• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Lưu Trọng Lư

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Lưu Trọng Lư

    Lưu Trọng Lư

    Link" align="left" border="0" alt="" style="padding:7px;" />Lưu Trọng Lư sinh năm 1912 ở Cao Lao Hạ, huyện Bồ Trạch (Quảng Bình). Học trường Quốc học Huế đến năm thứ ba, ra Hà Nội học tư rồi bỏ đi làm báo, làm sách cho đến nay.

    Chủ trương Ngân Sơn tùng thư, Huế (1933-1934)

    Đã viết giúp: Phụ nữ tân văn, Phụ nữ thời đàm, Tiến hóa, Hanoi báo, Tân thiếu niên, Tao đàn ...
    Đã xuất bản: Tiếng Thu (1939)

    Lư đang nằm trên giường xem quyển Tiếng Thu bỗng ngồi dậy cười to:
    -À ha! Thế mà mấy bữa nay cứ tưởng ...
    -?
    -Hai câu:
    Giật mình ta thấy bồ hôi lạnh
    Mộng đẹp bên chăn đã biến rồi

    mấy bữa ni tôi ngâm luôn mà cứ tưởng là của Thế Lữ ..
    thì ra hai câu đó của Lư!

    Ở đời này, ít có người lơ đãng hơn . Thi sĩ đời nay họ khôn lắm, có khi ranh nữa . Và yêu thơ, thường ta chả nên biết người: thiệt thòi ngay cho mình . Nhưng yêu thơ Lư mà quen Lư vô hại, thì đời Lư cũng là một bài thơ . Nếu quả như người ta vẫn nói, thi sĩ là một kẻ ngơ ngơ ngáo ngáo, chân bước chập chững trên dường đời, thì có lẽ Lư thi sĩ hơn ai hết . Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không nên ngạc nhiên một tí nào .

    Trong thơ Lư, nếu có tả chim kêu hoa nở, ta chớ tin ngay, hay ta hãy tin rằng tiếng kia màu kia chỉ có ở trong mộng . Mộng! Đó mới là quê hương của Lư . Thế giới thực của ta với bao nhiêu thanh sắc huy hoàng Lư không nghe không thấy gì đâu . Sống ở thế kỷ hai mươi, mà người có mơ màng thấy mình gò ngựa ở những chốn xa xăm nào .

    Cảnh mộng có khi cũng có màu sắc, như chiếc cáng điều lững thững trên sườn núi hay con nai vàng ngơ ngác trong rừng thu. Nhưng thường ta chỉ thấy những cảnh nên thơ rất mơ hồ, không có ở thời nay mà cũng không có ở thời nào. Hãy đọc bài Thơ sãu rụng (1): Bóng người con gái quay tơ trong đó ẩn sau một màn mây mờ. Ta biết có nàng nhưng ta không thấy nàng và ta cũng chớ nên tìm nàng làm chi … Cứ để lòng trôi theo cái âm hưởng đặc biệt của bài thơ, ngân nga, dằng dặc, buồn buồn, đều đều như tiếng guồng xa … Sau bài thơ bát ngát một trời đất ta không hiểu, thi nhân cũng không hiểu.

    Nhưng dầu sao con người mơ mộng ấy cũng đã rơi xuống giữa cõi trần, người đã sống một cuộc sống rất thực ở trần gian. Có điều mỗi khi kể lại những chuyện thực trong đời mình, người để xen vào rất nhiều chuyện mộng. Nhưng chuyện dầu mộng, tình bao giờ cũng thực. Và mối tình chan chứa trong bài thơ bắt ta phải bồi hồi.

