_Sao nhiều người nhìn em thế nhỉ? _Vì em hay gây chú ý!!!
_Vì em đẹp đấy chứ!!!!
_Thôi xin cô,cứ có cơ hội là cô nổ như đại bác.
_Vậy em không đẹp à?
_Không!em rất đẹp!
_Em vô duyên hay thiếu hài hước à?
_Không tất cả những thứ đó của em đều rất tuyệt.
_Em không có học vị như anh mong muốn à?
_Em học ở một trường đại học danh tiếng của nước ngoài và có một công việc mang tính chuyên môn cao,anh còn có thể mong muốn gì hơn?
_Sao anh không yêu em?
_Anh vẫn yêu em đấy chứ,nhưng em đòi chia tay anh trước mà!!!
_Em không cảm nhận thấy tình yêu của anh!!!
_Anh là người không thể tự thể hiện mình.
_Không chẳng bao giờ anh biết em đang nghĩ gì và anh cũng đếch thèm quan tâm!!!(Nhíu mày giận giữ)
_Chính xác.(cười nhạt)
_Anh chỉ là một con người tầm thường,anh chỉ có thể yêu một cô gái bình thường.Trong cuộc đời người ta có nhiều nỗi mặc cảm không vượt qua được,em là nỗi mặc cảm lớn nhất của anh.
Không nói gì một lúc lâu......Vân vê ly rượu trên tay....tay đẹp thật....nhưng hôm nay xanh quá....
_Mình về đi anh!!!
_Uh!
2 ngày sau....
...Chuông tin nhắn di động...
_Xin lỗi anh,từ nhỏ em sống với bà em,được bà em chiều em quen rồi nên không biết đến cảm nhận của người khác,em chỉ là đứa ích kỉ,chỉ quen nhận mà không quen cho.
_Em biết thế là tốt,con người tự sửa đổi được mà.
Giận dữ.....Những dòng miên man suy nghĩ....
_f**k!!!Anh nghĩ anh tôt lắm à?anh cứ thử đi tìm xem có người nào như tôi không,có lẽ cả đời anh cũng không tìm được một đứa con gái như tôi,anh là ai nhỉ,lương tháng của tôi cao hơn hẳn anh,tôi vẫn đưa anh tiền hay nhẹ nhàng đút tiền vào túi anh.Chà!!!Tôi thiếu người yêu nên phải bao trai à?f**k!!!Tôi chẳng thiếu thứ gì mà vẫn yêu anh không một chút tính toán,anh có gì ngoài một thằng con trai tỉnh lẻ phiêu bạt ở cái đất Hà Nội mà không có một đồng chi tiêu ngoài tiền ăn.
Cô giận phát khóc,nước mắt chảy,mũi tắc...khó chịu....Tiếp tục tin nhắn....
_Vâng anh ạ!!!em đang khóc đây,khóc cho cái sự khốn nạn của em đây!
_Có tiếng chuông điện thoại...
Cô hang up,không trả lời....
1 tuần sau....
Tin nhắn...
_Em rảnh không?đi lang thang chút!!!
_Bây giờ thì không,chiều nhé,4h anh đón em.
_uh!
...Hà Nội lạnh ,gió thổi táp vào mặt từng hồi,cô ngồi cách xa anh một đoạn,anh kéo tay cô lại,cô rụt tay,anh lai kéo mạnh cho vào túi và...cô để yên...gục mặt xuống vai anh...
...Ngồi bên hồ,anh nhẹ nhàng ôm cô,cô đẩy anh ra,anh cố ghì cô lại,như một sự cố hữu không thể chống trả...côdựa vào vai anh...
_Mình về đi anh,em lạnh rồi!!!
_Về sớm thế?
_Em lạnh rồi mà!!!
...Anh dắt chiêc xe Angel đời đầu của anh,cô leo lên xe,ừ,đã từ lâu cô không quan tâm chiếc xe của anh trông thế nào,hôm nay cô trông nó xấu xí lạ thường...Ừ cô có nhiều người theo đuổi,người đi ô tô hay cùng lắm là SH,vậy mà anh.....
Đến cổng nhà,anh nắm tay cô
_Hôm nay anh hết tiền,mai anh có tiền,mình overnight nhé!!!
_Không!!!Có chồng rồi,phải ngoan chứ!!!
Nói đoạn,cô chạy vụt vào trong nhà...
Anh thẫn thờ đi về....
3 ngày sau...Tin nhắn....
_Đi lang thang đi ,anh buồn quá!!!
_uh!đến đón em đi!!!
....Cô ôm anh,ừ ,ai mà biết anh buồn vì cái gì,chỉ cần ôm anh và cảm nhận...
_Mình vào Hotel nhé!!!
_Không!đừng làm thế!!!Em có chồng rồi!!!
Anh im lăng...anh buồn hay anh vui..cô tự thắc mắc...Sẽ lại yêu à?sẽ lại chờ đợi những thứ không bao giờ anh đem lại cho cô à?Ừ!Cứ tự hỏi và cứ trả lời đi...Rồi sẽ lả lơi hay gói mình lại trong cái vỏ bọc của chính mình....
_Vì em đẹp đấy chứ!!!!
_Thôi xin cô,cứ có cơ hội là cô nổ như đại bác.
_Vậy em không đẹp à?
_Không!em rất đẹp!
_Em vô duyên hay thiếu hài hước à?
_Không tất cả những thứ đó của em đều rất tuyệt.
_Em không có học vị như anh mong muốn à?
_Em học ở một trường đại học danh tiếng của nước ngoài và có một công việc mang tính chuyên môn cao,anh còn có thể mong muốn gì hơn?
_Sao anh không yêu em?
_Anh vẫn yêu em đấy chứ,nhưng em đòi chia tay anh trước mà!!!
_Em không cảm nhận thấy tình yêu của anh!!!
_Anh là người không thể tự thể hiện mình.
_Không chẳng bao giờ anh biết em đang nghĩ gì và anh cũng đếch thèm quan tâm!!!(Nhíu mày giận giữ)
_Chính xác.(cười nhạt)
_Anh chỉ là một con người tầm thường,anh chỉ có thể yêu một cô gái bình thường.Trong cuộc đời người ta có nhiều nỗi mặc cảm không vượt qua được,em là nỗi mặc cảm lớn nhất của anh.
Không nói gì một lúc lâu......Vân vê ly rượu trên tay....tay đẹp thật....nhưng hôm nay xanh quá....
_Mình về đi anh!!!
_Uh!
2 ngày sau....
...Chuông tin nhắn di động...
_Xin lỗi anh,từ nhỏ em sống với bà em,được bà em chiều em quen rồi nên không biết đến cảm nhận của người khác,em chỉ là đứa ích kỉ,chỉ quen nhận mà không quen cho.
_Em biết thế là tốt,con người tự sửa đổi được mà.
Giận dữ.....Những dòng miên man suy nghĩ....
_f**k!!!Anh nghĩ anh tôt lắm à?anh cứ thử đi tìm xem có người nào như tôi không,có lẽ cả đời anh cũng không tìm được một đứa con gái như tôi,anh là ai nhỉ,lương tháng của tôi cao hơn hẳn anh,tôi vẫn đưa anh tiền hay nhẹ nhàng đút tiền vào túi anh.Chà!!!Tôi thiếu người yêu nên phải bao trai à?f**k!!!Tôi chẳng thiếu thứ gì mà vẫn yêu anh không một chút tính toán,anh có gì ngoài một thằng con trai tỉnh lẻ phiêu bạt ở cái đất Hà Nội mà không có một đồng chi tiêu ngoài tiền ăn.
Cô giận phát khóc,nước mắt chảy,mũi tắc...khó chịu....Tiếp tục tin nhắn....
_Vâng anh ạ!!!em đang khóc đây,khóc cho cái sự khốn nạn của em đây!
_Có tiếng chuông điện thoại...
Cô hang up,không trả lời....
1 tuần sau....
Tin nhắn...
_Em rảnh không?đi lang thang chút!!!
_Bây giờ thì không,chiều nhé,4h anh đón em.
_uh!
...Hà Nội lạnh ,gió thổi táp vào mặt từng hồi,cô ngồi cách xa anh một đoạn,anh kéo tay cô lại,cô rụt tay,anh lai kéo mạnh cho vào túi và...cô để yên...gục mặt xuống vai anh...
...Ngồi bên hồ,anh nhẹ nhàng ôm cô,cô đẩy anh ra,anh cố ghì cô lại,như một sự cố hữu không thể chống trả...côdựa vào vai anh...
_Mình về đi anh,em lạnh rồi!!!
_Về sớm thế?
_Em lạnh rồi mà!!!
...Anh dắt chiêc xe Angel đời đầu của anh,cô leo lên xe,ừ,đã từ lâu cô không quan tâm chiếc xe của anh trông thế nào,hôm nay cô trông nó xấu xí lạ thường...Ừ cô có nhiều người theo đuổi,người đi ô tô hay cùng lắm là SH,vậy mà anh.....
Đến cổng nhà,anh nắm tay cô
_Hôm nay anh hết tiền,mai anh có tiền,mình overnight nhé!!!
_Không!!!Có chồng rồi,phải ngoan chứ!!!
Nói đoạn,cô chạy vụt vào trong nhà...
Anh thẫn thờ đi về....
3 ngày sau...Tin nhắn....
_Đi lang thang đi ,anh buồn quá!!!
_uh!đến đón em đi!!!
....Cô ôm anh,ừ ,ai mà biết anh buồn vì cái gì,chỉ cần ôm anh và cảm nhận...
_Mình vào Hotel nhé!!!
_Không!đừng làm thế!!!Em có chồng rồi!!!
Anh im lăng...anh buồn hay anh vui..cô tự thắc mắc...Sẽ lại yêu à?sẽ lại chờ đợi những thứ không bao giờ anh đem lại cho cô à?Ừ!Cứ tự hỏi và cứ trả lời đi...Rồi sẽ lả lơi hay gói mình lại trong cái vỏ bọc của chính mình....