bay, không một lần ngoái lại ghé thăm. Lúc đầu cũng từ cái vựa phế liệu này đây.
    Bé Hai cặp bồ cặp bịch với gã chủ vựa này. Hai người nghe đâu trốn đi xây tổ uyên ương ở tận Sài gòn. Dân miền tây mà. Hễ có tịch, có rục rịch gì đều trốn đi Sài Gòn. Thành phố lớn... thân phận dễ dấu diếm. Mà người ta có săn lùng đuổi theo mặt mình cũng có dễ dàng gì. Vậy mà có lâu đâu. Một vụ lúa mất tầm bốn tháng. Lúa chưa chín rộ gã chủ đã quay về. Thân tàn ma dại, tiền mất tật mang, bé Hai đã theo thuyền khác! Gã định cố lỳ tính trong bụng sẽ đi nữa, đi luôn mà tiền nong đâu có chịu như vậy. Cái hèn của gã công tử nhà quê khiến gã khúm núm quay về đầu thú với vợ. Nhất bộ nhất bái, gã quì lại vợ như lạy tạ tổ tiên. Mụ chủ không thèm ngó tới mặt gã. Bãi cứt ven đường bả còn ngó, để tránh, khỏi dẫm đạp. Còn cái mặt thằng chồng... bả tuyệt nhiên không. Cứ tới bữa vứt cho tô cơm, con cá khô chiên, gọi là làm phước. Người dưng mình còn bố thí được huống hồ thằng chồng mất dạy của mình! Cứ coi hắn trả nợ trăng hoa đi. Cứ coi hắn là tù giam lỏng đi. Một cắc cũng không có thì làm sao mà gái với gú?
    Đó là người tính. Trời thì tính khác. Một hôm trời cướp đi một nửa thân mình của thằng hư hỏng. Gã bị liệt một bên. Mồm miệng méo sẹo, hễ nói là nói ngọng, như chọc tức như lêu lêu nháy lại người ta. Đi đứng lựng sựng. Chân bên liệt trên bảo dưới không nghe, khi đi cứ đá ngang vẽ một chữ C trên mặt đất. Gã nằm nhiều hơn đi. Đời lang bạt kỳ hồ, hư nhiều hơn nên, giờ phải nằm nhiều hơn đứng. Hắn gần như chết mẹp, chèm nhẹp ở trên giường. Có đợt nặng còn tiêu tiểu tại chỗ. Có chết cũng không xong. Quả là trời trả báo!
    Còn mụ chủ vựa ngày càng thơm phưng phức, da dẻ càng nõn nà hơn xưa nữa. Cả ngày phe phảy đung đưa trên võng, mắt dán vô cái ti vi nghĩa địa, tức cũng đồ phế liệu. Phim tình cảm Hàn quốc. Những cuộc tình tay ba, tay tư... Nói chung nước mắt tràng giang đại hải, hận tình chất cao như núi, cao hơn cả lời thoại. Thỉnh thoảng mụ cũng quét mắt vào góc nhà, chỗ con bé đang đọc ké truyện, tóc còn lơ thơ. Mụ chẩu mỏ. Lơ thơ... lơ thơ cái con khỉ. Chỉ cần vài năm là nó nhổ giò lớn xộn lên. Đít khu vồng lên mây mẩy. Rồi cũng lọ mọ giựt chồng người ta như con chị nó... May mà con dê đực kia đã bị liệt, nằm dài đễnh trong buồng. Nếu không... nếu không chắc cũng liếm láp tới ngữ này... Hứ! Dùng cái thứ... bản mặt nhà nghèo mà không sao ưa được. Nghèo mà trèo đèo chữ nghĩa. Bán vé số không lo mà ham đọc sách! Cúi rơm yên phận cúi rơm đi. Có đâu dưới thấp lại thèm trèo lên cao...
    Đám xe tải về tới. Xe không, chờ chất phế liệu lên rồi quay đầu về Sài gòn. Đã nghe giọng mất dậy, mất nết phang vào bà chủ:
    - Hôm nay hàng nhiều không em..em…m...bà chủ?
    - Tắm rửa ăn uống gì đi rồi hãy tính. Bữa nay có bia nghe mấy anh...
    - Trời ơi! Bà thương anh em tôi quá. A thì ra ba cái cáp đồng điện lực của thằng ăn cắp hôm qua chớ gì? Bà ém giá nó vừa vừa thôi nghe. Nó la lên thì nó cũng tù mà bà cũng trợn trắng vì công an đó!
    - Nói nhỏ chút được không mấy cha!!!
    Mụ chủ lừ mắt, liếc vào con bé trong góc nhà. Hai thằng tài xế xe tải nín thinh. Mụ gằn giọng nói với vô con bé:
    - Ba giờ mấy chiều rồi đó mày. Ngồi cà kê đó hoài đi, vé số ế... rồi khóc mếu máo nghe con!!! Ý mụ là mày biến đi ngay để chúng tao hành sự. Dòm dòm... ngó ngó… hoài tụi tao mất tự nhiên.
    Con bé lầm lũi bước về đời thật của nó.
    Mấy gã tài xế xộc thẳng ra phía sau vườn, chỗ nhà tắm. Đó là cái vuông nhỏ đủ che ngang nách người đứng tắm, dựng tạm bằng ba miếng thiếc lủng lỗ đinh không có cửa đóng. Có thể nhìn thấy người tắm trong đó. Tiếng nước xối sàng sạc. Tiếng nói tục tỉu ằng ặc vọng vào trong nhà, vào chỗ gã chồng đang nằm. Gã đang thiu thiu ngủ. Hắn òi ọi muốn nôn. Chắc bữa trưa ăn không tiêu. Gã nghe tiếng đàn ông nói cười đôm đốp trong nhà. Gã nuốt tiếng thở dài sườn sượt vào trong cổ họng khô khốc vì nắng trên mái nhà thiếc dội xuống. Con vợ gã đang hơn hớn kiểu đó... thế nào cũng đú đởn với mấy thằng này cho mà xem. Đáng đời gã quá! Gã không muốn khóc mà cứ có cái gì âm ấm chảy ngang mắt chảy dài xuống gối. Mũi gã xịt lên như đỏ như nghẹt.
    Gã nhớ tới bé Hai. Con nhỏ đẹp và cao ráo. Mắt nó to đen như một cái bẫy. Ghé nhìn vô là dính chấu với nó luôn không giãy giụa để rứt ra được. Cái miệng chúm chím ít khi cười lớn, chỉ nhoẻn, chỉ lơi lả buộc ràng những ánh mắt đàn ông, mà buộc chặt như sợi lạt mềm vướng víu chân ai. Môi bé Hai mọng lắm, hé ra ti tí khoe hàm răng hột bắp, khinh bạc mọi loại son môi. Sai lầm của gã là đã dẫn bé Hai vào một công viên nước. Úi trời ơi!Nó trút những quê mùa xuống, nội y lộ ra, là nó cao phổng lên liền. Chân tự nhiên thon dài mà trắng lên liền. Đố ai biết chân nó còn dính phèn! Hằng trăm con mắt xô nghiêng về cái mông căng mẩy như sợi dây căng treo nặng những phập phồng. Hàng trăm tia nhìn quét chữ chi trên bộ ngực kênh kênh trắng hồng của nó. Gã xốn mắt quá! Hổng lẽ biểu nó mặc đồ vô rồi về liền... Lỡ lần này thôi! Lỡ lần này thôi! Tắm ở công viên nước mà cứ niệm thần chú như vậy còn chi là hứng thú... Ở quê con gái cởi đồ tắm sông thường là về đêm. Bất quá có vài thằng mất dại nó rình em tắm là cùng. Đằng này giữa ban ngày ban mặt... thiên hạ tới một ngàn thằng đói mắt, nuốt bé Hai ừng ực như thế kia. Gã niệm chú là phải!
    Sau đận đó gã cấm tiệt bé Hai đi bơi. Bé Hai vẫn cứ đi một mình. Con hươu biết đường chạy rồi cần gì người vẽ đường nữa! Bé Hai vẫn cứ đi một mình, mặc kệ lời càu nhàu, xỉa xói, như nhai giẻ rách của gã nhân tình. Có khi con bé mang luôn đến chỗ tắm những vết bầm dập thịt da, những căm hờn chất chứa. Có ở đâu nó được người ta tâng tiu, chào mời nịnh nọt như ở đây. Những thằng lông bông ở quê... tóc dài sùm sụp, nghêu ngao những câu nhạc tình rẻ tiền và lạt lẽo như nước luộc ốc. Ngay gã tình nhân chủ vựa phế liệu... ở quê thì như ông trời con về tiền nong, đã đến đây là biến ngay thành đồ vớ vẩn. Người ta mời bé Hai đi xe hơi, ăn nhà hàng sang trọng, đi bar, sắm đồ hiệu. Người ta ăn nói từ tốn dễ nghe. Có bị từ chối người ta cũng dịu dàng đằm thắm, không thượng cẳng chân hạ cẳng tay gì hết.
    Rồi bé Hai đi tắm buổi trưa tối mới về. Rồi khuya về. Rồi không ăn cơm nhà nữa. Gã cứ nốc rượu bù vô nỗi trống trải. Nếu có điện thoại cho bé Hai gã cũng chỉ nghe tiếng kèn lá thổi trong đám ma ò í e đáp lại. Rồi điên tiết rồi lồng lộn... Rồi hắn lên phường lấy lời khai về tội bạo hành với phụ nữ. Một lần. Hai lần. Rồi bé Hai đi luôn. Lần cuối ra đi mắt con bé đeo tới hai cái kính râm. Một, vết bầm tím rịm quanh hai con mắt đẹp. Hai, cái kính râm thiệt hiệu Dior của một đại gia tặng cho. Chỉ chờ một tuần sau khi dấu bầm phai đi, phết lên mặt chút phù phiếm của son phấn, trút bỏ quần áo xuống như ngoài công viên nước cho người ta chụp hình quảng cáo này nọ, bé Hai kiếm được số tiền, sợ còn to hơn số tiền gã nhân tình đã mang từ quê lên.
    Tiền gã cạn dần như sông kia tới hồi nước ròng. Gã càng cuống cuồng ráo riết lùng kiếm bé Hai. Sài gòn rộng lớn quá. Gái như bé Hai ở đây có trăm ngàn đứa. Hành trang của hắn chỉ có chiếc xe gắn máy và con dao cán vàng lận lưng. Hắn đo kỹ lắm rồi. Con dao bén ngót cạo râu được, dài 22 cm, phần cán 11cm, phần lưỡi 11cm. 11cm nếu đo từ vú vào lồng ngực dư sức trổ qua tim. Nhưng con sáo đã sang sông, con sáo đã sổ lồng làm sao gã tìm được? Có chạy hết hàng ngàn lít xăng cũng chưa giáp được hai quận của Sài Gòn, đó là lời của mấy cha xe ôm nói với hắn. Mà ở đây có tới cả chục quận! Hai bà, một bà vợ lớn, một bà vợ bé chỉ ở cách nhau có một quận mà tám trăm năm chưa biết mặt nhau để đánh ghen! Sự việc chỉ vỡ lỡ khi thằng cha hung thủ đã nằm chình ình trong hòm. Con cái hai ba dòng lớn bé bu lại khóc cha! Chừng đó hai bà mới biết mặt nhau. Hê hê... À, hay vợ anh bỏ về quê... Quê vợ anh ở đâu, về đó thử coi... Thôi tìm kiếm làm gì. Con vợ anh đã quyết chí ra đi thì dù trời có sập xuống nó cũng không quay lại.
    Bán xong chiếc xe ăn cầm hơi và nuốt rượu cầm hơi. Con dao thì không ai mua nên gã phải có giang những chiếc xe tải rồi lủi đầu về quê. Ở quê có chết cũng có đất chôn. Ở đây xác gã chỉ có nước vứt ra bãi rác... Một thằng nửa người nửa xác có con dao cán vàng lận lưng...
    Giờ đây, từ chỗ gã nằm chết mẹp chết dí, gã khoét lỗ trông ra chỗ nhà tắm dừng ba tấm thiếc... Gã càng mệt, càng liệt bao nhiêu, vợ gã càng mởn càng trắng bấy nhiêu. Nhục tấm thân gã lắm. Phải chi gã chết đi để khỏi nằm rục rã, thiu ôi như vầy. Mông gã bắt đầu loét. Thịt thúi lai rai. Sinh thực ủ dột, liệu iệu như cọng bông súng nhúng vô cái lẩu nước sôi. Mỗi lần vệ sinh cho gã, mụ vợ phải đeo găng, gớm ghiếc sạc xà bông vô chỗ đó. Gã trước đây bị vô sinh. Hai vợ chồng đã tốn bao nhang khói cho chùa chiền tứ phương mà có được gì đâu. Thử tinh trùng đồ thì bác sĩ lắc đầu... Dòm qua cổ áo vợ thấy hai quả đào hưng hửng mà đành nuốt cái hận vào lòng. Bọn giang hồ kêu bằng đổ mồ hôi lưỡi mà giả bộ làm thinh. Nếu người ta đâm gã bằng chính con dao dài 22cm, chắc gã cũng không thấy đau bằng. Sao ông trời không bắt thằng công tử đã tuyệt tự này chết lẹ lẹ để khỏi phải khổ như vầy hả trời? Chả có ông trời nào ở trên kia. Chỉ có mái nhà thiếc thủng lỗ đinh, nóng hừng hực nhìn xuống hắn. Tiếc lắm! Bọn đàn ông khỏe mạnh đang tắm táp và nói tục tỉu ngoài kia.
    “Có những người dần dần trở thành phế liệu. Có những người từ phế liệu trở về...” Khi viết những dòng trên ông Năm thường lẩm nhẩm câu nói ấy.
    *** --- ***
    Đây chỉ là một phần nhỏ được đưa vào sách của ông Năm. Ông còn chép nhiều câu chuyện khác từ những năm tháng làm quản giáo, cai ngục, giữ tù hay “chúa ngục” (chữ của ông, mượn tiếng dân gian để cười chơi).
    Cuốn sách của ông Năm sau nhiều chi li tính toán, chắt mót từng đồng lụm khụm trong mớ lương hưu rồi cũng được in ra. In một ngàn cuốn. Đó là những cuốn sách da mịn như nhung, chữ in rõ đẹp. Nói chung là hoàn hảo vì nó là con mình đã mang nặng lâu rồi, mà mới đẻ đau đây thôi. Và nói chung, nó hay, vì nó là văn của mình, tỉ như vợ người thì đẹp ấy mà. Ông mân mê hun hít chúng nhiều đêm. Ông chăm bẳm chúng như mẹ chăm con còn nhỏ dại. Mùi sách mới đã trăm ngàn lần ngửi. Nhưng lần này ông quả quyết nó thơm hơn. Ký tặng bạn bè cho đã đời. Ai quen sơ hay thân gì đến nhà ông là ông tặng. Tới con bé bán vé số mới tí tuổi đầu ông cũng tặng.” Trong sách có cháu nữa đó.” “Vậy hả ông?” Thiệt ra ông tặng, để cho ông nói được một lâng lâng “Sách của tôi viết...”
    Sách của ông có cái lạ. Ở nhà chúng đã đẹp, ra nhà sách chúng hiên ngang trên kệ sách trông chúng lại càng đẹp! Ông ngắm chúng ở đó hàng giờ. Nếu không kẹt chuyện đồng ruộng, nếu không kẹt con heo nái ở nhà phá chuồng đòi đẻ, ông chắc ở trong nhà sách luôn quá... Ông lởn vởn nhà sách nhiều hơn ở nhà. Bà năm nhằn dữ lắm. Coi bộ già sanh tật mê con mẹ nào ở đó!Kệ bả! Đàn bà biết gì cái sự văn chương! Ăn cơm không dòm tới mặt tui hả? Được, tui đi nữa. Đi chừng nào bà hết giận thì thôi... Các cô bán sách mặc áo dài hồng đi tới đi lui tha thướt như nàng thơ. Các nàng thơ đề phòng lão già ốm đeo túi dết kia ăn cắp sách nên cũng quấn quýt lấy ông, đeo đuổi lấy ông cho tới bến.Ông già khả nghi thiệt. Hôm nào cũng vào nhà sách vào tầm đó, ứng ngay quầy sách đó, cầm cuốn sách đó lên vân vê, rồi vờ đọc chăm chú. Thỉnh thoảng ông bắt chuyện với người mua sách đi đến gần ông. Ông chỉ chỉ chỏ chỏ rồi dúi vào tay họ cuốn sách ông đang cầm. Nhiều ngày như thế nhưng tuyệt nhiên ông không mua cuốn nào. Rồi ra về đúng giờ như mọi ngày. Các nàng thơ theo dõi chán mà không thấy ông lấy cắp món gì cả. Bên dĩa cóc chua lè chấm muối ớt họ kết luận rất nữ tính: Ông vô hại, và chắc bị tửng tửng từng tưng! Kệ họ! Đàn bà biết gì cái sự văn chương! Xem ra câu nói của ông lý thú ra phết.