    Đặc sắc của Lư chính ở chỗ này. Từ những kỷ niệm tươi sáng về người mẹ đã khuất, cho đến bao nhiêu buồn thương, bao nhiêu chán nản, bao nhiêu đau khổ vì tình yêu, cả cái cảnh đời giá lạnh của đôi vợ chồng lúc”tình đã xế bóng”, cùng cái thú ngây ngất của cuộc đời giang hồ, Lư đều kể cho ta nghe một cách rất cảm động.
    Một điều rõ ràng: đọc thơ người khác ta có thể tìm thấy nhiều bài âm điệu tinh tế hơn, nhiều hình ảnh xinh đẹp hơn, nhưng ít có bài cảm động như thơ Lư. Aáy, chỉ vì Lư thành thực hơn. Hãy xem: tuy chẳng phải là người của gia đình, Lư dã không ngần ngại mà nói đến vợ đến con, một điều các thi nhân ta gần đây hình như kiêng lắm.

    Tôi bỗng nhớ câu nói Pascat: “Tưởng kẻviết là một nhà văn, không ngờ lại được gặp một người”.

    Tôi biết có kẻ trách Lư cẩu thả, lười biếng, không biết chọn chữ, không chịu khó gọt giũa câu thơ. Nhưng Lư có làm thơ đâu, Lư chỉ để lòng mình tràn lan trên mặt giấy. Tình đã gởi trong lời thơ, Lư không còn đoái hoài đến nữa. Lư vứt chỗ này một bài, chỗ khác một bài, với cái phóng khoáng của kẻ khinh hết thảy những cái gọi rằng quý ở đời này. Sánh với những người yêu thơ, Lư là người thuộc thơ của mình ít nhất, âu cũng là một điều bất lợi. Một điều bất lợi nữa là trong khi làng thơ VN đang đi tìm một nghệ thuật mới lạ, những tình cảm khuất khúc, những hình sắc phiền phức của thiên nhiên, thì Lư chỉ có một ít khúc đàn bình dị, một ít khúc đàn xưa, dầu có đổi xoang đổi điệu cũng vẫn là những khúc đàn xưa.

    Nhưng ngoài cái sở thích nhất thời còn những sở thích đời đời không thay đổi.

    Bao giờ còn có những cặp vợ chồng nhớ tiếc buổi tân hôn thì những câu như:

    Còn đâu ánh trăng vàng
    Mơ trên làn tóc rối?
    …….
    Đêm ấy xuân vừa sang
    Em vừa hai mươi tuổi.
    Vẫn khiến họ bâng khuâng.

    Bao giờ còn có những kẻ đắm say tình yêu và đau khổ vì yêu thì những câu như:

    Ta mơ trong đời hay trong mộng?
    Vùng cúc bên ngoài động dưới sương.

    Hay:

    Đợi đến luân hồi sẽ gặp nhau
    Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau
    Chờ anh dưới gốc sim già nhé!
    Em hái dưa anh đoá mộng đầu .

    vẫn tìm thấy những tiếng dội trong lòng người.

    Dầu chưa lăn lóc trong trường tình, đọc thơ Lư người ta cũng phải bồi hồi vì cảnh phong ba ngoài kia, nơi thi nhân dương trôi nổi. Qua khunh cảnh bài thơ, ngọn gió lạnh ngoài khơi dưa tới. Người ta sẽ thấy xao động cho dầu đã khép chặt cõi lòng để sống một cuộc đời êm ấm.

    Sao lại có người có thể đọc những câu như thế mà vẫn dửng dưng (1). Họ bảo những nỗi đau thươơng ấy thường quá. Vân thường, thường lắm, thưòng như hầu hết những nỗi đau thương thành thực của loài người. Tôi không muốn nói nhiều. Trước sự dau thương của bạn, tôi muốn im lìm kính cẩn. Tôi chỉ biết, dầu có ưa thơ người này người khác, mỗi lúc buồn dến, tôi lại trở về với Lưu Trọng Lư. Có những bài thơ cứ vương vấn trong tâm trí tôi hằng tháng, lúc nào cũng vẳng vẳng bên tai. Bởi vì thơ Lư nhiều bài thực không phải là thơ, nghĩa là những công trình nghệ thuật, mà chính là tiếng lòng thổn thức cùng hoà theo tiếng thổn thức của lòng ta.
    Sống trên đời

    Similar Threads
  • #31

    Hoàng Hôn

    Bên thành con chim non
    hót nỉ non:
    Giục lòng em bồn chồn
    buổi hoàng hôn
    Em trách gì con chim con?
    Em oán gì con chim con?
    Em chỉ hận:
    Sao em ngơ ngẩn,
    để tình lang em lận đận
    chốn xa xôi,
    nơi tuyệt vời;
    Trong lúc con chim trời
    Bên em nó hát những lời
    ... nước non.
    Sống trên đời

    Comment

    • #32

      Em Thời Gian, Ngừng Tay!

