• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Đỗ Trung Quân

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Đỗ Trung Quân

    Tiểu Sử

    Link" align="left" border="0" alt="" style="padding:7px;" />Đỗ Trung Quân sinh ngày 19 tháng 1 năm 1955 tại Sài Gòn. Theo bài phỏng vấn trên báo Vietnam News giữa năm 2005 thì trong khai sinh của ông không có tên cha. Ông được mẹ là bà Đỗ Thị Hảo nuôi lớn đến năm 15 tuổi thì mẹ mất. Ông tiếp tục mưu sinh và sau khi tốt nghiệp Tú tài, ông vào học tại Đại học Vạn Hạnh. Năm 1976, ông tham gia phong trào Thanh niên xung phong và bắt đầu sáng tác. Một số bài thơ do ông sáng tác trở thành nổi tiếng như Hương tràm (1978).

    Một số bài thơ phổ nhạc được nhiều người biết đến như:
    Hương tràm (1978), Vũ Hoàng phổ nhạc
    Bài học đầu cho con (1986), Giáp Văn Thạch phổ nhạc thành bài “Quê hương”
    Chút tình đầu (1984), Vũ Hoàng phổ nhạc thành bài “Phượng hồng” (1988)
    Khúc mưa, Phú Quang phổ nhạc
    Hiện ông đang công tác tại báo Sài Gòn tiếp thị.
    Những tập thơ đã xuất bản:
    Cỏ hoa cần gặp (1991)
    Chân mây cuối trời (in chung cùng Hoàng Ngọc Biên, 2003)
    Quê hương
    -- Bài học đầu cho con

    Lời mẹ

    Quê hương là gì hở mẹ
    Mà cô giáo dạy phải yêu
    Quê hương là gì hở mẹ
    Ai đi xa cũng nhớ nhiều

    Quê hương là chùm khế ngọt
    Cho con trèo hái mỗi ngày
    Quê hương là đường đi học
    Con về rợp bướm vàng bay

    Quê hương là con diều biếc
    Tuổi thơ con thả trên đồng
    Quê hương là con đò nhỏ
    Êm đềm khua nước ven sông

    Quê hương là cầu tre nhỏ
    Mẹ về nón lá nghiêng che
    Là hương hoa đồng cỏ nội
    Bay trong giấc ngủ đêm hè

    Quê hương là vòng tay ấm
    Con nằm ngủ giữa mưa đêm
    Quê hương là đêm trăng tỏ
    Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

    Quê hương là vàng hoa bí
    Là hồng tím giậu mồng tơi
    Là đỏ đôi bờ dâm bụt
    Màu hoa sen trắng tinh khôi
    Quê hương mỗi người chỉ một
    Như là chỉ một mẹ thôi
    Quê hương có ai không nhớ...
    Sống trên đời

    Similar Threads
  • #2

    Blues

    buổi chiều đi uể oải
    như một điệu blues buồn
    những buỗi chiều ngơ ngác
    nắng trên phố mênh mông
    vàng lên một ngọn khói
    người đán ông mắt buổn
    dong đưa trên ghế dựa
    hoa tím lại tím hơn
    những hoàng hôn ngoài cửa
    người đàn ông mắt buổn
    một hôm không trẻ nữa
    những buỗi chiều ngổi im
    lá rụng đầy hai vai
    lá rụng trên tóc dài
    ngày đi qua lặng lẽ
    một điệu blues buổn quá
    đâu đó ỏ trong hổn
    người đàn ông mắt buổn
    ngủ thiu hay là chết
    hoa tím đã tím hơn
    từ buỗi chiều ly biệt

    4-1992
    Sống trên đời

    Comment

    • #3

      Chút tình đầu

      Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
      Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
      Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi
      mười tám
      Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu

      Mối tình đầu của tôi có gì ?
      Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
      Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
      Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
      Giữa giờ chơi mang đến lại mang về

      Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
      Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ lên cây
      Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
      Ngày khai trường áo lụa gió thu bay ...

      Mối tình đầu của tôi có gì ?
      Chỉ một cây đàn nhỏ
      Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
      Ai cũng hiểu - Chỉ một người không hiểu
      Nên có một gã khờ ngọng ngịu mãi ...
      Thành câm
      Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
      Em hái mùa hè trên cây
      Chở kỷ niệm về nhà
      Em chở mùa hè đi qua, còn tôi đứng lại
      Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa .
      Sống trên đời

      Comment

      • #4

        CHUYỆN KỂ CỦA MỘT GÃ LANG THANG

        Đấy là một ngày nào đó của một năm nào đó
        người đàn ông trờ thành kẻ không nhà
        tự nguyện
        dù hắn có cửa nhà
        hắn là thi sĩ ngốc nghếch
        quen nói
        trăng là trăng
        mây là mây
        gió là gió
        không thể là gì khác
        hắn không biết đánh bạc
        ngôi nhà tự bao giờ trở thành nơi cờ bạc bịp
        thế là hắn vui vẻ ra đi
        đấy là một ngày nào đó của một năm nào đó
        thế kỷ gần hết
        còn hắn gần chết
        hắn vẫn thản nhiên nói : ai mà không đi đời
        nhưng cờ bạc bịp thì ta xin thôi
        đã quá đủ trong ngôi nhà này
        lửa
        mổ hôi
        máu
        chia lìa
        đói khỗ
        chòi lá dựng xong thì bão tố
        lửa âm ỉ trong xương dưới những mộ phần
        biển rã mục đêm xuống tàu định mệnh
        sum họp nơi này
        nơi kia ly tan
        ngôi nhà ấy như phạm lời bùa chú
        nên mổ hôi sôi vầng trán cha già
        nên trẻ thơ ra đời trong lửa đạn
        lưng mẹ như vòm trời úp trọn phong ba
        ngôi nhà ấy như khoảnh vườn hoang dại
        cây đau thương không hạt cũng đâm chổi
        hạt nghi kỵ không gieo mà đậu quả
        những dấu chân trôi góc bể chân trời
        Đấy là ngày nào đó của một năm nào đó
        người đàn ông làm một kẻ không nhà
        lầm lủi gập mình trên sỏi đá
        bới tìm trong định mệnh
        một chổi hoa

        DTQ
        Sống trên đời

        Comment

        • #5

          Cỏ Hoa cần gặp.

          Cỏ Hoa cần gặp.

          Có thể chấm dứt được rổi những nụ cười giễu cợt
          Rằng những ai nói về cỏ hoa là những kẻ
          không chạm hai chân trên mặt đất này
          Anh vẫn đến thăm em bằng bước chân có thật
          Vẫn không quên chùm hoa cúc cầm taỵ..

          Anh không dửng dưng trước hạt gạo khó khăn ngày hai bữa
          Anh không quên những vất vả đời thường
          Anh biết rõ những giọt nước mắt em đôi khi thành chất độc
          Nhỏ xuống lòng mình loang lỗ vết thương

          Nhưng anh vẫn cần nói cùng em về hoa cỏ
          Về những vòm me không ai có thể đốn mất của mình
          Về những chiếc chuổng bổ câu màu hổng trên mái ngói
          Về tím đỏ ráng chiều,
          Về vạt nắng bình minh...
          Dẫu hoa đã từ lâu không có mặt trên những bàn ăn đạm bạc.
          Dẫu bóng mát vòm me chưa che tròn lưng
          những đứa trẻ con lượm rác ven đường.
          Dẫu đã xuất hiện quá nhiều kẻ vác súng săn
          tìm bầy chim thành phố.
          Và có người lạnh nhạt nhìn nhau nhân danh áo cơm
          Thì những kẻ mơ mộng còn rất cần đấy chứ

          Anh sợ vật giá leo thang nhưng cũng lo vầng trăng
          không mọc nữa đêm rằm
          Hay sợ trăng đã mọc rổi mà đầu anh vẫn cúi
          Bởi trái tim mình đã thành đá tảng rêu phong

          Nên anh vẫn muốn nói cùng em về hoa cỏ
          Ta xanh xao - nhưng hãy rất con người
          Ta phẫn nộ - nhưng chớ thành trái độc
          Ai vấp ngã ven đường, không một giọt lệ rơi
          Không một giọt lệ rơi vì mắt nhìn ráo hoảnh
          Vì mắt đã lạnh tanh những dung tục đời thường
          Nên anh cứ muốn nói hoài về hoa cỏ
          Để còn biết giật mình khi chạm một làn hương

          01/10/1986
          Sống trên đời

          Comment

          • #6

            Có một chiều Tháng Năm

            “Thầy có nhớ con không...?”
            tôi giật mình nhận ra người đàn ông áo quần nhếch nhác
            người đàn ông gầy gò ngổi sau tủ thuốc ven đường
            ”thầy còn nhớ con không...?”
            câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng
            hoa phượng tháng Năm rơi đầy vỉa hè
            rụng xuống trên vai người thầy học cũ
            ”không... xin lỗị.. ông lầm...
            tôi chưa từng dạy học
            xin thối lại ông tiền thuốc...
            ...cám ơn...”
            cuộc sống cho ta nhiều quên, nhớ, vui, buổn
            thầy học cũ mười năm kkhông lầm được
            thầy học cũ ngổi kia giấu mình sau tủ thuốc
            giấu mình sau hoa phượng rụng buổn tênh
            con biết nói gì hơn
            đứa học trò tôn sư
            người thầy cũ lại chối từ kỷ niệm
            chối từ những bài giảng dạy chon người đứng thẳng
            biết yêu anh em - đất nước - xóm giềng
            đứa học trò vào đời với trăm nghìn giông bão
            bai học ngày xưa vẫn nhớ mãi không quên
            bên hè phố im lìm
            vành nón sụp che mắt nhìn mỏi mệt
            câu phủ nhận phải vì câu áo rách
            trước đứa học trò quần áo bảnh bao?
            tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào
            những đưá trẻ con tan trường đuổi nhau trên phố
            mười năm nữa đứa nào trong số đó
            sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay?

            1987
            Sống trên đời

            Comment

            • #7

              Thương Nhớ Hoa Ðào

              "Sài Gòn không mưa bụi
              Mùa đông hay mùa xuân
              Phố dài lên áo ấm
              Khói lên chiều cuối năm

              Cành lan nào năm ngoái
              Em gửi trước sân nhà
              Lạnh rồi - hoa chớm nụ
              Em có về thăm ta ?
              Em có về phơi áo
              Dây mướp đã hoa vàng
              Em có về gội tóc
              Giếng ta còn xanh trong
              Em có về mở cổng
              Gom lá cũ trong vườn
              Kịp cùng ta đốt lửa
              Hong tay vào khói sương
              Em có về - tiếng guốc
              ( dù đã quên lâu rồi )
              Khua ngoài thềm gọi nhé
              Với riêng lòng ta thôi
              Em hiểu lòng ta với
              Còn thương nhớ hoa đào
              Em hãy về áo đỏ
              Như Nguyên đán hôm nào
              Sài Gòn không mưa bụi
              Mùa đông hay mùa xuân
              Em có là chim sẻ
              Tha mây về cuối năm ? "
              Sống trên đời

              Comment

              • #8

                Mây Mùa Thu

                Một hôm áo trắng về lại phố
                Trời vẫn trong veo, má vẫn hồng
                Có nàng cắn tóc bâng khuâng hỏi
                Có gặp người quen nãm ngoái không ?

                Một hôm áo trắng về lại phố
                Tháng chín mây mùa thu ghé thãm
                Có chàng chùi kiếng bâng khuâng hỏi
                Có gặp cô nàng nãm ngoái không ?

                Một hôm áo trắng như mây trắng
                Giống hệt mây hôm ấy ngày xưa
                Có chàng hai lần hai mươi tuổi
                Chép miệng nao nao nhớ gió mùa .
                Sống trên đời

                Comment

                • #9

                  Có một ngày trong ngăn sách cũ

                  Có một chiều như thế trong đời
                  trên vai tôi nàng khóc
                  có một chiều mưa của khắp thế gian
                  lặng trong một giọt nước mắt
                  có một chiều như thế trong đời
                  muối của mọi đại dương
                  trên lưỡi tôi
                  khô đắng
                  có một chiều như thế
                  mọi màu tím của hoàng hôn
                  tím như không thể tím hơn được nữa
                  run rẩy
                  chùm hoa nhỏ
                  tay nàng
                  có một ngày cộng tất cả ly tan
                  thành lặng im thảng thốt
                  có một chiều trong ngăn sách cũ
                  tình cờ
                  còn nguyên vẹn một điều gì
                  đã mất
                  Sống trên đời

                  Comment

                  • #10

                    Huệ

                    mãi đến mười năm anh mới nhận ra mình đã mất
                    ngôi nhà có khung cửa tối
                    và ngã tư mưa bay mù trời những chiều về muộn
                    em ướt như con chim sẻ lông xù
                    lạnh run, cuống quýt nhấn chuông gọi cửa
                    mãi đến mười năm tất cả những câu chuyện khôi hài ở đó
                    (nhiều bắng vô số mẩu vụn thuốc lá vất trên thềm)
                    mới thật sự hiện ra gương mặt phiền muộn
                    của một tình yêu muộn như này kịp hết
                    và ban mai chưa bắt đầu
                    mãi đến mười năm anh đi qua bao nhiêu đường phố
                    (Sài Gòn nhỏ bằng bàn tay)
                    anh mới tin đại dương có thật
                    đường chim bay có thật
                    trừ nước mắt tầm tã trên vai anh ngày ấy
                    không thật chút nào
                    phải mất đến mười năm anh mới biết
                    một nụ hôn dễ làm sao
                    mà không thể
                    mất đến mười năm anh mới thật sự tin rằng
                    ta có một tình yêu như hoa huệ
                    trắng tận khi
                    úa tàn
                    Sống trên đời

                    Comment

                    • #11

                      Mẹ
                      Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
                      Đỗ Trung Quân - 1986

                      Con sẽ không đợi một ngày kia
                      khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
                      Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
                      Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
                      Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
                      mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
                      ai níu nổi thời gian?
                      ai níu nổi?
                      Con mỗi ngày một lớn lên
                      Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
                      Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

                      Con sẽ không đợi một ngày kia
                      có người cài cho con lên áo một bông hồng
                      mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
                      mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
                      hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
                      Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
                      Sống tự do như một cánh chim bằng
                      Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
                      Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
                      Những bài thơ chất ngập tâm hồn
                      đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
                      Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
                      mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
                      ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
                      giọt nước mắt già nua không ứa nổi
                      ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
                      mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
                      Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
                      mấy kẻ đi qua
                      mấy người dừng lại?
                      Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
                      trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
                      ta vẫn vô tình
                      ta vẫn thản nhiên?

                      Hôm nay...
                      anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
                      ngã nón đứng chào xe tang qua phố
                      ai mất mẹ?
                      sao lòng anh hoảng sợ
                      tiếng khóc kia bao lâu nữa
                      của mình?
                      Bài thơ này xin thắp một bình minh
                      trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
                      bài thơ như một nụ hồng
                      Con cài sẵn cho tháng ngày
                      sẽ tới !
                      Sống trên đời

                      Comment

                      • #12

                        Khúc mưa
                        Tháng sáu
                        Mưa
                        Giá trời đừng mưa
                        anh đừng nhớ
                        Trời không mưa và anh không nhớ
                        anh còn biết làm gì?...
                        Em như hạt mưa trên phố xưa
                        Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ
                        Kỷ niệm như rêu...
                        Giẫm vào anh trượt ngã
                        tình xưa xa lắm rồi...
                        Giá trời đừng mưa
                        anh chẳng cần xuống phố
                        Hoa cúc vàng nhà ai
                        thả chừng chùm
                        Hoài nhớ
                        áo em vàng...
                        Tháng sáu...
                        Trời buồn...
                        Lũ chim sẻ hiên nhà đi mất
                        Như em...
                        Như em...
                        Sống trên đời

                        Comment

                        • #13

                          Không Đề

                          Tôi là con chim nhỏ
                          một hôm đến giữa cuộc đời
                          hót chơi dăm ba tiếng
                          mặt đất
                          nếu đầy đá sỏi
                          tiếng hót xin làm những hạt mầm
                          mong cây xanh mọc trên sỏi đá
                          nếu sớm mai nào
                          em gặp nụ hông trong vườn bất chợt
                          dất là chút quà bé mọn
                          tôi mang tặng mọi người
                          tôi là con chim nhỏ
                          đến giữa cuộc đời
                          hót chơi...
                          đừng kiếm tìm nếu hôm nào em không gặp
                          đừng kiếm tìm
                          và đừng thắc mắc
                          tôi đã bay đi
                          những nụ hổng để lại
                          nếu còn nhớ đến cánh chim
                          xin em hãy chăm chỉ vun trổng chút quà bé mọn
                          và khi vui vẻ
                          hãy kể cho mọi người nghe như kể chuyện ngày xưa
                          rằng :”ngày xưa... xa lắm... lầu rồi...
                          có một con chim nhỏ
                          đến giữa cuộc đời
                          hót
                          Sống trên đời

                          Comment

                          • #14

                            Huế 1998

                            Chỗ nào cho bình yên
                            thôi ta ngồi với cỏ
                            ghế đời chông chênh quá
                            chỗ nào cho bình yên?
                            ngồi mỏi ta cứ nằm
                            mây bay tự nghìn năm
                            cuộc đời ầm ĩ quá
                            ngủ được thì ngủ đi
                            nghe được thì nghe đi
                            trong lặng im lá cỏ
                            giật mình ai điều gì
                            cỏ ung dung trên đá
                            thành quách cũ hao mòn
                            chỉ tiếng chim bình thản
                            an trong cành nhãn non
                            Sống trên đời

                            Comment

                            • #15

                              Màu Tết

                              Chuyến xe cuối cùng đã ra đi
                              ngoài phố lá me rắc cốm
                              chàng áo xanh Tư Mã không quê nhà
                              chưa gió rét mà linh hồn đau ốm
                              giàn thiên lý nở quên...
                              giàn thiên lý rụng quên...
                              chẳng nhuộm áo chàng như năm trước
                              chàng Tư Mã áo xanh nát nhàu
                              chàng nằm ốm trong màu hoa đào
                              chuyến xe cuối cùng đã ra đi
                              những quê nhà ai đang gần lại
                              chiều cuối năm một ngừơi ngồi chơi
                              hát lên màu khói nhớ
                              từ vết thương chàng
                              nở lặng lẽ nụ hoa đào nho nhỏ
                              nở rất khẽ một màu Tết đỏ .

                              ĐTQ
                              Sống trên đời

                              Comment

                              Working...
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom