• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Bài Viết Của Người Gò Công

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Bài Viết Của Người Gò Công

    Thiện Phạm, còn một bút hiệu khác là Vô Ngã, cưụ học sinh khóa 24 Trường Trung Học Gò Công. Hiện là Bác Sĩ Pháp Y tại một tỉnh miền Nam .
    PHẾ LIỆU
    Đó cũng là tên sách của ông Năm.
    “Có những người dần dần trở thành phế liệu. Có những người từ phế liệu trở về”. Bốn mươi năm làm giám thị trại giam, tục gọi là “chúa ngục”, giờ đã nghỉ hưu ông Năm mới viết nên câu đó. Chắc hiếm có người nhìn được nhiều cảnh đời ngang trái như ông.
    “Phế liệu, nói đơn giản, là đồ bỏ đi. Bỏ đi vì không xài được, hoặc giả vì không ưng ý nữa hay đã lỗi thời. Nói chung chúng không đạt. Hoặc bản thân chúng không đạt. Hoặc lòng người dùng chúng không muốn cho chúng đạt. Thế là chúng ra khỏi nhà, theo người mua bán ve chai đồng nát về cư ngụ ở vựa phế liệu, chờ ngày hóa thân hóa kiếp”.
    “Vựa phế liệu, nói chung là bẩn thỉu. Bẩn thỉu là cái vựa, chỗ chứa đồ bẩn thỉu chứ không hẳn con người có dính dáng tới nó. Đôi khi người ta gặp mụ chủ vựa bóng bẩy vàng đeo nặng ỳ trên cổ, trắng nà trắng nõn, người thơm phưng phức mùi tiền nong. Còn tiền có bẩn hay không đố ai biết được. Đôi khi người ta thấy một con bé con chừng chín mười tuổi gì đó ngồi tại vựa, với xấp vé số trên tay, ghì đầu say sưa đọc những mảnh giấy rời xé ra từ những cuốn truyện cổ tích xếp đống chờ cân ký. Những hoàng tử và công chúa chen vô đời nhọc nhằn bươn chải quá sớm của nó lóe sáng cho nó chút gì của ước mơ. Trang sách mất tá lả. Không biết Thạch Sanh có cứu được công chúa hay không nữa. Vậy mà tiếp theo một chữ HẾT to đùng hiện ra. Theo thói thường cô bé tự đọc thầm trong đầu... họ sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.
    ...Họ sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời. Cô bé lẩm bẩm. Ba má mình... họ có được như vậy không? Họ cãi nhau sằng sặc, như bầm bầu, như giận cá chém thớt, như nước đổ lá môn, như chịu đấm ăn xôi, như ăn xổi ở thì... Cái gì cũng nói được, cái gì cũng tấn công nhau được, bất kể bầy con nheo nhóc đói lả, đói meo, đói mốc. Con chị Bé Hai của nó thoát khỏi cảnh nhà nhang nhác, bầy hầy, thoát khỏi sự đay nghiến của cái nghèo là cao chạy xa bay, không một lần ngoái lại ghé thăm. Lúc đầu cũng từ cái vựa phế liệu này đây.
    Bé Hai cặp bồ cặp bịch với gã chủ vựa này. Hai người nghe đâu trốn đi xây tổ uyên ương ở tận Sài gòn. Dân miền tây mà. Hễ có tịch, có rục rịch gì đều trốn đi Sài Gòn. Thành phố lớn... thân phận dễ dấu diếm. Mà người ta có săn lùng đuổi theo mặt mình cũng có dễ dàng gì. Vậy mà có lâu đâu. Một vụ lúa mất tầm bốn tháng. Lúa chưa chín rộ gã chủ đã quay về. Thân tàn ma dại, tiền mất tật mang, bé Hai đã theo thuyền khác! Gã định cố lỳ tính trong bụng sẽ đi nữa, đi luôn mà tiền nong đâu có chịu như vậy. Cái hèn của gã công tử nhà quê khiến gã khúm núm quay về đầu thú với vợ. Nhất bộ nhất bái, gã quì lại vợ như lạy tạ tổ tiên. Mụ chủ không thèm ngó tới mặt gã. Bãi cứt ven đường bả còn ngó, để tránh, khỏi dẫm đạp. Còn cái mặt thằng chồng... bả tuyệt nhiên không. Cứ tới bữa vứt cho tô cơm, con cá khô chiên, gọi là làm phước. Người dưng mình còn bố thí được huống hồ thằng chồng mất dạy của mình! Cứ coi hắn trả nợ trăng hoa đi. Cứ coi hắn là tù giam lỏng đi. Một cắc cũng không có thì làm sao mà gái với gú?
    Đó là người tính. Trời thì tính khác. Một hôm trời cướp đi một nửa thân mình của thằng hư hỏng. Gã bị liệt một bên. Mồm miệng méo sẹo, hễ nói là nói ngọng, như chọc tức như lêu lêu nháy lại người ta. Đi đứng lựng sựng. Chân bên liệt trên bảo dưới không nghe, khi đi cứ đá ngang vẽ một chữ C trên mặt đất. Gã nằm nhiều hơn đi. Đời lang bạt kỳ hồ, hư nhiều hơn nên, giờ phải nằm nhiều hơn đứng. Hắn gần như chết mẹp, chèm nhẹp ở trên giường. Có đợt nặng còn tiêu tiểu tại chỗ. Có chết cũng không xong. Quả là trời trả báo!
    Còn mụ chủ vựa ngày càng thơm phưng phức, da dẻ càng nõn nà hơn xưa nữa. Cả ngày phe phảy đung đưa trên võng, mắt dán vô cái ti vi nghĩa địa, tức cũng đồ phế liệu. Phim tình cảm Hàn quốc. Những cuộc tình tay ba, tay tư... Nói chung nước mắt tràng giang đại hải, hận tình chất cao như núi, cao hơn cả lời thoại. Thỉnh thoảng mụ cũng quét mắt vào góc nhà, chỗ con bé đang đọc ké truyện, tóc còn lơ thơ. Mụ chẩu mỏ. Lơ thơ... lơ thơ cái con khỉ. Chỉ cần vài năm là nó nhổ giò lớn xộn lên. Đít khu vồng lên mây mẩy. Rồi cũng lọ mọ giựt chồng người ta như con chị nó... May mà con dê đực kia đã bị liệt, nằm dài đễnh trong buồng. Nếu không... nếu không chắc cũng liếm láp tới ngữ này... Hứ! Dùng cái thứ... bản mặt nhà nghèo mà không sao ưa được. Nghèo mà trèo đèo chữ nghĩa. Bán vé số không lo mà ham đọc sách! Cúi rơm yên phận cúi rơm đi. Có đâu dưới thấp lại thèm trèo lên cao...
    Đám xe tải về tới. Xe không, chờ chất phế liệu lên rồi quay đầu về Sài gòn. Đã nghe giọng mất dậy, mất nết phang vào bà chủ:
    - Hôm nay hàng nhiều không em..em…m...bà chủ?
    - Tắm rửa ăn uống gì đi rồi hãy tính. Bữa nay có bia nghe mấy anh...
    - Trời ơi! Bà thương anh em tôi quá. A thì ra ba cái cáp đồng điện lực của thằng ăn cắp hôm qua chớ gì? Bà ém giá nó vừa vừa thôi nghe. Nó la lên thì nó cũng tù mà bà cũng trợn trắng vì công an đó!
    - Nói nhỏ chút được không mấy cha!!!
    Mụ chủ lừ mắt, liếc vào con bé trong góc nhà. Hai thằng tài xế xe tải nín thinh. Mụ gằn giọng nói với vô con bé:
    - Ba giờ mấy chiều rồi đó mày. Ngồi cà kê đó hoài đi, vé số ế... rồi khóc mếu máo nghe con!!! Ý mụ là mày biến đi ngay để chúng tao hành sự. Dòm dòm... ngó ngó… hoài tụi tao mất tự nhiên.
    Con bé lầm lũi bước về đời thật của nó.
    Mấy gã tài xế xộc thẳng ra phía sau vườn, chỗ nhà tắm. Đó là cái vuông nhỏ đủ che ngang nách người đứng tắm, dựng tạm bằng ba miếng thiếc lủng lỗ đinh không có cửa đóng. Có thể nhìn thấy người tắm trong đó. Tiếng nước xối sàng sạc. Tiếng nói tục tỉu ằng ặc vọng vào trong nhà, vào chỗ gã chồng đang nằm. Gã đang thiu thiu ngủ. Hắn òi ọi muốn nôn. Chắc bữa trưa ăn không tiêu. Gã nghe tiếng đàn ông nói cười đôm đốp trong nhà. Gã nuốt tiếng thở dài sườn sượt vào trong cổ họng khô khốc vì nắng trên mái nhà thiếc dội xuống. Con vợ gã đang hơn hớn kiểu đó... thế nào cũng đú đởn với mấy thằng này cho mà xem. Đáng đời gã quá! Gã không muốn khóc mà cứ có cái gì âm ấm chảy ngang mắt chảy dài xuống gối. Mũi gã xịt lên như đỏ như nghẹt.
    Gã nhớ tới bé Hai. Con nhỏ đẹp và cao ráo. Mắt nó to đen như một cái bẫy. Ghé nhìn vô là dính chấu với nó luôn không giãy giụa để rứt ra được. Cái miệng chúm chím ít khi cười lớn, chỉ nhoẻn, chỉ lơi lả buộc ràng những ánh mắt đàn ông, mà buộc chặt như sợi lạt mềm vướng víu chân ai. Môi bé Hai mọng lắm, hé ra ti tí khoe hàm răng hột bắp, khinh bạc mọi loại son môi. Sai lầm của gã là đã dẫn bé Hai vào một công viên nước. Úi trời ơi!Nó trút những quê mùa xuống, nội y lộ ra, là nó cao phổng lên liền. Chân tự nhiên thon dài mà trắng lên liền. Đố ai biết chân nó còn dính phèn! Hằng trăm con mắt xô nghiêng về cái mông căng mẩy như sợi dây căng treo nặng những phập phồng. Hàng trăm tia nhìn quét chữ chi trên bộ ngực kênh kênh trắng hồng của nó. Gã xốn mắt quá! Hổng lẽ biểu nó mặc đồ vô rồi về liền... Lỡ lần này thôi! Lỡ lần này thôi! Tắm ở công viên nước mà cứ niệm thần chú như vậy còn chi là hứng thú... Ở quê con gái cởi đồ tắm sông thường là về đêm. Bất quá có vài thằng mất dại nó rình em tắm là cùng. Đằng này giữa ban ngày ban mặt... thiên hạ tới một ngàn thằng đói mắt, nuốt bé Hai ừng ực như thế kia. Gã niệm chú là phải!
    Sau đận đó gã cấm tiệt bé Hai đi bơi. Bé Hai vẫn cứ đi một mình. Con hươu biết đường chạy rồi cần gì người vẽ đường nữa! Bé Hai vẫn cứ đi một mình, mặc kệ lời càu nhàu, xỉa xói, như nhai giẻ rách của gã nhân tình. Có khi con bé mang luôn đến chỗ tắm những vết bầm dập thịt da, những căm hờn chất chứa. Có ở đâu nó được người ta tâng tiu, chào mời nịnh nọt như ở đây. Những thằng lông bông ở quê... tóc dài sùm sụp, nghêu ngao những câu nhạc tình rẻ tiền và lạt lẽo như nước luộc ốc. Ngay gã tình nhân chủ vựa phế liệu... ở quê thì như ông trời con về tiền nong, đã đến đây là biến ngay thành đồ vớ vẩn. Người ta mời bé Hai đi xe hơi, ăn nhà hàng sang trọng, đi bar, sắm đồ hiệu. Người ta ăn nói từ tốn dễ nghe. Có bị từ chối người ta cũng dịu dàng đằm thắm, không thượng cẳng chân hạ cẳng tay gì hết.
    Rồi bé Hai đi tắm buổi trưa tối mới về. Rồi khuya về. Rồi không ăn cơm nhà nữa. Gã cứ nốc rượu bù vô nỗi trống trải. Nếu có điện thoại cho bé Hai gã cũng chỉ nghe tiếng kèn lá thổi trong đám ma ò í e đáp lại. Rồi điên tiết rồi lồng lộn... Rồi hắn lên phường lấy lời khai về tội bạo hành với phụ nữ. Một lần. Hai lần. Rồi bé Hai đi luôn. Lần cuối ra đi mắt con bé đeo tới hai cái kính râm. Một, vết bầm tím rịm quanh hai con mắt đẹp. Hai, cái kính râm thiệt hiệu Dior của một đại gia tặng cho. Chỉ chờ một tuần sau khi dấu bầm phai đi, phết lên mặt chút phù phiếm của son phấn, trút bỏ quần áo xuống như ngoài công viên nước cho người ta chụp hình quảng cáo này nọ, bé Hai kiếm được số tiền, sợ còn to hơn số tiền gã nhân tình đã mang từ quê lên.
    Tiền gã cạn dần như sông kia tới hồi nước ròng. Gã càng cuống cuồng ráo riết lùng kiếm bé Hai. Sài gòn rộng lớn quá. Gái như bé Hai ở đây có trăm ngàn đứa. Hành trang của hắn chỉ có chiếc xe gắn máy và con dao cán vàng lận lưng. Hắn đo kỹ lắm rồi. Con dao bén ngót cạo râu được, dài 22 cm, phần cán 11cm, phần lưỡi 11cm. 11cm nếu đo từ vú vào lồng ngực dư sức trổ qua tim. Nhưng con sáo đã sang sông, con sáo đã sổ lồng làm sao gã tìm được? Có chạy hết hàng ngàn lít xăng cũng chưa giáp được hai quận của Sài Gòn, đó là lời của mấy cha xe ôm nói với hắn. Mà ở đây có tới cả chục quận! Hai bà, một bà vợ lớn, một bà vợ bé chỉ ở cách nhau có một quận mà tám trăm năm chưa biết mặt nhau để đánh ghen! Sự việc chỉ vỡ lỡ khi thằng cha hung thủ đã nằm chình ình trong hòm. Con cái hai ba dòng lớn bé bu lại khóc cha! Chừng đó hai bà mới biết mặt nhau. Hê hê... À, hay vợ anh bỏ về quê... Quê vợ anh ở đâu, về đó thử coi... Thôi tìm kiếm làm gì. Con vợ anh đã quyết chí ra đi thì dù trời có sập xuống nó cũng không quay lại.
    Bán xong chiếc xe ăn cầm hơi và nuốt rượu cầm hơi. Con dao thì không ai mua nên gã phải có giang những chiếc xe tải rồi lủi đầu về quê. Ở quê có chết cũng có đất chôn. Ở đây xác gã chỉ có nước vứt ra bãi rác... Một thằng nửa người nửa xác có con dao cán vàng lận lưng...
    Giờ đây, từ chỗ gã nằm chết mẹp chết dí, gã khoét lỗ trông ra chỗ nhà tắm dừng ba tấm thiếc... Gã càng mệt, càng liệt bao nhiêu, vợ gã càng mởn càng trắng bấy nhiêu. Nhục tấm thân gã lắm. Phải chi gã chết đi để khỏi nằm rục rã, thiu ôi như vầy. Mông gã bắt đầu loét. Thịt thúi lai rai. Sinh thực ủ dột, liệu iệu như cọng bông súng nhúng vô cái lẩu nước sôi. Mỗi lần vệ sinh cho gã, mụ vợ phải đeo găng, gớm ghiếc sạc xà bông vô chỗ đó. Gã trước đây bị vô sinh. Hai vợ chồng đã tốn bao nhang khói cho chùa chiền tứ phương mà có được gì đâu. Thử tinh trùng đồ thì bác sĩ lắc đầu... Dòm qua cổ áo vợ thấy hai quả đào hưng hửng mà đành nuốt cái hận vào lòng. Bọn giang hồ kêu bằng đổ mồ hôi lưỡi mà giả bộ làm thinh. Nếu người ta đâm gã bằng chính con dao dài 22cm, chắc gã cũng không thấy đau bằng. Sao ông trời không bắt thằng công tử đã tuyệt tự này chết lẹ lẹ để khỏi phải khổ như vầy hả trời? Chả có ông trời nào ở trên kia. Chỉ có mái nhà thiếc thủng lỗ đinh, nóng hừng hực nhìn xuống hắn. Tiếc lắm! Bọn đàn ông khỏe mạnh đang tắm táp và nói tục tỉu ngoài kia.
    “Có những người dần dần trở thành phế liệu. Có những người từ phế liệu trở về...” Khi viết những dòng trên ông Năm thường lẩm nhẩm câu nói ấy.
    *** --- ***
    Đây chỉ là một phần nhỏ được đưa vào sách của ông Năm. Ông còn chép nhiều câu chuyện khác từ những năm tháng làm quản giáo, cai ngục, giữ tù hay “chúa ngục” (chữ của ông, mượn tiếng dân gian để cười chơi).
    Cuốn sách của ông Năm sau nhiều chi li tính toán, chắt mót từng đồng lụm khụm trong mớ lương hưu rồi cũng được in ra. In một ngàn cuốn. Đó là những cuốn sách da mịn như nhung, chữ in rõ đẹp. Nói chung là hoàn hảo vì nó là con mình đã mang nặng lâu rồi, mà mới đẻ đau đây thôi. Và nói chung, nó hay, vì nó là văn của mình, tỉ như vợ người thì đẹp ấy mà. Ông mân mê hun hít chúng nhiều đêm. Ông chăm bẳm chúng như mẹ chăm con còn nhỏ dại. Mùi sách mới đã trăm ngàn lần ngửi. Nhưng lần này ông quả quyết nó thơm hơn. Ký tặng bạn bè cho đã đời. Ai quen sơ hay thân gì đến nhà ông là ông tặng. Tới con bé bán vé số mới tí tuổi đầu ông cũng tặng.” Trong sách có cháu nữa đó.” “Vậy hả ông?” Thiệt ra ông tặng, để cho ông nói được một lâng lâng “Sách của tôi viết...”
    Sách của ông có cái lạ. Ở nhà chúng đã đẹp, ra nhà sách chúng hiên ngang trên kệ sách trông chúng lại càng đẹp! Ông ngắm chúng ở đó hàng giờ. Nếu không kẹt chuyện đồng ruộng, nếu không kẹt con heo nái ở nhà phá chuồng đòi đẻ, ông chắc ở trong nhà sách luôn quá... Ông lởn vởn nhà sách nhiều hơn ở nhà. Bà năm nhằn dữ lắm. Coi bộ già sanh tật mê con mẹ nào ở đó!Kệ bả! Đàn bà biết gì cái sự văn chương! Ăn cơm không dòm tới mặt tui hả? Được, tui đi nữa. Đi chừng nào bà hết giận thì thôi... Các cô bán sách mặc áo dài hồng đi tới đi lui tha thướt như nàng thơ. Các nàng thơ đề phòng lão già ốm đeo túi dết kia ăn cắp sách nên cũng quấn quýt lấy ông, đeo đuổi lấy ông cho tới bến.Ông già khả nghi thiệt. Hôm nào cũng vào nhà sách vào tầm đó, ứng ngay quầy sách đó, cầm cuốn sách đó lên vân vê, rồi vờ đọc chăm chú. Thỉnh thoảng ông bắt chuyện với người mua sách đi đến gần ông. Ông chỉ chỉ chỏ chỏ rồi dúi vào tay họ cuốn sách ông đang cầm. Nhiều ngày như thế nhưng tuyệt nhiên ông không mua cuốn nào. Rồi ra về đúng giờ như mọi ngày. Các nàng thơ theo dõi chán mà không thấy ông lấy cắp món gì cả. Bên dĩa cóc chua lè chấm muối ớt họ kết luận rất nữ tính: Ông vô hại, và chắc bị tửng tửng từng tưng! Kệ họ! Đàn bà biết gì cái sự văn chương! Xem ra câu nói của ông lý thú ra phết.

    Đã ba tháng. Số người mua sách của ông rất ít. Nó ế. Hình như ngày nay người ta ưa hình sự, trinh thám, tình yêu và tình dục, phong thủy, tôn giáo... hơn là chuyện nhân tình thế thái, chuyện của con người, mà nhất là chuyện gần với đời thật, như sách của ông. Sách ế lắm. Cô bán sách bảo với ông, cái ông “tửng tửng từng tưng”, hơn hai tháng rồi chỉ bán được dăm cuốn. Chắc phải thanh lý đám sách này... Trái tim ông vọt lên trên động mạch thái dương, đập bình bịch trên đó. Tự nhiên mặt nóng hừng hực như uống xong mấy cốc rượu đế Gò đen chánh hiệu. Bụng ông nó xót kỳ cục như nhai xoài chua vào sáng sớm vậy. Thanh lý là sao cô? Là đổ đống ra lề đường, ngay cửa nhà sách mình nè, bán giảm giá để thu hồi vốn, tái đầu tư vô sách khác nữa, có lợi hơn! Vào các dịp lễ, tết đó ông, ông muốn mua sách, chờ dịp đó mua sẽ rẻ, giảm từ 50% đến 80% tùy cuốn đó ông. Ông nuốt tiếng thở dài vô, ráng hít hơi sâu. Đương không ông bị mắc nghẹn lãng nhách. Có cục gì chận cổ họng ông vầy nè trời. Ông thờ thẫn bước về cái quầy sách mà ông vẫn thường tạm trú. Ông chạm vào những đứa con ông. Hôm nay sao chúng nặng nặng hơn mọi bữa. Ông lật ra coi. Cuốn sách cũng y như vậy mà...
    Bà Năm cằn nhằn ông suốt. Khoản tiền lụm khụm như lương hưu để in sách, đáng ra, ông nên nghe bà, mua cho thằng con chiếc Dream hai, cho nó chạy đi làm, bằng anh bằng em. Ông đã không chịu. Bộ xe cà tàng chạy đi làm là chết hay sao mà phải là Dream hai. Đua đòi chứ gì? Con đàn bà bắt đầu đua đòi là làm đĩ dễ như chơi. Trại giam của ông chứa đầy thứ đó. Còn thằng đàn ông đua đòi... Hồi đó, tui là cán bộ, cũng chỉ lọc cọc đạp xe Phượng hoàng Tàu... Trời ơi đổi mới rồi! Ông Năm à, sao ông cứ cũ xì cũ mốc vậy ông Năm. Bà Năm bỏ đi dạo xóm không thèm cãi với cha già ngang như cua. Ông ngồi lại với bình trà xanh Thái nguyên không ướp. Trà ướp lài sen ngâu gì cũng không tốt cho người cao máu như ông. Nhìn theo lưng vợ lòng ông xuôi xị như người ta thõng tay vào chợ, không còn ham tí danh lợi nào, như các bậc thiền sư đã đốn ngộ chân lý. Bả cũng đúng. In sách... sách ế... mình sống cho mình nhiều quá. Phải chi để tiền mua chiếc Dream hai...
    Cái ngày sell off, sách đổ đống trước cửa nhà sách. Lão già đeo túi dết xề xệ, đạp xe cà tang, nói chung là cái lão tửng tửng từng tưng... cũng lảng vảng bên cạnh những nàng bán sách mặc áo dài hồng. Họ quá quen mắt cái cảnh ông già rị mọ cầm sách lên, cũng cuốn sách ấy đọc mê say cả buổi mà không mua bán gì hết. Ông còn giúp các cô sắp xếp lại sách cho khách dễ lựa dễ mua. Ông còn thẳng thắn phê bình các cô cậu học trò nhỏ cầm sách lên mà không trân trọng, lại còn dùng sách mà đập vào đầu nhau đùa giỡn vô duyên. Các đồng chí… à không các cháu, phải nâng niu sách như vầy như vầy nè. Những con mắt non tơ không nhìn đời giống ông. Chúng nhìn ông rồi lắc đầu thè lưỡi rồi láo nháo kéo nhau đi nơi khác...
    Sách ông bây giờ người ta giảm giá 80%. Giá một cuốn sách còn chừng một ổ bánh mì thịt, chừng nửa tô phở, chừng nửa giá hớt một đầu tóc. Miệng ông đắng như những đợt sốt rét trong rừng. Ông ẵm những đứa con của mình lên. Ông nhẩm đếm những hai mươi cuốn rồi dòm vô ví tiền. Ông chặc lưỡi rồi khẽ khàng đặt chúng xuống. Mắt ông muốn lên độ hay cái kính bị dính hơi nước mà ông thấy mờ mờ như mình đang khóc. Mình mà khóc chắc mặt mình vô duyên lắm. Ông dụi kiếng, dụi mắt rồi ghì đầu vô sách vờ đọc. Đúng cái đoạn nói về vựa phế liệu. Không vờ đâu, ông đọc thật.
    “Chỉ có bọn trẻ mới nhìn ra được trong vựa phế liệu kia một thiên đường trong vắt. Nếu ta nhìn quanh chỉ thấy đời là một đống phế liệu lớn, mà không nhìn ra bất cứ gì tốt đẹp thì chắc cái sống của chúng ta cũng không còn mấy nả! Ta thành mụ chủ vựa kia mất rồi. Cân ký tất. Thành tiền tất. Hu hu đời thế mà là đời sao...
    ... Rồi sách. Cơ man là sách bị đem cân ký. Shakespeare và Hugo, Standahn và Tonstoi, Aristot và Platon, Kinh thánh và Thiền luận của Suzuki... đều bị xếp ngang hàng với những tạp chí lá cải, những tạp chí dạy người ta sống và yêu, mà người dạy thì chưa sống và yêu thực sự bao giờ. Nói là ngang hàng, bằng nhau tất nếu đem cân thành giấy lộn! Bà chủ vựa đúng là có phép thần thông. Có ai có thể biến những tri thức của nhân loại sánh ngang với đồ rác rưởi được không...”
    Vợ người thì đẹp, văn mình thì hay. Mình hèn như thế từ bao giờ? Ông chợt nghĩ vậy rồi đặt nhẹ cuốn sách xuống, xếp ngay ngắn. Thở dài. Lủi thủi bước ra lấy xe đạp. Ông ra về mà quên chào hỏi các nàng bán sách áo hồng như mọi khi.
    *** --- ***
    Chiều hôm ấy ông đi nhậu về đã ngà ngà say. Ông đi ngang vựa phế liệu. Ông tình cờ biết được chuyện về bà chủ vựa, cái kết thúc thực tế còn hay ho hơn những gì ông đã viết ra.
    Cửa vựa khép hờ, đủ một người đi qua. Một thằng tài xế say mèm nằm vắt mình trên võng gần cái ti vi nghĩa địa mở to hết cỡ. Tiếng ngáy sồng sộc của nó sợ còn to hơn tiếng thuyết minh phim. Gần đó là một bàn nhậu ngổn ngang. Nào dĩa mồi thịt heo quay đỏ loẹt, nào dĩa trái cây xanh mét, nào những lon bia xanh xanh vất tứ tung, trên bàn có dưới đất có. Đại loại hiện trường trong nhà là thế.
    Còn hiện trường ngoài sân... Một chiếc xe tải loại năm tấn đậu ngay cửa. Ủa tụi này đã chín giờ tối sao chưa chở hàng đi Sài gòn? Ông Năm đi bộ tà tà tới, đầu óc còn lâng lâng vì rượu. Kể ra rượu mà trộn với khô cá sặc bổi ướp lá sầu đâu trong dạ dày thì cũng khó say. Ông dừng lại bên xe tải, chỗ tối nhất, đứng đái.
    Ông nghe rõ ràng tiếng hai người nói, một đàn ông, một đàn bà, trong thùng xe tải
    - Em trễ kinh hơn tháng nay rồi... Thằng chồng em mà biết được, chắc nó sùi bọt mép, lên cơn suyễn rồi đi luôn...
    - Là có bầu hả bà...?
    - Sao không kêu bằng em? Ăn nằm với người ta biết bao nhiêu lần còn giả đò nữa hả?
    - Nhưng... ai là cha nó? Thôi phá thai đi... Hay thằng chồng em nó làm?
    - Nó liệt rồi, nó làm sao nổi? Vả lại nó vô sinh. Bộ anh hổng biết thiệt hả?
    - Ừ, không nó thì hổng chừng thằng khác nữa. Không chắc là tui à nghe....
    - Không anh thì thằng chó nào...?
    - Ai biết được... không chừng là thằng Tám nằm trên võng trong kia...
    - Anh chó má vừa thôi chớ. Tôi là con đàn bà gì mà chơi hai thằng cùng một lúc? Trời ơi là trời...
    - Bà la lớn lên luôn đi cho hàng xóm biết! Đẹp mặt dữ hén! Thằng chồng nằm liệt chứ có chết đâu mà bà đã nhảy cựng với trai cho có bầu... Tui nói thiệt đó. Trong máy điện thoại của thằng Tám có hình chụp bà đang ở truồng. Trắng tươi hà. Chụp từ sau đít. Mông bên phải bà có một nút ruồi nhỏ nhỏ... Nó không gần bà... sao nó chụp được hình đó?
    Tiếng khóc đàn bà to lên hù hụ, gần như rống.
    Ông bỗng nghe một tiếng rầm, như tiếng tấm thiếc đổ phía sau nhà. Thằng tài xế đang ngáy lồm cồm bò dậy chạy thẳng ra phía sau nhà.Nó kêu lên:
    - Trời ơi anh Tư!!! Sao anh té vầy nè?
    Hai đứa trong xe tải tung cửa nhào xuống. Chúng cũng không để ý ông đang luống cuống chạy theo sau. Ông còn chưa kịp cài lại nút quần...
    Thằng tư, chồng mụ chủ, đã ra đi. Bọt mép nó sùi hệt như lên cơn suyễn, y chang lời vợ nó nói! Tay nó chụp lên tấm thiếc nhà tắm rách một đường tứa máu. Vội vã tiếp khiêng thằng tư vào nhà, ông sờ đụng trong lưng quần nó con dao cán vàng thái lan, chiều dài 22cm. Ông liếc qua cổ áo con vợ nó. Hàng nút cài lụp chụp lệch xéo sang một bên... Ông buông mấy tiếng:
    - Nó tắt thở rồi!!!
    Rồi ông bỏ đi ra cửa. Tiếng rống của mụ vợ ống lên lanh lảnh. Hình như to hơn tiếng rống hồi nãy, trong thùng xe tải.
    - Trời ơi là trời!!!
    Nó khóc vì chồng nó chết hay nó khóc sướng rơn vì được tự do? Ông năm không biết. Ông định bụng đi về nhà ghi chép chút chút. Để dành sau này chỉnh lý bổ sung cho cuốn sách của ông! Văn chương nghiệp dĩ. Đã dính vô rồi phải dính luôn! Thôi kệ đời đi. Được viết ra là đã sướng rồi.
    *** --- ***
    Ông Năm viết tiếp một đoạn sau đây rồi tắt tị.
    “Con bé đọc truyện Andersen trong mớ giấy lộn ấy. Truyện con ếch đã chán ngấy đầm lầy chỗ nó sinh sống nên mơ ước được đi xa. Qua lời bọn cò từng đi đây đó con ếch muốn đi Ai cập, nơi có hoàng hôn tuyệt đẹp trên sông Nil, có sa mạc mênh mông... Nó đã nhờ đàn cò cho nó bám vào chân để đi Ai cập. Vì ước mơ, nó quên nó là miếng mồi ngon của bầy cò... Cuối cùng nó chết trong bụng cò khi đang trên đường bay về Ai cập, khi nó đang mơ về nắng vàng của sông Nil và những sa mạc bao la…
    Nhưng con bé không được đọc hết như vầy vì những tờ giấy mất đi ở vựa phế liệu. Nên nụ cười nó vẫn tươi, mơ ước của nó vẫn trong veo như mọi khi...”
    Tôi bâng khuâng. Không biết vợ chồng bà chủ vựa, rồi bé Hai, rồi bọn lái xe tải, đang bám chân cò nào, đang mơ những giấc mơ nào...
    Tôi hỏi ông Năm sao không viết tiếp. Bộ sợ sách làm ra bị ế nữa hay sao. Ông cười:
    - Tôi bị tai biến mạch máu não. Có thể là bệnh trong đầu. Có thể là bệnh trong tâm. Tay cầm bút nó liệt rồi ông ạ... Khi nào nó khá tôi viết nữa. Mắc gì phải sợ!
    Tôi chợt nghĩ. Có khi tôi chẳng bệnh hoạn gì mà tay cầm bút vẫn liệt đó thôi...
    THIỆN PHẠM.
    Con đi dưới lá cờ sao máu
    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...
    Similar Threads
  • #61

    ANH VỚI TÔI






    Anh với tôi
    Chung một bước lưu đày
    Của người không đất sống


    Anh với tôi
    Chung nhịp thở mỏi mòn
    Chung nhà giam khép kín
    Cùng nhớ nước thương non


    Anh đi rồi
    Trời thênh thang … đất rộng
    Nhưng sầu hận không nguôi
    Thiên đường chưa mở lối
    Hồn xiêu lạc đơn côi


    Còn lại tôi
    Mau gói ghém cuộc đời
    Khi rừng lên trái độc
    Ngày tháng giết mòn tôi .


    16-04-1981
    K1. Tân Lập .Vĩnh Phú
    Con đi dưới lá cờ sao máu
    Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

    Comment

    • #62

      Tình Mẹ Tình Con


      Ngày nào bên gối mẹ,
      Chẳng biết lo nghĩ nhiều.
      Tưởng như mẹ luôn trẻ,
      Luôn tràn đầy sức khỏe.
      Lắm khi không vâng lời,
      Bao phen làm trái ý.
      Đổ thừa phủi sạch tội,
      Núp bóng chẳng hề lơi.
      Thỉnh thoảng nhìn mắt mẹ,
      Hối hận choáng hồn thơ.
      Bất nhất thay con trẻ,
      Thương mẹ hẹn đổi thay.
      Dù nay con đã lớn,
      Tóc mẹ hết còn xanh.
      Con nay có trưởng thành,
      Con vẫn con của mẹ .
      Vẫn thương yêu triều mến,
      Chỉ nhắc nhở khuyên lơn.
      Con cần mẹ có mặt,
      Chẳng đòi hỏi gì hơn.
      Ngày tháng trôi qua mau,
      Tóc mẹ đã thay màu,
      Da nhăn cử động chậm,
      Con chưa nhận ra đâu.
      Lần nào mẹ ngã bệnh,
      Mọi việc chắc sẽ qua,
      Sức khỏe mẹ tốt mà,
      Không nên vội nghĩ quẩn.
      Bây giờ con xa mẹ,
      Cũng đã là mẹ trẻ,
      Vẫn nghĩ mình còn bé
      Bên mẹ mãi trẻ thơ.
      Đừng quên ngày mẹ còn,
      Nên nghĩ đến mẹ hơn.
      Không cần bằng tiền bạc,
      Cử chỉ tình mẹ con.
      Nước mắt chỉ chảy xuống,
      Gương đó đừng lơi buông.
      Gia đình truyền thống ta,
      Cột trụ nước non nhà.

      Trần Thành Mỹ
      Con đi dưới lá cờ sao máu
      Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

      Comment

      • #63

        TRẺ CON KHÔNG LÀM RA BI KỊCH






        Những tấm ảnh mở lồng ngực nạn nhân tối qua.Trái tim nạn nhân.Một vết rách nhỏ chừng 2cm ở màng ngoài tim.Vết rách không xuyên thấu vào cơ tim.Đúng là anh ta bị một vết đâm bằng kéo,loại kéo cắt ruột xe để vá.Kéo xuyên từ thành ngực,vào trung thất và “chạm nhẹ “vào màng ngoài tim.Máu đổ đọng vũng tại hiện trường không phải do thủng tim.Thủng tim thì anh ta đã chết gục tại chổ.Làm gì đưa kịp tới bệnh viện.Làm gì trải qua cuộc phẩu thuật lồng ngực bốn tiếng để vá lại màng ngoài tim.Làm gì mãi hai tiếng đồng hồ sau mổ,anh ta mới rối loạn trên điện tâm đồ.Chẩn đoán cuối cùng của các bác sĩ lâm sàng là nạn nhân chết do nhồi máu cơ tim.Tức là một mạch vành nào đó để nuôi cơ tim, bị tắc! Chứ không phải chết vì mất máu của vết thương thấu tim.
        Các bác sĩ ở khoa ngoại lồng ngực đã khâu một mũi khâu chết người.Mũi kim cong ¾ lôi sau lưng nó một sợi chỉ soir đen đã nhiệt tình thắt luôn một nhánh động mạch vành! Thế là nhồi máu cơ tim.Bệnh nhân tử vong.
        Thì đây hình ảnh mổ tử thi sau đó .Gần một phần ba cơ tim bị hoại tử,nhồi máu,tím đen.Vết chỉ soir còn ràng ràng thắt vô một nhánh động mạch vành!
        Kẻ đâm nạn nhân thấu ngực kia chắc chắn sẽ lĩnh án. Cái đó pháp luật lo liệu. Nhưng trong cái chết của nạn nhân có sự dự phần đáng kể của các bác sĩ phẩu thuật tim cấp cứu tối qua.Với thương tích nảy,giả sử nạn nhân ở cách xa nơi đây,ở nơi không thể mổ tim,ví như vùng sâu vùng xa,chưa hẳn anh ta đã chết.Máu phún ra rào rạt sau khi bị đâm là do đứt các động mạch gian sườn nấp dưới rãnh lõm của các xương sườn.Cái này có thể khâu cầm máu được ở các bênh viện nhỏ,tầm cấp huyện trở lên.
        Gai góc quá.Các bác sĩ lồng ngực tham gia vụ mổ tim đêm qua,nhìn vô mấy tấm ảnh.Sững sờ.Xuôi xị như cờ rũ thiếu gió.Lời thề số một của tổ nghề y Hyppocrate:không được làm cho bệnh nặng thêm lên! Họ đã vi phạm lời thề số một ấy.

        *
        Lần đầu tiên nó thấy được ánh đèn thành phố.Thành phố đang đêm. Mưa.Những hạt nước mưa đọng trên kính ô tô trong suốt những hạt thủy tinh,như mắt ai xanh trong ,ngơ ngác, thoạt đầu nhìn cuộc đời.Nó nắm chặt cái bọc xốp.Hành lý của nó đấy.Một bộ quần áo.Một ổ bánh mì thịt ,còn nguyên từ trưa đến giờ, mùi đã thoang thoảng hôi ê,do nó nuốt không vô.Một chai nước suối cạn quá nữa.
        Nhiều bảng hiệu .Nhiều đèn quá.Những cây cột điện có đèn vàng cao áp rũ đầu xuống như muốn khóc trong mưa.Đường khuya vắng người xe chạy vun vút.Tiếng còi hụ và ánh quét xanh đỏ gắn trên đầu xe nó đang đi vẽ lên những vệt màu trên đường.Siêu thị.Cửa hàng điện máy.Trường học.À kia.Bán thịt trâu tơ! Nó ngoái nhìn khi xe lướt qua tấm bảng ấy.Thịt trâu tơ….
        Bà nó hiện ra.Bà rề rà hát câu này.
        Nghé ơi là nghé
        Nghé khôn theo mẹ
        Nghé dại theo đàn
        Nghé chớ đi càn
        Bà vẫn thường hát vậy. Trong bụng bà trong đầu bà chắc có cở hai kho câu hát ấy.Nó nhớ bà quá.Ông giáo Thứ dạy trường làng bị vợ bỏ,cứ năn nỉ bà hát những khúc ấy.Để ông chép lại làm sách,làm vở gì đấy.Giáo Thứ chép nhiều lắm.Hết cả chục cuốn vở học trò rồi thêm một cuốn sổ dày cộp có bìa bằng da màu nâu mà bà có chịu hết cái kho đâu.Nó không cố ý học nhưng thuộc lòng hồi nào chẳng nhớ nữa.Bây giờ đi xa rồi,đi xa lắm rồi.Thốt nhiên nhớ câu hát loại vậy.Hình như giáo Thứ gọi chúng là khúc đồng ấu.đồng dao,đồng mác gì gì…Mẹ là ai nó có biết đâu.Lớn lên chỉ biết có bà.Bà năm nay tám mươi rồi .Già lắm.Già như gốc cây còng cổ thụ gần chợ xã,chổ nó thường ra đó vá ruột xe kiếm cơm qua ngày.Nó cũng có mộtcái bảng hiệu.Cái bảng hiệu của nó….. giáo Thứ cười chộ rồi.Dốt ơi là dốt.DÁ VỎ RUỘC XE!Bốn chữ trật hai lỗi chính tả.Chính giáo Thứ lấy cái bảng thiếc viết lại cho nó.Đọc cho kỹ nè nhóc.Vá vỏ ruột xe.
        Giờ thì…

        Người ta đánh nghé
        Một nhát đến tai
        Hai nhát đến đầu
        Tiền đâu của đâu

        “Nghé khôn theo mẹ”……… “Nghé khôn theo mẹ”
        Nhưng con có mẹ đâu mà theo…Bà ơi!
        Bà đã nói vậy mà…đúng không bà?Đêm qua…đêm qua…Họ hỏi con,cha mẹ mày đâu nhóc.Con nói con không có cha, không có mẹ. Họ có tin đâu.Bọn người khốn kiếp ấy…Họ đã già đã lớn cả rồi.Họ cười hô hố trong cơn say.Con đang vá ruột xe.Họ nói kỳ lắm,tục tỉu lắm.Ba mày thì tụi tao không biết đã chết chưa.Chứ má mày thì có,làm gì mày nói sạo là không có má.Má mày còn sống.Trên Sài gòn í.Làm đĩ.Chắc ăn như bắp là làm đĩ.Lúc đầu giựt chồng người ta ,bị người ta rạch mặt tống cổ ra đứng đường.Tao nói thiệt mà.Tao ngủ với má mày rồi.Má mày còn hỏi tao về mày,về bà nội mày nữa mà.Hô hô.
        Sẳn cây kéo cắt ruột xe …con đâm gã đó một phát vào ngực….
        Trẻ con không làm ra bi kịch.Có lần,giáo Thứ nói với bà câu ấy.Bà chậm chậm nước mắt bằng cái khăn rằn rồi nhìn nó.Nó thiệt tình không hiểu câu nói ấy.Bi kịch..dù có nhíu mày nhăn trán nó cũng không biết là cái chi.Nhưng nó thích câu nói ấy.Nghe hay hay làm sao.Hay như Út trà Ôn hát Tình anh bán chiếu.Nghe hay hay nên nhớ luôn.
        Sáng nay,giáo Thứ và bà hớt hơ hớt hãi chạy lên công an xã.Đưa cho nó bọc đồ,bà khóc.Giọt nước mắt của bà hình như cứng như đá.Nó lăn dài trên đôi má răn reo.Nó chảy róc rách từa tựa con suối.Nó lui cui bò theo rãnh hằn trên má,thâm thâm màu thời gian không khác cái vách tường cổ, lộ gân lộ cốt là những viên gạch đỏ, bám đầy rêu .Đã rơi xuống đất rồi mà giọt nước mắt còn cứng đầu cứng cổ không chịu vỡ ra cho.Điếu thuốc đỏ đầu trên tay giáo Thứ, tàn thuốc đã dài ườn vặn vẹo như sợi thừng màu xám mà thầy vẫn đăm đăm đôi mắt ngó nó . Chừng lửa đã dính vô ngón tay,thầy mới hoảng hồn quăng luôn điếu thuốc. Tay chân thầy bối rối.Hết nắm tay bà nội lại bóp bóp vai thằng bé. Thầy không đút tay vào túi quần như mọi khi….
        Thằng bé đang đi xe của công an về trại tạm giam.Mười bảy tuổi.Lần đầu tiên nó biết thành phố là như thế.





        *
        -Bạn anh đó.Nhìn kỹ đi rồi học theo.Giáo quèn.Nghèo mốc thích mốc lai.Thơ với rượu.Lý bạch và trăng! Xí.Nỗi danh với những câu thơ tầm phào cho những thằng điên điên nó đọc.Gì nhỉ? À,nhớ rồi
        Giang hồ ta chỉ giang hồ dỏm…
        -Cô chê người ta điên.Nếu cô còn tỉnh thì cô đừng đọc.Có ai ép cô đâu.Cô đọc sai rồi.Giáo Thứ bình tỉnh cãi.Không nhớ thì đừng trích dẫn tầm bậy.Xúc phạm người ta.Phải đọc như vầy.
        Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
        Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà…
        -Ừ thì vậy đi.Rồi sao?Rồi thì ôm gốc dừa nhậu say mà chết.Vợ con có được gi?Lãng mạn quá hén! Không có đất mà cạp ăn đâu.Anh tính tiếp bước chả hả?.Ghi ghi chép chép.Đồng ấu đồng dao.Tôi báo cho anh hay mẹ thằng bé vá ruột xe bây giờ đi làm vợ bé người ta ở Sài gòn.Anh ráng lo cho bà già tám mươi đó,thằng bé đó…Ít bữa nữa má nó về, thăm anh, rồi đền ơn đáp nghĩa bằng cách lôi anh lên giường với nó…
        -Cái miệng cô nói dơ thế mà cô không mắc cở sao? Trong đầu cô chỉ có xôi thịt nên mở miệng ra là tiền tiền ,và xác thịt .Phải lúc nào cô cũng bị các thứ ấy ám ảnh không? Tôi nhớ cô cũng là cô giáo khi xưa mà.Chẳng lẽ chữ nghĩa không đeo dính cô một chút xíu nào..Người ta có dạy dỗ cô đàng hoàng mà,dù ít dù nhiều.Cái đó đâu hết rồi?Cô bỏ nó vô sấp tiền đóng hụi,cho vay bạc góp của cô hết rồi phải không?
        -Anh nói tôi mất dạy hả? Hay tôi nói động đến con đĩ đó thì anh bênh?
        -Mất dạy hay không cô phải tự hiểu.Hỏi người khác làm gì.Còn chuyện xúc phạm người khác trong khi họ chưa xúc phạm,lầm lỗi gì với mình…là không biết liêm sĩ đấy cô giáo ạ.Huống hồ cái nền đất mà tôi và cô đang ở đây cũng của gia đình bà già tám mươi ấy.Khổng tử dạy đừng làm với người khác những gì mình không thích.Đơn sơ lắm.
        -Khổng tử cái con khỉ! Khổng tử là thằng nào?!! Cô ta hét toáng lên như thể chực nhào vô nuốt xác ông giáo.
        Chỉ chờ có vậy giáo Thứ bước ra khỏi nhà.Anh bước thẳng ra con lộ đất rợp bóng những cây còng cổ thụ.
        Phàm phu tục tử!Chẳng còn gì để nói.
        Thốt nhiên anh ngộ ra một điều. Như thể òa vỡ khi đọc xong một công án phật giáo.Vô môn quan.Không có cái cửa nào để vô ,để đột nhập cái đầu của cô ta.Và tự cô ta cũng chẳng có cái của nào để thoát ra những bức tường tù ngục của đồng tiền.Cái đầu sặt mùi xôi thịt.Cái đầu bám chấp đến cùng.Cô ta đúng.Chỉ một mình cô ta đúng.Thật thế sao?Anh thở dài tiếc nuối.Anh đã nói đã bình tĩnh giải trình thuyết giảng cho một người điếc nghe! Anh sai lầm mất rồi.Ơ hay người ta đã mang cô giáo dễ thương của anh ngày xưa đi đâu mất rồi.Người ta vất trả lại anh cô nàng điếc lát từ lúc nào nhỉ.?
        Từ lúc hai đứa cùng dạy một trường ở vùng sâu,vùng xa này?Nước lũ lên đồng lúa ngập trắng như cái biển. Người ta phải chạy những chiếc trẹt chuyên dành chở trâu bò ,vịt chạy đồng,máy cày máy suốt….Họ rảo khắp cánh đồng ngập nước.Họ đến từng cái gò đất còn nỗi trên đồng,đến nhà từng em,rước từng em chở về chợ xã ,về trường của chúng.Anh và cô giáo …đứng ở bến nước,đón từng cánh tay non,những học sinh yêu quí của mình đến với sách vở,với học vấn.Ngày đó sao đẹp và thơ quá nhỉ?Không.Chắc không phải lúc đó.Hay từ lúc hai đứa vắt từng đồng tiền còm cỏi của lương giáo viên cùng bà con nơi đây cất nên mái ấm cho đôi vợ chồng son.Ai có gì thì góp cho vợ chồng giáo Thứ cái đó.Đòn tay tre,cột bằng lăng,lá dừa nước để lợp nhà,cả đến con gà cúng động thổ,lít rượu đãi anh em thợ nhậu chơi…Trên nền đất của bà già tám mươi cho ,anh giáo có nhà.Không.Vợ anh bị điếc chắc cũng không phải lúc đó.À chắc là từ lúc cô ta lên huyện,làm công đoàn cho nghành giáo dục..Tiền bắt đầu dòm ngó cô ta.Cô ta cũng lõm bỏm chơi hụi và cho vay bạc góp từ lúc đó.Chắc lúc đó quá.
        Nãy giờ đứng ngoài vách sau nhà giáo Thứ,bà già tám mươi đã nghe hết câu chuyện của hai vợ chồng. Tội nghiệp ông giáo quá.Bà xách một rỗ cá tôm lộn xộn do thằng cháu vừa tháo đập bắt được đem chia cho vợ chồng anh.Cá bống dừa,cá bống kèo…kho tiêu chắc ăn cơm bể nồi.Tôm bạc nhảy lói xói nấu canh chua với bông so đũa.Bà đã chu đáo bắt thằng bé hái bông so đũa,hái mấy trái me non,hái lá quế ,tần dày lá,rồi ớt nữa cho đủ bộ hội tề,sợ giáo Thứ lắng quắng chạy kiếm mất công.Bà nghe giọng thím giáo ông ổng hổn hào đến lùng bùng lổ tai.Nuốt nước miếng mấy lần mà lổ tai cũng chẳng chịu thông cho.” Tôi báo cho anh hay mẹ thằng bé vá ruột xe bây giờ đi làm vợ bé người ta ở sài gòn.Anh ráng lo cho bà già tám mươi đó,thằng bé đó…Ít bữa nữa má nó về thăm anh rồi đền ơn đáp nghĩa bằng cách lôi anh lên giường với nó…”. Rồi thì “nói động đến con đĩ đó”….Nước mắt bà tứa ra,thiệt vô duyên hết sức.Bà không tiếc cho bà.Bà không tiếc cho con dâu bà đã đi bước nữa.Bà tội nghiệp thằng bé.Đời côi cút của nó như vậy là đủ khổ rồi.Học hành lem nhem.Nhà bà nghèo túng.Chắc không cần phải dày phải xéo lên đầu nó thêm nữa đâu.Bà đặt nhè nhẹ rổ cá lên miệng lu dọc hiên nhà.Lấy cái khăn rằn trên đầu, bà đậy lên.Dằn một cục đất cho chắc.Chó treo,mèo đậy mà.Nhà bước nhon nhón chân ra sau vườn,thon thót lẻn về nhà bà.Vừa đi vừa khóc.Không đội khăn, đầu tóc bạc lấp loáng trong nắng chiều.Lỡ có ai đi ngoài đường ngó vô…Thể nào cũng xầm xì.Lạ lắm .Hổng lẽ bà già này đi ăn trộm?Nhón chân đi khẻ khàng thì người ta thấy.Chứ còn khóc thì ..chắc người ta không thấy đâu.
        *




        Con gà cục tác lá chanh/Con lợn ủn ỉn mua hành cho tôi
        Con chó khóc đứng khóc ngồi/Mẹ ơi đi chợ mua tôi đồng riềng!
        Không nghịch lý đâu.Ai cũng hối hả đi tìm cái chết của chính mình.Thứ lẫm bẩm.Nói chẳng ai tin.Chúng ta xuất phát từ tử cung của mẹ.Một nơi trú ẩn đầu tiên.Chúng ta đi,đi mãi,đi nhanh,đi quyết liệt về nơi trú ẩn cuối cùng.Và vĩnh viễn nữa.Ngôi mộ của chính mình.Anh cũng thế .Vợ anh cũng thế thôi.Rộng hơn,ai cũng thế cả.
        Thôi ,bỏ hết đi Thứ.Anh tự nhủ.Thế giới này đã như vậy từ trước khi có mình.Ta chẳng thay đổi nỗi thế giới đâu.Cố lắm là chỉ góp chút tài mọn mà thôi.Mà đã atì mọn thì phá nhiều hơn xây…Hãy quay lại với đam mê của mình đi,Thứ ơi.
        Anh nhớ đến bà già.Anh nghĩ đến khuôn mặt khôi ngô,thông minh và ít được học hành của thằng bé.Nghe đồn trước đây mẹ nó đẹp nhất vùng.Thằng đàn ông nào cũng khát khao cô ta.Nhất là sau khi chồng chết.Nhưng cô chẳng chịu đoái hoài đến ai.Dứt áo ra đi cái một,khi thằng bé chỉ chừng ba tuổi.Lúc ấy vợ chồng anh chưa về dạy học ở vùng này.Cô ấy đi.Râm ran bao tiếng xấu dội về.Chẳng ai biết thực hư.Thói đời nói vu vơ, nói sàm hại người ta…nó sướng cái miệng lắm.Miệng thế gian.Chả trách ngày xưa có ông nọ lấy lá mít che đít con lừa,riểu riểu dẫn đi.Bàn dân thiên hạ thắc mắc.Sao che đít lừa kỳ vậy.Ông bảo che miệng thế gian ấy mà. Vợ anh cũng đang nói xấu người mà cô ta không biết mặt !
        Về thôi,Thứ ơi.Về với cõi riêng.

        Vẻ vẻ vè ve/Bắt vè con cá
        No lòng phỉ dạ/là con cá cơm

        Không ướp mà thơm/là con cá ngát
        Liệng bay san sát/là con cá chim
        Hụt cẳng chết chìm/ là con cá đuối
        …..
        Đủ chữ xứng câu/là con cá đối
        Ôi những tươi mát của đồng dao. Đầu anh dịu xuống,oằn xuống,nao nao kỳ lạ.So với ô trọc của cuộc đời…. chúng là ngọc mà đời là đá cuội.Không tìm vào chốn này để tự xoa dịu cuộc đời mình thì anh còn tìm đâu nữa.Cuộc đời mình…
        Khi người ta ưu ái cho cán bộ trẻ thì anh đã già.Khi người ta ưu tiên cho phụ nữ thì anh là nam giới.Người ta đang hào sảng kêu gọi bình đẳng giới trong gia đình.Không nên có bạo hành trong gia đình.Thầy hiệu trưởng nói đúng quá.Tôi nhiệt liệt tán thành không bạo hành trong gia đình.Con vợ tôi nó đừng đánh tôi nữa là tôi mừng rồi.Vợ anh không đánh anh bằng roi bằng vọt.Vợ anh bạo hành bằng những lời phàm phu tục tử.Sợ còn đau hơn gươm giáo đâm vào.Gươm giáo đau ở thịt xương là quá lắm rồi.Lời phàm phu tục tử xé nát tâm hồn anh,tung vãi trong đất trời.Người ta những mong nó đừng ráp lại với nhau.May mà những mảnh vụn ấy chấp chới bay rồi hóa thành đàn bướm,lang thang,rong chơi trên những cánh đồng xanh,những kênh rạch với xuồng ghe hiền hòa…Những cánh bướm ấy làm hồi hộp những ánh mắt trẻ thơ,khơi gợi bao điều cổ tích cho các em.Nhìn những ánh mắt ấy,người thầy nào có thể mưu cầu lợi danh cho mình nhỉ?Nghèo quá.Khó quá.Không cho chúng đi học,thì chúng nghỉ luôn.Mò cua,bắt ốc,vớt lục bình phơi làm sợi đan…Có sao đâu.Chúng bình thản nhìn người lớn lăng xăng,nhìn người lớn thấp hèn do có tí trí khôn vặt vãnh trời cho.Anh không kiếm tiền từ những ánh mắt ấy được.Anh chịu thua những đồng nghiệp ở những nơi thị tứ về khoản này.Họ cứng cõi quá.Họ có thể nhìn vào những ánh mắt trong veo mà toan tính ngầu đục ,sục sôi!Vợ anh có giết anh đi thì cũng chịu.Tạng anh không phải ác là,chim cắt.Anh là những cánh bướm thong dong thôi.
        Theo thói thường chắc không có mấy ai hiểu anh.Chờ anh về chổ trú ẩn cuối cùng, chổ trú ẩn vĩnh viễn ,tức là chui vô mộ nằm,rồi người ta hiểu nốt anh. Cũng có muộn màng gì đâu.Thế cũng được có sao!Mỗi lần nghĩ thế là anh lại đút tay vào túi quần.Đi tiếp.
        Tôi ngồi tôi giải nỗi buồn
        Với bầu với bạn
        Mua vạn bán nghìn……
        Sống theo ý mình cũng giống cuộc chơi.Đã có ai chơi mà lời chưa nhỉ?Mua vạn bán nghìn….Nhưng ta đã lời ở chổ được chơi đấy thôi.


        *

        Hình như người ta dỡ nhà giáo Thứ.Bà già chạy ra cửa ngó sang.Trời ơi.Có chuyện gì mà người ta kéo đến đông nhìn nghịt vậy?Tiếng lao xao.
        -Phá cửa nó ra đi.Có cái gì quơ cái nấy….Phá đi. Xà beng đâu? Đưa đây cho tao
        -Tui xí cái ti vi….
        -Tui cái tủ lạnh à nhe.Con mẹ này thiếu tui tới năm chục triệu lận…
        -Tui bị giựt cả trăm triệu đây nè.Mình tui cả ti vi và tủ lạnh cũng có nhằm nhè gì đâu.Hu hu….
        Khi bà già chạy thốc sang,cánh cửa vô nhà bị phá nát.Những bước chân hùng hổ.Những thịnh nộ lan tràn như sóng vỡ đê vào mùa lũ.Những gầm ghè hừng hực giống thú dữ hơn là giống người.Đám đông đang điên dại.Bản chất động vật hoang sơ,những động vật có vú chạy trên đồng cỏ.Săn mồi và bị săn mồi…Tất cả ập về một lúc làm đổ tung,ngã sóng xoài bức vách cửa trước.Họ đạp lên nhau.Họ cắn xé nhau.Cái ti vi bị giành giật,sút tay,rớt xuống đất,vỡ tan,nổ đôm đốp.Cái tủ lạnh không sao khiêng ra của được do có người ngồi hẳn nằm hẳn trên đó,như nằm vạ,như quằn quại khóc tức khóc tưởi trên mộ cha.Có người băm băm vác cái bếp ga chạy ra.Người lắng bắng khênh cái bình ga còn lòng thòng sợi dây dẫn ga và cái van khóa. Người quơ đống chén đủa.Kẻ khiêng cái tủ áo.Sách vở trên giá ,trên tủ bị sổ tung xuống đất.Người ta lục trong sách xem còn cái biên nhận cầm đồ nào không.Nếu còn đó cũng là một loại tài sản để hốt.Cuốn sổ tay dày cộp,gáy da màu nâu,ghi những khúc đồng dao sưu tầm được bị vất ra cửa.Nhiều bàn chân lấm lem đất bùn,nhiều đôi dép xanh xanh đỏ đỏ bước qua bước lại và dẫm lên.Dấu mực xanh chân phương nắn nót bị những sọc vằn sọc vện thô lậu của dép chồng chồng chéo chéo lên.Bà già lòn người vào lượm cuốn sổ tay lên.Bà lấy cái khăn rằn trên đầu lau lau phủi phủi cho nó.Giáo Thứ mà về tới thế nào anh cũng hỏi nó,tìm kiếm nó.Có lúc bà có cảm giác anh không cưng vợ bằng cuốn sổ này.
        Những tấm giấy khen treo đầy trên vách lần lượt rớt xuống.Kiếng bể loảng xoảng,nghe thôi đã thấy bén ngót.Có cái còn lủng lẳng thì méo xọ méo xệch như miệng ai vừa cười vừa khóc.Bà gom từng tấm từng tấm.Biết bao công lao của thầy .Giờ xô đổ cái một.Thiệt là…
        -Con quỉ cái này nợ bao nhiêu rồi mấy bà?Có ai biết chính xác không?
        -Biết.Hơn bốn tỷ đồng.Nghe đâu nó giựt trên huyện chổ nó làm việc nhiều lắm.Ở đây mình nghèo,làm gì có tiền nhiều cho nó giựt.Trời ơi nợ đó…Bốn kiếp nữa làm chưa trả hết.
        -Nó trốn đi là phải.Người ta nói nếu gặp nó đâu là giết đó.Hình như toàn bộ lương thầy giáo ở trường này nó lãnh xong là ôm đi luôn rồi.
        Loáng thoáng.Man mán như thế.Bà già chép miệng .Khổ thân ông giáo quá.
        Có người sực nhớ điều gì,la toáng lên
        -Giáo Thứ đang dạy ở trường.Anh ta còn chiếc xe Honda Dame.Phải rồi.Lẹ lên đi.Chạy tới trường gỡ tay hắn lấy luôn.Coi chừng hắn cũng trốn luôn theo con vợ là tiêu tùng.Vợ chồng….cơm không lành canh không ngọt là bề ngoài.Ai mà biết trong ruột họ ra sao…
        -Đúng là cây độc không trái,gái độc không con mà…Con quỉ cái này...
        -Than thở gì nữa.Chạy riết lên trường đi…
        Thoáng chốc cái sân vắng người.Một bãi rác ngổn ngang bày ra trong nắng.Mặt ai ê chề chắc cũng thểu não thế thôi.Bà già đứng trông theo đám đông.Tội nghiệp họ. Của đổ hốt lại.Đổ là đổ thùng nước văng ra đất.Hốt là hốt bằng tay….Họ cũng chỉ là nạn nhân thôi mà.
        Mấy anh công an xã chạy tới thì mọi việc đã yên bề.Họ hỏi bà vài ba câu rồi cũng chạy thục mạng lên trường của giáo Thứ.Họ sợ đám đông manh động làm bậy cho anh thì lôi thôi to nữa.
        Sau này bà nghe kể lại.Giáo Thứ bình tỉnh đưa họ chìa khóa chiếc xe Honda Dame.Anh nói vắn tắt.
        -Chìa khóa đây.Xe này của vợ tôi.Không phải của tôi.
        Rồi anh đút tay vào túi quần,trở vào lớp,dạy tiếp.Nghe đâu đám đông giành nhau chiếc xe đó.Họ ẩu đã nhau.Rốt cuộc chiếc xe,rồi mấy người nữa mang đầu máu về công an xã….
        *

        Chỉ có giáo Thứ thăm nó lần này ,ở trại tạm giam.Nó sắp ra tòa.
        -Bà đâu?Nó hỏi.
        -Bà bị cảm không đi được.
        -Nặng không thầy?
        -Cảm mà nặng gì con….Tay chân thầy lại bối rối,như hôm đưa nó ra xe lên tỉnh.Thầy không đút tay vào túi quần…
        -Bà con mất rồi phải không thầy?Mắt thằng bé nặng dần, đỏ dần.Như những đám mây đen trên kia đang nong nước dọa mưa…
        Trời đang chuyển mưa.Gió ở đâu lạc về cuồn cuộn thổi.Những tán cây bị lật ngược lá lên rối rít phơi ra một màu sắc khác.Nhạt hơn và long lanh hơn.Lá rụng rào rạt tung vãi lên trời,xuống đất.Vài tia chớp loáng thoáng.Vài tiếng sấm lưa thưa.Tuồng như trời đất cựa mình, chuyển động.
        Im lặng.Không có tiếng thầy trả lời.Thầy ôm thằng bé.Hình như thầy khóc trước nó.Nó cũng ôm thầy.Rất chặt.Cảm giác nó ôm chính da thịt của mình.Nó nghe một mùi ấm nồng tỏa ra từ người thầy.Mùi của cha.Nào giờ nó chưa biết.Nó khóc.Những đám mây đen bắt đầu tuôn nước xuống.Ầm ầm.Xối xả.Miên man.
        Thầy chậm rãi nói cho nó nghe kết quả khám tử thi nạn nhân.Các bác sĩ đã phạm sai lầm khi vá tim.Họ sẽ chịu một phần trách nhiệm.Con phạm tội trong khi tâm trí phẫn nộ tột cùng.Người ta xúc phạm mẹ con…Mẹ là thiêng liêng mà,phải không con? Dù thế nào con cũng phải tôn thờ mẹ,bảo vệ mẹ….Con làm đúng.Pháp luật công bằng không tàn nhẫn với con đâu.Con tin đi.Có vào trại con cứ vui,cứ sống.Vài năm con sẽ về sẽ sống ,với thầy…Thầy đã nói chuyện với các bác sĩ ,các chú công an,các chú bên viện kiểm sát,bên tòa.Ai cũng thương,cũng quan tâm tới con.
        Thầy kể chuyện sáng nay,trên chiếc xe đò thầy đi lên thành phố.Một phụ nữ ngồi cạnh thầy.Cô ta hiếm muộn.Bốn mươi tuổi rồi mà kiếm chưa thấy mặt con.Cô ta phải đi thụ tinh nhân tạo.Tức là phải mượn tinh trùng ai đó,cấy ghép với trứng cô ta để thụ tinh.Khi thụ tinh rồi người ta sẽ đưa vào lòng tử cung cô ta,để cô ta có bầu ,sanh con như một người phụ nữ bình thường.Lần này cô ta mừng lắm.Vì bụng cô ta lớn dần .Cái thai sống tốt.Thầy chúc mừng cô ta….Nghiệm ra,tìm kiếm một đứa con,rồi nuôi lớn được như con bây giờ có dễ đâu con.Sống tốt nghe.Hứa với thầy nghe.Bắt tay cái coi.Cho có vẻ người lớn.Cười lên cái coi.
        Nó cười.Nó bắt tay thầy.Cái bắt tay thật chặt.Nó hỏi.
        -Còn cô…bây giờ ra sao thầy?
        Im lặng.Thầy đút tay vào túi quần.Nó hỏi trớ đi
        -Thầy viết sách đồng…đồng gì …xong chưa?
        -Đồng dao.Ra tù phải học hành lại đàng hoàng nghe không.Sách viết sắp xong rồi con à.Nhờ bà nội con lượm lại cuốn sổ ghi chép của thầy…Nếu không…
        Mắt thầy xa vắng. Đột nhiên thầy nói một mình.Câu nói nó rất thích.
        -Trẻ con không làm ra bi kịch…!

        Thiện Phạm


        Con đi dưới lá cờ sao máu
        Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

        Comment

        • #64

          Những vết thương hồn nhiên
          Con chim ưng lượn lờ mấy vòng trên đỉnh núi. Phải cặp mắt tinh anh lắm mới bị bộ lông rằn ri như báo đốm của nó in vào đáy mắt. Cánh xòe thẳng ung dung tự tại của kẻ nắm giữ bầu trời. Mấy đụn mây như đồi cát trắng biết bay thỉnh thoảng vướng bận tầm mắt nó, chừng nửa một mảy may. Tiếng ve văng vẳng nóng lòng gọi hè đến. Chúng tung vãi lên cả núi rừng một tấm lưới âm thanh mênh mông. Dưới kia là đỉnh núi, ở độ cao hơn bảy trăm thước so với mặt biển, một mái tranh cũ nát, một đống gỗ rừng mới xẻ để chuẩn bị cất nhà mới, một rẫy su hào leo dàn xanh mướt, lủng lẳng bồng con. Những trái su hào nhàn nhạt xanh, có lún phún lông nhỏ, và cũng nhàn nhạt hương vị. Chim ưng đã vài lần nếm thử và nó chê như vậy. (Đáp xuống đó coi chừng sải cánh dài hai thước lại bị vướng suýt chết như lần trước. Bộ dàn là tấm lưới lớn kết bằng dây chì gai nhọn sắc còn hơn răng lũ nhím, chỉ riêng dành cho su hào leo lên mà thôi. Tấm lưới nguy hiểm đó cách mặt đất chỉ tầm một thước. Người ta đi hái su hào phải khom khom lưng như nhưng bà già còm chống gậy đi viếng chùa, ngắm núi non). So với lũ gà mái, gà con chạy lắng bắng trong vườn rừng thì su hào tệ lắm, chẳng ngon lành gì. Không hiểu sao đám người sống trên núi lại thích trồng.
          Cũng chẳng ai thích trồng làm gì cái giống su rẻ mạt ấy. Đất dưới chân tán rừng phủ lên được vài lớp lá mục. Mùa nắng gắt chỉ chực chờ đón đám cháy rừng. Mùa mưa dầm thì chúng bị nước thấm ngâm chút lãng mạn, thơm ngai ngái, chua chua ít hôm xong, là quày quả theo dòng nước trôi xuống suối, na ná gái tơ hăm hở đi theo tình đầu. Mặt đất buồn buồn lộ ra những vết thương hình thù như dợn sóng, như trán ai nhăn nhăn… của cát núi. Cây su hào sống được cùng với những cây ớt chim ỉa, trái nhỏ xíu như những đốm lửa đầu cây nhang trên chùa, cay xé môi, xé lưỡi. Không trồng su hào thì dân chỉ có nước nằm chờ rừng lớn dần lên mới có gỗ, có mật ong rừng mà kiếm tiền. Hoặc giả đào cây củ rễ bán làm thuốc nam, phục vụ cho những bài thuốc chép tay đã thất truyền quá phân nửa. Đa phần phải kê vai vô những gánh su đưa xuống núi, đưa ra chợ. Mỗi gánh bảy chục ký. Mỗi gánh được mươi ngàn, ăn được cái bánh bao nhân thịt, hoặc gói xôi gà, hoặc hai phần ba tô phở bò. Ngày ba chuyến đậm lắm được ba mươi ngàn. Chiều dài quãng đường, không tính hơn bảy trăm thước độ cao, thì đã là tám ngàn thước một chuyến đi về. Dân đồng bằng lên núi đi chơi, leo nửa đường đã thấy ­­­­­­­­­khói sương mù mịt, hơi thở dồn ngược ra phía lỗ tai đang lùng bùng vì áp suất thấp! Từa tựa một đứt hơi. Chỉ là leo núi chơi thôi mà còn muốn cắn lưỡi, huống hồ gánh mướn kiếm tiền.
          Con chim ưng có ánh nhìn như tia chớp quét vào một đụn khói bốc lên từ rẫy su hào. Đang tháng nắng, khói lơ thơ tầm phào như thế, ngày càng hung hăng lên như thế chỉ tổ mời gọi cháy rừng. Ngọn lửa sau tích tắc chồm lên cao ngang ngọn cây. Con chim gào lên trong làn gió mạnh, những tiếng kêu thảng thốt. Những tiếng kêu của nó rơi rụng quanh chu vi hơn hai chục dặm của ngọn núi. Một ông lão đầu lơ phơ bạc, tóc dài như một tiên nhân, cư dân cố cựu của vùng núi tóm bắt ngay một mảnh vụn của tiếng kêu. Ông nhướn mắt nhìn lên bầu trời cao. Con chim ưng dạo ấy… dạo ông đã băng bó đôi cánh gẫy do vướng phải chì gai trong rẫy. Ông đã trả nó về bầu trời từ lâu, để cả hai ông và nó có dịp thành tri kỷ. Người ta trả giá nó mấy triệu đồng để mang nó về vườn thú ở Sài Gòn, nhưng ông không bán. Nó là của bầu trời cao chứ không phải của tiền, của chúng ta. Cũng trong lấp lánh khoảnh khắc ông nhìn thấy ngay đụn khói tướng tá rất lạ trên đỉnh núi. Lửa đốt bằng xăng có chủ ý, không phải lửa của lá mục, cỏ khô thông thường. Khói phun lên bầu trời có cả muội than như cao su cháy, có hình hài một cô gái tóc dài. Thôi chết rồi! Có chuyện rồi. Đầu tóc bạc, búi củ tỏi của ông quên phứt tuổi tám mươi. Từ xa trông lại, nói khí hơi quá, cái đầu bạc như đầu một mũi tên vừa thoát cây cung, trôi ngược băng băng trong tán rừng mới mọc, rướn mãi, rướn mãi về phía đỉnh núi.
          Tới nơi, ông không đi thẳng vào nhà. Một căn chòi sắp rệu rã, chờ cất mới. Một đống gỗ đã xẻ, nằm sau nhà. Ông đi theo đường mòn vòng ra sau rẫy su hào. Một cái áo thun sọc ngang màu xanh đậm ai vất bên bờ rào. Có một vết xước sau lưng áo, hướng từ dưới lên trên cổ áo. Chỉ đùn một vệt rất đậm dồn xô về phía cổ áo. Vì màu áo đậm nên không rõ có dính máu hay không. Con mắt chim ưng của ông già liếc nhìn thấy một mảnh vải nhỏ màu xanh đậm phía giữa rẫy, trên những lưới chì gai. Ông khom người bò về đó, nhẹ như con mèo rừng di chuyển. Đúng mảnh vải rách của áo thun! Ông nhìn xuống chân. Lá mục bị dạt qua hai bên kéo dài về phía đống lửa. Hình như có ai đó đã khom người kéo lùi một vật nặng về phía đống lửa. Đống lửa cũng sắp tàn. Trời ơi! Ai chơi sang đốt lửa bằng ván xẻ, bằng cột để cất nhà? Khói ngún lên thơm thơm, tanh tanh như khói nướng thịt nai! Ông gỡ miếng vải rách bé xíu trên lưới chì gai. Ông trườn về phía cái áo thun bị rách. Ông còn gặp cái can nhựa đựng xăng đã hết sạch, vất lăn lông lốc. Cái nắp can đo đỏ nằm xa cái can mấy thước… Bất giác ông nhìn về mái chòi sắp rệu. Thằng Phù… nó làm chuyện tày trời gì đây? Chẳng lẽ nó mới vừa giết ai đó rồi đốt xác phi tang. Sau này chính ông kể lại câu chuyện ông cũng không lý giải được vì sao ông có ý nghĩ ấy trong chớp mắt. Ông rùng mình khi ráp vừa khít mảnh áo rách với miếng vướng trên dây chì gai. Nhanh như sóc, ông chạy vọt lên đầu con dốc, tạt ngang hốc đá, gói cái áo lại, nhét vào khe đá. Ông phủi tay bước ra đường mòn, thả bộ xuống dốc. Trời cũng sắp về chiều…
          Khi ông đến gần căn chòi, trên đường mòn có người đi lên. Chị con Vân ở trên đỉnh núi. Nó vừa đi vừa khóc. Hai người gặp nhau ngay chỗ rẽ vào nhà Phù.
          - Sao bây khóc? Ông hỏi.
          - Con Vân đi chợ từ sáng đến giờ chưa về ông ơi… Xuống chợ người ta nói nó lên núi từ sớm… mà có thấy nó lên đâu…
          - Nó đi với ai?
          - Đi mình ên hà….
          Ông biết con Vân. Mười bảy tuổi… nó ngộ gái nhất vùng này. Con nhỏ tướng cao ráo, trắng trẻo, hay đeo cái bông tai bằng inox. Đi đường gặp nó là gặp cái cười khoe hàm răng trắng, lấp lóa ánh chiếu của đôi bông tai to cỡ trái chanh. Con gái nhà nghèo, làm gì có vòng vàng mà đeo….
          Ông liếc nhìn vô nhà Phù. Nó đang ngồi xoay lưng ra. Con vợ nó ngồi trong, mặt tái mét của đứa đau tim. Hai đứa nó đang ăn uống gì đó. Hình như ăn bánh bao. Có một cái bọc vàng vàng trên bàn…
          Ông bước hẳn vô sân nhà Phù. Cái lưng của nó… cái lưng của nó có vết xướt của chì gai! Đúng là hướng từ thắt lưng lên vai. Vết máu lăn tăn như chỉ khâu… Vậy cái áo ban nãy của nó… Đúng tụi nó đang ăn bánh bao, có vẻ vui vẻ. Con vợ nó ốm nhách, xanh chành… Khi nó thở, gân xanh phùng lên hai bên cổ.
          - Ê Phù. Mày tức cái gì mà đốt đống ván sau rẫy? Tháng này không sợ cháy rừng hả mậy?
          Con vợ nó thấy ông đứng phắt dậy cúi chào. Thằng Phù giật nảy cả người như bị ai bỏ cục nước nước đá lạnh vào ót, quay lại. Nó đánh rơi cái bánh bao đang cầm trên tay. Thất sắc. Rịn mồ hôi. Mắt nó đỏ ngầu giống mắt trâu điên. Nó ú ớ như mắc nghẹn.
          - Đâu có ông…đốt cỏ chứ… đốt… ván gì ông…
          - Chào thím, sao xanh dữ vậy? Ông giả tảng như không, nói chuyện với vợ Phù. Có bịnh gì không sao không đi khám?
          - Con đi khám mới về nè ông ơi. Sáng giờ con đâu có ở nhà… Bịnh tim ông à. Đi khám riết hết tiền mà có hết bịnh đâu. Ông ăn bánh bao với vợ chồng con… Bánh bao dưới chợ huyện ngon lắm! Anh Phù khoái món này. Ủa, hồi nãy ông nói chuyện với ai ngoài con dốc vậy?
          - Chị con Vân. Nó đi đâu mất tiêu từ hồi sáng tới giờ. Có người thấy nó lên núi từ sớm. Vậy mà sắp tối rồi nó chưa về tới nhà… Thôi bây ăn bánh đi, tao đi xuống phụ kiếm con Vân coi. Ê Phù. Chú ý lửa củi nghe mậy. Tháng này hay cháy rừng… À, sáng giờ mày có thấy con Vân đi lên không?
          - Ai mà biết… Phù nói trỏng không, không nhìn ông già. Tui gánh được hai gánh su hào xuống núi, rồi oải quá bỏ lên luôn. Muốn bịnh hay sao ấy…
          Giọng thằng này hôm nay là lạ. Ông nghĩ. Ông nói át đi.
          - Bây cho tao xin cái bọc tao hái mớ rau rừng, mớ ớt chim ỉa coi… Ớt chín nhiều quá.
          Cầm cái bọc màu vàng, ông bước thoăn thoắt ra khỏi nhà. Ông quơ đại mớ lá rừng bao lấy cái áo thun rách trong kẹt đá ban nãy. Giống hệt một bọc rau. Ông xuống núi sợ còn nhanh hơn người ta chạy. Con Vân mất tích. Thái độ thằng Phù. Vợ thằng Phù vắng nhà đi khám bệnh cả ngày. Đống lửa đốt bằng ván… Có chuyện thật rồi. Ông ngước nhìn lên bầu trời. Con chim ưng vẫn đảo vòng quái lạ. Mầy lo đi ngủ đi chim ơi! Tối rồi. Chuyện này để tao lo.
          Ngay đêm hôm đó, công an tỉnh đã khám đống lửa. Một mảnh xương sọ người còn sót lại trong đống tro. Hai cái vòng bông tai bằng kim loại đã cháy đen, nhưng vẫn đo được tầm trái chanh. Cái áo thun sọc ngang màu xanh đậm có vết xước, rách ngược từ thắt lưng lên vai… Người dân ở chợ chân núi thấy cái áo thun ấy đi cùng cô Vân lên núi từ chín giờ sáng….

          ***
          Bà hộ lý trong một nhà thương tỉnh lẻ vốn tính sợ ma. Thời ấy khổ. Nhà thương chưa được tráng xi măng các lối đi láng lức như bây giờ. Bạn cứ tưởng tượng, trong một khu vườn tạp, cây cối um tùm, ao đìa ngổn ngang. Đêm. Tiếng ếch nhái huynh hoang. Tiếng cú kêu thót ruột. Tiếng bìm bịp gọi con nước lớn ròng còn vẳng vào tận phòng mổ đang thức trắng đêm. Vậy mà bà phải một mình đẩy chiếc xe có cái xác vừa tử vong từ phòng hậu phẫu xuống nhà xác. Thường khi có thân nhân, người ta đeo theo khóc lóc cũng đỡ sợ. Cái xác hôm nay không có thân nhân. Một tai nạn giao thông… Anh chạy xe lôi đêm khuya tình cờ phát hiện, chở vô. Xe đạp nạn nhân còn chỏng chơ trên đường. Kẻ gây tai nạn đã chạy khỏi hiện trường mất dạng… Mỗi lần cái xe vấp lên một cái, cái xác quấn tấm ra trắng muốt muốn ngồi dựng dậy. Bà hộ lý già tê điếng dòm quanh quất. Bỏ chạy được thì bà đã bỏ rồi. Lâm râm khấn trong miệng, bà vẫn lầm lũi đẩy cái xác đi. Tiếng cú kêu nghe lớn hơn mọi hôm. Trời đêm cũng như tối hơn mọi hôm….Trời ơi sao số con khổ thế!
          Tới nhà xác. Bà đẩy xe cho đụng mạnh vào cánh cửa không khóa. Bà xô cái xác nằm lên bệ xi măng ở giữa phòng. Trong góc phòng là một đống bao rác y tế, màu vàng vàng. Trong đó có cả tay chân bị cắt ra, có những em bé nạo phá thai của khoa sản… chờ mai chở vô lò thiêu xử lý. Đèn hơi tù mù. Tiếng chuột chạy rần rật. Chuột cống. Con nào con nấy mập ú, to cỡ con mèo. Bọn này hay quẩn quanh khu này để kiếm ăn. Tiếng động của cái xe đẩy, của tiếng bà hộ lý làm chúng chạy hoảng. Hôm nay phá thai hơi nhiều. Chín mười cái bọc ni-lon vàng vàng… bà lẩm bẩm.
          Bà biết những câu chuyện người ta phá thai phạm pháp ở các phòng mạch tư. Anh bác sĩ ra trường chừng mười năm, chịu tham gia mấy vụ xóa dấu vết cho các cuộc tình… sẽ giàu lên trông thấy. Nhà lầu, xe hơi mấy hồi. Mấy chỉ vàng một vụ. Ông nào giải quyết cục nợ cho tình nhân, cho vợ bé trong khi mình đang quyền cao, chức trọng, uy tín đầy mình… thì tiền nong phải tính bằng vàng lượng kia. Cái giá cho sĩ diện nghĩ cũng đâu có mắc mỏ gì. Có điều sẽ khổ cho người chủ ngôi nhà. Bà ta không liên quan gì đến những vụ phá thai. Nhưng khi phòng mạch của vị bác sĩ kia dù có dọn đi rồi, đêm ngủ bà vẫn nằm mê thấy con nít khóc đầy rẫy trong nhà! Ám ảnh riết rồi cũng phải bán nhà luôn. Ác nhân thất đức! Con cái kiếm đỏ mắt không ra. Bản thân bà cả đời có đứa con nào. Ông lão nhà bà khỏe như võ sĩ mà có làm nên tích sự gì đâu ở đường con cái. Đất trời này vẫn vậy. Người ăn không hết, người lần không ra. Có đâu mà có con… lại đem bỏ, đem giết. Làm sao tồn tại được. Bà hộ lý chép miệng. Ba chục năm ở nhà thương này, có lẽ lần nào xuống nhà xác, gặp những cái bọc vàng vàng… bà đều chép miệng như vậy.
          Có tiếng cục kịch. Suỵt !!! Chuột. Bà kêu lên. Có tiếng cục kịch nữa. Thiệt rồi! Không phải chuột! Rồi có tiếng nghẹt nghẹt như khóc không ra hơi. Bà rụng rời chân tay ngoái nhìn cái xác. Gió khuya đột nhiên lạnh tanh lạnh ngắt do bà rịn mồ hôi ướt áo. Chân bà dợm chạy ra cửa. Cái xác vẫn nằm yên. Có tiếng khóc bị nghẹn. Như bị sặc nước. Trong một cái bọc vàng vàng… Quá đuối, bà bỏ xe, bỏ dép chạy riết lên phòng bác sĩ trực. Dáng một bà già đậm đậm chạy chân không mang dép. Tiếng thình thịch không biết của tim hay của bước chân cuống cuồng. Những cánh chim mơ ngủ vụt bay lên táo tác, xuyên qua những tầng lá loạt soạt trong đêm.
          Đó là cái cách em đã chào đời. Cuộc đời đón em không phải ở chỗ sống, mà là ở chỗ chết. Cái ngày đó người ta không muốn em tồn tại, nhưng em vẫn tồn tại. Đứa trẻ đẻ non trong thủ thuật phá thai Kovax, trong cái bọc vàng vàng….


          ***
          Những anh công an ở địa phương biết rất rành về bà mẹ cô Vân mười bảy tuổi ấy. Trước đây bà ta có đến trụ sở báo cáo vụ việc nhiều tốp người đến nhà bà dụ dỗ bà bán con gái qua Campuchia. Chả là chỗ ngọn núi họ ở cách biên giới không xa. Bà đề nghị chính quyền địa phương can thiệp, bắt nhóm người phạm pháp ấy khi họ bén mảng đến vùng núi.
          Sự thật đã không phải như vậy. Bà ta đã đích thân dẫn cô chị khi ấy mười tám tuổi vượt biên sang bên kia. Bà ta bán trinh con gái mình được mấy chỉ vàng. Bà ta còn hứa hẹn sẽ đưa cô em, tức Vân, sang bán nữa. Nhưng Vân đẹp hơn cô chị nhiều nên giá phải cao hơn. Tầm một lượng vàng. Trước mắt bà xin ứng tiền vài chỉ gọi là đặt cọc. Rồi sẽ mang “hàng” sang sau hai tuần. Về nhà một tháng sau bà ta vẫn chưa mang Vân qua. Họ, những người đã lỡ đưa tiền đặt cọc đã mò đến núi này để đòi lại tiền. Họ dọa giết bà ta, gặp đâu chém đó nếu không làm đúng hẹn. Kẹt nỗi Vân không chịu đi Campuchia như cô chị. Nghèo thì nghèo. Chết thì chết. Cô dứt khoát không. Bí quá! Cùng đường quá! Tiền bạc làm gì còn mà trả lại cho người ta. Cờ bạc, đề đóm đã nhai xác nhả ra bã số tiền trinh tiết con gái bà có được. Bà mẹ kia phải lên báo vụ việc cho chính quyền. Cũng chả rõ ở đây ai là người bị hại, ai là nạn nhân. Có lẽ mấy anh công an là bị hại. Bà ta dựng ngược tất cả các câu chuyện… Bà ta quá độc chiêu!
          Còn thằng Phù…
          Vợ bịnh rề rề. Nội leo núi đi chợ cô cũng không làm nổi. Lúc nào cũng thở hào thở hển do thiếu oxy. Bị tim chưa đã tật lại còn mắc chứng khó thở của hen suyễn. Không đẻ đái gì được. Tệ hơn, ngủ với chồng cũng không xong. Cô đau đớn mỗi khi gần chồng. Lần nào chịu đựng cho chồng thỏa mãn, cô cũng tưởng mình sắp chết đến nơi. Dục tình là một ám ảnh, một nhục hình, không còn là một vui thú. Ngày trước cuộc tình này bắt đầu bằng vụ hãm hiếp. Một đêm nọ, sau đám cúng đình, Phù như trâu mộng đã trấn cô vô một gốc cây, ở miệt đồng bằng cách đây khá xa… Họ hợp thức hóa vụ việc bằng một đám cưới. Thì cũng những câu chúc xiêu xiêu vẹo vẹo. Trăm năm hạnh phúc. Đầu bạc răng long. Chúc nhau như một sự giễu cợt. Chúc biết chắc là không thật mà vẫn chúc! Trăm năm đâu chưa thấy… mới có hai năm hai vợ chồng trốn nợ chạy đi thật xa. Họ đến núi này…
          Lần này Phù cũng hãm hiếp. Vợ vắng nhà. Phải tranh thủ. Công nhận con Vân nó đẹp thật, ngà ngọc thật. Nhưng nó chống đối dữ quá. Khi khám người Phù sau vụ án người ta còn thấy rất nhiều vết cào cấu, vết xướt hình móng tay trên ngực, trên vành tai hắn. Có cả một vết cắn muốn đứt cái vú hắn, bên trái. Nói chung hắn bị đòn hơi nhiều. Chán nhất là Vân lại la toáng lên. Hùng vớ lấy một cục đá cuội trên dốc, đóng một phát điên dại lên cái đầu trinh nữ đang rất muốn sống một đời lương thiện như mọi cô gái khác trên đời này. Cái đầu ấy từ giã chốn bùn nhơ, bay lên trời theo cánh những con chim ưng. Không. Phù không hiếp được Vân. Chính xác là hắn đã hiếp một tử thi. Hắn đã lom khom lôi xác Vân dưới dàn chì gai rồi bị rách áo. Không đủ cỏ khô, lá mục để đốt nên gom luôn cả ván đã xẻ, cột kèo dành để cất nhà mới… Rồi đốt xác cô ta.
          Nghe câu chuyện ông lão trầm ngâm. Vân không có đường sống! Bà mẹ quí hóa của cô ta! Thằng Phù… Có lẽ Vân đã nhập hồn vào xác con chim ưng để báo cho ông! Vân ơi, mày đi đi, bay xa đi con ơi! Đầu thai kiếp khác, lựa vào nhà tử tế mà vào nghe con. Nghĩ xong, ông trách mình ngay. Chúng ta có lựa chọn được chỗ để sinh ra không? Trời vẫn cao và sâu thăm thẳm. Núi vẫn sừng sững xanh, vẫn lồng lộng choáng ngợp hồn người. Con chim ưng hôm nay khoan thai, ung dung lượn vòng trên cao. Giống hệt cuộc sống, nó đang vận động mạnh mẽ mà tĩnh lặng. Nó không kêu ca, than phiền gì hết. Chắc nó cũng biết đất trời đang loại bỏ thêm một khối u, một ung thư, một nỗi đau, một ô nhục của loài người.
          ***
          Em đã sống. Từ giã lồng hấp nhà thương, khi lá phổi non của em đã tự chống chọi với môi trường được rồi, em được gởi vô viện mồ côi. Sống ở đó vài năm, em theo một cặp vợ chồng người Úc, nhận làm con nuôi đi nước ngoài.
          Đó là một tổ chức tội phạm, chuyên buôn bán trẻ em. Riêng em thì không bị bán. Không hiểu sao, chắc do ý Chúa, họ yêu thương em như con ruột. Trong khi đó các em bé khác cũng như em bị rao bán khắp thế giới. Có đứa làm con nuôi cho những cặp hiếm muộn thật. Có đứa xấu số hơn bị mổ bụng lấy phủ tạng. Phủ tạng ấy dùng để cấy, để ghép cho những ai thiếu, những ai bệnh không thể chữa trị được bằng phương pháp chính thống. Nghe đâu ở Trung Quốc còn có cái thú bệnh hoạn ngâm rượu uống. Có đứa được nuôi lớn để làm món đồ chơi của bọn ấu dâm, đồng dâm gì đó….
          Tại Việt Nam, trong cái viện mồ côi kỳ lạ ấy một mớ cán bộ đi tù, ít năm sau. Họ lôi theo phe hộ tịch, chính quyền địa phương, rồi cả sở tư pháp nữa… cho có bạn có phường. Đã có mấy ai tưởng tượng được ở chỗ buồn hiu buồn hắt như viện dưỡng lão và nuôi trẻ mồ côi có một mỏ tiền! Khoảng sân nhỏ đầy nắng. Những cây sứ côi trổ bông loe hoe như người ta cười gượng gạo. Một lũ trẻ lơ thơ tóc xanh bị xã hội vứt bỏ. Những cụ già không lết nỗi trên đôi chân phản trắc của mình để bán vé số, để đương đầu với sư trở mặt của con cái. Những chiếc xe lam cũng là đồ không ai xài nữa thì giao cho viện mồ côi. Sáng sáng, xe lam đi chợ, mua và xin đồ thừa chở về làm bữa ăn cho những sinh linh khốn khổ ấy. Khoảng sân ấy một đôi lần đón những đoàn người thích vỗ ngực oang oang rằng tôi làm từ thiện. Vài người đẹp đăng quang hoa hậu hay hoa khôi cho thiên hạ biết rằng mình có lòng nhân, cũng rảo bước ở đây và chụp hình.
          Khi em được mười tám tuổi, bỗng nhiên em trở thành cô gái đẹp. Hai bố mẹ nuôi năm ấy bị tai nạn xe hơi chết một lượt. Không biết có ai trên trời nhìn xuống việc làm của bố mẹ em không? Tai nạn thảm khốc. Một đêm mưa lớn trên đường cao tốc, ở tốc độ một trăm dặm một giờ, xe hơi của họ đâm thẳng vào một xe container đang đậu bên lề đường. Hệ thống tín hiệu đèn khẩn cấp của xe container bị hỏng. Những cái đèn vàng không chịu nhấp nháy nữa thì người ta dễ dàng lao vào vì ngây thơ nghĩ rằng trước mắt mình chỉ có một màn mưa. Cũng không rõ là thánh Peter kéo họ lên trời hay trả họ về nơi xuất phát là địa ngục nữa.
          Em lúc ấy đang học Nurse(y tá). Không hiểu sao em lại thích bộ môn phục hồi chức năng. Em thích giúp những bệnh nhân bị liệt, bị tàn tật. Em đỡ họ đi, gượng họ dậy, đẩy họ trên xe lăn, giữ họ trên máy đi bộ, máy đạp xe. Cứ một lần có ai đi được tự mình, tự sinh hoạt cá nhân được, em mừng như vừa lập công cán gì to lắm. Nghiệm ra cho đi không cần nhận lại, không đếm xỉa đến ơn nghĩa, đã là hạnh phúc rồi.
          Bố mẹ chết một lượt…. Em bị hai cái sốc cùng một lúc. Nguồn gốc Việt Nam của em là một. Những tấm hình em còn bé, ở trại mồ côi lộ ra trong tủ sắt của bố mẹ. Những cuốn sổ ghi chép của họ về những khoản tiền buôn bán trẻ em. Tài khoản riêng của em bị các công ty bảo hiểm Úc đẩy lên mấy triệu đô la, là hai.
          Sau đó ít lâu, em tốt nghiệp. Thầy hiệu trưởng hôm tốt nghiệp đã nói như khắc những lời này lên thân cây. “Chúng ta có thể chữa trị cho những tàn phế, những dị dạng của thể xác. Chúng ta không thể chữa nổi những tàn phế, những dị dạng của tâm hồn. Xin đừng để tâm hồn mình tàn phế hay dị dạng. Xin cám ơn về tất cả!”
          Em gia nhập Hội thiện nguyện. Kiếm được học bổng JICA của Nhật, quốc gia đầu tiên em đăng ký để đi là Việt nam.
          Việt Nam. Việt Nam đây rồi. Cái tên đột nhiên thấm đẫm trong máu thịt em như một kiểu gene, một DNA của chúa đã ban cho em.
          Em dễ dàng tìm về cái trại mồ côi khi xưa. Khi xem tấm hình còn bé của em, bà nấu bếp lâu năm, anh tài xế xe lam ở trại mồ côi đã nhớ ra con bé đặc biệt nổi tiếng này. Con bé ra đời từ nhà xác của nhà thương! Bà nấu bếp phải nhờ đứa cháu ngoại biết tiếng Anh chút chút đi theo em. Họ sẽ tìm về bà hộ lý già. Em chỉ biết nói tiếng Việt lơ lớ lờ lợ, nhờ khóa học cấp tốc bên kia. Con bé kia lõm bõm dịch lại những chuyện ở nhà thương trước đó. Em sốc còn hơn hai cú sốc bên Úc cộng lại. “Những tàn phế, những dị dạng của tâm hồn”… Quả là nhân gian có lắm những tàn phế, những dị dạng về tâm hồn. Chết đi rồi được sống lại. Ngỡ ngàng với sự tồn tại của chính mình là cảm giác của em lúc này. Đời em đã vượt quá mọi trí tưởng tượng.
          Cuối cùng em cũng đến được ngôi nhà dưới chân núi của bà hộ lý. Bà nghỉ hưu đã lâu. Đó cũng là ngôi nhà của ông lão đã phát hiện ra vụ đốt xác trên núi.

          ***
          Khi ba bà cháu (tính luôn cô phiên dịch nhỏ xíu kia) ôm nhau khóc một cười hai ở nhà thì ông lão về tới.
          Xế trưa. Khoảng sân rải cát núi trắng long lanh. Những gốc cây thiên tuế xòe tay thẳng băng như những cái cánh chim ưng mướt xanh. Sắp sang thu. Mưa đã về khá khá nên tiết trời không mấy oi nồng. Bọn ve trên rừng không còn phá phách sự tĩnh lặng nữa. Im ắng. Vài tiếng chim lưa thưa.
          Ông lão nhìn vào nhà. Trên bàn bày một dĩa bánh bao. Lại bánh bao! Một cái bọc xốp vàng vàng. Lại bọc màu vàng! Mấy ly nước uống dở dang. Ông lão sựng lại như trời trồng khi nhác thấy nhan sắc em.
          - Vân phải không con?
          Ông lão võ nghệ nức tiếng vùng này. Giả như có gặp cọp trên núi, ông cũng không rã rời chân tay, mồ hôi túa ra nhớp nháp, miệng mồm ú ớ vô duyên như lúc này. Ông bíu tay vô cây cột nhà. Quái lạ sao hôm nay nó trơn tuột thế kia. Ông cố nhướn mắt nhìn kỹ mặt cô gái. Em quệt nước mắt và cười với ông. Đúng đôi bông tai inox tròn cỡ trái chanh. Đúng cái cười lấp lóa hàng răng trắng…
          - Vân phải không con? Ông thều thào lặp lại.
          Bà hộ lý lên tiếng:
          - Ông hôm nay sao vậy? Đi coi xử thằng Phù về bị ám ảnh hả ông? Hay ông bị lên máu? Vân đâu mà Vân. Con bé này ở nhà xác… ông nhớ chưa? Bi giờ nó bây lớn đó. Coi ngộ gái hôn? Con cái tìm đỏ mắt không ra có đâu mà. Ác nhân thất đức! Bà lại chép miệng như mọi khi.
          Con bé phiên dịch kêu lên:
          - Mấy chữ ác nhân thất đức em dịch không được nghen chị!
          Ông bần thần cũng phải. Lúc nãy nghe mấy anh trên tỉnh kể về bữa ăn cuối cùng của thằng Phù, tử tù. Nó đòi ăn bánh bao… Hôm ông chạy lên núi nó cũng đang ăn bánh bao… Người ta chiều theo ý nó. Nhưng nó ăn không nổi. Thế mới biết trên cao còn có trời. Món ăn mình thích nhất, mình đòi, mình giành giật cho lấy được, có lúc nuốt không vô. Nó khóc và ân hận. Nó hỏi về vợ nó. Người ta cho hay vợ nó bỏ nhà trên núi rồi. Chắc về quê. Không dám ở là phải. Sợ con Vân hiện hồn về. Sợ bên nhà con Vân điên lên tìm kiếm trả thù. Bảng treo bán đất rẻ mạt đã lâu mà có ai mua cho. Người ta chỉ đến để tò mò xem gốc vườn đó, chỗ đốt xác. Người ta xin keo, đánh số đề và bài trò mê tín dị đoan… Hổng chừng trong số người đó có cả bà mẹ con Vân.
          Ông ực một ly cối nước mát. Nước mưa hứng từ trời cao uống tê mình tê mẩy. Ông định quay sang bắt chuyện với cô gái thì nghe tiếng chim ưng trên núi rơi lả tả trên mái nhà. Ông chạy ra sân nắng, lấy tay che mắt ngóng về phía đỉnh núi. Ông hét to lên như chàng trai trẻ, quên mình đã tám mươi tuổi. Đất trời vọng lại tiếng ông. Nó ngân nga hệt tiếng chuông chùa, xòe ra như tấm lưới lớn, rải khắp cả núi rừng.
          - Chuyện gì nữa đây mậy?
          Thiện Phạm
          Con đi dưới lá cờ sao máu
          Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

          Comment

          • #65

            VẾT HẰN 30.04






            Tôi ghi dấu tên tôi
            Đây không phải tên người
            Tên của loài chim biển
            Trong mưa bão ngàn khơi


            Tôi ghi tuổi cho tôi
            Đây không phải tuổi đời
            Tuổi ghi từng viên đá
            Chồng chất trên lưng tôi


            Tôi ghi tuổi cho tôi
            Trong bóng tối cuộc đời
            Tuổi ghi từng vết hận
            Bầm tím trên thân tôi


            Tôi quên hết tên tôi
            Khi bóng nắng qua rồi
            Rơi bên ngoài song sắt
            Tàn tạ chết theo tôi


            Tôi quên hết tên tôi
            Tôi quên cả tuổi đời
            Nhưng tôi còn nhớ mãi
            Vết hằn trên lưng tôi .


            Trần Minh Hải


            30-04-1981
            K1 . Tân Lập . Vĩnh Phú
            Con đi dưới lá cờ sao máu
            Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

            Comment

            • #66

              Thấm Thoát


              Thấm thoát thời gian qua như giấc mộng,
              Mới ngày nào còn bé chạy lông nhông.
              Cười đùa vui trong nước dưới trời mưa,
              Đâu phân biệt nào gái trai lớn bé.

              Nhớ những trưa nắng hè không bóng mát,
              Rủ nhau ngồi quanh gốc buội xơ ri.
              Còn cụ bị theo bần táo ổi me,
              Quẹt với muối ớt mắm chà nuốt khỏe.

              Xe đón cô dâu bằng tàu cau mới,
              Tóc cài giây hồng thắm mi mô sa.
              Đằm thắm sao vòng hoa tim đẹp lạ,
              Kiềng cỗ hoa lài trắng muốt mặn mà.

              Bao mùa qua đánh dấu thời mộng mị,
              Tuổi cài trâm ươm muôn vạn ước mơ.
              Phượng đỏ gợi xác pháo ngày đại lễ,
              Áo gấm về làng rực rỡ vu qui.

              Sao mà nhớ thuở miệt mài trường lớp,
              Vui buồn cũng thành kỷ niệm khó phai.
              Hành trình nầy ví giàn phóng tương lai,
              Ý chí lớn vinh quang vào đất hứa.

              Trong cuộc sống cao điểm bao thử thách,
              Mộng với mơ tùy thuộc sức tùy tâm.
              Ai đoán chắc hái thành công là dễ,
              Thất bại kia khó dập tắt âm thầm.

              Mới ngày nào? mà chuẩn bị về hưu,
              Đường pa ra bôn từ từ xuống dốc.
              Cái già nua bệnh tật kẻ chủ mưu
              Phất cờ lệnh tiến xâm lăng đô hộ.

              Rồi từ đây hậu quả của cuộc đời,
              Nhân quả của hành trình thời quá khứ.
              Dưới kính lúp cán cân công tâm mới,
              Dấu ấn đời người trong đục phân minh.


              Trần Thành Mỹ
              Con đi dưới lá cờ sao máu
              Rờn rợn lòng con, nhục Mẹ ơi...

              Comment

              Working...
              X
              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom