6/1/06
Tuyết rơi....từng hạt trắng xoá đọng trên tóc, trên vai, trên chiếc ba lô em vẫn hàng ngày mang đến trường...vậy là một mùa đông dài lạnh lẽo nữa lại đến...em bước thật chậm...nghe rất rõ tiếng từng mạch máu mình đang run rẩy...muh hình như...trời chưa lạnh lắm...chỉ hơi ẩm ướt và âm u...vậy thì cớ gì em lại run lên như thế???...thắc mắc...nhưng chính lòng cũng hiểu...Một ngày đầu mùa đông trống vắng...dù bên cạnh không thiếu hơi người...em vẫn làm công việc mà hằng ngày vẫn làm...vẫn cười, vẫn nói...vẫn là em...thế mà, vẫn có người bảo..."em đừng tự làm khổ em nữa...đừng như một cánh hoa...trong héo ngoài tươi thế kia"...em khẽ mĩm cười...một nụ cười...không mang ý nghĩa...em có héo có tươi gì đâu...vẫn là em đó thôi......người khẽ thở dài, nhìn em chua xót...em cũng thở dài...một tiếng thở dài không thành tiếng...Uh, thì em vẫn là em...vẫn hiểu em hơn ai hết...và có lẽ vì chỉ mình em hiểu được em...nên mới có thể tạo đuọc cho mình cái phong cách ung dung, bất cần, và lạnh giá...Uh, thì em vẫn là em...nên khi chỉ còn lại một mình...em ngậm ngùi gặm nhắm niềm riêng...tự bảo lòng...dù sao...thế cũng tốt hơn...hãy ráng mà làm wen đi...nhỏ ạ...và tự tìm vui trong những giờ học bận rộn, những phút quây wanh bên bè bạn...để khi thấy lòng quá yếu đuối, không kềm đuọc, lại tìm đến với dòng tự bút...trang trãi nỗi lòng...để nhẹ bớt tâm tư...
Đông đã về...em, dù muốn dù không, cũng phải tập làm wen với cái lạnh lẽo này...để tìm vui trong một mùa phủ đầy tuyết trắng...
Tuyết rơi....từng hạt trắng xoá đọng trên tóc, trên vai, trên chiếc ba lô em vẫn hàng ngày mang đến trường...vậy là một mùa đông dài lạnh lẽo nữa lại đến...em bước thật chậm...nghe rất rõ tiếng từng mạch máu mình đang run rẩy...muh hình như...trời chưa lạnh lắm...chỉ hơi ẩm ướt và âm u...vậy thì cớ gì em lại run lên như thế???...thắc mắc...nhưng chính lòng cũng hiểu...Một ngày đầu mùa đông trống vắng...dù bên cạnh không thiếu hơi người...em vẫn làm công việc mà hằng ngày vẫn làm...vẫn cười, vẫn nói...vẫn là em...thế mà, vẫn có người bảo..."em đừng tự làm khổ em nữa...đừng như một cánh hoa...trong héo ngoài tươi thế kia"...em khẽ mĩm cười...một nụ cười...không mang ý nghĩa...em có héo có tươi gì đâu...vẫn là em đó thôi......người khẽ thở dài, nhìn em chua xót...em cũng thở dài...một tiếng thở dài không thành tiếng...Uh, thì em vẫn là em...vẫn hiểu em hơn ai hết...và có lẽ vì chỉ mình em hiểu được em...nên mới có thể tạo đuọc cho mình cái phong cách ung dung, bất cần, và lạnh giá...Uh, thì em vẫn là em...nên khi chỉ còn lại một mình...em ngậm ngùi gặm nhắm niềm riêng...tự bảo lòng...dù sao...thế cũng tốt hơn...hãy ráng mà làm wen đi...nhỏ ạ...và tự tìm vui trong những giờ học bận rộn, những phút quây wanh bên bè bạn...để khi thấy lòng quá yếu đuối, không kềm đuọc, lại tìm đến với dòng tự bút...trang trãi nỗi lòng...để nhẹ bớt tâm tư...
Đông đã về...em, dù muốn dù không, cũng phải tập làm wen với cái lạnh lẽo này...để tìm vui trong một mùa phủ đầy tuyết trắng...
Comment