Đêm, Đà Nẳng sáng rực dưới ánh điện, hàng cây ven đường đã phần nào hoàn hồn sau một ngày căng mình chịu cái nắng nóng oi bức của mùa hè. Lắm hôm lên đến 38. Mọi người đổ xô ra đường hứng gió hy vọng đêm về sẽ ngũ yên với cái nóng hầm hập. Minh chở tôi vòng xuống đường Bạch Đằng đón gió, từ tối đến giờ chúng tôi đi loanh quanh gần hết các đường ở trung tâm mà không dừng lại o đâu cả. "Ghé bưu điện một chút nghe!" Minh quay lại, mái tóc bị gió thổi bờm lên, rối rối. Tôi gật, chắc Minh muốn vào lấy thư, "Mỏi chân rồi hả". Minh đạp chân chống "Còn lâu nhỏ! Có vào không hay ở ngoài này trông giúp anh cái xe!" Minh nhảy hai bậc một trên những bậc tam cấp cao, vui sướng như đứa trẻ. Hai ngày rồi Minh không ghé bưu điện chắc là có thư. Đặt hộp thư ở bưu điện tiện thật. Nếu là tôi chắc ngày tôi ra bưu điện lấy thư hai, ba lần cho khỏi sốt ruột. Thư về trường đã lâu thì chớ lại có khi phải khao mới được đọc. Đấy là chưa kể thư bị mất, không đến được tay mình.
Minh nhăn nhó như cắn phải hột ớt, trong túi áo ngục lấp ló một lá thư "Nhận thư ai mà nhăn thế?" Minh cười cười "Thư của người ta, hỏi làm gì?" Tôi quay đi, chợt nghe chạnh lòng vô kể, lại khó nghĩ. Minh dắt xe đi "Đi dạo một lúc nữa nhé?" Tôi không gật không lắc, leo lên xe ngồi, mặc Minh dắt xe đi đâu thì đi. Những cơn gió dưới sông đưa lên sao nóng nực, bực bội kinh khủng, dường như chúng vừa chạy xuyên qua một lò lữa?
"Sao em buồn thế?" Minh hỏi, vòng quay có chậm lại, bàn tay chạm phải tay tôi. Vội rút nhanh về, tôi chối phắt "Đâu có!" và lại im lặng muốn bảo Minh đưa tôi về nhà mà không sao mỡ miệng được. Lúc này tôi muốn rời xa Minh, để suy nghĩ. Giữa những nhập nhoè màu sắc của ánh điện bên kia sông, tôi như bị trôi tuột đi, xung quanh không có ai cả, không có Minh, không có cả Bá. Đằng trước tôi là đám sương mù dày đặc, sau lưng tôi là một cô gái. Cô ấy xinh đẹp và dịu hiền tên Lê. Dường như đã có lần Minh nói, người yêu Minh là Lê.
Ba ngày, tôi cố tránh mặt Minh, cố quên những gì mới xảy ra để tìm một phút thanh thản, nhưng không có. Dằn vặt, day dứt giữa mình với ta để rồi lại tự khinh khi phỉ báng mình. Tôi không dối lòng, rằng tôi luôn nghĩ đến Minh với những gì cao đẹp và thánh thiện. Tôi mong anh từng giờ, chỉ để nhìn thấy cũng đủ. Ngoài ra không cần gì khác. Tránh mặt Minh bằng cách ở lì trong phòng, nhưng tôi lại mong Minh cố đập cửa vào, hay năn nỉ tôi mở cửa rạ Minh không làm thế, anh tần ngần một lát và bỏ về, không nói câu nào. Giá như Minh nói...
Tôi gọi điện cho Bá "Giờ phải làm sao, rối trí quá!" Giọng Bá ngập ngừng bên kia đầu dây " Đừng tự dằn vặt với những gì đã qua. Em phải tự quyết định với những gì sắp tới". Nhưng .... tôi bối rối, tưởng chừng muốn khóc oà lên với Bá, giọng Bá dịu dàng "Hãy để tất cả qua đi". Tôi cúp máy, ngồi thừ trong buồng điện thoại, biết nói sao với Bá bây giờ. Ngày trước bộ ba chơi với nhau thân thiết là thế. Bá ra trường về quê, bỏ lại khoảng trống hụt hẫng trong mỗi người. Giá như Bá đừng đi thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Giá như tôi đừng mềm lòng...
Tôi ốm, nằm bẹp trên giường như con rệp đói. Đà Nẳng mùa nào cũng nắng mà tôi khoẻ khoắn gì cho cam. Thế là ốm, ở trên giường, tôi tự an ủi mình rằng ai chả bị ốm, chỉ khác nhau là ốm nhiều hay ốm ít, nặng hay nhẹ mà thôi và yên tâm với "khẩu hiệu" cùn của mình. Minh đến chơi, thấy tờ "khẩu hiệu" tôi để trên bàn đã không ngần ngại dựng tôi dậy, thẳng tay gõ vào đầu tôi mấy cái thật đau và mắng "Bướng như thế là cùng, sao trí tưởng tượng của cô không ốm luôn đi?" Tôi co người nhăn nhó "Thì đã sao nào?" Minh đem tô đi mua cháo, đổ cả đống tiêu lên trên. Tôi kêu "Anh thừa biết là em không bao giờ ăn cay mà!" "Ăn cho vã mồ hôi - Minh nạt - Không ăn thì giờ ăn!" Tôi trùm mền kín mặt " Anh không bằng một góc anh Bá, anh Bá dịu dàng hơn nhiều!" Minh nắm tay lại, dứ dứ vào trán tôi " Này, em không phải người yêu anh đâu mà anh bắt nạt!" Minh cười thoải mái " Không lẽ chỉ người yêu mới bắt nạt thôi sao cô nhỏ".
Minh bóc quýt đưa cho tôi "Ăn mau đi!" Tôi ngoan ngoãn nghe lời thể xác mệt mỏi và phần hồn cũng mỏi mệt, may sao Minh luôn ở cạnh tôi bất cứ lúc nào Minh rỗi, tự nguyện với thứ tình cảm anh em trong sáng. Nhưng khi tôi khỏi bệnh, giữa những nhập nhoà ảo ảnh tôi mới nhận ra giữa tôi và Minh đã nhen nhóm một thứ tình cảm khác, cũng trong sáng và thánh thiện không kém. Giờ đây tôi mới nhận thấy mình đã lầm tưởng một tình cảm. Minh đã có Lê. Hơn trăm cây số cho một mối tình, mỗi tuần hai lá thư và một lần gọi điện. Họ khăng khít thế, giờ bỗng thành bọt bèo cả, làm sao tôi không day dứt và áy náy, có cái gì đó như là tội lỗi đang ở trong tôi, điên cuồng đập phá. Tôi đã cố hết sức để tìm kiếm một chút bình yên.
Tôi ra bưu điện, gọi cho Bá "Đến với bọn này đi!" "Đến thế kia ư?" Tôi cười, không hiểu sao lúc này tôi còn cười được mà không phải là khóc nấc lên. Nghe giọng Bá hoang mang, tôi biết rằng Bá không thể giúp gì được. "Em yếu đuối quá Bá nhi?... và cười buồn - Em cúp máy đây!" Thoảng nghe tiếng thở dài nhè nhẹ, không hiểu là của tôi hay của Bá.
Con đường dài vun vút như vô tận, không thấy nơi nào là điểm cuối, càng không biết đâu là điểm cuối cho con đường tình cảm của tôi và Minh, chung quy củng vì tôi quá cô đơn. Cô đơn làm tôi mềm đi như cọng cỏ bị ngập nước lâu ngày. Cô đơn làm tôi trở nên nhỏ bé, thèm vô cùng những che chở, yêu thương và chăm sóc. Cô đơn đả làm tôi khốn khổ như thế, giờ biết trách ai đây, trò cợt đùa của số phận hay trò trốn tìm của tình cảm? Tôi không biết, chỉ mong thời gian quay trở lại cho tôi có thể bắt đầu lại, tôi sẽ không bao giờ sai lầm nữa dù cô đơn có thể làm tôi khuỵ ngã. Ước mong thế, nhưng tôi hiểu rằng thời gian sẽ không bao giờ quay lại, cũng như tôi không thể trở lại với tuổi 22 của mình.
Gặp Minh trong quán cà phê cuối con hẻm nhỏ tù mù, tôi định quay ra mà không kịp "Em lại ốm à? Sao hốc hác thế kia?" Tôi lắc đầu, tôi sợ ốm lắm rồi, sợ phải đối diện với bốn bức tường trắng và những viên thuốc to nhỏ, vuông tròn, giá như tôi có thể tống tất cả các loại thuốc vào mồm đễ đừng bao giờ ốm nữa thì tôi cũng làm, để cứu vãn những điều đã thành quá khứ. Lén nhìn Minh, tôi chạnh lòng. Minh cũng xơ xác, mệt mỏi. Khi nào anh ra ngoài ấy? Cho em gửi lời chúc hạnh phúc nghen! Minh ngồi im, ly cà phê cạn trơ đáy, hai bàn tay lồng vào nhau hờ hững. Minh không hút thuốc. Thật khổ cho Minh nếu có vấn đề gì cần suy nghỉ. Khói thuốc mờ ảo sẽ làm đầu óc sáng suốt hơn. "Cũng như ở nơi cay đắng người ta tìm thấy ngọt ngào" - Bà ngoại đã dạy tôi thế từ thuở tôi còn bé xíu.
"Anh nên ra ngoài ấy đi - tôi ngập ngừng - Em xin lổi!" Tôi bỏ đi, vội vã như trốn chạy. Tôi không trách Minh, tôi hiểu Minh. Trong một sớm một chiều không thể quên được. Tôi cũng thế, đã có lúc tôi rút hồn mình dệt bao ước mơ đẹp đẽ đễ nâng niu. Tôi cũng đau khổ cũng như Minh đau khổ khi nhìn giấc mơ của mình thành tro bụi. Tôi đang tự mâu thuẫn nhưng sáng suốt, tôi biết thế, lấy làm lạ sao Minh cứ im lặng. Nếu là Minh, tôi cũng không dại dột thả mồi bắt bóng, nhưng cái bóng ấy là tôi - lại muốn ở cạnh Minh không dời không dứt. Thứ tình cảm ấy mới mẻ quá, lạ lẫm quá và hấp dẫn như một khu vườn đầy màu sắc, hương thơm làm tôi không cưỡng nỗi mình, muốn khám phá để chợt nhận ra mình đã ở đường cùng ngõ cụt không có đường ra, mà trở lui thì không còn kịp nữa. Nhiều khi tôi tự nhũ rằng chẳng có lý do gì để làm thế, tôi phải nhanh tay nắm bắt hạnh phúc cho mình, phó mặc tất cả. Song tôi không thể làm thế, đúng hơn là không đủ can đảm. Tôi sống thiên về lý trí hơn là tình cảm. Những người sống thế thường cô độc. Bà ngoại tôi bảo thế. Tôi như con nhện, cố giăng nhiều bẫy để cuối cùng bị mắc vào những cái bẫy của chính mình vùng vẫy trong tuyệt vọng mà khong hiểu rằng chỉ có mình mới cứu nỗi mình.
Tôi viết thư cho Minh "Về ngoài ấy vui vẻ, hạnh phúc!" và xa xót tôi đã tự dối lòng khi viết như thế, nhưng lại thấy nhẹ nhõm trong lòng. Minh im lặng thé, hẳn Minh cũng hiểu anh đang dấn thân vào một cuộc chơi đầy phiêu lưu và Minh đã biết nên dừng lại. Ba ngày ... một tuần Minh không xuống thăm, nỗi nhớ vơi đi rất nhiều.
"Minh ra ngoài ấy thăm Lê rồi!" Anh bạn cùng phòng Minh nói khi gặp tôi ở trong nhà sách. "Đi bao giờ?" Tôi thấy giọng mình chợt thảng thốt, là lạ "Hôm kia, vội vã lắm!" Tôi để trả quyển sách trên giá tâm trí đâu mà đọc mà tìm. "Anh em sao không biết chuyện?" "À" tôi gượng gạo, không biết nói gì, bây giờ còn anh em được không? Minh đả chọn đúng, tôi yên lòng, nếu không tôi sẻ khó sống với những day dứt dằn vặt bủa vậy
"Có điện thoại!" Tôi chạy xuống, giọng Minh bên kia đầu dây, có âm sắc hạnh phúc, "Lê gửi lời hỏi thăm em - Cô ấy đang ở cạnh anh!"
Minh nhăn nhó như cắn phải hột ớt, trong túi áo ngục lấp ló một lá thư "Nhận thư ai mà nhăn thế?" Minh cười cười "Thư của người ta, hỏi làm gì?" Tôi quay đi, chợt nghe chạnh lòng vô kể, lại khó nghĩ. Minh dắt xe đi "Đi dạo một lúc nữa nhé?" Tôi không gật không lắc, leo lên xe ngồi, mặc Minh dắt xe đi đâu thì đi. Những cơn gió dưới sông đưa lên sao nóng nực, bực bội kinh khủng, dường như chúng vừa chạy xuyên qua một lò lữa?
"Sao em buồn thế?" Minh hỏi, vòng quay có chậm lại, bàn tay chạm phải tay tôi. Vội rút nhanh về, tôi chối phắt "Đâu có!" và lại im lặng muốn bảo Minh đưa tôi về nhà mà không sao mỡ miệng được. Lúc này tôi muốn rời xa Minh, để suy nghĩ. Giữa những nhập nhoè màu sắc của ánh điện bên kia sông, tôi như bị trôi tuột đi, xung quanh không có ai cả, không có Minh, không có cả Bá. Đằng trước tôi là đám sương mù dày đặc, sau lưng tôi là một cô gái. Cô ấy xinh đẹp và dịu hiền tên Lê. Dường như đã có lần Minh nói, người yêu Minh là Lê.
Ba ngày, tôi cố tránh mặt Minh, cố quên những gì mới xảy ra để tìm một phút thanh thản, nhưng không có. Dằn vặt, day dứt giữa mình với ta để rồi lại tự khinh khi phỉ báng mình. Tôi không dối lòng, rằng tôi luôn nghĩ đến Minh với những gì cao đẹp và thánh thiện. Tôi mong anh từng giờ, chỉ để nhìn thấy cũng đủ. Ngoài ra không cần gì khác. Tránh mặt Minh bằng cách ở lì trong phòng, nhưng tôi lại mong Minh cố đập cửa vào, hay năn nỉ tôi mở cửa rạ Minh không làm thế, anh tần ngần một lát và bỏ về, không nói câu nào. Giá như Minh nói...
Tôi gọi điện cho Bá "Giờ phải làm sao, rối trí quá!" Giọng Bá ngập ngừng bên kia đầu dây " Đừng tự dằn vặt với những gì đã qua. Em phải tự quyết định với những gì sắp tới". Nhưng .... tôi bối rối, tưởng chừng muốn khóc oà lên với Bá, giọng Bá dịu dàng "Hãy để tất cả qua đi". Tôi cúp máy, ngồi thừ trong buồng điện thoại, biết nói sao với Bá bây giờ. Ngày trước bộ ba chơi với nhau thân thiết là thế. Bá ra trường về quê, bỏ lại khoảng trống hụt hẫng trong mỗi người. Giá như Bá đừng đi thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Giá như tôi đừng mềm lòng...
Tôi ốm, nằm bẹp trên giường như con rệp đói. Đà Nẳng mùa nào cũng nắng mà tôi khoẻ khoắn gì cho cam. Thế là ốm, ở trên giường, tôi tự an ủi mình rằng ai chả bị ốm, chỉ khác nhau là ốm nhiều hay ốm ít, nặng hay nhẹ mà thôi và yên tâm với "khẩu hiệu" cùn của mình. Minh đến chơi, thấy tờ "khẩu hiệu" tôi để trên bàn đã không ngần ngại dựng tôi dậy, thẳng tay gõ vào đầu tôi mấy cái thật đau và mắng "Bướng như thế là cùng, sao trí tưởng tượng của cô không ốm luôn đi?" Tôi co người nhăn nhó "Thì đã sao nào?" Minh đem tô đi mua cháo, đổ cả đống tiêu lên trên. Tôi kêu "Anh thừa biết là em không bao giờ ăn cay mà!" "Ăn cho vã mồ hôi - Minh nạt - Không ăn thì giờ ăn!" Tôi trùm mền kín mặt " Anh không bằng một góc anh Bá, anh Bá dịu dàng hơn nhiều!" Minh nắm tay lại, dứ dứ vào trán tôi " Này, em không phải người yêu anh đâu mà anh bắt nạt!" Minh cười thoải mái " Không lẽ chỉ người yêu mới bắt nạt thôi sao cô nhỏ".
Minh bóc quýt đưa cho tôi "Ăn mau đi!" Tôi ngoan ngoãn nghe lời thể xác mệt mỏi và phần hồn cũng mỏi mệt, may sao Minh luôn ở cạnh tôi bất cứ lúc nào Minh rỗi, tự nguyện với thứ tình cảm anh em trong sáng. Nhưng khi tôi khỏi bệnh, giữa những nhập nhoà ảo ảnh tôi mới nhận ra giữa tôi và Minh đã nhen nhóm một thứ tình cảm khác, cũng trong sáng và thánh thiện không kém. Giờ đây tôi mới nhận thấy mình đã lầm tưởng một tình cảm. Minh đã có Lê. Hơn trăm cây số cho một mối tình, mỗi tuần hai lá thư và một lần gọi điện. Họ khăng khít thế, giờ bỗng thành bọt bèo cả, làm sao tôi không day dứt và áy náy, có cái gì đó như là tội lỗi đang ở trong tôi, điên cuồng đập phá. Tôi đã cố hết sức để tìm kiếm một chút bình yên.
Tôi ra bưu điện, gọi cho Bá "Đến với bọn này đi!" "Đến thế kia ư?" Tôi cười, không hiểu sao lúc này tôi còn cười được mà không phải là khóc nấc lên. Nghe giọng Bá hoang mang, tôi biết rằng Bá không thể giúp gì được. "Em yếu đuối quá Bá nhi?... và cười buồn - Em cúp máy đây!" Thoảng nghe tiếng thở dài nhè nhẹ, không hiểu là của tôi hay của Bá.
Con đường dài vun vút như vô tận, không thấy nơi nào là điểm cuối, càng không biết đâu là điểm cuối cho con đường tình cảm của tôi và Minh, chung quy củng vì tôi quá cô đơn. Cô đơn làm tôi mềm đi như cọng cỏ bị ngập nước lâu ngày. Cô đơn làm tôi trở nên nhỏ bé, thèm vô cùng những che chở, yêu thương và chăm sóc. Cô đơn đả làm tôi khốn khổ như thế, giờ biết trách ai đây, trò cợt đùa của số phận hay trò trốn tìm của tình cảm? Tôi không biết, chỉ mong thời gian quay trở lại cho tôi có thể bắt đầu lại, tôi sẽ không bao giờ sai lầm nữa dù cô đơn có thể làm tôi khuỵ ngã. Ước mong thế, nhưng tôi hiểu rằng thời gian sẽ không bao giờ quay lại, cũng như tôi không thể trở lại với tuổi 22 của mình.
Gặp Minh trong quán cà phê cuối con hẻm nhỏ tù mù, tôi định quay ra mà không kịp "Em lại ốm à? Sao hốc hác thế kia?" Tôi lắc đầu, tôi sợ ốm lắm rồi, sợ phải đối diện với bốn bức tường trắng và những viên thuốc to nhỏ, vuông tròn, giá như tôi có thể tống tất cả các loại thuốc vào mồm đễ đừng bao giờ ốm nữa thì tôi cũng làm, để cứu vãn những điều đã thành quá khứ. Lén nhìn Minh, tôi chạnh lòng. Minh cũng xơ xác, mệt mỏi. Khi nào anh ra ngoài ấy? Cho em gửi lời chúc hạnh phúc nghen! Minh ngồi im, ly cà phê cạn trơ đáy, hai bàn tay lồng vào nhau hờ hững. Minh không hút thuốc. Thật khổ cho Minh nếu có vấn đề gì cần suy nghỉ. Khói thuốc mờ ảo sẽ làm đầu óc sáng suốt hơn. "Cũng như ở nơi cay đắng người ta tìm thấy ngọt ngào" - Bà ngoại đã dạy tôi thế từ thuở tôi còn bé xíu.
"Anh nên ra ngoài ấy đi - tôi ngập ngừng - Em xin lổi!" Tôi bỏ đi, vội vã như trốn chạy. Tôi không trách Minh, tôi hiểu Minh. Trong một sớm một chiều không thể quên được. Tôi cũng thế, đã có lúc tôi rút hồn mình dệt bao ước mơ đẹp đẽ đễ nâng niu. Tôi cũng đau khổ cũng như Minh đau khổ khi nhìn giấc mơ của mình thành tro bụi. Tôi đang tự mâu thuẫn nhưng sáng suốt, tôi biết thế, lấy làm lạ sao Minh cứ im lặng. Nếu là Minh, tôi cũng không dại dột thả mồi bắt bóng, nhưng cái bóng ấy là tôi - lại muốn ở cạnh Minh không dời không dứt. Thứ tình cảm ấy mới mẻ quá, lạ lẫm quá và hấp dẫn như một khu vườn đầy màu sắc, hương thơm làm tôi không cưỡng nỗi mình, muốn khám phá để chợt nhận ra mình đã ở đường cùng ngõ cụt không có đường ra, mà trở lui thì không còn kịp nữa. Nhiều khi tôi tự nhũ rằng chẳng có lý do gì để làm thế, tôi phải nhanh tay nắm bắt hạnh phúc cho mình, phó mặc tất cả. Song tôi không thể làm thế, đúng hơn là không đủ can đảm. Tôi sống thiên về lý trí hơn là tình cảm. Những người sống thế thường cô độc. Bà ngoại tôi bảo thế. Tôi như con nhện, cố giăng nhiều bẫy để cuối cùng bị mắc vào những cái bẫy của chính mình vùng vẫy trong tuyệt vọng mà khong hiểu rằng chỉ có mình mới cứu nỗi mình.
Tôi viết thư cho Minh "Về ngoài ấy vui vẻ, hạnh phúc!" và xa xót tôi đã tự dối lòng khi viết như thế, nhưng lại thấy nhẹ nhõm trong lòng. Minh im lặng thé, hẳn Minh cũng hiểu anh đang dấn thân vào một cuộc chơi đầy phiêu lưu và Minh đã biết nên dừng lại. Ba ngày ... một tuần Minh không xuống thăm, nỗi nhớ vơi đi rất nhiều.
"Minh ra ngoài ấy thăm Lê rồi!" Anh bạn cùng phòng Minh nói khi gặp tôi ở trong nhà sách. "Đi bao giờ?" Tôi thấy giọng mình chợt thảng thốt, là lạ "Hôm kia, vội vã lắm!" Tôi để trả quyển sách trên giá tâm trí đâu mà đọc mà tìm. "Anh em sao không biết chuyện?" "À" tôi gượng gạo, không biết nói gì, bây giờ còn anh em được không? Minh đả chọn đúng, tôi yên lòng, nếu không tôi sẻ khó sống với những day dứt dằn vặt bủa vậy
"Có điện thoại!" Tôi chạy xuống, giọng Minh bên kia đầu dây, có âm sắc hạnh phúc, "Lê gửi lời hỏi thăm em - Cô ấy đang ở cạnh anh!"