• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

1001...chuyện cảm động

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • 1001...chuyện cảm động

    Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.

    Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.

    Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".

    Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.

    Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

    Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.

    Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.

    Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết
    hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.

    Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em."

    Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.
    Em ơi lửa tắt bình khô rượu
    Đời vắng em rồi say với ai.
    Similar Threads
  • #2

    Khi ông Trời bắt đầu tạo ra nguời cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: “Thưa ngài, tại sao nguời cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi nguời. Thật bất tiện!”. Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: “Ngươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho nguời cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?”.

    Thấy Trời nặn đôi bàn tay nguời cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: “Ngài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, nguời cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ”. Ông Trời mỉm cuời đáp: “Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành”.

    Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn nguời cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. “Tại sao ngài phí thế?”, nữ thần thắc mắc. “Thế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya?”. “Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình”, ông Trời đáp.

    Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong nguời cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của nguời cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi. Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của nguời cha, mà chỉ có thể cảm và đoán được rằng ông ta đang khóc.

    Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: “Ngươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như nguời mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra”
    Em ơi lửa tắt bình khô rượu
    Đời vắng em rồi say với ai.

    Comment

    • #3

      Người cưỡi ngựa

      Đó là 1 đêm lạnh cóng ở phía Bắc bang Virginia rất nhiều năm về trước .Sương xuống lạnh khủng khiếp nhưng vẫn có 1 cụ già đứng bên đường chờ có người cho quá giang. Ko biết cụ đã đợi từ bao giờ và sẽ phải đợi thêm bao lâu nữa, nhưng cụ vẫn run rẩy đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi .
      Có rất nhiều người cưỡi ngựa đi qua nhưng ông cụ lặng im ko vẫy họ. Thậm chí cụ cũng ko làm gì để gây chú ý. Từng người, từng người qua chỗ cụ đứng nhưng cụ vẫn như 1 bức tượng đá.
      Đêm khuya dần, trời càng cứa lạnh và người qua thưa thớt dần. Bỗng ông cụ đứng bật dậy khi có tiếng vó ngựa lại gần:
      -Con trai, liệu con có thể cho ta đi nhờ 1 đoạn đường ko? Đoạn này nhiều tuyết quá, ta ko đi nổi nữa ...
      Người cưỡi ngựa ghìm cương, nhảy xuống đỡ ông cụ lên ngựa. Anh ta không chỉ cho ông cụ "đi nhờ 1 đoạn đường " mà còn đưa ông ấy về tận nhà.
      Trước khi ông cụ vào nhà, người cưỡi ngựa tò mò hỏi:
      -Ông ạ, con nghĩ ông đứng đó lâu rồi, tại sao ông ko đi nhờ sớm hơn? Đường này nhiều người qua lại lắm cơ mà. Tại sao ông cứ đứng chờ trong khi trời tối và lạnh như vậy?
      Ông cụ nhìn vào mắt người cưỡi ngựa, và trả lời:
      -Con trai, ta ở vùng này lâu rồi. Ta có thể nhìn vào mắt 1 người và phán đoán được về người đó. Khi những người cưỡi ngựa trước đi qua, họ liếc nhìn thấy ta rồi quay đi ngay. Trong ánh mắt đó ko hề có sự quan tâm hay tình cảm. Nên ta nghĩ dù ta có vẫy họ thì họ cũng chẳng để ý đâu. Nhưng khi con đi tới, từ đằng xa, con đã nhìn ta và ko rời mắt khỏi ta. Trong ánh mắt đó, ta nhìn thấy sự cảm thương và lo lắng.Và ngay lúc đó, ta biết con muốn giúp đỡ ta.
      Những lời đó thật sự làm người cưỡi ngựa cảm động:
      -Con rất cảm ơn ông đã nói những lời đó. Hy vọng con sẽ không bao giờ quá bận rộn đến mức không nhìn thấy những người khác khi họ cần giúp đỡ ...
      Và ngay lúc đó,Thomas Jefferson quay ngựa lại Nhà Trắng.
      (Thomas Jefferson là tổng thống thứ 3 của Mỹ, người đã viết bản Tuyên Ngôn Độc Lập năm 1776 )
      Em ơi lửa tắt bình khô rượu
      Đời vắng em rồi say với ai.

      Comment

      • #4

        Một ly sữa

        Trưa hôm đó, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra mở cửa. Và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn.
        Cậu bé uống xong, hỏi "Tôi nợ bạn bao nhiêu?"
        "Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt."
        Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều.
        Nhiều năm sau, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị . Tiến sĩ Howard Kelly được mời khám. Khi nghe tên địa chỉ của bệnh nhân, một tia sáng loé lên trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này . Sau thời gian dài, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi. Trước khi tờ hoá đơn thanh toán viện phí được chuyển đến cô gái, ông đã viết gì đó lên bên cạnh.
        Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi vì cô chắc chắn rằng cho đến hết đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.
        Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn....
        "Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa."
        (Ký tên)
        Tiến sĩ Howard Kelly.
        Nước mắt vui mừng cứ thế dâng trào và lời từ trái tim cô gái thốt lên trong nước mắt: "Cảm ơn ông!."

        Đây là câu chuyện có thật. Dr. Howard Kelly là một nhà vât lý lỗi lạc , đã sáng lập ra Khoa Ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895
        Em ơi lửa tắt bình khô rượu
        Đời vắng em rồi say với ai.

        Comment

        • #5

          Chết như thế nào?

          Một nhà diễn thuyết bắt đầu buổi nói chuyện bằng 1 câu hỏi
          " Nếu phải chết, bạn muốn chọn 1 cái chết như thế nào: Chết nhẹ nhàng, nhanh chóng hay đau đớn và từ từ?"
          Đám đông ồn ào vì câu hỏi kỳ quặc. Ai mà chẳng muốn 1 cái chết nhẹ nhàng và nhanh chóng, vì vậy mà mọi người đều chọn nó.
          Khi mọi người đều đã chắc chắn với quyết định của mình rồi, nhà diễn thuyết mới tiếp tục:
          " Tôi cũng từng chọn giống như các bạn vậy. Cho đến 1 ngày, khi cha của tôi lâm bệnh nặng. Ông phải trải qua những cơn đau khủng khiếp, kéo dài ngày này sang ngày khác. Chúng tôi rất thương yêu ông nhưng cũng ko muốn ông phải chịu đau đớn như vậy. Chỉ có cách giải thoát cho ông càng sớm càng tốt thôi. Mẹ tôi nói với cha tôi điều đó. Ông nhìn bà hồi lâu rồi nói:
          Tôi đau lắm chứ, hơn ai hết tôi là người muốn giải thoát cho chính mình thoát khỏi những cơn đau. Nhưng tôi vẫn muốn sống, chỉ để nhìn các con tôi đi làm về chào bố, các cháu tôi chào ông mỗi buổi sáng. Để chúng ôm hôn tôi trước khi đi ngủ. Để mỗi sáng dậy tôi còn được nhìn thấy ánh mặt trời, để nghe tiếng sóng biển từ xa vọng về. Với bà và các con, điều đó thật đơn giản, nhưng với 1 người như tôi thì thật khó khăn. Tôi ko còn thời gian để làm những điều đó nữa. Dù đau đớn nhưng tôi bằng lòng vì tôi có thể mang đi những gì tươi đẹp nhất của cuộc sống mà tôi đã ko bao giờ nhận ra...
          Các bạn thân mến, chúng ta luôn tiếc thời gian với gia đình, với chính bản thân mình. Ta luôn ngại phải nói những lời yêu thương với người thân chúng ta. Chúng ta luôn đuổi theo những ước mơ, những khát vọng tương lai và nghĩ rằng, đạt đuợc chúng mới là điều hạng phúc. Tất nhiên điều đó ko sai. Nhưng khi chúng ta ko còn thời gian nữa, chúng ta lại đuổi theo những thứ ngay bên cạnh mà mình đã bỏ quên. mà thời gian thì chẳng bao giờ chờ ai...
          Hãy sống với những gì bạn đang có, yêu thương và quasn tâm đến xung quanh. Đừng bỏ qua thời gian quý báu mà bạn đang có. Hãy để ngày mà chúng ta nhắm mắt, ta có thể mỉm cười mà nói rằng: Tôi ko hối hận, tiếc nuối những ngày tháng đã qua....... Tôi ko phải đau đớn, dằn vặt mình vì bất cứ điều gì nữa"
          Em ơi lửa tắt bình khô rượu
          Đời vắng em rồi say với ai.

          Comment

          • #6

            Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.

            Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

            Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng.

            Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị nặng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

            Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói ấy có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác.
            Em ơi lửa tắt bình khô rượu
            Đời vắng em rồi say với ai.

            Comment

            • #7

              Tại một vùng nông thôn nước Mỹ, có hai anh em nhà kia vì quá đói kém, bần cùng đã rủ nhau đi ăn cắp cừu của nông dân trong vùng. Không may hai anh em bị bắt. Dân trong làng đưa ra một hình phạt là khắc lên trán tội nhân hai mẫu tự "ST" , có nghĩa là quân trộm cắp ( viết tắt từ chữ stealer ).

              Không chịu nổi sự nhục nhã này, người anh đã trốn sang một vùng khác sinh sống hòng chôn chặt dĩ vãng. Thế nhưng anh chẳng bao giờ quên được nỗi nhục nhã mỗi khi ai đó hỏi anh về ý nghĩa hai chữ "ST" đáng nguyền rủa này.

              Còn người em, anh tự nói với bản thân mình : " Tôi không thể từ bỏ sự tin cẩn của những người xung quanh và của chính tôi". Thế là anh tiếp tục ở lại xứ sở của mình. Chẳng mấy chốc anh đã xây dựng cho mình một sự nghiệp cũng như tiếng thơm là một người nhân hậu. Anh sẵn sàng giúp đỡ người khác với tất cả những gì mình có thể. Tuy nhiên, cho dẫu thời gian có qua đi, hai mẫu tự "ST" vẫn còn in dấu trên vầng trán anh.

              Ngày kia, có một người lạ mặt hỏi một cụ già trong làng về ý nghĩa hai mẫu tự này. Cụ già suy nghĩ rồi trả lời " Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có nghĩa là người thánh thiện ( saint )
              Em ơi lửa tắt bình khô rượu
              Đời vắng em rồi say với ai.

              Comment

              • #8

                CÀ PHÊ MUỐI:

                Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.
                Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:
                - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
                Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
                Cô gái tò mò:
                - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
                - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
                Cô gái thật sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
                Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
                Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
                Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
                Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
                "Gửi vợ của anh,
                Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó, anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽkhông bao giờ mói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
                Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích và phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời".
                Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
                Nếu bạn hỏi người vợ rầng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
                Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                Đời vắng em rồi say với ai.

                Comment

                • #9

                  Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.
                  Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên
                  bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề
                  ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo
                  lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi
                  mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
                  Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp
                  tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu
                  hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được
                  mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
                  "Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.
                  Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.
                  Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là
                  tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống
                  người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng
                  thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con
                  tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không
                  chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều
                  mình đã làm."
                  Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng
                  tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành
                  cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
                  Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                  Đời vắng em rồi say với ai.

                  Comment

                  • #10

                    Hỡi các bạn, các bạn nghĩ sao? Và bạn nào có những câu chuyện cảm động
                    về tình cảm, tình yêu con người thì hãy post lên đây cho mình và mọi người
                    cùng đọc với nhé! Hy vọng chúng ta sẽ sống tốt hơn sau khi đọc những câu
                    chuyện này!
                    Thân mến!
                    Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể
                    hả con?"
                    Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người
                    nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất
                    nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
                    suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
                    Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi
                    mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học
                    được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
                    nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
                    Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ
                    chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của
                    mẹ."
                    Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì
                    thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng
                    đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm
                    đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
                    Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
                    Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố
                    khóc như tôi.
                    Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời
                    chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ
                    nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
                    Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,
                    phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
                    Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
                    Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
                    vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
                    sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
                    mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
                    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
                    là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
                    Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                    Đời vắng em rồi say với ai.

                    Comment

                    • #11

                      Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như
                      sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.
                      Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác
                      phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của
                      các họa sỹ nổi tiếng.
                      Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền
                      lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của
                      mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
                      Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như
                      mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu
                      chuyện xảy ra...
                      Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã
                      mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là
                      khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con
                      mình.
                      Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng
                      con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.
                      Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta
                      báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến
                      trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về
                      từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu
                      vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.
                      Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể
                      hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở
                      trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai
                      tay cầm một bọc lớn.
                      Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con
                      bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết
                      đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu
                      được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không
                      phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng
                      cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
                      Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn
                      treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước
                      mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có
                      được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
                      Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài
                      năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất
                      xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm
                      nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi
                      bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và
                      những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác
                      phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên
                      và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu
                      tiên sẽ là bức chân dung này..."
                      Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta
                      không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
                      Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
                      Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
                      Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
                      Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
                      Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá
                      cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán
                      với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là
                      hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và
                      tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý
                      không?"
                      Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
                      Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt
                      đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến.
                      Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta
                      sẽ dừng tại đây!"
                      Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ
                      các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi
                      bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,
                      NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC
                      BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”
                      Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                      Đời vắng em rồi say với ai.

                      Comment

                      • #12

                        Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ
                        ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...
                        _Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần? Cô giáo đọc to
                        luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! "
                        Lisa kéo tay Brent - em trai cô:
                        _ Thế là bao nhiêu lần?
                        Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp
                        kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm banh bè
                        ai cũng fục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây
                        cậu đang chinh fumc cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1
                        thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại
                        yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa
                        những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
                        Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị
                        khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn
                        thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
                        _Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
                        _ Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thú 490 lần và lần
                        này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
                        Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã
                        hết từ lâu lắm.
                        Hôm sau, 2 chị em chói bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của
                        Brent và dễ dàng "chiến thắng".
                        _ Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
                        Lisa đỏ mặt:
                        _ Chị xin lỗi!
                        Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ cộng 488 lần thôi, phải
                        không?
                        Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490
                        hình vuông:
                        _ Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần
                        như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé
                        dán tờ biểu đồ lên tương.
                        Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khii nhận ra mình sai,
                        Lisa xin lôix rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng
                        Anh của Brent & cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá fòng
                        Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô
                        thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent & đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm
                        vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
                        _ Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu.
                        Brent chỉ cười :"Phải, phải"
                        Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc & cậu
                        đc cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. 1 niềm mơ ước thành hiện
                        thực.
                        người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà,
                        Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10 nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ đc
                        nên cô đã không ghi lại.
                        _Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.
                        _Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.
                        Lisa lặng mãi mới lắp bắp:
                        _Ôi! .... hôm nay ngày mấy rồi ạ?
                        _ 12, có chuyện gì thế?
                        Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
                        _Biểu diễn... 2 giờ.... mùng 10.... người ta gọi điện.....tuần trc....
                        Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
                        _ Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi.
                        Lisa gật đầu. Brent ra khỏi fòng, không nói thêm lời nào. Lisa về fòng, ngậm
                        ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng.
                        Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy
                        dặn mọi ng yên tâm.
                        Lisa đến Boston & thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nh` lần viết thư khuyên
                        nhủ nhưng Lisa khong trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao
                        giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
                        Rất lâu sau, có lần gặp lại ng láng giềng cũ: bà Nelson.
                        _Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... _ Bà ta mở lời.
                        Lisa ngạc nhiên:
                        _Sao ạ?
                        Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất
                        cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng
                        Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.
                        Cô ngồi lặng yên trc chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc
                        các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:
                        " Lisa yêu quý,
                        Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm
                        điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho
                        chị.
                        Yêu thương,
                        Brent "

                        Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hối bé, với rất nhiều ô vuông.
                        Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu & bên cạnh là dòng chú thích
                        bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi!"
                        Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                        Đời vắng em rồi say với ai.

                        Comment

                        • #13

                          Ông đúng là ông già khó chịu! – Becky nói với ông già khi cô đi ra khỏi phòng bệnh của ông ta ở bệnh viện nhân đạo, nơi mà cô đã làm việc hơn một năm nay. Bệnh nhân mới này ở đây được khoảng hai tuần và ông ta làm cho cuộc sống của tất cả các y tá trở thành địa ngục. Ông ta chửa rủa, quát, đá tất cả những ai lại gần ông ta. Đó là còn chưa kể việc ông ta cố tình đổ thức ăn ra giường để y tá phải đến dọn, và để ông ta có thể nguyền rủa thêm. Becky không nghĩ là ông ta có người thân vì chẳng có ai đến thăm ông, ít nhất là trong khoảng thời gian cô phải chăm sóc ông ta.

                          Một hôm, một tổ chức phụ nữ đến thăm bệnh viện. Họ hát và đem hoa hồng đến, tặng mỗi bệnh nhân một bông hoa đỏ thắm. Ông già khó tính nhìn bông hoa được cắm tử tế trong lọ thủy tinh trên bàn, lấy mu bàn tay gạt cái lọ. Cái lọ rơi xuống, vỡ tan tành. Mọi người chỉ đứng nhìn ông ta vẻ kỳ lạ. Ông trở mình quay mặt vào tường xoay lưng lại những người từ tổ chức phụ nữ đến thăm.

                          Một người bắt đầu dọn những mảnh vụn của cái lọ. Becky nhặt bông hoa lên, cắm nó vào một cái cốc nhựa và đặt lên tủ đầu giường của bệnh nhân già kia. Khi người của tổ chức phụ nữ đã đi về, Becky quay lại phòng ông bệnh nhân khó chịu, cầm bông hoa hồng và ngắt từng cánh một, ném vào thùng rác bên cạnh. Ông già nhìn thẳng cô y tá, cho đến khi cô ngắt đến cánh cuối cùng. Còn lại cuống hoa, cô cắm trả lại cốc nhựa. Vừa khi cô định quay đi thì ông bệnh nhân già làu bàu:

                          - Sao cô lại làm thế?

                          - Tôi chỉ muốn ông thấy những gì ông đã làm? – Becky đáp – Ông đã phá vỡ những mối quan tâm của chúng tôi với ông như là ngắt bỏ từng cánh hoa một, kể
                          từ khi ông đến đây.

                          Rồi Becky đi ra.

                          Sáng hôm sau, khi đến bệnh viện thì các bác sĩ bảo Becky đến dọn phòng ông bệnh nhân già. Ông đã mất vào đêm hôm trước. Khi Becky thu khăn trải giường đi giặt, cô nhìn thấy bông hoa hồng vẫn còn nguyên vẹn trong cái cốc nhựa. Những cánh hoa đã được đính vào cuống hoa bằng băng dính một cách vụng về. Becky cũng thấy ở dưới gối của ông lão có một quyển Kinh thánh. Khi cô nhấc quyển sách lên, trong đó rơi ra một tờ giấy, có ghi: "Không phải tôi muốn mọi người ghét tôi. Tôi chỉ không muốn tất cả mọi người sẽ quên tôi. Tôi đã là một đứa trẻ mồ côi và tôi chẳng bao giờ có một người thân."

                          Là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, Becky hiểu rằng người bệnh nhân già đó không phải là một ông lão khó chịu. Chỉ vì không có ai trên thế giới này quan tâm đến ông ấy. Vì ông thấy mọi người đều quên ông ấy, ngay cả khi ông ấy vẫn còn sống. Và tất cả những gì ông lão muốn chỉ là có ai đó nhớ tới ông...
                          Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                          Đời vắng em rồi say với ai.

                          Comment

                          • #14

                            TÔ MÌ CỦA NGƯỜI LẠ

                            Tối hôm đó Sue cãi nhau với mẹ, rồi không mang gì theo cô đùng đùng ra khỏi nhà. Trong lúc đang lang thang trên đường, cô mới nhớ ra rằng mình chẳng có đồng bạc nào trong túi, thậm chí không có đủ mấy xu để gọi điện về nhà.

                            Cùng lúc đó cô đi qua một quán mì, mùi thơm bốc lên ngào ngạt làm cô chợt cảm thấy đói ngấu. Cô thèm một tô mì lắm nhưng lại không có tiền!

                            Người bán mì thấy cô đứng tần ngần trước quầy hàng bèn hỏi: "Này cô bé, cô có muốn ăn một tô không?".

                            "Nhưng... nhưng cháu không mang theo tiền..." - cô thẹn thùng trả lời.

                            "Được rồi, tôi sẽ đãi cô - người bán nói - Vào đây, tôi nấu cho cô một tô mì".

                            Mấy phút sau ông chủ quán bưng tới cho cô một tô mì bốc khói. Ngồi ăn được mấy miếng, Sue lại bật khóc.

                            "Có chuyện gì vậy?" - ông ta hỏi.

                            "Không có gì. Tại cháu cảm động quá!" - Sue vừa nói vừa lấy tay quẹt nước mắt.

                            "Thậm chí một người không quen ngoài đường còn cho cháu một tô mì, còn mẹ cháu, sau khi cháu cự cãi đã đuổi cháu ra khỏi nhà. Chú là người lạ mà còn tỏ ra quan tâm đến cháu, còn mẹ cháu... bả ác độc quá!" - cô bé nói với người bán mì...

                            Nghe Sue nói, ông chủ quán thở dài: "Này cô bé, sao lại nghĩ như vậy? Hãy suy nghĩ lại đi, tôi mới chỉ đãi cô có một tô mì mà cô đã cảm động như vậy, còn mẹ cô đã nuôi cô từ khi cô còn nhỏ xíu, sao cô lại không biết ơn mà lại còn dám cãi lời mẹ nữa?".

                            Sue giật mình ngạc nhiên khi nghe điều đó.

                            "Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Một tô mì của người lạ mà mình cảm thấy mang ơn, còn mẹ mình đã nuôi mình hàng bao năm qua mà thậm chí mình chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến mẹ dù chỉ một chút. Mà chỉ vì một chuyện nhỏ mình lại cự cãi với mẹ?

                            Trên đường về, cô thầm nghĩ trong đầu những điều cô sẽ nói với mẹ: "Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết đó là lỗi của con, xin mẹ tha thứ cho con...".

                            Khi bước lên thềm cửa, cô nhìn thấy mẹ đang mệt mỏi và lo lắng vì đã tìm kiếm cô khắp nơi. Nhìn thấy Sue, mẹ cô mừng rỡ nói: "Sue, vào nhà đi con. Chắc con đói bụng lắm rồi phải không? Cơm nước mẹ nấu xong nãy giờ rồi, vào mà ăn ngay cho nóng...".

                            Không thể kềm giữ được nữa, Sue òa khóc trong tay mẹ.

                            Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta dễ cảm kích với những hành động nhỏ mà một số người chung quanh làm cho chúng ta, nhưng đối với những người thân thuộc, nhất là cha mẹ, chúng ta lại xem sự hy sinh của họ như chuyện đương nhiên...

                            Tình yêu và sự quan tâm lo lắng của cha mẹ là món quà quý giá nhất mà chúng ta được tặng từ khi mới chào đời.

                            Cha mẹ không mong đợi chúng ta trả công nuôi dưỡng, nhưng...

                            Liệu có bao giờ chúng ta biết quý trọng sự hy sinh vô điều kiện này của cha mẹ chúng ta chưa?
                            Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                            Đời vắng em rồi say với ai.

                            Comment

                            • #15

                              Để mãi nhớ đến tôi

                              Ngày đó sẽ đến khi tôi nằm trên chiếc đra trải giường màu trắng được gấp gọn gàng vào bốn góc của tấm nệm trong một bệnh viện lúc nào cũng đầy những con người đang vật lộn giữa sự sống và cái chết. Rồi đến một lúc nào đó, bác sĩ sẽ xác định rằng não tôi đã ngừng hoạt động và rằng, cuộc sống của tôi hầu như đã chấm dứt.
                              Khi điều đó xảy ra, xin đừng cố gắng dùng máy móc để truyền cuộc sống nhân tạo vào cơ thể tôi. Và xin đừng gọi đây là chiếc giường nơi tôi đã chết. Hãy gọi nó là Chiếc Giường của Sự Sống, và hãy đem thân thể tôi đi để giúp người khác có được những mảnh đời trọn vẹn hơn.
                              Hãy lấy đôi mắt tôi trao cho người đàn ông chưa bao giờ được thấy tia nắng mặt trời, khuôn mặt trẻ thơ hay tình yêu trong đôi mắt người phụ nữ. Hãy tặng trái tim tôi cho một người phải sống trong đau đớn triền miên với trái tim bệnh tật. Hãy truyền máu của tôi cho một cậu thanh niên được kéo ra từ chiếc xe hơi bẹp nát, để cậu ấy còn sống mà xem cháu nội mình chơi đùa. Hãy thay thận của tôi cho bệnh nhân đang chống chọi ngày qua ngày bằng máy chạy thận nhân tạo. Hãy lấy từng lóng xương, từng cơ bắp, từng mô máu và hệ thần kinh của tôi rồi tìm cách làm cho một đứa bé tật nguyền bước đi được.
                              Hãy nghiên cứu từng ngóc ngách trong bộ não của tôi. Hãy lấy đi những tế bào, nếu cần thiết, và nuôi chúng phát triển để đến một ngày nào đó, một đứa bé trai bị câm sẽ gào thét cổ vũ cho một trận thể thao và một bé gái khiếm thính sẽ nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài khung cửa sổ.
                              Những gì còn lại của tôi, xin hãy thiêu chúng đi và rải tro theo cơn gió để giúp cây xanh tốt và đơm hoa.
                              Nếu cần phải chôn, thì hãy chôn những lỗi lầm, sự yếu đuối và tất cả những thành kiến của tôi về mọi người xung quanh.
                              Hãy trao tội lỗi của tôi cho quỷ dữ và dâng linh hồn tôi cho Thượng Đế.
                              Còn nếu như bạn muốn tưởng nhớ đến tôi, thì hãy làm điều đó bằng một cử chỉ hay lời nói yêu thương dành cho một người nào đó cần đến bạn. Nếu bạn làm tất cả những điều mà tôi nguyện ước, tôi sẽ trở nên bất tử.
                              - Robert N. Test
                              Em ơi lửa tắt bình khô rượu
                              Đời vắng em rồi say với ai.

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom