Ngọc trong tim !!!!!!!!!!!!
Đầu Đông !!!!!!!!! Những cơn Gió ùa về phảng phất chút gì còn sót lại của hương hoa sữa cuối Thu. Trời không còn se se lạnh nữa mà trở nên buốt rét. Tôi bồi hồi nhìn những hạt mưa rơi qua khung cửa sổ bé nhỏ ở góc phòng, tìm lại chút gì từ quá khứ vọng về.
Mưa. Như những hạt Ngọc lạnh buốt rơi từ trên cao xuống gặp mặt đất để tan vào và biến mất. Chẳng còn gì ngoài sự lạnh giá. Tôi ghét mưa bởi vì mưa còn lạnh hơn mùa Đông lạnh, mưa rơi trên áo và mái tóc như thể bàn tay ôm lấy chở che nhưng sau đó thì tan biến rất nhanh.
Tôi thấy mình lặng đi trong 1 phút, bàn tay không có cách nào ấm lên được bởi vì không có một bàn tay ấm sưởi cho.Tôi ngồi đây lặng lẽ..........lạnh lẽo..........đơn độc. Thấy hình như trái tim mình nhói lên một âm thanh đau đớn. Âm thanh của mưa rơi vào đất tan vào hư vô? Hay âm thanh của những hạt Ngọc trong tim?????????????
Anh !!!!! .........Đến và đi qua đời tôi như những cơn Gió vô tình, để lại là một vết thương trong trái tim yếu đuối luôn run lạnh khi mùa Đông tới. Hình như có đôi lần tôi gặp Anh trong những giấc mơ, nhưng đó là những giấc mơ ngọt ngào, không có Gió buốt, không có mưa lạnh mà chỉ có nụ cười của Anh......ánh mắt ấm áp của Anh. Tay tôi run lên khi tay Anh chạm nhẹ.......và rồi bừng tỉnh cơn mơ, thấy Ngọc trong tim trào ra khóe mắt tự bao giờ???
Gió, xào xạc và trêu đùa ngoài kia làm tôi lầm tưởng Anh đang về. Hình ảnh Anh cũng mong manh và lãng đãng như Gió....tan ra....tan ra khiến tôi không thể nào nắm bắt được, chẳng thể nào đuổi kịp được. Những chiều Đông, đạp xe trên con đường quen thuộc, hít thở cái không khí lạnh còn phảng phất mùi hoa sữa, tôi lại nghĩ đến Anh nhiều hơn. Anh như thể thân thuộc lắm mà sao vẫn cứ xa lạ khi môi mấp máy gọi tên. Anh như tồn tại trong tim tôi, khối óc tôi từ hàng ngàn năm trước thế mà mỗi khi nhìn trộm Anh tôi lại thấy có cái xa cách, lạ lẫm làm sao?
Lan can buồn !! Mưa làm ướt lan can, nơi tôi vẫn thích ra chờ đợi để được ngắm nhìn dáng hình quen. Giờ có lẽ không được nữa rôi. Anh mờ ảo quá, mơ hồ quá, như không tồn tại. Hay tôi đang không tồn tại? Tôi quá bé nhỏ để có thể với tay tới....
Hương hoa sữa chỉ còn là hư thoảng đâu đây, tan ra nhường chỗ cho một mùa lạnh, mùi rét mướt tràn về. Có lẽ không được rồi, không thể cứ như thế này mãi,không thể cứ yêu trong vô vọng được. Tôi cần phải tìm cho mình một lối ra, tìm cho mình một mùa nắng để làm tan Ngọc trong tim, tan đi thứ tình yêu vô vọng xa vời.
Anh !!! Liệu tôi có thể quên được nụ cười, ánh mắt, dáng điệu, cử chỉ........không phải dành riêng tôi?? Liệu có tha thứ cho những vết thương êm ái Anh trao tặng tôi? Liệu có còn yêu và còn nhớ?
Tạnh mưa rồi ! Mưa và Gió xua đi những dư âm cuối cùng còn sót lại của mùa Thu. Mưa cóng tay, mưa làm nhòe đôi mắt. Trái tim đau đớn cố tự hàn gắn vết thương như con Trai nhả dãi bọc hạt bụi.......Vết thương lành........nhưng Ngọc thì còn mãi trong tim.
*................................................. ..*
Đầu Đông !!!!!!!!! Những cơn Gió ùa về phảng phất chút gì còn sót lại của hương hoa sữa cuối Thu. Trời không còn se se lạnh nữa mà trở nên buốt rét. Tôi bồi hồi nhìn những hạt mưa rơi qua khung cửa sổ bé nhỏ ở góc phòng, tìm lại chút gì từ quá khứ vọng về.
Mưa. Như những hạt Ngọc lạnh buốt rơi từ trên cao xuống gặp mặt đất để tan vào và biến mất. Chẳng còn gì ngoài sự lạnh giá. Tôi ghét mưa bởi vì mưa còn lạnh hơn mùa Đông lạnh, mưa rơi trên áo và mái tóc như thể bàn tay ôm lấy chở che nhưng sau đó thì tan biến rất nhanh.
Tôi thấy mình lặng đi trong 1 phút, bàn tay không có cách nào ấm lên được bởi vì không có một bàn tay ấm sưởi cho.Tôi ngồi đây lặng lẽ..........lạnh lẽo..........đơn độc. Thấy hình như trái tim mình nhói lên một âm thanh đau đớn. Âm thanh của mưa rơi vào đất tan vào hư vô? Hay âm thanh của những hạt Ngọc trong tim?????????????
Anh !!!!! .........Đến và đi qua đời tôi như những cơn Gió vô tình, để lại là một vết thương trong trái tim yếu đuối luôn run lạnh khi mùa Đông tới. Hình như có đôi lần tôi gặp Anh trong những giấc mơ, nhưng đó là những giấc mơ ngọt ngào, không có Gió buốt, không có mưa lạnh mà chỉ có nụ cười của Anh......ánh mắt ấm áp của Anh. Tay tôi run lên khi tay Anh chạm nhẹ.......và rồi bừng tỉnh cơn mơ, thấy Ngọc trong tim trào ra khóe mắt tự bao giờ???
Gió, xào xạc và trêu đùa ngoài kia làm tôi lầm tưởng Anh đang về. Hình ảnh Anh cũng mong manh và lãng đãng như Gió....tan ra....tan ra khiến tôi không thể nào nắm bắt được, chẳng thể nào đuổi kịp được. Những chiều Đông, đạp xe trên con đường quen thuộc, hít thở cái không khí lạnh còn phảng phất mùi hoa sữa, tôi lại nghĩ đến Anh nhiều hơn. Anh như thể thân thuộc lắm mà sao vẫn cứ xa lạ khi môi mấp máy gọi tên. Anh như tồn tại trong tim tôi, khối óc tôi từ hàng ngàn năm trước thế mà mỗi khi nhìn trộm Anh tôi lại thấy có cái xa cách, lạ lẫm làm sao?
Lan can buồn !! Mưa làm ướt lan can, nơi tôi vẫn thích ra chờ đợi để được ngắm nhìn dáng hình quen. Giờ có lẽ không được nữa rôi. Anh mờ ảo quá, mơ hồ quá, như không tồn tại. Hay tôi đang không tồn tại? Tôi quá bé nhỏ để có thể với tay tới....
Hương hoa sữa chỉ còn là hư thoảng đâu đây, tan ra nhường chỗ cho một mùa lạnh, mùi rét mướt tràn về. Có lẽ không được rồi, không thể cứ như thế này mãi,không thể cứ yêu trong vô vọng được. Tôi cần phải tìm cho mình một lối ra, tìm cho mình một mùa nắng để làm tan Ngọc trong tim, tan đi thứ tình yêu vô vọng xa vời.
Anh !!! Liệu tôi có thể quên được nụ cười, ánh mắt, dáng điệu, cử chỉ........không phải dành riêng tôi?? Liệu có tha thứ cho những vết thương êm ái Anh trao tặng tôi? Liệu có còn yêu và còn nhớ?
Tạnh mưa rồi ! Mưa và Gió xua đi những dư âm cuối cùng còn sót lại của mùa Thu. Mưa cóng tay, mưa làm nhòe đôi mắt. Trái tim đau đớn cố tự hàn gắn vết thương như con Trai nhả dãi bọc hạt bụi.......Vết thương lành........nhưng Ngọc thì còn mãi trong tim.
*................................................. ..*
Comment