• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Tùy bút vũ_thuyên

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Tùy bút vũ_thuyên

    Tùy bút vũ_thuyên
    Chỉ là những bài văn viêt từ những kỷ niệm rất chân , từ những cảm nhân trong cuộc sống mà trải lên trang giấy ...
    Similar Threads
  • #2

    Dưới ba màu áo ...

    Dưới ba màu áo ...


    Tôi đứng lặng mình giữa nghìn trùng sóng vỡ ... bao ưu tư nghi vấn ào ào cuộn đến như xô dạt cả biển chiêù .
    Cuộc sống tôi đó , không gì thay đổi , không gì ngoài hạnh phúc gia đình .
    Nhìn lại quá khứ , hiện tại và tương lai ... tất cả hình như đang hiện hữu nơi tôi .
    Tôi đã là nhân chứng trên chuyến hành trình của ngoại , của mẹ và của vợ tôi .
    Đi từ cái thuở ấu thơ rộn vang tiến cười , tôi là đứa bé sinh ra dưới một mái nhà nghèo .
    Lúc ấy , bố tôi là một nhà giáo , sớm hôm đi dạy từ sáng đến tối , để lo từng buổi cơm cho hai bên gia đình nội ngoại ... còn mẹ thì gầy ốm nên không có sữa cho con . Tôi phải móm vú ngoại trong suốt thời con trẻ , những giọt sữa đã nuôi ấm thân tôi .
    Ngoại phải tảo tần vừa lo cho dì út tôi , sinh ra trước tháng và vừa chăm sóc cháu nhỏ ... ngoại còn phải nấu từ bát cơm thià rau cho mọi người .
    Tuy nằm trên một manh chiếu , giữa tình thương yêu bố mẹ và ngoại ... cái nghèo ơi !oî sao ta thấy nồng ấm thật lạ thường !
    Cho đến khi , bố mẹ thành công . Nhà cao cửa rộng , ngoại vâñ sống bên tôi như ngày nào , vẫn bát cơm điã thịt rau quả cho mọi người .
    Có lần , tôi hỏi ngoại :" Ngoại à , nhà đã có người làm bếp . Chị ấy đi chợ đi búa để nấu cơm như mẹ đã căn dặn . Sao ngoại cứ làm suốt vậy ? " .
    Ngoại cười , xoa đâù tôi : " Dzũng à , ngoại biết ... nhưng ngoại đã quen rôì ... đã vậy , ngoại không gíup ích gì cho bố mẹ con ... bố mẹ lo cho ngoại không thiếu thứ gì cả thì coi như ngoại phụ giúp bố mẹ việc trong gia đình ... vi bố mẹ con rất bận rộn trong công việc làm ăn . " Ngoại nhìn tôi triù mến và nắm lấy tay tôi : " Con nhớ phải biết vâng lời bố mẹ . "
    Cái câu " biết vâng lời " như một tấm bia từ nghìn xưa , đã được ghi khảm và đút kết trên cuộc sống của họ ... những người phụ nữ ngày hôm qua .
    Ngoại là những người đàn bà , không được đến trường hay không được học đến nơi đến chốn , vì phải vâng lời ... để sớm lấy chồng và chỉ biết " công ngôn dung hạnh , tam tòng tứ đức , chính chuyên một chồng ".
    Tôi thiết nghĩ ... họ kém may mắn vì đã sinh ra trong một thời buổi phong kiến gắt gao đầy bất công . Nhưng tôi lại mâu thuẫn với chính tôi ... khi tôi thấy trong tận cùng thương yêu của ngoại ... họ vẫn chấp nhận , không than van , không phiền trách một điêù gì và vẫn sống an bình vì hai chữ « gia đình ».
    Tôi thương sao người phụ nữ ngày hôm qua với tâm lòng hy sinh bao dung nhẫn nhục và cho tôi xin được tôn vinh những dáng mẹ của ngày hôm qua .


    Sự thể đó ... làm tôi thèm khát từng gịot nước chăm nom của mẹ .
    Tôi tự hỏi : " tại sao mẹ phải đi làm ? mẹ cần gì phải bươn bã trên thương trường ? đã có bố kia rồi ... "
    Tôi cần có bố mẹ sống thật gần với tôi , tôi ước gì được có mẹ sớm hôm chiêù tối .
    Mẹ không chất phát , mẹ cao sang quyền quý , mẹ lộng lẫy trong những màu áo của cuộc sống .
    Tôi biết chứ ... mẹ hay vắng nhà trong ngày cũng như bố thôi ... nhưng vẫn thương anh em tôi .
    Tôi sanh bì với những bạn nghèo . Tuy mẹ của họ phải quẳng gánh bán buôn nhọc nhằn , nhưng họ còn có mẹ bên cạnh khi trống trường đã tan .
    Viết đến đây , tôi bỗng dưng thấy mình còn con nít thật .
    " Tại sao lại ích kỹ đến thế ? chả nhẽ lại mong thấy mẹ cực khổ đến thế sao ! "
    Mẹ , người phụ nữ ngày hôm nay ... vốn phải vưọt qua bao khó khăn để có được một địa vị trong xã hội . Với bao thua thiệt , từ cái thân phận người con gái đến cái trách nhiệm làm con ... từ bổn phận làm vợ đến tình mẹ , người đàn bà thời nay đã phải tự vươn lên với chính tài năng của mình , với bao thành kiến ... ví như " trọng nam khinh nữ " , mà đâu đâu chúng ta điêù phải nhìn nhận .
    Người phụ nữ ngày hôm nay phải đấu tranh để dành " tự do độc lập ", không phải vì quyền lợi riêng tư hay cá nhân , chỉ vì không muốn con mình nghèo đói nếu như chẳng may ... một ngày nào đó , chồng mình có mệnh hệ nào ... nếu như có phải chia cách thì chỉ tội cho đàn con phải không ai nương tựa .
    Tôi thương sao người phụ nữ ngày hôm nay với tâm tình mà có mấy ai hiểu được ... ngay cả con lẫn chồng , ngay cả gia đình cùng xã hội . Họ vẫn kiên quyết thực hiện một cuộc hành trình với bao dèm pha của dư luận . Tôi thầm phục sức chịu đựng của mẹ đã dành cho chúng ta và cho tôi xin được tôn vinh những dáng mẹ của ngày hôm nay .


    Thế rôì , tôi bâng khuâng trở vào hiện thực ... một bàn tay êm ái vuốt lấy mái tóc tôi ... " tóc và râu của anh cũng bắt đâù bạc " ... nàng rời tay vén những sợi thương sợi nhớ ... " tóc em cũng vậy thôi " và chúng tôi hướng về nhau trong chiêù đến .
    Thế mà thắm thoát rôì cũng đã gần 29 năm , bao thăng trầm trong cuộc sống trải qua , chung tôi chia sẽ với nhau những buồn vui lẫn lộn .
    Giai thoại hành trình của vợ chồng tôi cũng bắt đâù từ đó và trên đoạn đường cùng đi với người tôi yêu mến , chúng tôi không chỉ là nhân chứng mà cũng là diễn viên trên sân khấu của cuộc đời nói chung .
    Vợ tôi cũng lớn lên như tôi , được ngoại chăm sóc sớm chiêù vì mẹ phải đi làm xa để đem tiền về cho gia đình . Chẳng may , bố đã bỏ rơi hai chị em ... đứa thì tật nguyền , đứa thì quá nhỏ . Mặc cảm không có bố mẹ bên cạnh cùng với tật nguyền trên cái phận bé nhỏ nhoi , đã đem lại nhiêù tủi hờn trong cuộc đời ấu thơ ... không sao giải bày ... không ai hiểu được nổi niềm .
    Đến khi nên nghĩa vợ chồng , chúng tôi tự hứa với nhau làm bằng mọi cách để con mình lúc nào cũng có bố mẹ và chính cuộc sống của vợ chồng tôi chỉ vỏn vẹn vây quanh với con cái .
    Nếu như chúng ta ngôì ngẫm lại , nhũng lúc sống gần gũi với con là thời gian quí báu nhất ... Vì thoáng chốc , chúng sẽ lớn khôn .
    Vợ tôi đó ... một người vợ hiền đảm đang trên mọi khía cạnh , một người mẹ vừa biết dung hoà đời sống trong gia đình và đời sống trong công việc làm , một người đàn bà rất nhiêù nghị lực và can trường để vượt tiến lên trong xã hội .
    Vợ tôi đấy ... một người phụ nữ ngày mai với bao nghịch cảnh , vẫn kiên trì hiến thân cho đời .
    Tôi thương sao người phụ nữ ngày hôm nay với chân tình sang sẻ cùng chồng để tạo dựng chung một nền tảng hạnh phúc . Bờ vai tuy không rộng nhưng đủ để hứng lấy bao mệt mỏi trong tôi . Tay tuy nhỏ nhưng đủ để sớt chia nỗi niềm . Họ tuy tay mềm chân yếu , nhưng tình nghĩa sâu rộng hơn cả đại dương . Họ tuy chỉ là đàn bà , nhưng tình mẹ cao hơn cả mây ngàn . Họ đã cách mạng hoá tư tưởng ở chúng tôi ... vì chỉ có chung đôi thì mới vượt qua được thử thách và gian nan . Đừng vì mặc cảm đàn ông mà quên đi , một cánh tay yếu đuối đang giúp tôi đứng lên khi tôi vấp ngã .
    Họ là một người bạn tri kỷ , một người vợ và một người mẹ trông tôi . Cho tôi xin được yêu thương trong tình vợ tình chồng và cho tôi xin được tôn vinh những dáng mẹ của ngày mai .
    Sự tiến trình , sau bao nhiêu giai đoạn gian truân trong cuộc sống , người phụ nữ vẫn không màng hay than trách số phần , để vượt qua nhũng bất công của từng giai cấp trong xã hội bằng đôi tay trần , bằng hết cả nghị lực của họ .

    Cuộc hành trình của người phụ nữ ngày hôm qua , người phụ nữ ngày hôm nay và người phụ nữ ngày mai , từ thế hệ này sang từng thế hệ khác , nối tiếp lẫn nhau , đã được ràng buột bởi một sợi giây vô hình , không thước tất nào đo được ... một sợi giây thiêng liêng , không ai hình dung được màu sắc .
    Đó là Tình Mẹ ... không có ai đo được Lòng Mẹ , không ai tô được Thương Yêu của Mẹ .
    Nếu như tôi khóc , tôi sẽ nhớ đến ngoại ... vì nơi đó , tôi sẽ thấy được những giọt nước mắt đầy nhịn nhục và sự hy sinh của người phụ nữ hôm qua .
    Nếu như tôi chán chường , tôi sẽ nghĩ đến mẹ ... vì nơi đó , mẹ sẽ cho tôi cả bâù trời tranh đấu cùng niềm hy vọng của người phụ nữ hôm nay .
    Nếu như tôi buồn , tôi sẽ đến tìm em ... vì nơi đó , em sẽ dâng hiến cho tôi cả một đời chia sẻ trong ân nghĩa vợ chồng của người phụ nữ ngày mai .
    Tôi chợt mỉm cười vì cảm nhận được mẹ ở trong tôi và ở muôn người ... ai sinh ra lại không có mẹ ...
    Mẹ là người phụ nữ của ngày hôm qua , người phụ nữ của ngày hôm nay và người phụ nữ của ngày mai ... Mẹ là người phụ nữ trong tôi .

    Comment

    • #3

      Những lời hàn huyên với bố ( I )



      Ngày thứ bảy 16 tháng 03 năm 2013


      Nhà còn tuy ghèo vì chỉ có bố đi làm để lo cho hai bên nội ngoại ... mặc cho có cơ hàn nhưng vì trách nhiệm và yêu thương gia đình nói chung , bố mẹ phải phấn đấu trong cuộc sống hằng ngày để đảm bảo từng miếng ăn miếng uống cho tất cả . Thế rồi vào một sáng ngày 16 tháng 10 năm 1960 , tôi được sinh ra tại nhà bảo sanh Việt Hoa .
      Vì thế mà bố mẹ đã đặt lòng dũng cảm vào nôi ... để mai này với cái tên Dzũng , tôi phải biết can đảm để bảo bộc cho gia đình ... đó là nguyện vọng của bố mẹ đặt vào trong tim tôi .
      Đi từ cái thuở ấu thơ rộn vang tiến cười , tôi là đứa bé sinh ra dưới một mái nhà nghèo .
      Lúc ấy , bố tôi là một nhà giáo , sớm hôm đi dạy từ sáng đến tối , để lo từng buổi cơm cho hai bên gia đình nội ngoại ... còn mẹ thì gầy ốm nên không có sữa cho con . Tôi phải móm vú ngoại trong suốt thời con trẻ , những giọt sữa đã nuôi ấm thân tôi .
      Bố sinh ở ngoài xứ Bắc ( Hưng Yên ) , Mẹ thì sanh ở miền Nam ( Sài Gòn ) ...
      Bố là người ngoài Bắc theo giòng Chúa , Mẹ thì là người trong Nam theo đạo Phật ... thế mà bố mẹ gặp nhau để nên nghĩa vợ chồng .
      Đúng là cái câu " Tình Bắc Duyên Nam " ...
      Và tôi ra đời trong hai nhịp điệu ru con bắc bộ nam phần ...
      Câu hò ru con bắc bộ ...
      " À Ời à ợi Đồng Đăng có phố kì lừa, có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh
      Ai lên xứ Lạng tìm anh tiếc công bác mẹ (ớ) sinh thành ra em
      Tay cầm bầu rượu nắm nem mải vui quên hết (ớ) lòi em dặn dò… "
      Câu hò Ru con nam bộ ...
      " Gió mùa thu mẹ ru mà con ngủ
      Năm (ơ) canh chày, năm (ơ) canh chày, thức đủ vừa năm
      Hỡi chàng chàng ơi, hỡi người người ơi
      Em nhớ tới chàng, em nhớ tới chàng…"

      Comment

      • #4

        Những lời hàn huyên với bố ( II )



        Ngày thứ sáu 05 tháng 07 năm 2013


        Đã cũng gần 60 năm qua , bố mẹ vẫn sống với nhau trong thăng trầm của cuộc sống ... không tiệc cưới chỉ vì gia đình hai bên còn nghèo ... chỉ vì một mình bố phải gánh hết việc làm để lo cho bên vợ bên chồng .
        Bố quen mẹ khi mẹ còn là nữ sinh và bố là giáo sư ỏ trường Nguyễn Bá Tòng vào gần cuối thập niên 50 . Mẹ là học trò của bố ...
        Khi mẹ vắng mặt và không còn đi học nữa vì gia đình ngoại không đũ để mưu sinh ... bố đã lặng lội đi tìm mẹ .
        Để rồi , vào một ngày vui nhất trong đời của bố ... ngày đó , bố đến với tình yêu rất chân mà xin được hỏi cưới mẹ .
        Ngày đó , bà cố có nói với bố rằng : " Lung à ... gia đình nội không có gì để đền đáp cho con vì hoàng cảnh nghèo ... con như chiếc thuyền lá mà phải chở cả một đống sắt của hai bên gia đình ... " .
        Những lời cảm tạ của bà cố vẫn vang vọng trong lòng của bố ... vì đó là tấm lòng trong sáng của những ngưoì mẹ ... của những người phụ nữ thời xa xôi đó ... chỉ biết sống cho gia đình và con cái .
        Một hình ảnh , một thân tình không bao giờ phai mờ trong tiềm thức của bố mẹ và ngay cả chính tôi .

        Comment

        • #5

          Những lời hàn huyên với bố ( III )



          Ngày thứ năm 26 tháng 12 năm 2013
          Mỗi lần bố đọc cho tôi nghe một đoản thơ của đại thi hào Nguyễn Công Trứ ...
          " Đường mây rộng thênh thênh cử bộ, nợ tang bồng trang trắng, vỗ tay reo ... "
          thì hình như cả tâm hồn của bố chợt lóe lên một niềm vui tự hào nho nhỏ .

          Chí làm trai
          Tác giả: Nguyễn Công Trứ
          "Vòng trời đất dọc ngang, ngang dọc
          Nợ tang bồng vay trả, trả vay
          Chí làm trai Nam, Bắc, Đông, Tây,
          Cho phỉ sức vẩy vùng trong bốn bể.
          Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
          Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh
          Đã chắc rằng ai nhục ai vinh,
          Mấy kẻ biết anh hùng khi vị ngộ
          Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ,
          Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong
          Chí những toan xẻ núi lấp sông,
          Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ
          Đường mây rộng thênh thênh cử bộ,
          Nợ tang bồng trang trắng, vỗ tay reo
          Thảnh thơi thơ túi rượu bầu."

          Comment

          • #6

            Những lời hàn huyên với bố ( IV )



            Ngày chúa nhật 16 tháng 03 năm 2014


            " Cần Lao Nhân Vị "
            Bốn chữ mà bố nêu cao cái tầm nhìn của hai bác Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu đã đưa ra ...
            Bố giải thích cho tôi hiểu rằng :
            " Trong mỗi thể chế , mỗi chính sách đều có cái hay cái dỡ , cái sai cái lầm . Không có gì gọi là tuyệt đối cả ... nay có thể đưọc coi là tốt , mai lại trở thành xấu . Bởi thế một chủ thuyết có giá trị không mai mọt trước thời gian chỉ khi nào ý thức được thế nào là sự tôn trọng cái quyền Sống của một con người .
            Cần Lao ... ai sinh ra và lớn lên cần phải ra công ra sức để làm việc . Để tự nuôi bản thân và gia đình . Nếu như có dũng chí thì đường sự nghiệp và công danh sẽ tùy theo thiên thời địa lợi mà vương lên .
            Nhưng thành công mà để đi đến sự bốc lột sức lao động kẻ khác mà không chia sẻ thì chẳng qua là tham vọng ích kỹ cá nhân .
            Nhân Vị ... nếu như muốn tránh lòng tham danh cao thế lực thì chẳng nhẻ phải đồng hóa sự lao động của mỗi người ? Ai làm nhiều làm ít thì thành tích và kết quả cũng như nhau .
            Thế thì thật bất công ! Không lý gi mà cản ngăn sự lưa chọn cá nhân nếu như vốn dĩ họ muốn giàu có ... Vì như thế chúng ta đã tước đọat quyền tự do tư hữu .
            Chủ nghĩa Cộng Sản lấy Lao Động làm vinh quang nhưng họ đã diệt hết những tư tưởng cá nhân vì muốn đồng hoá xã hội ...
            Chủ nghĩa Tư Bản lấy Tự Do làm vinh thăng nhưng họ đã lạm dụng cái quyền lực của kẻ mạnh đối với người yếu vì muốn tiền tiến hoá xã hội .
            Có trách là trách những người lảnh đạo không vì Dân vì Nước mà chỉ tham quyền cố vị để xã hội đi vào những bất công giai cấp mà hố sâu giữa người giàu và người nghèo mỗi ngày càng lớn . Sự tham nhủng thối nát ấu trĩ , sự tư vương vựu lợi vì chính họ chẳng qua là những con hình múa rối giựt dây bằng một bàn tay vô hình của những đế quốc Tàu Nga Mỹ !
            Quê hương Việt Nam cho dù là xứ nhược tiểu ... nhưng tiền nhân và cha ông đã anh hùng chiến đấu chống ngoại xâm . Con thấy đó là khí thế hào sáng và linh hồn nước Việt . Hãy lấy đó mà làm gương đấu tranh cho một nền móng xã hội đầy Nhân Bản " Tín Nghiã Hiếu Trung " vẹn toàn . Làm với tất cả những gì mình đang có cho thế hệ mai sau .
            Bố Mẹ chỉ là những viên sỏi nhỏ lót cho con đi đến học đường . Giáo dục gia đình tuy không là chi hết nhưng là nguồn cội thiêng liêng xây dựng một con người mỗi khi con lầm sai và vấp ngã trên trường đời . Rồi con và bố mẹ , chúng ta sẽ là những viên gạch để kiến thiết một thế hệ nhân phẩm mai sau .
            " Trông cây chỉ cần 10 năm , trồng người phải cần đến 100 năm "
            Hãy cách mạng hóa tư tưởng và hãy cách mạng hóa bản thân ở con người chính con vì làm một con người có giá trị hữu ích cho xã hội vẫn hơn là một con người thành công .

            Comment

            • #7

              Những lời hàn huyên với bố ( V )



              Ngày thứ tư 30 tháng 04 năm 2014


              Tôi ngậm ngùi khi nghe lại bai hát " Một ngày 54 - một ngày 75 " của bác Phạm Duy viết vào thập niên 50 mà cô Khánh Ly đã diêñ đạt qua lời hát ... chỉ có khác là bố đã hai lần biệt xứ , bỏ quê Bắc để vào Nam và rồi lại từ bỏ quê nhà để dấn thân trên xứ lạ .
              Hai lần lập nghiệp với bao nghiệt ngã nhưng bố không bao giờ quên đặt trách nhiệm đối với vợ và con là trên hết . Vì gia đình , bố đã dấn thân vào cuộc sống không bao giờ than thân trách phận .
              Mẹ và chúng con cảm ơn bố cái chân tình mà bố vẫn mãi dành cho .
              " Một ngày năm bốn, cha bỏ quê xa
              Chốn đã chôn nhau, cắt rốn bao nhiêu đời
              Một ngày năm bốn, cha bỏ phương trời
              Một miền Bắc âm u, mưa phùn rơi
              Một ngày năm bốn, cha bỏ Sơn Tây
              Dắt díu con thơ, vô sống nơi Biên Hòa
              Dù là xa đó, cũng là nước nhà
              Và miền nắng soi vui gia đình ta
              Một ngày bảy lăm, con bỏ nước ra đi
              Hai mươi năm là hai lần ta biệt xứ
              Giờ cha lưu đày, ở ngay trên đất ta
              Mà giờ con lưu đày, ở đây nơi xứ lạ
              Một ngày năm bốn, cha lìa quê hương
              Lánh Bắc vô Nam, cha muốn xa bạo cường
              Một ngày bảy lăm, đứng ở cuối đường
              Loài quỷ dữ xua con ra đại dương
              Một ngày năm bốn, xa mộ ông cha
              Với lũy tre xanh, khóm chuối bên sau nhà
              Một ngày năm bốn, cha phải chia lìa
              Một mảnh đất, nóc gia cha làm ra
              Một ngày năm bốn, ôi Thành Đô ơi
              Tiễn bước cha đi, vẫn giữ tên muôn đời
              Hà Nội yêu quý không thể ngăn người
              Vì người đã ra đi theo Tự Do
              Một ngày bảy lăm, con bỏ hết giang sơn
              Hai mươi năm tình, yêu người yêu cuộc sống
              Giờ nơi nước mình, niềm đau thay nỗi vui
              Sài-gòn đã chết rồi, phải mang tên xác người
              Một ngày dĩ vãng, ôi gần hay xa
              Đất nước hai phen chứng kiến bao chia lìa
              Đời của cha con, hai lần vẫy chào
              Chào từ giã quê hương trong hận đau
              Đời hai lần ta bỏ quê bỏ nước
              Phải nuôi ngày mai về ôm Tổ Quốc. "

              Comment

              • #8

                Những lời hàn huyên với bố ( VI )



                Ngày thứ bảy 27 tháng 06 năm 2015


                Bố thích nhất cái nhìn của nhà đại danh hào Nguyễn Công Trứ trong cuộc sống :
                " Tri túc, tiện túc , đãi túc , hà thời túc
                Tri nhàn, tiện nhàn , đãi nhàn , hà thời nhàn "
                Biết đủ là đủ, đợi cho đủ thì bao giờ mới đủ
                Biết nhàn là nhàn, đợi cho nhàn thì bao giờ mới nhàn
                Một lời cảm ơn đối với những bậc tiền nhân .
                Những lời ngàn vàng mà tổ tiên để lại cho hậu thế ngàn sau để tự mang lên trên mình làm hành trang trên chuyến hành trình trong cuộc đời của tôi ...

                Comment

                • #9

                  An Thuyên Tuấn Vũ ( Phần I )

                  An Thuyên Tuấn Vũ ( Phần I )

                  Đôì K –106… vĩ tuyến thứ 17.
                  Sau một đêm giao tranh đẫm máu, trên bãi chiến chỉ còn lại những vết tích tan thương…
                  Tôi với Tuấn nhìn nhau… Không nói một lời.
                  Trong ánh mắt mệt mõi đó, bao niềm tin của một con ngươì hình như chỉ còn vỏn vẹn trong cái nón sắt này!
                  Cái nón sắt đó đã chôn vùi bao nhiêu ước mơ, những ước mơ thật bình dị và đơn giãn.
                  Tuấn mò mẫm trong túi áo của mình, lấy ra điếu thuốc còn lại rồi châm vội và hít một hơi dài. …
                  "Thuốc của thằng Phong cho tớ đấy. Nài nó lắm, nó mới thí cho mình đó! nè hút với tớ đi cậu"
                  Tôi cũng cầm lấy… kéo một hơi thật là dài …

                  Dài như muốn thời gian dừng lại. Dài như để hình dung lại từng khuôn mặt đã đi qua và cũng không bao giờ trở lại.
                  "Phong vừa mới mất, chú có biết không ?"
                  "Lại thêm một thằng nằm xuống cho ngày hôm nay và rồi ngày mai lại tới phiên thằng nào đây?"
                  Chỉ một câu hỏi đó?
                  Một nỗi đau ngấm ngầm cũng vừa dâng lên cho một ngày lại tới.

                  Xa xa…
                  Cái radio nhỏ của thằng Luân, văng vẳng tiếng phát thanh "Sinh Bắc Tử Nam" trầm đều cho những người bên kia chiến tuyến.
                  Còn nơi đây, những cánh chuồn bay lên bay xuống, đem bao người mới đến trong đơn vị và tiễn chân một ngươì đã ra đi.
                  Tôi với Tuấn, hai đứa đưa mắt nhìn cánh chuồn lần chót. Mang đi hình ảnh của Phong về nơi an nghĩ cuối cùng.
                  "Mong chúa ngự ở trên cao, hãy rước linh hồn bạn về miềng đất hứa … amen …"
                  "… amen …"

                  Khói thuốc quyện theo làng gió, tôi đã trả lại điếu thuốc cho Tuấn hồi nào mà không hay?
                  "Chú đang khóc hỡ? vì Phong đã mất?

                  Tuấn chỉ thở dài…
                  "Ngày nào quê hương mình mới hết chiến tranh?"
                  "Mình cũng mong rằng ngày đó sẽ đến với thế hệ của chúng ta."