      Tiếng guốc khua giòn
      Đường hoa lát đá,
      Tiếng guốc nghe quen
      Ai vào đấy nữa,
      Chỉ là em:
      Thời gian!

      Anh lót chiếu từ trên thềm
      Anh giãi hoa từ ngoài ngõ
      Mời em lên.

      Em ơi!
      Hiểu rồi
      Đừng nói!

      Tay em cầm gì đấy
      Người hoạ sĩ của tôi? Phải rồi
      Em muốn chấm lên tóc tôi
      Với tháng ngày đã ngả
      Những sợi bạc kinh hồn: trắng xoá!

      Hoạ sĩ hãy ngừng tay
      Và nghe tự lòng này
      Một lời tha thiết.
      Người em nhỏ của tôi ơi!
      Cho anh thêm một ngày,
      Cho thêm nghìn ngày nữa,
      Cho trọn cùng cả thế kỷ hai mươi!

      Sống thêm một ngày,
      Trồng thêm một cây
      Cây chuối nhỏ bên đường
      Cây chuối hương:
      Một trăm buồng,
      Chuối trổ!

      Hỡi người em nhỏ
      Cho anh thêm một ngày,
      Cho thêm nghìn ngày nữa,
      Cho trọn cùng cả thế kỉ hai mươi.
      Anh: người thợ nhỏ của ngày mai
      Em trông! Cái thước cái bay
      Còn vụng về biết mấy!
      Sao em còn đứng đấy
      Mủm mỉm làn môi
      Chẳng "ừ" cho một tiếng?
      Rồi tay tự cầm tay,
      Không biết tôi còn mê hay tỉnh
      Chợt nhìn lên : Người đã lánh,
      Đường thời gian nở hoa
      Bóng người đã xa ...
      Rồi biến mất!

      Thôi mặc!
      Người khách lạnh nhạt kia ơi!
      Dẫu tóc ta, người điểm bạc
      Lòng này sôi máu tuổi hai mươi!
      Bên Văn Miếu, giữa vườn đây
      Con chim gì, không biết nữa
      Say hót giữa ban ngày.

      Cuộc đời như mới ... sáng hôm nay
      Đôi chân chưa hề biết mỏi
      Chân ơi! Mang ta tận cùng thế giới
      Vẫy cờ hồng, say khúc hát thanh xuân.
      Sống trên đời

      Comment

      • #33

        Gió

        Gió lộng bốn phương
        Giang hồ rượu ngấm
        Xa vời bể thẳm
        Một kiếp mênh mông
        Ba mươi sáu bến bình bồng
        Thuyền ơi neo chưa buồn cắm
        Mang mang nỗi buồn nghìn dặm
        Sống trên đời

        Comment

        • #34

          Đôi Mắt

          Có hoa nào qua mùa không héo?
          Có tiếng nào giàu đẹp hơn không?
          Mắt em là một dòng sông
          Thuyền anh bơi lội giữa dòng mắt em.
          Đàn "nguyệt dạ" hương đêm bay lạc
          Gì buồn hơn tiếng vạc lưng chừng?
          Phép gì khỏi nhớ đừng trông
          Mắt em bỏ túi, vắng lòng đem soi.
          Sống trên đời

          Comment

          • #35

            Điệu Hát Lẳng Lơ

            Lắng nghe tiếng hát chị đò đưa,
            Trong ánh trăng vời vợi...
            Tiếng hát lẳng lơ đưa,
            Làm xao động những làn da mát rợi.
            Tiếng hát lẳng lơ
            Một đoàn gái tơ
            Nằm mơ trên bờ cỏ nơn.

            Một đoàn nai tung tăng đùa giỡn
            Theo điệu hát giòn
            ở cạnh sườn non...

            Ai nghe tiếng hát chị đò đưa
            Mà không cảm thương người quả phụ
            Nằm ấp bóng trăng thưa
            Luồn qua song cửa sổ!
            Sống trên đời

            Comment

            • #36

              Đây Mùa Thu Tới

              Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
              Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
              Đây muà thu tới, mùa thu tới
              Với áo mơ phai dệt lá vàng.

              Hơn một loài hoa đã rụng cành
              Trong vườn sắc đỏ rủ màu xanh
              Những luồng run rẩy rung rinh lá
              Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh

              Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ
              Non xa khởi sự nhạt sương mờ
              Đã nghe rét mướt luồn trong gió
              Đã vắng người sang những chuyến đò

              Mây vẩn từng không, chim bay đi
              Khí trời u uất hận chia ly
              Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
              Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì.
              Sống trên đời

              Comment

              • #37

                Đi Giữa Vườn Nhân

                Đi giữa vườn nhân dạ ngẩn ngơ
                Vì thương người lắm, mới say thơ
                Phên thưa đã có bàn tay đỡ
                Đêm lạnh, phăng lần những mối tơ

                Đẹp lắm! Trên đời những vấn vương
                Chao ôi! Thiên lý một con đường
                Đi trong trời đất từ duyên ấy
                Sớm tối không rời một chữ thương.

                Len giữa vườn mai chạm nắng người
                Trời hơi lành lạnh ấm bàn tay
                Muốn hôn tất cả; Hoa cùng nụ
                Tưởng gió ngàn xa thoảng tới đây.
                Sống trên đời

                Comment

                • #38

                  Chiếc Cáng Điều

                  Tặng X.D và H.C.

                  Lững thững sườn non chiếc cáng điều:
                  Ngàn thông còn đắm mộng thân yêu
                  Lỏng buông mái tóc sau riềm vọng:
                  Tiếng ngọc mùi hương, lẫn gió chiều.

                  Những anh phu cáng đo từng bước,
                  Tỉ tê cùng kể chuyện hoang đường,
                  Vén riềm thiếu nữ tưng bừng ngắm
                  Truông núi: muôn chim gọi rộn ràng

                  Yểu điệu, vừa trông, dáng thướt tha
                  Văn nhân không ngớt chén quan hà,
                  Lưng đèo, ngôi quán quên thân phận
                  Chiều ấy, cùng mơ vẽ thế gian.
                  Sống trên đời

                  Comment

                  • #39

                    Bâng Khuâng

                    Ta còn thấy bóng kẻ thơ ngây,
                    Xe chồn gối mỏi trở về đây,
                    Trên đường hiu quạnh khách đau mỏi,
                    Chán nản hung hăng nện gót giày;
                    Ngàn liễu xanh xanh con cò trắng,
                    Lạnh lẽo xa vời ủ rũ bay.
                    Ta còn thấy bóng kẻ thơ ngây,
                    Rẽ lau vạch suối tới am mây,
                    Nắng trần chan chát, lòng trần héo,
                    Mịt mù dặm cát một chòm cây,
                    Dừng lại đây bóng im cửa Phật,
                    Dừng lại trong làn khói biếc bay,
                    Dừng lại đây là nơi hiu quạnh,
                    Là nơi nghe thấy tiếng cỏ cây,
                    Là nơi quên những mùi trần sự,
                    Là nơi quên những nỗi chua cay.

                    Nghe thấy tiếng ngọt ngào cõi Phật,
                    Rũ bụi trần, chàng dừng lại ngay
                    Trước Phật đài, chàng lâm râm nguyện
                    "Tình xưa theo gửi, nước, trời, mây!"
                    Một hôm thiền định dưới gốc mai
                    Bỗng thấy lòng vơi chốc lại đầy,
                    Thẫn thờ tay lần tràng chuỗi hạt
                    Mà như lần những hạt chua cay...
                    Vì vừa nghe tiếng chuông chùa nện
                    Lạnh lùng từng tiếng não bên tai,
                    Lạnh lùng như người trong cung Quảng,
                    Bâng khuâng chợt nhớ cảnh trần ai.
                    Sống trên đời

                    Comment

                    • #40

                      Cảnh Thiên Đường

                      Nhờ em chỉ hộ cảnh thiên đường
                      ở tận miền âm hay cõi dương,
                      Hay ở trong lòng người thiếu nữ
                      Một chiều nhuốm đỏ ráng yêu đương?
                      Sống trên đời

                      Comment

                      • #41

                        Đan Áo

                        Tặng người thiếu nữ khi mùa đông
                        mới về, vội vàng đan áo rét

                        Ngày tháng em đan chiếc áo len,
                        Hững hờ để lạnh với tình duyên.
                        Mùa đông đến tự hôm nào nhỉ?
                        Lá rụng bay đầy dưới mái hiên.

                        Gió thổi hôm nay lá rụng nhiều,
                        Cây em đan hộ tấm tình yêu
                        Để về mang ủ lòng anh lạnh,
                        Cho khoảng đêm trường đỡ quạnh hiu.
                        Sống trên đời

                        Comment

                        • #42

                          Đã Khuya Rồi

                          Hoa lan quên nở trên giàn,
                          Nhớ ai em để tiếng đàn ngừng đưa?
                          Tiếc gì em, nửa đường tơ!
                          Cho hoa quên nở, trăng mờ quạnh soi ....
                          Chờ em đêm đã khuya rồi
                          Rộn ràng lá đổ, vàng rơi đầy thềm
                          Sống trên đời

                          Comment

                          • #43

                            Chị Em

                            Em bước vào đây
                            Gió hôm nay lạnh,
                            Chị đốt than lên,
                            Để em ngồi cạnh.

                            Nay chị lấy chồng
                            Ở mãi Giang Đông
                            Dưới làn mây trắng
                            Cách mấy con sông.

                            Chăn lụa, gối bông
                            Chị mang theo chồng,
                            Mai phòng chị lạnh
                            Đốt giùm nén hương.

                            Chồng chị là ai
                            Chị nào có biết!
                            Đợi đến ngày mai
                            Nhìn qua kẽ liếp.

                            Sao em thổn thức
                            Buồn nỗi gì em?
                            Nay em khóc chị
                            Mai ai khóc em?

                            Em đưa củi vào
                            Lửa hồng thêm đượm,
                            Rót chén rượu đào
                            Cho lòng thêm thắm.

                            Uống thêm chén nữa
                            Mừng buổi chia ly
                            Tiễn ngày vui hết
                            Tiễn thời xuân đi.
                            Sống trên đời

                            Comment

                            • #44

                              Bao La Sầu

                              Nhớ em trong ánh trăng mờ,
                              Sóng cây gió gợn trời bao la sầu.
                              Chim chi gọi mãi bên cầu;
                              Phải chòm sao rụng trước lầu hở em?
                              Lắng nghe trăng giãi bên thềm,
                              Lắng nghe trăng giãi bên thềm... ái ân!
                              Sống trên đời

                              Comment

                              • #45

                                Chải Lại Đời Anh

                                Cái màu nhiệm vô biên
                                Qua bàn tay em mỗi ngày hiển hiện
                                Đàn đã qua bao cung gió chuyển
                                Còn vọng vang tiếng nhấn tơ đầu

                                Sáng nay, em nghĩ gì, nghĩ gì anh biết
                                Khi giữa giờ bão tố hoa vẫn toả một mùi hương
                                Và đêm nay, bàn tay em ở đâu, ở đâu anh biết
                                Khi anh đang ngồi lặng, trước ngọn đèn chong
                                <DIV>Em là ánh trăng khuya.</DIV>
                                <DIV>Vẫn là của anh mặt trời mỗi sáng
                                Có những thu lá vàng tơi tả
                                Em chải lại đời anh
                                Em kéo từng nút khăn, em đơm từng khuy áo
                                Mà với trăng sao, em đi trọn khúc ân tình.
                                Sống trên đời

                                Comment

                                Working...
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom