Có một chiều, tôi ngồi cạnh dòng sông trước nhà và thả hồn theo con nước, vô tình tôi thấy một chiếc lá trôi. Tôi liền nghĩ, nếu thả một chiếc lá thì có ngày chiếc lá ấy sẽ trôi tới biển. Tôi gọi điện thoại cho người tôi yêu để nói lên suy nghĩ của mình. Kỳ lạ làm sao, nàng cũng đang ngồi bên bờ biển mà trông ngóng. Thế là bài thơ "Sông ơi về với biển" ra đời.
Tôi đã gói ghém vào đó tất cả tâm tình của tôi và người tôi yêu. Giống như con tằm đã nhả hết tơ, tôi không còn làm được bài thơ nào mà tôi cho là hay nữa...
xxxxxxxxx
Em lặng lẽ ngồi một mình bên biển
Trông về xa chiều tím ngắt hoàng hôn
Nỗi ước ao cứ tràn ngập trong hồn
Chờ đợi mãi để sông về với biển...
xxxxxxxxx
Thuở ấu thơ anh sống cạnh dòng sông
Em từ nhỏ đã quen mùi gió biển
Dòng sông anh từng một thời kỹ niệm
Biển trong em là ký ức không phai
Ta lớn lên cạnh sông, biển bao ngày
Rồi đến lúc sông muốn vào biển cả
Dòng sông anh bổng trở nên hối hả
Chảy vội vàng đến biển lớn tình em
Hãy ôm anh như em đã từng ôm
Trời lặng sóng, sông nằm yên trong biển.
xxxxxxxxx
Biển nhớ sông, sóng xô bờ gào thét
Tưởng như lời tha thiết gọi tên ai
Cho đến khi biển có được sông dài
Lòng êm ả, sóng vuốt ve bờ cát
Gió nhè nhẹ nghe như lời bài hát
Thật dịu dàng, biển ôm lấy dòng sông...
xxxxxxxxx
Em là biển tình bao la rộng
Anh sông dài hun hút thương yêu
Khi nhớ nhung sông tràn, biển động
Có nhau rồi biển lặng, sông yên...
mlqtuan