                  "Êêêêêê … hai cái thằng bắt kỳ con kia tới phụ Trâu con đi!"
                  Tiếng thằng Châu rỗn rãng làm hai đứa tôi trở về với hiện tại.
                  "Địt bố mày! mấy ông tới ngay … la ồm tỏi lên như cái chợ chòm hỏm. Bộ tụi tao điếc hay sao?"
                  Tôi lắc đầu mĩm cười, rồi nhái cái giọng nam kỳ.
                  "Dạ thưa ông, tụi con tới liền."
                  "Dạ không dám đâu Cha, vì Trâu điên này là người ngoại đạo nhưng rất thích nhậu thịt cày đó Cha! nếu cho con xưng tội mỗi ngày cũng được … miễn sao có chó làm cơm hai bữa là dui dồi."
                  "Haha … haha"
                  Tiếng cười thân quen giữa tình đồng đội như để xua đuổi đi cái chết của Phong thật xa ngoài tư tưởng mà hình như lại không trốn tránh được cái mất mát thật gần trong trái tim của một thằng bạn.

                  ......
                  Còn mấy ngày nữa là về phép.
                  Chắc hẳn lần này về, Cha Đòan sẽ giữ mình ở lại Sàigòn lâu hơn.
                  Tôi cứ trăn trọc mãi không sao ngũ được.
                  Lá thư của Tuấn nhờ đưa hộ giùm cho nàng.
                  Làm cách nào trao tận tay đây?
                  Cứ như vậy cho đến nữa đêm thì thiếp đi mất.

                  ......
                  Tiếng súng nỗ tạch tạch làm tôi choàng mình thức giấc…
                  Tôi ngồi bật dậy, không thấy Tuấn đâu hết?
                  Tiếng đạn càng ngày càng dữ dội.
                  Tôi vội chụp lấy cái nón sắt đội vào đầu rồi băng mình vào trong đêm.
                  Những trái hoả châu bắt đầu soi sáng cả một vòm trời,
                  "Đại bàng… Đại bàng… Diêu hâu gọi Đại bàng… nghe rõ… trả lời?"
                  "Đại bàng… Đại bàng… Diêu hâu gọi Đại bàng… nghe rõ… trả lời?"
                  "Mẹ nó! sao im lìm vậy?"

                  Tiếng của Đại Uý Cẩn bị cắt đức lẫn trong tiếng vang của lửa đạn,
                  "Khốn ….. …… thật"
                  "rrrrrrrrrrr … rrrrrrrrrr … Đại bàng nghe rõ … rrrrrrrrrrrr"
                  "Diều hâu đang nguy … cho pháo binh yểm trợ … tây bắc 56.7 đông bắc 60.2 … nghe rõ trả lời?"
                  "….. rrrrrrrr …. rõ …."

                  Ầm…. Ầm….
                  Giữa những tiếng gầm vang dội của bom đạn.
                  Lửa cháy ngụt trời.
                  Tôi nghe thấy tiếng của Tuấn… ở bên đây… không hình như ở bên kia?
                  "Qua đây, chạy lẹ lên"

                  Tạch tạch tạch tạch tạch tạch … ầm .. ầm …
                  "Nằm xuống Vũ. Coi chừng. Nằm xuống!"
                  Tôi vội vã nhào về phía trước rồi trườn mình tới bên Tuấn.
                  "Đêm nay, tụi nó bắn rét quá. Không ngóc đầu dậy nỗi."
                  "Cậu có sợ không?"
                  “Tớ gan đầy trời, vậy mà chưa bao thấy kinh khủng như lần này đấy!"
                  "Ừ … sợ …"

                  Không biết rằng tại sao?
                  Tôi lại vô tình trả lời với Tuấn chữ sợ.
                  Sợ gặp lại nàng?
                  Tôi đã tự hứa với chính mình rồi mà, đã tự nguyện với Chúa cao vô tận rôì mà.
                  Tại sao vậy, hỡi người!
                  Vì sao vậy, hỡi đơì!

                  Âââââââââmmmmmmmmmmmmmm……
                  Tôi nghe loáng thoáng tiếng ai hét vang như xé tan đi vùng trơì lửa đạn.
                  "Tụi nó chết rôì"….
                  ......
                  Không biết, tôi đã ngất lịm đi từ bao lâu.
                  Tôi quờ quạng kêu trong bóng đêm.
                  "Tuấn, chú ra sao rôì?"
                  Tôi cố chòm mình về phía Tuấn rồi đỡ Tuấn ngồi dậy.
                  Trong ánh lửa chập chờn, tay tôi… tay tôi đẫm đầy máu!
                  "Tuấn"
                  "Chú có sao hay không??? đừng làm mình sợ."
                  "Ráng đi chú, đừng quên rằng có ngươì đang mong chú trở về đó!!!"
                  "Tuấn…"
                  "Tỉnh lại đi Tuấn."

                  Một tiếng ho. Một bụm máu sặc sụa từ cửa miệng …
                  "Cậu đó hả? Vũ?"
                  "Tớ đây, chú ráng lên. Trơì cũng gần sáng rôì, mấy con chuồn cũng sắp tới"
                  "Rôì chú sẽ lành mà, hãy cố gắng lên!"
                  "Tớ không xong rồi, Vũ"
                  "Có một điều… mà…. Vũ phải làm cho mình…."
                  "Bất cứ một điều gì, tôi cũng sẽ hứa với chú"
                  Tuấn mĩm cười trong đau đớn vết thương.
                  "Vũ nhớ là phải đưa tận tay lá thư đó cho nàng, nhớ nghe Vũ ?''
                  "Mình hứa với Tuấn"
                  "Thì mình mới yên tâm mà ra đi như thằng Phong vậy đó. Con xin Cha hãy ân xá những tội tình mà con đã … ’’
                  Tôi nghẹn ngào nắm chặt lấy tay người bạn thân duy nhất. Hai bàn tay xiết chặt lẫn nhau. Một người đã vĩnh viễn ra đi, một người ở lại giữa dòng đời và còn nàng nữa, Tuấn ơi!

                  ......

                  Quê hương ta là thế đó.
                  Quê hương chưa đem lại an bình cho Tuấn, cho Phong và như cho bao người.
                  Nhưng tất cả đã chấp nhận nơi này làm quê hương.

                  ......
                  Tôi ôm Tuấn vào lòng như đang ru đi chính mình.
                  Tất cả đã gói ghém vaò trong ánh mắt cuối cùng đó.
                  Một đứa em, một thằng bạn.
                  Những lơì cuối vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
                  Tôi đã hứa và hứa như để níu kéo lại những gì không bao giờ tìm lại được.

                  Tôi ôm xác bạn ... nghe hơi thở mình ... nghe con tim mình đang đập ... mà ngỡ rằng tất cả như đang hoà chung một nhịp.
                  Mưa bắt đâù rơi nặng hạt.
                  Những giòng máu chảy theo mạch nước thắm sâu vaò lòng đất lạnh!
                  Máu của Tuấn và máu cuả tôi, hai dòng máu hoà lẫn vaò nhau vì tình yêu của chúng tôi chỉ có một màu. Màu cuả loài hoa Phượng đỏ thắm cả sân trường lớp học, báo tin mọt muà hạ lại đến.

                  Nhưng hạ năm nay sẽ không còn như xưa nữa vì đã thiếu vắng đi một ngươì.
                  Sao hôm nay, mưa lại rơi nhiêù quá làm ướt lạnh cả hai tâm hồn của chúng tôi.
                  Tôi sợ Tuấn bị lạnh nên vội phũ lên cho bạn chiếc aó xanh màu lá.
                  Rôì tháo đi cái tấm thẻ bài, ở trên đó còn hiện hữu 3 chữ Trần Đăng Tuấn.
                  Tôi ngước vội nhìn trơì cao, nắm thật chặt vaò trong lòng bàn tay và chợt nghe bao giọt buồn đang rơi xuống.

                  Comment

                  • #10

                    An Thuyên Tuấn Vũ ( Phần II )

                    An Thuyên Tuấn Vũ ( Phần II )

                    Một cánh thư và một lời cuối.




                    An Thuyên mến,

                    Đã mấy đêm rồi, anh cứ viết rôì muốn viết cho em cũng như bao lần, nhưng anh lại xé bỏ đi!
                    Tâm hồn như đang cấu xé với một phần nào của lý trí. Anh bối rối và phân vân.
                    Nhưng cuối cùng rồi, đành phải chấp nhận một sự thật.
                    Một sự thật của tình yêu giữa em và anh Vũ.

                    Tình yêu của hai người mà đã từ bao lâu anh muốn phủ nhận và anh không muốn biết đến.
                    Để giờ đây, anh đã làm cho mọi người đều đau khổ vì anh.
                    Tình yêu đó cao thượng vô ngần, trong khi tình yêu anh chỉ là ích kỷ nhỏ nhoi.
                    Anh Vũ đã hy sinh tình cảm của riêng mình. Còn em thì đành phải câm nín trong một cuộc tình đã lỡ.
                    Tất cả cũng vì tại anh !...
                    Vì một thằng em, không nơi nương tựa, không có một mái ấm gia đình, không họ không hàng.

