• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ Sưu Tầm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Sưu Tầm

    Bóc Lịch
    Tác giả Bế Kiến Quốc

    Em cầm tờ lịch cũ
    Ngày hôm qua đâu rồi
    Ra ngoài sân hỏi bố
    Xoa đầu em bố cười

    Ngày hôm qua ở lại
    Trong hạt lúa mẹ trồng
    Cánh đồng chờ gặt hái
    Chín vàng màu ước mong

    Ngày hôm qua ở lại
    Trên cành hoa trong vườn
    Nụ hồng lớn thêm mãi
    Đợi đến ngày tỏa hương

    Ngày hôm qua ở lại
    Trong vở hồng của con
    Con học hành chăm chỉ
    Là ngày qua vẫn còn
    Đã chỉnh sửa bởi vertumnus; 20-06-2017, 09:36 PM.
    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.
    Similar Threads
  • #61



    Bữa Say Ghé Chùa Ông Hội An

    Quan Vân Trường mặt đỏ cũng thành danh
    Ta đỏ mặt hơn ông, đời lại hỏng
    Ông cốt cách quỳnh tương, ta hồ đồ rượu dỏm
    Cuộc trăm năm đã đến thế - hoang tàn
    Kinh Châu, Kinh Châu mờ hơi sương
    Lòng ông, lòng ta - ai biết được ?
    Hào khí ngời thanh long, cũng sụt sùi ngọn bút
    Chuyện nghìn xưa thầm hòi chuyện nghìn sâu
    Ông còn đất để về, ta biết về đâu ?
    Mịt mịt trời sương - mờ mờ thân thế
    Châu với quận đã lạc loài tri kỷ
    Mảnh trăng suông vừa nhạt thếch rượu mời
    Chốn trần gian tốc gió bốn trời
    Trên đất lạ còn rung bờm xích thố
    Ông tử vi thần thơm lừng thiên cổ
    Ta thơ cuồng vất vưởng mỗi tờ mây
    Để có lần ta chếnh choáng qua đây
    Chén rượu dỏm chừng không gượng nổi
    Ông linh hiển, mặt mày ông đỏ chói
    Đỏ mặt mình, ta gục dưới chân ông

    Hoàng Lộc

    BỮA SAY GHÉ CHÙA ÔNG HỘI AN của Hoàng Lộc là một trong những bài thơ hay nhất viết về thân phận của người lính miền nam sau năm 1975. Bài thơ được viết vào năm 1987, một thời gian sau khi Hoàng Lộc từ trại học tập cải tạo trở về.
    Trong bài thơ, Hoàng Lộc mượn Quan Vân Trường để tâm sự về nỗi buồn của mình . . .
    Ông còn đất để về, ta biết về đâu?
    Mịt mịt trời sương mờ mờ thân thế.
    Đó là tình cảnh của Hoàng Lộc và hàng ngàn sĩ quan khác trong quân đội miền Nam sau khi miền nam sụp đổ . Hoàng Lộc sang Mỹ năm 1993 và định cư tại tiểu bang Tennessee . Ông đã xuất bản ba tập thơ: THƠ HỌC TRÒ (1966), TRÁI TIM CÒN LẠI (1971), QUA MẤY TRỜI SƯƠNG MƯA (1999)
    Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

    Comment

    • #62




      Hai mùa thu Đà Lạt


      Bây giờ trời vào thu
      nên em buồn thương nhớ
      Đà Lạt sáng sương mù
      Mimosa vàng nở

      Thôi anh đừng giận nữa
      nhớ về thăm em nhé
      lá ngập tràn đại lộ
      chờ anh về. Em kể

      Hai mùa thu Đà Lạt
      trời mưa rưng rưng hoài
      ân tình em mất mát
      nhưng nào đâu trách ai

      Bây giờ trời vào thu
      cho em nhiều kỷ niệm
      mình quen nhau ngày xưa
      chừ xa rồi lưu luyến

      Lệ Khánh
      ----------------------------

      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

      Comment

      • #63



        Giang Hồ

        Tàu đi qua phố, tàu qua phố
        Phố lạ mà quen, ta giang hồ
        Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
        Chẻ củi, trèo thang, với giặt đồ


        Giang hồ đâu bận lo tiền túi
        Ngày đi ta chỉ có tay không
        Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi
        Mây trắng trời xa, trắng cả lòng


        Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn
        Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình
        Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
        Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình


        Giang hồ có buổi ta ngồi quán
        Quán vắng mà ta chửa chịu về
        Cô chủ giả đò nghiêng góc ghế
        Đếm thấy thừa ra một góc si


        Giang hồ mấy bận say như chết
        Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều
        Chí cốt cầm ra chai rượu cốt
        Ừ thôi trời đất cứ liêu xiêu


        Giang hồ ta chẳng hay áo rách
        Sá gì chải lược với soi gương
        Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
        Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường


        Giang hồ ba bữa , buồn một bữa
        Thấy núi thành sông biển hóa rừng
        Chân sẵn dép giầy, trời sẵn gió
        Ngựa về ta đứng bụi mù tung


        Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
        Hình như ta mới khóc hôm qua
        Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
        Nghe tiếng cơm sôi, cũng nhớ nhà

        PHẠM HỮU QUANG
        Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

        Comment

        • #64



          Nhớ Bắc


          Ai về Bắc ta đi với
          Thăm lại non sông giống Lạc Hồng
          Từ độ mang gươm đi mở cõi
          Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long .

          Ai nhớ người chẳng Ôi Nguyễn Hoàng!
          Mà ta con cháu mấy đời hoang
          Vẫn nghe trong máu buồn xa xứ
          Non nước Rồng Tiên nặng nhớ thương .

          Vẫn nghe tiếng hát thời quan họ
          Xem nhịp từng câu vọng cổ buồn
          Vẫn thương vẫn nhớ mùa vải đỏ
          Mỗi lần phảng phất hương sầu riêng .

          Sứ mạng ngàn thu dễ dám quên
          Chinh Nam say bước quá xa miền
          Kinh đô nhớ lại xa muôn dặm
          Muốn trở về quê, mơ cảnh tiên .

          Ai đi về Bắc xin thăm hỏi
          Hồn cũ anh hùng đất Cổ Loa
          Hoàn Kiếm hồ xưa Linh Quy hỡi
          Bao giờ mang trả kiếm dân ta .

          Huỳnh Văn Nghệ
          Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

          Comment

          • #65



            GỬI NGƯỜI XA


            Em còn ở đầy nhà hoa ngát
            Em đi rồi ngơ ngác giường xưa
            Chăn khâu nếp nếp hững hờ
            Ba năm hương mãi bây giờ còn bay
            Thơm nào nghe quyện đâu đây
            Người đi bữa đấy mai này còn sang
            Nhớ nhau cho rụng lá vàng
            Cho sương lạnh trắng mấy làn rêu xanh.

            Nguyễn Bính dịch từ bài Ký Viễn của Lý Bạch
            Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

            Comment

            • #66

              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post


              GỬI NGƯỜI XA


              Em còn ở đầy nhà hoa ngát
              Em đi rồi ngơ ngác giường xưa
              Chăn khâu nếp nếp hững hờ
              Ba năm hương mãi bây giờ còn bay
              Thơm nào nghe quyện đâu đây
              Người đi bữa đấy mai này còn sang
              Nhớ nhau cho rụng lá vàng
              Cho sương lạnh trắng mấy làn rêu xanh.

              Nguyễn Bính dịch từ bài Ký Viễn của Lý Bạch

              nhớ hồi nẩm , cô giáo bắt gò lưng trên bàn viết bài này mà CO khi ấy đang buồn ngủ -....




              Ký viễn (Lý Bạch - 李白, Trung Quốc)
              寄遠
              美人在時花滿堂
              美人去後餘空床
              床中繡被捲不寢
              至今三載聞餘香
              香亦竟不滅
              人亦竟不來
              相思黃葉落
              白露濕青苔


              Ký viễn

              Mỹ nhân tại thì hoa mãn đường
              Mỹ nhân khứ hậu dư không sàng
              Sàng trung tú bị quyển bất tẩm
              Chí kim tam tải văn dư hương
              Hương diệc cánh bất diệt
              Nhân diệc cánh bất lai
              Tương tư hoàng diệp lạc
              Bạch lộ thấp thanh đài


              Vi Nhất Tiếu dịch :

              Còn em nhà ngát hương hoa
              Vắng em giường ngọc xót xa ngỡ ngàng
              Chăn thêu còn ấm hơi nàng
              Hương xưa còn thoảng chưa tan câu thề
              Hương bay bay khắp phòng khuê
              Người đi đi mãi không về người ơi
              Tương tư khóc lá vàng rơi
              Sương vương rêu biếc chơi vơi lệ sầu


              .Thế rùi từ bài này cô giáo " quất " thêm 2 câu của vua Tự Đức khóc Bằng phi :
              Đập cổ kính ra tìm lấybóng
              Xếp tàn y lại để dành hơi

              nhưng về sau theo sách Nam Phong giải trào thì hai câu thơ này đã thấy trong một bài thơ của Ôn Như Hầu:
              "Đập mảnh gương ra tìm lấy bóng.
              Xếp manh áo lại để dành hơi".
              Trong hai câu của vua Tự Đức, chỉ khác mấy chữ "mảnh gương" đổi làm "cổ kính" và "manh áo" đổi làm "tàn y".

              Ai cũng dành quyền " khóc vợ... nhỏ !!! ". Thương lắm thay , ô hô ô hô ô hô...

              Mít thì răng hè...


              .







              Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 01-05-2010, 09:30 PM.
              ----------------------------

              Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

              Comment

              • #67

                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi CONHAKO View Post
                nhớ hồi nẩm , cô giáo bắt gò lưng trên bàn viết bài này mà CO khi ấy đang buồn ngủ -....

                Ký viễn (Lý Bạch - 李白, Trung Quốc)
                寄遠
                美人在時花滿堂
                美人去後餘空床
                床中繡被捲不寢
                至今三載聞餘香
                香亦竟不滅
                人亦竟不來
                相思黃葉落
                白露濕青苔


                Ký viễn

                Mỹ nhân tại thì hoa mãn đường
                Mỹ nhân khứ hậu dư không sàng
                Sàng trung tú bị quyển bất tẩm
                Chí kim tam tải văn dư hương
                Hương diệc cánh bất diệt
                Nhân diệc cánh bất lai
                Tương tư hoàng diệp lạc
                Bạch lộ thấp thanh đài


                Vi Nhất Tiếu dịch :

                Còn em nhà ngát hương hoa
                Vắng em giường ngọc xót xa ngỡ ngàng
                Chăn thêu còn ấm hơi nàng
                Hương xưa còn thoảng chưa tan câu thề
                Hương bay bay khắp phòng khuê
                Người đi đi mãi không về người ơi
                Tương tư khóc lá vàng rơi
                Sương vương rêu biếc chơi vơi lệ sầu


                .Thế rùi từ bài này cô giáo " quất " thêm 2 câu của vua Tự Đức khóc Bằng phi :
                Đập cổ kính ra tìm lấybóng
                Xếp tàn y lại để dành hơi

                nhưng về sau theo sách Nam Phong giải trào thì hai câu thơ này đã thấy trong một bài thơ của Ôn Như Hầu:
                "Đập mảnh gương ra tìm lấy bóng.
                Xếp manh áo lại để dành hơi".
                Trong hai câu của vua Tự Đức, chỉ khác mấy chữ "mảnh gương" đổi làm "cổ kính" và "manh áo" đổi làm "tàn y".

                Ai cũng dành quyền " khóc vợ... nhỏ !!! ". Thương lắm thay , ô hô ô hô ô hô...

                Mít thì răng hè...


                Em còn ở nhà anh thơm ngát
                Em đi rùi chén bát ai rửa đây?
                Áo quần anh mặc chẵng thay
                Mồ hôi dạo ấy bây giờ còn đây...
                Tivi anh bật suốt ngày
                Bia anh cứ uống chẵng say tí nào
                Tình anh...ờ... ờ...lúc thấp lúc cao...
                Lúc dài lúc ngắn ngày nào... còn iem !



                Đấy , tình yêu của Mít chỉ có vậy thôi ... Loãng moạn và chung tình không hỉ ?
                Đã chỉnh sửa bởi M Mít Đặc; 01-05-2010, 10:37 PM.
                Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                Comment

                • #68

                  ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post
                  Em còn ở nhà anh thơm ngát
                  Em đi rùi chén bát ai rửa đây?
                  Áo quần anh mặc chẵng thay
                  Mồ hôi dạo ấy bây giờ còn đây...
                  Tivi anh bật suốt ngày
                  Bia anh cứ uống chẵng say tí nào
                  Tình anh...ờ... ờ...lúc thấp lúc cao...
                  Lúc dài lúc ngắn ngày nào... còn iem !



                  Đấy , tình yêu của Mít chỉ có vậy thôi ... Loãng moạn và chung tình không hỉ ?




                  phải Mít đây ko ???
                  ----------------------------

                  Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                  Comment

                  • #69




                    phải chăng tình yêu là dấu hỏi ?
                    mỉn cười bé bảo: dấu chấm than !
                    ai bảo vấn vương rồi réo gọi
                    mơ ước không qua khỏi gót nàng


                    phải chăng mộng mơ là dấu ngã ?
                    dám đâu, chỉ là dấu phẩy thôi
                    hèn chi bé cứ hoài xa lạ
                    nào đợi chờ anh, lẻ bước đôi



                    phải chăng nhớ thương là dấu sắc ?
                    khúc khích bé cười: dấu huyền nhung
                    thế mà anh ngỡ là dấu nặng
                    đè cả hồn anh, nhớ không cùng



                    phải chăng hờn dỗi là dấu trừ ?
                    tròn mắt nhìn anh: một dấu nhân
                    thảo nào bé giã vờ hờ hững
                    quên cả người dưng đến thật gần


                    phải chăng đây đó là dấu cộng ?
                    mắt bé chớm buồn: lỡ dấu chia ?
                    không đâu mơ đỏ hồng ước mộng
                    mây gió nghìn thu chẳng xa lìa


                    ngộ ghê bé nhỉ, từng con dấu
                    dấu cả cuộc tình ai biết đâu
                    để đôi mắt liếc ngời giai ngẫu
                    cho lá trầu xanh mộng ban đầu


                    *
                    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 07-05-2010, 05:52 PM.
                    ----------------------------

                    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                    Comment

                    • #70




                      Đường Khuya Trở Bước


                      Tôi đến đêm xưa, Em vắng nhà,
                      Trăng vàng, mây bạc, sầu như hoa .
                      Tôi từ viễn phố rời chân lại,
                      Chỉ thấy sương nhiều như lệ sa .

                      Ở cũng bâng khuâng, đi chẳng đành,
                      Đêm trời, sao cũ sáng long lanh.
                      Lòng ta ngẫm truyện mười phương vậy:
                      Người gái khuê phòng kia mắt xanh?

                      Tôi cũng chưa đi hết dặm đường,
                      Đời dài, mới đến nửa sầu thương.
                      Một đêm trở bước cho lòng nghĩ,
                      Sao biếc rơi tàn mộng phấn hương.


                      Đinh Hùng
                      Đã chỉnh sửa bởi M Mít Đặc; 08-05-2010, 09:51 AM.
                      Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                      Comment

                      • #71

                        Tĩnh Dạ Tứ
                        Sáng tiên khán nguyệt quang
                        Nghi thị địa thương sương
                        Cử đầu vọng minh nguyệt
                        Đê đầu tư cố hương


                        Dịch nghĩa
                        Hồn Đêm Vắng

                        Bên giường tràn ánh nguyệt
                        Tưởng đất bạc màu sương
                        Ngửng đầu nhìn trăng sáng
                        Cúi đầu nhớ cố hương

                        Comment

                        • #72



                          Xuân khứ bách hoa lạc
                          Xuân đáo bách hoa khai
                          Sự trục nhãn tiền quá
                          Lão tùng đầu thượng lai
                          Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
                          Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.


                          Cụ Ngô Tất Tố dich nghĩa:

                          Xuân đi trăm hoa rụng
                          Xuân đến trăm hoa cười
                          Trước mắt việc đi mãi
                          Trên đầu già đến rồi
                          Ðừng bảo xuân tàn hoa rụng
                          Ðêm qua sân trước một cành mai

                          Comment

                          • #73

                            靜夜思

                            床前明月光,
                            疑是地上霜。
                            舉頭望明月,
                            低頭思故鄉。

                            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
                            Tĩnh Dạ Tứ
                            Sáng tiên khán nguyệt quang
                            Nghi thị địa thương sương
                            Cử đầu vọng minh nguyệt
                            Đê đầu tư cố hương

                            Dịch nghĩa
                            Hồn Đêm Vắng

                            Bên giường tràn ánh nguyệt
                            Tưởng đất bạc màu sương
                            Ngửng đầu nhìn trăng sáng
                            Cúi đầu nhớ cố hương

                            Dòng Thơ Đường - Chút lưu lại

                            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi CONHAKO View Post
                            Cảm ơn UKH đã ghé vào đây.

                            Ko dám - ko dám nhận là sưu tập đâu -. Chỉ vì thỉnh thoảng trong vài bài thơ , bản nhạc có nhắc đến một "nguồn "đã có tự ngày xưa xưa lắm. Tôi chỉ dẫn " nguồn " về đây , để ai cũng có dịp nhớ lại thôi. Chẳng hạn như trong bài Thu hát cho người - nhắc đến "hoàng hạc "....hoặc bài Hương Xưa nhắc đến " Phạm Thái - Quỳnh Như "...Còn nhiều nhiều...., mong có dịp nhắc dùm UKH chút gì của ngày xưa ( hôm trước lời chúc của UKH làm tôi phát khiếp , xách guốc chạy hơn chạy đua...).

                            Cho tôi được nhắc lại bài Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch và Nguyện Cầu của Vũ Hoàng Chương với UKH.....Chúc UKH vui.
                            28-01-2010, 08:40 PM


                            %%%%%%%%%%%%%%%%%%%



                            Tĩnh dạ tứ - Một thân lữ khách!

                            Lý Bạch là nhà thơ lớn thời Đường, là một ngôi sao sáng chói trên thi - văn - đàn Trung Quốc. Người ta thường gọi Ông là Thi Tiên (Trích Tiên Lý Bạch), Lý Dương Băng trong "Thảo đường tập tự" đã có câu nói bất hủ về thiên tài Lý Bạch "Thiên tải độc bộ, duy công nhất nhân" (hàng ngàn năm chỉ có một mình ông mà thôi) Lý Bạch đã để lại hơn một ngàn bài thơ có một ảnh hưởng rất sâu rộng trong lịch sử văn học Trung Quốc, phổ thông và được lưu truyền rộng rãi trong nhân gian, cũng như nhiều học giả trên thế giới đã dày công nghiên cứu thi ca Lý Bạch. Thơ của Ông rất tự nhiên, không chải chuốt, gọt dũa mà ý thơ sâu sắc, có sức truyền cảm quyến rũ một cách lạ lùng.

                            Lý Bạch là thiên tài của những bài thơ Tuyệt Cú (4 câu 5 chữ), ngắn gọn, nhưng cô đọng, hàm súc, đầy đủ, là những tuyệt tác bất hủ được lưu truyền trong nhân gian từ đời này qua đời khác.

                            Bài thơ Tĩnh Dạ Tứ (Xúc Cảm Đêm Trăng) của Lý Bạch là một kiệt tác tuyệt vời trong thế giới Đường Thi trùng trùng điệp điệp… Hình thức cô đọng thâm thúy của bài thơ ngũ tuyệt 20 chữ nay là một thử thách lớn lao mà thi nhân phải đương đầu vì "ngôn bất tận ý" (lời không nói hết được ý) và thi nhân phải dùng ngôn từ tương ứng như thế nào để có thể vừa miêu tả cảnh vật và diễn đạt một ấn tượng dạt dào, một cảm xúc lai láng.

                            Lý Bạch là một người có tài, nhưng lại là người ít may mắn trên đường công danh sự nghiệp. Ông là người hay đi đây đó, làm thân lữ khách nơi quán trọ tha phương, xa nhà, xa quê, xa gia đình bạn bè… Và bài thơ "Tĩnh Dạ Tứ" đã diễn tả nỗi cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến, cái nỗi niềm tha phương nhớ nhà da diết, khi màn đêm hoang vắng đã buông phủ bốn bề, trong khung cảnh tịch liêu, cô đơn, của người viễn khách một mình một bóng canh thâu… nhìn qua khung cửa, xa xa, chập chờn mộng ảo, là vầng trăng tỏa ánh sáng lung linh huyền ảo... đã làm cho nhà thơ chạnh lòng thương nhớ quê hương. Bài thơ đã bộc lộ những xúc cảm sống động, dạt dào, rung lên những âm vang tha thiết của nhạc điệu trữ tình…

                            Trong sách Nghệ khái, Lưu Huy Tải đã nói: "Thơ tứ tuyệt dễ làm, không có chữ thừa, nhưng tạo được cái dư vị thật là khó". Cái "dư vị" trong bài thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch chỉ là cảnh sắc "vô tình" của màn đêm huyền ảo với trăng, sương chập chùng, nhưng rất là "hữu tình" đã đem lại những cảm xúc nao nao xót dạ, đã đưa người thơ đi tìm lại những mảnh ký ức, hồi tưởng của cố quận, sông xưa, núi cũ, quê nhà. Người phương xa vẫn canh cánh nặng nợ tình quê…

                            Tĩnh Dạ Tứ

                            Sàng tiền minh nguyệt quang

                            Nghi thị địa thượng sương

                            Cử đầu vọng minh nguyệt

                            Đê đầu tư cố hương!


                            %%%%%%%%%

                            Xúc Cảm Đêm Trăng

                            Giường khuya trăng chiếu bời bời

                            Sương rơi phủ đất ngỡ đời chiêm bao

                            Ngẩng đầu trăng sáng trên cao

                            Cúi đầu ngấn lệ nghẹn ngào... cố hương!

                            Hải Đà


                            Bức tranh thu đã được tô đẹp bằng một vầng trăng thu huyền ảo… Trăng soi lồng lộng trên sóng nước bập bềnh biến dòng sông thành một dải lụa vàng óng ả. Điểm đặc trưng quan trọng đối với vầng trăng trong thơ Lý Bạch là ánh trăng trong trắng, lung linh tỏa sáng, thêm màn đêm lạnh lẽo bao phủ không gian vô tận và con người nhỏ bé, khiến cảm xúc của con người sản sinh bộc phát ngẫu nhiên, mang những sắc thái tinh tế khó mà diễn tả.
                            Trong một đêm trăng vắng vẻ nhà thơ Lý Bạch nằm trong thư phòng, bóng trăng khe khẽ len qua khung cửa sổ rọi sáng đầu giường, trong một không gian tịch mịch giữa đêm, hồn thơ đã nhập vào hồn trăng bay lâng lâng vào một cõi mộng ảo vô cùng… đã đi từ trạng thái mơ hồ đến tỉnh thức.

                            Ánh trăng sáng vời vợi trên bầu trời cao kia, tỏa những tia sáng lặng lẽ, êm ái huyền diệu trên chiếc giường ngủ, rất gần gũi và thân thiết với nhà thơ làm sao, và đó cũng chính là vầng trăng mà Lý Bạch đã mải mê ngắm trên núi Nga My trong những ngày niên thiếu ở quê nhà. Những tia sáng của trăng chập chờn mờ ảo đã làm nhà thơ ngỡ ngàng như sương khói bao phủ đầu giường, nhìn trăng mà lòng buồn vời vợi, ngỗn ngang trăm mối tơ lòng…

                            Sương và Trăng làm nổi bật sự trống vắng vô tận, làm tăng thêm khung cảnh u uẫn đìu hiu của trời đêm cô liêu, đã đem lại những cảm giác mông lung hư hư thật thật… quanh quất đâu nay: sương là trăng, hay trăng là sương. Trong cái ngây ngất chếnh choáng của màn đêm mờ ảo, nhà thơ đã tài hoa hữu hình hóa cái huyền diệu của trăng và sương…

                            Cái tĩnh lặng của không gian bàng bạc trong bài thơ đã tràn ngập cảm xúc, nội tâm và tư duy khó mà diễn tả. Hình ảnh màn sương "ngờ ngợ" phủ trắng nền đất trong trời đêm đã mở ra một khoảng không gian tịch liêu cô quạnh mông lung, làm gia tăng nỗi cô đơn của người thơ. Nhà thơ đã dùng những hình tượng dựng cảnh, nhưng thật ra là muốn ngụ tình, gửi gắm những tâm sự thầm kín của tác giả.


                            ************************

                            Bài liên hệ:

                            Nguyện Cầu

                            Vũ Hoàng Chương

                            ta còn để lại gì không

                            kia non đá lở này sông cát bồi

                            lang thang từ độ luân hồi

                            u minh nẻo trước xa xôi dặm về

                            trông ra bến hoặc bờ mê

                            ngàn thu nửa chớp bốn bề một phương

                            ta van cát bụi trên đường

                            dù nhơ dù sạch đừng vương gót này

                            để ta tròn một kiếp say

                            cao xanh liều một cánh tay níu trời

                            nói chi thua được với đời

                            quản chi những tiếng ma cười đêm sâu

                            tâm hương đốt nén linh sầu

                            nhớ quê dằng dặc ta cầu đó thôi

                            đêm nào ta trở về ngôi

                            hồn thơ sẽ hết luân hồi thế gian

                            một phen đã nín cung đàn

                            nghĩ chi còn mất hơi tàn thanh âm

                            Vũ Hoàng Chương

                            (Rừng Phong - 1954)



                            LẠI NHỚ ĐẾN NGUYỆN CẦU CỦA THI SĨ VŨ HOÀNG CHƯƠNG

                            Hôm qua tôi vừa đọc bài thơ Nguyện Cầu của thi sĩ Vũ Hòang Chương. Bài thơ hay, người thi sĩ chắc đã đọc kinh Phật. Tạ ơn tác giả Lệ Chi và bài Tĩnh Lặng Vô Ngôn đã đưa tôi tới gần với kinh Phật và quê hương của chính tôi.

                            Đạo Phật đã chỉ ra một cảnh giới tuyệt vời của không biên giới. Tại sao tôi cứ mãi chấp cảnh sống đây hay sống kia. Tại sao không là những hạt sương, hay là dòng nước trong để nhận ánh sáng huyền diệu của trăng. Tôi trong giây phút nầy cảm nhận được quê hương tâm linh là chân tâm sẽ không còn thổn thức như Lý Bạch trong bài
                            Tĩnh Dạ Tứ:

                            Sàng tiền minh nguyệt quang
                            Nghi thị địa thượng sương
                            Cử đầu vọng minh nguyệt
                            Đê đầu tư cố hương


                            Trước giưòng trăng muôn hướng
                            Mặt đất phủ đầy sương
                            Ngửng đầu nhìn trăng sáng
                            Cúi đầu nhớ cố hương


                            Vì hơn nửa đời ngừơi, tôi vẫn mãi như thi sĩ họ Vũ nói:

                            Tâm hương đốt nén linh sầu
                            Nhớ quê dằng dặc ta sầu đó thôi

                            Trước khi đó tôi cứ ngỡ thi sĩ muốn nói về một quê hương thực thể mà thi sĩ đả bỏ lại khi di nam. Nhưng không người đả nói đến một quê hương vĩnh cửu của cõi chân tâm vậy mà:

                            Lang thang từ độ luân hồì
                            U minh nẻo trước xa xôi dặm về

                            Ừ, thì ra thế một cái gì rất gần mà cũng rất xa từ bao nhiêu kiếp, trải qua bao nhiêu lần tái sinh, bao nhiêu quê hương, bao nhiêu gia đình bè bạn, bao nhiêu thua thiệt với đời, ngừơi chỉ đợi:

                            Đêm nào ta trở về ngôi
                            Hồn thơ sẻ hết luân hồi thế gian

                            Tôi bất chợt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài kia những bông tuyết nhẹ rơi lất phất, đẹp tinh khiết, đẹp mỏnh manh, như một kiếp người. Những bông tuyết kia là hình ảnh của những em bé thơ trong trẻo hồn nhiên và một lúc nữa đây khi đọng xuống lâu dần sẽ tan vào bùn đất lầy lội như đời người qua những thăng trầm của cuộc sống. Dòng đời vẫn trôi chẩy, kiếp người rồi tái sinh và vẫn đi:

                            Ta van cát bụi bên đường
                            Dù nhơ dù sạch đừng vương gót nầy

                            Thi sĩ đã học Phật nhưng thi sĩ chưa muốn nhập vào vì lẽ đó người vẩn còn muốn một kiếp say:

                            Để ta tròn một kiếp say
                            Cao sanh liều một cánh tay níu trời
                            Nói chi thua được với đời
                            Quản chi những tiếng ma cười thâu đêm

                            Thật là lạnh buốt khi tôi đọc những giòng thơ này, bằng nén trầm hương tỏa tôi kính cẩn gởi đến thi sĩ và những bằng hữu tôi đã quen và chưa quen một đất trời ấm áp từ bi khi Thế Tôn ngài nói với Phổ Hiền Bồ Tát trong Diệu Pháp Liên Hoa kinh (phẩm Phổ Hiền Bồ Tát Khuyến Phát thứ 28):

                            Thương với người đời sinh lòng từ
                            Ngày đêm tự mình nương pháp ở
                            Nguyện các thế giới thường an ổn
                            Phúc trí vô biên lợi quần sanh
                            Bao nhiêu tội nghiệp thẩy đều tiêu trừ

                            Xin hương thơm ngàn đời của lời kinh Pháp hoa theo gió muôn phương bay đến tâm hồn chúng sinh đang còn trong phiền não vô tận. Xin lời kinh như đánh pháp cổ, như thổi pháp loa kéo con người mau ra khỏi vòng nhân qủa trầm luân.

                            Tôi chấp tay nguyện cầu nơi đây tha thiết với một tâm từ đang bừng nở, cầu nguyện một cỏi người an tịnh sáng ngời chính pháp đến mọi sinh linh vô tình và hữu tình.

                            Cuối năm Mậu Tý
                            Nhã Lan Thư
                            Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 09-05-2010, 01:44 AM.
                            ----------------------------

                            Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                            Comment

                            • #74

                              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi GRANDET View Post


                              Vương Duy - ( 701-761 )
                              Vương Duy (701 - 761), tự Ma Cật, người huyện Kỳ, nay thuộc phủ Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung quốc. Cha làm quan đến chức Tư Mã, mẹ rất sùng bái đạo Phật, nên có ảnh hưởng nhiều đến tư tưởng của Vương Duy sau nàỵ Ông được xếp ngang hàng với ba đại thi hào đời Ðường là Lý Bạch, Ðỗ Phủ và Bạch Cư Dị. Ông thật đa tài : giỏi thi ca, tinh thư pháp, thông âm nhạc và sành hội họa. Ðời sau tôn ông là "Khai sơn tổ sư" của lối vẽ "Thủy mặc Nam Phương".


                              Năm 21 tuổi, Vương Duy thi đỗ tiến sĩ, được phong quan đến chức Thượng Thư Hữu Thừa. Vợ mất lúc ông ba mươi tuổi, nhưng ông không tục huyền, sống yên tĩnh với chức quan văn nhàn hạ, "suốt ngày gãy đàn thổi sáo, làm phú vịnh thơ ". Và " mỗi lần bãi triều thì về đốt hương ngồi một mình, tụng niệm kinh Phật".
                              Ông ăn chay trường, thường kết bạn, đàm luận với các nhà sư, và cung cấp thức ăn cho hơn mười vị tăng . Tư tưởng ấy có ảnh hương sâu sắc đến ngôn từ và cảm xúc trong thơ. Ông có địa vị khá cao trong Thiền phái Nam Tông, và người đương thời rất tôn trọng, gọi ông là "Thi Phật".

                              Những khía cạnh nghệ thuật mà ông tinh thông, như thi ca , hội hoạ, âm nhạc đều được phối hợp chặt chẽ, cân đối trong các tác phẩm của ông. Thơ ông có trên nghìn bài, nhưng sau loạn An Lộc Sơn, chỉ còn sót một phần mười, và sau này em trai ông góp nhặt được bốn trăm bài. Văn hào Tô Ðông Pha đời Tống đã ca tụng các tác phẩm của ông : "Thưởng thức thơ của Ma Cật, trong thơ thấy có hội hoạ, ngắm những bức họa của Ma Cật lại thấy trong đó có thơ" ( vi Ma Cật chi thi, thi trung hữu hoạ, quan Ma Cật chi họa, họa trung hữu thi).

                              Trong các bài thơ ông, đặc biệt trong thời vãn niên, thơ sơn thủy điền viên chiếm đa số, mang chất nghệ thuật cao tạo nên một phong cách độc đáo, và trở thành nét chủ yếu trong "chân diện mục" của ông "Phật thơ". Ông thường mô tả cuộc sống nơi nông thôn yên tĩnh, trong sáng, con người nhàn nhã,với lời thơ nhuần thấm một cách hài hòa tâm thanh tịnh "vô sinh, bất tử" của đạo Phật và phong thái vô vi, nhàn tản của Lão Trang.

                              Sau đây là vài bài thơ tiểu biểu cho tư tưởng đạo Phật của ông .

                              Quá Hương Tích Tự

                              Bất tri Hương Tích tự
                              Sổ lý nhập vân phong
                              Cổ mộc vô nhân kính
                              Thâm sơn hà xứ chung
                              Tuyền thanh yết nguy thạch
                              Nhất sắc lãnh thanh tùng
                              Bạc mộ không đàm khúc
                              An thiền chế độc long .
                              Vương Duy

                              Ghé Chùa Hương Tích

                              Chẳng hay Hương Tích chùa đâu
                              Trèo lên mấy dặm núi cao mây hồng
                              Một đường cây cổ vắng không
                              Chuông đâu nghe vẳng chỗ cùng non xa
                              Tiếng khe bên đá tuôn ra
                              Vẽ trời lạnh lẽo bơ phờ cây thông
                              Chiều hôm đầm vắng uốn vòng
                              Phép Thiền mầu nhiệm, độc long nép mình .
                              Trần Trọng Kim dịch



                              Chung Nam Biệt Nghiệp

                              Trung thế phả hiếu đạo
                              Vân gia Nam sơn thùy
                              Hứng lai mỗi độc vãng
                              Thắng sự không tự tri
                              Hành đáo thủy cùng xứ
                              Tọa khan vãn khởi thì
                              Ngẫu nhiên tri lâm tẩu
                              Ðàm tiếu vô hoàn kỳ
                              Vuơng Duy

                              Nhà Riêng Ở Núi Chung Nam

                              Trẻ từng yêu mùi đạo
                              Già ở núi Nam này
                              Lúc hứng riêng mình dạo
                              Khi vui chỉ tự hay
                              Ði theo nguồn nước đổ
                              Ngồi ngắm áng mây bay
                              Chợt gặp ông già núi
                              Quên về, nói chuyện say
                              Lê Nguyễn Lưu dịch




                              Thu Dạ Ðộc Tọa

                              Ðộc tọa bi song mấn
                              Không đường dục nhị canh
                              Vũ trung sơn quả lạc
                              Ðăng hạ thảo trùng minh
                              Bạch phát chung nan biến
                              Hoàng kim bất khả thành
                              Dục tri trừ lão bệnh
                              Duy hữu học vô sinh .
                              Vương Duy

                              Ðêm Thu Ngồi Một Mình

                              Ngồi chạnh thương làn tóc
                              Canh hai, nhà lặng yên
                              Trong mưa rừng trái rụng
                              Dưới nến dế giun rền
                              Tóc trắng thay nào được
                              Thuốc vàng luyện khó nên
                              Bệnh già mong dứt tuyệt
                              Vô sinh hãy học chuyên .
                              Lê Nguyễn Lưu dịch


                              Ðiểu Minh Giản

                              Nhân nhàn quế hoa lạc
                              Dạ tĩnh xuân sơn không
                              Nguyệt xuất kinh sơn điểu
                              Thời minh xuân giản trung .
                              Vương Duy

                              Khe Chim Kêu

                              Người nhàn, hoa quế rụng
                              Ðêm vắng, núi xuân xa
                              Trăng lên chim rừng dậy
                              Khe xuân vẳng giọng ca .
                              Theo Lê Nguyễn Lưu

                              Bài dịch 2 :
                              Người nhàn trông cánh quế rơi
                              Ðêm xuân vắng vẻ núi đồi lặng yên
                              Chim rừng chợt thấy trăng lên
                              Giật mình kinh sợ kêu bên khe này .
                              Ðỗ Bằng Ðoàn & Bùi Khánh Ðản



                              Tống Biệt

                              Sơn trung tương tống bãi
                              Nhật mộ yểm sài phi
                              Xuân thảo minh niên lục
                              Vương tôn quy bất quy .

                              Tiễn Ðưa

                              Núi xanh vừa tiễn khách
                              Cổng cài lúc chiều buông
                              Cỏ xuân sang năm biếc
                              Vương tôn về lại không ?
                              Theo Lê Nguyễn Lưu

                              Bài dịch 2 :
                              Cùng nhau trong núi tiễn đưa
                              Cửa sài vội khép trời vừa hoàng hôn
                              Sang năm xuân đến cỏ non
                              Biết đâu rằng khách vương tôn có về .
                              Ðỗ Bằng Ðoàn & Bùi Khánh Ðản


                              Lộc Trại

                              Không sơn bất kiến nhân
                              Ðản văn nhân ngữ hưởng
                              Phản ảnh nhập thâm lâm
                              Phục chiếu thanh đài thượng .
                              Vương Duy

                              Trại Lộc

                              Núi vắng người không thấy
                              Chỉ nghe tiếng người vang
                              Nắng soi vào rừng thẳm
                              Rêu xanh đọng nắng tàn .
                              Theo Lê Lưu Nguyễn

                              Bài dịch 2 :
                              Trăng non chẳng thấy một ai
                              Chỉ còn nghe vọng tiếng người nơi nao
                              Trời chiều bóng ngã rừng cao
                              Nhặt thưa bóng lại chiếu vào rêu xanh .
                              Ðỗ Bằng Ðoàn & Bùi Khánh Ðản



                              Trúc Lý Quán

                              Ðộc toạ u hoàng lý
                              Ðàn cầm phục trường khiếu
                              Thâm lâm nhân bất tri
                              Minh nguyệt lai tương chiếu .
                              Vương Duy

                              Quán Trúc Lý

                              Khóm trúc ngồi riêng bóng
                              Gảy đàn lại hát ca
                              Rừng sâu người đâu biết
                              Trăng sáng đến cùng ta .
                              Hữu Nguyên

                              Bài dịch 2 :
                              Thẩn thờ dưới đám trúc râm
                              Một mình dạo mãi khúc cầm ngồi ca
                              Rừng sâu ai kẻ biết ta
                              Canh khuya có bóng Hằng Nga soi vào
                              Ðỗ Bằng Ðoàn & Bùi Khánh Ðản

                              Thivienhoasen.com

                              Như thế này đủ gọi là giới thiệu vài nét về Vương Duy chưa? Mong V. sẽ yêu mến thơ Ông .
                              G
                              Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                              Comment

                              • #75

                                Có bài này hay rụng rún luôn CO nè. Đúng tâm trạng ghê nơi!

                                Hồi hương ngẫu thư
                                Hạ Tri Chương

                                Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi,
                                Hương âm vô cải, mấn mao thôi.
                                Nhi đồng tương kiến bất tương thức,
                                Tiếu vấn: “Khách tùng hà xứ lai ?”

                                Nguyễn Khuê dịch:
                                Ngẫu nhiên viết khi về làng

                                Thuở nhỏ ra đi, trở lại già,
                                Giọng quê chẳng đổi, tóc sương pha.
                                Trẻ con trông thấy không quen biết,
                                Cười hỏi: “Khách người ở chốn xa ?”

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom