Biển và cát...
Thứ tình trong vắt...
Nhiều đam mê hiu hắt cuối chiều...
Biển hay trườn mình trên cát...
Liếm trên da mùi nóng của thời gian...
Biển sẽ chan lên người của cát...
Thứ tình yêu bát ngát như chính biển khơi....
Cát nhẹ nhàng ấp biển vào lòng....
Đem cả yêu gửi vào trong đáy biển...
Dưới đáy sâu tối mờ của biển cả....
Vẫn là bàn tay cát yêu thương..
Rồi một ngày....
Gió mơn man nhảy múa...
Lòng cát xốn xang...cô nàng tinh nghịch...
Chơi đùa cùng cát trong lúc bình minh...cho đến khi chiều buông nặng trịch....
Biển cồn cào đau đớn khôn xiết...
Biển nổi sóng và không chút dịu dàng...
Bão tápche cả mặt trời....
Không biết rằng che cả nỗi yêu thương....
Của ánh nắng tương tư dành cho biển...
Biển triền miên trong đớn đau khổ sở...
Biển nức nở trong vĩnh hằng tình yêu ...
Gió làm biển nổi sóng....
Hay chính cát gây tai họa lòng biển sâu...
Biển âu sầu giằng xé trong vô vọng...
Những tháng ngày gió chơi đùa thỏa thích...
gió bơ cát đến những nơi xa khác...
Cát buồn bã trở về bên biển....
Biển dang tay đón cát vào lòng...
Mặt trời buồn trong ánh hoàng hôn...
Nghe biển hát mà lòng tan nát...
Chàng vẫn sẽ tỏa nắng ấm biển...
Chẳng bao giớ đòi hỏi một tình yêu....
Một ngày kia biển lại đớn đau khổ sở...
Khi cát vờn mây...và chờ mây đổ mưa xuống...
Mây mưa vốn dĩ nhanh....
Mây mưa xong chỉ còn lạnh lẽo....
Cơn khát qua nhanh và giọt tình cũng vậy...
Nước mắt biển tràn lên cát yêu thương...
Nước mặn chát...cát liệu có nếm...
Biển vẫn thế...Vẫn yêu thật sâu....
Cho âu sầu đầu tiên và tình cuối...
Cho cả bất diệt nỗi niềm thức giấc...
Vẫn yêu và biển chẳng sợ đau....
Thứ tình trong vắt...
Nhiều đam mê hiu hắt cuối chiều...
Biển hay trườn mình trên cát...
Liếm trên da mùi nóng của thời gian...
Biển sẽ chan lên người của cát...
Thứ tình yêu bát ngát như chính biển khơi....
Cát nhẹ nhàng ấp biển vào lòng....
Đem cả yêu gửi vào trong đáy biển...
Dưới đáy sâu tối mờ của biển cả....
Vẫn là bàn tay cát yêu thương..
Rồi một ngày....
Gió mơn man nhảy múa...
Lòng cát xốn xang...cô nàng tinh nghịch...
Chơi đùa cùng cát trong lúc bình minh...cho đến khi chiều buông nặng trịch....
Biển cồn cào đau đớn khôn xiết...
Biển nổi sóng và không chút dịu dàng...
Bão tápche cả mặt trời....
Không biết rằng che cả nỗi yêu thương....
Của ánh nắng tương tư dành cho biển...
Biển triền miên trong đớn đau khổ sở...
Biển nức nở trong vĩnh hằng tình yêu ...
Gió làm biển nổi sóng....
Hay chính cát gây tai họa lòng biển sâu...
Biển âu sầu giằng xé trong vô vọng...
Những tháng ngày gió chơi đùa thỏa thích...
gió bơ cát đến những nơi xa khác...
Cát buồn bã trở về bên biển....
Biển dang tay đón cát vào lòng...
Mặt trời buồn trong ánh hoàng hôn...
Nghe biển hát mà lòng tan nát...
Chàng vẫn sẽ tỏa nắng ấm biển...
Chẳng bao giớ đòi hỏi một tình yêu....
Một ngày kia biển lại đớn đau khổ sở...
Khi cát vờn mây...và chờ mây đổ mưa xuống...
Mây mưa vốn dĩ nhanh....
Mây mưa xong chỉ còn lạnh lẽo....
Cơn khát qua nhanh và giọt tình cũng vậy...
Nước mắt biển tràn lên cát yêu thương...
Nước mặn chát...cát liệu có nếm...
Biển vẫn thế...Vẫn yêu thật sâu....
Cho âu sầu đầu tiên và tình cuối...
Cho cả bất diệt nỗi niềm thức giấc...
Vẫn yêu và biển chẳng sợ đau....
Comment