                    Anh Vũ đã cho anh tình thương của một người anh cao cả còn em đã dành cho anh một tấm lòng của một cô em gái.
                    Thế mà, anh tham lam. Cố chấp, không phân định rõ tình thương của em và anh Vũ đã ân cần ban thưởng cho anh.
                    Anh như một tên tội đồ đang xám hối, nhận hết ở nơi đây sự nguyền rủa của mọi người.
                    Anh như một kẻ tử tù chung thân đang chờ ngày phán xét để trả lại lỗi lầm mình gây ra.

                    Đêm đã vào trong giấc ngũ.
                    Tiếng côn trùng rĩ rả đâu đây.
                    Nhìn thấy anh Vũ đang ngũ say. Một giấc ngũ, một cuộc đời chỉ nghỉ cho anh mà hy sinh đi chuyện tình của chính mình.
                    Đừng trách anh Vũ mà chỉ nên trách thằng Tuấn này thôi!
                    Kéo chăn lên cho anh mình, anh hình dung thấy bao nhiêu thống khổ đau đớn đã ghi hằn lên nét trán của anh Vũ, cả một sư mệt mỏi của cuộc đời qua hơi thở.
                    Giờ đây, Xuân Phương có biết không? Tóc anh Vũ đã bạc đi nhiều và môi đã thôi cười như xưa...

                    Nhưng tình anh ấy vẫn chỉ có một màu duy nhất. Màu của tình yêu thuở nào đã thắm đỏ cả dòng máu triều lưu trong thể xác đoạ đày.
                    Không biết vì khói cay của thuốc? hay vì niềm hối cãi quá muộn của anh.
                    Anh lau vội đi dòng nước mắt ăn năn của mình và mong rằng, chúa ngự trên cao hãy trả anh Vũ lại cho em.

                    Anh bước ra ngoài đồn canh.
                    Một cơn gió lạnh thoảng qua.
                    Một vài vì sao lấp lánh trong không gian mênh mong vô tận.
                    Như tình em và anhVũ.
                    Anh như linh cảm thấy có một điều gì bất an sẽ đến và chỉ cầu xin hãy chỉ đến cho anh thôi!vì chỉ có anh mới là người đầy tội lỗi và đừng đem bất hạnh thêm vào cho em và anh Vũ.
                    Mong rằng em cho anh ghi lại nơi đây một chút tình si.

                    Comment

                    • #11

                      An Thuyên Tuấn Vũ ( Phần III )

                      An Thuyên Tuấn Vũ ( Phần III )

                      ……
                      "Vì tôi là linh mục
                      Đang mặc chiếc áo dòng
                      Trốn chạy vì chữ tình
                      Nay suốt đời ăn năn
                      ……





                      Thế là mười năm trôi qua.
                      Tôi vẫn sống âm thầm hiện hữu với những ký ức còn tồn tại trong tôi, tưởng chừng như những hình ảnh thân quen vâñ còn đâu đó hiện về trong giấc ngủ.
                      Tuấn đà yên giấc giữa lòng đất Mẹ và linh hồn em đà được an bình bên Cha cứu rỗi.

                      "Thưa Cha"
                      Một giọng nói làm tôi choàng tỉnh để trở vào hiện thực.
                      "Anh Vũ"
                      Hai tiếng như yêu thương đã từ lâu tôi chôn kín tận đáy lòng. Bỗng dưng tràn về mạch vỡ trong tim.
                      Tôi quay người lại để ngược dòng hiện tại. Một quá khứ đầy kỷ niệm vui buồn như đang cào xé tâm linh. Một tình yêu mà tôi đã hèn mạt hy sinh và trốn chạy.
                      "Tình cờ em lại gặp đưọc anh trong ngày này. Ngày mộ phần của anh Tuấn.
                      Cho em xin được gọi tên anh một lần nữa thôi. Chỉ một lần cuối, một câu hỏi và một câu trả lời từ chính anh, được không anh?"

                      Vũ ơi! ... An Thuyên của mi đó.
                      Vẫn ánh mắt sâu thẳm môi cười hiền dịu thuở nào. Ngươì con gái ngày xưa mà mi đã thề nguyền đặt hết tin yêu vào một cuộc tình. Chờ và đợi một Vũ mà thời gian không sao xoá được bóng hình.

                      "Em vâñ giữ kỷ niệm nhỏ bé của riêng Thuyên và anh. Giờ em đã có gia đình thật hạnh phúc. Nhưng em muốn hỏi Vũ có phải là của em dẫu chỉ là một quá khứ thật xa, một kỷ niệm thật gần mà em vẫn là một chiếc thuyền an tịnh của anh?"
                      "Vâng, Thuyên cho anh... cho anh xin lỗi em vì anh không biết mình có làm đúng hay không? Anh làm cho em đau khổ ví như anh tự hành hạ chính mình. Tình cảm của anh dành cho riêng em là một điều rất chân thật và tình yêu đó, anh xin nguyện ghi tạc cả một đời. Anh nợ em rất nhiều, Thuyên ạ."
                      "Như thế là đủ lắm rồi Vũ ơi. Em đã mản nguyện với tình yêu mà anh dành cho riêng em. Mặc cho thời gian quá ngắn, mặc cho định mệnh đã an bài cho tất cả. Một đau buồn hạnh phúc vì chúng ta yêu nhau. Nhũng chấm phẩy lầm sai giờ đã qua, em sẽ về với thực tại trong bổn phận một người vợ, một người mẹ... đem hết thương yêu chồng con mà sống vì gia đình. Em như con thuyền trên mặt hồ không gợn sóng. Tâm hồn em như bình thản, nhẹ nhàng lắng đọng và không gì hối tiếc. Thuyên chúc anh hai chữ An Lành và cảm ơn anh đã trả lời thành thật cho em."




                      Nàng quay bước để lại sau lưng dư âm một chuyện tình vốn qua. Chúng tôi đã yêu nhau trong kỷ niệm riêng mình. Một đau, một buồn miên viễn hạnh phúc.

                      "Ngày tháng qua thời gian không trở lại,
                      Duy chỉ...
                      Có anh...
                      Vẫn ngược dòng quá khứ.
                      Thôi đừng khóc...
                      Này tôi ơi, thôi đừng khóc!
                      Giấu mặt trời, giấu mình trong tâm tối mong lung,
                      Đêm trở gối thật mong manh và thao thức mãi...
                      Để tìm em thuở nào trong giấc mộng,
                      Nuốt vào tim giọt nước mắt không rời."

                      Một bàn tay đặt lên vai tôi, một nụ cười như được ân xá. Tôi thoảng nghe đâu đây... "Thôi hai anh em mình đi về, trời đã bắt đầu xế tà rồi anh".

                      Vài tia ánh vàng vỏ đang vào trong hồn tôi những sợi ấm mâù nhiệm của một chiều vừa buông.

                      ( Viết cho riêng em ... )

                      Comment

                      • #12

                        Sự tử tế ( phần I )

                        Sự tử tế ( phần I )


                        "Tử tế, gốc của nó là từ chữ Hán. Chữ "tử" có nghĩa là những chuyện nhỏ bé. Chữ "tế" có nghĩa là những chuyện bình thường. Hai chữ "tử tế" gộp lại có nghĩa là cẩn thận từ những việc nhỏ bé, rồi do lâu đời ta đọc khác đi và nghĩa cũng khác đi. Sự tử tế, tử tế thật sự không phải là chuyện có tiền bạc hoặc muốn là có ngay. Nó cũng phải được học hành, được dạy dỗ, được tập luyện, kế thừa và gìn giữ. Tử tế như hoa thơm, hoa đẹp không thể thiếu được của cuộc đời". ( Trích từ bộ phim tài liệu Chuyện Người Tử Tế )

                        Tính mật kỹ càng cho dù là một chuyện rất nhỏ... suy nghỉ chứng chắn cho dù là một chuyện không đáng... dùng lời lẻ đứng đắng cho dù là một chuyện tầm thường.


                        Tử tế được kết tinh từ cái nhỏ thường tình trong cái "tôi nghe và tôi thấy".
                        Tử tế được đúc kết từ cái bé hằng ngạy trong cái "tôi nói và tôi làm".
                        Nếu như tử tế không được cụ thể hóa bằng hành động "tai nghe mắt thấy miệng nói tay làm" thì tủ tế chỉ là một chuyện bé trong bao điều vạn nhỏ trên thế gian này mà chúng ta sẽ dửng dưng không hay biết.
















                        ...


                        Sau đây là những mẫu chuyện nhỏ về sự tử tế...


                        Đứa bé đánh giầy và tô phở…


                        Vào muà hè 91-92, hai vợ chồng tôi cùng với con gái mới vừa được gần 3 tuổi về thăm lại Sài gòn. Sau khi đi đăng ký và trình giấy tờ Passeport Pháp , gần ngả sáu Phù Đổng Thiên Vương, chúng tôi cùng các đứa em họ vào một tiệm phở ăn bên đường vì đã xế trưa. Đang loay hoay thưởng thức một tô phở tái nạm gầu đầy hương vị thì có ai đang giựt giựt cái ông quần jean của tôi...
                        "Chú... chú ơi, cho cháu đánh giầy đi chú"
                        Tôi giật mình kéo gập chân mình lại trong phản ứng tự nhiên. Tôi nhìn xuống thấy một cháu trai tóm trong cái nghèo của một chiếc áo thung và một cái quần short đầy vết dơ bẩn. Với đôi chân đất, tay ôm cái hộp đánh giầy bằng gỗ, cháu nhìn tôi như van xin cầu khẩn...
                        Tôi cười và nói với cháu:
                        "Chú mang giầy sandale chứ đâu phải giầy tây thì làm sao mà cháu đánh?"
                        "Cháu làm được mà... cháu xin chú"
                        Và cứ thế, cháu lại nắm lấy ông quần của tôi mà van nài.
                        Vợ tôi thấy thế nên bảo tôi cho cháu ít tiền đi để cháu để yên tụi mình.
                        "Dạ cảm ơn cô, cháu không nhận tiền vì ba má có dặn không được lấy tiền khi con không có làm... bởi vậy cô chú cho con đánh đôi giầy của chú đi"
                        Hai vợ chồng tôi nhìn nhau mà muốn chia sẽ cái thân phận của cháu chẳng may sống trong cảnh nghèo. Không chỉ thế mà chúng tôi còn cảm nhận cái lòng tự trọng ở nơi cháu.
                        Tôi cúi xuống và nói với cháu rằng:
                        "Với điều kiện là sau khi đánh giầy cho các chú em họ thì cho cô chú được mời cháu một tô phở nha? cháu có chịu hay không"
                        Cháu cúi mặt xuống và gật gật mái đâù nhỏ bé. Cháu nhìn chúng tôi hãnh diện nở một nụ cười như làm mát dịu cái khí trời oi bức của nắng hạ một trưa hè.Cháu lôi ra từng hộp cirage nào màu đen, màu nâu... rồi bàn chảy và những mảnh vải xé ngang xé dọc để đánh lên cho thật bóng loán từng đôi giầy nào của Tấn, Tùng và Quí. Tôi nhận thấy cháu như vị Phù Đổng tay quơ bàn chảy chậm đầy cirage, tay phất những mảnh vải oai phong hùng dũng, đâù đội trời chân đạp đất... tuy không trên yên ngựa, nhưng vững vàn trên mảnh đời nhỏ bé của cháu vì cháu đã hiểu được nhờ sự dạy dỗ của bố mẹ thế nào là một con người sống thật đầy ý nghĩa và trách nhiệm.











                        ...




                        "Dạ, thưa cô chú, con làm xong rồi!"
                        "Tất cả là bao nhiêu để chú trả?"
                        Tôi nhét vội vào tay cháu một số tiền. Cháu đếm thật kỹ và trả lại phần đưa dư.
                        "Không gì đâu cháu, hãy coi như là tiền pourboire mà người bên Pháp hay cho"
                        "Tiền buộc boa?"
                        Cháu đưa tay gải gải cái đầu rồi nhoe miệng cười tươi.
                        "Cảm ơn cô chú nhiều"
                        "Mời cháu ngôì ăn với cô chú một tô phở nha..."
                        Tô phở được bưng ra trước mặt cháu, nóng hổi và thơm phức.
                        Cháu đứng dậy.
                        "Ơ này cháu"
                        Chạy tới bên góc cây ven đường , cháu cầm lên cái gà mên ( gamelle ) và trở về bàn.
                        "Cháu không đói nhưng xin cô chú cho phép cháu đem về cho gia đình"
                        Cháu trút hết tô phở vào trong cái gà mên một cách cẩn thận cho bố mẹ, cho cháu hay ai nửa? Tôi chả biết!
                        "Thế thì cô chú gọi thêm tô nữa cho cháu"
                        "Như vầy là quá đủ cho cháu rôì, cảm ơn cô chú đối xử quá tốt với cháu"
                        Cháu khoanh tay và cười trong niềm vui thoả mãn.



                        Tô phở tuy nhỏ vì cho biêt bao người nhưng cái gà mên nó đủ lớn để chứa hết cả thương yêu của cháu đối với người thân.

                        Bước chân cháu đã dần xa mà bóng hình cháu như đang vẫn còn rất thực trong tâm hồn hai vợ chồng tôi.

                        Một tô phở tốt bụng hay đúng hơn ấm bụng cho một ngày hạnh phúc của cháu.
                        Một tô phở hữu ích hay một tô phở tràn đầy hy vọng ở một xã hội vẫn còn những con người có lòng tự trọng và trách nhiệm như cháu.
                        Một tô phở chia sẻ hay một tô phở "tử tế" mà trong tình cờ cô chú đã được dịp học hỏi ở cháu.

                        Xin nhận từ nơi cô chú sự cảm ơn chân tình khi viết về cháu, một đứa bé đánh giầy trên vỉa hè, một sự "tử tế" tuy nhỏ và bình thường.
                        Nhưng nó sẽ lớn lên trong cháu để khích lệ những người bạn đồng cảnh ngộ vì vẫn còn những bàn tay mở ra lòng "tử tế".
                        Cũng như nó đã lớn dần trong cô chú để được chia sẻ cùng gia đình , cùng thân hữu gần xa vì cảm nhận được sự "tử tế" là gì?.

                        Viết bởi Pierre Nguyễn Trần Dzũng ( vũ_thuyên )

                        Comment

                        • #13

                          Sự tử tế ( phần II )

                          Sự tử tế ( phần II )


                          Sau đây là những mẫu chuyện nhỏ về sự tử tế...




                          Một cháu trai và bánh cốm xanh


                          Mũi Né, vào tháng 8 năm 1997...
                          Con gái giờ đã gần dược 8 tuổi rất ngoan và chăm học. Gia đình chúng tôi tràn đầy hạnh phúc. Bố mẹ và con tung tăng nhảy múa vui đuà theo từng tràn sóng biển ập vào bờ. Biển long lanh dưới ánh nắng rạng vỡ tiếng cười của con...
                          Sáng nay có đi xe ra chợ gần resort để mua một số trái cây đem về khách sạn và ra biển, vừa nằm trên ghế bố dưới bóng dừa tươi mát mà nhom nhao từng trái ngon ngọt lịm.
                          Đang lim dim bỗng giât mình nghe một tiếng rất ư là tí tẹo,
                          "Chuối chuối"
                          Chúng tôi ngôi thót dậy và quay đầu lại thì trông thấy hai đứa bé sinh đôi vào cỡ 3 tuổi đang đưa ngón tay chỉ trỏ vào hai nải chuối cau vàng rực mùi thơm.
                          "Chuối chuối"
                          "Tụi con muốn ăn chuối hả?"
                          Hai cháu gái gật đầu lia lịa. Vợ và con tôi liền bẻ lấy hai trái chuối và lột vỏ cho các cháu.
                          "Có ngon không?"
                          "Ăn từ từ rồi chị ( con gái tôi ) sẽ cho tụi con thêm"
                          Không biêt được bao lâu thì hai cháu bắt đâù làm quen với chị và cùng nhau đuà giởn trên bãi cát. Sóng như thế vẫn dập dìu cho đến bửa ăn trên bãi... nào gà rôti, nào cánh gà chiên bơ với khoai tây chiên giòn tan trên vành môi ba cô con gái vì mấy cháu cùng chia bửa ăn trưa với gia đình và chúng tôi có gặp qua mẹ các cháu mà xin phép cho hai cháu ở lại ăn uống với con gái tôi ( vì họ ở gần đây ).

                          Không lâu thì từ xa, một thân hình mảnh khảnh, dưới chiếc nón rách mòn đang bưng một rổ mây thật bự… bự hơn cả vòng tay của chàng trai tuổi trạc mười hai.
                          Làn da xạm trong màu nắng gắt của biển nhưng không ngăn được đôi dép vẫy vùng từng thớt cát trong chân. Cháu ốm nhom nhưng chẳng thiếu sự oai hùng... tôi mỉm cười khi cháu đến gần và ngồi ì ra trước mặt tôi!


                          "Con bán gì vậy?"
                          "Dạ, bánh cốm xanh chú"
                          "Chú mua giùm cháu mấy bịch nha chú?"
                          Mấy đứa có ăn bánh cốm hay không? Papa mua"
                          "Oui, Papa... con chia cho mấy em nữa, merci Papa"
                          "Bán cho cô hai bịch và bao nhiêu tiền một bịch hả cháu?"
                          "Dạ, một ngàn một cái"
                          "Cô đưa cháu ba ngàn"
                          "Dạ, cảm ơn cô chú, thôi cháu đi đây mong rằng chiều nay bán hết đem tiền về cho ba má, con chào cô chú"
                          Nhìn cháu khuất nhỏ dần trên bãi nắng chan chan, tôi không khỏi chạnh lòng khi nghĩ đến bửa ăn trưa vừa rồi trên cả trăm nghìn mà trong khi đó đứa cháu trai này phải vất vả mưu sinh để đi nhặt từ nghìn đồng dưới những giọt mồ hôi đầy muối mặn.

                          Nhấm mắt ngủ được một hơn tiếng, tôi ngồi choàng dậy nhìn vợ bên cạnh mình và đứa con gái cũng đang ngủ bình thản bên mẹ. Tôi đưa ánh nhìn về cuối trời để chìm mình trong hạnh phúc thật gần mà Mẹ đã ban cho trên trần thế này và như vầy là quá đủ cho tôi. Khi nhìn xuống, tôi chẳng hơn ai và ngẩn lên, tôi chẳng thua ai. Tôi thoảng cười môi nhẹ trong gió…


                          Rồi bất chợt, tôi thấy một bóng nhỏ ngồi cách tôi không xa. Bóng của cháu đang vẽ cái gì đó trên cát.Tôi với tay lấy bao thuốc lá rồi đi lại bên cháu.
                          Trong chiếc rổ quá lớn, những bịch cốm rao bán chẳng ai mua hình như quá nặng vì bổn phận kím tiền đem về cho bố mẹ. Ôi thương sao cái thân cái phận của cháu.
                          "Chú có thể nào ngồi bên cháu để trò chuyện hay không?"
                          "Dạ được chú ạ"
                          "Cháu có đi học hay không?"
                          "Dạ có, cháu đi học buổi sáng còn chiêù thì đi bán cốm mà cháu thích học lắm. Cháu là học sinh ưu tú của lớp, chú tin không?"
                          Một hảnh diện riêng của cháu, một niềm vui hình như ít ai quan tâm đến.
                          "Chú tin chứ vì cháu hiếu học lại biêt phụ giúp bố mẹ đi kím tiền, ít ai như cháu cố gắng và siêng năng"
                          "Cháu không nghĩ vậy"
                          "Tại sao?"
                          "Vì cháu biết cũng có nhiều người như cháu, con trai cuñg có, con gái cũng có, rất chăm chỉ và giỏi nữa, lại cũng biêt phụ giúp gia đình.Nhưng chỉ có ít ba má hiểu được… để khuyến khích tụi con trên đường học vấn vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo sợ không đủ tiền để đóng học phí"
                          Một nhận định xác thật, một thực tế phủ phàn trong cái nhìn đầy hoài nghi. Tôi châm điếu thuốc và hít vào trong tim óc mình cái bất hạnh hiển nhiên của cháu mà để cùng nhau chia sẻ.






                          "Vừa rôì trong từ xa, cháu đang vẽ gì trên mặt cát?"
                          "Dạ, cháu không biết mình vẽ gì, hình không ra hình, chữ không ra chữ!"
                          "Để chú vẽ giùm cháu nha"
                          Trên mặt cát phẳng lì vô cảm, tôi vẽ một trái tim thật lớn và trong đó, tôi viết lên những chữ"Yêu Thương + Ước Mơ + Hy vọng + Thành công + Nụ cười".
                          "Trái tim của cháu đó và hãy nhớ lời chú căn dặn, cháu đừng bao giờ đánh mất những chữ đó trong trái tim cháu trong bất cứ một hoàn cảnh nào, nghèo cũng vậy mà giàu cũng vậy"
                          "Nhưng chú là việt kiêù, chú giàu có nên mọi sư đều dễ dàng hơn cháu"
                          "Cháu nói chỉ nói đúng một phần"
                          Tôi phà về phía không trung cái hít thở day dứt như đang nhờ vào làn khói thuốc viết hộ giùm tôi những lời tử tế cho cháu.
                          "Chú tuy là việt kiêù nhưng chú cũng phải vất vã đi làm rôì để giành tiền mới có cơ hội về Việt Nam đi du lịch"
                          Cháu nhìn tôi rôì cúi mặt xuống để gạt đi một dòng nước mắt tủi nhục.
                          "Cháu khao khát được giàu có như cô chú và em, để lo cho ba má và gia đình. Nhưng ước mơ cháu quá khó"
                          "Vì thế cháu phải quyết chí ráng chăm chỉ học hành để tiến thân. Rồi một ngày nào đó, lớn khôn và trưởng thành cháu"
                          "Cháu cũng sẽ thành công và giàu có. Cháu sẽ không bao giờ quên từ nơi đâu cháu đã đến để biết lúc nào chúng ta đêù có cội nguồn. Và một ngày không xa, cháu trở lại nơi này cũng như chú, cháu sẽ lại gặp một đứa trẻ bán bánh cốm thuở nào như cháu, cháu sẽ ngôì nói chuyện để chia sẻ, để đặt niềm tin-hy vọng vào những ước mơ đang vẽ lên trên cát.Chú không giúp gì cho cháu được nhiêù nhưng chỉ có trái tim một con người, giữa người và người, để hy vọng đem lại niềm tin ở trong trái tim yêu thương của cháu thế thôi. Cháu hiểu được những gì chú nói và cháu có tin chú hay không?"
                          "Dạ, cháu hiểu và cháu tin chú. Cháu cảm ơn lời chú đã khuyên bảo"
                          "Không gì đâu cháu"
                          Hai chú cháu nhìn nhau trong nụ cười của một ngày đến trong bình thường thật nhỏ đối với biển.
                          "Nếu như cháu tin chú thì còn bao nhiêu bánh cốm xanh, chú mua hết"
                          "Làm sao chú cô và em ăn được hết?"
                          "Chú mua hết và nhờ cháu làm một việc cho chú cô và em"
                          "Việc gì chú?"
                          "Cháu đem chia hết những bánh cốm này cho những bé nhỏ nghèo trong xóm mà cháu biết coi như là món quà nhỏ của gia đình chú"
                          "Chú tin cháu?"
                          "Chú tin cháu vì niềm tin và hy vọng vẫn còn trong trái tim của cháu"
                          Tôi đưa cho cháu năm chục nghìn, xiết tay cháu như một người bạn trẻ và nguyện chúc cháu thành công để xây dựng ước mơ.



                          Cháu ôm hết cái rổ hình như nhỏ dần qua vòng tay lớn theo hy vọng.
                          Cháu vừa đi thật nhanh vừa hét to "Bánh cốm xanh yêu thương, bánh cốm xanh ước mơ, bánh cốm xanh hy vọng, bánh cốm xanh thành công, bánh cốm xanh nụ cười đây" và cháu quay lại vẫy tay chào chúng tôi "Bánh cốm xanh của cô chú và em", "Banh cốm xanh của cháu".
                          Con gái tôi hỏi bằng tiếng Pháp: "Pourquoi il crie si fort Papa ? (tại sao anh ấy hét lớn vậyPapa?)"
                          "Parce qu’il est heureux et plein d’espoir, Vyvy (tại anh ấy đang rất là vui và tràn đầy hy vọng, Vyvy con)"

                          Tôi cảm nhận biển trời sao bé nhỏ lạ thường trước niềm tin-yêu thương của cháu và xanh không sao bằng màu xanh bánh cốm hôm nay ngày mai tràn đầy ước mơ-hy vọng.
                          Một niềm tin "tử tế", một niềm hy vọng "tử tế" và một bánh cốm xanh màu "tử tế".




                          Viết bởi Pierre Nguyễn Trần Dzũng ( vũ_thuyên )


                          Comment

                          • #14

                            Sự tử tế ( phần III )

                            Sự tử tế ( phần III )


                            Sau đây là những mẫu chuyện nhỏ về sự tử tế...




                            Chị xích lô và anh tài xế…



                            Vịnh Hạ Long vào hè năm 2006,


                            Gia đình tôi trỏ về Việt Nam lần này với ý định làm một chuyến hành trình ra thăm quê bắc của bố tôi. Từ Hồ Gươm sang đến Hồ Tây, từ Văn Miếu qua đến Đền Thờ... Từ bát phở cho đến tô bún chả, chúng tôi hiểu được cái tĩnh lặng nên thơ của người dân Hà Nội với ba mươi sáu phố phường.




                            Sau đó, chúng tôi rời xaHà Nội cổ thành để đi viếng thăm vịnh Hạ Long, một danh lam thắng cảnh miền bắc và dừng chân ở tại Khách Sạn Hải Phòng.Vào buổi chiêù hôm đó, gia đình tôi muốn đi dạo biển nên đứng đón xe trước khách sạn. Tôi giơ tay vẫy gọi hai chiếc xích lô từ xa và khi đến gần thì chúng tôi rất đổi ngạc nhiên vì là hai người phụ nữ.
                            Từ lúc bé cho đến giờ, tôi và vợ lần đầu tiên mới thấy người phụ nữ làm nghề người phu xe xích lô. Không phải vì thành kiến gì cả mà chỉ vì đi từ ngạc nhiên đên sự mến phục ý chí kiên cường của những người chân yếu tay mềm.


                            Chúng tôi hỏi giá cả, rồi thương lượn với hai chị ấy là nhờ trở về lại khách sạn một khi đã đi dạo chơi ở bờ biển. Tôi giao tiền ngay cho hai chị bận đi và bận về.





                            Khi về đến trước cổng khách sạn, chị dừng lại và nhỏng xe về phía trước để cho tôi diù vợ tôi bước xuống. Thì ngay lúc đó, một chiếc xe buýt chạy vờ tới và bóp kèn inh ỏi. Tôi giơ tay làm dấu xin lỗi vì không phải lỗi chị ấy, thế mà anh tài xế quay kính xuống rôì chữi măng thô tục chị phu xe xích lô!


                            Tôi lại ra dấu. Tôi lại hét to cái lý do vì sao phải chờ, vì sao tôi xin lỗi chứ không phải lỗi của chị. Chẳng màng gì lời nói của tôi... Hắn, một thằng đàn ông cứ thế mà tiếp tục dùng những từ ngữ mất dạy.


                            Khi vợ tôi tật nguyền đã vọi bước xuống xe, tôi quay lại thành thật xin lỗi chị và không thể nào bỏ qua cái hành đọng phi lý, khinh thường và chà đạp danh dự người phụ nữ. Chỉ vì tự cho mình là đàn ông thế mạnh, chỉ vì tự ỷ mình là tài xế xe buýt du lịch nên không cần tôn trọng một người phu xe xích lô nghèo nàn mà đã vậy lại là một người đàn bà!
                            Chị cười với vợ chồng tôi trong ánh nhìn đầy vị tha.
                            "Anh đừng gây làm gì với họ. Tụi em đã quen rồi anh chị, quen và quên đi những lời không được tử tế gì mấy"

                            Chiếc xe buýt du lịch lăn bánh vào parking của khách sạn. Nó thật to lớn hơn cái nhỏ bé xích lô. Hắn thật vai hùm vai hổ so với vai thon nhỏ bé của chị.


                            Tôi diù dắt vợ tôi đến bục thềm khách sạn rôì quay trỏ ra để tiến về cái thằng tài xế bẩn thỉu khinh người kia. Vợ tôi tính cầm tay tôi lại nhưng tôi đã đảo bướcđên trước đầu xe của hắn.


                            Tôi bảo hắn hãy xuống xe để nói chuyện xòng phẩn với nhau.
                            "Tôi mời anh bước xuống xe và giữa đàn ông với nhau, chúng ta có chữi mắng hay phải dùng đên tay chân thì cũng chả sao. Chỉ cần không cần kiện thưa công an gì cả và nếu như anh không là một thằng đàn ông hèn mạt thì có giỏi thử chữi lại những lời nhàm nhởxem sao?"
                            Hắn ngập ngừng và thụt đâù như con ruà. Chắc tại vì sợ va chạm với người cùng phái hay sợ vì mới hay ra là gia đình tôi là khách ở resort này... sợ vì sẽ có thể mất việc không chừng.
                            "Anh yên tâm đi, tôi không dùng cái mặt nạ là quan khách của resort này để doạ nạt hay bắt chẹt anh. Mà tôi chỉ dùng cái tôi "bất mản", cái tôi trong tôi để đối chát với anh"


                            Sau cùng, hắn cũng phải bước ra khỏi xe.
                            "Tôi chỉ mắng cô ấy chứ không phải gia đình anh chị và nếu có gì đụng chạm, chỉ là sự hiểu lầm, anh chị cho tôi xin lỗi"
                            "Giữa anh và tôi có gì khác nhau hay không?"
                            "Không anh"
                            "Giữa anh và cô ấy có gì khác?"
                            Hắn ấp úng ...
                            "Chả có gì khác"





                            "Thế sao anh lại mắng chữi xổ xàng trong khi đó tôi đã ra dấu chỉ vì lý do là nhà tôi tật nguyền nên tôi phải diù xuống từ từ và đã ra ý xin lỗi làm phiền anh chờ một tí. Anh vẫn bấm kèn và miệng thì tiếp tục nhục mạ người phụ nữ. Mẹ anh, vợ anh, chị anh, em gái anh, con gái anh... khi anh chữi anh có nghĩ đến họ hay không?"
                            "Thôi bỏ qua đi anh, cho em xin lỗi thêm một lần nữa"
                            "Nếu như anh có thật tình xin lỗi thì khi nào có dịp tình cờ gặp lại chị ấy thì anh nên xin lỗi người ta chứ không phải tôi! Nếu như anh đừng có lấy giai cấp trong xã hội mà chà đạp người khác thì đâu có xẩy ra chuyện ví như tôi lấy cái quyền người việt kiều có tiền mà khinh khi anh thì anh có tôn trọng tôi hay không? Chắc hẳn là không cho dù anh không dám bày tỏ nhưng đầy uất ức trong anh!"


                            Hắn bắt đầu đắn đo suy nghĩ.
                            "Tôi hy vọng rằng đây sẽ là một bài học để anh ý thức được thế nào là sự "tử tế" và riêng tôi, cho tôi, đây cũng là một sự bất mản "tử tế" nếu như tôi đã đánh thức được cái lương tâm-bản chất con người tốt trong anh"
                            "Cảm ơn anh bài học "tử tế" mà tôi đã đánh mất trong tôi vì cuộc sống giai cấp và đã nhắc nhở tôi"
                            "Vậy thì anh cho phép tôi được mời anh một ly cà phê "tử tế" "
                            "Thế anh tên gì nếu anh chẳng ngại cho tôi biết?"
                            "Anh cứ gọi tôi là anh "tử tế" là đuợc rồi và tôi cũng kêu anh là anh "tử tế" thế thôi".


                            Nắng đổ xuống anh tài xế và tôi trong một buổi chiều rất chân.


                            ……




                            "Từ rất xa xưa, cha tôi có dạy rằng tử tế có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức nó, đặt nó lên bàn thờ tổ tiên hay trên lễ đài của quốc gia. Bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có nỗ lực tột bậc và chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn. Hãy hướng con trẻ và cả người lớn đầu tiên vào việc học làm người - người tử tế - trước khi mong muốn và chăn dắt họ trở thành người có quyền hành, giỏi giang hoặc siêu phàm". ( Trích từ bộ phim tài liệu Chuyện Người Tử Tế )


                            Sự "tử tế" chỉ là một chấm nhỏ không kích thước giá trị hiển minh, nhưng với bao chấm nhỏ vô hạn vẫn hình thành một đường thẳng trong hình học của cuộc đời nói chung.
                            Sự "tử tế" rất đơn thuần, thuần theo khía cạnh và bối cảnh của mỗi con người.
                            Sự "tử tế" thật bình thường như chữ thường trong cuộc sống, không thừa không thiếu... chỉ vừa đủ để chia sẻ, để được gọi là tình người.


                            Ví như cây sống nhờ đất và đất sống nhờ cây. Cây được đấtnuôi lớn nhưng đất nhờ cây mà giữ nước cho đất được mầu mỡ.
                            Huống chi là giữa người và người, chúng ta phải sống "tử tế" với nhau vì chẳng qua chúng ta cần là điểm tựa cho nhau.




                            Con cái cần bố mẹ cũng như bố mẹ cần con cái.
                            Vợ cần chồng cũng như chồng cần vợ.
                            Ta cần bạn cũng như bạn cần ta.
                            Gia đình cần xã hội cũng như xã hội cần gia đình.
                            Đất nước cần có người dân cũng như người dân cần có đất nước.


                            Như yêu thương cần sự cảm nhận mới nẩy sinh một Tình Yêu "tử tế".
                            Như tử tế cần sự cảm thông để người cảm nhận được Tấm Lòng "tử tế".
                            Như tử tế với chính mình thì mới hiểu được cái Tôi-Ta "tử tế".






                            Bố tôi vẫn thường bảo:
                            Này chúng con
                            Trồng cây ta chỉ cần mười năm
                            Nhưng xây dựng một con người ta cần cả trăm năm
                            Bởi vì vậy đừng nên ỷ lại chữ Tôi mà chỉ trích tàn phá cái nhân phẩm nhỏ còn lại trong một con người
                            Hãy dùng lời tử tế mà đấp bồi cái lẻ đương nhiên thường tình trong thương yêu chan hoà chữ Ta với cuộc sống
                            Mà trưởng thành người "tủ tế", tử tế với mình, tử tế với người và tủ tế với đời.





                            "Tôi ở lại đây với tháng ngày


                            Thả hồn ngược hướng thời gian xưa


                            Không quên để nhớ mình-nguồn cội


                            Nhặt tử tế về xây ước- mơ "








                            Tử Tế không là gì cả ... nhưng Tử Tế là tất cả.


                            Tôi xin được viết lên một hành trình rất chân, một ước mơ nhỏ đầy "tử tế".


                            Cho tôi xin cảm ơn bố mẹ đã dạy cho tôi những lời răng tử tế, cảm ơn vợ cái ân nghĩa tử tế, cảm ơn con những nụ cười tử tế, cảm ơn bạn những lời tử tế, cảm ơn đời cho tôi vạn điều tử tế và cảm ơn em một tình yêu tử tế.


                            Hãy biết chia sẻ những điều tử tế với nhau.


                            Viết bởi Pierre Nguyễn Trần Dzũng ( vũ_thuyên )




                            Comment

                            Working...
                            X
                            Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom