• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ Sưu Tầm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Sưu Tầm

    Bóc Lịch
    Tác giả Bế Kiến Quốc

    Em cầm tờ lịch cũ
    Ngày hôm qua đâu rồi
    Ra ngoài sân hỏi bố
    Xoa đầu em bố cười

    Ngày hôm qua ở lại
    Trong hạt lúa mẹ trồng
    Cánh đồng chờ gặt hái
    Chín vàng màu ước mong

    Ngày hôm qua ở lại
    Trên cành hoa trong vườn
    Nụ hồng lớn thêm mãi
    Đợi đến ngày tỏa hương

    Ngày hôm qua ở lại
    Trong vở hồng của con
    Con học hành chăm chỉ
    Là ngày qua vẫn còn
    Đã chỉnh sửa bởi vertumnus; 20-06-2017, 09:36 PM.
    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.
    Similar Threads
  • #76

    Hôm nay muốn khoe với CO và các bạn vài câu thơ hay của ai không biết nữa

    *Biết đời như mây bay
    Sao mãi nhặt cho đầy
    Ra đời hai tay trắng,
    Lìa đời trắng hai taỵ

    **Mây bay nước chảy hững hờ,
    Đá mòn rêu bám bên bờ thời gian.
    Trăm năm là cõi hợp tan,
    Chuyện đời dâu biển phiếm bàn mà chơi.

    ***Đời muôn màu muôn vẻ,
    Nhiều điều chưa nói ra
    Ai người sau tri kỷ,
    Xin nói tiếp thay ta.

    Comment

    • #77

      ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
      Hôm nay muốn khoe với CO và các bạn vài câu thơ hay của ai không biết nữa

      *Biết đời như mây bay
      Sao mãi nhặt cho đầy
      Ra đời hai tay trắng,
      Lìa đời trắng hai taỵ

      **Mây bay nước chảy hững hờ,
      Đá mòn rêu bám bên bờ thời gian.
      Trăm năm là cõi hợp tan,
      Chuyện đời dâu biển phiếm bàn mà chơi.

      ***Đời muôn màu muôn vẻ,
      Nhiều điều chưa nói ra
      Ai người sau tri kỷ,
      Xin nói tiếp thay ta.


      *Biết đời như mây bay
      Sao mãi nhặt cho đầy
      Ra đời hai tay trắng,
      Lìa đời trắng hai tay.
      Hương Trời Xa Bay (Thơ Nguyễn Khuê , 1998)


      **Mây bay nước chảy hững hờ,
      Đá mòn rêu bám bên bờ thời gian.
      Trăm năm là cõi hợp tan,
      Chuyện đời dâu biển phiếm bàn mà chơi.
      Cõi Trăm Năm (Thơ Nguyễn Khuê , 2002)


      ***Đời muôn màu muôn vẻ,
      Nhiều điều chưa nói ra
      Ai người sau tri kỷ,
      Xin nói tiếp thay ta.
      Trăm Năm Là Cuộc Lãng Du (Thơ Nguyễn Khuê , 2005)


      ******************


      Ðọc CÕI TRĂM NĂM của Nguyễn Khuê


      Hoàng Độ

      Nếu Hương Trời Xa Bay là “tập thơ gói trọn một đời người”, nói như Huỳnh Như Phương*, thì đến Cõi Trăm Năm, những cảm thức về một đời người ấy, điều còn lại sau khi những gì dường như đã đi qua, Nguyễn Khuê đem đến cho người đọc nhiều tâm tình, chiêm nghiệm sau những bước lận đận ở “cõi trăm năm”. Ðó là nỗi buồn. Và cũng chính từ đó, niềm tin yêu cuộc sống được vực dậy.

      Gặp tác giả ngoài đời, không ai nghĩ rằng ông là người làm thơ, đã có đến hai tập thơ khá dày dặn, bởi phong cách mực thước có nét cổ điển của một nhà giáo Hán – Nôm học tại các Ðại học, Học viện Phật giáo Việt Nam... Nhưng không phải thế, là người đất Phú Xuân, như bao đời, phong hóa chốn kinh kỳ đã thầm lặng nuôi dưỡng mầm nghệ sĩ trong tâm hồn ông từ thuở mới tập tễnh với ý niệm làm người. Thi ca là một “nghiệp thức” của những con người ở xứ sở ấy. Với “nghiệp thức” đó, sự ra đời của Hương Trời Xa Bay , Cõi Trăm Năm đối với Nguyễn Khuê cũng như sự ra đời của những đứa con đối với người mẹ...

      Hoài niệm là ngọn lửa trong Cõi Trăm Năm. Hoài niệm trong thơ Nguyễn Khuê không chỉ là ký ức về những bước đường mà ông đã đến, đã đi qua, hơn thế nữa, nó còn là những cảm thức sâu sắc về thân phận, về nỗi cô đơn cùng cực của con người trong cõi luân hồi mà với vốn văn hóa tinh tế của mình, ông đã đồng điệu không phải với cái vẻ bề ngoài thường hay đánh lừa người ta, mà với nỗi buồn vời vợi sauTrăm năm một cõi hợp tan...”:

      Ba ngàn thế giới

      mênh mông

      Diêm-phù-đề đứng ngóng trông

      phương nào...
      (Cõi trăm năm, tr.41)

      Nỗi cô đơn đó là sự thật của con người trong cõi gọi là trăm năm mà mấy ai được trăm năm. Sự thật thì không cũ, nó luôn mới. Cảm thức nghệ thuật cũng luôn luôn mới, không có sự lặp lại. Thi ca đã nói điều đó. Ở thơ Nguyễn Khuê cũng vậy. Ông có cách nói nỗi buồn của mình. Ðôi khi ông cố giấu đi nỗi buồn thăm thẳm dưới nhiều sắc màu của niềm vui, của tình thương yêu, hay qua một danh nhân mấy trăm năm trước, như tính cách kín đáo của một người dân Phú Xuân nơi ông, nhưng rồi, nỗi cô đơn thân-phận-hiện-hữu-trầm-luân đó vẫn cứ ám ảnh, nhiều khi buộc ông phải thốt thành lời, như trong Chim Phóng Sinh, Cõi Trăm Năm...
      Chiêm nghiệm về nó đã dẫn tác giả đến với giáo lý Phật Ðà. Ông có những cảm nhận sâu sắc về hiện hữu và nỗi thống khổ muôn đời của hiện hữu trầm luân :

      Mây nước cùng một thể
      Từ dạo tách làm hai
      Mây bay và nước trôi
      Ðất trời chia đôi ngã
      .....................................
      Cõi trăm năm mây nước
      Tan hợp mãi xoay vần

      Tiếng cung thương réo rắt
      Khúc lưu thủy hành vân.
      (Mây Nước, tr. 61-62)

      Mây là nước. Nhưng bất giác với khoảnh khắc ngộ nhận, mây cứ đi tìm nước, khao khát được là nước. Như con người đi tìm hạnh phúc ở thiên giới. Trầm luân có từ đấy. Và, cái gọi là nỗi đau triền miên của nhân thế cũng có từ đấy. Cô đơn cũng lên tiếng tịch liêu của mình cũng từ khoảnh khắc ấy... Có lúc dẫu biết con đường trở về chính là con đường hội ngộ, nhưng rồi lại mải miết đi tìm, và sau những chặng đường đó, nghệ thuật cũng có một tiếng nói của mình...

      Cũng từ cảm nhận đó, ông đã thương yêu, trân quý những kỷ niệm tình người và những người mà ông đã có cơ duyên hội ngộ:

      ...Yêu nhau
      như mới lần đầu biết yêu
      Tưởng rằng yêu đến xế chiều
      Vô thường

      thêm một lần yêu vô thường...
      (Một Cuộc Tình, tr. 53-54)

      Trong Cõi Trăm Năm, Nguyễn Khuê đã có những lời thơ về một Con Người diệu kỳ, Bậc “đã chỉ ra nẻo giác”, thị hiện vì lợi ích, hạnh phúc của số đông mà ông đã thấm đượm tinh thần từ những lời dạy về chân lý giản dị của Ngài:

      ...Mịt mù vô thủy
      Dằng dặc vô chung
      Màn vô minh như bóng đêm
      vây bủa chập chùng
      Từ gốc cây Vô Ưu
      Sen vàng bảy bước

      Người đã tuyên thuyết thông điệp đầu tiên:

      “Ba cõi đều đau khổ triền miên
      Ta sẽ giúp chúng sinh an lạc”...
      (Thông Ðiệp Ðản Sinh, tr. 14-15)

      Bàng bạc trong tập Cõi Trăm Năm có nhiều vần thơ đẹp trong “ký họa” phong cảnh, đặc biệt là về các danh lam thắng tích trong và ngoài nước, những nơi mà tác giả đã từng đến và gởi lại chút tư tình của một tâm hồn nghệ sĩ.

