• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ Sưu Tầm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Sưu Tầm

    Bóc Lịch
    Tác giả Bế Kiến Quốc

    Em cầm tờ lịch cũ
    Ngày hôm qua đâu rồi
    Ra ngoài sân hỏi bố
    Xoa đầu em bố cười

    Ngày hôm qua ở lại
    Trong hạt lúa mẹ trồng
    Cánh đồng chờ gặt hái
    Chín vàng màu ước mong

    Ngày hôm qua ở lại
    Trên cành hoa trong vườn
    Nụ hồng lớn thêm mãi
    Đợi đến ngày tỏa hương

    Ngày hôm qua ở lại
    Trong vở hồng của con
    Con học hành chăm chỉ
    Là ngày qua vẫn còn
    Đã chỉnh sửa bởi vertumnus; 20-06-2017, 09:36 PM.
    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.
    Similar Threads
  • #31

    THI PHẬT : VƯƠNG DUY
    Vương Duy
    1. 701-761

    • Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ
    Nguyên tác chữ Hán

    九月九日憶山東兄弟
    獨在異鄉為異客,
    每逢佳節倍思親。
    遙知兄弟登高處,
    遍插茱萸少一人。



    Phiên âm
    • Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ
    Độc tại dị hương vi dị khách,
    Mỗi phùng giai tiết bội tư thân.
    Dao tri huynh đệ đăng cao xứ,
    Biến sáp thù du thiểu nhất nhân.
    • Bản Dịch Thơ Quốc Âm
    (Gặp ngày lễ lạc nhớ bạn xưa tại quê nhà)


    Một mình làm khách quê người
    Gặp đêm trừ tịch khóc cười cu ki
    Quê nhà rôm rã cụng ly
    Chuyền nhau cốc rượu , “à thì …cho ai(?!)”

    LaiQuangNam

    Chú Từ

    (1)-Thù du :Tên một loại cây cỏ. Tiết Trùng Cửu 9/9 âm lịch , người Tàu có phong tục lên núi hái lá này , người Việt mình không bắt chước. Theo truyền thuyết cổ thì Ai muốn tai qua, nạn khỏi trong những ngày này thì lên núi cao mà bẻ cành thù du mang về. Nhà nào treo lá này, người nào đeo cành này thì được yên ổn. Nó cũng là dịp lễ lạc để Họ vui chơi cùng nhau .

    (2) Giai tiết là tuần lễ nghĩ làm để chơi ,tùy bối cảnh , Thé giới bây giờ là noel, tết tây, đêm trừ tịch, ngày lễ lạc mà người ta nghĩ sở làm, đi chơi thì cứ xem như ngày giai tiết (3) “Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ ‘, tạm dịch Ngày mồng 9 tháng 9 âm lịch, nhớ anh em ở Sơn Đông .Tạm dịch thoát , “Gặp ngày lễ lạc nhớ bạn xưa tại quê nhà”

    (4) Lời bàn thêm : cho ai?”, cho ai , chờ ai ,chổ ai …, có khi không đâu mà hay Gặp đêm lễ lạc . nếu là đêm giao thừa Việt Nam thì “Đêm nay trừ tịch “ Quê nhà rôm rả , cụng ly…,Chuyền tay ly rượu ,”chỗ nì đứa mô” . “hỉ ! , nhớ coi ! “
    +++
    • Điểu Minh Giản
    Nguyên tác chữ Hán

    鳥 鳴 澗

    人閒桂花落,
    夜靜春山空。
    月出驚山鳥,
    時鳴春澗中。



    Phiên âm
    • Điểu minh giản
    Nhân nhàn quế hoa lạc
    Dạ tĩnh xuân sơn không
    Nguyệt xuất kinh sơn điểu

    Thời minh xuân giản trung.
    • Bản Dịch Thơ Quốc Âm
    Điểu minh giản

    Nhân Nhàn nhìn quế rắc hoa,
    Đêm không tỉnh lặng non xa trùng trùng .
    Trăng vàng nhú động chim muông,
    Trong khe thảng thốt sắc xuân tuôn trào.

    LaiQuangNam

    Định nghĩa một từ mới

    . nhânNhàn , có Nhân sĩ , nhân loại thì ắt có nhânNhàn
    . NgườiNhàn ,viết liền , là một danh từ “ song lập “ tránh việc viết rời là người nhàn,và được định nghĩa như sau :”NhânNhàn; là một bậc trong đạo ở ẩn, từ dùng để chỉ lớp người đã gác mọi ràng buộc phiền não của xã hội dương thời , đi tìm sự yên tỉnh trong tâm hồn.chỉ có nhân nhàn mới có độ nhạy để hiểu cái đạo của đất trời trong bài” .
    . Điểu minh giản ,tạm dịch là khe chim kêu


    Xuất xứ :

    Bài thơ được viết trong bối cảnh là Vương Duy sáng tác để đề vào một bức họa của mình . VươngDuy là ông tổ của một trường phái hội họa Tàu ,ông được khen là tài hoa trong sáng tác,câu khen ”trong thơ có họa và trong họa có thơ “lúc đầu là nhằm vào Vương Duy. Ông là một vị quan nhưng sống đời của một cư sĩ Phật giáo thuộc dòng Thiền Bắc tông .

    +++

    • Hí Đề Bàn Thạch
    Nguyên tác chữ Hán

    戲 題 盤 石

    可 憐 盤 石 臨 泉 水
    復 有 垂 楊 拂 酒 盃
    若 道 春 風 不 解 意
    何 人 吹 送 落 花 來



    Phiên âm
    • Hí Đề Bàn Thạch
    Khả lân bàn thạch lâm tuyền thủy
    Phục hữu thùy dương phất tửu bôi
    Nhược đạo xuân phong bất giải ý

    Hà nhân xuy tống lạc hoa lai

    Tạm dịch nghĩa
    Đề thơ vui trên bàn đá


    thương quá bàn đá bên dòng suối
    lại có cành dương liễu phất phơ trên ly rượu
    nếu bảo rằng gió xuân không tỏ ý

    ai là người thổi hoa rơi bay tới đây
    • Bản dịch số 01
    Suối này phiến đá thấy thương
    Nhìn kìa chén rượu liễu dương la đà
    Gió xuân ai bảo khôn là …
    Ý ai thổi lại vài hoa lạc cành ?

    + + +
    • Lộc trại
    Nguyên tác chữ Hán

    鹿柴

    空山不見人
    但聞人語響
    返景入深林
    復照青苔上



    Phiên âm
    • Lộc trại
    Không sơn bất kiến nhân
    Đãn văn nhân ngữ hưởng
    Phản cảnh nhập thâm lâm
    Phục chiếu thanh đài thượng

    Lộc trại tạm dịch là trại nai, có thể là danh từ riêng chỉ một ,trang trại nuôi nai ? 鹿柴, Còn đọc là lộc sài.
    • Tạm dịch nghĩa
    Núi vắng, không thấy người,
    Chỉ nghe tiếng người vang lại.
    Hắt cảnh nhập rừng sâu,
    Dội lại lên trên thảm rêu xanh.
    • Bản Dịch Thơ Quốc Âm
    Lộc trại

    Rỗng núi rừng bóng người không có
    Hướng tiếng người to nhỏ vọng ra?
    Nắng tràn hắt cảnh rừng già
    Rêu xanh phục chiếu rừng xa mấy đài .

    LaiQuangNam

    Chúthích vài từ
    Không /trống rỗng.Không là một từ nhà Phật .


    + + +
    • Vị Thành Khúc
    Nguyên tác chữ Hán

    渭城曲

    渭城朝雨浥輕塵,
    客舍青青柳色新。
    勸君更盡一杯酒,
    西出陽關無故人。



    Phiên âm
    • Vị Thành khúc
    Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần
    Khách xá thanh thanh liễu sắc tân
    Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu


    Tây xuất Dương Quan vô cố nhân.
    • Dịch thơ quốc âm
    Vị thành khúc

    Vị Thành thấm bụi mưa mai
    Liễu xanh khách xá mới vài cành xuân!
    Cạn ly!, một chén tiễn chân,
    Tây Dương Quân vượt cố nhân chẳng còn! .

    Laiquangnam
    Mắt thơ

    Liễu sắc tân, mới chớm sắc liễu mới , là đã phải tiễn đưa .
    Tây xuất…., đi về phía trời tây… , vừa là phương địa lý, vừa là phương là ẩn dụ, trời tây thương nhớ, niềm riêng ,


    -- Bản dịch của Bùi Giáng --


    Vị Thành mưa sớm mù tăm
    Cõi miền bụi ướt thấm dầm ngõ thuôn
    Quán mờ liễu thắm xanh buông
    Mời anh cạn chén rượu buồn tiễn chân
    Tiền trình quan ải tây phân
    Đèo truông ra khỏi cố nhân không còn...

    (Trích Mùa Xuân trong thi ca - Bùi Giáng)





    © tải đăng ngày 22.12.2008
    theo nguyên bản của tác giả gửi từ Sài Gòn.

    . nguồn Newvietart.com


    </H4>
    Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 08-06-2009, 08:53 PM.
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    • #32

      Vương Duy (701 - 761), tự Ma Cật, người huyện Kỳ, nay thuộc phủ Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung quốc. Cha làm quan đến chức Tư Mã, mẹ rất sùng bái đạo Phật, nên có ảnh hưởng nhiều đến tư tưởng của Vương Duy sau nàỵ Ông được xếp ngang hàng với ba đại thi hào đời Ðường là Lý Bạch, Ðỗ Phủ và Bạch Cư Dị. Ông thật đa tài : giỏi thi ca, tinh thư pháp, thông âm nhạc và sành hội họa. Ðời sau tôn ông là "Khai sơn tổ sư" của lối vẽ "Thủy mặc Nam Phương".
      Năm 21 tuổi, Vương Duy thi đỗ tiến sĩ, được phong quan đến chức Thượng Thư Hữu Thừa. Vợ mất lúc ông ba mươi tuổi, nhưng ông không tục huyền, sống yên tĩnh với chức quan văn nhàn hạ, "suốt ngày gãy đàn thổi sáo, làm phú vịnh thơ ". Và " mỗi lần bãi triều thì về đốt hương ngồi một mình, tụng niệm kinh Phật".
      Ông ăn chay trường, thường kết bạn, đàm luận với các nhà sư, và cung cấp thức ăn cho hơn mười vị tăng . Tư tưởng ấy có ảnh hương sâu sắc đến ngôn từ và cảm xúc trong thơ. Ông có địa vị khá cao trong Thiền phái Nam Tông, và người đương thời rất tôn trọng, gọi ông là "Thi Phật".
      Những khía cạnh nghệ thuật mà ông tinh thông, như thi ca , hội hoạ, âm nhạc đều được phối hợp chặt chẽ, cân đối trong các tác phẩm của ông. Thơ ông có trên nghìn bài, nhưng sau loạn An Lộc Sơn, chỉ còn sót một phần mười, và sau này em trai ông góp nhặt được bốn trăm bài. Văn hào Tô Ðông Pha đời Tống đã ca tụng các tác phẩm của ông : "Thưởng thức thơ của Ma Cật, trong thơ thấy có hội hoạ, ngắm những bức họa của Ma Cật lại thấy trong đó có thơ" ( vi Ma Cật chi thi, thi trung hữu hoạ, quan Ma Cật chi họa, họa trung hữu thi).
      Trong các bài thơ ông, đặc biệt trong thời vãn niên, thơ sơn thủy điền viên chiếm đa số, mang chất nghệ thuật cao tạo nên một phong cách độc đáo, và trở thành nét chủ yếu trong "chân diện mục" của ông "Phật thơ". Ông thường mô tả cuộc sống nơi nông thôn yên tĩnh, trong sáng, con người nhàn nhã,với lời thơ nhuần thấm một cách hài hòa tâm thanh tịnh "vô sinh, bất tử" của đạo Phật và phong thái vô vi, nhàn tản của Lão Trang.
      Sau đây là ba bài thơ tiểu biểu cho tư tưởng đạo Phật của ông .

      Quá Hương Tích Tự
      Bất tri Hương Tích tự
      Sổ lý nhập vân phong
      Cổ mộc vô nhân kính
      Thâm sơn hà xứ chung
      Tuyền thanh yết nguy thạch
      Nhất sắc lãnh thanh tùng
      Bạc mộ không đàm khúc
      An thiền chế độc long .
      Vương Duy

      Ghé Chùa Hương Tích
      Chẳng hay Hương Tích chùa đâu
      Trèo lên mấy dặm núi cao mây hồng
      Một đường cây cổ vắng không
      Chuông đâu nghe vẳng chỗ cùng non xa
      Tiếng khe bên đá tuôn ra
      Vẽ trời lạnh lẽo bơ phờ cây thông
      Chiều hôm đầm vắng uốn vòng
      Phép Thiền mầu nhiệm, độc long nép mình .
      Trần Trọng Kim dịch

      Chung Nam Biệt Nghiệp
      Trung thế phả hiếu đạo
      Vân gia Nam sơn thùy
      Hứng lai mỗi độc vãng
      Thắng sự không tự tri
      Hành đáo thủy cùng xứ
      Tọa khan vãn khởi thì
      Ngẫu nhiên tri lâm tẩu
      Ðàm tiếu vô hoàn kỳ
      Vuơng Duy

      Nhà Riêng Ở Núi Chung Nam
      Trẻ từng yêu mùi đạo
      Già ở núi Nam này
      Lúc hứng riêng mình dạo
      Khi vui chỉ tự hay
      Ði theo nguồn nước đổ
      Ngồi ngắm áng mây bay
      Chợt gặp ông già núi
      Quên về, nói chuyện say
      Lê Nguyễn Lưu dịch


      Thu Dạ Ðộc Tọa
      Ðộc tọa bi song mấn
      Không đường dục nhị canh
      Vũ trung sơn quả lạc
      Ðăng hạ thảo trùng minh
      Bạch phát chung nan biến
      Hoàng kim bất khả thành
      Dục tri trừ lão bệnh
      Duy hữu học vô sinh .
      Vương Duy

      Ðêm Thu Ngồi Một Mình
      Ngồi chạnh thương làn tóc
      Canh hai, nhà lặng yên
      Trong mưa rừng trái rụng
      Dưới nến dế giun rền
      Tóc trắng thay nào được
      Thuốc vàng luyện khó nên
      Bệnh già mong dứt tuyệt
      Vô sinh hãy học chuyên .
      Lê Nguyễn Lưu dịch

      Ðiểu Minh Giản
      Nhân nhàn quế hoa lạc
      Dạ tĩnh xuân sơn không
      Nguyệt xuất kinh sơn điểu
      Thời minh xuân giản trung .
      Vương Duy

      Khe Chim Kêu
      Người nhàn, hoa quế rụng
      Ðêm vắng, núi xuân xa
      Trăng lên chim rừng dậy
      Khe xuân vẳng giọng ca .
      Theo Lê Nguyễn Lưu

      Bài dịch 2 :
      Người nhàn trông cánh quế rơi
      Ðêm xuân vắng vẻ núi đồi lặng yên
      Chim rừng chợt thấy trăng lên
      Giật mình kinh sợ kêu bên khe này .
      Ðỗ Bằng Ðoàn & Bùi Khánh Ðản


      Tống Biệt
      Sơn trung tương tống bãi
      Nhật mộ yểm sài phi
      Xuân thảo minh niên lục
      Vương tôn quy bất quy .

      Tiễn Ðưa
      Núi xanh vừa tiễn khách
      Cổng cài lúc chiều buông
      Cỏ xuân sang năm biếc
      Vương tôn về lại không ?
      Theo Lê Nguyễn Lưu

      Bài dịch 2 :
      Cùng nhau trong núi tiễn đưa
      Cửa sài vội khép trời vừa hoàng hôn
      Sang năm xuân đến cỏ non
      Biết đâu rằng khách vương tôn có về .
      Ðỗ Bằng Ðoàn & Bùi Khánh Ðản

      Lộc Trại
      Không sơn bất kiến nhân
      Ðản văn nhân ngữ hưởng
      Phản ảnh nhập thâm lâm
      Phục chiếu thanh đài thượng .
      Vương Duy

      Trại Lộc
      Núi vắng người không thấy
      Chỉ nghe tiếng người vang
      Nắng soi vào rừng thẳm
      Rêu xanh đọng nắng tàn .
      Theo Lê Lưu Nguyễn

      Bài dịch 2 :
      Trăng non chẳng thấy một ai
      Chỉ còn nghe vọng tiếng người nơi nao
      Trời chiều bóng ngã rừng cao
      Nhặt thưa bóng lại chiếu vào rêu xanh .
      Ðỗ Bằng Ðoàn & Bùi Khánh Ðản

      Trúc Lý Quán
      Ðộc toạ u hoàng lý
      Ðàn cầm phục trường khiếu
      Thâm lâm nhân bất tri
      Minh nguyệt lai tương chiếu .
      Vương Duy

      Quán Trúc Lý
      Khóm trúc ngồi riêng bóng
      Gảy đàn lại hát ca
      Rừng sâu người đâu biết
      Trăng sáng đến cùng ta .
      Hữu Nguyên

      Bài dịch 2 :
      Thẩn thờ dưới đám trúc râm
      Một mình dạo mãi khúc cầm ngồi ca
      Rừng sâu ai kẻ biết ta
      Canh khuya có bóng Hằng Nga soi vào
      Ðỗ Bằng Ðoàn & Bùi Khánh Ðản
      Thivienhoasen.com

      Như thế này đủ gọi là giới thiệu vài nét về Vương Duy chưa? Mong V. sẽ yêu mến thơ Ông .
      G
      Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 08-06-2009, 08:58 PM.
      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

      Comment

      • #33

        Nghe Thái Thanh Nguyên bình thơ



        Tống biệt
        Vương Duy

        Há mã ẩm quân tửu
        Vấn quân hà sở chi ?
        Quân ngôn bất đắt ý
        Qui ngọ Nam Sơn thùy
        Đãn khứ mạc phục vấn
        Bạch vân vô tận kỳ

        Comment gì đây !?
        Nhắm mắt một chút .... nghe giọng nàng thơ, rồi ngẫm và thử đặt bài thơ vào hoàn cảnh, thời đại nhà thơ sống....
        Đây là một bài thơ Đường ngũ ngôn với niêm luật chặt chẽ, từ ngữ chắt lọc, cô động, điêu luyện, âm sắc luân phiên trầm bổng, ý tứ sâu sắc, thâm trầm, nhưng các học giả Việt Nam lại dịch sang thể thơ lục bát dân gian, nhịp thơ chẵn nghe êm êm, đều đều. Thêm nữa, dịch có thể sát ý, nhưng không thể nào sát nghĩa so với nguyên bản.
        "Bạch vân" đúng là hình ảnh rất "đắc" của bài thơ như TTN bình. " Bạch vân vô tận cùng", mây trắng trôi mãi bất tận như là một minh chứng.
        Bài thơ là một mẫu đối thoại mà người hỏi đề, người đáp thuyết và cũng là lời tự sự.... Có thể nói, ở đây có sự thể hiện quan niệm xuất xử của trí thức phong kiến xưa kia. Dùi mài kinh sử bao năm tháng để rồi xuất sĩ hành đạo giúp đời, nhưng rồi cũng xử sĩ, lui v ềẩn dật, sống thanh bạch, vui thú điền viên lúc tuổi xế chiều hoặc do thời thế đổi thay. Vấn đề ở đây là: " đi hay không đi", "làm hay không làm", lui hay không lui và lui lúc nào là đúng lúc. Đó chính là lòng tự trọng, là phẩm giá của một con người hiểu biết về thế cuộc, biết người, biết mình. Tác giả Vương Duy đã từng làm quan cao dưới thời Đường Huyền Tông, tuy là thời kỳ cực thịnh của Trung Quốc xưa, nhưng có lúc ông đã từ quan. Thời này có loạn An Lộc Sơn, ông cũng đã từng làm quan cho người chủ mới này, rồi lại lui về sống ẩn dật, thanh bạch.... Thực ra, nghiệp quan làm sao có thể hợp được với nhà thơ, khi mà trong Vương Duy ngoài cái xuất sĩ, xử sĩ của Nho Lão, ông còn là con người của Phật, chẳng phải người đời ca tụng ông là " Thi Phật" đó sao ! Nam giáo thiền tông cũng rất gần với Lão Trang, tuân thủ theo những qui luật của tạo hóa, sống thuận theo trời đất, tự nhiên. Thôi thì cứ để nhà thơ đợi "duyên""nghiệp" của Phật đến vậy !
        Bài thơ như một sự trăn trở tư tưởng giữa tam giáo: Nho, Lão, Phật trong một con người.

        Tóm lại, đây là một bài thơ Đường hay, không ai có thể nói khác được, đặc biệt là hay ở hai câu cuối, hay ở từ"bạch vân":
        " Đãn khứ mạc phục vấn
        Bạch vân vô tận kỳ"
        ( Ít học, chạy xe ôm, nên comment có gì không đúng, em nhà thơ thông cảm bỏ qua cho nhá ! Nhưng liều dám comment dài dài như thế này là quan tâm lắm đấy.... hihi. )

        ( blog Đông A)
        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

        Comment

        • #34

          Mong em đừng nhận ra

          Mong em đừng nhận ra
          Em đang sống trong một thế giới khác
          Không phải nơi ta từng mộng mơ khao khát
          Dù phố vẫn cao đèn vẫn sắc màu

          Dù những con đường vẫn đi về phía trước
          Những đám mây vẫn bay về phía trước
          Trăng vẫn hiếm khi là trăng
          Đêm nơi thành phố này không bao giờ tĩnh lặng

          Mong em đừng nhận ra
          Anh đã lẫn trong dòng người bất tận
          Khuấy ly cà phê buổi sáng run tay
          Những người đàn bà như em đều đeo khẩu trang
          che mặt

          Mong em đừng nhận ra
          Em đang ở bên ngoài giấc mơ đã từng mơ
          Và nơi em đến dù hôm nay hay ngày mai
          Không có vạt hoa nào dịu dàng như hoa cải...

          Nguyễn Xuân Bình
          Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

          Comment

          • #35

            Những Phút Xao Lòng

            Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
            (Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
            Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
            Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng

            Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
            Nên giấu kín những suy tư không kể về giấc mộng
            Người yêu vợ mình có những điều
            Mà chính mình không có được
            Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

            Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
            Khi gặp người yêu xưa
            với những điều vợ mình không có được
            Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như muối tiếc
            Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn
            Sau những lần nghĩ đến đâu đâu
            Mình thương vợ mình hơn
            Và cảm thấy mình như người có lỗi

            Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
            Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn.

            Mà có trách chi những phút sao lòng
            Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
            Ai cũng có những phút giây ngoài chồng, ngoài vợ
            Đừng trách chi những phút xao lòng.

            Thuận Hữu
            Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

            Comment

            • #36

              Tiếng Đàn Bên Suối

              Tiếng Đàn Bên Suối
              Thánh Ngã

              Ngàn lau phơ phất sầu hiu
              Chân trần gõ nước liu riu nhịp về
              Nỗi buồn trong vắt suối khe
              Lại tuôn theo ngón tay đè cung dây

              Người đâu tựa dáng xiên mây
              Hoa pơlang rụng vào ngày tháng quên
              Bồng bồng nắng úa Tây Nguyên
              Một cung lãng đãng một miền dị hương

              Cong cong một ngón miên trường
              So trong hư thực nhún nhường thanh âm
              Ghì đàn thả một phiếm câm
              Âm vang chín ngọn núi trầm nhả hơi

              Trên kia thác khói vương trời
              Dưới dòng rêu bám níu lời cỏ hoang
              Đã vào tre nứa lang thang
              Hồn sâu như gió trong hang núi buồn

              Khi đàn buông một tiếng non
              Núi cao bỗng thấp , hoàng hôn chợt tà
              Chim thần ngậm hạt đêm sa
              Theo đàn gieo xuống cội hoa giữa rừng.
              Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

              Comment

              • #37

                Xuân Tư
                Lý Bạch

                Yên thảo như bích ti
                Tần tang đê lục chi
                Đương quân hoài quy nhật
                Thị thiếp đoạn trường thì
                Xuân phong bất tương thức
                Hà sự nhập la vi

                Tứ Xuân
                Nguyễn thị Bích Hải phiên nhan đề là "Xuân tứ" và dịch nghĩa

                Cỏ đất Yên như tơ biếc
                Dâu đất Tần xòa cành xanh
                Đương khi chàng nhớ nhà
                Chính là lúc thiếp đứt ruột
                Gió xuân chẳng quen nhau
                Việc chi lọt vào trong màn the
                .........................

                Bản dịch thơ lục bát của KD

                Cỏ Yên như sợi tơ xanh
                Dâu tần xanh ngắt rũ cành xum xuê
                Khi chàng tưởng nhớ ngày về
                Chính là khi thiếp tái tê nỗi lòng
                Gió xuân ai biết cho cùng
                Cớ sao len lỏi vào trong màn là
                Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                Comment

                • #38

                  Hoa Sen

                  Dưới bùn ngó tía ủ tinh khôi
                  Vươn tỏa hương sen đượm tuyết trời
                  Người quý nâng niu say khóe mắt
                  Trẻ thương âu yếm áp làn môi
                  Hoa rời cuống ngọc không vui nữa
                  Nhựa đọng đài thơm vẫn nhớ hoài
                  Tay ngắt sen hồng , ai có biết
                  Tơ còn vương vấn trắng lòng tôi.
                  Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                  Comment

                  • #39

                    Màu Xanh

                    Đời cho tươi mát màu xanh
                    Trải dài , giăng rộng tình anh yêu nàng
                    Xanh trời , xanh ước cao sang
                    Xanh biển , xanh mặn tình nàng yêu anh
                    Xanh rừng , xanh ấm xuân tình
                    Búp non xanh lộc tươi lành lứa đôi .
                    Đồng xanh , xanh thắm mồ hôi
                    Mẹ cha cày cấy một đời nắng mưa
                    Dâu xanh cho kén vàng tơ
                    Mạ xanh cho lúa ngày mùa trĩu bông
                    Ngô khoai xanh mượt bờ sông
                    Con kênh xanh mát cánh đồng quê ta
                    Lũy tre xanh ấm mái nhà
                    Con đê xanh điệu dân ca trữ tình
                    Bóng đa xanh cổ mái đình
                    Giếng khơi xanh bóng với hình lứa đôi
                    Nước chè xanh ấm tình người
                    Bến đò xanh ánh mắt cười qua sông
                    Để ai xanh bóng chờ mong !
                    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                    Comment

                    • #40

                      Đêm nằm trong Nguyễn Tri Phương
                      Mùa xuân như đã lên đường , đi xa
                      Cớ sao gốc Ngọc Lan già
                      Chút u hương vẫn thoảng qua hồn người ?
                      Nửa khuya mộng thấy bên trời
                      Trăng nguyên tiêu sáng trên đồi thu phân
                      Lặn về đâu hỡi vừng trăng
                      tìm sao cho gặp giữa Hằng hà sa
                      Mưa nguồn trong một sát - na
                      Và theo ta mãi theo ta , cuối đường
                      Về đây nằm Nguyễn Tri Phương
                      Mùa tri thiên mệnh dễ thường đã nghe

                      Sao Biển
                      Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                      Comment

                      • #41

                        Tôi về thăm lại trường xưa
                        Cây bàng năm cũ cũng vừa chớm hoa
                        Một thời áo trắng đi qua
                        Còn vương dưới gốc phượng già rưng rưng
                        Tôi tìm một chút bâng khuâng
                        Của tôi thủa ấy tần ngần đợi ai
                        Chợt nghe lời giảng của thầy
                        Mãi còn hơi ấm đâu đây vọng về
                        Sân trường xao xác tiếng ve
                        Tiếng nghe nức nở , tiếng nghe như buồn
                        Bao năm về lại mái trường
                        Đếm từng giọt nhớ , giọt thương nặng lòng
                        Xa trường ai có nhớ không?
                        Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                        Comment

                        • #42

                          Một Chút Tình Thơ
                          Nguyễn Ngọc Hy

                          Một chút tình với thơ
                          Tháng năm dài chắt lọc
                          Nước mắt hay giọt ngọc
                          Lấp lánh những giấc mơ

                          Một chút tình với thơ
                          Tôi chắt chiu góp nhặt
                          Có con ong tìm mật
                          Có cánh chuồn vu vơ

                          Một chút tình với thơ
                          Tôi thành tâm trao tặng
                          Những nỗi đau thầm lặng
                          Niềm hạnh phúc bất ngờ

                          Một chút tình với thơ
                          Thèm cùng ai thổ lộ
                          Những ý tình bâng quơ
                          Những buồn vui nở rộ

                          Bao nỗi niềm câm lặng
                          Được giải bày cùng thơ
                          Thơ hóa thân thành bạn
                          ôi! Hạnh phúc bất ngờ
                          Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                          Comment

                          • #43

                            Nửa vành trăng

                            Người ơi bờ cát trắng tinh
                            Hàng cây xanh mướt , Ngự Bình thông reo
                            Cuối trời nửa mảnh trăng treo
                            Một mình dặm bước dõi theo trăng về
                            Mịt mù sông trắng bên lê
                            Âm vang còn vọng lời thề năm xưa
                            Một chiều nắng nhạt lưa thưa
                            Nửa vành trăng khuyết tiễn đưa chúng mình
                            Vẫn bờ cát , bóng trăng xinh
                            Sao chừ chỉ có một mình tôi đi
                            Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                            Comment

                            • #44

                              Ru

                              "Trong đầm đẹp nhất ...à ơi !"
                              Bông sen trắng nở trong lời dịu êm
                              Mẹ ru con giữa sương đêm
                              Tỏa làn hương ngát thơm thêm khoảng trời

                              Ru con nhụy thắm của đời
                              Đắng cay lắng lại thành lời đắm say
                              Ru con cùng áng mây bay
                              Xua đi bão nổi mưa rây tâm hồn

                              Biết bao nhiêu sự mỏi mòn
                              Để cho lời hát vẹn tròn trên môi
                              Ngủ ngoan con của mẹ ơi
                              Khi dậy nâng bổng vành nôi địa cầu
                              Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                              Comment

                              • #45

                                Nguyệt Cầm
                                Xuân Diệu

                                Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
                                Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
                                Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm
                                Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

                                Mây vắng trời trong đêm thủy tinh
                                Lung linh bóng sáng bỗng run mình
                                Vì nghe nương tử trong câu hát
                                Đã chết đêm rằm theo nước xanh.


                                Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
                                Đàn ghê như nước, lạnh trời ơi...
                                Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
                                Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người...
                                Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê
                                Chiếc đảo hồn tôi rộn bốn bề...
                                Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
                                Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom