1/Cô ấy:
......Em yêu đương hay em thổn thức....
....Em bứt dứt hay em cần người yêu....
Em bắt đầu sợ những tia nắng mặt trời kể từ đó...
Ở đây ,người ta dạy em cách giúp mình thanh sạch hơn theo đúng nghĩa của nó ...Người ta dạy em cách tôn sùng một thứ mà em không định nghĩa đươc...Đôi lúc em không hiểu đó có phải là lý tưởng,là hoài bão không???...Hay đơn giản nó là đòi hỏi mang tính khách quan của một số người theo trường phái...chẳng quan tâm gì ngoài thứ ai cũng quan tâm ở đây...
Em là mẫu người dễ bị ảnh hưởng khách quan...Em không dám yêu và không dám cảm nhận thứ mà người khác dễ dàng cảm nhận thấy...Em đã ở đây được 3 tháng,3 tháng chẳng dài đối với một đứa có khoảng riêng ....chẳng khác nào khoảng chung như em... Đôi dòng Diary của cô ấy...Cô ấy viết nó như một lẽ tự nhiên không giấu diếm,không theo một chừng mực và thường lệ nào cả.Có đôi khi ,cô ấy ngồi gặm nhấm tất cả mọi suy nghĩ của mình đến lúc bội thực và không thể tiếp tục,cô ấy bắt đầu viết ,nhưng cô ấy không biết bắt đầu từ đâu.Đối với mọi người,cô ấy lạ kì đến nỗi...người ta không thể không hiếu kì...Còn đối với cô ấy mà nói,cô ấy luôn luôn tự thắc mắc tại sao mình lại có thể bình thường đến tầm thường như vậy nhỉ???
Cô ấy hay có những giấc mơ về những khoảng lặng trong cuộc sống...Cô ấy mơ về những cánh diều màu vàng...Cánh diều bay nhưng không có dây,cô ấy ngắm nó như ngắm những cánh bướm...Những tạo vật không phải do con người tạo ra...
Cô ấy thường dậy vào 7h sáng,ăn sáng và rửa mặt một cách có tổ chức ...Cô ấy thích nhìn mình trong gương vào buổi sáng...Chả hiểu sao cô ấy lại thấy mình rạng rỡ hơn vào những lúc như vậy...Bữa ăn của cô do mẹ cô chuẩn bi...Cô thích ăn thức ăn mẹ làm ...Không hẳn là thích nhưng nó là một thói quen...1 thói quen có tổ chức...
Nhìn cô ấy ai cũng nghĩ cô ấy sẽ là người không có mấy quan tâm đến truyện tình cảm. Nhưng thực chât...Cô đã thích một người bạn trai từ năm lơp 4...Hồi đó cậu ta là lớp trưởng...Cậu ta có một gương mặt rất "Tây"...Cậu ta biêt khá nhiều bài hát tiếng Anh trong khi tất cả những đứa trẻ cùng trang lứa gần như không biết đến chúng ...Cô tự hào vì được ngồi gần cậu ta...và ... Cô mất không biết bao nhiêu thời gian để lý giải sự quan tâm của cậu ta với mình ....Cho dù ...Nó chẳng là gì ...Đối với một lớp trưởng .Cậu ấy luônbảo vệcô trước những trò đùa ác ý của bạn bè,trước cả sự kiểm tra gắt gao của cô giáo về bài tập về nhà...bởi cô quên làm bài tâp...Cậu ấy cứ thế...Không ngờ việc mình làm lớn hơn cả... trong khuôn khổ của một cậu lớp trưởng.Nhưng cái ý nghĩa ấy vẫn mãi giữ kín trong lòng cô cho đến tận bây giờ...
Năm lớp 5,cô bắt đầu bị một căn bệnh mãn tính,đó là hen.Tình hình ban đầu vốn không khả quan cho lắm bởi cô không thích dùng thuốc xịt...Và,nghiễm nhiên ,sau một thời gian dài với sự quan tâm của người mẹ,cô đã quen với căn bệnh và việc dùng thuốc xịt dễ như ăn cơm...Cũng trong thời gian đó,một nỗi tuyệt vọng đổ lên đầu mẹ cô...Bố cô đã ra đi theo cái gọi là...Tiếng gọi con tim...Nhưng nỗi tuyệt vọng ấy dường như chỉ đổ lên đầu mẹ cô.Còn cô,cô đã cảm nhận được nó từ lâu lắm rồi nhưng cô chỉ lặng yên nhìn nó diễn ra mà cảm thấy bất lực.Duy đôi lúc ,cô chỉ buồn khi mẹ cô ngồi một mình khóc trong bóng tối...Những lúc như vậy ,cô không dám ôm mẹ vì... cô không dám bày tỏ.Lúc đó,mẹ cô thường nhẹ nhàng siết cô trong vòng tay của mình...Cô cảm thấy yên tâm hơn vì chí ít mình cũng làm được điều gì đấy cho mẹ của mình...</DIV>
Bắt đầu năm học cấp 2 không mấy suôn sẻ...Cô hay ngồi một mình...Cô không giỏi trong môn thể dục nên hay bị bạn bè trêu chọc.Bọn chúng tách cô ra như một vật thể không phải trong lớp.Ban đầu là không ai đứngcùng cô trong lúc xếphàng ,sau đó là không bao giờ photo cho cô tập đề cương mà cả lớp cùng được photo.Những lúc như vậy cô thường tự ngồi một mình và an ủi:"Chắc chúng nó quên".</DIV> Năm lớp 7,tình hình có vẻ cải thiện hơn chút đỉnh,cô bắt đầu thực hiện những lời sai vặt của bọn chúng như một nô lệ tận tụy hầu hạ chủ nhân.Có điều chủ nhân ở đây khác ở chỗ:Chỉ ban cho cô vài lời cảm ơn,vài ánh mắt thân thiện hơn một chút.Cô thường cặm cụi chép bài cho chúng,cẩn thận và nắn nót... hơn cả bài của mình,cô cũng hay xuống căngtin mua giúp chúng vài thứ quà vặt...
Năm lớp 8,một tai nạn đổ lên đầu cô.Một học sinh ác ý đã giấu thuốc xịt hen của cô đi.Hậu quả là cô phải đi cấp cứu vì chính cái đầu có non nớt thiếu trách nhiệm của cậu học sinh đó.Đối với cô,nó không mấy quan trọng,vì trong lúc ngất đi đó,lần đầu tiên cô thấy mình như một phần của cái lớp này.Tuy nhiên ,đối với mẹ cô ,nó như một đòn cảnh tỉnh,bà đã mất một thời gian để có thể điều tra đến nơi đến chốn vụ việc này và bà cũng tình cờ biết được thời gian qua cô đã sống thế nào nhờ một cậu học sinh khá nhút nhát trong lớp kể lại.
Bà bắt đầu ra quyết định mang tính dứt khoát,bà muốn cô học ở một môi trường mang tính cộng đồng và hiền hòa hơn.Bà bắt đầu nghĩ đến việc đưa cô đến một trường Dòng,bà không quan tâm đến việc cô có trở thành một tu sĩ hay một bà sơ hay không.Điều mà bà quan tâm là cô có một môi trường tốt để quên đi tất cả mặc cảm trước đây.
7h sáng,bà chuẩn bị cho cô tất cả vật dụng và quần áo cho cô từ hôm qua nhưng hôm nay bà mới dám cho thêm một thứ ,đó là cuốn nhật kí bà mua cho cô.Cuốn nhật kí nhỏ có màu vàng, màu mà cô thích.
8h15phut cô có mặt ở trường mang theo hành lý và đôi mắt nặng trĩu của người mẹ,thói quen cố hữu của cô không muốn cô rời xa mẹ của mình,cô không biết mình có thể bắt đầu một cuốc sống mới thế nào nếu không có mẹ cho dù 1 tuần cô được gặp mẹ một lần...
Cuộc sống của cô bắt đầu từ một trạng thái bất định và nó sẽ xảy ra thế nào khi nó ở đây...
2/Người bạn mới: Trường Dòng là nơi uy nghiêm với tất cả mọi lớp người,mọi đối tượng.Và nghiễm nhiên,lần đầu tiên là lần cô choáng ngợp nó ở tận đáy lòng.Cô phải học kinh thánh và những thứ tương tự như vậy.Cô hoàn thành tất cả những công việc mang tính học tập một cách tôn sùng ấy vào khoảng 3h.Tất cả thời gian còn lại cô dành cho việc viết nhật kí,nhưng tất cả mọi cố gắng đều bị chôn vùi,nói về mình là một điều cực khó đối với cô.Cứ viết được vai` dòng là cô ném quyển sổ tội nghiệp đi một xó.Cô quen xưng hô với nhật kí là em,có lẽ là do thói quen khi xem tivi những chương trình của trẻ con.
Những thầy dạy trong trường Dòng đều có những bộ mặt nghiêm khắc,khác hẳn với những gì cô tưởng tượng.Tất cả đều trải dài màu đen như tang lễ,vâng,đen và lạnh lẽo...
Cô đã học ở đây được 3 tháng,cô bắt đầu viết được những dòng nhật kí đàu tiên một cách khá trơn tru,xin phép được tường thuật tại đây chứ không trích đoạn để chúng ta hiểu hơn về cô như ban đầu...
......Em yêu đương hay em thổn thức....
....Em bứt dứt hay em cần người yêu....
Em bắt đầu sợ những tia nắng mặt trời kể từ đó...
Ở đây ,người ta dạy em cách giúp mình thanh sạch hơn theo đúng nghĩa của nó ...Người ta dạy em cách tôn sùng một thứ mà em không định nghĩa đươc...Đôi lúc em không hiểu đó có phải là lý tưởng,là hoài bão không???...Hay đơn giản nó là đòi hỏi mang tính khách quan của một số người theo trường phái...chẳng quan tâm gì ngoài thứ mà ai cũng quan tâm ở đây...
Em là mẫu người dễ bị ảnh hưởng khách quan...Em không dám yêu và không dám cảm nhận thứ mà người khác dễ dàng cảm nhận thấy...Em đã ở đây được 3 tháng,3 tháng chẳng dài đối với một đứa có khoảng riêng ....chẳng khác nào khoảng chung như em... </DIV>
Nghe thì thật lạ nhưng dường như cô may mắn hơn nhiều so với những đứa con gái khác trong cái trương này,cô đã kịp có một tình yêu thật nhỏ bé,thật xa vời nếu không muốn nói là không hề có.Cậu lớp trưởng cấp một ấy.
Thầy dẫn đến lớp học một anh thanh niên ,năm nay anh 20 tuổi,cô để ý thầy dẫn anh xuống chỗ ngồi,thầy nắm tay anh.Cô hiểu ra,anh bị mù.Thầy dúi anh xuống chỗ ngồi cạnh cô.Anh có dáng cao và mảnh,anh mang theo một bảng chuyên dụng để viết chữ nổi,một cuốn sách toàn những dòng chữ nổi...Anh nhìn về phía khoảng không ,đôi mắt không khác gì người bình thường nhưng vô hồn đến chạnh lòng.Anh cất tiếng với cô:"Bạn vào đây lâu rồi hả?".Cô nhẹ nhàng:"Không! em vào đây được 3 tháng thôi",cô cười,nụ cười thoải mái kéo dãn ra khi trong lòng cô xuất hiện một tia hân hoan mới....Một người bạn mới.</DIV>
<DIV> Những tháng ngày sống trong những cơn sóng của tình bạn đến với cô như một thành công bước đầu sau 3 tháng cô đơn không có mẹ.Cô thích làm đôi mắt của anh,thích cảm nhận màu sắc cho anh và vô hình chung cô cũng nhận thấy những thứ đó bao lâu nay luôn có ý nghĩa.Cô bắt đầu dừng việc viết nhật kí lại,thay vào đó điều cô quan tâm bây giờ là anh được vui và không cảm thấy mặc cảm giống cô như những ngày trước,làm một người vui hạnh phúc với mình thế kia ư?
_Sao anh lại bị mù?
_Uhm!Anh bị mù mới đươc có 2 năm thôi,2 năm đủ để thích nghi và đủ để ngồi lại bình tĩnh suy nghĩ...Anh bị tiểu đường,căn bệnh được phát hiện quá muộn và thế này đây....
Vừa nói anh vừa chỉ tay vào đôi mắt của mình...
_Em cũng bị hen đấy,nhưng em sướng hơn anh,chỉ thỉnh thoảng em mói bị co thắt lồng ngực,khi nào có thuốc là đỡ ngay
<DIV> _Uhm!Vậy tai sao em lại vào đây,trong khi em đủ khoẻ mạnh để khát khao.Nếu anh là em,anh sẽ ra ngoài kia và hét lên rằng:"Chẳng ai có thể chôn chân tôi ở cái nơi này,vì khát khao của tôi đủ để thiêu rụi các người"!!!!</DIV>
_Em cũng bệnh anh ạ!
_Em bệnh gì vậy?
_Khó nói lắm,đại loại là em không đủ can đảm như anh,không đủ sức chứng tỏ mình...Em sợ mình bị chê cười,sợ bị những kẻ khác coi mình là một hình tượng mang tính lố bịch...Mà anh học gì trước khi vào đây vậy,sao lại bỏ dở???
_ Anh là sinh viên năm thứ nhất trường Y,anh đã cố gắng rất nhiều trong học hành để được như vậy ,nhưng yêu cầu của một bác sĩ nói riêng và tất cả những người hoạt động trong lĩnh vực y khoa nói riêng...là phải hoàn chỉnh về ngoại hình...
Lâu lắm cô không cười tươi như vậy,nụ cười của cô mang đầy sức sống của một cuộc đời mới...Cô cười vì cô đã nói được,dám bày tỏ mà không sợ bị chê cười.Đôi lúc cô tự hỏi có phải chính vì anh bị mù nên cô có thể nói với anh một cách thoải mái như vậy không?Câu trả lời là:"Chính xác là như vậy"...Cô sẽ không đủ tự tin khi nhìn vào ánh mắt một người khi nghe những câu truyện của cô mà... mang chút biến chuyển nào.Cô thích anh như vậy.cứ chậm dãi lắng nghe,chậm dãi gật đầu,chậm dãi cười hoặc nhăn mặt...
_Anh suốt đời không thể trở thành bác sĩ sao?
_Có thể chứ!!!Nếu anh nhìn được trở lại,nhưng điều đó gần như không thể,cơ may kiếm được một ngươi cho mình giác mạc khó lắm.Người sống thì không thể,còn người chết thì thân nhân người ta không thể chấp nhận điều ấy em ạ!!!
Câu truyện giữa họ kết thúc một cách lửng lơ như vậy,không vui,không buồn...Chỉ để biết và biết...
Hôm nay cô cùng anh đi thả diều,chả hiểu sao cô đòi anh bằng được đi chơi trò đó với anh.
Diều bay lên...Bay trong niềm ham thích tột độ...Bay trong sự tự tin chớm nở của cô...Bay trong tiếng nóicô kể lại cho anh nghe...
Bất chợt,cô cắt dây diều...
_Sao em lại cắt dây diều?Nhỡ nó sẽ rơi xuống ,sẽ bị hỏng,không chơi được nữa thì sao?
_Đâu có sao khi nó có thể là cánh diều tự do chao lượn,em cũng không muốn nó hối hận về cái thân phận là diều của mình.
Cánh diều màu vàng vút bay...lòng vòng...Màu vàng của chai mật ong bố mang từ quê lên...màu vàng của mỗi buồn trên mắt mẹ...Của niềm cô quạnh và cả niềm tin trong suốttuổi trẻ mà cô đã trải qua...
3/Đột phá:
Mẹ cô bắt đầu khóc,khóc cho những gì cô phải chịu đựng,bà gào lên...gào trong niềm đau tọt độ...Gào lên khi nhìn thấy người ta lôi ra dưới gầm giường chai xịt thuốc hen lăn lóc như chính cái cuộc đời cô...Lăn lóc và vô định...
Những gì xảy ra như hình ảnh của một đoạn phim tua lại những mặc cảm,những trò đùa quái ác đến với cô...</DIV>
Khẽ nhặt mảng giấy phía đầu giường cô...Bà giở ra...Chỉ có vài dòng ngắn ngủi...Bà bần thần dựa vào thành giường...khoé mắt khẽ chảy ra hai hàng lệ...Không phải nước mắt của nỗi buồn mất con...
4/ Cái chết của sự phục sinh:
Anh cũng khóc...Anh khóc cho một tổn thất không hề nhỏ của anh...Qua màn nước mắt mờ...Anh nhìn tháy một mảng cảnh vật u ám ngoài kia...Anh không muốn nhìn thấy cảnh này...Thứ anh muốn nhìn thấy đầu tiên và ngay lúc này là nụ cười của cô...nụ cười có màu vàng...
Mẹ cô vào thăm anh,bà chìa mảnh giấy cô viết cho anh xem..."Em cho anh đôi mắt,đổi lại hãy cho em can đảm là chính mình"...Anh òa lên...Òa lên trong niềm yêu thương và niềm tin của một người con gái trẻ đặt vào đôi mắt của mình...Hai người ôm nhau khóc...Không gian quanh họ như nhuốm một màu vàng...
5/Câu truyện về một bác sĩ nhãn khoa:
Anh là một vị bác sĩ trẻ với trình độ chuyên môn cao,anh luôn tự hào với nghề nghiệp của mình vì nó giúp không ít người có thể nhìn thấy ánh sáng khi vượt qua những ngày đen tối...Với mỗi bệnh nhân,nhất là những bệnh nhân nghèo không có tiền trả viện phí được anh chữa trị tận tình,anh thường nói với họ:"Tôi cho anh(chị) một đôimắt,đổi lại hãy cho tôi can đảm là chính mình"...
Vào mỗi sáng chủ nhật ,như thường lệ ,anh thường dẫn bọn trẻ ở cô nhi viện đi thr diều.những cánh diều bay lượn trênkhông trung đem theo niềm ham thích tột độ của lũ trẻ...Đột nhiên,có một cậu bé chạy lại nắm lấy tay anh,cậu đưa tay lên phía xa xa:"Chú ơi!!!Ở kia có cánh diều đứt dây màu vàng đang bay đẹp quá"...Khoé mắt anh chợt trào lệ...Anh mỉm cười mãn nguyện...
Lê Thúy Anh_Số nhà 26 ngõ 94 Ngọc Hà.Ba Đình.Hà Nội.Số điện thoại:04.7345952
Edited by: Anh24
......Em yêu đương hay em thổn thức....
....Em bứt dứt hay em cần người yêu....
Em bắt đầu sợ những tia nắng mặt trời kể từ đó...
Ở đây ,người ta dạy em cách giúp mình thanh sạch hơn theo đúng nghĩa của nó ...Người ta dạy em cách tôn sùng một thứ mà em không định nghĩa đươc...Đôi lúc em không hiểu đó có phải là lý tưởng,là hoài bão không???...Hay đơn giản nó là đòi hỏi mang tính khách quan của một số người theo trường phái...chẳng quan tâm gì ngoài thứ ai cũng quan tâm ở đây...
Em là mẫu người dễ bị ảnh hưởng khách quan...Em không dám yêu và không dám cảm nhận thứ mà người khác dễ dàng cảm nhận thấy...Em đã ở đây được 3 tháng,3 tháng chẳng dài đối với một đứa có khoảng riêng ....chẳng khác nào khoảng chung như em... Đôi dòng Diary của cô ấy...Cô ấy viết nó như một lẽ tự nhiên không giấu diếm,không theo một chừng mực và thường lệ nào cả.Có đôi khi ,cô ấy ngồi gặm nhấm tất cả mọi suy nghĩ của mình đến lúc bội thực và không thể tiếp tục,cô ấy bắt đầu viết ,nhưng cô ấy không biết bắt đầu từ đâu.Đối với mọi người,cô ấy lạ kì đến nỗi...người ta không thể không hiếu kì...Còn đối với cô ấy mà nói,cô ấy luôn luôn tự thắc mắc tại sao mình lại có thể bình thường đến tầm thường như vậy nhỉ???
Cô ấy hay có những giấc mơ về những khoảng lặng trong cuộc sống...Cô ấy mơ về những cánh diều màu vàng...Cánh diều bay nhưng không có dây,cô ấy ngắm nó như ngắm những cánh bướm...Những tạo vật không phải do con người tạo ra...
Cô ấy thường dậy vào 7h sáng,ăn sáng và rửa mặt một cách có tổ chức ...Cô ấy thích nhìn mình trong gương vào buổi sáng...Chả hiểu sao cô ấy lại thấy mình rạng rỡ hơn vào những lúc như vậy...Bữa ăn của cô do mẹ cô chuẩn bi...Cô thích ăn thức ăn mẹ làm ...Không hẳn là thích nhưng nó là một thói quen...1 thói quen có tổ chức...
Nhìn cô ấy ai cũng nghĩ cô ấy sẽ là người không có mấy quan tâm đến truyện tình cảm. Nhưng thực chât...Cô đã thích một người bạn trai từ năm lơp 4...Hồi đó cậu ta là lớp trưởng...Cậu ta có một gương mặt rất "Tây"...Cậu ta biêt khá nhiều bài hát tiếng Anh trong khi tất cả những đứa trẻ cùng trang lứa gần như không biết đến chúng ...Cô tự hào vì được ngồi gần cậu ta...và ... Cô mất không biết bao nhiêu thời gian để lý giải sự quan tâm của cậu ta với mình ....Cho dù ...Nó chẳng là gì ...Đối với một lớp trưởng .Cậu ấy luônbảo vệcô trước những trò đùa ác ý của bạn bè,trước cả sự kiểm tra gắt gao của cô giáo về bài tập về nhà...bởi cô quên làm bài tâp...Cậu ấy cứ thế...Không ngờ việc mình làm lớn hơn cả... trong khuôn khổ của một cậu lớp trưởng.Nhưng cái ý nghĩa ấy vẫn mãi giữ kín trong lòng cô cho đến tận bây giờ...
Năm lớp 5,cô bắt đầu bị một căn bệnh mãn tính,đó là hen.Tình hình ban đầu vốn không khả quan cho lắm bởi cô không thích dùng thuốc xịt...Và,nghiễm nhiên ,sau một thời gian dài với sự quan tâm của người mẹ,cô đã quen với căn bệnh và việc dùng thuốc xịt dễ như ăn cơm...Cũng trong thời gian đó,một nỗi tuyệt vọng đổ lên đầu mẹ cô...Bố cô đã ra đi theo cái gọi là...Tiếng gọi con tim...Nhưng nỗi tuyệt vọng ấy dường như chỉ đổ lên đầu mẹ cô.Còn cô,cô đã cảm nhận được nó từ lâu lắm rồi nhưng cô chỉ lặng yên nhìn nó diễn ra mà cảm thấy bất lực.Duy đôi lúc ,cô chỉ buồn khi mẹ cô ngồi một mình khóc trong bóng tối...Những lúc như vậy ,cô không dám ôm mẹ vì... cô không dám bày tỏ.Lúc đó,mẹ cô thường nhẹ nhàng siết cô trong vòng tay của mình...Cô cảm thấy yên tâm hơn vì chí ít mình cũng làm được điều gì đấy cho mẹ của mình...</DIV>
Bắt đầu năm học cấp 2 không mấy suôn sẻ...Cô hay ngồi một mình...Cô không giỏi trong môn thể dục nên hay bị bạn bè trêu chọc.Bọn chúng tách cô ra như một vật thể không phải trong lớp.Ban đầu là không ai đứngcùng cô trong lúc xếphàng ,sau đó là không bao giờ photo cho cô tập đề cương mà cả lớp cùng được photo.Những lúc như vậy cô thường tự ngồi một mình và an ủi:"Chắc chúng nó quên".</DIV> Năm lớp 7,tình hình có vẻ cải thiện hơn chút đỉnh,cô bắt đầu thực hiện những lời sai vặt của bọn chúng như một nô lệ tận tụy hầu hạ chủ nhân.Có điều chủ nhân ở đây khác ở chỗ:Chỉ ban cho cô vài lời cảm ơn,vài ánh mắt thân thiện hơn một chút.Cô thường cặm cụi chép bài cho chúng,cẩn thận và nắn nót... hơn cả bài của mình,cô cũng hay xuống căngtin mua giúp chúng vài thứ quà vặt...
Năm lớp 8,một tai nạn đổ lên đầu cô.Một học sinh ác ý đã giấu thuốc xịt hen của cô đi.Hậu quả là cô phải đi cấp cứu vì chính cái đầu có non nớt thiếu trách nhiệm của cậu học sinh đó.Đối với cô,nó không mấy quan trọng,vì trong lúc ngất đi đó,lần đầu tiên cô thấy mình như một phần của cái lớp này.Tuy nhiên ,đối với mẹ cô ,nó như một đòn cảnh tỉnh,bà đã mất một thời gian để có thể điều tra đến nơi đến chốn vụ việc này và bà cũng tình cờ biết được thời gian qua cô đã sống thế nào nhờ một cậu học sinh khá nhút nhát trong lớp kể lại.
Bà bắt đầu ra quyết định mang tính dứt khoát,bà muốn cô học ở một môi trường mang tính cộng đồng và hiền hòa hơn.Bà bắt đầu nghĩ đến việc đưa cô đến một trường Dòng,bà không quan tâm đến việc cô có trở thành một tu sĩ hay một bà sơ hay không.Điều mà bà quan tâm là cô có một môi trường tốt để quên đi tất cả mặc cảm trước đây.
7h sáng,bà chuẩn bị cho cô tất cả vật dụng và quần áo cho cô từ hôm qua nhưng hôm nay bà mới dám cho thêm một thứ ,đó là cuốn nhật kí bà mua cho cô.Cuốn nhật kí nhỏ có màu vàng, màu mà cô thích.
8h15phut cô có mặt ở trường mang theo hành lý và đôi mắt nặng trĩu của người mẹ,thói quen cố hữu của cô không muốn cô rời xa mẹ của mình,cô không biết mình có thể bắt đầu một cuốc sống mới thế nào nếu không có mẹ cho dù 1 tuần cô được gặp mẹ một lần...
Cuộc sống của cô bắt đầu từ một trạng thái bất định và nó sẽ xảy ra thế nào khi nó ở đây...
2/Người bạn mới: Trường Dòng là nơi uy nghiêm với tất cả mọi lớp người,mọi đối tượng.Và nghiễm nhiên,lần đầu tiên là lần cô choáng ngợp nó ở tận đáy lòng.Cô phải học kinh thánh và những thứ tương tự như vậy.Cô hoàn thành tất cả những công việc mang tính học tập một cách tôn sùng ấy vào khoảng 3h.Tất cả thời gian còn lại cô dành cho việc viết nhật kí,nhưng tất cả mọi cố gắng đều bị chôn vùi,nói về mình là một điều cực khó đối với cô.Cứ viết được vai` dòng là cô ném quyển sổ tội nghiệp đi một xó.Cô quen xưng hô với nhật kí là em,có lẽ là do thói quen khi xem tivi những chương trình của trẻ con.
Những thầy dạy trong trường Dòng đều có những bộ mặt nghiêm khắc,khác hẳn với những gì cô tưởng tượng.Tất cả đều trải dài màu đen như tang lễ,vâng,đen và lạnh lẽo...
Cô đã học ở đây được 3 tháng,cô bắt đầu viết được những dòng nhật kí đàu tiên một cách khá trơn tru,xin phép được tường thuật tại đây chứ không trích đoạn để chúng ta hiểu hơn về cô như ban đầu...
......Em yêu đương hay em thổn thức....
....Em bứt dứt hay em cần người yêu....
Em bắt đầu sợ những tia nắng mặt trời kể từ đó...
Ở đây ,người ta dạy em cách giúp mình thanh sạch hơn theo đúng nghĩa của nó ...Người ta dạy em cách tôn sùng một thứ mà em không định nghĩa đươc...Đôi lúc em không hiểu đó có phải là lý tưởng,là hoài bão không???...Hay đơn giản nó là đòi hỏi mang tính khách quan của một số người theo trường phái...chẳng quan tâm gì ngoài thứ mà ai cũng quan tâm ở đây...
Em là mẫu người dễ bị ảnh hưởng khách quan...Em không dám yêu và không dám cảm nhận thứ mà người khác dễ dàng cảm nhận thấy...Em đã ở đây được 3 tháng,3 tháng chẳng dài đối với một đứa có khoảng riêng ....chẳng khác nào khoảng chung như em... </DIV>
Nghe thì thật lạ nhưng dường như cô may mắn hơn nhiều so với những đứa con gái khác trong cái trương này,cô đã kịp có một tình yêu thật nhỏ bé,thật xa vời nếu không muốn nói là không hề có.Cậu lớp trưởng cấp một ấy.
Thầy dẫn đến lớp học một anh thanh niên ,năm nay anh 20 tuổi,cô để ý thầy dẫn anh xuống chỗ ngồi,thầy nắm tay anh.Cô hiểu ra,anh bị mù.Thầy dúi anh xuống chỗ ngồi cạnh cô.Anh có dáng cao và mảnh,anh mang theo một bảng chuyên dụng để viết chữ nổi,một cuốn sách toàn những dòng chữ nổi...Anh nhìn về phía khoảng không ,đôi mắt không khác gì người bình thường nhưng vô hồn đến chạnh lòng.Anh cất tiếng với cô:"Bạn vào đây lâu rồi hả?".Cô nhẹ nhàng:"Không! em vào đây được 3 tháng thôi",cô cười,nụ cười thoải mái kéo dãn ra khi trong lòng cô xuất hiện một tia hân hoan mới....Một người bạn mới.</DIV>
<DIV> Những tháng ngày sống trong những cơn sóng của tình bạn đến với cô như một thành công bước đầu sau 3 tháng cô đơn không có mẹ.Cô thích làm đôi mắt của anh,thích cảm nhận màu sắc cho anh và vô hình chung cô cũng nhận thấy những thứ đó bao lâu nay luôn có ý nghĩa.Cô bắt đầu dừng việc viết nhật kí lại,thay vào đó điều cô quan tâm bây giờ là anh được vui và không cảm thấy mặc cảm giống cô như những ngày trước,làm một người vui hạnh phúc với mình thế kia ư?
_Sao anh lại bị mù?
_Uhm!Anh bị mù mới đươc có 2 năm thôi,2 năm đủ để thích nghi và đủ để ngồi lại bình tĩnh suy nghĩ...Anh bị tiểu đường,căn bệnh được phát hiện quá muộn và thế này đây....
Vừa nói anh vừa chỉ tay vào đôi mắt của mình...
_Em cũng bị hen đấy,nhưng em sướng hơn anh,chỉ thỉnh thoảng em mói bị co thắt lồng ngực,khi nào có thuốc là đỡ ngay
<DIV> _Uhm!Vậy tai sao em lại vào đây,trong khi em đủ khoẻ mạnh để khát khao.Nếu anh là em,anh sẽ ra ngoài kia và hét lên rằng:"Chẳng ai có thể chôn chân tôi ở cái nơi này,vì khát khao của tôi đủ để thiêu rụi các người"!!!!</DIV>
_Em cũng bệnh anh ạ!
_Em bệnh gì vậy?
_Khó nói lắm,đại loại là em không đủ can đảm như anh,không đủ sức chứng tỏ mình...Em sợ mình bị chê cười,sợ bị những kẻ khác coi mình là một hình tượng mang tính lố bịch...Mà anh học gì trước khi vào đây vậy,sao lại bỏ dở???
_ Anh là sinh viên năm thứ nhất trường Y,anh đã cố gắng rất nhiều trong học hành để được như vậy ,nhưng yêu cầu của một bác sĩ nói riêng và tất cả những người hoạt động trong lĩnh vực y khoa nói riêng...là phải hoàn chỉnh về ngoại hình...
Lâu lắm cô không cười tươi như vậy,nụ cười của cô mang đầy sức sống của một cuộc đời mới...Cô cười vì cô đã nói được,dám bày tỏ mà không sợ bị chê cười.Đôi lúc cô tự hỏi có phải chính vì anh bị mù nên cô có thể nói với anh một cách thoải mái như vậy không?Câu trả lời là:"Chính xác là như vậy"...Cô sẽ không đủ tự tin khi nhìn vào ánh mắt một người khi nghe những câu truyện của cô mà... mang chút biến chuyển nào.Cô thích anh như vậy.cứ chậm dãi lắng nghe,chậm dãi gật đầu,chậm dãi cười hoặc nhăn mặt...
_Anh suốt đời không thể trở thành bác sĩ sao?
_Có thể chứ!!!Nếu anh nhìn được trở lại,nhưng điều đó gần như không thể,cơ may kiếm được một ngươi cho mình giác mạc khó lắm.Người sống thì không thể,còn người chết thì thân nhân người ta không thể chấp nhận điều ấy em ạ!!!
Câu truyện giữa họ kết thúc một cách lửng lơ như vậy,không vui,không buồn...Chỉ để biết và biết...
Hôm nay cô cùng anh đi thả diều,chả hiểu sao cô đòi anh bằng được đi chơi trò đó với anh.
Diều bay lên...Bay trong niềm ham thích tột độ...Bay trong sự tự tin chớm nở của cô...Bay trong tiếng nóicô kể lại cho anh nghe...
Bất chợt,cô cắt dây diều...
_Sao em lại cắt dây diều?Nhỡ nó sẽ rơi xuống ,sẽ bị hỏng,không chơi được nữa thì sao?
_Đâu có sao khi nó có thể là cánh diều tự do chao lượn,em cũng không muốn nó hối hận về cái thân phận là diều của mình.
Cánh diều màu vàng vút bay...lòng vòng...Màu vàng của chai mật ong bố mang từ quê lên...màu vàng của mỗi buồn trên mắt mẹ...Của niềm cô quạnh và cả niềm tin trong suốttuổi trẻ mà cô đã trải qua...
3/Đột phá:
Mẹ cô bắt đầu khóc,khóc cho những gì cô phải chịu đựng,bà gào lên...gào trong niềm đau tọt độ...Gào lên khi nhìn thấy người ta lôi ra dưới gầm giường chai xịt thuốc hen lăn lóc như chính cái cuộc đời cô...Lăn lóc và vô định...
Những gì xảy ra như hình ảnh của một đoạn phim tua lại những mặc cảm,những trò đùa quái ác đến với cô...</DIV>
Khẽ nhặt mảng giấy phía đầu giường cô...Bà giở ra...Chỉ có vài dòng ngắn ngủi...Bà bần thần dựa vào thành giường...khoé mắt khẽ chảy ra hai hàng lệ...Không phải nước mắt của nỗi buồn mất con...
4/ Cái chết của sự phục sinh:
Anh cũng khóc...Anh khóc cho một tổn thất không hề nhỏ của anh...Qua màn nước mắt mờ...Anh nhìn tháy một mảng cảnh vật u ám ngoài kia...Anh không muốn nhìn thấy cảnh này...Thứ anh muốn nhìn thấy đầu tiên và ngay lúc này là nụ cười của cô...nụ cười có màu vàng...
Mẹ cô vào thăm anh,bà chìa mảnh giấy cô viết cho anh xem..."Em cho anh đôi mắt,đổi lại hãy cho em can đảm là chính mình"...Anh òa lên...Òa lên trong niềm yêu thương và niềm tin của một người con gái trẻ đặt vào đôi mắt của mình...Hai người ôm nhau khóc...Không gian quanh họ như nhuốm một màu vàng...
5/Câu truyện về một bác sĩ nhãn khoa:
Anh là một vị bác sĩ trẻ với trình độ chuyên môn cao,anh luôn tự hào với nghề nghiệp của mình vì nó giúp không ít người có thể nhìn thấy ánh sáng khi vượt qua những ngày đen tối...Với mỗi bệnh nhân,nhất là những bệnh nhân nghèo không có tiền trả viện phí được anh chữa trị tận tình,anh thường nói với họ:"Tôi cho anh(chị) một đôimắt,đổi lại hãy cho tôi can đảm là chính mình"...
Vào mỗi sáng chủ nhật ,như thường lệ ,anh thường dẫn bọn trẻ ở cô nhi viện đi thr diều.những cánh diều bay lượn trênkhông trung đem theo niềm ham thích tột độ của lũ trẻ...Đột nhiên,có một cậu bé chạy lại nắm lấy tay anh,cậu đưa tay lên phía xa xa:"Chú ơi!!!Ở kia có cánh diều đứt dây màu vàng đang bay đẹp quá"...Khoé mắt anh chợt trào lệ...Anh mỉm cười mãn nguyện...
Lê Thúy Anh_Số nhà 26 ngõ 94 Ngọc Hà.Ba Đình.Hà Nội.Số điện thoại:04.7345952
Edited by: Anh24
Comment