      Không phải là người làm thơ chuyên nghiệp, dẫu đã có thơ đăng trên các báo trong Nam ngoài Bắc từ thuở thiếu thời, thơ với Nguyễn Khuê có lẽ như một “nghiệp dĩ” của đời ông, lại được bồi đắp thêm phù sa của dòng sông mà ông đã uống và tắm mát. Ông làm thơ như để tự họa tâm thức của mình, mà tâm thức thì làm sao vẽ được. Bởi thế, với tập thơ này, ông vẫn buồn trong nỗi cô đơn đáng quý của một con người. Ðáng quý bởi lẽ ông đã dám đối diện với nó. Người ta từng biết Nguyễn Khuê là một nhà giáo mẫu mực, người đã một đời gắn bó với bục giảng và viên phấn trắng trước bao thế hệ; một nhà biên khảo với nhiều tác phẩm đóng góp chung vào nền quốc học từ những năm 1970 đến nay. Với hai tập thơ đã xuất bản, người ta lại biết thêm một “chân dung vô hình” của ông:

      Trên tường đêm thấy bóng mình/ Mừng vui...bóng cũng là hình đó thôi/.../Sầu vạn cổ lạnh thiên thu/Hình đơn bóng lẻ bên nhau tự tình/Bóng là tri kỷ của hình.” (Thấy Bóng Mình, tr.44)

      Cõi Trăm Năm là một tập thơ đẹp và trang nhã, về cả hình thức lẫn nội dung, tranh bìa 1 và 4 của họa sĩ Lê Ký Thương, với những phụ bản tranh màu, thư pháp của nhiều tác giả danh tiếng và các ca khúc phổ thơ Nguyễn Khuê của Lê Minh, Tôn Thất Lan, Hạo Nhiên trình bày, do NXB Văn Nghệ TPHCM phát hành, tháng 10.2002.

      * Lời bạt trong Hương Trời Xa Bay, NXB Văn Nghệ TPHCM, 1998)






      Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 06-06-2010, 04:01 AM.
      ----------------------------

      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

      Comment

      • #78



        Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến

        Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
        Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
        Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
        Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi

        Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
        Như cánh chim trong mắt của chân trời
        Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
        Hót lên! Dù đau xót một lần thôi.

        Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
        Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
        Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
        Em hay là cơn bão tự ngàn xa?

        Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
        Gió em vào – nếu chán – gió lại ra
        Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
        Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi…


        Hoàng Nhuận Cầm
        Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

        Comment

        • #79




          NHÀ KHÁC

          Ba đã dặn lòng mình
          Rằng phút hân hoan ấy
          Cái phút giây con đi về nhà khác
          Nơi không ba, không má, không em mình…

          Không được buồn, không được nhớ, không nên !
          Không thì không, lòng không sao… không được !
          Chỗ con ngủ, giờ, em con đến… thức
          Nó hôn vào hơi gối của chị Hai

          Má ngồi kia, hạt lệ má lăn dài
          Theo tấm ảnh con đang cười trên vách
          Cả nhà mình một niềm buồn rất thật
          Cứ như hồn đang ở tận nhà kia

          Rượu vu qui ba ngồi rót… đầm đìa
          Môi chưa nhắp mà lòng ba đã cạn
          Đêm đầu tiên xa con, ba bầu bạn
          Với bóng mình để …thầm nguyện đến khuya

          Rằng những người dưng trong ngôi nhà chưa từng thân thuộc kia
          Đối với con, sẽ ruột rà yêu dấu
          Bởi con sống suốt tuổi thơ hồn hậu
          Thì theo chồng, con hạnh phúc-cố nhiên !

          Khuya thì khuya mà đêm hãy còn đêm
          Ai cũng thức, cách gì ba chợp mắt
          Nhà đã khác,may lòng con không khác
          Điện thoại reo, cả nhà cuống lên... giành



          .
          ----------------------------

          Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

          Comment

          • #80



            HAI NHÀ

            Hai nhà dựa lưng vào nhau
            Cành xoan bên ấy ngả đầu sang đây
            Lá sả đấy gội đây say
            Ru em bên ấy, bên này thiu thiu
            Hôm qua bên ấy lẩy Kiều
            Bên này căm mãi cái mưu Tú bà
            Mải nghe chênh chếch trăng tà
            Đầu hồi bên ấy ngả qua bên này
            Ai ơi nắng đã sang ngày
            Mái lá bên này choàng cả bên kia


            Hữu Thỉnh
            Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

            Comment

            • #81

              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post



              HAI NHÀ

              Hai nhà dựa lưng vào nhau
              Cành xoan bên ấy ngả đầu sang đây
              Lá sả đấy gội đây say
              Ru em bên ấy, bên này thiu thiu
              Hôm qua bên ấy lẩy Kiều
              Bên này căm mãi cái mưu Tú bà
              Mải nghe chênh chếch trăng tà
              Đầu hồi bên ấy ngả qua bên này
              Ai ơi nắng đã sang ngày
              Mái lá bên này choàng cả bên kia

              Hữu Thỉnh


              Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 13-06-2010, 11:57 PM.
              ----------------------------

              Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

              Comment

              • #82

                Cái học ngày nay đã hỏng rồi
                Tâm Hiền

                Cái học ngày nay đã hỏng rồi
                Chín thằng đi học, tám thằng chơi
                Một thằng chẳng học làm quan lớn
                Sai thằng có học chạy tơi bời

                Cái học ngày nay vậy hỏng rồi
                Tám thằng đi học, bảy thằng lười
                Hai thằng không học thì vinh hiển
                Quyền cao chức trọng đã lên đời

                Cái học ngày nay thật hỏng rồi
                Bảy thằng tới lớp, sáu thằng thôi
                Ba chàng thất học thành ông xếp
                Vổ ngực rằng tao tiến sĩ rồi

                Cái học ngày nay đã nói rồi
                Sáu thằng xách cặp, năm muốn thôi
                Bốn đứa trèo cao, có chức lớn
                Đày người ăn học chạy hụt hơi

                Cái học ngày nay hỏng quá rồi
                Năm thằng đang học, bốn xin thôi
                Năm thằng chẳng học nhờ ơn đảng
                Tham quan, tham nhũng hưởng lộc trời

                Cái học ngày nay chuyện cũ rồi
                Bốn em tới lớp, ba em chơi
                Sáu người vô học thành ông chủ
                Rủng rỉnh tiền đô hưởng sự đời

                Cái học ngày nay hết biết rồi
                Chỉ hai ba đứa tới lớp ngồi
                Nhưng chỉ một thằng còn chăm chỉ
                Nhìn tới nhìn lui lại muốn thôi

                Cái học thì ai cũng biết rồi
                Không danh không thế, thì ôi thôi
                Chẳng quyền chẳng lực, ngồi trơ mỏ
                Nằm nhà chỏng cẳng để vợ nuôi.

                07/30/2009

                Comment

                • #83

                  Quê Nhà và Xứ Người
                  Tâm Hiền

                  Quê Nhà so với Xứ người
                  Thử xem sướng khổ, khóc cười ra sao
                  Mong ai đừng có ước ao
                  Trông sang núi nọ, biết bao nhọc nhằn
                  Tâm Hiền bèn có thơ rằng
                  Xứ người sao sánh được bằng quê ta

                  Quê Nhà: Khổ như chó già.
                  Xứ người: Sung sướng như là chó nuôi.

                  Quê Nhà: Chồng chúa vợ tôi.
                  Xứ người: Chồng chúa vợ thôi, dứt tình.

                  Quê Nhà: Roi vọt con mình.
                  Xứ người: Kiểu đó thì xin vô tù

                  Quê Nhà: Đi thưa về trình.
                  Xứ người: Cha mẹ một mình, con đâu?

                  Quê Nhà: Cha mẹ, con hầu.
                  Xứ người: Cha mẹ, mong rầu chờ con.

                  Quê Nhà: Tiên lễ, hậu văn.
                  Xứ người: Văn có, lễ văng mất rồi!

                  Quê Nhà: Cha mẹ quyết rồi

                  Đặt đâu chớ cải, con ngồi là xong.
                  Xứ người: Con cái một lòng

                  Đặt đâu cha mẹ phục tòng, cải chi

                  Quê Nhà: Con cái đều ghi

                  Lời vàng cha mẹ dặn thì nên vâng.
                  Xứ người: Con cái nói năng

                  Chuyện gì, cha mẹ nếu cần phải nghe.

                  Quê Nhà: Chữ hiếu tròn xoe.
                  Xứ người: Chữ hiếu tréo ngoe nhiều nhà.

                  Quê Nhà: Trai trẻ cậy cha,

                  Đến khi về già cha lại cậy con.
                  Xứ người: Khi trẻ còn non,

                  Nhờ cha giúp đở, già tìm chú Sam.

                  Quê Nhà: Người chết như rơm,

                  Không ma nào ngó, ai dòm mà chi.
                  Xứ người: Khỉ chết, bệnh gì?

                  Bệnh già, bệnh cúm cũng thì thành tin.

                  Quê Nhà: Nhà cửa của mình

                  Muốn ở muốn bán quyền hành của ta.
                  Xứ người: Nhà của nhà băng,

                  Ta người ở đậu, phải chăng chủ nhà?

                  Quê Nhà: Nợ thiếu tà la

                  Thường bị nói móc hoặc là khinh khi.
                  Xứ người: Nợ nần nhiều thì

                  Được người nể vì uy tín càng tăng

                  Quê Nhà: Thiếu nợ thì căng

                  Phải lo sớm trả cho xong tránh lời.
                  Xứ người: Nợ thiếu cả đời

                  Ngược đời trả sớm, nhà băng phạt đền.

                  Quê Nhà: Nghèo phải đi vay.
                  Xứ người: Giàu lại đi vay trả lời.

                  Quê Nhà: Lao động mọi thời

                  Chỉ tiêu nhà nước cả đời chỉ tiêu.
                  Xứ người: Đủ thứ tiền "bill"

                  Nên cố Lao động, bao nhiêu cho vừa

                  Quê Nhà: Lao động mút mùa

                  Nhà nước ép buộc, chẳng chừa một ai.
                  Xứ người: Lao động khổ sai

                  Là tự mình chuốc, đọa đày mình ên

                  Quê Nhà: Thắng được làm vua,

                  Nếu thua làm giặc, không đùa được đâu
                  Xứ người: Được cũng làm vua,

                  Còn nếu có lở bị thua thì làm tiền.

                  Quê Nhà: Phép tắc triền miên

                  Luật cả rừng Luật, vua thua lệ làng.
                  Xứ người: Pháp luật đàng hoàng

                  Vua so sở thuế trăm đàng vua thua

                  Quê Nhà: Nợ dẫu ngập đ
                  ầu

                  Chết là hết nợ khỏi cầu cũng xong
                  Xứ người: Chết đã đành rành

                  Không tiền vẫn nợ, người thân vướng nần

                  Quê Nhà: Mong láng giềng gần.

                  Quý hơn trăm, gấp ngàn lần, bà con xa

                  Xứ người: Tuy ở cạnh ta

                  Láng giềng gần sát, thua bà con xa.

                  Quê Nhà: Vi quí, Dĩ hòa

                  Nằm lòng chin nhịn mười lành cùng nhau
                  Xứ người: Muốn hòa ra sao?

                  Không cần bàn cải, đem nhau ra tòa.

                  Quê Nhà: Dân chúng bệnh hoài

                  Thân hình ốm nhách vì ngày thiếu ăn.
                  Xứ người: Lại thích mình săn

                  Người ta mong ốm để ăn được nhiều.

                  Quê Nhà: Dân khổ đũ điều

                  Nào là sợ đói. Trăm chiều kiếm ăn
                  Xứ người: Người ta sợ căng

                  Bày ra đủ trò để ăn kiêng khem.

                  Quê Nhà: Chuyện nầy chưa quen

                  Đâu cần bảo hiểm, bảo hem làm gì
                  Xứ người: Bảo hiểm nhớ ghi

                  Làm gì lớn nhỏ, đâu đâu cũng cần.

                  Quê Nhà: Có đủ hai chân,

                  Đi đâu cũng tới không cần ai đưa.
                  Xứ người: Còn đủ hai giò,

                  Ngồi nhà lủi thủi, không xe như què.

                  Quê Nhà: Sinh ký, tử qui,

                  Sinh ra là tạm "ngày về nhớ ghi".
                  Xứ người: Sinh nhật nhớ ngày,

                  Chết xong là hết, ma chay phiền hà.

                  Quê Nhà: Còn chú, sẩy cha

                  Còn lở sẩy mẹ thì qua bú dì.
                  Xứ người: Sẩy tía còn mom,

                  Sẩy mẹ lấy gì măm măm mà bú.

                  Quê Nhà: Kính lão, sống lâu,

                  Sống già thì được kẻ hầu người đưa.
                  Xứ người: Dưỡng lảo sớm trưa,

                  Cháu con xa lánh, tủi hờn khó phai.

                  Quê Nhà: Giao tiếp gái trai,

                  Tình trong như đã mặt ngoài làm cao.
                  Xứ người: Bất cứ nơi đâu,

                  Mới quen nhau đã ôm nhau không rời.

                  Quê Nhà: Từng giọt nhỏ rơi,

                  Cà phê ta cứ thảnh thơi ngồi chờ.
                  Xứ người: Cà pháo, cà phê

                  Chảy mà nhỏ giọt, đứng ngồi không an.

                  Quê Nhà: Nhà nước bắt càn,

                  Chẳng cần bằng chứng chết oan là thường.
                  Xứ người: Tội phạm đường đường

                  Nhưng Tòa yếu lý cũng nhường Luật sư.

                  Thế mới biết sự thiệt hư.
                  Tâm Hiền đã kể chuyện như thế nào
                  Mong rằng các bạn phương nao
                  Đọc thơ so sánh, vàng thau tỏ tường.

                  07/24/2009

                  Comment

                  • #84




                    Tìm Về Bến Đục


                    Tìm về bến Đục chùa Hương
                    Đục soi thấu đục, dễ thường lại trong
                    Trăm năm ai thoát khỏi vòng
                    Bể đời trong đục, đục trong - khó mà ...

                    Khói hương Phật cũng nhạt nhoà
                    Đăm đăm con mắt như là đợi ai
                    Chưa tìm ra cõi bồng lai
                    Thì đành lên chốn Thiên Thai một mình

                    Trăm chúng sinh, vạn chúng sinh
                    Nào hương nào oản nào tình... đến đây
                    Tôi cầm lá sớ trên tay
                    Ước mong xoá hết tháng ngày được thua

                    Đụn vàng đụn bạc không mua
                    Chỉ xin có được tấm bùa... giải yêu!



                    Đoàn Thị Lam Luyến
                    Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                    Comment

                    • #85



                      Chùa Hương xa lắm

                      Nguyễn Bính

                      Chùa Hương xa lắm, em ơi!
                      Đò giang cách trở... chịu thôi cô mình!
                      Câu này anh nói thực tình.
                      Anh đi thì phải cho anh mượn tiền.

                      Chùa Hương ví độ đường liền,
                      Anh xin điểm chỉ một nghìn ngón tay.
                      Để dành tấm áo mẹ may,
                      Để dành, em ạ! Đến ngày đôi ta.


                      .

                      ----------------------------

                      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                      Comment

                      • #86

                        ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post



                        Tìm Về Bến Đục


                        Tìm về bến Đục chùa Hương
                        Đục soi thấu đục, dễ thường lại trong
                        Trăm năm ai thoát khỏi vòng
                        Bể đời trong đục, đục trong - khó mà ...

                        Khói hương Phật cũng nhạt nhoà
                        Đăm đăm con mắt như là đợi ai
                        Chưa tìm ra cõi bồng lai
                        Thì đành lên chốn Thiên Thai một mình

                        Trăm chúng sinh, vạn chúng sinh
                        Nào hương nào oản nào tình... đến đây
                        Tôi cầm lá sớ trên tay
                        Ước mong xoá hết tháng ngày được thua

                        Đụn vàng đụn bạc không mua
                        Chỉ xin có được tấm bùa... giải yêu!


                        Đoàn Thị Lam Luyến



                        CHÙA HƯƠNG
                        Hoàng Cầm

                        I.
                        Em trẩy chùa Hương phía Giải oan
                        Mắt nghiêm màu Phật chật đò ngang
                        Phải cô công chúa con vua Lí
                        Khép áo kinh kì mấy cửa hang ?

                        Đã hẳn đi tìm mây ngũ sắc
                        Trập trùng đá động biếc thời gian
                        Gót chân hết lạnh đường tiên cảnh
                        Bỗng lạc vào đâu buốt ngực tràn ?

                        Chuông sớm có nghiêng về mộng cũ
                        Nhường em vướng tóc sợi mây xa ?
                        Bàn tay chắp cánh chừng nguôi nhớ
                        Sao buộc làn hương thoảng lướt qua ?

                        Em ngủ về đâu chùa Cửa Võng
                        Bến Trong bến Đục bến nào xa ?
                        Với ai em nói đêm mê ấy
                        Sao tiếng đau em động khói nhòa ?


                        II.
                        Anh trẩy chùa Hương phía xót thương
                        Bến Trong bến Đục nửa chia đường
                        Thiên Trù chợt lắng chuông buông tím
                        Bỗng gặp em nằm đắp khói sương

                        Em hỏi sao anh cứ đến tìm ?
                        Thuyền nào đưa lối chật khoang tim ?
                        Nhưng anh nín lặng dìu em bước
                        Lên hết bầu xuân tiếng mõ chìm
                        Anh hái mơ chùa cả chín xanh
                        Chua bừng men nhớ đắng đôi cành
                        Nhân gian là thế sao thành mộng?
                        Ngơ ngác chùa Trong em vắng anh

                        Anh giải oan em chẳng hết oan
                        Suối khuya cắt xé tiếng kêu than
                        Hỏi em xứ Phật nào yên tĩnh ?
                        Em gượng cười soi bóng đá vàng.


                        III.
                        Nửa đêm mùng bảy lặn trăng non
                        Anh hẹn em về cõi sáng hơn
                        Cầm tay em lạnh đưa đi mãi
                        Mê mải rừng mai thấp thoáng hương

                        Ôm em đỉnh núi sao buông thấp
                        Hai ngực hòa tan một tiếng chuông
                        ......
                        Tỉnh ra đắng chát tràn môi cháy
                        Em đâu rồi ?
                        - Vãn hội chùa Hương.



                        .
                        ----------------------------

                        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                        Comment

                        • #87


                          Tạm Biệt Huế

                          Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
                          Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu
                          Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
                          Mặt trời vàng và mắt em nâu
                          Xin chào Huế một lần anh đến
                          Để ngàn lần anh nhớ hư vô
                          Em rất thực nắng thì mờ ảo
                          Xin đừng lầm em với cố đô
                          Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
                          Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
                          Nón rất Huế mà đời không phải thế
                          Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng
                          Nhịp cầu cong và con đường thẳng
                          Một đời anh đi mãi chẳng về đâu
                          Con sông dùng dằng con sông không chảy
                          Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu
                          Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
                          Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya
                          Tạm biệt Huế với chiếc hôn thầm lặng
                          Anh trở về hóa đá phía bên kia.

                          Thu Bồn .
                          Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                          Comment

                          • #88

                            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post

                            Tạm Biệt Huế

                            Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
                            Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu
                            Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
                            Mặt trời vàng và mắt em nâu
                            Xin chào Huế một lần anh đến
                            Để ngàn lần anh nhớ hư vô
                            Em rất thực nắng thì mờ ảo
                            Xin đừng lầm em với cố đô
                            Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
                            Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
                            Nón rất Huế mà đời không phải thế
                            Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng
                            Nhịp cầu cong và con đường thẳng
                            Một đời anh đi mãi chẳng về đâu
                            Con sông dùng dằng con sông không chảy
                            Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu
                            Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
                            Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya
                            Tạm biệt Huế với chiếc hôn thầm lặng
                            Anh trở về hóa đá phía bên kia.

                            Thu Bồn .





                            Nhớ Thu Bồn với ‘Tạm biệt Huế’


                            Người viết bài này có cái may mắn đã gặp gỡ ông nhiều lần. Nhân lễ mãn tang nhà thơ Thu Bồn (18-6-2003 – 18-6-2006), chúng tôi xin thân gởi đến những ai yêu thơ Thu Bồn và con người ông với bài bình thơ ‘Tạm Biệt Huế’ như nén tâm hương dâng lên ông.


                            'Tạm biệt Huế'

                            “Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
                            Chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu
                            Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
                            Mặt trời vàng và mắt em nâu

                            Xin chào Huế một lần anh đến
                            Để ngàn lần anh nhớ trong mơ
                            Em rất thực nắng thì mờ ảo
                            Xin đừng lầm em với cố đô

                            Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
                            Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
                            Nón rất Huế mà đời không phải thế
                            Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

                            Nhịp cầu cong và con đường thẳng
                            Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
                            Con sông dùng dằng con sông chảy ngược
                            Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

                            Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
                            Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya
                            Tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng
                            Anh trở về hoá đá phía bên kia”.
                            (Huế, 1980)

                            Bài thơ này được Thu Bồn viết sau chuyến đi Huế (đã được nhạc sĩ Nhạc Xuân An phổ nhạc) bằng giọng địa phương truyền cảm “rượu hồng đào chưa nhấm đã say”.





                            Nhà thơ Thu Bồn và vợ là nghệ sĩ Lý Bạch Huệ



                            Với chỉ chừng hai mươi câu và một trăm sáu mươi âm tiết, thi sĩ đã là một họa sĩ phác họa cả bức tranh thủy mặc về Huế vừa hữu tình chất chứa vừa hữu duyên mà mở đầu bài thơ thi sĩ đã có cái cớ “Bởi vì em dắt anh” mà cảnh và tình ở đây nhập vào làm một. Con người Thu Bồn là sự kết hợp của những gì tưởng chừng khó kết hợp, vừa hào sảng vừa nhiệt tình, vừa đa tình vừa thật tính, anh có cái chất của người rất Quảng Nam nên tình yêu cũng rất tinh tế, nhịp nhàng.


                            Thơ kết hợp với hiện thực vì trong đó chất chứa tình cảm của một người luôn nghĩ tới tình yêu, đa tình đa sầu đa cảm như vậy nên Thu Bồn đã chỉ có thể “Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt”. Hình ảnh của người đi và người ở lại, người ra đi vì một lý do khách quan nào đó còn người ở lại trong hoài cảm “minh mang” chứ không là “mênh mông”, “tiễn biệt” chứ không là “ly biệt”, “tạm biệt”, “vĩnh biệt” - một vị từ thật đắt chỉ có Thu Bồn vì yêu quá mới có cái dùng từ vi diệu như thế. Chỉ “một lần đến” vậy mà “ngàn lần nhớ trong mơ”. So sánh như thế không gì là khập khiễng vì

                            “Em rất thực nắng thì mờ ảo
                            Xin dừng lầm em với cố đô”.

                            Cố đô Huế là vẻ đẹp của “lăng tẩm” trầm lặng và là của thiên nhiên ban tặng cho đất thần kinh nhưng với em là vẻ đẹp của “áo trắng” thướt tha cầu Tràng Tiền trong cái gió lộng tư bề. Cổ kính như Huế nhưng với em thì truyền thống trong cách tân hiện đại để có yêu, có nhớ có nên duyên vợ tình chồng thì âu đó cũng là quy luật tự nhiên vậy. Thế nhưng lòng thi sĩ đã ngà ngà say men hồng đào xứ Quảng mà lảo đảo chếnh choáng hơi men tình. Câu ca dao xưa nói rất thật ở trong tình cảm nhà thơ lúc này: “Học trò ở Quảng ra thi/Thấy cô gái Huế chân đi không đành!” thật đúng quá với Thu Bồn.

                            Tôi là người con của xứ Huế, mặc dầu vì hoàn cảnh mà đã gần cái tuổi ba mươi nhưng chưa một lần được về quê cha đất mẹ để cảm cái tĩnh mịch của Huế mộng Huế mơ, nên khi đọc bài thơ này tôi thật sự xúc động không phải vì ngôn từ hoa mỹ mà vì lòng người Huế cứ ám ảnh tôi nhớ đến Ba Mạ với giọng Rất Huế nơi quê nhà. Con người Huế, cảnh Huế được con mắt rất tinh của thi sĩ Thu Bồn chộp lại thật đẹp trong huyền ảo bảng lãng hơi sương của “12 nhịp Tràng Tiền”, Sông Hương làm nên Huế bằng lòng sông của phá Tam Giang hợp lưu lại:

                            “Con sông dùng dằng con sông chảy ngược
                            Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu”

                            Từ láy “dùng dằng” của con sông là sự mềm yếu nhưng rất mạnh mẽ “giữ mình” của cô gái Huế để khi về thi sĩ chỉ dám “hôn thầm lặng” rồi “hóa đá”. Xưa nay chỉ có biểu tượng “Hòn vọng phu” chỉ thiếu phụ chờ chồng chinh chiến trở về mà ôm con hóa đá. Nay Thu Bồn vì yêu mà “hóa đá bên kia” - ở Ngũ Hành Sơn-quê hương thi nhân chỉ cách quê em-Huế một dãy đèo Hải Vân.

                            Như nhà thơ Chế Lan Viên thừa nhận: “Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương” với Thu Bồn quả chẳng ngoa chút nào.


                            Trang chủ - NetCoDo


                            Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 19-06-2010, 07:51 AM.
                            ----------------------------

                            Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                            Comment

                            • #89



                              Nhớ bạn

                              Tôi về xứ Huế mưa sa
                              Em ơi Đồng Khánh đã là ngày xưa
                              Tôi về xứ Huế chiều mưa
                              Em ơi áo trắng bây giờ ở đâu

                              Bến Tuần loáng thoáng hàng dâu
                              Em xa vườn lựu từ lâu lắm rồi
                              Lối mòn đá cuội rong chơi
                              Lơ thơ trắng dưới chân đồi hoa mơ

                              Lan báo hỉ nở tình cờ
                              Bông ngô đồng rụng xuống bờ Hương Giang
                              Chợ chiều Bến Ngự chưa tan
                              Ai đi ngược dốc Phú Cam một mình ...

                              Nguyễn Duy
                              Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                              Comment

                              • #90

                                Huyền thoại một tình yêu

                                Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm

                                Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy...
                                Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
                                Em sẽ chờ như thể một tình yêu

                                Em sẽ chờ

                                Như hòn đá biết xanh rêu
                                Của bến sông xa, mùa cạn nước
                                Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
                                Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa

                                Em sẽ chờ anh

                                Như lúa đợi sấm tháng ba
                                Như vạt cải vội đơm hoa, đợi ngày chia cánh bướm
                                Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
                                Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau

                                Em ở hiền, em có ác chi đâu

                                Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác
                                Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
                                Có phải miếng trầu
                                Đợi trầu dập, mới cay!

                                Dẫu chẳng được hẹn hò

                                Em cứ đợi, cứ say
                                Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại
                                Kim - Kiều lỡ duyên nhau
                                Chẳng thể là mãi mãi
                                Em vẫn đợi
                                Vẫn chờ!
                                Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu.
                                Đoàn Thị Lam Luyến

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom