Ác mộng ghê quá! Mình nằm mơ thấy cầm dao cắt cổ một bà già và rồi mình còn lập mưu nói dối cảnh sát nữa chứ. Í ẹ! Mình không dám giết con gà chứ đừng nói đến chuyện cắt cổ người ta.
Hay là đó là hành động của kiếp trước? Mình chưa ăn cháo lú nên còn nhớ? Xin trời đừng trừng phạt con bởi những chuyện của kiếp trước nhé! Nếu con có lỡ làm điều gì ác ở kiếp trước thì tha cho con đi, tại vì con không biết nên làm. Kiếp này con biết rồi, con xin hứa là sẽ không làm chuyện tầm bậy đâu.
Hay là tại coi phim ảnh nhiều nên bị ám ảnh? Chừa đi nghe! Chừa cái tính thích coi phim kinh dị đi nghe. Mỗi lần nằm mơ kinh dị là hết ngủ lại luôn. Cho mi chừa!
June 20, 2010
******************
Căn nhà nhỏ dễ thương thời thơ ấu ơi. Hôm nay mình muốn ôn lại kỷ niệm một chút, nhà nhé.
Nè, sau ngày mình ra đi, hai năm sau thì Mẹ mình về thăm VN. Mẹ ghé thăm lại nhà cũ và về kể lại cho mình nghe. Mẹ nói:
-Nhìn nó cũng như xưa con à, bây giờ nó có chủ mới rồi. Đã qua 3 lần chủ. Thằng Vinh nhà đất nó bán đi bán lại để chạy cái vụ lấy không căn nhà của mình. Bây giờ chủ mới người ta đòi 30 cây thì người ta bán cho mình đó.
Con cười cười…nghĩ bụng, giá mà con có 30 cây cho Mẹ nhỉ! Lúc đó con vừa mới đi học được giai đoạn đầu, tương lai chưa biết về đâu. Con tự hứa rồi con sẽ chuộc nó cho Mẹ sau khi con đi làm. Hứa với lòng như thế. Nhà ơi chờ ta nhé!
Bảy năm sau Mẹ về lại VN. Lần này Mẹ nói:
-Con ơi nhà mình bây giờ là 100 cây vàng rồi đó. Tiếc quá!
Con lại cười cười như con đười ươi, con mới lấy chồng, nhà con còn chưa có, còn đi ở thuê nữa mà! Mẹ chờ đi, con sẽ ráng chuộc nó lại cho Mẹ! Nhà ơi đừng lên giá, chờ ta nhé!
Đọc báo Thằng Mõ lúc đó thấy người ta đăng bán một căn nhà mới xây ở Phú Nhuận lớn hơn nhà mình mà chỉ có 120 cây, con thầm nghĩ: hay là để dành tiền mua căn nhà khác cũng được. Mắc chứng gì lại phải mua lại căn nhà cũ của mình! Ồ, đúng là nghèo mà ham!
Mình lao đầu vào chơi chứng khoán. Gởi con cho Bà Nội. Mỗi ngày thức giấc 5 giờ sáng để chơi chứng khoán. Ngó bảng điện tử thấy giá cổ phiếu xanh xanh đỏ đỏ mà bắt ham. Rồi 8 giờ sáng phải đi làm. Vô hãng lại lén lén mua mua bán bán. Thấy lời mừng chóng cả mặt. Cái điệu này thì chẳng mấy chốc mình thành triệu phú. Cười híp cả mắt, quên cả mặt trời, quên cả boss, quên cả chồng, quên cả con…Rồi sau giờ ăn trưa lại ăn cắp giờ của hãng lôi bài ra học cho lớp học tối. Í dà! Cuộc đời mình sao hên dữ vậy ta! Không cần mua nhà trả góp, chờ lời bán hết trả off một lần cho…sang! Hihihi….
Bùm một cái, năm 2000 chứng khoán lao đầu xuống dốc không phanh. Tuần đầu không bán. Nghĩ bụng: mắc chứng gì phải bán, nó lên lại ấy mà. Lấy vốn lại uổng lắm! Mới thấy nó lời chóng mặt mà! Vài ngày sau….
-Đời không như mơ nên đời giết chết mộng mơ….
Mình mượn thêm muối đổ vô biển….Biển thì muôn đời vẫn mặn! Muối cũng mặn nhưng nước mắt mình lại lạt hơn! Thế là lại hát:
-Tôi vốn nghèo, em cũng chẳng cao sang….huhuhu…
Mình đã gom hết tiền đi làm của 2 đứa trong 3 năm đốt hết một lần cho sướng. Giá mà mình biết chơi bài nhỉ! Mình đâu có biết đánh bài. Buồn quá! May mà xã xệ chỉ nhìn nhìn, không trách nữa lời. Lâu lâu, tức khí, mình kiếm cách gây sự để ổng mở miệng thì mình đỡ áy náy, mình có cớ để biện minh cho lòng tham vô đáy của mình.
-Em đâu có ham! Cũng ráng thức khuya dậy sớm, chỉ mong mau có tiền mua căn nhà cho con nó có chỗ bò qua bò lại, không tội!
Mà cũng tội con thiệt. Cuối tuần đem con về nhà, con đã biết bò lổm ngổm rồi, nhà thuê thì nhỏ xíu, thảm lại màu nâu, nhìn không đẹp mắt chút nào nên mẹ lại phải ôm con thảy lên giường tiếp. Thương con gái quá! Cả tuần mẹ bận không đón con về…Rồi chiều Chủ nhật lại phải đem con đi gởi để tiếp tục cày cho tuần tới. Nhìn con đi mà lòng buồn vô tả….
Rồi Mẹ biết chuyện, anh biết chuyện. Cả nhà xúm vào la mình và bắt mình đi mua nhà trả góp. Í ẹ! Mình sợ nợ lắm! Tâm lý mờ, mới đi làm nên sợ lỡ mất việc thì mất nhà….Cả nhà la mình mãi và rồi cả anh, cả Mẹ đi xem nhà cho mình. Mình giao hẹn:
-Cho mượn tiền cấm đòi! Hihihi…Khi nào có thì trả!
Thế là mình có căn nhà mơ ước đầu tiên với 100% vốn đi mượn. 20% mượn ông anh, 80% mượn nhà bank. Kệ, có còn hơn không! Cái số mình nó cứ đen như...mõm chó ấy! Lúc ra trường năm 97, cả hai đứa đi thực tập 6 tháng về để dành đủ để bỏ vô down căn nhà thì lại đem đi trả nợ tiền đi học hết. Trong khi nợ đó nhà nước cho trả góp, được quyền khai thuế lấy lại trong nhiều năm. Thế có ngu không chứ! Đến lúc quyết đinh đi mua nhà thì cùng căn nhà ấy, năm 2000 nó mắc gấp đôi! Thôi thì "trâu chậm uống nước đục" có tí tẹo nước uống còn hơn là chết...khát.
Có nhà xong hai đứa tính chuyện về thăm VN. Năm 2000, lần đầu tiên mình về lại VN, đứng nhìn căn nhà cũ, vịn vào cánh cổng…,khóc. Trời ơi! Người ta đã sửa sang nó rồi. Không nhiều, nhưng sao hàng xóm xây cao quá làm cho nó nhỏ bé và tối tăm. Nó đã lên giá 150 cây vàng. Nghĩ bụng sẽ chuộc lại và xây cho nó cao hơn cái nhà hàng xóm…Hihihi…Nhà ơi chờ ta nhé! Ta không quên mi đâu!
June 20, 2010
Chiều cao của căn nhà tỉ lệ nghịch với tuổi đời! Ngày đó mình mơ ước chuộc lại căn nhà rồi xây cho...cao hơn nhà hàng xóm nhưng...dĩ nhiên là chỉ nằm trong dự tính thôi! Nay, nếu xây thì chắc sẽ bằng thiên hạ để khỏi ai dòm ra, ngó vào...Ờ, mà có mới nói nghe, chưa có nói nghe mắc cỡ quá hà! Hihihi...
Ma đưa lối, quỷ đưa đường, lần nào về lại VN mình đều thả bộ về thăm lại căn nhà xưa, ngóng tin tức, hỏi thăm coi giờ nó giá bi nhiêu rồi...Giá mà ông Trời ổng thương thì mình đã hoàn thành ước nguyện rồi, đằng này nhiều người trên cõi đời này cầu xin quá nên ổng cho hỏng đồng đều. Huhuhu...Giờ nó lên 300 cây vàng rồi. Dollar thì lại mất giá, hơn 300 ngàn Mỹ kim để đổi lại cho một lời hứa với Mẹ sao mà...nghẹn họng rồi.
Nhà ơi, mình vẫn còn thương nhà lắm, đừng lên nữa nhé, chờ nhé!
Mình tin rằng nhà ở VN sẽ xuống giá chỉ còn phân nữa! Hy vọng dự đoán của mình kỳ này đúng! Xin Trời cho con hoàn thành ước nguyện!
Thêm vài cọng tóc bạc nữa vì suy nghĩ lung tung. Nhưng...cũng đáng lắm chứ! Hihihi, huhuhu...
Thôi hỏng viết nữa, ráng dỗ giấc ngủ cho bình thường trở lại, mình rất cần giấc ngủ!
June 22, 2010
Ông lão của mình bi giờ chính hiệu là ông lão đánh cá và con cá vàng trong truyện cổ tích. Sáng vác cần đi câu…cơm, tối vác cần về. Tiền bạc, ăn xài không hề biết! Hihihi…Ra khỏi hãng là bay vìa dzí dzợ con. Cũng được đi! Vài năm nữa sau khi nợ nần xong hết, lão sẽ biến thành gì nhỉ? Ừ, dám lão sẽ kêu khắc nhập, khắc nhập, khắc nhập…để cho mình dính vào cây tre trăm đốt quá ta. Lão sẽ bắt mình ở lại ôm đồm, ôm con để lão lên đường chu du thiên hạ quá ta! Hey, ông không được giỡn mặt dzí tui, đi đâu phải đi 2 đứa. Không thì ở nhà một lượt! Giỡn mặt, tui…trảm thì đừng có ân hận à nhe!
Lúc con gái lớn rồi, tụi nó vào đại học hết rồi thì mình phải đi theo để lo cho nó như ngày xưa Mẹ đã muốn lo cho mình vậy. Ngày đó còn khó khăn nên mình tự lập, còn con gái thì sao? Ngày xưa nếu đừng ai nói ra nói dzô thì mình đâu có phải lấy chồng, đâu có phải có con, đâu có phải khổ dzị nè chời! Bi giờ mình cảm thấy mệt mỏi quá chừng chừng! Đi tu dzị mà sướng. Sáng đọc sách, chiều đọc sách, rảnh thì quét cái nhà, không quét để tiểu nó quét…Hahaha…lười cũng có ăn, chăm, cũng ăn có chừng đó! Nghĩ đến đó thấy dzui bắt ham! Ăn chay, lâu lâu lén chùa ra ngoài ăn mặn, thì cũng là ăn dzị! Miễn làm gì đừng ai biết là xong nhỉ!
Ừa, mà làm sao đi tu đây chời? Ngó qua bên phải, con nhỏ, ngó qua bên trái, con lớn, ngó lên giường, chình ình xã xệ! Hichichic…Rùi, số con, cá chậu chim lồng! Hahaha….Có người mơ được như ta mà hong được đó à! Hahaha…hàhàhà…háháhá…hặchặchặc…
Thui, đi làm! Ngồi nghĩ toàn chuyện tào lao thiên địa, mệt chết!
Sáng sớm June 22, 2010
Mình xa quê lâu lắm rồi, giờ về lại sao thấy vài đứa bạn cũng còn khổ dữ vậy. Nhìn nhỏ bạn cứ ốm như bộ xương làm mình lo lắm! Mình chỉ sợ lần về tới là không còn gặp lại nó nữa. Mình đã nhờ đứa này vài bữa ghé lại thăm mua cho con nó đồ ăn. Rồi nhờ đứa khác mua thuốc bổ cho nó uống nữa. Mình không dám đưa tiền cho nó sợ nó hà tiện không dám ăn, không dám uống thuốc, vậy mà nó không mập lên nổi. Khi nhìn thấy nó là mình cảm thấy đời của mình may mắn lắm! Ngày xưa nó đẹp lắm! Hai bàn tay của nó như búp măng. Bà ngoại mình nhìn nó mà còn thốt lên
-Con này sau này được chồng cưng lắm!
Vậy đó, không ai qua khỏi số trời! Nó cũng quen nhiều bạn trai, có số má hẳn hòi! Nhưng….chỉ vì ba nó nhậu nhẹt, gia đình không căn bản mà nó mất đi nhiều cơ hội lấy được tấm chồng cho ra hồn. Thử hỏi, bạn trai nó đến nhà chơi, cứ thấy Ba nó sáng say, chiều xỉn rồi lè nhè bên chiếc xích lô máy sửa lên sửa xuống thì đố bảo chàng nào dám trụ lại lâu dài. Bởi vậy gia đình với cha mẹ căn bản là hạnh phúc cả đời của con cái. Sao mà ba mẹ nó không nhìn thấy điều đó nhỉ?
Nó chơi vơi, hụt hẫng… mình bảo nó kiếm cho ra một cái việc buôn bán gì đó cho thật căn bản, nói cho mình biết dự định thì mình sẽ cho nó mượn vốn làm ăn. Nói là cho mượn để cho nó lo mà trả chứ mình cũng muốn cho nó luôn để nó nuôi con. Nó mừng lắm, kể ra một loạt dự định, nhưng mà sao cái nào nghe qua là thấy cứ như là “húc đầu vào tường”. Mình thật sự không biết nghề gì bên VN có thể làm ra khoảng năm sáu triệu mỗi tháng để nó đủ nuôi con nhỉ? Nó không có chuyên môn, ngay cả cái nhà để ở ba má nó cũng bán mất rồi, bây giờ thì nó đi ở thuê. Nếu mình chuộc lại được cái nhà chắc sẽ cho nó ở để giữ nhà cho mình quá! Nó tội quá! Làm sao bây giờ? Đối với nó bây giờ tiền đưa bao nhiêu cũng hết, vì nó đang mắc nợ nhiều lắm! Nợ cha đẻ nợ con, nợ con đẻ nợ cháu, đến chết cũng khó mà hết nợ.
Mình đã có ý định bảo lãnh cho nó qua đây một thời gian để giữ con cho mình đi làm từ lâu lắm rồi, mà không được vì nó cũng có con nhỏ, nhỏ hơn con mình. Nó đi rồi thì ai lo cho con nó đây? Nhớ đến chuyện Tắt đèn, Chị Dậu đi ở vú là mình lại không muốn chút nào. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không gặp lại thì không lo, gặp lại thì trăn trở nhiều hơn nữa. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
June 24, 2010
Người VN bây giờ có thêm một sở thích mới, hở một chút là đi nhậu, hở một chút là đi quán cà phê. Nó là một nét văn hóa khá mới mà mình nhận thấy. Ngày mình còn ở bển, trai gái quen nhau cũng chỉ đến nhà ngồi…đồng rồi nói chuyện. Cùng lắm là chở nhau chạy xe vòng vòng thành phố, có thể tạt ngang vào rạp phim, hoặc ăn uống…vậy thôi! Bây giờ thì khác…
Những quán cà phê vườn, đẹp đẽ sang trọng là lúc nào cũng đầy ngập khách. Vài đứa bạn của mình ngày xưa hễ rảnh là chạy đến nhà mình mua khoai, mua cóc, mua ổi, xoài chấm muối rồi tán dóc với nhau, vậy mà vui. Mình thích vậy và mình cũng chỉ mơ được tìm lại những giây phút thư giãn như vậy thôi. Những giây phút hiếm hoi ấy đã mang mình trở về quá khứ…
Tối tối, vài đứa bạn thân, đứa mang món này, đứa mang món nọ đến chỗ mình ở, ăn uống, nói chuyện đến khuya. Tội nghiệp tụi nó quá, cả ngày đi làm mệt mõi, tối về lại còn phải lo cho con bạn ở xa về nữa. Nhưng mà nói chuyện với những đứa bạn này mình thấy thoải mái vô cùng. Mình chỉ mong như vậy thôi mà!
Rồi cũng có những tối, những đứa bạn thành công trong cuộc sống, tụi nó đem xe hơi đến chở mình ra Sài gòn chơi, tụi nó dẫn mình vào những quán cà phê sang trọng, dập dìu tài tử giai nhân, mình cảm thấy lạc lõng chi lạ…Nói chuyện với những đứa bạn này mình cảm thấy một khoảng cách sao mà xa quá! Tụi nó còn nhấn mạnh, nếu có tiền thì nên tìm đến trung tâm thành phố mà ở, cho con cái tiếp cận với văn minh, với tiện nghi…Nó đâu có biết rằng mình đã chán văn minh, mình đã chán phố phường, mình đã chán tiện nghi vật chất, mình đang tìm về với thiên nhiên, với ngày xưa…
Có ai nghĩ rằng một đứa như mình mà lại tìm về nơi hoang vắng, nơi có dòng sông êm đềm chảy qua, có những con mương nước đục xanh lè, cá nổi lên đớp bóng. Mình lại dắt con đi câu, tuy là câu chơi thôi nhưng nó nhắc mình nhớ lại tuổi thơ nhiều lắm. Cái tuổi thơ êm êm, dễ thương. Ngày ngày đi học, ngang qua cây cầu, có sông có nước. Có ngày nước lên, có ngày nước xuống... Ngôi trường của mình sát bên bờ sông, có bãi cát vàng, tụi mình hay chơi rượt bắt trên cát, những bước chân lún xuống…Rồi có bận ông thầy dạy Văn, cho tụi mình ra ngồi trên bãi cát sau trường ngó dòng sông hết nguyên 1 tiết học để tả về con sông…Nguyên tiết học đó mình loi choi, phá phách, rồi tiết sau không đủ giờ để viết nên một bài văn cho ra hồn. Bài văn chỉ ngắn bằng nữa trang giấy. Lúc đó mình còn nhỏ lắm, mới học lớp 6 chứ mấy. Hồn văn, hồn thơ thì cứ như cục gạch…
Rồi cũng có ai ngờ một ngày tự dưng mình biết viết nhật ký, biết mơ mộng, biết sưu tập những bài thơ tình, những bài thơ hay hay…Nó biết yêu rồi chăng? Không, chưa bao giờ mình yêu ai cho đến khi gặp xã xệ…Những người bạn ngày xưa chỉ là những người vô tình một thoáng đi qua đời mình, dừng chân rồi lại ra đi. Mình chưa bao giờ cảm thấy thương ai thấm thía, chưa bao giờ cảm thấy muốn gắn bó với ai hết cả. Đối với ai mình cũng có một chút e dè, không tin tưởng…Vậy mà cũng qua hết cái thời tuổi trẻ, tuổi mộng mơ…Và rồi mình phải trở về thực tế! Lúc nào mình cũng sợ đàn ông. Lúc nào mình cũng thấy bất an nếu lấy chồng…bạn bè thi nhau lấy chồng gần hết, tụi nó khuyên mình cũng nhiều, nói ra nói vô một hồi nên mình sợ về già sẽ cô đơn, không nơi nương tựa, thế là lấy chồng thôi! Thời con gái qua đi, lấy chồng rồi thì ôi thôi gánh nặng chồng con, tự do không còn nữa làm cho mình cảm thấy ngộp thở. Đi đâu cũng nghĩ con bây giờ sao rồi??? Chồng bây giờ sao rồi.???? Cày như trâu, như chó chỉ tích cóp cho con, cho chồng…Đó là bổn phận con người sao? Mình không có gì cho mình sao?
Sáng June 24, 2010
Việt Nam có nhiều trái cây ngon ghê mà phải đi vào mùa hè mới được thưởng thức. Kỳ này mình được ăn đủ thứ măng cụt, mãng cầu dai, xoài, mít, chôm chôm, và đặc biệt là dâu da và bòn bon. Ngon nhất là bòn bon. Nhớ thuở xưa, cái thời còn đi giựt cô hồn í mà, mỗi lần nhà bên cạnh cúng cô hồn là kêu mình và thằng em chờ sẵn ở bên hàng rào. Tụi mình được quyền xí phần trước nhưng mờ mình lúc đó cũng lớn rồi nên mắc cỡ chỉ đứng xem thôi. Chị bạn cạnh nhà mình lúc nào cũng dành cho mình những trái bòn bon cực kỳ ngon. Mùi vị của nó thơm và ngon lạ. Hơn 20 năm rồi mình mới có dịp ăn lại. Mình cũng không còn nhớ là có loại trái tên bòn bon trên cõi đời này nữa đó.
Nhỏ bạn nó hỏi mình thích ăn gì để nó mua cho ăn, mình nói không thích gì cả. Vậy mà nó cũng rinh đến cho mình mấy ký bòn bon. Cám ơn nó lắm! Nó la mình, sao không thích ăn gì làm sao mà bạn bè đãi được. Mà thiệt đó, bên ni có thiếu món chi mô. Thứ nào cũng có. Mấy mẹ con mình chỉ xin nó mỗi ngày đem cho mình mấy miếng đậu hũ chiên chấm nước tương là đủ. Cả nhà mình không ăn thịt từ lâu lắm rồi. Con mình từ nhỏ là đã thích ăn đậu hũ, có ép nó ăn thịt nó cũng không ăn.
Ờ còn món rau càng cua trộn dầu giấm ngon hết biết. Món này là số một trong tất cả các món trộn. Giá mà mình có nhà ở VN nhỉ! Mình mà trổ tài nấu cơm bình dân là không thua bất kỳ nhà hàng nào đâu. Tụi bạn nó cũng trộn rau càng cua nhưng mà cách nêm nếm không được hạp khẩu vị cho lắm. Tụi nó cũng đãi mình món bún riêu cua nữa. Cũng tàm tạm! Con bé của mình mỗi khi hỏi con muốn ăn gì? Là y như rằng “bún riêu!”. Nó quen và thích món này lắm! Hầu như một vài tuần là mình lại nấu một lần cho nó ăn. Không có cua, mình xài tôm có gạch trên đầu để nấu và ngon hết xẩy. Đây là món tủ đã làm nên tên tuổi của mình ngày còn đi học. Hihihi…té ra mình cũng có cái gì đó để khoe và để nhớ trong đám bạn bè chứ nhỉ!
Vì mình về nên tụi bạn nó ưu tiên tổ chức cho mình về Củ chi chơi. Nơi đó là nơi tụi nó đầu tư đào ao nuôi cá bên bờ sông chảy về Sài gòn. Chỉ là chòi lá đơn sơ, cất gie ra bờ sông thôi. Mình thích và có ấn tượng nhất là chuyến đi này. Dân quê sống như thời tiền sử. Hơn một chút là giếng đào có máy bơm tay. Cũng vui vui, chỉ cần kéo kéo vài cái là có nước đầy xô, tha hồ xài mà khỏi trả…tiền. Sông kế bên nhà đẹp ghê nơi. Lục bình nhiều lắm, vì họ không là dân miền Tây nên không biết ăn. Hồi mình về miền Tây, dân miền Tây tận dụng lục bình tối đa, họ vớt hết, bông thì để ăn bún mắm, bán cho nhà hàng đặc sản, còn thân thì họ phơi để làm đồ mỹ nghệ, nghe nói thế.
Ở Củ Chi, mình tha hồ xem lục bình hoa tím nổi trôi. Đẹp như ngày xưa còn nhỏ mình thấy trên sông vậy đó…Hồi đó mình ao ước giá có ai can đảm hái tặng cho mình một bông, mình…thương liền! Híhíhí…Nghĩ vậy thôi mà đố dám nói ra, rồi chả ai tặng mình hoa lục bình cả! Tức ứa gan! Hihihihi…
Tụi này đi chợ tha về đủ thứ để làm, mà trời ạ, dao thớt thiếu trước hụt sau. Dân quê họ chỉ dùng duy nhất con dao phay. Cắt thịt cũng dao phay, cắt trái cây chắc dùng…răng quá! Dao thì cùn kinh khủng! Mình thấy tụi nó thái thịt bò để nhúng dấm mà như là cắt…cổ tử tội không bằng, khó khăn không thể tả. Mình lôi con dao ra, nhè bể nước mình mài, một lúc sau dao sắc, làm tụi nó thắc mắc kinh khủng.
-Mày ở bển về mà còn nhớ ba cái vụ mài dao này hả?
-Sao không?
Vậy đó, ở thành phố sống tiện nghi đưa dao cho máy mài riết rồi tụi nó quên luôn cái vụ mài dao. Thế mới biết không phải ai cũng nhớ về ngày xưa, những ngày gian khổ. Nhiều đứa còn cố tình không muốn nhớ, không muốn nhắc lại ngày xưa nữa. Đối với vài người những ngày đó là những giọt mực đen đúa trong đời, khi đã tấy sạch đi rồi thì thành trang giấy trắng.
Từ chối quá khứ là tâm lý của khá nhiều người trong xã hội hiện đại. Đi nhiều, gặp nhiều, ôn lại kỷ niệm cũng nhiều, thêm vào đó xuất thân gia đình mình cũng không giàu có gì, cho nên mình cảm thấy buồn nếu ai đó vô tình hoặc cố tình quên đi quá khứ. Vài đứa còn thắc mắc sao mình nhớ dai dữ vậy?
Ờ há, mà nhớ dai chỉ tổ làm cho mình buồn nhiều hơn vui. Người ta nói tuổi trẻ sống với tương lai, người già sống với quá khứ! Mình đã già rồi sao? Nếu thế thì mình đã già từ khi mình biết suy nghĩ lận, 15 tuổi!
June 25, 2010
Kỳ này mình về gom được hình của đám bạn còn để chỏm ngày xưa, dễ thương dễ sợ. Nhìn hình ngày ấy đi cắm trại với lớp, kỷ niệm xưa chợt hiện về. Đứa nào cũng hỏi sao hồi đó mình ít tham gia? Ừa mình cũng ít đi chơi thiệt ha! Mình đi đâu? Mình chả đi đâu cả. Mình ở nhà mờ! Cái đám bạn mắc dịch đi chơi mà quên hú mình đi! Cả trăm tấm hình mà mình chỉ có 3 tấm, nhìn ngố và….xấu dễ sợ! Ai thương mới lạ! Hihihi…
Ấy vậy mà bi giờ tụi nó nói:
-Tui biết bà thay đổi nhiều như dị ngày xưa tui thương bà, đố đứa nào dành được!
-Ông ăn nói dô diên vừa vừa chứ, ai thèm thương cái bản mặt đen như chà dà của ông!
-Người về người có nhớ ta?
-Ta dìa ta nhớ hàm…râu người cười!
-Em ơi, nhớ cái thuở đôi ta tắm mưa để chỏm, lỡ thương em rồi anh dìa má cạo đầu anh…
-Ờ, hèn chi hồi đó có đứa đầu láng như sọ dừa vì cái tội dê gái! Đáng đời quá đi!
…
-Í ẹ, sao hồi xưa đứa nào chụp tui xấu dữ dầy nè chời!
-Ai nói xấu, góc cạnh không được đẹp thôi!
-Cái đồ quỷ mày!
…
Những lời đối đáp cà giựt, cà chớn…của đám bạn già làm cả lớp cười muốn chết luôn.
Tối qua ngồi scan hết hình để lên web site của lớp, thế nào tụi nó cũng lên đó coi rồi lại có đứa khóc đứa cười cho coi!
Ngày xưa đứa nào cũng như nhau, tương lai chưa nhìn thấy. Bôn ba xuôi ngược! Có đứa tưởng chừng như tương lai đen tối như bùn thì ngược lại. Có đứa nhìn thấy tương lai rực rỡ, trái lại đen như đêm 30. Dù gì đi nữa, dù trắng hay đen, mỗi lần họp mặt là quên đi hiện tại bạn nhé. Mình chỉ sống lại vài giờ phút của ngày xưa bạn nhé! Biết đâu ngày mai có vài đứa sẽ không còn hiện diện nữa…
Có đứa đang bị ung thư, có vài đứa đang bị xã hội…đen rình bắt…Vậy đó, bao nhiêu đứa là bấy nhiêu mảnh đời, có hạnh phúc và bất hạnh, có mặc cảm và tự hào…Mình học chung với nhau, là duyên hội ngộ. Hãy nhớ mãi ngày hôm nay!
Có đứa bạn mình mong gặp lại nhưng mà bạn không đến. Mình hiểu rồi, mình chỉ muốn biết bạn bây giờ mập ốm ra sao thôi! Ngày xưa tụi mình học trò nghèo như nhau, chỉ là bè bạn, không duyên, không phận thì bây giờ cũng thế! Mình lúc nào cũng tỏ rõ cho mọi người biết là "thọ thọ bất thân" rồi mà! Cả hai lần mình mời mà bạn đều không đến, buồn nhỉ! Chỉ mong bạn hạnh phúc mãi nhé! Thằng quỷ sứ và con quỷ sứ của cái thuở chợt nhận ra là mình đã lớn rồi sao? Bạn nhớ không?
Cuối tuần này bay xuống miền Nam để hội họp với nhóm bạn miền Nam dịp lễ Jul 4, cũng nhiều pha hấp dẫn! Cái đám bạn bên đây là đám bạn góp nhặt từ nhiều lớp, cùng khoá. Ngày đó chỉ biết mặt nhau chứ có đứa chưa hề nói chuyện lần nào. Vậy chứ "tha hương ngộ cố tri", mình mà có chuyện gì thì chỉ có đám bạn gần này nó lo cho mình thôi. Bây giờ mình không còn gia đình ở gần nữa thì tụi nó lại chăm sóc mình. Lâu lâu nó lại gọi hỏi thăm mình có khoẻ hay không? Nếu mình buồn thì tụi nó kiếm mọi cách để kéo mình đi chơi cho quên. Tụi nó bày nhiều trò chơi vui dễ sợ! Hồi Tết vừa rồi tụi nó tổ chức fashion show trong nhà mà cười muốn đổ ruột. Mỗi đứa mang cả chục cái áo dài theo để chụp hình, cười bung cả nút! Mấy tên con trai thì chấm điểm và phê phán mấy mụ vợ vui ghê! Mình ra chỉ tiêu, phải cố nhịn ăn để ốm như hồi con gái để Tết năm nay lại chơi cái trò này nữa nha! Không biết July 4 này tụi nó lại bày cái trò khỉ gì nữa đây?
Dạo này mình ham vui chi lạ! Kệ còn bao nhiêu thời gian nữa đâu, hơn nữa cuộc đời rồi! Nếu mình không sống cho mình thì cho ai nữa đây? Mình đã cày không ngơi nghỉ nhiều năm rồi còn gì! Ừ làm cho lắm thì tắm cũng...Chơi đi hén! Xã xệ cũng biểu mình nên nghỉ ngơi và đi chơi mờ. Cám ơn xã xệ nha!
June 27, 2010
Nhỏ bạn mình tự dưng dạo này nó giàu dễ sợ! Ba năm trước mình về, nó dẫn mình đi ăn nhậu và hát để nhìn nó đốt tiền. Lúc đó mình ngồi chỉ cười cười thôi. Công nhận giới tư bản trẻ bi giờ tụi nó xài tiền vô tội vạ và không để ý gì đến người nghèo cả. Sau bữa đó, mình có ngồi lại uống cà phê với nó và nói chuyện về cách sống.
-H đi chùa, đội sớ, cắt hết 10 cái móng tay để dâng lòng thành lên Phật hở?
-Ừ tao làm vậy mỗi năm một lần vào lễ cúng sao.
-Mình thấy H ăn xài hơi quá tay đó, H nên dùng tiền đó giúp đỡ những người cần giúp đi. Những người trong ban nhạc, trong quán rượu họ đâu cần bạn cho tiền bo bạc triệu như vậy….
…Và rồi nhỏ bạn mình nó nghe lời mình thiệt! Dạo này nó không đi đốt tiền nữa nhưng suy nghĩ của nó vẫn còn lạ lắm! Nó hận đời, hận tình…Nó vẫn uống rượu như điên. Hư thận, hư gan hết. Làm sao mà nữa đời còn lại lê lết đi nhỏ à. Thương bạn quá mà không biết làm sao!
Ngày xưa nó lấy chồng sớm nhất trong đám. Nó có dáng đẹp như người mẫu…Chồng nó cà chớn bồ bịch lung tung beng và rồi tụi nó ly dị. Bi giờ nó làm nên cơ nghiệp và giàu hơn lão chồng mắc dịch. Lão muốn trở về với nó nhưng mình xúi nó ở vậy cho sướng, dính dáng đàn ông làm gì nữa cho khổ cuộc đời. Vậy nhé, bạn ơi! Mình chỉ cầu chúc cho bạn đủ nghị lực để đừng nghe lời dụ khị của mấy lão nữa nhé! Đừng có dại nữa, một lần là đã biết đá biết vàng rồi.
Bạn là đứa bạn nối khố của mình. Ngày xưa, lúc học lớp 8, bạn dám đưa mặt ra binh mình để rồi lãnh nguyên một cái tát từ một người đàn ông hồ đồ, ỷ lớn ăn hiếp con nít. Chính vì cái tát oan mạng đó mà mình thương bạn mãi. Dù cho bạn có làm gì đi nữa, mình vẫn nhớ đến bạn. Ngồi đây mà nhớ về kỷ niệm ngày xưa mà muốn rơi nước mắt.
Phải chăng mình có nhiều duyên nợ với nhau?
Hôm nay tình cờ xem lại những tấm hình…
Thời xưa ấy, có mấy ai còn nhớ?
Thuở học trò, tung tăng, nghịch phá…
Hái trái, leo rào, rượt bắt, cùng nhau…
Đứa học chăm, trả bài nào cũng thuộc…
Có đứa lười, bài học chẳng thuộc đâu…
Mười hai năm nhanh như nước qua cầu…
Giờ nhìn lại, bạn bè tôi đâu nhỉ?
Mười hai năm biết bao nhiêu suy nghĩ,
Biết bao điều chưa kịp nói cùng nhau…
Đã có bao lần, bạn tự hỏi trong đầu?
Làm sao níu giữ được thời gian đã mất???
Rồi một ngày hay tin đứa này mất,
Còn đứa kia đang bịnh hoạn hiểm nghèo,
Cuộc đời người dài ngắn có bao nhiêu?
Xin hãy giữ lại những gì còn giữ được…
Gặp nhau đây, có thể ngày mai chia tay biền biệt,
Sao ta không nắm chặt phút giây này?
Cúi xin Trời cao đừng nên có chia tay,
Phải chăng chúng ta có nhiều duyên nợ???
“Phải chăng mình có nhiều duyên nợ với nhau?”
TV 2009
Bạn bè
Hôm nay mình ôn lại,
Tình bạn ba mươi năm,
Ừ sao mà dài nhỉ,
Dài năm tháng cuộc đời….
Bạn bè dăm bảy đứa,
Theo cuộc đời nổi trôi,
Ngày hôm nao bé nhỏ,
Cãi nhau như…mèo ngao…
Giờ đầu hai thứ tóc,
Muối còn ít hơn tiêu,
Nếu như mà phiền muộn,
Muối sẽ nhiều hơn tiêu…
Bạn ơi đừng buồn nhé!
Cuộc đời là dâu bể,
Có đó rồi lại không…
Ngủ một đêm thức dậy,
Hết phiền muộn trong lòng!
Mình là bạn, phải không?
TV 2010
June 28, 2010
“Làm trai đứng ở trong trời đất,
Phải có danh gì với núi sông”
Ừ mình có là con trai đâu mà hồi nhỏ cứ ngân nga câu thơ trên. Lúc nhỏ mình mơ ước thật nhiều, nhiều nhất là lúc mình bắt đầu vào lớp 10. Lúc đó mình muốn làm 1 cái gì đó thật là to tát, và nếu lỡ có chết thì cũng để lại cho hậu thế một cái gì đó... Mình đã loay hoay với nhiều ước vọng và trăn trở. Thiệt đúng là con nít!
Vậy mà đứa con nuôi của mình nó lại làm được! Mình biết gia đình nó khi mình khoảng 20 tuổi. Thằng bé đến ở trọ nhà mình do một sự tình cờ và Mẹ mình đã cưu mang gia đình nó nhiều năm. Mình coi nó như con, và nó gọi mình bằng cô. Ẵm bồng, cai sữa, dạy dỗ cho nó học từ ngày đầu đi học... Đêm 2 cô cháu ngủ chung, sáng ra dạy nó học. Rồi thời gian qua đi, gia đình nó mua được nhà và dọn đi. Nó thông minh kỳ lạ, nói qua một lần là nó nhớ. Vì thế cho nên khi mình có bầu, mình nghĩ nếu có con trai hay con gái mình cũng sẽ dùng tên nó để đặt cho con mình. Ông xã mình phản đối, ai lại đặt tên con gái như con trai? Mình thích thế, mình muốn con gái mình cũng thông minh và mạnh mẽ như nó vậy. Tiếc quá mình lại không có con trai, chỉ toàn là con gái! Thôi thì con gì cũng là con! Con gái của mẹ…
Nó đậu vào y khoa thủ khoa và ra trường cũng là thủ khoa. Ngày nó ra trường, nhiều người cho tiền nó nhưng nó gom hết lại để mua thuốc men và đem về Nha trang khám và chữa bệnh cho những vùng quê nghèo. Gia đình nó cũng không giàu có gì mà nó lại làm được chuyện tốt như thế. Nó rủ mình
-Cô ở lại, về quê với con vài ngày…
Mình cũng muốn đi theo nó lắm, thằng bé ngoan chi lạ! Mình thích làm chuyện “vác ngà voi” như nó mà mình đâu có chuyên môn về ngành y đâu. Bây giờ thì lại quá trễ để mình bắt đầu lại rồi. Mình đã phản bội mơ ước của mình rồi. Ôi cái mơ ước của những ngày mới lớn! Giá mà mình là con trai nhỉ! Giá mình có con trai nhỉ!
June 30, 2010
-Tụi bây không đứa nào hiểu nỗi buồn của tao, bạn nói.
Mình ôm vai nó, thật chặt và cho nó khóc một lúc trên vai mình .
-Mình hiểu H mà, nín, nín đi!
Nó chỉ có hạnh phúc đúng 2 năm sau ngày cưới và rồi sau đó nó phải sống cô độc một mình nuôi con. Con nó là đứa con gái, chính vì là con gái nên nó không bao giờ dám đi thêm bước nữa! Mình đi rồi, ai sẽ là người an ủi bạn? Dù sao có mình sẵn sàng để nghe và cho bạn những lời khuyên sáng suốt cũng đỡ hơn là uống rượu chứ nhỉ?
Jul 1, 2010
Mình vừa mới tìm ra một chân lý, đấm bể mặt đứa nào nói dối. Ừ, mình mạnh mẽ như vậy cơ mà! Mình có thể làm điều đó từ lâu lắm rồi cơ mà! Tại sao mình lại nhu nhược như vậy nhỉ? Nếu mà mình dám làm điều đó với bà chị mắc dịch của mình dù chỉ một lần là không bao giờ bả dám giở cái trò này với tất cả mọi người nữa! Sao không cơ chứ? Để nghiên cứu xem sao!
Jul 2, 2010
Mình muôn đời vẫn hèn yếu! Lúc nghĩ thế này, lúc nghĩ thế khác...Muốn đập người nào thì phải có quyết tâm chứ! V ơi, mi hèn quá!
Kệ, mình hèn nhưng mà không ảnh hưởng đến tương lai của mình, của con mình. Thử nghĩ coi, canh đập vào mặt người ta rồi thì người ta kêu cảnh sát, rồi thì cả đời mình bị lý lịch xấu thì làm sao ngóc đầu lên nổi chứ? Ừ, mẹ sống hèn vì con, cho con, các con nhé!
Mi của mẹ! Mẹ bắt đầu lo sợ khi mà đưa cho con cuốn sách Algebra. Đi VN về, mẹ đưa cuốn Pre-Algebra, lớp 8, và chỉ trong 2 tuần con đã tự học hết, chỉ hỏi mẹ vài điều. Hôm kia, đưa con cuốn Algebra, phán rằng: con phải tự mình đọc, tự mình hiểu, khi nào đọc đi đọc lại mà không hiểu thì mới được hỏi mẹ, tập cho quen lỡ mai mốt đi học xa nhà, xa mẹ. Con đã tự đọc một mình và không hỏi cân nào. Vậy mà con đã đi hơn 1/4 cuốn sách trong 2 ngày. Trời ạ! Nếu con làm nhanh như vậy thì mai mốt mẹ sẽ lấy gì dạy cho con nhỉ? Năm tới con học lớp sáu. Mẹ dạy con chương trình lớp 9. Chắc hè sang năm mẹ sẽ cho con vào college để con lấy lớp advance trước quá. Vậy là mẹ phải nghỉ làm luôn để đưa đón con gái. Mong đời con sẽ sáng lạn hơn đời mẹ nhé con! Đêm nằm ngủ, mẹ tâm sự với Ba về con gái, cả Ba và mẹ đều lo. Con dại cũng lo, con giỏi cũng lo...
Và khi con lên lớp 9, mẹ sẽ bắt con đi làm việc, đâu cũng được, ít tiền cũng được để con biết thế nào là khổ cực....
Hãy thay mẹ làm những điều mà mơ ước của đời mẹ chưa làm được con nhé! Con gái cưng của mẹ!
UKH
Jul 13, 2010
Mình đi VN về, trong đầu mình nghĩ ra một ý tưởng kinh doanh mới. mở tiệm chụp hình hoặc là bao thầu đám cưới 100% từ đầu đến cuối. Khi làm như vậy thì mình đã có thể nuôi sống một đội ngũ cả trăm người làm công. Chỉ có mình mới đủ năng lực làm nên chuyện này thôi và phải mất ít nhất 2 năm mới cho ra món lợi khổng lồ. Mấy đứa bạn mình tụi nó có những ý tưởng bó gọn quá, không táo bạo và kinh nghiệm như mình.
Bây giờ ở đây mình cũng đang làm một công việc quá ư là nhẹ nhàng mà thu nhập cũng không tệ. Giá mà mình là đàn ông, có sức khoẻ đủ để bay đi bay về, lo lắng công việc.... thì sự nghiệp của mình sẽ lớn lắm! Mình yếu quá đi, mỗi lần đi về là bịnh rề rề cả tháng. Gượng dậy không nỗi! Mình ôm đồm công việc quá mà không biết chia sẻ cho ai. Đưa cho ai cũng không bị thế này thì thế khác....
Con người ta có lòng tham ghê gớm quá! Và chỉ có người không biết suy nghĩ mới không biết chế ngự lòng tham. Sự tham lam chỉ là vài trăm nhưng bỏ mất món lợi tương lai vài ngàn...Mình nhìn xa nên hễ mình không ăn thì thôi, ăn là ăn cho lớn....Hahaha! Thế mới biết kẻ biết suy nghĩ ăn hết những món lợi lớn của kẻ kém nghĩ! Thế mới gọi là tư bản, là mại bản, là tư sản...Bàn tay ngón ngắn, ngón dài mà! Hahaha!
UKH
Jul 16, 2010
Mình đã đến lúc để suy nghĩ về cuộc đời và bắt đầu triết lý nhiều. Mấy ông thầy bói làm sao qua được mắt mình. Nghe qua mình chỉ cười trừ thôi. Mấy ổng nói bây giờ ở tuổi của mình là sẽ lọt vào 10 năm đại hạn trong đời. Đại hạn là 37, 39, 41, 43, 53, 57 tuổi. Nếu xui xẻo xảy ra nhiều ở giai đoạn 37, 39 thì giai đoạn sau sẽ bớt và ngược lại. Giời ạ, không nói cũng đoán ra mờ. Ở lứa tuổi đó thì con người ta đã có sự nghiệp nhưng sức khoẻ bắt đầu đi xuống. Vài người còn bị Cha Mẹ qua đời nữa...Người ta nói là đại hạn ư? Nếu cha mẹ chỉ có một đứa con thì đại hạn sẽ khó mà rơi vào những năm tuổi như trên, nhưng đa phần ngày xưa, cha mẹ có đông con nên không rơi vào tuổi đứa này thì cũng rớt vào tuổi của đứa khác...
Nói gì thì nói, đã đến tuổi này rồi thì mình cũng chán rồi, không muốn bon chen nữa rồi, mệt mõi lắm rồi!
Bạn mình nó bị ung thư, cắt bỏ hết ngực và đã xong phần xạ trị. Rồi nó về lại nhà và xoay qua buôn bán để mau giàu hơn là đi làm công chức. Nó thức dậy lúc 3 giờ sáng và thay vì về nhà lúc 4 giờ chiều, nó lại ham mở tiệm bán luôn bữa tối và nó về nhà sau 9 giờ đêm.
Mình la nó:
-Bộ muốn mau đi thăm ông bà hả?
Nó lý sự:
-Trước sau gì cũng chết, làm chết bỏ để nếu lỡ có qua đời thì có gì để lại cho con.
Mình nói:
-Ừ, tụi nó bây giờ 16, 17 tuổi rồi. 18 tuổi là nó có thể lo cho tương lai của tụi nó được rồi. Ngày xưa tụi mình bao nhiêu tuổi đã phải tự lo? Bao bọc kỹ quá thì tương lai tụi nó sẽ không được bằng mình...
Rồi mình chết đi, xã xệ có ở vậy, giữ đống tiền để lo cho con hay là đem dâng hết cho con...mụ khác!
Và rồi nó nghe lời mình không bán đêm nữa. Hy vọng lần tới về lại thấy nó cười toe toe...và vẫn ồn ào như ngày nào...
Jul 18, 2010
Người ta sao mà cà chớn quá! Lúc cần đến năn nỉ mình, khóc lóc với mình thiếu điều lạy lục mình để mượn tiền. Mình chỉ cần thấy người ta khóc là đã động lòng mất rồi. Vậy mà khi mình hỏi lấy lại thì ôi thôi, mình thiếu điều muốn rơi nước mắt vì cái giọng điệu ngang ngược của người ta. Vài ngàn chả đáng vào đâu cả, chỉ một chuyến về VN của mình thôi mờ. Một năm làm từ thiện thôi mờ.
Cứ ăn đi, mình nghĩ đời này không trả lại cho mình thì kiếp sau cũng phải trả thôi. Chết có nhắm mắt được hay không lại là chuyện khác. Đối với những người như vậy khi chết có cần mình vuốt mắt để nhắm lại cho khỏi xót mắt, cho đất khỏi chui vào mắt thì đừng hòng nhé! Dơ tay mình thôi! Mình sẽ không nhớ đến loại người như thế nữa đâu nhé! Mong người ta còn khoẻ để ăn những đồng tiền đó đó...
Nếu cần thì xin chứ đừng có ăn nói ngang ngược với mình, mình ghét lắm!
Mình còn sống được là còn làm ra được! Nhiêu đó thấm tháp gì cho lòng tự trọng và danh dự của một con người?!? Danh dự con người mua rẻ vậy sao?
Đời đảo điên và đồng tiền điên đảo.
Jul 19, 2010
Tự dưng nghĩ đến Mẹ là con lại buồn. Sáng nay con vừa chạy xe vừa khóc đó Mẹ biết không? Nhớ Mẹ quá!
Dạo này Ba có ăn hiếp Mẹ nữa không? Có ai để nghe mẹ nói chuyện không? Sao Mẹ lại nỡ lòng xa con?
Ngày xưa Mẹ nói Mẹ thương con vì con chịu thiệt thòi nhất nhà mà, Mẹ quên rồi sao? Con đâu cần Mẹ bù đắp cho con đâu. Con chỉ cần Mẹ hiểu con là đủ rồi.
Hồi đó con năn nỉ Mẹ qua nhà con chơi vài bữa, hy vọng con có thời gian và không gian để nói cho Mẹ hiểu vấn đề nhưng Mẹ nghe lời chị xúi giục nên con không còn cơ hội để giải thích bất cứ điều gì cả. Chị xúi rằng qua nhà, ở với con gái là con rể nó khinh. Nói vậy mà cũng nói được. Mẹ có nhớ là lúc đó con chỉ năn nỉ Mẹ qua chơi với con vài bữa vào ban ngày rồi tối đến con sẽ chở Mẹ về mà.
Con hứa đưa Mẹ đi chơi và sống như bà hoàng đến cuối cuộc đời. Mẹ ơi! Về với con đi Mẹ! Con thương Mẹ lắm! Có ai nhớ đến lần Ba đánh Mẹ không? Khi con lên 3 tuổi, lần đầu tiên con chứng kiến cảnh Ba ăn hiếp Mẹ. Ba đi làm về và la lên
-Tại sao không mở cửa sổ nhà cho thoáng?
Lúc đó con không còn nhớ Mẹ đã trả lời gì cho Ba nữa, nhưng khi Mẹ bưng mâm cơm lên, Mẹ đã dằn mạnh xuống đất...Và thế là Ba đá vào bụng Mẹ. Con còn nhớ Mẹ đã bò vào góc nhà và khóc rất nhiều. Con sợ quá chạy lên lầu trốn. Chiều đến Ba đi làm nữa, Mẹ vẫn còn khóc...Và rồi sau đó Mẹ đã mời Ngoại từ Đà Nẵng vào giữ tụi con cho Mẹ để Mẹ đi ra ngoài buôn bán...
Lúc đó con còn nhỏ lắm nhưng con nhớ như in cảnh tượng đó. Từ đó và mãi về sau này lúc nào Mẹ cũng làm ra nhiều tiền hơn Ba. Mẹ lăn lóc với cuộc đời để nuôi tụi con khôn lớn. Giải phóng vô, Ba không làm ra tiền nữa nhưng Ba vẫn ăn hiếp Mẹ, ba có mèo....Sao mà cuộc đời này lại sinh ra Mẹ và lại sinh ra Ba cho Mẹ khổ thế?
Ngày Mẹ bị băng huyết và vào nhà thương vì thai non và vì Mẹ quá cực khổ leo bám xe buôn bán. Lúc đó con 9 tuổi. Lúc đó Mẹ đã có 6 đứa con rồi....Con không biết rằng Mẹ có thai, mãi lúc sau này khi con lớn con mới biết. Mẹ có biết lúc đó ai là người giặt đồ dơ cho Mẹ không? Không phải là chị mà là con đó. Lúc đó con bị bắt nghỉ học ngang để ỏ nhà nấu cơm, dọn dẹp...Chị không dám giặt quần cho Mẹ vì sợ máu. Con cũng sợ vậy, nhưng mà con thương Mẹ, con biết rằng Mẹ đang ở nhà thương và Mẹ đang bị chảy máu nhiều lắm...
Chị khôn lắm Mẹ ơi, chị biết nhiều thứ lắm nhưng lại cứ đùn đẩy hết việc nhà cho con.
Mấy ngày nay con suy sụp tinh thần vì vừa mới ngồi lại nghe nhỏ em kể về chị ngày nó mới qua Mỹ. Con ghê sợ cho con người của chị quá! Cả đời chị hết đóng kịch với người này rồi lại với người khác như vậy, con nghĩ chị sẽ không hạnh phúc đâu.
Sống là phải chân thật, ít nhất là với mình và người thân của mình. Sống giả dối sao mà sống được?
Con đọc truyện, đọc nhiều lắm...Đâu đâu con cũng thấy anh chị của người ta hy sinh cho em út nếu chẳng may cha mẹ qua đời...Vậy mà...may mà cả Ba, cả Mẹ còn sống mà con còn bị ăn hiếp như vậy...Nếu lỡ...thì chắc...càng nghĩ, càng buồn...
Còn Ba nữa, lúc nào cũng ăn hiếp Mẹ, to tiếng với Mẹ. Con binh Mẹ thì bị Ba đòi chém...Con hận Ba, nhưng dù sao Ba cũng là người đã sinh ra con, đã gởi tiền về nuôi mấy Mẹ con mình gần 5 năm trời... Dù sao con cũng chưa có dịp trả lại món nợ tình Cha con đó. Làm sao cho con có dịp trả lại để đến lúc nhắm mắt, con không bị dằn vặt vì mình vẫn còn mang món nợ với một người?
Con bị đòn oan nhiều lắm, mà chưa bao giờ là lỗi của con, lỗi là binh Mẹ, binh em thôi. Ngày mới qua Mỹ, con bị ba đánh 2 cùi chỏ vào giữa sống lưng gần chết luôn chỉ vì binh em. Lúc đó con muốn thoát ly gia đình đi học xa nhà để quên nhưng Mẹ đã khóc và đã bỏ đi cùng con. Mấy Mẹ con mình đã đi ra ngoài thuê nhà riêng ở, con đã tưởng là thoát khỏi địa ngục rồi chứ. Sao Mẹ không ly dị Ba đi? Sống với một người mà lúc nào cũng dữ dằn và nóng tính như vậy làm sao mà sống nỗi. Rồi vài ngày sau, Ba năn nỉ, ỉ ôi sao mà Mẹ lại nghe lời và trở lại. Ý nghĩ ăn học thành tài để mang Mẹ ra khỏi địa ngục đã hình thành từ đó.
Mẹ nhu nhược lắm! Con biết trong câu chuyện oan ức của con, Mẹ là người biết hết nhưng vì Ba và chị xúi cho nên Mẹ không thể không làm. Con tin là thế vì khi gặp con, nhìn thấy con, Mẹ đã khóc...Hình ảnh đó vẫn còn ám ảnh con rằng Mẹ vẫn còn thương con. Điều này làm con buồn mãi.
Ăn cũng nhớ đến Mẹ, mua hoặc nấu món gì ngon mà ngày xưa Mẹ thích ăn, con cũng đều nghĩ, giá mà Mẹ chưa có chuyện gì với con thì giờ này con đã đang ngồi bên Mẹ để nhìn Mẹ ăn và khen con gái...
Cuộc đời này còn có bao lâu?
Bao lâu nữa, ngày tháng năm con còn gần gũi Mẹ?
Vừa viết bừa vào trang nhật ký, và khóc cho vơi nỗi buồn.
Mẹ ơi, con muốn gào lên rằng con nhớ MẸ.
UKH
Jul 23, 2010
Ngày còn nhỏ, Ba hay nói "quân xử thần tử, thần bất tử bất trung, phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu"....Cái nho giáo của Ba dùng là để đàn áp đàn con và Mẹ. Con cũng nhận rằng chính vì sợ Ba nên con không dám làm chuyện gì sai trái vì sợ bị đòn. Nhưng con không thể quên những oan ức mà con gánh chịu. Con không bao giờ biết nịnh, khi không phục ai là con câm như hến và trốn mặt người đó. Đó cũng chính là lý do Ba ghét con.
Chị giống Ba y hệt, lúc nào cũng mở miệng ra là "quyền huynh thế phụ" Và rồi hay đánh đập con dã man...và rồi con cũng sợ. Sống trong cảnh đàn áp như vậy nên con không dám phản kháng gì cả. Nếu bây giờ Ba đập con, con sẽ bỏ chạy và bỏ nhà đi luôn, vì Ba là Ba của con. Còn nếu chị mà đập con, con sẽ đập lại bể mặt, chết ráng chịu. Con sẽ không nhu nhược như ngày xưa nữa. Nếu cho con trở lại ngày xưa, con sẽ không là con nữa mà là một con QUỶ thứ thiệt!
Con còn nhớ có những lần khi con khoảng đâu 7,8 tuổi, mỗi lần chị tức lên, gào lên và bắt con đứng yên cho chị cấu móng tay vào mặt. Những lần chảy máu , trầy tróc...mãi cho đến khi chị đi con mới không bị tàn phá da mặt nữa. Và rồi khi con mới qua Mỹ, hễ ai khen con xinh, con đẹp nhất nhà là chị lại tái xanh mặt mày. Con ngu quá không để ý vì nghĩ rằng chị đã đi lấy chồng rồi thì không còn ảnh hưởng gì đến tương lai, đến hạnh phúc của con nữa.
Ngày con tốt nghiệp ra trường, cả nhà đi dự chỉ thiếu chị thôi, viện cớ...bận. Chị quê với cả nhà lắm vì ngày xưa chị đã giành phần ra đi, bắt con ở lại lo cho Mẹ mà rút cuộc lại không làm nên trò trống gì cả. Sau đó chị quê quá nên ghi danh vào trường đại học tư tầm bậy học vài tháng là có bằng BS tào lao để đỡ quê. Chị đi học về không biết làm bài, chị kêu con và ông xã tương lai của con đến giúp chi. Chị cũng kêu nhỏ em và bạn trai của nó đến giúp chị nữa...Nói chung là lúc đó con gần đi lấy chồng rồi, lại mới đi làm nữa nên không có thì giờ để giúp chị nhiều và rồi đến giờ chị cũng chưa bao giờ học xong cái gì cả...
Chị là như vậy đó! Luôn luôn soi gương và hỏi
"Gương kia ngự ở trên tường,
Trong nhà ai đẹp ai tài như ta!"
và nếu trong lòng chị cảm thấy thua bất cứ đứa em nào là y như rằng chị sẽ tìm cách hơn hoặc nói xấu làm hại đứa đó.
Ngày xưa lúc mới ra trường, con chìm nhất nhà thì "ngu si hưởng thái bình", còn khi con khá lên và bắt đầu có dấu hiệu hơn chị là sẽ có "chiến tranh giữa các vì sao" ngay. Chị phải là ngôi sao sáng nhất thì chị mới chịu....
Mẹ ơi, con chán quá! Sao mà lại có loại người như thế trong nhà mình nhỉ?
Mẹ ơi con chán quá! Mẹ ơi con chán quá.....Con muốn ngồi đánh máy triệu triệu lần câu chán quá!
Chán quá!
Jul 23, 2010
Mẹ ơi con đã quen rồi, cắn răng để nước mắt đừng chảy trước mặt mọi người, trước mặt người không ưa mình. Mẹ ơi! con giống Mẹ chưa? Đủ để làm người đàn bà cương nghị nhất thế gian chưa Mẹ? Nhưng Mẹ ơi, con vẫn chảy nước mắt khi một mình đó Mẹ. Con có yếu đuối lắm không?
Nhớ cái ngày mới qua Mỹ, cái ngày mấy Mẹ con mình dắt díu nhau ra đi...vài ngày sau là Mẹ phải vào nhà thương mổ cắt bỏ TC...Đưa Mẹ vào nhà thương xong là con đi học. Vừa mới ra khỏi lớp là con chạy ngay đến nhà thương. Mẹ cũng vừa mới được đẩy ra khỏi phòng mổ, vừa mở mắt nhiu nhíu...Mẹ không rên la đau đớn, Mẹ vững như sắt như đồng...
Lúc đó cũng là lúc con lo lắng làm sao để lo cho Mẹ? Con không có tiền, và con đã xin đi làm bồi bàn và con bị từ chối...Giá như lúc đó con được như bây giờ thì con đã có Mẹ bên con mãi mãi...Trả Mẹ về cho Ba, cho chị vì mình không đủ sức lo lắng là con đã mang tội bất hiếu rồi. Sao mà Trời lại nỡ đày đoạ con như vậy? Mười năm trời oan ức, tương lai mờ mịt chỉ vì chị đánh và bắt con ở lại mới ra nông nổi này. Nếu con được ra đi từ ngày ấy thì ngày đón Mẹ ở phi trường con sẽ đem Mẹ về thẳng nhà con và không bao giờ phải trở lại địa ngục ngày xưa đâu Mẹ nhỉ?
Và có lẽ con sẽ không lấy chồng để sống mãi với Mẹ nếu Mẹ muốn. Mẹ ơi, con gái thương Mẹ lắm đó. Nhớ Mẹ thật nhiều từ đáy lòng mà không thốt lên được. Nhiều khi bất chợt nhớ Mẹ là nước mắt chảy dài...Người ta hỏi con tại sao mắt cô đỏ? Con đổ thừa tại dị ứng. Giá mà được trở lại ngày xưa nhỉ? Mình đừng đi Mỹ, Mẹ nhỉ? Hai Mẹ con mình sẽ ở lại VN. Lúc đó mình đã định mua nhà và mua thêm đất rồi ở lại vì chờ bảo lãnh lâu quá....
Thôi âu cũng là số Trời, Trời nói rằng con phải xa Mẹ...và ôm một nỗi buồn đến hết cuộc đời này...
Mẹ ơi, con nhớ MẸ.
TV, sáng Jul 22, 2010
Ngày còn nhỏ, mỗi lần Ba đánh đòn là Ba bắt nằm im không được nhúc nhích. Hễ mỗi lần nhúc nhích là bị thêm một roi nữa. Cứ thế riết rồi quen, cứ nằm im mà ăn đòn. Mỗi lần ăn đòn xong còn phải khoanh tay lại cám ơn! Cái vụ cám ơn này sao mà tàn nhẫn quá! Con sợ lắm Mẹ à! Con sợ Ba như sợ cọp vậy đó. Sao Mẹ lại dám sống với cọp?
Ba thường hay la rằng kiếp trước Ba giết 6 mạng người nên kiếp này 6 con quỷ nó đầu thai để báo oán. May mà con quỷ thứ 7 nó bị chết trước trong bụng Mẹ chứ nếu không thì bây giờ con lại có thêm một em quỷ nữa rồi! Nếu biết rằng không thể lo nổi cho con cái thì đừng nên đẻ nữa. Thực sự có những lúc con không muốn tồn tại trên cõi đời này đâu Mẹ à. Đó là lỗi của Ba, của Mẹ. Con mơ ước được sống trong một gia đình nghèo cũng được nhưng mà tình thương đầy ắp...
Giá như mà chị đừng giống Ba, đừng tàn ác thì bây giờ đâu có cảnh một nữa gia đình mình ly tán. Mẹ có biết rằng mỗi lần Tết hoặc Noel đến, tụi con 3 anh em đều tản mác đi tứ phương kiếm niềm vui. Chẳng còn không khí gia đình nữa. Cả năm bận rộn, con chỉ mong được họp mặt gia đình mình như bé nhỏ ngày nào...Còn chị và 2 đứa kia thì sao? Một đứa thì hèn như thái giám, một đứa thì mũ ni che tai, ai chết mặc ai...Còn gì để nói nữa hả Mẹ? Thôi, chắc là con sẽ ít nghĩ về Mẹ để đầu óc thanh thản hơn mà sống. Buồn quá Mẹ ơi! Con buồn quá! Con buồn quá! Con buồn quá!....
Tối Jul 26, 2010
Mẹ ơi! Mấy hôm nay con bận lắm Mẹ à! Con chạy xe cả ngày ở ngoài đường đó Mẹ. Và khi còn có một mình, con chạy chầm chậm và suy nghĩ về đủ thứ chuyện trên đời hết đó. Cũng thả hồn bay bỗng chu du...Thoải mái hơn là ngồi cạnh computer đọc báo...
Có một bà Mễ thuê nhà của con, con thấy tội nên không lấy tiền của bà ấy, vậy mà bả dám nói với con gái là con đã lấy tiền của bả...Thiệt là hết nói! Kệ, người ta nghèo nên sinh ra tật, con tha thứ cho họ rồi. Cuối tháng này họ dọn ra nên con cũng phải kêu người sửa sang dọn dẹp cho người khác đến mướn.
Ngày xưa đã từng nghèo, đã từng đi mướn nhà nên con hiểu nỗi khổ của người ta lắm Mẹ à. Con có nói với Mẹ rằng nếu con là chủ thì con sẽ cư xử khác hơn. Và con đã làm đúng như lời hứa với Mẹ. Mình nhẹ nhàng với người ta thì Trời lại cho mình những món lợi khác từ trên trời rơi xuống đó Mẹ. Giờ con đã thấu hiểu đời nhiều rồi Mẹ à.
Mẹ có biết rằng có những món lợi mà dường như ông Trời bảo:
-Này con, con hãy xoè tay ra, ta sẽ nhẹ nhàng để vào tay con!
Mẹ ơi, nhẹ nhàng lắm Mẹ à! Con hưởng phước từ trên Trời rơi xuống...Nếu còn gần Mẹ, kể cho Mẹ nghe chắc Mẹ sẽ cười lộn ruột lên.
Tối nay chắc Mẹ ngủ ngon nhỉ? Con mong là thế, còn mong mỏi gì hơn?
Đêm Jul 29, 2010
Vậy là mình đã bỏ trang này ra đi được hơn 1 tuần rồi nhỉ? Thời gian cũng dài mà cũng ngắn! Cũng nhớ vài bạn bè nhưng biết làm sao bây giờ? Mình không nên ở lại nữa...Ừ, chui vào một góc khuất để viết mà lại hoá hay. Mấy hôm rày sao mà mình buồn quá xá...Cứ ngồi rảnh là lại khóc...Chả biết nỗi buồn này từ đâu đến nữa...Thật chả hiểu nỗi con người của mình nữa. Tuần tới con đi học rồi. Vậy là mình phải kiếm việc gì làm thêm để hết buổi sáng chứ! Ông xã đề nghị mình lấy lớp đi học lại cho vui nhưng mà mình còn tâm trí đâu nữa mà thi với cử...Ôi chao buồn quá!
Thôi đành phải chìu ý xã xệ thôi. Ổng không cho chơi nữa thì không chơi thôi. Đàn ông thiệt là ích kỷ! Mình chơi net chứ đâu có đi ra ngoài lăng loàn tầm bậy đâu mà cũng ghen nữa trời ạ! Chán dễ sợ!
Aug 10, 2010
Mẹ ơi đêm nay tự nhiên con nhớ Mẹ quá! Con thương Mẹ lắm! Nhớ không thể chịu được! Con đang khóc đó Mẹ! Tự dưng nghe bài hát là chảy nước mắt. Mai con phải đi sớm rồi mà giờ này còn chưa đi ngủ được đó Mẹ.
Sept 16, 2010
Mình có con gái, và ngay từ khi nó còn nhỏ, mình không bao giờ kể chuyện ma cho nó nghe vì bản thân mình rất sợ ma. Mỗi lần ông xã đi công tác xa là mình về nhà Mẹ ngủ. Khi có con, mình lôi mấy đứa nhỏ vào ngủ chung giường để khỏi sợ ma, mà tụi nó đâu có biết. Thế là tụi nó khoái lắm, canh mỗi cuối tuần xin được ngủ chung với Mẹ.
Đừng làm cho mấy đứa nhỏ có thói quen sợ ma, sợ máu. Để chi? Để tụi nó có thể theo học ngành liên quan đến ma, đến máu sau này. Mỗi ngày mình hay nói chuyện và tâm sự với con về những mơ ước tương lai ngày mình còn bé. Mình dạy con phải “be the best”. Cô giáo của nó lại dạy nó “try the best”. Mình sai hay đúng? Tuy vậy mình nhìn thấy con mình nó cố gắng rất nhiều. Nó học rất chăm ngay từ khi còn nhỏ một cách rất tự giác. Không như mình ngày xưa, ngày còn nhỏ, lúc mà cả nước chỉ tập trung vào cái ăn, cái mặc…Ba giờ sáng con nít như tụi mình phải thức dậy đi sắp hàng để mua được vài ký gạo, nửa ký thịt…Và mình cũng không thèm học luôn. Tai hại, tai hại…Mười năm tuổi nhỏ để học để có thể bước vào đời tự tin hơn thì mình lại không thèm học.
Hôm nay ngày nghỉ, mình bỗng dưng không ngủ được và thức dậy sớm hơn bình thường. Đảo một vòng quanh nhà thì con gái lớn vẫn còn thức, nó đang học. Trời ạ, nó mới lớp 6 thôi…Mình có quá đáng lắm không khi gieo trong đầu nó tư tưởng phải là người giỏi nhất? Nó làm mình suy nghĩ nhiều. Mình có làm gì sai không? Nó có phát triển bình thường không hở Trời?
Mình cho nó biết mình làm cực khổ chỉ để lo cho 1 đứa ăn học. Nếu nó không giỏi không có học bổng thì nó sẽ lấy hết phần tiền để dành của mình và em nó sẽ không có tiền đi học. Nó tuyên bố con ra trường, con nuôi em đi học nếu không có học bổng.
Oct 2, 2010