    Đã ba tháng. Số người mua sách của ông rất ít. Nó ế. Hình như ngày nay người ta ưa hình sự, trinh thám, tình yêu và tình dục, phong thủy, tôn giáo... hơn là chuyện nhân tình thế thái, chuyện của con người, mà nhất là chuyện gần với đời thật, như sách của ông. Sách ế lắm. Cô bán sách bảo với ông, cái ông “tửng tửng từng tưng”, hơn hai tháng rồi chỉ bán được dăm cuốn. Chắc phải thanh lý đám sách này... Trái tim ông vọt lên trên động mạch thái dương, đập bình bịch trên đó. Tự nhiên mặt nóng hừng hực như uống xong mấy cốc rượu đế Gò đen chánh hiệu. Bụng ông nó xót kỳ cục như nhai xoài chua vào sáng sớm vậy. Thanh lý là sao cô? Là đổ đống ra lề đường, ngay cửa nhà sách mình nè, bán giảm giá để thu hồi vốn, tái đầu tư vô sách khác nữa, có lợi hơn! Vào các dịp lễ, tết đó ông, ông muốn mua sách, chờ dịp đó mua sẽ rẻ, giảm từ 50% đến 80% tùy cuốn đó ông. Ông nuốt tiếng thở dài vô, ráng hít hơi sâu. Đương không ông bị mắc nghẹn lãng nhách. Có cục gì chận cổ họng ông vầy nè trời. Ông thờ thẫn bước về cái quầy sách mà ông vẫn thường tạm trú. Ông chạm vào những đứa con ông. Hôm nay sao chúng nặng nặng hơn mọi bữa. Ông lật ra coi. Cuốn sách cũng y như vậy mà...
    Bà Năm cằn nhằn ông suốt. Khoản tiền lụm khụm như lương hưu để in sách, đáng ra, ông nên nghe bà, mua cho thằng con chiếc Dream hai, cho nó chạy đi làm, bằng anh bằng em. Ông đã không chịu. Bộ xe cà tàng chạy đi làm là chết hay sao mà phải là Dream hai. Đua đòi chứ gì? Con đàn bà bắt đầu đua đòi là làm đĩ dễ như chơi. Trại giam của ông chứa đầy thứ đó. Còn thằng đàn ông đua đòi... Hồi đó, tui là cán bộ, cũng chỉ lọc cọc đạp xe Phượng hoàng Tàu... Trời ơi đổi mới rồi! Ông Năm à, sao ông cứ cũ xì cũ mốc vậy ông Năm. Bà Năm bỏ đi dạo xóm không thèm cãi với cha già ngang như cua. Ông ngồi lại với bình trà xanh Thái nguyên không ướp. Trà ướp lài sen ngâu gì cũng không tốt cho người cao máu như ông. Nhìn theo lưng vợ lòng ông xuôi xị như người ta thõng tay vào chợ, không còn ham tí danh lợi nào, như các bậc thiền sư đã đốn ngộ chân lý. Bả cũng đúng. In sách... sách ế... mình sống cho mình nhiều quá. Phải chi để tiền mua chiếc Dream hai...
    Cái ngày sell off, sách đổ đống trước cửa nhà sách. Lão già đeo túi dết xề xệ, đạp xe cà tang, nói chung là cái lão tửng tửng từng tưng... cũng lảng vảng bên cạnh những nàng bán sách mặc áo dài hồng. Họ quá quen mắt cái cảnh ông già rị mọ cầm sách lên, cũng cuốn sách ấy đọc mê say cả buổi mà không mua bán gì hết. Ông còn giúp các cô sắp xếp lại sách cho khách dễ lựa dễ mua. Ông còn thẳng thắn phê bình các cô cậu học trò nhỏ cầm sách lên mà không trân trọng, lại còn dùng sách mà đập vào đầu nhau đùa giỡn vô duyên. Các đồng chí… à không các cháu, phải nâng niu sách như vầy như vầy nè. Những con mắt non tơ không nhìn đời giống ông. Chúng nhìn ông rồi lắc đầu thè lưỡi rồi láo nháo kéo nhau đi nơi khác...
    Sách ông bây giờ người ta giảm giá 80%. Giá một cuốn sách còn chừng một ổ bánh mì thịt, chừng nửa tô phở, chừng nửa giá hớt một đầu tóc. Miệng ông đắng như những đợt sốt rét trong rừng. Ông ẵm những đứa con của mình lên. Ông nhẩm đếm những hai mươi cuốn rồi dòm vô ví tiền. Ông chặc lưỡi rồi khẽ khàng đặt chúng xuống. Mắt ông muốn lên độ hay cái kính bị dính hơi nước mà ông thấy mờ mờ như mình đang khóc. Mình mà khóc chắc mặt mình vô duyên lắm. Ông dụi kiếng, dụi mắt rồi ghì đầu vô sách vờ đọc. Đúng cái đoạn nói về vựa phế liệu. Không vờ đâu, ông đọc thật.
    “Chỉ có bọn trẻ mới nhìn ra được trong vựa phế liệu kia một thiên đường trong vắt. Nếu ta nhìn quanh chỉ thấy đời là một đống phế liệu lớn, mà không nhìn ra bất cứ gì tốt đẹp thì chắc cái sống của chúng ta cũng không còn mấy nả! Ta thành mụ chủ vựa kia mất rồi. Cân ký tất. Thành tiền tất. Hu hu đời thế mà là đời sao...
    ... Rồi sách. Cơ man là sách bị đem cân ký. Shakespeare và Hugo, Standahn và Tonstoi, Aristot và Platon, Kinh thánh và Thiền luận của Suzuki... đều bị xếp ngang hàng với những tạp chí lá cải, những tạp chí dạy người ta sống và yêu, mà người dạy thì chưa sống và yêu thực sự bao giờ. Nói là ngang hàng, bằng nhau tất nếu đem cân thành giấy lộn! Bà chủ vựa đúng là có phép thần thông. Có ai có thể biến những tri thức của nhân loại sánh ngang với đồ rác rưởi được không...”
    Vợ người thì đẹp, văn mình thì hay. Mình hèn như thế từ bao giờ? Ông chợt nghĩ vậy rồi đặt nhẹ cuốn sách xuống, xếp ngay ngắn. Thở dài. Lủi thủi bước ra lấy xe đạp. Ông ra về mà quên chào hỏi các nàng bán sách áo hồng như mọi khi.
    *** --- ***
    Chiều hôm ấy ông đi nhậu về đã ngà ngà say. Ông đi ngang vựa phế liệu. Ông tình cờ biết được chuyện về bà chủ vựa, cái kết thúc thực tế còn hay ho hơn những gì ông đã viết ra.
    Cửa vựa khép hờ, đủ một người đi qua. Một thằng tài xế say mèm nằm vắt mình trên võng gần cái ti vi nghĩa địa mở to hết cỡ. Tiếng ngáy sồng sộc của nó sợ còn to hơn tiếng thuyết minh phim. Gần đó là một bàn nhậu ngổn ngang. Nào dĩa mồi thịt heo quay đỏ loẹt, nào dĩa trái cây xanh mét, nào những lon bia xanh xanh vất tứ tung, trên bàn có dưới đất có. Đại loại hiện trường trong nhà là thế.
    Còn hiện trường ngoài sân... Một chiếc xe tải loại năm tấn đậu ngay cửa. Ủa tụi này đã chín giờ tối sao chưa chở hàng đi Sài gòn? Ông Năm đi bộ tà tà tới, đầu óc còn lâng lâng vì rượu. Kể ra rượu mà trộn với khô cá sặc bổi ướp lá sầu đâu trong dạ dày thì cũng khó say. Ông dừng lại bên xe tải, chỗ tối nhất, đứng đái.
    Ông nghe rõ ràng tiếng hai người nói, một đàn ông, một đàn bà, trong thùng xe tải
    - Em trễ kinh hơn tháng nay rồi... Thằng chồng em mà biết được, chắc nó sùi bọt mép, lên cơn suyễn rồi đi luôn...
    - Là có bầu hả bà...?
    - Sao không kêu bằng em? Ăn nằm với người ta biết bao nhiêu lần còn giả đò nữa hả?
    - Nhưng... ai là cha nó? Thôi phá thai đi... Hay thằng chồng em nó làm?
    - Nó liệt rồi, nó làm sao nổi? Vả lại nó vô sinh. Bộ anh hổng biết thiệt hả?
    - Ừ, không nó thì hổng chừng thằng khác nữa. Không chắc là tui à nghe....
    - Không anh thì thằng chó nào...?
    - Ai biết được... không chừng là thằng Tám nằm trên võng trong kia...
    - Anh chó má vừa thôi chớ. Tôi là con đàn bà gì mà chơi hai thằng cùng một lúc? Trời ơi là trời...
    - Bà la lớn lên luôn đi cho hàng xóm biết! Đẹp mặt dữ hén! Thằng chồng nằm liệt chứ có chết đâu mà bà đã nhảy cựng với trai cho có bầu... Tui nói thiệt đó. Trong máy điện thoại của thằng Tám có hình chụp bà đang ở truồng. Trắng tươi hà. Chụp từ sau đít. Mông bên phải bà có một nút ruồi nhỏ nhỏ... Nó không gần bà... sao nó chụp được hình đó?
    Tiếng khóc đàn bà to lên hù hụ, gần như rống.
    Ông bỗng nghe một tiếng rầm, như tiếng tấm thiếc đổ phía sau nhà. Thằng tài xế đang ngáy lồm cồm bò dậy chạy thẳng ra phía sau nhà.Nó kêu lên:
    - Trời ơi anh Tư!!! Sao anh té vầy nè?
    Hai đứa trong xe tải tung cửa nhào xuống. Chúng cũng không để ý ông đang luống cuống chạy theo sau. Ông còn chưa kịp cài lại nút quần...
    Thằng tư, chồng mụ chủ, đã ra đi. Bọt mép nó sùi hệt như lên cơn suyễn, y chang lời vợ nó nói! Tay nó chụp lên tấm thiếc nhà tắm rách một đường tứa máu. Vội vã tiếp khiêng thằng tư vào nhà, ông sờ đụng trong lưng quần nó con dao cán vàng thái lan, chiều dài 22cm. Ông liếc qua cổ áo con vợ nó. Hàng nút cài lụp chụp lệch xéo sang một bên... Ông buông mấy tiếng:
    - Nó tắt thở rồi!!!
    Rồi ông bỏ đi ra cửa. Tiếng rống của mụ vợ ống lên lanh lảnh. Hình như to hơn tiếng rống hồi nãy, trong thùng xe tải.
    - Trời ơi là trời!!!
    Nó khóc vì chồng nó chết hay nó khóc sướng rơn vì được tự do? Ông năm không biết. Ông định bụng đi về nhà ghi chép chút chút. Để dành sau này chỉnh lý bổ sung cho cuốn sách của ông! Văn chương nghiệp dĩ. Đã dính vô rồi phải dính luôn! Thôi kệ đời đi. Được viết ra là đã sướng rồi.
    *** --- ***
    Ông Năm viết tiếp một đoạn sau đây rồi tắt tị.
    “Con bé đọc truyện Andersen trong mớ giấy lộn ấy. Truyện con ếch đã chán ngấy đầm lầy chỗ nó sinh sống nên mơ ước được đi xa. Qua lời bọn cò từng đi đây đó con ếch muốn đi Ai cập, nơi có hoàng hôn tuyệt đẹp trên sông Nil, có sa mạc mênh mông... Nó đã nhờ đàn cò cho nó bám vào chân để đi Ai cập. Vì ước mơ, nó quên nó là miếng mồi ngon của bầy cò... Cuối cùng nó chết trong bụng cò khi đang trên đường bay về Ai cập, khi nó đang mơ về nắng vàng của sông Nil và những sa mạc bao la…
    Nhưng con bé không được đọc hết như vầy vì những tờ giấy mất đi ở vựa phế liệu. Nên nụ cười nó vẫn tươi, mơ ước của nó vẫn trong veo như mọi khi...”
    Tôi bâng khuâng. Không biết vợ chồng bà chủ vựa, rồi bé Hai, rồi bọn lái xe tải, đang bám chân cò nào, đang mơ những giấc mơ nào...
    Tôi hỏi ông Năm sao không viết tiếp. Bộ sợ sách làm ra bị ế nữa hay sao. Ông cười:
    - Tôi bị tai biến mạch máu não. Có thể là bệnh trong đầu. Có thể là bệnh trong tâm. Tay cầm bút nó liệt rồi ông ạ... Khi nào nó khá tôi viết nữa. Mắc gì phải sợ!
    Tôi chợt nghĩ. Có khi tôi chẳng bệnh hoạn gì mà tay cầm bút vẫn liệt đó thôi...
    THIỆN PHẠM.
    Con đi dưới lá cờ sao máu
    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...
    Similar Threads
  • #31




    Tết ta Tết người

    Trần Thành Mỹ




    Có nhiều người cho rằng Ðông Tây khó gặp nhau. Thật ra chúng ta cũng thấy trong đời sống thường nhật, hai bên cũng không dễ dàng dung hòa nhau luôn. Ngay cả những người sống nhiều năm ở nước ngoài, càng lâu họ càng nhận thấy rõ nét hơn. Ngày nay khoảng cách không gian và thời gian đã được rút ngắn và phương tiện truyền thông lan rộng khắp mọi nơi mọi hướng, chúng ta thử cùng tìm hiểu qua hai cái Tết ta người, điển hình nơi chúng ta định cư chẳng hạn.

    Thật ra chúng ta ai cũng nhận thấy Ðông là Ðông, Tây là Tây rõ nhất qua hình thể, vóc dáng màu da. Khí hậu, nếp sống, văn minh văn hóa, địa lý, kinh tế, phong tục tập quán khác biệt tất nhiên môi trường sống khác nhau.
    Ở châu Âu châu Mỹ, Tết Tây theo dương lịch và bắt đầu vào mùa Ðông « lạnh lẽo Chúa sinh ra đời ». Ðêm 24 rạng ngày 25 tháng 12, Lễ Giáng sinh được tổ chức rất linh đình tại nhà thờ lúc nửa đêm và được xem là lễ gia đình vì thông lệ sau lễ đêm lúc 24 giờ, người ta thường quanh quần ăn Réveillon và các trẻ em được quà do Ông Già Noẻl mang quà biếu theo truyền thuyết qua ống khói lò sưởi. Người Bỉ còn có Sint Niklaas và Hắc Tiểu đồng Zwarte Piet trong ngày 6 tháng 12 phân phát quà cho trẻ nhỏ.
    Ngày nay lễ Giáng sinh không dành chỉ riêng cho tín đồ Thiên Chúa giáo mà càng ngày càng được phổ cập như một ngày lễ trên nhiều nước trên thế giới. Riêng ngày đầu năm, thật sự họ không xem như là ngày hoàn toàn có ý nghĩa đặc biệt thiêng liêng quan trọng như ở Việt nam.
    Dương lịch mỗi tháng có tên riêng Janvier, January chằng hạn, âm lịch đặc biệt chỉ có hai tháng cuối và đầu được gọi là tháng Chạp tháng Giêng và ngày thứ 15 trăng tròn trong tháng ta gọi là ngày Rằm. Riêng những ngày trong tuần cũng có tên riêng như Lundi Monday, ta chỉ gọi theo thứ tự như thứ hai, thứ ba trừ ngày thứ tám được ngọi là ngày Chủ nhật.
    Nhìn hình ảnh người Úc vui vẻ hân hoan đón mừng Giáng sinh trên bải biển, đùa trong nước, đầu đội nón vải đỏ viền trắng hình chóp cao biểu tượng Ông già Noẻl, à ra là thế đấy, Tết của xứ kangourou bắt đầu vào mùa Hè nóng ấm.
    Phần đông dân Á châu đón Tết vào mùa Xuân theo âm lịch. Người Việt ta, vì ảnh hưởng của hai nền văn minh Trung hoa và Pháp nên ta có ngày lễ Tết ta và cũng chào đón cả Tết Tây. Các cụ nào trên 70 tuổi còn nhớ dưới thời Pháp thuộc, ngoài được nghỉ lễ Giáng sinh còn được nghỉ lễ Phục sinh và lễ Quốc khánh Pháp 14-07 hằng năm.
    Thời tiết quả cũng đóng một vai trò then chốt trong lúc giã từ năm cũ và đón chào năm mới. Do đó vào Tết ta có dịp tổ chức rầm rộ long trọng linh đình độc đáo hơn vì trời không nóng gắt như vào mùa nắng, không có tuyết băng như các nước Tây phương vào mùa Ðông, không có mưa dầm như trong mùa mưa nên có cơ hội thuận tiện cho việc tổ chức nhiều lễ hội lộ thiên, Festivals, Kermesses, nhiều hội chợ sản phẩm vùng địa phương, những trò chơi giải trí vui chơi văn nghệ, múa lân, chợ phiên, xem hát, xi nê, ăn uống vui vầy.
    Nổi bật nhất lại đúng mùa hoa trái đặc thù cho mùa Xuân nên đâu đâu cũng có chợ hoa, cuộc triển lãm hoa, cây cảnh, bonsai, đặc biệt các loại hoa cây dành riêng cho năm mới như hoa đào, hoa mai vàng, mai tứ quý, vạn thọ, cúc, bao loại cây ớt cảnh đủ màu đủ hình, cây quất sai quằn trái,?cam quít hồng, dưa hấu,?
    Làm sao quên được những đường hoa, chợ hoa đầy mùi hương sắc thắm, dập dìu nam thanh nữ tú, những pha chụp ảnh kỷ niệm mỗi người mỗi vẽ mỗi cảnh như là Chợ Hoa Nguyễn Huệ ở Saigon. Cũng nhờ đấy kỹ thuật trồng tỉa ghép uốn cắt của các nhà vườn càng ngày càng đạt trình độ cao song song với việc gìn giữ và phát huy nghề truyền thống. Hằng năm những cuộc thi đua về trưng bày trái cây, bánh trái, xe hoa diễn hành trên đường phố cho ta thấy óc sáng tạo và tài khéo của dân Việt không thua nước văn minh nào khác.
    Những sạp bán trái cây, bánh mứt kẹo đủ loại đủ kiểu, quần áo Tết đũ màu sắc được trình bày mỹ thuật bắt mắt như trong các tiệm lớn có tiếng. Ðặc biệt nhất là các quán ăn tấp nập thực khách, không khí ồn ào vui nhộn. Người ta chen nhau đi xem trình diễn văn nghệ, hội chợ, đốt pháo bông nói chung đi chợ Tết. Trong ba ngày Tết chính thức thường để đi chúc Tết ông bà, thầy cô, vui chơi với bạn bè và thờ cúng tổ tiên khác hẳn với Tết Tây.
    Nhà nào cũng trang hoàng đẹp hơn ngày thường, hoa được chưng trong nhà chủ yếu là cành mai cành đào, giò thủy tiên, hoa cúc hoa vạn thọ, hoa huệ, mỗi loại hoa đều hàm ý nghĩa chúc lành. Ðĩa hoa quả cũng được chọn tùy tập quán địa phương nhưng tựu trung trái cây tùy mùa như cam quít bưởi hồng chuối và dưa hấu. Có những thứ bánh mặn bánh chay đặc biệt như bánh chưng, bánh Tét, bánh dầy, bánh ít, bánh cúng, bánh tổ, bánh tráng bánh phồng bánh in, bánh kẹp, thèo lèo,? và bao nhiêu loại mứt gừng, đu đủ, bí, hạt sen, me, mít, xoài, chà là,? và hột dưa ít khi thiếu trong ngày Tết.
    Nhà nào có bàn thờ, bộ lư đồng hai chưng đèn được chùi bóng lộn và được trang trí bằng hai cây nến mới. Luôn luôn trên bàn thờ nghi ngút đèn nhang và mỗi ngày con cháu thờ cúng ông bà đã khuất rất trịnh trọng, ân cần và thịnh soạn. Thân nhân bà con xa đến chúc Tết đều được mời cùng dùng bửa.
    Tập tục chúc tuổi và lì xì cũng đáng được lưu ý. Trẻ từ còn nhỏ đã tập vào nề nếp lễ độ và biết ơn, tự do trong kỷ luật rồi, khởi đầu qua lời chúc Tết ông bà, cha mẹ anh chị trong gia đình trước.
    Dân ta chuẫn bị Tết hết sức chu đáo về phần vật chất như tâm linh. Thật ra khó thấy một quốc gia nào mà toàn dân đều toàn tâm toàn ý về một ngày lễ như ngày Tết như Việt nam. Giàu ăn Tết theo giàu, nghèo theo cách riêng của mỗi gia đình. Tết còn là cơ hội trở về với bản ngã thiện và nguồn gốc, tự do hoà đồng bình đẳng.
    Tết còn được xem là bắt đầu giai đoạn mới trong cuộc sống, nên mọi người chúng ta đều hy vọng kinh nghiệm của năm qua là bàn đạp bệ phóng đòn bẩy cho tương lai, phù hợp với tình hình mới theo thời gian và không gian xã hội toàn cầu.
    Hơn thế nữa người Việt ta, với tinh thần gìn giữ củng cố truyền thống nhưng luôn cầu tiến, sáng tạo, cố gắng chọn lọc cái hay cái mới để học và phát huy, bớt cái cổ xưa mê tín không còn phù hợp với thời đại ngày nay. Do đó mỗi năm ta chứng kiến những cái Tết nguyên đán càng ngày càng phong phú hơn, hiện đại hơn đánh dấu bước hội nhập vào phong trào phát triển tiến bộ thế giới.
    Khác hẳn với ta, để tránh bớt cái lạnh của mùa Ðông, phần đông người Âu Mỹ thích du lịch nơi có nắng ấm. Dân ta lại có tập tục rất đẹp, tinh tế là trở về với nguồn cội gia đình quê hương với tấm lòng mở rộng lạc quan, biết ơn, hạnh phúc tự do được hưởng thụ trong thời gian giao hòa trời đất nầy cái gì Tạo hóa đã cho mình có.
    Chỉ cần quan sát sự rộn rịp khó tả ở các bến xe đò về tỉnh, phi trường, bến tàu, hỏa xa gần giáp Tết, người ngoại quốc cũng nhận thấy người Việt ta luôn nhớ nơi chôn nhau cắt rốn của mình và luôn sống vì đại gia đình của mình. Chính cái tinh thần tuyệt vời nầy đã hun đúc thành tình yêu nước đẩy lui bao cuộc xâm lăng từ ngoài và ngăn chận các nội chiến đưa đất nước rơi vào tay ngoại bang thù hay bạn.
    Ngoài ra, Tết còn minh chứng cái triết lý sâu sắc thông minh của dân Việt ta là luôn tự tạo cho mình sự quân bình trong cuộc sống. Không để cho cái nhục nô lệ nào làm mờ tắt nhuệ khí bất khuất, không có sợ cường bạo nào làm giảm chí đấu tranh vì độc lập tự do. Thua keo nầy quyết thắng keo khác, có buồn thì tìm cách giải khuây. Suốt năm cật lực làm việc, Tết quả là dịp tốt nhất đủ mọi điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa để xả hơi giải trí tiếp tế năng lực vật chất tinh thần cần thiết tạo sự cân bằng cho cuộc đời để vươn lên.
    Trước kia ngày thường chẳng hạn, các cụ nghiêm cấm tứ đổ tường, thế mà các bạn còn thấy ngay cả các cuộc chơi cờ bạc đỏ đen cho mọi tầng lớp nghèo giàu trẻ già không phân biệt, vẫn được phép bày ra ở khắp nơi như cờ tướng, cờ thế, bài cào, xì phé, tứ sắc nhất là cho trẻ em bầu cua cá cọp, đổ xí ngầu trong những ngày sắp trong và sau Tết thường cho đến mồng 7 âm lịch tháng giêng..
    Ðến đây phải công nhận nước ta được thiên nhiên ưu đải rất nhiều. Bằng cớ là cuối năm 2010, những cơn bảo tuyết dai dẳng bất chợt ở Âu châu và Bắc Mỹ chẳng những làm hệ thống giao thông đình trệ, tắt nghẽn, nhà cửa bị sập, hàng quán ế ẩm, lễ nửa đêm không tổ chức được, bão lụt cháy rừng ở Úc làm cho bao người dân không hưởng được Xuân mất trắng.
    Do đó, dân ta không chỉ hưởng Xuân trong những ngày chính thức mà việc chuẩn bị ăn Tết cũng đáng được nói đến. Chợ Tết không chỉ quanh quẩn các tiệm lớn nhỏ được trang hoàng rực rỡ như ở Âu Mỹ, mà còn lộ thiên bên các sạp được phép dựng lên cho đến 30 tháng chạp bàn hàng quà Tết.
    Phần đông người lớn trẻ con đều thích đi chợ Tết vì ngoài việc mua sắm cho ba ngày Tết, người ta còn thưởng thức, phát hiện thêm những đổi thay, sản phẩm tân tiến hiện đại từ trong và ngoài nước.
    Ðâu đâu già trẻ giàu nghèo gì cũng có tâm trạng nô nức đón Xuân. Chỉ có thời gian nầy mới có thể diễn tả tinh thần thật sự của chính con người Việt, hiếu hòa, hiếu học, sáng tạo, thân thiện và chan hòa tình người.
    Tết ta còn là Tết của màu sắc và ánh sáng biểu hiện niềm vui hy vọng đặc trưng hình ảnh người Việt ta. Từ trong ra đến ngoài đường, ai ai cũng tươi cười với trang phục chỉnh tề như để cố quên đi mọi âu lo từ trước vì tin rằng Tết lại là sự khởi đầu, một sự đổi mới tốt đẹp hơn trước. Chính màu sắc và ánh sáng linh động hòa hợp thiên nhiên và lòng người đó đã đánh động vào tâm lý chung tạo niềm tin mới quân bình cuộc sống.
    Thời gian nầy, người Việt ta như muốn thưởng thức và chia sẻ cái gì mình có tốt nhất với mọi người, bình đẳng và chân thật.
    Qua cách « ăn Tết », triết lý sống của dân ta rất rõ rệt, chỉ cần có một cuộc sống thanh bình trong niềm vui bình thường hòa đồng với thiên nhiên và sinh vật, tận hưởng thành quả mình đạt được trang năm qua và trang bị tinh thần cho cuộc sống mới trong năm mới.
    Vì thế đối với dân ta, không khí Tết thật thân thiết khó quên luôn luôn sáng tạo đổi mới, gây ấn tượng sâu xa vào lòng người. Ngay cả khách ngọai quốc cũng cảm thấy thích thú hòa hợp với dân ta trong cách thể hiện trang trọng thiện cảm đầy màu sắc lòng tình yêu thiên nhiên, lòng tri ân với tất cả các bậc tiền hiền đi trưóc và nhất là tình đoàn kết gìn giữ truyền thống và đất nước độc lập tự do.
    Sống gần ba mươi năm trên nước Bỉ vùng nói tiếng Hòa lan nầy với một cộng đồng Việt ít người, thật khó mà ăn Tết chung với nhau đúng ngày Tết ta được. Thông thường vì không phải là ngày lễ chính thức được hưởng nên phần đông đi làm, nếu rơi vào ngày thường thì không được nghỉ, còn nếu trúng ngày chủ nhật cũng khó tập hợp hết người trong gia đình vì có thành phần đi làm cuối tuần, người khác làm ca ngày đêm khác nhau,?
    Vì thế, thế hệ sau nầy không có dịp ăn Tết cổ truyền, khó mà trách các trẻ càng ngày càng xa với truyền thống tập tục dân mình. Và thời gian càng xa quê càng dài, thế hệ lớn tuổi già đi, sự hội nhập vào nề nếp và phong tục nước định cư đánh mất cái hồn cái tinh túy của phong tục gốc Việt là chuyện không thể tránh, có thật xảy ra.
    Dù sao, vẫn hy vọng rằng thế hệ tương lai ở trong ngoài nước luôn giữ được cái gên thuần túy là niềm tự hào dân Việt, sống theo tinh thần của tổ tiên bất khuất, tự do, hiếu học, chịu khó chịu làm và đầy nhân tính xứng đáng với cội nguồn con cháu Rồng Tiên.


    Trần Thành Mỹ
    Con đi dưới lá cờ sao máu
    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

    Comment

    • #32


      Pháo Bông




      Trần Thành Mỹ

      .....
      Lóng lánh như vì sao,
      Sao xẹt lẫn sao băng,
      Sao Hôm Mai rực rỡ,
      Trời nước lồng ánh trăng.
      Tia nghìn màu sắc thắm,
      Nối đất ấm liền trời.
      Vươn cao vung uy thế,
      Dõng dạc nguyện lời thề.
      Nhành liễu rủ tự do,
      Vũ điệu miên man thỏa,
      Nhịp nhạc hòa trong gió
      Trổi khúc an bình ca.
      Cánh chim lửa tung bay
      Xé khung trời êm ái,
      Kích mộng mơ khoan khoái,
      Tuyệt sắc lẫn tạo hình.
      Trong khoảng khắc tưng bừng,
      Hòa bình đang ngự trị,
      Mộng lung linh nở rộ,
      Pháo đánh thức lương tri.
      Luôn luôn thay đổi dạng,
      Vươn vai như Phù Đổng,
      Dũng khí tựa thép gang,
      Tự do phơi trời rộng.
      Tiếng súng như pháo nổ,
      Âm thanh cùng uy danh,
      Đối đầu hai chiến tuyến,
      Hòa bình với chiến tranh.

      Con đi dưới lá cờ sao máu
      Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

      Comment

      • #33




        Đứng thẳng lên !

        Trần Thành Mỹ
        .....
        Người ta thích anh nhìn gục xuống,
        Cúi đầu luôn chỉ biết vâng lời.
        Mắt trơ nhìn vào khoảng mênh mông,
        Mơ mộng hảo đầu anh trống rổng.
        Người ta thích anh thèm hưởng thụ,
        Tài cán chi chỉ biết khom lưng.
        Đạp dưới đội trên lại lừng khừng,
        Tùy cơn gió quay cờ thời thế.
        Người ta thích anh, rô bô mới,
        Hồn anh bị ràng buộc khác rồi.
        Con đường đi sang lối xa vời,
        Như lý mã hai bên bịt mắt.
        Người ta thích anh, con cờ rối,
        Loại hạng người bội bạc như vôi.
        Miệng với tâm đối chọi không thôi,
        Quên hết cả gia đình tổ quốc.
        Người ta thích anh, gương hy sinh,
        Cho lý tưởng do người tuyển chọn.
        Không phản kháng vâng im dâng trọn,
        Suốt cuộc đời chỉ biết nín thinh.
        Người ta thích anh, con ngáo ộp,
        Trong giếng sâu ếch ngắm nhìn trời.
        Cuộc đời cũng đầy đủ doanh thu,
        Tranh đấu chi đâu bằng hưởng thụ.
        Tỉnh dậy đi con dân đất Việt,
        Thời cơ rồi mà còn ngủ mê.
        Nét phồn vinh giả tạo như hề,
        Bôi son phấn xác còm bi thiết.
        Trên nghìn năm bị Tàu đô hộ,
        Tám mươi năm dưới ách thực dân.
        Hai mốc sử gây bao đau khổ,
        Ai thương mình thật sự đâu anh?
        Không tin ai bằng sức mình mang,
        Không ai cứu bằng mình tự cứu.
        « Tận nhân lực mới tri thiên mạng, »
        Đứng thẳng lên theo bước tiền nhân.

        Con đi dưới lá cờ sao máu
        Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

        Comment

        • #34


          THUỞ TỪ BIỂN CẠN



          Mơ xanh vừa độ
          Biển tỏ niềm yêu
          Biển thả mây chiều
          Bay theo tà áo

          Hoa đơm mặt nước
          Biển rước đèn đêm
          Biển thả sao chìm
          Ru em vào mộng

          Ngày xanh chợt mất
          Biển nhạt màu xưa
          Biển đắm trong mưa
          Mịt mờ hoang đảo

          Cát trôi mất dấu động đào,
          Trắng mưa, trắng cả lối vào mộng xanh .
          Ta về hiện kiếp lênh đênh,
          Ngắm hoa bọt nước vỡ tình ái ân .
          Nước non mấy nẻo phong trần,
          Thuở từ biển cạn hóa ngàn dâu xanh .

          Da xanh sắc lá
          Tóc ngả màu mây
          Nặng bước lưu đày
          Tình say đơn độc

          Rừng sâu nước độc
          Trái đắng tình người
          Tím ngắt màu môi
          Ngậm lời sỏi đá

          Rừng chôn xác lá
          Thác đổ trên non
          Tình khúc nặng buồn
          Lệ tuôn dòng trắng

          Chim hôm rước nắng về đâu
          Cho sương đọng nhớ đọng sầu rưng rưng
          Mây sao bạc trắng mây rừng
          Núi sao thăm thẳm muôn trùng núi non
          Tả tơi manh áo mảnh hồn
          Mồ hôi thấm đá, lệ hờn chan cơm
          Gối tay đợi giấc chiều hôm
          Trên trời mộng kết hoa đơm rỡ ràng
          Thuyền ai đổi bến đưa sang
          Dơi đem bóng tối về ngang mái đầu
          Chẳng nghe chim thước xây cầu
          Mà nghe sao nhỏ giọt sầu sao băng .

          Mùng 4 Tết, năm Tân Dậu
          08-02-1981 (dương lịch)
          K1 . Tân Lập . Vĩnh Phú
          Thi phẩm Hoa Xương Rồng

          Trần Minh Hải


          Con đi dưới lá cờ sao máu
          Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

          Comment

          • #35


            CON ĐƯỜNG TRƯỚC MẶT




            Chân cũng bước mà đường đi không tới,
            Đá … bên tình, bên tội gánh hai vai .
            Chiều âm u, chim nhớ bạn thương bầy,
            Mang chút nắng tàn phai trên cánh mỏi .

            Hoa độc dược tới mùa khi kết trái,
            Rừng ưu tư thêm đất mới chôn người .
            Chiều điêu tàn, chiều thế kỹ Hai Mươi
            Ta thắp nến khi mặt trời yên ngủ …

            Và thao thức giữa muôn nghìn tinh tú,
            Đếm từng ngôi rơi vỡ suốt canh thâu .
            Bươi đất đen, tìm mảnh vụn hồn đau
            Sắp nguyên lại y theo chiều thân thể …

            Rồi giục giã xin gọi người sống dậy
            Nâng mặt trời thắp lại cõi đêm sâu .
            Nhưng sao nghe trăng rụng xế ngang đầu,
            Nghe tiếng bước, nghe rừng đau xác lá .

            Còn mấy nét tên người trên mảnh đá (1)
            Khi nắng mưa, ngôi mộ rã bên đường .
            Bụi cát vùi chưa lấp trọn đau thương,
            Nhìn trước mặt, vẫn con đường không tới .

            19-03-1981
            K1 .Tân Lập . Vĩnh Phú
            Thi phẩm Hoa Xương Rồng
            Trần Minh Hải

            (1) Mảnh đá thay mộ bia do người bạn tù nào đó khắc tên
            một cách vội vã (chỉ có tên, không có họ)

            Con đi dưới lá cờ sao máu
            Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

            Comment

            • #36


              ANH VỚI TÔI





              Anh với tôi
              Chung một bước lưu đày
              Của người không đất sống

              Anh với tôi
              Chung nhịp thở mỏi mòn
              Chung nhà giam khép kín
              Cùng nhớ nước thương non

              Anh đi rồi
              Trời thênh thang … đất rộng
              Nhưng sầu hận không nguôi
              Thiên đường chưa mở lối
              Hồn xiêu lạc đơn côi

              Còn lại tôi
              Mau gói ghém cuộc đời
              Khi rừng lên trái độc
              Ngày tháng giết mòn tôi .

              16-04-1981
              K1 . Tân Lập .Vĩnh Phú
              Thi phẩm HoaXương Rồng
              Trần Minh Hải

              Con đi dưới lá cờ sao máu
              Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

              Comment

              • #37



                Giọt Nước




                Không có giọt nước nhỏ,
                Sao có cơn mưa to.
                Hạt sương đọng trên lá,
                Chứng tích màn sương qua.

                Hòa trong lòng đại duơng,
                Dòng sông mang tình thương,
                Suối khe hồ kinh rạch,
                Xuyên đồi núi dặm trường.

                Tinh tuyền như yêu thương,
                Lóng lánh tựa kim cương,
                Quí báu và cần thiết,
                Nhỏ bé mà kiên cường.

                Cô đơn trên phiến đá,
                Sao rời rã lẻ loi.
                Hợp lại thành sức mạnh,
                Nguồn sống trái đất xanh.

                Nước thấm biến đất mềm,
                Xuyên mọi miền đất nước,
                Từ đỉnh cao thung lũng,
                Khi ồ ạt lúc êm.

                Giọt nước như con người,
                Ðoàn kết gây tiến bộ.
                Chia rẽ mầm đau khổ,
                Phá sản đến diệt vong.

                Bao thế hệ tổ tiên,
                Sống còn vì độc lập.
                Ðừng quên lời tiền hiền,
                Nước tự do trên hết.

                Không ai chết cho mình,
                Giúp ta không điều kiện.
                Qua kinh nghiệm lịch sử,
                Tự giữ nước tồn vinh.

                Biển đất là quốc gia,
                Nhà của ta ta giữ.
                Nước cần cho tất cả,
                Không thuộc riêng một ai.

                Một ngọn đuốc đưa cao,
                Dập tắt bởi cuồng phong.
                Một chiếc đũa dễ bẻ,
                Tránh xa tính chia rẽ.

                Hồn linh thiêng sông núi,
                Rưới ?Cam lồ? trị mù?
                Kim cổ cho tỉnh ngủ
                Ðoàn kết chẳng hề lui.

                Mất nước là hết sống,
                Còn nước mọi hạnh thông
                Tổ tiên thật thông minh,
                Gọi tổ quốc là Nước.

                Trần Thành Mỹ

                Con đi dưới lá cờ sao máu
                Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                Comment

                • #38

                  Truyền Giống


                  Trần Thành Mỹ

                  "Số ai có vợ có chồng,
                  Sanh con đầu lòng không gái thì trai".

                  Câu hát đoán lửng lơ con cá vàng nầy đúng là của các thầy bói đoán mò "bói ra ma, quét nhà ra rác". Thật sự trên đời ai cũng muốn biết trước vận mệnh của mình, ai mà chẳng có lần xem tử vi, tướng số, chỉ tay, bói bài, cầu cơ... các bà mẹ tương lai chắc không thoát khỏi qui luật nầy đâu.
                  Lập gia đình rồi, phần đông ai cũng thích có con cho "vui cửa vui nhà". Thai nghén đứa con so là cả một sự đổi đời. Kinh nghiệm thường bảo cứ nhìn vào đôi lông mày như "trở cờ" dựng lên là đoán ra y bon các bà đang ở thời kỳ gay go ấy. Lắm lúc các bà cũng len lén nhìn vào chiếc gương nhỏ phòng thân xem mình "cắt cớ" có bị "lộ tẩy" thình lình không?
                  Chẳng những thế, triệu chứng nôn oẹ, ăn xong cho "chó ăn chè", mặt tái mét như gà bị cắt tiết," bắt đầu "trổ mã" cũng đủ bằng chứng báo hiệu rồi. Cái bụng "chiếc trống cơm " chắc nịch càng ngày càng to trở thành "trống chầu" nhỏ. Có chửa dạ trên dễ thấy hơn nhưng ít đong đưa như dạ dưới. Ngực mang bầu sữa ngọt nên căng phồng, tay chân như được tập tạ to ra. Cho đến lúc "nở nhụy khai hoa" thường cân thêm lên mươi ký. Ði đứng hình dung như "sumo" Nhật, hai chân hơi dạng ra, mỗi lần gật đầu chào trông đẹp hùng dí dỏm, ngồ ngộ làm sao!
                  Các ông hay nói trêu:" Ðừng chọc giận mấy bà bầu họ cắn là mang nọc không chữa nổi đó!". Lúc bấy giờ cũng ấm ức lắm, sao mà đùa dai vu khống người truyền giống thế, nếu không có người chịu mang nặng đẻ đau nầy thì làm gì có giống dòng nhân loại. Thế mà suy đi nghĩ lại , dù là đặc quyền của phái nữ nhưng nếu không có các đấng lang quân thì làm gì có bậc mẫu nghi và câu nói để đời: ?Nếu không có tôi làm gì có nó?.
                  Nhớ các ông phì lũ bụng phệ tập thể dục ngoài trời sau 75, hai tay đưa lên cao rồi quặp mình xuống chạm lấy chân. Chân tay quả chưa chịu" thống nhất" dù cầu Hiền lương chia đôi thân mình hòa nhịp vẫn thành hình thước thợ 90 độ hoặc hơn.
                  Theo bao nhiêu lời bàn, lời đoán, lời khuyên thường dựa vào kinh nghiệm sống, như nào không nên ăn ngủ nhiều khó sanh vì con to quá, cử nhìn hình ảnh xấu xí, rùng rợn sợ ảnh hưởng đến bào thai. Muốn biết gái trai, bao nhiêu kiểu thử, ví dụ như gọi thình lình quay sang trái là trai. Ngày nay thì hết phần giật gân dị đoan đó rồi, xin cứ đến " ê cô" (échographie) là biết chắc trăm phần.
                  Rồi bào thai lớn dần cử động. Lắm lúc các bà mẹ bị đá giò lái bất thần muốn tắt hơi, tung toé... Các ông cứ thử một lần đi cho biết, buộc chặt vào bụng mình chục ký xem sao. Chắc buồn cười và bực bội dường bao, nghĩ thế mới thấy hiền thê mình chịu khó!
                  "Ðàn ông đi biển có đôi,
                  Ðàn bà đi biển mồ côi một mình".
                  Nhìn một bà mang bầu, ta nhận thấy có sự quân bình, trầm tĩnh, can đảm, nhẫn nại, sức mạnh vô hình nào đó đáng được đề cao. Phải công nhận bất cứ sự thay đổi lớn nhỏ nào cũng cần được thích nghi hòa hợp huống hồ tạo một bào thai.

                  Xin các phu nhân hãy cẩn trọng vì đây là biến chuyển nhiệm mầu, tự nhiên đầy thách đố và trách nhiệm, thiên chức tạo thế nhân. "Trời sanh voi sanh cỏ" như chuyện đẻ con là chuyện thường tình, trọng trách cuả đàn bà. Mang bầu mãi mãi vẫn là kết tinh hoài bão của lứa đôi, vườn ươm tế bào nối truyền sự sống giống người cho thế giới trần gian.


                  ÐƯA CON VÀO ÐỜI
                  Con đến với mẹ một cách bất ngờ không định trước từ bào thai cho đến lúc chào đời. Cắt đứt với rún nhao bao bọc dưỡng nuôi hơn chín tháng cưu mang cùng tiếng khóc oa oa đầu tiên đánh dấu kết tinh hạnh phúc của mẹ cha, sự hiện diện của con như đơm lá trổ hoa cho cây tông chi giòng họ. Sung sướng, hãnh diện ôm con vào lòng truyền dòng sữa ngọt, con ôm bầu sữa mẹ nút nặn say sưa. Rồi ngày tháng trôi qua... Buổi lễ ăn đầy tháng với xôi chè. Kế đến, con học lật, trườn bò đi đứng. Tiếng la reo pha cười khóc rộn vang . Con bập bõm trong bồn tắm, mắt chớp nheo, phình mũỉ phun phẹt nước phì phèo, miệng chưa có răng thế mà cười sao xinh quá là xinh! Lễ "thôi nôi" đánh dấu một năm qua. tập con vào giai đọan mới, thay sữa mẹ bằng sữa khác hoặc nước cơm đường. Một sức sống vươn lên mãnh liệt vô vàn ! Cám ơn Tạo hóa đã tạo ra thế nhân, những sinh vật vô cùng hoàn hảo tinh vi, bộ máy nói có ý có hồn, biết cảm biết suy, duy nhất không bao giờ thay thế được !


                  Trần Thành Mỹ


                  Con đi dưới lá cờ sao máu
                  Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                  Comment

                  • #39


                    Long Lanh





                    Nhìn mắt em chợt nghĩ,
                    Màu trời sao trong xanh.
                    Lối mộng còn mở ngõ,
                    Đường vào tình như tranh.
                    Hy vọng có vườn nào,
                    Trinh nguyên chưa ai canh.
                    Ngạt ngào mùi hoa phấn,
                    Đây rồi!Thật gần anh.
                    Tìm tặng em đóa hoa,
                    Thay tình vừa ướm dạ,
                    Nhìn nụ cười chúm chím
                    Hoa nằm trên môi hoa!
                    Má lúm tròn tròn sâu,
                    Duyên dáng điểm trân châu.
                    Bao giờ anh nhẵn túi,
                    Đồng tiền má em đâu?
                    Tiếng em như gió thoảng
                    Phảng phất mùi hương trầm.
                    Quyện hồn anh ngây ngất,
                    Bản tình ca thì thầm.
                    Điệu tăng gô thôi thúc,
                    Ôm tương lai hạnh phúc
                    Lúc nhanh lúc cao vút
                    Hai cuộc đời quấn hút.
                    Tình yêu như hạt sương
                    Lóng lánh tựa kim cương.
                    Lại gần giọt nước mắt
                    Hạnh phúc sao dễ thương!


                    Trần Thành Mỹ
                    Con đi dưới lá cờ sao máu
                    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                    Comment

                    • #40


                      VẾT HẰN 30.04





                      Tôi ghi dấu tên tôi
                      Đây không phải tên người
                      Tên của loài chim biển
                      Trong mưa bão ngàn khơi

                      Tôi ghi tuổi cho tôi
                      Đây không phải tuổi đời
                      Tuổi ghi từng viên đá
                      Chồng chất trên lưng tôi

                      Tôi ghi tuổi cho tôi
                      Trong bóng tối cuộc đời
                      Tuổi ghi từng vết hận
                      Bầm tím trên thân tôi

                      Tôi quên hết tên tôi
                      Khi bóng nắng qua rồi
                      Rơi bên ngoài song sắt
                      Tàn tạ chết theo tôi

                      Tôi quên hết tên tôi
                      Tôi quên cả tuổi đời
                      Nhưng tôi còn nhớ mãi
                      Vết hằn trên lưng tôi .

                      30-04-1981

                      K1 . Tân Lập . Vĩnh Phú
                      Thi phẩm Hoa Xương Rồng


                      Trần Minh Hải



                      Con đi dưới lá cờ sao máu
                      Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                      Comment

                      • #41



                        Trả lại cho anh




                        (Người bạn tù vừa mới chết vì đói.
                        Anh được cúng ba vắt cơm để trên đầu giường,
                        tôi muốn hỏi xin anh).


                        Trong cửa sắt, một người đang hấp hối,
                        Cánh cửa nầy sẽ mở lối anh đi.
                        Khi trăng sao hờ hững có hay gì,
                        Tôi gói ghém giờ chia ly sắp đến.
                        ..
                        Anh về núi, hành trang nào anh chọn?
                        Tôi nghĩ thầm, sao cho gọn anh thôi,
                        Gói đem theo, còn manh chiếu tả tơi,
                        Ba vắt cơm, đành xin anh để lại.
                        ..
                        Như anh biết, đưa bàn tay run rẩy
                        Xin bạn bè, sao vẫn thấy không xuôi.
                        Lạ gì đâu, cơ cực bảy năm rồi,
                        Cơm thấm mặn những mồ hôi nước mắt.
                        ..
                        Run hơi thở, lạnh làn môi tím ngắt,
                        Đá im lìm, sỏi cát chẳng thành cơm.
                        Máu đâu ra và nước mắt đâu còn,
                        Môi lạt lẽo ngậm chưa tròn hột muối.
                        ..
                        Miệng khao khát, lấy gì cho bữa đói?
                        Chợt thương anh mòn mỏi kiếp ma gầy.
                        Ba vắt cơm còn đủ trả anh đây,
                        Tôi sẽ có, một ngày, khi tôi chết.

                        Trần Minh Hải

                        K5. Tân Lập, Vĩnh Phú




                        Con đi dưới lá cờ sao máu
                        Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                        Comment

                        • #42


                          RƯỚC ANH VỀ

                          (Năm 1978 anh Trần Thiên Thọ Hải chết tại
                          K1 . Năm 1981 chị Thọ Hải đến trại xin đem
                          hài cốt chồng về quê ở miền Nam . Bài thơ
                          viết thay lời người quả phụ .)


                          (ảnh minh họa)

                          Em khăn trắng buộc sầu trên tóc rối,
                          Ba năm dài chỉ đợi một ngày xuân .
                          Thấy không anh ? Giữa làn nắng trong ngần,
                          Áo em trắng màu hoa rừng đơn lẻ .

                          Dậy đi anh ! Ta trở về quê mẹ,
                          Nơi bình yên, cây cỏ hãy còn xanh .
                          Sáu năm qua chôn chặt nỗi u tình,
                          Em biết đấy, nhưng cũng đành ôm hận .

                          Anh thao thức giữa đêm sầu vô tận,
                          Thân vẫn đau, nghìn dấu hận chưa tan .
                          Bụi cát vùi khuất lấp nẻo trần gian,
                          Anh nằm đó nào an trong giấc ngủ .

                          Dậy đi anh ! Ta trở về đông đủ
                          Với đàn con quanh bếp lửa yêu thương .
                          Tóc em dài nghiêng bóng mát quê hương
                          Cho anh đó, bên con đường kỹ niệm .

                          Đồi Mua (1) tím, sắc hoàng hôn cũng tím,
                          Nghe cõi lòng cũng tím vết thương đau .
                          Dải khăn sô em giữ lấy trên đầu ,
                          Và sẽ giữ cho màu tang vẫn mới .

                          Về anh nhé, bàn tay em mở lối,
                          Đây đàn con đang đợi thắp hoa đèn .
                          Bao năm dài mái tóc hãy còn đen,
                          Anh vẫn trẻ trong lòng em mãi mãi .

                          08-08-1981
                          K1 . Tân Lập . Vĩnh Phú
                          Thi phẩm Hoa Xương Rồng
                          Trần Minh Hải

                          (1) Đồi Mua : Nơi chôn xác tù ở K1 .

                          Con đi dưới lá cờ sao máu
                          Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                          Comment

                          • #43



                            TÌNH CÂM CỦA ĐÁ





                            Mắt hoe đỏ trên đầu cây bạch lạp,
                            Tim cũng mòn, lệ trắng cũng rưng rưng .
                            Anh ra đi trong bóng tối vô cùng,
                            Tôi ghi lại Tình Khúc Buồn trên núi …

                            Và dứng đợi rừng cây thay lá mới
                            Hát ru anh vào giấc ngủ ngàn năm .
                            Chiều hoang sơ khi rừng núi u trầm,
                            Tôi cũng hát bản Tình Câm Của Đá …

                            Rồi chợt đến một thoáng buồn hoang lạ,
                            Dáng u buồn trên thân đá rong rêu .
                            Chút nắng xưa trên ngọn tháp xưa nào
                            Cũng khơi dậy cả niềm đau loang lở .

                            Đây vết tích của thành xưa sụp đổ
                            Còn dư âm tiếng nhạc thuở thanh bình .
                            Tay tôi nâng từng viên đá bên thành
                            Còn rơi xuống như rơi từng giọt máu …

                            Như năm tháng từng giết mòn tâm não
                            Và nấm hoang đang mọc giữa linh hồn .
                            Gió đi rồi, rừng ở lại cô đơn,
                            Thôi tạm gát Tình Khúc Buồn trên núi .

                            06-05-1981
                            K1. Tân Lâp . Vĩnh Phú


                            Trần Minh Hải


                            Con đi dưới lá cờ sao máu
                            Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                            Comment

                            • #44



                              MỘT THOÁNG MƠ



                              Một thoáng mơ thôi,
                              Một thoáng mơ trên dòng lịch sử .
                              Bảy Mươi Hai, Hè Đỏ Lửa vang danh,
                              Tái chiếm thành Quảng Trị .
                              Giữa hoang tàn, hào khí bốc lên cao .
                              Bảy Mươi Lăm, ngày lịch sử ô danh,
                              Bỏ thành rồi mất nước .
                              Những người con chiến cuộc
                              Đành gãy cánh thiên thần .
                              Ôi chiến trường sao quạnh quẽ buồn tênh .
                              Chẳng bị thương mà tim mình rơi máu .

                              16-05-1981
                              K1 . Tân Lập . Vĩnh Phú
                              Thi phẩm Hoa Xương Rồng

                              Trần Minh Hải


                              Con đi dưới lá cờ sao máu
                              Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                              Comment

                              • #45

                                Mặc Thủy: Cựu học sinh khóa 1 Trường Trung Học Gò Công.Đại Úy Phòng 3 Tiểu Khu Định Tường


                                Lời tác giả: Sau hơn một năm giam giữ ở Cao Lảnh để
                                điều tra và thanh lọc, cuối tháng 5/1976 CS đưa một số
                                số tù qua Châu Đốc để chuẩn bị ra miền Bắc. Đêm

                                25 rạng 26 tháng 6/1976, CS di chuyển số tù này xuống
                                tàu Sông Hương ở Bến Bình Thủy, Cần Thơ, và đi ra Bến
                                Cảng Vinh. Sau đó đi tàu hỏa lên các trại tù vùng
                                Hoàng Liên Sơn.

                                *Rời Thất Sơn

                                Lên xe đi chẳng đợi chờ,
                                Chiều tàn Châu Đốc đêm mờ Long Xuyên.

                                Nửa khuya Bình Thủy lặng yên,
                                Tàu neo bến đợi sông nghiêng mặt buồn…

                                *Xuống hầm tàu


                                Xuống đây tiếng hét chân dồn,
                                “Khối hàng đắc giá” lũ buôn làm giàu!
                                Trên kia thang đã rút cầu,
                                Bốn bên nghẽn lối về đâu cuộc đời?

                                * Bốn ngày đêm trên biển

                                Từng cơn sóng vỗ tơi bời,
                                Trăm ngàn mũi nhọn rã rời xác thân.
                                Nát lòng nhìn khoảng trời xanh,
                                Con chim gãy cánh phải đành vậy sao?

                                *Bến Cảng Vinh

                                Lều tranh mấy chiếc lao xao,

                                Sóng xô bãi cát, gió gào đêm hoang…
                                Mờ xa mấy ngọn đèn đường,
                                Ngõ vào địa ngục chập chờn ma trơi…

                                *Dừng ga Thanh Hóa

                                Xôn xao lắm tiếng lắm lời,
                                Áo thô quần mốc mươi người đi qua.
                                Vài thằng lên giọng ba hoa,
                                Một con chó đói chạy ra sủa ầm!!

                                *Thoáng qua Hà Nội

                                Phố im rêu phủ lặng nằm,
                                Tưởng như giấc ngủ ngàn năm chưa dài!
                                Còn đâu áo lụa đào bay,
                                Vẳng trong sương khói thở dài núi sông…

                                *Qua cầu Long Biên

                                Dưới kia nước đỏ sông Hồng,

                                Máu trôi trôi mãi không đường về tim!
                                Đố ai dám cúi xuống nhìn,
                                Gương soi lồng lộng rùng mình ngàn sau…

                                *Hoàng Liên Sơn

                                Nhe răng núi hỏi đi đâu,
                                Vung tay rừng muốn kéo sâu giữa lòng!
                                Trên đầu nắng dập mưa dồn,
                                Dưới chân đất níu đòi chôn cuộc đời…

                                Hoàng liên Sơn, 3/1977

                                Mặc Thủy



                                Con đi dưới lá cờ sao máu
                                Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom